Trần Nhạc Nhung không hô dừng, Thường Lịch vẫn nhếch miệng mỉm cười.
Lần này, cậu cười cực kỳ đau khổ, giống như ai mượn cậu mấy tỷ không trả vậy.
"Được rồi, anh đừng cười nữa. Anh muốn làm gì thì làm cái đó đi." Người của mình trung thành và tận tâm là chuyện tốt, nhưng trung thành đến mức không biết cách làm việc linh hoạt, Trần Nhạc Nhung cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Thường Lịch gật đầu: "Vâng."
"Đi thôi." Trần Nhạc Nhung dẫn đầu đi ra ngoài. Thường Lịch theo sát sau lưng cô, thần kinh căng thẳng chú ý tình hình xung quanh.
Thấy vẻ mặt căng thẳng Thường Lịch, Trần Nhạc Nhung thở dài một tiếng: "Thường Lịch, tôi vẫn có thể sống tốt nhìn thấy anh, vậy thì không có việc gì nữa rồi. Anh thả lỏng một chút đi."
Thường Lịch nói: "Cô chủ, cô đi trước đi."
Bảo vệ an toàn của cô là sứ mạng của cậu. Mạng cô còn quan trọng hơn mạng của bản thân cậu. Hôm nay cậu đã từng có một lần sơ xuất, cậu không dám sơ suất không để ý nữa.
"Thường Lịch, anh thật sự không cần quá khẩn trương đâu..." Trần Nhạc Nhung còn muốn khuyên bảo Thường Lịch khô khan một chút, nhưng đã đến chỗ Lâm Thiến Thiến bị ngăn cản.
Thấy cô đi ra, Lâm Thiến Thiến – người hồ đồ kia lập tức chạy như bay đến: "Nhạc Nhung, chú Quyền tìm cậu nói chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Trần Nhạc Nhung cũng không tính nói ra chuyện hôm nay cho bất kỳ kẻ nào, nhất là kẻ hồ đồ như Lâm Thiến Thiến.
Cô đoán, cho dù cô nói cho Lâm Thiến Thiến biết chuyện này, người hồ đồ như Lâm Thiến Thiến này cũng chưa chắc có thể hiểu được quan hệ trong chuyện này.
Dù sao Lâm Thiến Thiến cũng là quần chúng ăn dưa lê buôn chuyện không rõ sự thật.
Lâm Thiến Thiến cũng giống với những người dân khác ở nước A, chỉ biết Tưởng Linh Nhi là vợ chưa cưới được Quyền Nam Dương quyết định trước khi lên làm tổng thống, không biết ẩn tình trong chuyện này.
Thỉnh thoảng, Trần Nhạc Nhung có thể nhìn ra vài điều khác thường trong ánh mắt Lâm Thiến Thiến, hình như trong lòng Lâm Thiến Thiến có chuyện che giấu, không muốn nói cho cô biết.
Trước đây, Lâm Thiến Thiến không có chuyện gì không nói với cô, vậy mà bây giờ trong lòng lại có chuyện giấu cô. Trần Nhạc Nhung đoán chuyện này không thoát được quan hệ với vợ chưa cưới của anh Liệt.
Ngay cả Lâm Thiến Thiến bạn cô cũng không thể chấp nhận chuyện cô xuất hiện ở bên cạnh anh Liệt, đương nhiên những người dân nước A không rõ sự thật sẽ càng không hiểu được chuyện bí mật của bọn họ.
"Nhạc Nhung, cậu thật sự không có chuyện chứ?" Lâm Thiến Thiến gãi đầu, liếc nhìn Thường Lịch bên cạnh Trần Nhạc Nhung và khẽ oán trách: “Vừa rồi anh ta chạy tới hung dữ với tớ, nói nếu cậu có chuyện gì anh ta sẽ bắn một phát súng giết chết tớ, làm tớ sợ đến mức còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì."
Lâm Thiến Thiến vừa nói xong thì ánh mắt thâm trầm Thường Lịch lại bắn tới. Cô ấy sợ đến mức vội co người lại, nhấc tay che miệng mình, dường như rất sợ một khi Thường Lịch tức giận sẽ cắt lưỡi của cô ấy.
"Anh ấy hung dữ với cậu, chắc là không biết ngài tổng thống trước tìm tớ thôi." Trần Nhạc Nhung vỗ vào vai Lâm Thiến Thiến, cười cho cô yên tâm.
Thường Lịch cũng không lớn tuổi, ở trong mắt Trần Nhạc Nhung, cậu lại là một người trẻ tuổi làm việc đặc biệt thận trọng vững vàng. Từ trước đến nay cô chưa từng thấy qua dáng vẻ không bình tĩnh của cậu. Hôm nay cậu tức giận như vậy, chắc là thật sự bị hù dọa rồi.
Trần Nhạc Nhung nhìn về phía Thường Lịch, thấy trong ánh mắt cậu lộ rõ sự lo lắng không có cách nào che giấu được, không hiểu sao lại mềm lòng. Ở nơi đất khách quê người, có người quan tâm mình như vậy, cảm giác này thật sự rất ấm áp cũng làm cho người ta cảm động.
"Có câu người không biết không có tội, vậy tớ cũng không tính toán với anh ta nữa." Lâm Thiến Thiến ôm cánh tay của Trần Nhạc Nhung, lắc qua lắc lại: “Nhạc Nhung, nếu không có chuyện gì, vậy cậu đi với tớ ủng hộ cho người bạn của tớ đi. Tớ đã hẹn với anh ấy rồi, hôm nay mà không đi anh ấy sẽ thất vọng mất."
Trần Nhạc Nhung không tiện từ chối Lâm Thiến Thiến, đang muốn gật đầu đồng ý nhưng Thường Lịch lại đứng ra từ chối: "Cô Lâm, hôm nay cô chủ nhà tôi còn có chuyện phải làm, sợ rằng không tiện đi cùng cô nữa."
Thường Lịch vừa nói, Lâm Thiến Thiến lập tức trốn đến phía sau Trần Nhạc Nhung, lộ ra nửa cái đầu nhìn cậu ta: "Con người anh thật dữ tợn. Nhạc Nhung đã đồng ý đi cùng tôi rồi, dựa vào đâu mà anh từ chối tôi thay cậu ấy chứ? Anh nghĩ anh là gì của cậu ấy hả?"
Bởi vì sợ Thường Lịch, sau khi gào xong, Lâm Thiến Thiến lập tức rụt đầu lại trốn sau lưng Trần Nhạc Nhung, thậm chí còn không dám lén nhìn Thường Lịch.
Trần Nhạc Nhung nói: "Thiến Thiến, nếu không hôm khác chúng ta lại đi vậy."
Đi ủng hộ giúp bạn cũng có thể đi ngay, nhưng hôm nay loại chuyện liên quan tới an toàn của bản thân cô, cô nhất định phải xử lý ngay.
Thường Lịch luôn đi theo bên cạnh cô còn bị người ta bỏ rơi, làm cho cậu tốn thêm mười mấy phút mới tìm được vị trí cụ thể của cô.
Bọn họ cần phải đúng lúc tìm được những người này thành công đưa cô đi mà tránh được tai mắt của những người bên cạnh cô, đề phòng lại có lần tiếp theo.
Lâm Thiến Thiến thất vọng "A" một tiếng, sau đó tâm trạng sa sút cúi đầu xuống, bộ dạng như người trên thế giới này đều khinh thường tôi.
Nếu như đổi lại là ngày thường, Trần Nhạc Nhung sẽ mềm lòng mà đi cùng cô ấy. Nhưng hôm nay cô không có tâm trạng nào, tìm ra chỗ sơ hở bị người đưa đi mà không bị người bên cạnh phát hiện mới là quan trọng nhất.
...
Thường Lịch sắp xếp người đưa Lâm Thiến Thiến đi tới chỗ bạn cô ấy, cậu lại tự mình lái xe đưa Trần Nhạc Nhung về nhà. Trên đường đi, hai người bọn họ đều không nói gì.
Chỉ có điều không bao lâu, điện thoại của Trần Nhạc Nhung đổ chuông. Cô cầm lấy xem. Là ba cô gọi điện thoại tới, xem ra ông đã nhận được tin tức cô bị người dẫn đi rồi.
Cô hỏi: "Thường Lịch, là anh thông báo cho ba tôi biết à?"
Thường Lịch gật đầu, thành thật không hề che giấu: "Đúng vậy. Tổng giám đốc Trần rất coi trọng chuyện liên quan tới đến an toàn của cô chủ, chúng tôi không hề dám chậm trễ, vừa có tình huống sẽ lập tức báo cáo với ngài ấy."
Trần Nhạc Nhung hiểu rõ tình hình, lúc này mới nhận điện thoại, nói với giọng điệu ngọt ngấy: "Ba, ba lại nhớ Nhung Nhung sao?"
Trần Việt im lặng không nói gì.
Có đôi khi, Trần Nhạc Nhung thật sự cảm thấy bất đắc dĩ không biết phải làm sao với người ba này của mình.
Lúc nào ông cũng im lặng không nói, không nói ra suy nghĩ trong lòng, lúc nào cũng để cho bọn họ phải suy đoán, nhưng rất lâu rồi cô đều không thể đoán được suy nghĩ trong lòng ông.
Cô suy nghĩ một lát, quyết định đánh đòn phủ đầu: "Ba, chú Quyền chỉ tìm con gặp mặt một lần thôi, sao mọi người..."
"Chỉ có thể là ba coi thường con trai ông ta, ông ta có tư cách gì tìm con gái của ba nói chuyện chứ!" Từ trong điện thoại, giọng nói nghiêm túc của Trần Việt truyền tới trong tai của Trần Nhạc Nhung.
Ba cô đúng là vô cùng bá đạo, cùng là con cái, dựa vào đâu con gái ông lại có thể quý giá hơn con trai của người ta chứ?
Lẽ nào bởi vì con gái của ông là cô chủ ngàn vàng của Thịnh Thiên sao?
Bây giờ con trai người ta còn là ngài tổng thống nước A đấy.
Lại nói tiếp, thân phận và địa vị của anh cũng không kém, thừa sức xứng con gái của ông.
Chỉ có điều, cô cũng không thể nói với ba như vậy.
Cô phân tích tình hình trước, xem ba biết được bao nhiêu về chuyện hôm nay, mới tiện tìm được cách giải quyết, không thể để cho ba càng hiểu nhầm anh Liệt hơn nữa.
Phân tích từ trong lời của ba, ông chắc không hài lòng về chuyện ông Quyền lén tìm cô nói chuyện, nhưng không biết nội dung nói chuyện của ông Quyền và cô.
Chỉ cần ba không biết nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, như vậy cô lại có cách làm cho ba nguôi giận, cũng có thể làm cho ông không quá để lòng chuyện này.
Lần này, cậu cười cực kỳ đau khổ, giống như ai mượn cậu mấy tỷ không trả vậy.
"Được rồi, anh đừng cười nữa. Anh muốn làm gì thì làm cái đó đi." Người của mình trung thành và tận tâm là chuyện tốt, nhưng trung thành đến mức không biết cách làm việc linh hoạt, Trần Nhạc Nhung cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Thường Lịch gật đầu: "Vâng."
"Đi thôi." Trần Nhạc Nhung dẫn đầu đi ra ngoài. Thường Lịch theo sát sau lưng cô, thần kinh căng thẳng chú ý tình hình xung quanh.
Thấy vẻ mặt căng thẳng Thường Lịch, Trần Nhạc Nhung thở dài một tiếng: "Thường Lịch, tôi vẫn có thể sống tốt nhìn thấy anh, vậy thì không có việc gì nữa rồi. Anh thả lỏng một chút đi."
Thường Lịch nói: "Cô chủ, cô đi trước đi."
Bảo vệ an toàn của cô là sứ mạng của cậu. Mạng cô còn quan trọng hơn mạng của bản thân cậu. Hôm nay cậu đã từng có một lần sơ xuất, cậu không dám sơ suất không để ý nữa.
"Thường Lịch, anh thật sự không cần quá khẩn trương đâu..." Trần Nhạc Nhung còn muốn khuyên bảo Thường Lịch khô khan một chút, nhưng đã đến chỗ Lâm Thiến Thiến bị ngăn cản.
Thấy cô đi ra, Lâm Thiến Thiến – người hồ đồ kia lập tức chạy như bay đến: "Nhạc Nhung, chú Quyền tìm cậu nói chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Trần Nhạc Nhung cũng không tính nói ra chuyện hôm nay cho bất kỳ kẻ nào, nhất là kẻ hồ đồ như Lâm Thiến Thiến.
Cô đoán, cho dù cô nói cho Lâm Thiến Thiến biết chuyện này, người hồ đồ như Lâm Thiến Thiến này cũng chưa chắc có thể hiểu được quan hệ trong chuyện này.
Dù sao Lâm Thiến Thiến cũng là quần chúng ăn dưa lê buôn chuyện không rõ sự thật.
Lâm Thiến Thiến cũng giống với những người dân khác ở nước A, chỉ biết Tưởng Linh Nhi là vợ chưa cưới được Quyền Nam Dương quyết định trước khi lên làm tổng thống, không biết ẩn tình trong chuyện này.
Thỉnh thoảng, Trần Nhạc Nhung có thể nhìn ra vài điều khác thường trong ánh mắt Lâm Thiến Thiến, hình như trong lòng Lâm Thiến Thiến có chuyện che giấu, không muốn nói cho cô biết.
Trước đây, Lâm Thiến Thiến không có chuyện gì không nói với cô, vậy mà bây giờ trong lòng lại có chuyện giấu cô. Trần Nhạc Nhung đoán chuyện này không thoát được quan hệ với vợ chưa cưới của anh Liệt.
Ngay cả Lâm Thiến Thiến bạn cô cũng không thể chấp nhận chuyện cô xuất hiện ở bên cạnh anh Liệt, đương nhiên những người dân nước A không rõ sự thật sẽ càng không hiểu được chuyện bí mật của bọn họ.
"Nhạc Nhung, cậu thật sự không có chuyện chứ?" Lâm Thiến Thiến gãi đầu, liếc nhìn Thường Lịch bên cạnh Trần Nhạc Nhung và khẽ oán trách: “Vừa rồi anh ta chạy tới hung dữ với tớ, nói nếu cậu có chuyện gì anh ta sẽ bắn một phát súng giết chết tớ, làm tớ sợ đến mức còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì."
Lâm Thiến Thiến vừa nói xong thì ánh mắt thâm trầm Thường Lịch lại bắn tới. Cô ấy sợ đến mức vội co người lại, nhấc tay che miệng mình, dường như rất sợ một khi Thường Lịch tức giận sẽ cắt lưỡi của cô ấy.
"Anh ấy hung dữ với cậu, chắc là không biết ngài tổng thống trước tìm tớ thôi." Trần Nhạc Nhung vỗ vào vai Lâm Thiến Thiến, cười cho cô yên tâm.
Thường Lịch cũng không lớn tuổi, ở trong mắt Trần Nhạc Nhung, cậu lại là một người trẻ tuổi làm việc đặc biệt thận trọng vững vàng. Từ trước đến nay cô chưa từng thấy qua dáng vẻ không bình tĩnh của cậu. Hôm nay cậu tức giận như vậy, chắc là thật sự bị hù dọa rồi.
Trần Nhạc Nhung nhìn về phía Thường Lịch, thấy trong ánh mắt cậu lộ rõ sự lo lắng không có cách nào che giấu được, không hiểu sao lại mềm lòng. Ở nơi đất khách quê người, có người quan tâm mình như vậy, cảm giác này thật sự rất ấm áp cũng làm cho người ta cảm động.
"Có câu người không biết không có tội, vậy tớ cũng không tính toán với anh ta nữa." Lâm Thiến Thiến ôm cánh tay của Trần Nhạc Nhung, lắc qua lắc lại: “Nhạc Nhung, nếu không có chuyện gì, vậy cậu đi với tớ ủng hộ cho người bạn của tớ đi. Tớ đã hẹn với anh ấy rồi, hôm nay mà không đi anh ấy sẽ thất vọng mất."
Trần Nhạc Nhung không tiện từ chối Lâm Thiến Thiến, đang muốn gật đầu đồng ý nhưng Thường Lịch lại đứng ra từ chối: "Cô Lâm, hôm nay cô chủ nhà tôi còn có chuyện phải làm, sợ rằng không tiện đi cùng cô nữa."
Thường Lịch vừa nói, Lâm Thiến Thiến lập tức trốn đến phía sau Trần Nhạc Nhung, lộ ra nửa cái đầu nhìn cậu ta: "Con người anh thật dữ tợn. Nhạc Nhung đã đồng ý đi cùng tôi rồi, dựa vào đâu mà anh từ chối tôi thay cậu ấy chứ? Anh nghĩ anh là gì của cậu ấy hả?"
Bởi vì sợ Thường Lịch, sau khi gào xong, Lâm Thiến Thiến lập tức rụt đầu lại trốn sau lưng Trần Nhạc Nhung, thậm chí còn không dám lén nhìn Thường Lịch.
Trần Nhạc Nhung nói: "Thiến Thiến, nếu không hôm khác chúng ta lại đi vậy."
Đi ủng hộ giúp bạn cũng có thể đi ngay, nhưng hôm nay loại chuyện liên quan tới an toàn của bản thân cô, cô nhất định phải xử lý ngay.
Thường Lịch luôn đi theo bên cạnh cô còn bị người ta bỏ rơi, làm cho cậu tốn thêm mười mấy phút mới tìm được vị trí cụ thể của cô.
Bọn họ cần phải đúng lúc tìm được những người này thành công đưa cô đi mà tránh được tai mắt của những người bên cạnh cô, đề phòng lại có lần tiếp theo.
Lâm Thiến Thiến thất vọng "A" một tiếng, sau đó tâm trạng sa sút cúi đầu xuống, bộ dạng như người trên thế giới này đều khinh thường tôi.
Nếu như đổi lại là ngày thường, Trần Nhạc Nhung sẽ mềm lòng mà đi cùng cô ấy. Nhưng hôm nay cô không có tâm trạng nào, tìm ra chỗ sơ hở bị người đưa đi mà không bị người bên cạnh phát hiện mới là quan trọng nhất.
...
Thường Lịch sắp xếp người đưa Lâm Thiến Thiến đi tới chỗ bạn cô ấy, cậu lại tự mình lái xe đưa Trần Nhạc Nhung về nhà. Trên đường đi, hai người bọn họ đều không nói gì.
Chỉ có điều không bao lâu, điện thoại của Trần Nhạc Nhung đổ chuông. Cô cầm lấy xem. Là ba cô gọi điện thoại tới, xem ra ông đã nhận được tin tức cô bị người dẫn đi rồi.
Cô hỏi: "Thường Lịch, là anh thông báo cho ba tôi biết à?"
Thường Lịch gật đầu, thành thật không hề che giấu: "Đúng vậy. Tổng giám đốc Trần rất coi trọng chuyện liên quan tới đến an toàn của cô chủ, chúng tôi không hề dám chậm trễ, vừa có tình huống sẽ lập tức báo cáo với ngài ấy."
Trần Nhạc Nhung hiểu rõ tình hình, lúc này mới nhận điện thoại, nói với giọng điệu ngọt ngấy: "Ba, ba lại nhớ Nhung Nhung sao?"
Trần Việt im lặng không nói gì.
Có đôi khi, Trần Nhạc Nhung thật sự cảm thấy bất đắc dĩ không biết phải làm sao với người ba này của mình.
Lúc nào ông cũng im lặng không nói, không nói ra suy nghĩ trong lòng, lúc nào cũng để cho bọn họ phải suy đoán, nhưng rất lâu rồi cô đều không thể đoán được suy nghĩ trong lòng ông.
Cô suy nghĩ một lát, quyết định đánh đòn phủ đầu: "Ba, chú Quyền chỉ tìm con gặp mặt một lần thôi, sao mọi người..."
"Chỉ có thể là ba coi thường con trai ông ta, ông ta có tư cách gì tìm con gái của ba nói chuyện chứ!" Từ trong điện thoại, giọng nói nghiêm túc của Trần Việt truyền tới trong tai của Trần Nhạc Nhung.
Ba cô đúng là vô cùng bá đạo, cùng là con cái, dựa vào đâu con gái ông lại có thể quý giá hơn con trai của người ta chứ?
Lẽ nào bởi vì con gái của ông là cô chủ ngàn vàng của Thịnh Thiên sao?
Bây giờ con trai người ta còn là ngài tổng thống nước A đấy.
Lại nói tiếp, thân phận và địa vị của anh cũng không kém, thừa sức xứng con gái của ông.
Chỉ có điều, cô cũng không thể nói với ba như vậy.
Cô phân tích tình hình trước, xem ba biết được bao nhiêu về chuyện hôm nay, mới tiện tìm được cách giải quyết, không thể để cho ba càng hiểu nhầm anh Liệt hơn nữa.
Phân tích từ trong lời của ba, ông chắc không hài lòng về chuyện ông Quyền lén tìm cô nói chuyện, nhưng không biết nội dung nói chuyện của ông Quyền và cô.
Chỉ cần ba không biết nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, như vậy cô lại có cách làm cho ba nguôi giận, cũng có thể làm cho ông không quá để lòng chuyện này.
Danh sách chương