Trên trời dưới đất, rốt cục có con nhà ai mà y không dám trêu chọc hay không, y lớn tới thế mà còn không biết từ chết viết thế nào.

Từ quân vương triều thần, cho tới danh môn võ lâm, trong miệng Triệu Duy Nhất y bất quá chỉ là ‘Uy, người đó!’.

Đến tột cùng là y ỷ vào cái gì? Trước kia y chính là dựa vào y là Triệu tiểu Hầu gia, hôm nay y dựa vào y là Tần ngũ chủ tử.

Đương nhiên, dù sao cũng là lão bà của hắn, cũng chỉ có thể do hắn quản.

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Một viên “Thiên kim tan tẫn hồi bất lai” khiến Tần Chính treo cổ trên cây xà hơn nửa ngày, bọn Kỳ Nhi chịu không nổi phải bắt Tiểu Lâm lấy giải dược ra. Thực sự là tiếc nuối, khó khăn lắm mới có thể chế phục Tần lão gia, cứ vậy thì quá lãng phí rồi.

Dù ăn giải dược, nhưng Tần lão gia nguyên khí đại thương cũng phải mất mấy ngày mới bồi bổ lại được.

Thấy quỷ còn không sợ sao, Tần Chính kiên quyết không chịu ở Dược Lâu của Lục phu nhân điều dưỡng thân thể. Nghĩ tới nghĩ lui, Ngũ phu nhân hiểu biết về dược là thích hợp nhất, huống chi Duy Nhất của hắn là một người rất-thiện-lương! Nhất định sẽ không hại hắn.

Ngày hôm đó, sau khi dùng xong bữa tối, Tần Chính liền sớm kéo Ngũ phu nhân lên giường.

Qua lát sau, Tần Chính rốt cục nhịn không được rít gào: “Xin hỏi Ngũ chủ tử, ngươi run rẩy cái gì?” Hắn hôm nay còn có thể làm gì?

Duy Nhất vùi mình trong lòng hắn, lộ ra cái đầu đầy mồ hôi: “Đúng nha, ta quên mất, dược của Lão Lục lợi hại lắm nha!” Sau đó nâng chân lên đặt giữa hai chân Tần lão gia cọ cọ, cảm giác được chỗ đó nửa cứng nửa mềm, nhất thời cười tới cong mày: “Lão gia ngươi đêm nay sẽ thành thật mà đi ngủ sao?”

“Triệu, Duy, Nhất!” Nếu không phải chỗ trống Ngũ phu nhân nhất thời không tìm ra được người thế, Tần Chính rất muốn đè nát cái não thúi của y. Thiện lương cái rắm a, họa vô đơn chí không chút nào như vậy, cũng chỉ có Ngũ phu nhân làm được.

Duy Nhất bò lên ngực của hắn, chống cằm cười hì hì truy vấn: “Có không, có không?”

Tần Chính tức giận, xoay người đè người kia xuống: “Ngươi đừng nghĩ là ta không thể làm gì ngươi!”

Duy Nhất bắt lấy da mặt của hắn, không kiêng nể gì cả cười nói: “Ngoại trừ chuyện đó … Chỉ cần ngươi đừng có ăn hiếp ta quá, thì ngươi đem ta làm gì ta cũng không sợ!”

Thấy y bộ dạng kiểu như liệu ngươi làm khó dễ được ta sao, Tần Chính lập tức cởi sạch trung y của y, vuốt ve làn da trắng mịn, cười lạnh nói: “Thế nào, ngày thường Lão gia khiến ngươi sợ lắm à?”

Ngón tay đặt lên phần nhũ tiêm, Duy Nhất có chút run rẩy, trong mắt có chút hoảng hốt: “Ai … ai sợ?”

Tần Chính cúi đầu hàm trụ nụ hoa bán ngạnh kia, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn liếm: “Thật là không sợ?”

“Uhm …” Duy Nhất rên rỉ một tiếng, vẫn mạnh miệng nói, “Ai sợ hả, dù sao cũng không phải ta!”

“Duy Nhất, hỏi thật, Lão gia có thật làm ngươi sợ như vậy?” Tần Chính cảm thấy có chút thụ thương, hắn là một vị phu quân tận chức tận trách như thế, không những không ai cho một lời khen ngợi thì thôi đi, đằng này còn ghét bỏ hắn.

“Ân …” Duy Nhất hơi hơi đỏ mặt.

Trên thực tế, chuyện giường chiếu, Lão gia vẫn chưa bao giờ khiến y đau cả. Chỉ là … Chỉ là y không phải nữ nhân, chuyện này quá kịch liệt thường thường khiến cơ thể y chịu không nổi, nhưng hết lần này tới lần khác Tần lão gia mỗi khi bắt đầu làm chẳng khác gì hạn hán đã lâu không gặp mưa, đem người như miếng bùn đất nhào tới muốn chết mới chịu bỏ qua. Rõ ràng là có tới bảy lão bà, nhưng sao lại giống quỷ háo sắc chết đói mới đầu thai vậy?

Dục vọng được thỏa mãn, nhưng khi hồi tưởng lại, dù cho cảm giác hồn bay phách tán, nhưng lòng vẫn còn chút sợ hãi, lo lắng có phải lần sau mình sẽ chết trên giường hay không. Đến lúc đó trên mộ Triệu gia sẽ phải viết cái gì đây? Nếu viết sự thật, sợ rằng tổ tông 8 đời nhất định bay từ mộ ra.

Việc mà Tiểu Hầu gia lo lắng, quả nhiên không giống người thường.

“Lão gia, ta thấy công phu của Xích Luyện Môn không luyện cũng được, công phu đó tà môn quá …” Dù trước mặt Đệ Ngũ Vũ sư phụ, Duy Nhất cũng phải nói. Chỉ biết võ công của Xích Luyện Môn chí cương chí dương, ai ngờ tà môn như vậy. “Lão gia, nếu ngươi tiếp tục luyện, không chắc Tần Chính sau này sẽ có Bát chủ tử, Cửu chủ tử, tam thê tứ thiếp của ngươi sẽ nhanh chóng biến thành tam cung lục viện … A!”

Tần Chính mạnh mẽ cắn lên lưng y 1 cái. “Nên cho ngươi ngậm miệng lại!”

Nội công Xích Luyện Môn của hắn chỉ bất quá là lợi cho cường thân kiện thể, à … không tới mức cơ thể dễ mệt mỏi thôi. Có được tam thê tứ thiếp là do bản lĩnh của chính hắn! Tiểu Lâm bất quá thuận miệng nói, nhưng tên ngốc này lại coi như thật, còn khẩu vô ngăn cản như thế, hôm nay không giáo huấn y một trận, sau này Lão gia hắn còn mặt mũi sao?

“Hừ, Lão gia ta thay đổi chủ ý, từ ngày mai ta bắt đầu luyện công để phu nhân nhìn thử.”

“A?” Duy Nhất vội vàng xua tay. “Không cần không cần, lão gia ngươi đâu cần sinh con, cần gì khổ cực như vậy … A!” Lại bị cắn. “Chẳng lẽ, ngươi muốn sinh?”

Tần Chính bị y chọc giận đến muốn tức chết, xoay người lại đi.

“Lão gia, ngươi đi đâu vậy?”

“Tìm tam cung lục viện có thể sinh nhi tử.”

Duy Nhất cả kinh nói: “Ta cần phải nói Kỳ Nhi nghe.” Kéo áo ngủ bằng gấm che nửa khuôn mặt, cười có chút thống khổ. “Lão gia có tam cung lục viện, ta còn có thể đứng thứ năm sao?”

Tần Chính gầm nhẹ một tiếng, một lần nữa nhào tới, ngăn hai chân y, sau đó đưa ngón tay tiến vào: “Đêm nay ngươi sẽ thành tam cung lục viện của ta!” Nói xong chui đầu xuống dưới, ở giữa hai chân y không ngừng dằn vặt.

“Không … A … Vô Song ca …” Duy Nhất lúc này đã biết, dù có ăn dược của Tiểu Lâm, Tần lão gia tuyệt đối có bản lĩnh khiến y ‘sợ’.

“Duy Nhất …” Cái tên tiểu ngu ngốc, bao giờ mới rút ra được cái gai trong lòng ngươi.

****************************

Nửa đêm, Tần Chính nhẹ nhàng đứng lên ra khỏi phòng ngủ.

Duy Nhất vừa mất đi nệm lập tức mở mắt: “Ngươi đi đâu vậy? Vô Song ca …” Nghiễm nhiên còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau trận hoan ái vừa nãy.

Tần Chính phất tay nói; “Đi luyện công.”

“Hả?” Duy Nhất nháy mắt mấy cái. Không phải chết sống cũng không chịu luyện sao, sao tự dưng giờ lại chăm chỉ như thế?

Tần Chính hừ một tiếng mặc quần áo đi ra ngoài, quả thực trong sảnh bên ngoài ngồi xuống tập trung tinh thần.

Tam cung lục viện hắn quả không có nghĩ tới, thế nhưng thường thường bị mấy phu nhân cho chút ‘hồi bất lai’, giờ ngay cả tên ngốc Duy Nhất cũng dám trêu chọc hắn, nếu hắn không ‘Cường thân kiện thể’, chỉ sợ tam thê tứ thiếp của hắn chẳng còn lại ai.

**************************

Sáng ngày hôm sau, Tần Chính toàn thân thoải mái mang theo tước điểu đi bộ quanh đình, xa xa chợt nghe Hách trù nương của quý phủ đang kêu gào trong bếp.

“Ta là muốn Bạch sa của Minh Ngọc Phường, dùng nó chưng điểm tâm ra mới có thể ăn được. Các ngươi bộ không kéo dài lỗ tai ra nghe hả, hay muốn bỏ tiền túi riêng!”

“Không phải a, đại nương, Minh Ngọc Phường đã sớm dẹp …” Vừa thấy Lão gia, tiểu tư trong bếp nhanh chóng khóc lóc kể lể. “Lão gia minh giám! Tiểu nhân thật không tham ngân lượng, Minh Ngọc Phường sớm đã dẹp khỏi Tần quận, tiểu nhân thật không mua được Bạch sa.”

“Tần quận?” Tần lão gia cư nhiên quên chỗ nhà mình ở tên gì. “Vậy, Minh Ngọc Phường kia dọn đi đâu?” Nói cho có lệ, chứ hắn làm gì quản mấy chuyện chuyện lông gà vỏ tỏi này.

“Cái này … Lão gia hay tự mình tới xem đi.” Tiểu tư bận rộn kéo Tần lão gia tới cửa chính Tần phủ.

Tần Chính đứng ngay cửa chính, nhìn trước mặt con đường lớn khoảng ba dặm, trợn tròn mắt. Lạnh lẽo, vắng tanh, chỉ thỉnh thoảng có vài ba quỷ ảnh du đãng trên đường, nhưng vừa thấy cửa chính Tần phủ mở ra, lập tức té chạy.

Cái chỗ giống Quỷ Nhai này là nhà của hắn sao? Cảnh tượng đông như trẩy hội ngày xưa đi đâu rồi?

“Mấy cái tiệm ngọc, tiệm tơ lụa, văn mặc phường (tiệm văn phòng phẩm), còn có tửu quán, hoa lâu đâu hết rồi? Trong một đêm toàn bộ bị đánh cướp?” Tần Chính mở to miệng hỏi.

Tiểu Bính Tử mới tỉnh ngủ xoa con mắt đi tới nói rằng: “Mấy tháng trước nghe nói Tần phủ chúng ta dọn tới đây an cư, các đại điếm trang trong Tần quận tất cả đều ngay trên con đường này treo bảng hiệu, muốn cùng quý phủ ta làm buôn bán.” Khí phái của Tần phủ có thể so với hoàng đế lão gia, có ai lại không muốn kiếm nhiều bạc. “Nhưng sau đó Ngũ chủ tử …” Trước sau nhìn một chút thấy không có ai, Tiểu Bính Tử hạ giọng kể. “Ngũ chủ tử đầu tiên là coi trọng một hộp màu trong bảo khố trai, sau đó lại thấy Tôn Ngọc Phật cũng tốt nên thỉnh về, cuối cùng lại nói cửa tiệm bảo khố trai đó quá tồi tàn, không bằng đem toàn bộ đồ ở đó mang về Tần phủ.”

Tần Chính ngẩng cao cổ nuốt nước bọt, “Toàn bộ mang về?”

Tiểu Bính Tử gật đầu, lại nói: “Tơ lụa Ngũ chủ tử vốn cũng không dùng được bao nhiêu, nhưng tháng trước thấy mạn liêm (rèm/màn) quanh giường bị dơ, liền đem toàn bộ vải vóc của ba cửa tiệm mang về cấp mới toàn bộ cho cả phủ. Giấy Tuyên Thành tùy thời đều lấy, thức ăn tại Bách Phúc lâu tuy rằng ăn chỉ có hai ba muỗng, nhưng lần nào quay về phủ cũng mang cả bao …”

Tần Chính cái cổ càng dài: “Có đưa bạc cho người ta không?” Lời vừa ra khỏi miệng đã thấy mình thật ngu xuẩn.

Quả nhiên, Tiểu Bính Tử cũng cùng suy nghĩ, Lão gia, ngài ngốc à?

Tần Chính khoát khoát tay: “Đã biết.” Thì ra các cửa hàng mở gần nhà hắn để buôn bán, lại không ngờ bị Ngũ phu nhân của hắn biến thành buôn bán không lời. “Tới khố phòng lấy ngân lượng, cho người đem trả cho người ta đi.” Cái mặt mất không lấy lại nổi luôn rồi. “Kêu họ quay trở về đây mở tiệm lại đi.” Mấy cái khác không nói, ngay cả một tiệm bán điểu cũng không có, cái này khiến Tần lão gia rất là không vui.

“Lão gia người nói đùa a?” Tiểu Bính Tử kinh khủng nhìn lão gia, chỗ này thì có thể dùng bạc để bù đắp, vậy chỗ khác thì sao, cũng cần phải bù? Vậy tiền của Tam chủ tử sẽ còn lại bao nhiêu đây? Toàn bộ Tần phủ sau này phải ăn không khí sao?

“Duy Nhất rốt cục đoạt … mượn bao nhiêu?” Tần Chính vừa đang muốn hỏi rõ, thì quay đầu thấy người của quan phủ đứng đầy ngoài cửa.

Một người mặc quan phục tứ phẩm triều đình bước tới, cúi đầu chào: “Quận thủ Kha Liêm bái kiến Quận Vương gia.”

“Ai?” Tần Chính nhìn chung quanh, chỉ thấy Tiểu Bính Tử chỉ vào mình. “Ta?”

Tiểu Bính Tử suy nghĩ, không nói gì, chỉ ngước đầu nhìn trời. Nghe nói khi còn ở Ngụy Vương phủ, Lão gia thường hay quên mất bản thân tên họ là gì, hôm nay chỉ một cái cụm Quận Vương hữu danh vô thực càng không thèm để trong lòng.

Kha Liêm hành lễ xong, bỗng nhiên đứng thẳng người dậy, quát to: “Người đây, đem tên ăn cắp lớn mật này trói lại cho ta!” Cái này gọi là tiên lễ hậu binh.

Tần Chính cười nói: “Xin hỏi Kha đại nhân, bản lão gia phạm vào tội gì?”

Kha đại nhân Tức sùi bọt mép lạnh lùng nói: “Cướp đoạt cống phẩm thái hậu, có phải tội?”

“Cướp đoạt, ta?” Tần Chính càng thêm mơ hồ. Ngoại trừ bảy lão bà nhà hắn, lão gia ta có vật gì khác cần phải đi đoạt? “Quận thủ đã điều tra rõ ràng chưa? Có bắt nhầm người?”

Kha Liêm căm giận nói: “Thanh thanh sở sở! Cường đạo đó tự xưng là lão bà của ngươi, triều đại pháp lệnh, thê tội phu thường, ngươi bị buộc tội!”

“Lão bà của ta?” Tần Chính đang muốn nói lão bà của ta, ai cũng đâu thiếu tiền bạc, sao lại đi làm cường đạo. Nhưng sau một khắc chợt nhớ ra gì đó, đem lời đó nuốt xuống. Ai nói người không thiếu tiền bạc sẽ không đi làm cường đạo?

“Được, ta đi theo ngươi.”

******************************

Biết được tin Lão gia bị người của quan phủ tới bắt trói đi, Duy Nhất lập tức suất trăm tên thân binh chạy tới nha môn.

“Quan tứ phẩm tép riu lại dám xông vào Long Vương Miếu của ta, xem hôm nay ta có rút quan bào chém đầu ngươi hay không!”

“Ngài là … Tiểu Hầu gia?” Kha Liêm từng gặp qua công tử Tịnh Khang Hầu gia, bật người đứng dậy hành lễ, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó lại ngồi xuống.

Lúc đầu, chuyện công tử nhà Hầu gia gả cho nam nhân là một chuyện oanh động cả kinh thành, cũng không cần nghĩ cũng biết đó chính là vị Tần quận vương chẳng biết từ đâu chui ra này.

Kha đại nhân gõ đường mộc, cất cao giọng nói: “Mặc dù ngươi là Quận Vương phi …”

Duy Nhất bỏ qua chiết phiến, hừ nói. “Ngừng. Vương phi? Lão gia nhà ta cũng không muốn tước hiệu này, bản công tử cũng không có ham. Với lại Vương phi không chỉ có mỗi mình ta, ta chỉ là …” Vẻ mặt nịnh nọt nhìn Tần lão gia mặt đen, lấy lòng nói. “Tần phủ Ngũ chủ tử, ngũ phu nhân của lão gia nhà ta.”

“Ngũ phu nhân?”

Phát hiện mình quá lớn tiếng, Kha Liên nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt. Mặc kệ tiểu Hầu gia gả cho nam nhân làm thê hay làm thiếp, cũng không phải việc của gã. “Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, thánh chỉ hạ, chuyện ngươi dám cướp đoạt cống phẩm cho thái hậu, nhận tội 50 trượng.” Kha Liêm không khỏi lắc đầu, nếu đổi lại là người khác, cắt đầu ngươi 50 lần còn không đủ, nhưng hoàng thượng chỉ phạt đánh 50 trượng coi là khiển trách, sao mà hoang đường.

Duy Nhất kinh hãi: “Cái gì, ngươi dám …”

Nhưng không ngờ Tần Chính lại vung tay lên, gật đầu. “Đánh, nên đánh.”

“Lão gia ngươi …” Duy Nhất trăm triệu không nghĩ tới lão gia lại nhẫn tâm với y như vậy, cảm thấy tim sắp chảy hết máu.

“Tới đi.” Tần Chính đi tới giữa sảnh đường, kéo vạt áo qua bên hong. “Kha đại nhân, hành hình.”

Lúc này Duy Nhất mới hiểu được tình hình, càng thêm la to. “Ai dám! Ai dám đụng tới phu quân của ta, ta giết …”

Tần Chính trừng mắt, lập tức khiến Ngũ phu nhân im lặng. Ngay cả Tiểu Bính Tử cũng căng thẳng cả lưng, ánh mắt này của Lão gia mấy năm qua thật khó thấy nha, tốt nhất là đừng nên thấy.

“Tiểu Bính Tử, canh chừng Ngũ chủ tử.” Hắn cam nguyện nhận hình phạt, thứ nhất, lúc này nên thanh lý mấy cái gút mắt lớn giữa hắn cùng tên hoàng đế kia, không muốn tiếp tục vì nó mà nổi lên phân tranh, phiền nhiễu các phu nhân của hắn, nhất là Duy Nhất thân trong triều đình. Thứ hai, muốn dùng cái này cảnh tỉnh Ngũ phu nhân của hắn, sau này đừng làm ra mấy cái việc cường đạo nữa. Với lại, mấy cái đánh này có đáng là gì, lực đạo của mấy tên nha dịch này làm sao so được với bọn Kỳ Nhi và Quần Ngạo? Quen rồi, quen rồi.

Tiểu Bính Tử lập tức điểm huyệt đạo của Tố Tâm, đồng thời kéo ngăn Ngũ chủ tử. “Ngủ chủ tử, tiểu nhân xin đắc tội.” Thường ngày hắn có thể trước nghe các chủ tử rồi sau mới nghe lời Lão gia, nhưng hôm nay thì khác, lão gia thật tức giận rồi.

“Cút ngay!” Duy Nhất không thắng được công phu của thằng nhãi này, chỉ có thể giơ chân. “Tin ta giém toàn gia ngươi không?”

Tiểu Bính Tử khóc ròng: “Toàn gia tiểu nhân chỉ còn lại một mình ta thôi, Ngũ chủ tử, cần gì nhắc tới chuyện thương tâm của người ta …”

“Bắt đầu đi, Kha đại nhân.” Tần Chính hít sâu một hơi bắt đầu điều chỉnh hơi thở.

“Tần Chính, ngươi điên rồi! Tên quan tép riu đó là cọng hành, gã dám dụng hình với ngươi? Thiên Vương lão tử cũng không được! Ta hôm nay muốn nhìn toàn bộ Giang Dương phải nghịch lưu!” Vài chưởng đánh mạnh vào người Tiểu Bính Tử, thế nhưng thằng nhãi này thừa thụ được nội lực thâm hậu của Tần Chính, nên đánh thế chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.

Tần Chính hạ mi mắt, “Duy Nhất, nghe lời!”

“Lão gia …” Tần Chính như vậy, Duy Nhất không dám cãi lời.

Không hề nằm xuống băng ghế, Tần Chính cứ như thế đứng thẳng tắp, tùy ý toàn thân để gậy đánh vào.

Mặc dù vận khởi chân khí chống đỡ, nhưng với công lực chẳng tới đâu của hắn hiện tại, khi hình trượng đánh thẳng vào thắt lưng, ngực, phế phủ, vẫn có chút rung động. Tần lão gia nghĩ quay về nhà phải luyện công thôi, chứ Ngũ phu nhân mình mà cứ ‘cướp’ hoài như thế, sau này tránh không được việc lại phải vào nha môn. Nếu nội lực không đủ, lỡ đánh hủy thắt lưng thì phải làm sao, thắt lưng nam nhân đóng vai trò phúc lợi khá lớn đó.

“Quận Vương …Vương gia, đi hảo, đi hảo …” Kha Liêm hôm nay rốt cuộc mở mắt. Đổi lại người bên ngoài, trúng 50 trượng đã sớm da tróc thịt bong huyết hồ một mảnh, nhưng người này chỉ là như đang phủi bụi cho hắn, phủi phụi vài cái rồi cứ thế mà đi.

“Ôi chao, đau chết mất!” Dường như cũng không Kha đại nhân suy nghĩ, ra khỏi nha môn, quẹo qua một con đường khác, Tần lão gia lập tức kêu khóc gọi trời nhảy dựng lên nhào trên người Tiểu Bính Tử. “Mau mau, khiêng ta về, khiêng ta về! Thắt lưng già của ta a~~~~”

Duy Nhất không quan tâm việc đi chém đầu tên Kha Liêm, khóc lóc chạy theo phía sau Lão gia hồi phủ: “Lão gia, nếu như bị đánh hủy, tuổi già ta sống thế nào đây, ô ….”

Tố Tâm kéo ống tay áo chủ tử, chu cái miệng nhỏ ra nói: “Chủ tử, nô tỳ nghĩ lúc này thứ mà ngài nên lo lắng trước, là liệu chúng ta có sống tiếp được hay không?” Ngụ ý ở đây là, mạng sống của ngài không do ngài định đoạt đâu.

Duy Nhất nhìn chằm chằm nha đầu, rùng mình một cái, đúng là thật sự khóc không ra nước mắt. “Bọn Đại chủ tử nhất định không tha cho ta!”

*********************

Còn phải nói sao, Tần phủ lại một lần nữa mở một cuộc thẩm vấn dành riêng cho Ngũ chủ tử.

“Mất mặt mất tới tận nhà, ta nếu đổi lại là ngươi, nhất định sẽ đi nhảy sông, đem cái mặt đó rửa cho sạch một lần!” Sĩ Thần vừa mở miệng chính là không lưu tình. Lời này tuy có hơi quá, nhưng bọn Kỳ Nhi không ai cản lại, Tứ chủ tử đích xác đã đem tiếng lòng của họ nói ra.

Vân Phi nhíu mày nói: “Nếu ngươi thiếu ngân lượng, có thể nói với ta, ta từ bao giờ đã thành người keo kiệt?”

Sắc mặt Quần Ngạo dị thường nghiêm khắc: “Nếu đã đánh mất đạo nghĩa và đức hạnh, Tần phủ chúng ta chẳng phải không khác gì cái đám nữ kiền tà trong miệng bọn người ngoài.”

Tiểu Lâm cùng A Kiệt đi tới bên người Tần Chính, một người thi châm một người xoa xoa. Tiểu Lâm nhìn vết xanh tím trên lưng Tần Chính, đau lòng đỏ viền mắt, thực sự là rất muốn tặng cho Triệu Lão Ngũ một gói thạch tín. A Kiệt cũng tức đỏ cả hai mắt, nhìn chằm chằm Triệu Lão Ngũ, hận không thể tiến lên đánh y một trận.

Kỳ Nhi cầm tay Tần Chính, cùng lòng bàn tay y tương đối, truyền qua một ít chân khí, lúc này mới sắc mặt lạnh băng mới giảm đi phần nào, cũng may chỉ là bị thương ngoài da. “Lão Ngũ, ngươi dường như vẫn chưa biết sai?”

Thấy bọn họ ai cũng muốn ăn tươi nuốt sống mình, Duy Nhất trong lòng run run nhưng ngoài miệng cũng không tỏ ra yếu kém. “Ta đánh mất cái gì mà mặt mũi? Cái gì mà đánh mất đạo nghĩa đức hạnh chứ? Có nhiêu đây chuyện, cần gì tới mức đó!”

“Ngươi còn …” Tần Chính vốn đang đau lòng khi thấy Ngũ phu nhân bị bị vây công, muốn vì y cầu tình, nhưng vừa nghe y nói lời này, bật người cải biến chủ ý. Quên đi, để Tiểu Hầu gia tự sinh tự diệt đi.

Duy Nhất tuy bình thường có vài thứ khó nói nên không nói, nhưng dù có khó nói thế nào thì hôm nay cũng phải nói cho mấy người này nghe. “Ta đâu có ức hiếp bách tính cùng bần. Mấy tên đó chẳng phải ai cũng là bọn thương nhân giàu có, còn không cũng là quan lại hậu lộc, bộ thiếu bạc sao? Nếu chúng không thiếu bạc, ta vì sao lại cần nghĩ cho chúng? Chẳng phải đang làm chuyện thừa.”

Vân Phi khóe miệng giật giật, theo lời tiểu Hầu gia nói, thì có phải việc buôn bán của y nên tặng hết cho người khác hay không, vì Tần phủ vốn không thiếu bạc.

Duy Nhất phe phẩy cây quạt nói rằng: “Hơn nữa, đồ của chúng lại vừa lúc thích hợp với ta, ta lấy thứ mình cần dùng thì có gì sai? Dùng qua ta không thích nữa, ta lại đưa nó cho những người không thể mua nổi, cái này gọi là dùng hết toàn bộ! Là việc thiện!”

A, việc thiện. Kỳ Nhi nhìn trời, sao không có thiên lôi nào ra đánh chết tên tai họa này đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lâm nhăn lại, càng lúc càng mơ hồ, sao tự dưng nghe lại thấy có đạo lý thế này. Lục chủ tử có bất an rằng sắp bị Triệu lão ngũ thuyết phục.

“Với lại, tiền của ta, ngân của ta toàn bộ đều do cha ta cho, lỡ chúng toàn là tiền tài bất nghĩa thì sao? Đều nói quân tử không tham tiền tài bất nghĩa, ta là đang chỉ có chúng đạo quân tử, chẳng phải cũng là việc thiện?” Tiểu Hầu gia bỏ qua cây quạt, mang bộ dáng đại nhân đại nghĩa.

Tần Chính xoa cái thắt lưng, nghĩ thầm, nhạc phụ đại nhân a, ta thay ngươi bóp chết tên bất hiếu này được không?

Sĩ Thần búng ngón tay nói; “Trước thì không nói đi. Nhưng nói cái chuyện này, đó là cống phẩm dành cho Thái hậu, ngươi cũng dám cướp? Ngươi có biết Lão gia vì bảo vệ ngươi, trước mặt hoàng đế phải sắp xếp bao nhiêu chuyện không?”

Duy Nhất cúi đầu giật giật đám lông trên cây quạt: “Ta đâu có biết đó là cống phẩm tặng Thái hậu.”

“Lúc ngươi đi cướp sao không biết hỏi trước hả?” A Kiệt hỏi.

Duy Nhất trừng mắt to nhìn Thất chủ tử: “Lão Thất ngươi thật quá kỳ quái. Ta không có ý định trả lại đồ, vậy tại sao cần biết nó là của ai? Nếu ta hỏi, biết được đó là đồ tặng Thái hậu, mà ta lại cực kỳ thích nó nên chắc chắn phải lấy, chẳng phải là thành loạn thần tặc tử. Người không biết không có tội, ngươi hiểu chuyện đó không?”

“Ta kỳ quái?” A Kiệt chỉ vào chóp mũi chính mình, cảm thấy có nên ra một chưởng đánh nát đỉnh đầu của mình hay không. Y phải ngu ngốc lắm mới có thể cùng cái tên Triệu tiểu Hầu gia nói chuyện đứng đắn.

Kỳ Nhi nhẹ nhàng gõ mặt bàn, mở miệng nói bằng giọng lạnh băng: “Lão gia, Ngũ phu nhân này của ngươi, còn muốn không?”

Tần Chính sợ đến từ giường nhảy dựng lên, ôm đồm tay đương gia Đại chủ tử: “Muốn chứ muốn chứ! Duy Nhất, ngoan ngoãn đi, mau nhận sai đi!”

Duy Nhất bặm môi, không cam lòng mà nói: “Được rồi, ta sai rồi, vậy được chưa?” Chính là cái dáng dấp hoàn toàn chẳng biết hối cải, chết không tiếp thu.

Vốn ngay từ ban đầu, từ hồi nhỏ đa đa đã nói với y, y muốn cái gì thì cứ đi lấy cái đó. Hai mươi năm qua, tiểu Hầu gia chính là như vậy mà sống, vì sao giờ lại ép buộc y thay đổi thói quen của mình. Huống hồ, muốn một thứ gì đó lại phải tốn bạc mua về, thật quá rắc rối.

Nguyên bản tự biết nhận sai, chuyện này coi như xong, nhưng ai ngờ Triệu tiểu Hầu gia miệng thiếu đánh mà nói thêm: “Lại nói, cống phẩm của Thái hậu chẳng phải các ngươi ai cũng có phần dùng. Ta thấy Đại chủ tử khá yêu thích bộ chén ngọc kia mà, bản kinh “Phật Hi Thế” Nhị chủ tử cũng thường dùng để tĩnh tâm ngưng thần đó. Tam chủ tử ngươi đem san hô năm màu kia bán được bao nhiêu là bạc kìa, còn Tứ chủ tử, mấy ngày trước ngươi còn dùng chuôi ngọc như ý gãi ngứa cho Lão gia. Còn có tiểu Lão Lục, đưa cho ngươi mấy viên hạt châu lớn như trứng gà, ngươi toàn bộ đem tán nó ra thành bột phấn tặng cho bọn nha đầu Thúy Mặc có phải không? Lão Thất, ngươi ăn xong mấy thứ bồi bổ kia, chẳng phải Lão gia cũng khen ngươi da quang thủy hoạt ….”

“Ngươi còn mặt mũi để nói!” Sáu cặp mắt đầy sát khí nhìn y, hận không thể đem cái tên họ Triệu này đâm nát.

Duy Nhất vội vã lui tới cửa: “Đâu có đâu có, đều là người trong nhà, không cần khách khí, haha.”

Người trong nhà? Cùng nhà với ngươi mới càng thêm mất mặt.

Y, Triệu Lão Ngũ, một mình mang danh cường đạo cũng được đi, cư nhiên đem toàn bộ bọn họ chẳng biết tí gì dìm vào nước luôn. Lệnh khiển trách của hoàng đế sáng nay đưa đến trong tay họ, mỗi người một phong. Phong thư đó của hoàng đế màu sắc cực đẹp, từng lời tựa như dao, mắng sáu vị Tần phủ chủ tử mặt đỏ tới mang tai, chỉ cảm thấy so với mất đầu chẳng kém là bao.

Đây mới chính là nguyên nhân chính khiến sáu người họ tức giận, so với việc bỗng dưng trên lưng mang cái danh ‘bọn chuột nhắt tham tài’ thấp kém như vậy, thì việc Tần Chính oan uổng gánh 50 trượng chẳng quan trọng.

Đang lúc Kỳ Nhi suy nghĩ nên trừng trị Triệu Lão Ngũ thế nào thì, Tiểu Bính Tử cùng Tố Tâm thất kinh chạy vội vào.

Tiểu Bính Tử còn chưa vào cửa đã nghe tiếng hô to: “Đại chủ tử, Nhị chủ tử, Tam chủ tử, Tứ chủ tử, Lục chủ tử, Thất chủ tử! Đại sự không ổn!”

Tố Tâm mở to cái miệng của mình ra, xông lên ôm lấy cổ chủ tử nhà mình: “Lão gia, Đại chủ tử, không nên giết chủ tử ta mà!”

Duy Nhất không muốn cùng cái tên nha đầu ngốc này dính 1 chỗ, “Nha đầu ngốc, cút xa một chút!”

“Chủ tử, lần này ngài nhất định xong đời rồi!” Tố Tâm khóc lớn.

Không đợi Tố Tâm nói rõ chuyện gì, đột nhiên trong phòng khách, mọi người chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm vào một hướng.

Chỉ thấy có một vật nhỏ lảo đảo bay qua cánh cửa, sau đó dùng cái tốc độ chẳng xứng với cái tuổi chạy thẳng về Duy Nhất.

Một đứa bé nam tầm 3,4 tuổi cầm lấy ống quần Ngũ chủ tử, vang dội kêu lên: “Đa, đa!”

“Đa?” Mọi người ồ lên.

“Ngươi gọi ta?” Duy Nhất chán ghét đẩy bé ra, nhìn ra cửa hô to. “Hài tử từ đâu chạy loạn tới nhận đa bậy bạ vậy hả …” Lời còn chưa dứt, lại có một người nhào tới ôm lấy y.

Một nữ tử mặc trang phục phu nhân, thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xắn gầy yếu, nhưng tựa như bé nam kia, tốc độ chạy vào nhanh tới mức không kịp để người ta hoàn hồn.

“Phu quân! Mẹ con chúng ta tìm ngươi lâu lắm rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện