"Tôi cảm thấy phụ nữ là để cưng chiều, càng cưng chiều thì cô ấy sẽ càng dễ thương, càng quan tâm mình, càng khiến người ta yêu thích hơn."

Sau một hồi lâu, đột nhiên Long Duy lại nói một câu như vậy.

Quyền Nam Dương nghiêng đầu nhìn Long Duy, ánh mắt lạnh lùng bất mãn: "Ở đây hết chuyện của cậu rồi, cậu về phòng bên người phụ nữ của cậu đi."

Long Duy nói: "Tôi không có ý đó."

Quyền Nam Dương hỏi: "Vậy cậu có ý gì?"

Long Duy biết rõ người phụ nữ của anh đang không có ở bên anh, còn không ngừng khoe khoang trước mặt anh, loại tâm tư này, Quyền Nam Dương cảm thấy đáng chém.

Long Duy trừng mắt nhìn anh: "Quyền Nam Dương, từ khi nào cậu lại trở nên hẹp hòi như vậy?"

Quyền Nam Dương nói: "Cậu thấy tôi không hẹp hòi khi nào?"

Long Duy suy nghĩ một chút, đúng là chưa thấy Quyền Nam Dương không hẹp hòi bao giờ.

Quyền Nam Dương, người đàn ông này cũng giống anh ta, từ nhỏ đến lớn là người có thù tất báo.

Long Duy muốn giải thích thì Quyền Nam Dương đã giành nói trước: "Đừng nói nữa, về phòng với người phụ nữ của cậu đi, đừng có làm tôi chướng mắt nữa."

Long Duy: "..."

Hay cho một người đàn ông vô tâm, anh đã lo cho anh ta cô đơn cả một đêm dài, đã bỏ lại người phụ nữ thơm ngát của mình để chạy đến đây, thế mà lại còn bị ghét bỏ.

Đúng là không thể tha thứ!

Quyền Nam Dương nói tiếp: "Trừng mắt cái gì? Có thời gian thì về mà nhìn người phụ nữ của cậu thêm đi, cô ấy mới là người anh cần phải để ý."

Bỗng nhiên Long Duy nở nụ cười: "Quyền Nam Dương, giọng điệu này của cậu nghe giống như đang ghen, chẳng lẽ là cậu thầm mến tôi à."

Lời này của Long Duy khiến Quyền Nam Dương suýt nữa thì nôn, anh chỉ toilet bên cạnh: "Bên trong có cái gương đấy, làm phiền cậu vào đó tự nhìn lại chính mình."

Long Duy đáp: "Chỉ đùa với cậu thôi, đừng để ý."

Quyền Nam Dương sốt ruột phất tay: "Đi mau đi, đừng ở đó chướng mắt tôi nữa."

Long Duy xoay người rời đi, đi được hai bước thì quay lại, nghiêm mặt nói: "Cô nhóc nhà họ Trần đó, cậu đã phái người bảo vệ chưa? Bên chỗ cô ấy không thể xảy ra chuyện được."

Long Duy biết Quyền Nam Dương quan tâm đến cô nhóc nhà họ Trần kia đến chừng nào, nếu như cô nhóc kia xảy ra chuyện thì kế hoạch của bọn họ cũng hỏng rồi.

Anh ta vốn định nói từ đầu mà vừa nãy quên mất.

Quyền Nam Dương gật đầu.

Chỗ bên Trần Nhạc Nhung là nơi mà anh không thể buông lỏng cảnh giác nhất, khâu nào cũng đều có thể xảy ra chuyện, nhưng Trần Nhạc Nhung thì tuyệt đối không được gặp bất cứ chuyện không hay nào.

Long Duy nói tiếp: "Còn một người nữa, tôi cũng hơi lo lắng. Trong thời điểm này, liệu anh ta có đâm sau lưng chúng ta không?"

Quyền Nam Dương cau mày: "Cậu muốn nói đến con nuôi nhà họ Trần, Trần Dận Trạch?"

Long Duy gật đầu: "Chính là anh ta."

Quyền Nam Dương đáp: "Người này tôi cũng không biết rõ lắm, anh ta cũng giấu mình rất sâu, là địch hay là bạn cũng rất khó nói."

Long Duy nghe Quyền Nam Dương nói như vậy thì càng lo lắng hơn: "Tôi đã nhìn thấy người này từ xa một lần, là một người đàn ông khiến người ta rất khó nhìn thấu."

Quyền Nam Dương nói: "Không hiểu?"

Thật ra Quyền Nam Dương hiểu Trần Dận Trạch, tất cả sự chú ý và suy nghĩ của anh ta đều là Trần Nhạc Nhung, ngoài công việc thì điều mà Trần Dận Trạch quan tâm chính là Trần Nhạc Nhung.

"Cậu hiểu là tốt rồi. Để ý anh ta cho kỹ, đừng để anh ta hủy đi tất cả mọi thứ mà cậu khó khăn lắm mới nắm được." Long Duy cảm thấy kẻ xấu ở ngoài sáng không đáng sợ, đáng sợ chính là những người mà nhìn qua thì như là cùng phe mà bất cứ lúc nào cũng có thể bắn mình một tên từ phía sau.

Quyền Nam Dương khẽ cười, ánh mắt kiên định mà lạnh lùng: "Anh ta không hủy nổi."

Quyền Nam Dương vẫn có sự tự tin này, hạnh phúc của anh, cuộc đời của anh, vẫn do anh tự nắm trong tay, trước giờ chưa từng có ngoại lệ.

Long Duy còn muốn nói gì đó nhưng lại thấy hơi dư thừa, miệng mấp máy lại ngậm lại, lúc này mới bước vào phòng, để Quyền Nam Dương một mình ở trong phòng làm việc đợi đến bình minh ngày mai.

Quyền Nam Dương nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, tuyết vẫn tiếp tục rơi, nơi gặp thiên tai càng ngày càng nhiều, lúc này đáng lẽ anh phải toàn lực tổ chức cứu nguy, không ngờ rằng chỉ có thể giả chết trốn đi để dụ rắn ra khỏi hang.

Nhưng, Quyền Nam Dương sẽ nhớ kỹ, những uất ức hôm nay anh phải chịu, ngày mai nhất định sẽ trả lại toàn bộ cho những kẻ đó.

Nghĩ đến có thể là bọn họ, trong lòng có cảm giác khó nói thành lời, ngoài cảm giác lạnh giá thì là giá lạnh, lạnh đến mức không có gì có thể khiến tim của anh ấm áp được.

*

"Quyền Nam Dương chết rồi?"

Trần Dận Trạch nhìn thấy tin tức lan truyền trên mạng, anh khẽ lẩm nhẩm đọc đi đọc lại câu này không dưới mười lần.

Quyền Nam Dương thật sự đã chết rồi sao?

Lúc đầu khi anh nhận được tin tức, anh tin là thật, còn kích động chạy đi tìm Trần Nhạc Nhung, nhưng giờ khắc này anh lại không tin Quyền Nam Dương đã chết.

Nếu như Quyền Nam Dương chết thật rồi, trong lúc chưa xác định Tổng thống kế nhiệm, trong khi mà còn chưa sắp xếp tất cả đường lui thì tin tức này tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.

Chỉ cần trên mạng có hơi phong thanh thôi là Chính phủ nhất định sẽ trong thời gian nhanh nhất đè xuống mấy tin tức kiểu này, tuyệt đối không để truyền đến tai dân chúng.

Nếu như Quyền Nam Dương thật sự đã chết, cũng đã xác định được Tổng thống kế nhiệm thì tin Quyền Nam Dương gặp nạn nhất định sẽ do người đứng đầu phía chính phủ công bố.

Hiện giờ, hai điều đó đều không phải, nên Trần Dận Trạch cho rằng Quyền Nam Dương chưa hẳn đã chết, anh chỉ không hiểu tại sao Quyền Nam Dương lại làm ra chuyện này?

Tại sao chứ?

Trần Dận Trạch suy nghĩ kỹ một chút thì hiểu ra, chẳng qua Quyền Nam Dương đang tương kế tựu kế với kẻ địch, chơi trò dụ rắn ra khỏi hang.

Trần Dận Trạch nửa nằm nửa ngồi trên salon trong phòng khách, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, không nhìn thấy được cái gì, ngược lại khiến đầu óc người ta càng tỉnh táo hơn.

Hiện giờ, trước mặt anh có hai con đường, một là không để ý đến cái gì hết, giả vờ không thấy bất kỳ đầu mối nào, làm tốt vai trò con nuôi, cậu cả nhà họ Trần.

Hai là gọi điện nói cho người kia những đầu mối mà mình nhìn ra, chính thức trở thành đồng minh với người kia.

Chỉ cần bọn họ cùng nhau cố gắng khiến Quyền Nam Dương hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, vậy thì đôi bên đều có được thứ mà mình muốn.

Không cần anh làm gì nhiều, chỉ cần lấy di động gọi một cuộc điện thoại, như vậy thì anh có thể hợp tác với những kẻ đó, mục đích của anh vẫn có thể đạt được.

Chỉ đơn giản như vậy!

Trần Dận Trạch nhìn điện thoại di động, nhìn tới nhìn lui nhưng rất lâu vẫn không thể đưa ra quyết định cuối cùng.

*

Đương nhiên chuyện mà người dân nước A đều biết, Trần Nhạc Nhung sao có thể không biết, lúc tin Quyền Nam Dương gặp nạn truyền đến tại mọi người thì cũng là lúc nỗi lo trong lòng cô thật sự ổn định lại.

Lý do trong lòng cô hoàn toàn giống với Trần Dận Trạch.

Nhưng cô chỉ hơi lo rằng liệu thế cờ mà cô có thể nhìn thấu này, thế cờ dụ rắn ra khỏi hang này, lẽ nào kẻ địch xảo quyệt kia lại nhìn không thấu?

Cô và Trần Dận Trạch có thể nhìn thấu, kẻ địch lại không thể nhìn thấu, đó là bởi vì kẻ địch đã quá tự tin.

Bọn chúng cho rằng bên phía Quyền Nam Dương không kịp thời ngăn cản tin tức truyền đi, không phải không ngăn cản mà là phản ứng không đủ nhanh, tin tức đã truyền ra ngoài, và phía Quyền Nam Dương không ngăn lại được nữa.

Đây chắc là điều mọi người vẫn hay nói, đó là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện