Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

“Phu quân?” Mọi người cùng kêu lên kinh hô.

Tần Chính muốn lụm lại cái đầu rớt trên mặt đất, có người dám gọi lão bà của hắn là ‘phu quân’? Duy Nhất cắn đầu lưỡi, liên tiếp nuốt vài ngụm nước bọt mang theo chút máu. Cái màn hoang đường trước mặt này y có thể dùng một cước đá văng đi, nhưng tự dưng cảm giác được có một cái lưỡi dao để ngay trên đỉnh đầu …

Cường ‘đoạt’ dân nữ chỉ vì vẽ tranh?

Tần Chính nghĩ hắn trước giờ có phải đầu kẹp ngay cửa, nên mới có thể dễ dàng tin tưởng lời Triệu tiểu Hầu gia nói. Hoàn hảo, mấy năm qua tiểu Hầu gia đoạt qua trăm nghìn vạn nữ, tới tận giờ vừa lúc có một con riêng chạy tới cửa nhận người, thật sự, rất-hoàn-hảo!

“Bốn năm trước, bản cung … Ta bị tiểu Hầu gia mạnh mẽ cướp … mang về quý phủ … Đêm hôm đó cũng là lúc có tiểu nhi.” Thiếu phụ nói ngập ngừng, vừa ngượng ngùng vừa khiếp đảm khóc lóc kể lể.

“Triệu Duy Nhất …” Kỳ Nhi nắm chặt lòng bàn tay, tựa như đang cố gắng hạ quyết tâm.

“Kỳ … Kỳ … Kỳ Nhi! Đại … Đại … Đại chủ tử! Đừng tới đây mà!” Duy Nhất dùng quạt che khuất mặt mình, cảm thấy thương cảm cho đa đa mình, người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Thân là tề quân của Tần Chính, Kỳ Nhi nên làm lúc này chính là một chưởng đánh chết Triệu lão ngũ, nhưng y cũng biết, một chưởng này giáng xuống, theo cái mạng nát của Tần Ngũ chủ tử, tim của Tần Chính cũng sẽ nát, mà Tần phủ cũng sẽ nát luôn.

Tần Chính nghiêng người đi hai bước, không chút vết tích chặn lại chưởng của đương gia phu nhân, việc này cũng không tới Kỳ Nhi làm chủ. “Tiểu Hầu gia, nàng nói là sự thật?”

Mỗi khi Lão gia gọi y như thế, Duy Nhất cảm giác như cả người bị treo ngay xà nhà bị quật không ngừng, nghiêm mặt trắng bệch nói, “Ta, ta, ta cũng không biết …”

“Sao lại không biết?” Tần Chính bóp nát chén trà trong tay.

Duy Nhất rốt cục nhịn không được, ngồi xổm xuống ôm đầu khóc: “Chỉ là dùng các nàng họa thành tranh thôi, thực sự là chỉ họa thành tranh thôi! Có thể cũng có lúc ta có uống chút rượu, có khi hăng hái quá thì uống hơi nhiều …” Thấy Tần lão gia cắn chặt răng, lúc này đổi giọng. “Ta là nói vẽ tranh tới hăng hái đó! Uống say rồi thì ta … ta … Ân … Bất tỉnh nhân sự, rồi bọn Triệu Phúc khiêng ta trở lại phòng. Ngày hôm sau khi ta tỉnh lại ta cũng không biết … không biết liệu mình có làm chuyện gì khác nữa hay không …”

A Kiệt nhìn đứa nhỏ kia, lẩm bẩm nói: “Ngay cả con cũng có luôn rồi …” Y đột nhiên nghĩ mình đấu không lại Lão Ngũ, Lão Lục, cũng không phải chuyện mất mặt lắm.

Vân Phi hướng mặt qua một bên nhỏ giọng nói: “Cô nhi quả phụ tìm tới cửa, Lão Tứ, ta cứ tưởng chuyện này chỉ có ngươi mới làm được, không ngờ …”

Sĩ Thần hoảng hốt xua tay: “Ngươi, ngươi đừng nói bậy.” Ngoài ý muốn không có cãi lại Vân Phi, Tư Đồ tứ trang chủ phong lưu lãng đãng ngày xưa lúc này chột dạ vô cùng. Không thể nào, trước kia y cực kỳ cẩn thận, sẽ không để phát sinh chuyện này. Con riêng, không có đâu, không có đâu?

Thấy ánh mắt Lão gia chuyển qua mình, Tiểu Lâm liên tục lắc đầu: [Lấy máu nghiệm thân chỉ là tin đồn dân gian, không chính xác …]

Để ngừa vạn nhất, Quần Ngạo lặng lẽ đi ra sau lưng Tần Chính, ôn thanh hỏi nữ tử: “Phu nhân xưng là Bản cung, xin hỏi ngài là?”

Tần Chính trầm giọng nói: “Gì mà phu nhân, phu nhân cái gì?”

Quần Ngạo nhanh chóng chế trụ thắt lưng Tần lão gia, hướng về phía nữ tử bị dọa tới mềm chân kia cười cười xin lỗi. Người ta con cũng có luôn rồi, sao mà gọi cô nương được?

Một nha đầu thân mặc cung trang bên cạnh thiếu phụ khiếp đảm trả lời: “Quận chúa nhà ta tháng trước mới được sắc phong công chúa, hiện nay là con gái thứ 16 của thánh thượng, Đức An công chúa.”

Là công chúa? Triệu Duy Nhất y ngay cả con gái hoàng đế cũng dám cướp???

Duy Nhất ngẩng đầu lên, nói thầm: “Trước giờ ta chưa từng hỏi các nàng là ai ….”

Quần Ngạo thở dài: “Nhìn cũng biết rồi.”

Mọi người chỉ cảm thấy Triệu tiểu Hầu gia lúc này dường như gây tai họa hơi nhiều rồi. Không chỉ vậy, tai họa lên tới tận đầu hoàng đế luôn rồi! Mặt của hoàng đế chắc đông cứng luôn rồi đi???

Chẳng biết bao thuở, trên mặt Tần Chính đã mất đi cơn sóng dữ. Giữa lúc bọn người Kỳ Nhi đang lo lắng nhìn hắn, thì hắn bỗng nhiên tiến thẳng tới chỗ Đức An công chúa cười cười, “Công chúa xin đừng gọi Duy Nhất là phu quân, y không phải phu quân của ngươi, nhưng y có một phu quân, người nọ chính là tại hạ. Ngươi phải nhớ kỹ, tại hạ, danh viết Tần Chính.”

Tần lão gia đây là ý gì?

Quần Ngạo trợn tròn đôi mắt: “Đại ca lãnh tĩnh!”

Sau một khắc, trong mắt nữ tử liền thấy mấy đạo thân ảnh giao thác chớp động.

Quần Ngạo quá hiểu rõ người này, khuôn mặt này mỗi khi chìm vào trạng thái hồ nước không động, sát khí chỉ hiển thị ngay thời điểm đuôi lông mày rung động. Mặc dù sớm có phòng bị, nhưng chiêu thứ nhất của Quần Ngạo vẫn rơi vào hư không.

Ngũ chỉ thành trảo, lăng không trảo cầm, đây chính là Long Trảo Thủ Thiếu Lâm do nội công Xích Luyện thôi động. Mắt thấy nữ tử bị hắn cách khoảng không chộp tới, Quần Ngạo lúc này ngay cánh tay hắn bổ xuống. Kích của hắn bị Quần Ngạo cản trở, lập tức lắc mình né qua. Vân Phi bay lên phía trước, hắn nhị chỉ thành kiếm, chiêu thứ nhất của Việt Vương Kiếm – Cầu Vồng Quán Nhật, khiến cho Vân Phi phải tạm thối lui, rút kiếm ra.

Hắn nhân cơ hội Vân Phi lùi xuống, A Kiệt động thân, chưa kịp ra chưởng, đã bị hắn cuốn lấy hai tay, bỗng nhiên chấn động bắn ra mấy bước, chưởng pháp nhìn như chẳng có gì nhưng lại như tứ lạng bạt thiên cân kia chính là thái cực chưởng của Võ Đang. Sĩ Thần theo sát sau đó, chưa kịp phát chiêu đã thấy hai chỉ của hắn hướng thẳng huyệt đạo của mình, kinh hãi lập tức bảo vệ mạch cửa, đã thấy hắn cười, lại nhìn thấy Kỳ Nhi phía sau y đã cứng đờ bất động. Xuyên thấu qua Sĩ Thần mà tấn công Kỳ Nhi, chính là Thần Ẩn Chỉ của Ngọa Long Cốc! Hắn đã học nó từ bao giờ?

Kỳ Nhi hét lớn một tiếng, ‘Triệu Duy Nhất’, Duy Nhất theo bản năng phất ra hơn 10 cây độc châm từ quạt, chỉ thấy hai tay biến ảo không lường, toàn bộ châm đều nằm ngay giữa các ngón tay, Như Lai Niêm Hoa Thủ của Không Minh Giáo Tây Vực, lô hỏa thuần thanh. Còn Tiểu Lâm, hắn lập tức kéo ngoại bào ra, mở rộng áo vải, y bào tựa như rắn mà quấn quanh người Tiểu Lâm, trong chớp mắt bọc lại thành một con nhộng, chưa kịp cho Dược Vương cơ hội ra tay. Xem chiêu thức là có thể biết đó chính là roi pháp biến ảo từ Phiêu Ảnh Kiếm của Quần Ngạo?

Đức An công chúa chỉ cảm thấy trận trận khí lăng tựa như đao cắt thổi qua mặt, nàng không biết chỉ trong chớp mắt đó, chân của nàng đã vài lần mém bước vào Quỷ Môn Quan. Lại càng không biết, toàn bộ võ công tối thượng thừa thế gian, trận pháp mà người tập võ tha thiết ước mơ có thể tập thành thạo chỉ cần nửa chiêu thức, đều ngay trước mặt nàng luân phiên triển khai.

“A …” Tiếng kêu kinh khủng của nữ tử chưa xong đã ngất.

Giây phút chỉ mành treo chuông, Quần Ngạo phải đem hết toàn lực mới để ngón tay mình chạm tới phía sau người kia, đại ca y quả nhiên không khống chế được nữa.

Ngũ chỉ của Tần Chính chỉ kém mảy may là có thể xé nát cổ mảnh khảnh của công chúa kia. Trước mắt hắn chợt thấy tối đen, hắn suy nghĩ quả nhiên nên gia tăng luyện công. Ngụy Vô Song ngày xưa có thể trong chớp mắt lấy mạng nữ tử dễ như trở bàn tay, mà nay hắn chính diện giao thủ đánh không lại mấy phu nhân mình, toàn bộ động tác võ thuật đẹp mắt chồng chất nãy giờ, kết quả chung quy tựa như một màn đùa giỡn, quả nhiên vẫn là nên đi luyện công …

“Công chúa đó vô tội, huống chi nếu đứa nhỏ kia thật sự là con của Lão Ngũ, ngươi giết mẹ đẻ của bé sợ rằng …” Quần Ngạo nhìn người đang trơ mặt ra kia, không biết nên làm sao trấn an hắn.

Kỳ Nhi cũng không nói gì, chỉ có thể tiến lên nhẹ nhàng cầm đầu vai hắn, cảm giác được cơ thể kia đang run rẩy, vươn tay kéo hắn vào lòng ôm lấy: “Tần Chính, ngươi bình tĩnh chút đi … Đừng lộ ra bộ dáng này, Lão Lục sẽ sợ hãi.”

Một người đã từng là võ phách thiên hạ, lại ngay trước mặt mọi người không hề cố kỵ giết chết một thiếu phụ nữ tử, nếu chuyện này truyền ra bên ngoài chẳng phải sẽ bị người đời toàn bộ võ lâm phỉ nhổ hay sao. Vốn phải mắng cho hắn tỉnh, nhưng Kỳ Nhi cùng Quần Ngạo lại không dám nói một câu trách cứ.

“Gọi nàng ta vào trong, ta có lời muốn cùng nàng nói riêng.” Tần Chính vỗ vỗ tay Kỳ Nhi, hướng hai vị phu nhân bảo chứng.”Các ngươi yên tâm, ta sẽ không giết nàng.”

Một lát sau, Tần Chính cùng nữ tử kia ở trong một gian phòng riêng.

“Công chúa, minh nhân bất thuyết ám thoại (người ngay thẳng không nói chuyện vòng vo), ngươi cũng đã thấy qua ta không phải người tốt lành gì, nên hãy nói ra ý đồ thật của ngươi đi.”

Đức An công chúa lập tức đổi lại cái bộ dáng nhát gan hồi nãy, trên gương mặt thanh tú giờ lại lộ ra vẻ khôn khéo. “Ngươi cũng biết ta giả bộ, vì sao còn muốn mạng của ta?”

Giây phút đó Tần Chính chính là đã phát điên rồi, trong đầu của hắn trong một tíc tắc, chỉ có một thanh âm bên tai. Giết chết nữ nhân này.

Nữ nhân ngoài miệng gọi Duy Nhất là ‘phu quân’, nữ nhân vọng tưởng muốn cướp đi Duy Nhất của hắn.

Mặc dù biết nữ nhân đó chính là đang diễn trò, Tần Chính vẫn không cho phép. Có một số việc hắn chính là lôi trì (hồ sấm), chỉ cần bước chân vào, thiên lôi địa hỏa hắn cũng khống chế không được. Nếu tất cả chỉ là hiểu lầm, thì chỉ có thể chờ tới kiếp sau mới nói lời xin lỗi ngươi vậy.

Đức An công chúa vẻ mặt khổ sở mà nói: “Ngươi đã nghe qua việc Bắc Hạ cầu thân ta chưa? Thái tử Bắc Hạ cầu xin thú công chúa làm vợ, phụ hoàng lại chọn trúng ta.”

Tần Chính hờ hững nói: “Nhưng người lại một cùng một nam nhân khác tự mình tư định chung thân, còn cùng người đó châu thai ám kết.”

“Ngươi sao biết được?” Đức An công chúa kinh hãi.

“Ngươi lựa trúng Ngũ phu nhân ta làm cái mộc cứu mạng cho ngươi, đó có phải là chủ ý của nhạc phụ đại nhân ta, triệu Hầu gia hay không?” Vị nhạc phụ đại nhân kia của hắn a, với mối thù dám cướp con đi vẫn chưa nguôi ngoai, đến nay vẫn vô pháp tiêu tan, cho dù ngay giây phút hấp hối cũng không muốn cho hiền tế mình yên lành sống qua ngày.

“Ngươi …” Dưới đôi ưng mâu nhìn chằm chằm mình kia, Đức An công chúa không khỏi tự run, còn có chuyện gì mà người này không biết? “Dù cho là chủ ý của ai, chẳng lẽ ngươi không thấy con ta cùng tiểu Hầu gia lớn lên rất là giống nhau?” Cha ruột của đứa bé đương nhiên không phải là Triệu tiểu Hầu gia, chỉ là việc tình cờ giống nhau trong thiên hạ này lại vừa khớp với y. Triệu Hầu gia thời điểm khi nhìn thấy đứa bé này mới ra được chủ ý này cho nàng.

Tần Chính thở dài, cảm giác đầu đang phát đau. Nếu như không giống thì hắn cần gì phát điên như lúc nãy. Duy Nhất là một tên ngu ngốc, sợ rằng đến nay cũng chẳng rõ bản thân đến tột cùng là đã từng chạm qua nữ tử hay chưa. Trừ khi chính miệng Đức An công chúa nói ra chân tướng, bằng không Duy Nhất có lẽ thật cho rằng đứa bé đó là con y. Nói ngược lại, Tần lão gia đang bị một tiểu nữ tử uy hiếp.

“Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?”

Đức An công chúa lộ ra vẻ mặt tức giận: “Những kế sách và thủ đoạn mà có thể được ta đều đã dùng qua hết rồi, nhưng tới nay chỉ còn lại cách giết chết Bắc Hạ thái tử mới có thể giải vây cho ta.” Tần phủ chủ nhân thần bí, nghe tiếng không bằng gặp mặt. Người nam nhân này, chỉ cần liếc mắt, nàng liền biết nàng đã tìm đúng người.

Tần Chính nhíu mi: “Bắc Hạ cùng Nam Lương chiếm giữa Nam Bắc, với ta chính là hai bên địch, mà nay Bắc Hạ cầu thân làm hòa chính là điều ta cầu còn không được, ngươi lại muốn ta làm người họa quốc?”

Đức An công chúa hừ một tiếng: “Ai kêu Ngũ phu nhân của ngài gây tai họa trước cho ta làm gì.” Năm xưa nàng nửa đêm ở trong cung bị bắt đi, tỉnh lại thì phát hiện bản thân ở trong Tịnh Khang hầu phủ, trợn mắt chỉ thấy vị công tử nổi danh kinh thành mang đầy thói xấu của Hầu gia gia. “Tuy rằng y chỉ thay đổi vài bộ quần áo cho ta, qua hôm sau đã đuổi ta về cung, nhưng ngay thời điểm đó ta đã bị hủy danh dự, sau đó lại không chịu cưới ta, thế nên ta đã trượt mất phần thanh xuân tươi đẹp của mình …”

Tần Chính nhếch môi: “Công chúa cũng nói là đó là tai họa, vậy sao bản thân không tự giải quyết tốt hậu quả. Ta nhớ việc ngày đó, trong cung đáng lẽ không ai biết mới đúng. Công chúa đến nay vẫn chưa được gả đi, sợ là hoàng đế quên mất đi đứa con thứ 16 này của mình rồi, dù sao mẫu thân ngươi cũng không có phong hàm nào.”

Đức An công chúa sắc mặt xanh lại: “Nói nhanh đi, giúp hay không?”

“Thái tử Bắc Hạ không thể động tới, nếu ngươi không muốn đi hòa thân, ta tự có biện pháp khác.” Công chúa người ta nói cũng không có sai, Ngũ phu nhân của hắn quả là chuyên đi gây họa cho người ta. Cục diện rối rắm này, hắn không đi dọn thì còn ai nữa?

“Nửa tháng sau thái tử sẽ tới gặp phụ hoàng …”

Đức An công chúa còn muốn nói gì đó, thì Tiểu Bính Tử đẩy cửa tiến vào. Công chúa mặt đỏ bừng, thật tuấn nha. Nàng không phải chưa từng thấy qua người hầu của Tần lão gia, nhưng người này lúc đó mặt mày chẳng chút đứng đắn, nhìn kiểu thiếu đòn vậy. Ai ngờ một khi trở nên đứng đắn, lại tuấn tú như vậy. Sau đó lại đưa mắt nhìn Tần lão gia, gọi là Lão gia, nhưng lại cực kỳ trẻ tuổi, lại cực kỳ phong thần tuấn lãng. Lại nhớ tới mấy người nam tử kia, chủ tử của Tần phủ, chỉ có thể thở dài một tiếng, giậm chân giận dữ.

Trong khuôn mặt đầy xuân sắc của nữ tử, Tiểu Bính Tử nhỏ giọng thì thầm bên tai Tần Chính: “Bắc Hạ thái tử, chết rồi.”

Tần Chính kinh ngạc: “Nói rõ.”

“Là Ngũ chủ tử …”

Công chúa che miệng hô, “Y ra tay rồi ư?”

Tiểu Bính Tử lắc đầu: “Ngũ chủ tử chỉ là vô ý …”

“Bắt y về đây cho ta—” Tần Chính bạo rống.

*******************

Sự tình là vầy.

Mấy hôm trước, Duy Nhất bị Lão gia cấm không cho họa mỹ nhân nên cảm thấy buồn khổ, vì vậy quyết định đi dạo thuyền. Nghĩ việc nhìn nhìn sơn hà mỹ sắc, tính cố gắng ngày sau sửa lại thành họa non sông nước biếc.

Thuyền hoa mới của Tần phủ chưa có chế tạo xong, mà Duy Nhất lại không ưng được cái thuyền nào khác, vì vậy đứng ở bến tàu hướng về một con thuyền cách bờ không xa la to: “Uy, thuyền của nhà nào đó, cập vào đây cho bản công tử, người xuống, thuyền để lại cho ta.”

“Gia, tha mạng … Cứu mạng a ….”

Vừa tha mạng vừa cứu mạng, Duy Nhất hiếu kỳ chuyện phát sinh trên thuyền, lập tức cùng Tố Tâm phi thân lên thuyền, thấy cảnh tượng đó lập tức tức giận.

Trên thuyền có bảy, tám tên nam nhân dị tộc ăn mặc trang phục Bắc Cương, còn có tám vị nữ tử Trung Nguyên. Mấy đại hạn kia ở trên thuyền đuổi theo các nữ tử, đem quần áo xé rách, đặt ở dưới thân không nói gì lập tức cưỡng bức. Lại nhìn kỹ, trên mặt đất còn đang nằm hai nữ tử khỏa thân nằm im. Tố Tâm trong lòng suy nghĩ, hiển nhiên hai cô nương ấy đã bị mấy tên này chà đạp tới chết luôn rồi.

Nhìn cảnh này, trong đầu Duy Nhất ầm ầm một tiếng, ngực tựa như mới bị đâm một dao.

“Chủ tử!” Tố Tâm lắc lắc vị chủ nhân đang đứng như trời trồng của mình.

Duy Nhất lập tức hoàn hồn, lớn giọng hô: “Này! Bản công tử một mỹ nhân cũng không có, các ngươi ở đây lại có nhiều như vậy …”

Tố Tâm nóng ruột nói: “Chủ tử! Lúc này không phải lúc nói cái chuyện này a!”

“A, sai rồi!” Duy Nhất lập tức vung tay đám thân binh đứng trên bờ, quát. “Đều tới đây hết cho ta, hôm nay ta phải trừ bạo an dân! Đem toàn bộ chúng giết hết cho ta, chém thành tám khối! Mấy tên hỗn tạp các ngươi, lại dám phá hỏng toàn bộ, mỹ nhân Trung Nguyên của ta giờ ta chẳng dùng được nữa rồi!”

Tố Tâm nghĩ, chủ tử chịu khó giảm bớt cái câu cuối, đó mới là thật sự trừ bạo an dân.

Mười mấy tên thân binh võ công cao cường phi lên thuyền, mấy tên hỗn tạp kia chưa kịp mặc quần đã đi đời nhà ma.

“A a —- Các ngươi có biết ta là ai không, ta chính là thái tử Bắc Hạ … thái tử ….”

“Chỉ vậy?” Duy Nhất mắt lạnh nhìn gã một hồi, dặn. “Ném xuống sông cho cá ăn.”

*********************

“Trừ bạo an dân ….” Tần Chính chỉ cảm thấy mình sắp phát điên nữa rồi. Ngũ phu nhân của hắn đi trừ bạo an dân, a … hahaha …

“Ngũ chủ tử, người nọ nói là thái tử Bắc Hạ, còn lấy ra quan điệp, ngươi sao lại không tin a?” Tiểu Bính Tử giậm chân kêu to.

Duy Nhất cong cằm nói: “Cũng không phải không tin, mà lúc đó đầu của gã cách đao không xa mới chịu nói, không kịp nữa rồi.”

“Ngươi còn tự mình cho gã thêm một đao?” Tần Chính hỏi.

Duy Nhất chẳng biết Tần lão gia đang siết chặt lòng bàn tay kia cũng muốn đem tay đặt lên cổ y rồi, đôi mắt tinh lượng nhìn lão gia, vẻ mặt cảm động. “Tam quân trong tay Tịnh Khang hầu ta ngay cả đầu hoàng đế Nam Lương còn dám đi chặt, ta sao lại sợ một tên thái tử Bắc Hạ. Lão gia ngươi không cần lo lắng, ngươi xem ta này, không khiến mình bị thương.”

Tần Chính vỗ ngực giậm chân: “Ta không có lo cái này, ta chính là muốn thương ngươi đó!” Hắn thật muốn trừ bạo an dân!

Duy Nhất bỏ chạy, “Ta thật không có đi coi nữ nhân mà, ta thật sự không có đi kiếm ai mang về mà, Lão gia ngươi phải tin ta …” Mới chạy vài bước đã bị khiêng lên, mắt thấy mấy cái chưởng kia chuẩn bị giáng xuống mình, Duy Nhất lớn tiếng kêu khóc: “Hôm nay kinh thành gởi thư tới, đa ta đang bị bệnh, bệnh rất nặng, nên có phải ngươi bắt đầu đổi ý rồi đúng không?”

“Ta đổi cái gì ý?” Tay của Tần Chính giơ lại giơ, những vẫn không tìm được chỗ để đánh xuống.

“Ngươi đã từng bảo chứng với đa ta, nói ta có thể không trả tiền, có thể đoạt dân nữ … Nhưng lúc này ông vừa ngã xuống, ngươi lại bắt đầu thay đổi … Ô, đa đa a, ngươi ngàn vạn lần đừng bỏ lại Duy Nhất a!”

Nghe tiếng khóc xuyên tim kia, Tần Chính vội vàng thả người xuống. Cơ thể Hầu gia càng lúc càng kém, nhưng Duy Nhất trước mặt hắn lại chưa từng biểu hiện bất kỳ cảm xúc gì, thậm chí còn miễn cưỡng vui cười. Đến tận lúc này, nước mắt súc tích hồi lâu mới rơi xuống.

Thái tử Bắc Hạ chết, sự liên quan quốc bang vững chắc, biên cảnh an bình. Nếu không phải chuyện lớn, Tần Chính sao có thể nói lời tàn nhẫn, nét mặt nghiêm nghị với y làm gì. Xong rồi, nguy cơ của Đức An công chúa trong một phút chốc đã bị tiểu Hầu gia nhanh chóng giải quyết rồi, hắn không cần phải đi quản con riêng của y nữa. Nhưng điều hắn lo lúc này là, tội họa quốc kia, cho dù bao nhiêu hình trượng cũng không xóa lấp được.

Tần Chính ôm lấy cái gương mặt khóc tới làm cho người ta tan nát cõi lòng, ôn nhu dỗ: “Đừng khóc nữa, Lão gia ta không có đổi ý.”

Tội họa quốc, thì sao cơ chứ? Tên thái tử Bắc Hạ gieo gió gặt bảo, lại dám để cho Duy Nhất thấy cảnh tượng đó, đáng chết!

“Ngươi đổi ý rồi, ngươi hối hận rồi! Ta biết, ngày xưa thì có đa ta, ta làm gì người ngoài cũng không dám lắm miệng. Mà nay ông sắp không hộ được ta nữa, một tên quan tép riu cũng có thể khi dễ ta. Ngay cả Lão gia ngươi cũng bắt đầu chê ta … Ngô!” Mặt bỗng nhiên bị đè chặt, mũi bị áp sát ngay đầu vai vững chắc kia, đau tới khóc cũng không nổi.

Tần Chính vừa một tay đem đầu y vững vàng đặt tại trên vai, một tay ôm lấy thắt lưng y lên cao, để cả người y vùi trong ngực hắn. “Thiên vạn bất yếu đâu hạ Duy Nhất (Thiên hạ không cần chỉ cần Duy Nhất), lời này là ta nói. Từ lúc ta và ngươi bái thiên địa, thì người có thể khi dễ hay không khi dễ ngươi chỉ có ta, phu quân của ngươi, là Ngụy Vô Song, là Tần Chính, chưa từng thay đổi qua, cũng tuyệt không thay đổi. Duy Nhất, ngươi hiểu không?”

“Hiểu …” Tần Ngũ chủ tử nâng gương mặt đầy nước mắt của mình lên, nín khóc mỉm cười. “Ý Lão gia là, không phạt ta nữa, không mắng ta nữa? Có phải không?”

Tần Chính cứng cả miệng, sao y lại có thể xuyên tạc tới mức này? Cuối cùng, vô lực cúi đầu, “Đúng …”

Triệu Duy Nhất ơi Triệu Duy Nhất, cái tên ngốc này tựa như một đứa nhỏ đang cầm một nồi dầu nóng, sát thương rất mạnh, không lưu ý một chút sẽ khiến ngươi bỏng tới lột da. Bảo y, dầu nóng, cẩn thận một chút nếu không gây họa cho người khác. Y nghe thì hiểu, nhưng tay chân hài tử luôn luôn không nghe lời, mới mở miệng bảo dạ, tức khắc sau, lảo đảo một cái lập tức đem nguyên cái nồi dầu nóng kia đổ lên đầu ngươi. Sau đó còn cực kỳ ủy khuất mà nói, cánh tay mỏi tới không còn lực rồi. Không chỉ không thể phạt không thể mắng, mà ngươi còn phải xoa bóp tay cho y.

Một đêm khuya nửa tháng sau, Tiểu Bính Tử phong trần mệt mỏi trở lại Tần phủ, chưa kịp ổn định hơi thở đã chạy tới Thính Vũ Các.

“Lão gia, lão …” Tiểu Bính Tử kinh hãi thiếu chút nữa nhảy tót lên xà nhà. “Lão gia, ngươi … ngươi mấy ngày nay chính là đang luyện công?” Nếu không thì, trên người hôi tới muốn bốc hơi nước luôn rồi. Cái bộ đồ này là trước khi hắn đi chính hắn đã thay cho Lão gia, nhìn bụi bặm quanh thân hắn, nửa tháng này nhất định ngồi yên 1 chỗ không chút nhúc nhích. Trời sắp đổ mưa máu à?

“Bớt cái miệng ngươi lại!” Tần Chính hai tay nhất áp, hồi khí đan điền xong liền đứng dậy. Không nói sâu xa, để bản thân không khiến mình vì Ngũ phu nhân chọc tức đến bạo gan, thì hắn nên bế quan tu luyện một chút. “Sự tình thuận lợi không?”

Tiểu Bính Tử gật đầu: “Nhị vương tử Bắc Hạ quả thực từ lâu trù tính chiếm lấy ngôi vị, việc thái tử chết tại Trung Nguyên với gã mà nói là chuyện đại hỉ. Nếu có thể giúp gã leo lên vương vị, gã nguyện ý hóa giải việc này …”

Tần Chính nâng nâng tay: “Cái chuyện vương vị kia gã muốn lấy thì cứ lấy, vương tộc Bắc Hạ thế lực rối ren, triều đình không thích hợp liên lụy quá sâu. Lúc này trước tiên cần gã cản lại việc Bắc Hạ phát binh …” Nói xong đi tới án thư lấy ra vài phong thư. “Đem những thứ này đưa cho Hầu gia, nhạc phụ đại nhân vừa thấy sẽ biết nên đưa cho ai. Ngươi đi thu thập một chút đi, hai ngày sau ta phải đi xa.”

“Lão gia đi đâu?” Tiểu Bính Tử hỏi.

“Bắc Đông Quan. Ở đó người canh giữ là người từ Ngụy Vương phủ ra, ta lên tiếng sẽ có tác dụng hơn. Dù sao cũng phải phòng ngừa trước, nếu tên nhị vương tử vô năng, cũng không tới mức đơn giản thất thủ …”

Theo Lão gia vài năm, Tiểu Bính Tử vẫn chưa nhìn thấu được vị chủ nhân nhà mình. Vị Lão gia cả ngày mang theo lồng chim bị các chủ tử rượt đánh, nháo tới ngất trời, chỉ cần xoay bàn tay liền có thể đem cả thiên hạ xoay chuyển một cách dễ dàng.

“Đây là …” Tiểu Bính Tử bỗng nhiên tiến lên, vươn tay ở đỉnh đầu Lão gia mình kéo mạnh một cái.

“Đau!” Tần Chính đau tới kêu to. “Ngươi thằng nhãi này muốn tạo phản!”

“Tóc bạc …” Tiểu Bính Tử mở rộng lòng bàn tay, cây sợi tóc bạc sáng như ngân nằm giữa đó.

Không nói đến tuổi của hắn, chỉ nói tới người tu luyện công phu Xích Luyện Môn, như sư phụ Đệ Ngũ Vũ, đến nay vẫn như cũ đồng nhan tóc đen, mà hắn lại có tóc bạc!

“Lão gia, nén bi thương …” Ngũ chủ tử ơi, ngươi xem ngươi làm ra chuyện tốt gì rồi này! Lão gia bị ngươi chọc tới sầu bạc đầu luôn rồi!

Tần Chính khóc to: “Đừng nháo ta, ta cần phải luyện công, ô …”

********************

Một tháng sau nữa, lúc Tần lão gia một nắng hai sương gấp trở về …

“Lão gia, đã lâu không gặp … A!” Vân Phi đang chuẩn bị ra cửa vừa mới bắt chuyện đã bị ôm lấy cổ, chưa kịp nói gì nhiều thì bị một đoàn nhiệt khí ngăn miệng.

Giữa ban ngày ban mặt, Tần Chính ngay tại cửa chính nhà đem Tam phu nhân đặt ngay ván cửa hung hăng hôn. Mắt thấy Lão gia chuẩn bị kéo dây thắt lưng Tam chủ tử, Tiểu Bính Tử cùng Hương Lan nhanh chóng cầm lấy áo khoác ngăn trở cho hai người họ.

“Tần Chính!” Trước giây phút cận kề cái chết, Vân Phi cuối cùng cũng rút ra được một tay, đưa lên ra một chưởng thẳng vào gáy Tần lão gia.

Tần Chính ôm lấy cái gáy vội vã chạy trối chết. Cách nhà tận một tháng, hàng đêm ôm cái gối đơn khiến hắn nhớ lão bà của mình tới phát điên rồi, vừa vào cửa liền thấy được một người, phải lập tức giải khát chứ.

“Ngươi chạy cái gì? Ta có chuyện cần nói với ngươi!” Khinh công của Tam chủ tử trong thiên hạ sớm đã không có ai có thể chạy thoát khỏi y, dưới chân vừa nâng, trong chớp mắt liền xách trụ được Tần lão gia, sau đó cầm một phong thư đưa cho hắn, “Cầm!”

[Truyền lại con cháu đời sau, hủy miếu thờ như giết cha, cừu hận không thể sống dưới một vòm trời. Thê tội phu thường, ba ngày sau, Bạch Mộc nhai, nhất quyết sinh tử. Lý gia trang, Lý Khôn Thiên.]

“Đây là cho ta?” Nếu như hắn không hiểu sai ý, thì đây chẳng phải là chiến thư hay sao.

Hương Lan nhìn ánh mắt Tam chủ tử xong mới nói: “Là gửi cho Lão gia đó. Ân … Lão gia chắc còn nhớ rõ, năm ngoái Ngũ chủ tử trên đường đi qua Lý gia trang, ngại đền thờ trên đường chặn đường nên gọi người hủy đi nó. Đền thờ đó nằm chặn giữa đường hết lần này tới lần khác khiến mã xa lui tới khó có thể thông hành, Ngũ chủ tử giận dữ liền đưa tay đẩy ngã. Tuy rằng các thương đội cùng bách tính phụ cận vỗ tay tỏ ý vui mừng, nhưng dù sao đền thờ đó cũng là tiên đế ban cho …”

Tần Chính không vui mà nói: “Lúc đó chẳng lẽ không có người nói với Ngũ chủ tử rằng đó là do hoàng đế ban ư?”

Tiểu Bính Tử cùng Hương Lan đồng loạt xoay đầu, không muốn nói tiếp. Lão gia dường như tới hôm nay vẫn chưa rõ Ngũ phu nhân nhà mình vậy.

“Ta đây cũng có, cầm.” A Kiệt quăng ra một bức thư.

“Đụng tới thê người ta …” Tần Chính vừa nhìn, quát lớn. “Chuyện bên Hắc Hổ Đường chẳng phải đã giải quyết xong?”

A Kiệt nói, “Ta đã để Nam Cung Môn tra qua. Vị tiểu thư đã từng bị Triệu Lão Ngũ ‘đoạt’ qua sau khi lập gia đình không lâu thì không tuân thủ nữ tắc, sau lưng chồng mình sinh con với người khác, sự tình bại lộ, vị phu nhân đó liền nói dối trượng phu mình, bắt Triệu tiểu Hầu gia gánh lấy phần oan ức này.”

Tần Chính nổi giận: “Chuyện này còn chưa xong nữa hả?” Đây đã là người thứ hai, sau này còn có bao nhiêu người tìm tới cửa nhận Tần Ngũ chủ tử làm cha nữa đây?

“Đừng có nóng vội, còn nữa đây.” Sĩ Thần tay giương lên, Tần Chính lại tiếp một phong.

“Cái này là sáng nay cắm ngay cửa.” Quần Ngạo cũng hiện thân.

Tiểu Lâm chậm chạp chạy tới, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn như hiến vật quý mà từ cửa tay áo lấy ra hai bức thư. [Cũng có người gọi ta gửi cho Lão gia này.]

Kỳ Nhi chậm rãi đi tới, trong tay cầm đếm sơ qua cũng hơn 10 bức. “Triệu Hầu gia bệnh tình nguy kịch, những người đó lập tức chạy tới tìm Ngũ phu nhân của người tính nợ cũ.”

Thấy Lão gia sắp ngã xuống, Tiểu Bính Tử nhanh chóng đỡ lấy, sau đó tiếp cận từng bức, coi kỹ rồi nói: “Hạ Quận vương, Liễu thừa tướng, tri phủ Dương Châu … Toàn bộ đều muốn ngài tới đó nhận tội. Lý gia trang, Hắc Hổ Đường, Song Long … Sao cả Song Long Đường cũng có vậy??” Tiểu Bính Tử lập tức ngừng lại, cười gượng nói tiếp. “Đây là muốn cùng ngươi quyết sinh tử …” Tiếp tục nói. “Vạn Hoa Lâu, Yên Vũ Các, Túy Tiên Lâu … À, muốn ngài đưa bạc bồi thường cho người ta.”

Ai, giành lại lẽ phải, đòi mạng, tất cả đều tới một lúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện