"Cô..."

Ông lão Quyền tức giận đến mức đỏ cả mắt, nắm chặt nắm đấm giống như muốn bóp nát đầu của Trần Nhạc Nhung.

Chỉ có điều chỉ tức giận trong giây lát, ông lão Quyền đã nhanh chóng che giấu cảm xúc trên mặt.

Ông ta nhướng mày, cười lạnh nói: "Cô gái, tài ăn nói của cô không tệ. Chỉ có điều có lẽ cô cũng hiểu rõ, rất nhiều chuyện không phải cô có tài ăn nói là làm được đâu."

Quyền Lập Chí ông ta sống sáu mươi mấy năm, từ nhỏ đã sống trong trung tâm chính trị, ngồi trên chức tổng thống nhiều năm, sớm đã luyện liền một bản lĩnh khéo léo không lộ rõ vui buồn.

Nhưng lời cô nhóc miệng còn hôi sữa này nói lại làm cho ông ta dễ dàng tức giận, nguyên nhân không phải vì gì khác, đơn giản là cô nhóc này không dễ khống chế như trong tưởng tượng của ông ta.

Chỉ có điều có không dễ khống chế mấy đi nữa, ở trong mắt ông ta, cô trước sau vẫn chỉ là một con nhóc nhỏ bé, chỉ dựa vào bản thân cô thì có thể có mấy phần năng lực chứ? Ông ta để cho cô chiếm chút lợi ích trên đầu môi là được rồi.

"Vâng, cảm ơn ông Quyền đã dạy bảo. Tôi sẽ cố gắng học tập ông, không thể ngoài mặt tranh với người mà là lén bắn tên sau lưng." Bởi vì có ấn tượng không tốt đối với ông lão Quyền, Trần Nhạc Nhung nói chuyện với ông ta thật sự không để lại chút mặt mũi nào.

Quyền Lập Chí sống trong trung tâm chính trị nhiều năm, nếu như ông ta không muốn để cho người khác thấy cảm xúc thật sự của mình, người khác cũng rất khó thấy được.

Sau khi biết cô nhóc Trần Nhạc Nhung này không dễ khống chế như trong tưởng tượng của ông ta, ở trước mặt cô, ông ta cũng thay đổi sách lược.

Biết rõ Trần Nhạc Nhung đang nói móc mình, ông ta chẳng những không giận, trái lại mỉm cười, đổi lại thành gương mặt hiền hòa của người lớn tuổi đối với thế hệ con cháu: "Tục ngữ nói không nghe người già nói thì sẽ phải chịu thiệt trước mắt. Đứa trẻ nghe người lớn tuổi nói, cho dù không nhận được lợi ích gì nhưng cũng sẽ không phải chịu thiệt."

"Vâng, ông Quyền dạy phải, tôi sẽ nhớ kỹ từng câu ông nói với tôi." Ông già Quyền này muốn già vờ với cô, muốn diễn kịch với cô, vậy thì cô sẽ diễn theo ông ta, dù sao cũng không có tổn thất gì.

Quyền Lập Chí nói: "Cô gái thông minh nên làm chuyện thông minh, tuyệt đối đừng có hồ đồ."

Cong cong vẹo vẹo, ông cụ này đang ám chỉ cô ở lại bên cạnh anh Liệt chính là lựa chọn hồ đồ, Trần Nhạc Nhung lại không muốn chơi trò bí hiểm với ông ta: "Ông Quyền, ông bảo tôi rời xa con trai ông, mục đích của ông thật sự là muốn tốt cho anh ấy sao?"

Quyền Lập Chí sửng sốt, sau đó nói: "Tôi là ba của nó, bất kể là công việc hay là cuộc sống tình cảm cá nhân của nó, tôi đều hi vọng nó có thể được tốt đẹp. Có mấy người xinh đẹp, bối cảnh gia đình cũng không tệ, nhưng người kia chưa chắc thích hợp với nó."

Xem đi xem đi, đổi tới đổi lui ý của ông ta muốn nói là cô không xứng đáng với anh Liệt, cô không giúp được anh Liệt, anh Liệt không thể cưới cô.

Trần Nhạc Nhung lại nói: "Ông Quyền, có phải thích hợp với anh ấy hay không, tôi nghĩ cũng không phải ông nhận định là được, anh ấy hẳn phải hiểu rõ hơn ông nhiều."

Trần Nhạc Nhung không muốn tiếp tục đề tài này, còn không chờ ông lão Quyền mở miệng nói, cô đã cười nói: "Xin hỏi ông Quyền, tôi có thể đi về được chưa?"

Tục ngữ có câu giơ tay không đánh vào người mặt tươi cười, Quyền Lập Chí không muốn vẫn phải gật đầu: "Đương nhiên có thể. Cô là khách tôi mời tới, khách đi hay ở đều là lựa chọn của bản thân khách, tôi tuyệt đối sẽ không cưỡng ép."

Quyền Lập Chí không dám ra tay với Trần Nhạc Nhung, vậy thì sẽ không trở mặt, bởi vậy ông ta còn phải giả vờ duy trì sự khách sáo với Trần Nhạc Nhung.

"Ông Quyền, cám ơn!" Trần Nhạc Nhung quay người rời đi, chỉ có điều trong nháy mắt khi quay đầu thở phào nhẹ nhõm.

Nói thế nào trước kia Quyền Lập Chí cũng từng là tổng thống, trên người ông ta có khí thế không giận vẫn uy phong và hung hăng tàn bạo, làm người ta cảm giác vô cùng áp lực.

Cho dù cô có thể bình tĩnh đối mặt, chỉ có điều trong lòng vẫn có chút lo lắng, nếu chẳng may Quyền Lập Chí cắn răng cho người giết chết cô, cô cũng không thể trốn thoát được.

Chỉ có điều, Quyền Lập Chí chắc còn e sợ ba của cô – chủ của Thịnh Thiên, bởi vậy không dám tùy ý ra tay với cô.

Lần này cô có thể biến nguy thành an, xem ra có công lao rất lớn của ba cô. Ba không chỉ ngoài mặt bảo vệ cô, những thời điểm này cũng có tác dụng bảo vệ an toàn cho cô. Nhưng cô lại vì ông nói anh Liệt vài câu mà nổi giận với ông.

Mỗi khi nghĩ đến chuyện mình từng làm, Trần Nhạc Nhung đều rất áy náy, nhưng lại không muốn đi nhận sai trước. Dù sao cô vẫn hi vọng ba thật lòng tán thành anh Liệt.

Đi vài bước, phía sau Trần Nhạc Nhung truyền đến giọng nói có phần già dặn của Quyền Lập Chí: "Cô gái, cô là người thông minh. Sau khi trở về, cô biết mình nên làm gì chứ?"

Trần Nhạc Nhung dừng bước, quay đầu, cười ngọt ngào: "Ông Quyền yên tâm, cô gái thông minh tuyệt đối sẽ không nói lung tung những lời không nên nói. Hôm nay ông chưa từng tới tìm tôi, tôi cũng chưa từng gặp ông. Chỉ có điều, về phần ông có thể bịt miệng được những người mà con trai ông phái tới bên cạnh tôi không lại là chuyện không liên quan tới tôi."

Trần Nhạc Nhung nói xong còn cúi người chào ông ta rồi xoay người rời đi.

Quyền Lập Chí nhìn theo bóng lưng của Trần Nhạc Nhung, trong ánh mắt bớt đi một phần hung ác, có thêm vài phần thưởng thức. Cô nhóc này đúng là gan dạ, sáng suốt, phản ứng suy nghĩ rất nhanh, dáng người xinh đẹp, nhưng người Quyền Nam Dương sẽ kết hôn phải là Tưởng Linh Nhi.

...

"Cô chủ!" Trần Nhạc Nhung mới vừa đi ra khỏi văn phòng của Quyền Lập Chí, Thường Lịch lập tức tới đón, ánh mắt cậu ta liếc nhìn trên người Trần Nhạc Nhung một lượt.

Thấy trên người Trần Nhạc Nhung không có dấu vết bị thương, vẻ mặt thâm trầm của Thường Lịch dễ coi một chút: "Người kia không gây khó dễ cho cô chứ?"

"Ông ta cố ý mời tôi tới, lại không phải thật lòng muốn mời tôi tới uống trà, làm sao có thể không gây khó dễ cho tôi được." Thấy Thường Lịch, lúc này Trần Nhạc Nhung mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, cũng có tâm trạng nói đùa với cậu ta.

Nghe thấy Trần Nhạc Nhung nói vậy, vẻ mặt Thường Lịch lại trầm xuống.

Thấy vẻ mặt tự trách của Thường Lịch, Trần Nhạc Nhung lại nói: "Chỉ có điều vẫn còn tốt, tôi cũng không phải là người có thể để cho người ta tùy tiện gây khó dễ được, không phải sao?"

Thường Lịch cúi đầu không nói lời nào, càng nghĩ càng tự trách.

Cho dù cậu ta chỉ tìm được Trần Nhạc Nhung chậm hơn mười phút, nhưng hơn mười phút đã có thể làm rất nhiều chuyện, bao gồm cả giết người.

Nếu chẳng may người hôm nay dẫn Trần Nhạc Nhung đi không phải là ông già nhà họ Quyền, mà là kẻ xấu khác... Vậy liệu Trần Nhạc Nhung còn có thể bình an xuất hiện ở trước mặt cậu ta giống như bây giờ không?

Thường Lịch cũng không dám nghĩ tới nếu chẳng may Trần Nhạc Nhung có chuyện gì, ba mẹ con bọn họ có mặt mũi gì để đi gặp tổng giám đốc Trần.

Tổng giám đốc Trần cũng không dễ dàng tin tưởng người khác, lại giao cô con gái mà ông yêu quý nhất vào trong tay ba mẹ con bọn họ, sao ba mẹ con bọn họ lại phụ lòng tin của tổng giám đốc Trần.

"Thường Lịch, không ai có thể gây khó dễ cho tôi đâu, anh đừng lo lắng." Trần Nhạc Nhung giơ tay vỗ nhẹ vào vai Thường Lịch, làm mặt quỷ rất đáng yêu với cậu ta: “Anh đừng nghiêm mặt nữa, cười một cái cho tôi xem nào."

Thường Lịch vẫn thật sự nghe lời Trần Nhạc Nhung căn dặn, nhếch môi mỉm cười, nhưng bởi vì nụ cười này không phải là nụ cười thật lòng, cười lên còn khó coi hơn cả khóc.

Trần Nhạc Nhung không nhịn được trợn mắt. Tuổi của người này thoạt nhìn không chênh lệch cô bao nhiêu, sao làm người lại khô khan như vậy chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện