"Anh Liệt, em biết anh không sao. Anh nhất định phải chăm sóc tốt cho mình, tuyệt đối đừng để người khác làm hại anh, biết không?"

Trần Nhạc Nhung lo lắng cho Quyền Nam Dương đến mức sắp vỡ tim rồi nhưng ngoài việc nhìn ra cửa sổ đen như mực để hét lên thì cô không thể làm gì khác.

Bởi vì cô là con gái của Trần Việt, là thiên kim đại tiểu thư của Thịnh Thiên, cho tới giờ, co muốn thứ gì có thứ đó; ba còn sắp xếp người ở bên cạnh bảo vệ an toàn cho cô... Sau thời gian dài, cô còn tưởng mình trở thành siêu nhân không có gì không làm được.

Bây giờ gặp phải chuyện thì cô mới biết mình bất lực như vậy, ngoài yên lặng chờ đợi thì cô không giúp anh Liệt được chuyện gì hết.

Cô mong mình có thể hiểu nhiều chuyện hơn, hy vọng mình có thể lớn mạnh hơn, để lúc mà anh cần trợ giúp thì cô có thể ở bên cạnh cùng anh đối mặt với gió mưa trong cuộc sống.

"Anh Liệt, anh có nghe thấy những gì em nói không? Em thật sự rất rất lo lắng cho anh, anh nhất định sẽ không để em phải đau lòng khổ sở, có phải không?"

Cô nghĩ, anh Liệt hẳn cũng biết là cô lo lắng cho anh, anh không nói gì cho cô biết, ngộ nhỡ cô không đoán ra mưu kế của anh thì cô nhất định sẽ rất đau lòng.

Vì không muốn cô đau lòng nên anh nhất định sẽ bảo vệ tốt cho bản thân mình, nhất định sẽ không để cho đám tiểu nhân núp ở trong bóng tối kia đạt được mục đích.

Reng reng...

Như là đáp lại nỗi nhớ của Trần Nhạc Nhung, điện thoại di động báo có tin nhắn mới, không những vậy số điện thoại gửi tin đến là số của anh Liệt.

"Anh Liệt?"

Sao lại là anh Liệt, dù đang vui mừng cực độ nhưng dù có vui mừng hơn nữa thì Trần Nhạc Nhung cũng không mở tin nhắn ra đọc, một nỗi lo lắng không tên lại dâng lên trong tim cô.

Nếu như suy đoán trước đó của cô là đúng thì anh Liệt tuyệt đối sẽ không gửi tin nhắn cho cô vào lúc này.

Ngộ nhỡ điện thoại di động của cô bị theo dõi, kẻ địch biết anh Liệt căn bản không có chuyện gì, như vậy thì kế hoạch của bọn họ chẳng phải sẽ bị bại lộ sao?

Trần Nhạc Nhung lo lắng như vậy cho nên chỉ nhìn thông báo, chần chừ không mở ra xem nội dung cụ thể bên trong, cô thậm chí còn ngốc nghếch tưởng tượng, nếu cô không nhìn thì kẻ địch cũng sẽ không nhìn thấy.

Cô căng thẳng siết chặt tay, lúc đang không biết nên làm thế nào thì chợt có ánh sáng lóe lên trong đầu, có khi nào tin nhắn này cũng là giả không?

Rất có thể!

Rất có thể kẻ địch lợi dụng thủ đoạn của hacker, cố tình dùng số của anh Liệt để gửi tin cho cô, thật ra anh Liệt cũng không biết chuyện này.

Nếu là mưu kế của kẻ địch, vậy thì cô phải tiếp tục giả vờ mình cũng không biết gì để diễn một vở kịch lừa gạt bọn chúng.

Xem ra, kẻ địch cũng không ngờ những lo lắng mà cô vừa nghĩ, vậy nên bọn chúng mới muốn dùng nhiều cách khác để chứng minh tin anh Liệt gặp nạn là giả hay thật.

Sau khi có suy nghĩ này, Trần Nhạc Nhung mở tin nhắn ra: "Nhung Nhung, vừa rồi tuyết rơi chắn đường, xe anh bị tắc đường. Hiện anh đã đến tới dưới lầu chỗ e ở rồi, em xuống đây đi."

Quả nhiên, Trần Nhạc Nhung đoán không sai chút nào, kẻ địch dùng thủ đoạn của hacker để khiến cô tưởng anh Liệt gửi tin nhắn tới, thật ra là không phải.

Lúc trước Trần Nhạc Nhung giả bộ không biết tin Quyền Nam Dương gặp nạn, nhưng hiện giờ tin Quyền Nam Dương gặp nạn đã lan tràn trên mạng, nếu như cô vẫn giả bộ không biết thì sẽ khiến kẻ địch nghi ngờ.

Cho nên, cô nhất định phải biết tin tức anh Liệt gặp nạn rồi.

Kẻ địch biết đến sự tồn tại của cô, như vậy thì chắc chắn cũng biết quan hệ giữa cô và anh Liệt.

Sau khi biết tin anh gặp nạn, cô là bạn gái của anh thì chắc chắn sẽ không thờ ơ, lúc này chính là lúc để thử thách khả năng diễn xuất của cô.

May mà trước đây cô vẫn hay xem cô út đóng phim, hơn nữa trước giờ cô cũng giỏi ngụy trang, trong lúc không hề đau khổ mà muốn khiến người khác cảm thấy cô đang cực kỳ đau khổ cũng không khó.

Trần Nhạc Nhung khịt khịt mũi, tâm trạng hơi dâng lên, những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, khiến cô nhìn có vẻ cực kỳ đáng thương.

Chuẩn bị xong tâm trạng, Trần Nhạc Nhung mới cầm điện thoại di động lên gọi đến số điện thoại vừa gửi tin nhắn đến.

Cô cũng không biết, mục đích thực sự của đối phương khi gửi tin nhắn này cho cô không phải là để lừa cô đi xuống dưới lầu mà là muốn cô trả lời lại, bởi vì khi cô gọi lại thì sẽ gọi đến chính số điện thoại di động của Quyền Nam Dương.

Kẻ địch muốn theo dõi điện thoại di động của Quyền Nam Dương có ai nghe máy hay không, nếu có thì sẽ nói lên điều gì đó...

Điện thoại đã gọi đi, lần thứ nhất không có ai nghe, lần thứ hai cũng không có ai nghe, Trần Nhạc Nhung vẫn kiên trì, mãi đến cuộc gọi thứ tư thì đầu bên kia rốt cục đã nghe máy.

Nhưng bên kia vẫn không có ai lên tiếng, Trần Nhạc Nhung thì lại òa lên khóc thành tiếng: "Anh Liệt, là, anh đó sao? Đúng là anh sao?"

Cô vừa nói vừa nghẹn ngào, dường như đang gắng hết sức để kiềm chế tâm trạng của mình, chỉ một câu ngắn nhưng cô mất một lúc lâu mới nói xong.

Cô khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến mức như đứt từng khúc ruột, khóc đến long trời lở đất, khóc cực kỳ thương tâm.

Người ở đầu điện thoại bên kia vẫn không lên tiếng, cô đoán đối phương không ngờ vừa nhấc máy mà cô đã phản ứng kịch liệt như vậy.

"Anh Liệt, anh nói gì đi, nói gì đó đi mà!" Trần Nhạc Nhung vừa khóc vừa gào, vừa khóc vừa lau nước mắt: "Anh Liệt, anh đừng làm em sợ có được không? Anh nói cho em biết đi, anh không có chuyện gì, anh căn bản không có chuyện gì, những tin tức trên mạng đều là giả phải không."

Trần Nhạc Nhung khóc rất nghiêm túc, khóc nức nở, yếu tố biểu diễn ngày càng ít, cô đang dùng chính những đau khổ trong lòng mình, bởi vì đến giờ cũng không có bất kỳ ai nói với cô rằng anh Liệt không sao cả, tất cả đều chỉ là suy đoán của cô.

Ngộ nhỡ suy đoán của cô không đúng, ngộ nhỡ chuyện dụ rắn ra khỏi hang chỉ là do cô tự tưởng tượng ra, ngộ nhỡ anh Liệt thật sự đã xảy ra chuyện thì sao?

Trước khi chắc chắn về an nguy của anh Liệt thì tất cả đều có thể.

Cô vừa khóc lại quở trách: "Anh Liệt, anh mau nói gì đi, đừng dọa em nữa, em biết anh nhất định không sao mà. Anh đã đồng ý rất nhiều chuyện với em mà vẫn chưa làm được, sao anh lại có thể có chuyện được."

Rốt cục, đầu điện thoại bên kia đã có người lên tiếng, là một giọng nói mà Trần Nhạc Nhung thường nghe được, không những vậy còn cực kỳ thành thục và nam tính: "Cô Trần, ngài Tổng thống đã gặp tai nạn rồi!"

Yên lặng...

Một sự yên lặng dài đằng đẵng, yên lặng đến mức Trần Nhạc Nhung tưởng như thế giới này đã dừng lại, yên lặng đến mức cô còn tưởng là mình đã tiến vào một không gian khác.

Người nghe điện thoại là Lâm Thành Thiên, giọng nói này Trần Nhạc Nhung nhận ra, trước đó không lâu giọng nói này đã nói với cô là ngài Tổng thống đang rất bận.

Vì vậy, sau đó, khi cô nhận được tin trực thăng chở Tổng thống đã bị rơi...

Sau đó, vừa là vì những tin tức không tra được, vì tin tức được truyền trên mạng, khiến cô cho rằng Tổng thống không sao cả.

Cô đoán tất cả đều là mưu kế của anh Liệt, muốn dụ rắn ra khỏi hang.

Hiện giờ, Lâm Thành Thiên chính miệng nói cho cô biết Tổng thống đã gặp nạn.

Cô có nên tin không?

Cô lắc đầu, dù sao đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không tin.

Lúc cô đang không muốn tin, giọng nói của Lâm Thành Thiên lại vang lên trong điện thoại: "Cô Trần, hiện giờ chúng tôi báo cho cô biết trước, chín giờ sáng ngày mai, phía chính phủ sẽ công bố tin này."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện