“Không thể nào! Nhất định là các anh đang lừa tôi!” Rất nhanh, gần như trong giây phút Lâm Thành Thiên vừa dứt lời, Trần Nhạc Nhung đã hiểu rõ mọi chuyện.
Rất có thể kẻ địch đã giả mạo anh Liệt gửi tin nhắn cho cô, cho nên để chắc chắn, bọn họ sẽ nghe lén cuộc nói chuyện của cô, vì vậy cô vẫn phải diễn tiếp vở kịch này.
“Cô Trần, chuyện này…” Đầu bên kia Lâm Thành Thiên cũng nghẹn ngào, một lúc sau, giọng nói của anh mới truyền đến: “Xin cô nén bi thương, ngài Tổng thống thương yêu cô như vậy, nhất định ngài ấy sẽ không nỡ để cho cô đau lòng.”
“Anh cũng biết anh ấy không nỡ để cho tôi đau lòng khổ sở, vậy tại sao anh ấy có thể bỏ mặc không quan tâm tôi như vậy. Anh Lâm, tôi cầu xin anh, anh nói cho tôi biết, anh ấy không hề xảy ra chuyện được không?” Trần Nhạc Nhung cũng biết chút diễn xuất, ít nhất là cô đã lừa được Lâm Thành Thiên và người đàn ông bên cạnh anh ta ở đầu bên kia.
Nghe thấy tiếng khóc của Trần Nhạc Nhung, Quyền Nam Dương không thể ngồi yên được nữa, anh đứng dậy muốn cướp điện thoại trong tay Lâm Thành Thiên, cũng may Lâm Thành Thiên phản ứng rất nhanh, kịp thời né tránh, sau đó nói tiếng bảo trọng với Trần Nhạc Nhung rồi cúp điện thoại.
Đến khi anh quay đầu lại, Lâm Thành Thiên đã đối mặt với ánh mắt thâm trầm đến mức muốn ăn thịt người của Quyền Nam Dương, anh lập tức giải thích: “Ngài Tổng thống, ngài không thể nóng nảy, nếu ngài cuống lên thì chuyện của chúng ta sẽ bị bại lộ.”
Đương nhiên Quyền Nam Dương biết, nếu anh nghe điện thoại thì chuyện sẽ bị bại lộ, thế nhưng khi anh nghe thấy tiếng khóc vô cùng đau lòng của Trần Nhạc Nhung, anh không thể giữ được bình tĩnh, thậm chí anh hận không thể chạy đến bên cô ngay, ôm cô vào lòng, bảo cô đừng lo lắng, anh không sao.
“Ngài Tổng thống, chúng ta vẫn còn mấy tiếng nữa, chỉ mấy tiếng nữa thôi…” Lâm Thành Thiên nhắc nhở Quyền Nam Dương với ý tứ sâu xa, anh thật sự lo lắng ngài Tổng thống của bọn họ sẽ nóng nảy mà đi nhầm một bước, đến khi đó bọn họ sẽ rơi vào số phận thất bại hoàn toàn.
“Anh đi làm việc của mình đi.” Quyền Nam Dương khoát tay, vẻ mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh của ngày thường, không thể nhìn ra bất kỳ sự tức giận nào trên khuôn mặt anh.
“Ngài Tổng thống…” Lâm Thành Thiên vẫn lo lắng Quyền Nam Dương sẽ kích động, nắm chặt điện thoại cá nhân của Quyền Nam Dương, không muốn giao ra.
“Lâm Thành Thiên!” Quyền Nam Dương trầm giọng nói, anh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Lâm Thành Thiên, xem ra trong mắt người này, anh chính là một Tổng thống không biết tiến lùi như vậy.
“Ngài Tổng thống, bây giờ ngài phải nhẫn nhịn, sau này cô Trần mới có thể quang minh chính đại ở bên ngài, ngài phải suy nghĩ thật kỹ, nhất định phải suy nghĩ kỹ, tuyệt đối đừng kích động.” Không phải Lâm Thành Thiên nghi ngờ năng lực của Quyền Nam Dương, mà là anh hiểu rõ tình cảm Quyền Nam Dương giành cho Trần Nhạc Nhung.
Những năm gần đây, ngài Tổng thống của bọn họ luôn chú ý tới cô nhóc nhà họ Trần kia, còn phái người lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ cô.
Ngài Tổng thống quá coi trọng cô ấy, coi trọng đến mức có thể làm bất cứ điều gì, vì vậy người làm cấp dưới như anh mới lo lắng như vậy.
Lâm Thành Thiên vẫn muốn khuyên bảo Quyền Nam Dương, nhưng khi anh nhìn thấy ánh mắt lúc nào cũng có thể xé xác anh của ngài Tổng thống, anh vẫn rất sợ, ngoan ngoãn giao điện thoại ra rồi lui ra ngoài.
Quyền Nam Dương cầm điện thoại, trong đầu nghĩ đến những lời Trần Nhạc Nhung vừa nói: “Nhung Nhung, hy vọng em có thể hiểu tâm tư của anh Liệt.”
Đương nhiên Lâm Thành Thiên dám cầm điện thoại của Quyền Nam Dương lên nghe, đồng thời còn nói ra những lời như vậy, chắc chắn đó chính là ý của anh, nếu không thì có cho Lâm Thành Thiên mười lá gan, anh ta cũng không dám làm bậy như vậy.
Quyền Nam Dương thừa nhận Lâm Thành Thiên nói rất đúng.
Chỉ cần vượt qua tối nay, bọn họ có thể bắt được những ma quỷ đang trốn trong bóng tối, đến lúc đó, sẽ không còn ai có thể ngăn cản anh ngồi vững trên vị trí Tổng thống, đương nhiên người con gái mà anh muốn cưới, cũng có thể quang minh chính đại ở bên anh.
Cùng lúc đó, Trần Nhạc Nhung cũng đang nắm chặt điện thoại.
Cô tin vào giác quan thứ sáu của mình, tin anh Liệt sẽ không gặp nạn, cũng giống như anh, cô cũng đang đợi ngày mai đến.
Chín giờ sáng mai, đây chính là tín hiệu mà Lâm Thành Thiên đã cho cô.
*
Trong một thời gian dài chờ đợi, màn đêm dần tan biến, bình minh đang tới gần.
Thời gian trôi qua từng giây, mắt thấy đã gần tới chín giờ rồi…
Sau khi tin tức ngài Tổng thống gặp nạn được lan truyền và bùng nổ trên mạng trong mấy tiếng qua, vào lúc này người dân có vẻ rất bình tĩnh, hoặc có lẽ chỉ là sự yên lặng trước khi bùng nổ.
Bọn họ đang chờ đợi chín giờ sáng mai, đợi phía chính phủ tuyên bố tin tức mới nhất về Quyền Nam Dương.
Vẫn còn rất nhiều người hy vọng tin tức ngài Tổng thống gặp nạn là giả, hy vọng đến chín giờ, ngài Tổng thống có thể xuất hiện trước mặt khán giả trên cả nước, để chào hỏi bọn họ.
“Ngài Tổng thống, mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch.” Còn nửa tiếng nữa mới tới chín giờ, những bộ phận khác của Bắc Cung không biết rõ chân tướng, đang kéo nhau tới làm việc, Lâm Thành Thiên lại đến văn phòng tạm thời của Quyền Nam Dương ở Bắc Cung để báo cáo tình hình.
“Ừ.” Quyền Nam Dương gật đầu, cũng không nói gì thêm, chỉ có điều một đêm không chợp mắt, thế nhưng nhìn tinh thần của anh vẫn phấn chấn, không nhìn ra anh không ngủ suốt đêm.
“Vậy tôi đi tiến hành những bước chuẩn bị cuối cùng.” Lâm Thành Thiên có thể trở thành trợ lý đắc lực nhất bên cạnh Quyền Nam Dương, không phải chỉ có lòng trung thành tuyệt đối với anh, mà còn vì sự hiểu biết của anh ta.
“Đợi một lát.” Người gọi Lâm Thành Thiên chính là Long Duy, anh ta vừa mới từ phòng nghỉ ngơi quay lại, Lâm Thành Thiên xoay đầu nhìn thấy anh ta, nghe lệnh dừng bước chân, cung kính nói: “Anh Long tìm tôi sao?”
Long Duy đi tới mấy bước: “Anh Lâm, chuyện lần này bí mật và quan trọng như vậy, Quyền Nam Dương giấu rất nhiều người, nhưng anh có biết tại sao lại không giấu anh không?”
“Tôi chính là thư ký trưởng bên cạnh ngài Tổng thống, lịch trình và rất nhiều việc của ngài ấy đều do tôi sắp xếp, tôi cảm thấy tôi nên biết chuyện này.” Nhiều năm về trước, lúc Lâm Thành Thiên được Quyền Nam Dương cứu, anh đã quyết định lấy tính mạng, cống hiến hết sức lực cho Quyền Nam Dương.
Bây giờ chính là giây phút quan trọng, lại cần người như vậy, ngài Tổng thống bọn họ tin tưởng sử dụng anh làm việc, chẳng lẽ đây là điều không nên sao?
Long Duy hài lòng nói: “Ừ, rất tốt! Bên cạnh Quyền Nam Dương cần những cấp dưới giống như anh, có các anh ở bên cạnh, chắc chắn lần này chúng ta sẽ giành chiến thắng.”
“Ngài Tổng thống có anh em tốt giống như anh Long ở bên cạnh đây mới chính là mấu chốt để chúng ta giành chiến thắng.” Lâm Thành Thiên trung thành với Quyền Nam Dương, cũng là một người lão luyện trên chốn quan trường, làm việc khôn khéo, nói chuyện càng khôn khéo hơn.
Câu nói đầu tiên có thể khiến Long Duy càng có thiện cảm với anh hơn, sau khi nhận được ánh mắt hài lòng của Long Duy, anh nói tiếp: “Nếu anh Long không có chuyện gì khác, vậy thì tôi ra ngoài làm việc đây.”
Long Duy khoát tay: “Anh đi làm việc đi.”
Long Duy nhìn theo bóng lưng của Lâm Thành Thiên mãi mới thu hồi tầm mắt nhìn sang Quyền Nam Dương: “Chỉ còn lại nửa tiếng, cậu đang căng thẳng sao?”
“Bên cạnh có một anh em tốt như cậu, còn có trợ lý tốt như Lâm Thành Thiên, tôi còn lo lắng điều gì chứ?” Quyền Nam Dương không hề ngẩng đầu lên nói.
Long Duy đi đến trước bàn làm việc của anh: “Bây giờ cậu vẫu còn tâm trạng để nói đùa, xem ra là tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Rất có thể kẻ địch đã giả mạo anh Liệt gửi tin nhắn cho cô, cho nên để chắc chắn, bọn họ sẽ nghe lén cuộc nói chuyện của cô, vì vậy cô vẫn phải diễn tiếp vở kịch này.
“Cô Trần, chuyện này…” Đầu bên kia Lâm Thành Thiên cũng nghẹn ngào, một lúc sau, giọng nói của anh mới truyền đến: “Xin cô nén bi thương, ngài Tổng thống thương yêu cô như vậy, nhất định ngài ấy sẽ không nỡ để cho cô đau lòng.”
“Anh cũng biết anh ấy không nỡ để cho tôi đau lòng khổ sở, vậy tại sao anh ấy có thể bỏ mặc không quan tâm tôi như vậy. Anh Lâm, tôi cầu xin anh, anh nói cho tôi biết, anh ấy không hề xảy ra chuyện được không?” Trần Nhạc Nhung cũng biết chút diễn xuất, ít nhất là cô đã lừa được Lâm Thành Thiên và người đàn ông bên cạnh anh ta ở đầu bên kia.
Nghe thấy tiếng khóc của Trần Nhạc Nhung, Quyền Nam Dương không thể ngồi yên được nữa, anh đứng dậy muốn cướp điện thoại trong tay Lâm Thành Thiên, cũng may Lâm Thành Thiên phản ứng rất nhanh, kịp thời né tránh, sau đó nói tiếng bảo trọng với Trần Nhạc Nhung rồi cúp điện thoại.
Đến khi anh quay đầu lại, Lâm Thành Thiên đã đối mặt với ánh mắt thâm trầm đến mức muốn ăn thịt người của Quyền Nam Dương, anh lập tức giải thích: “Ngài Tổng thống, ngài không thể nóng nảy, nếu ngài cuống lên thì chuyện của chúng ta sẽ bị bại lộ.”
Đương nhiên Quyền Nam Dương biết, nếu anh nghe điện thoại thì chuyện sẽ bị bại lộ, thế nhưng khi anh nghe thấy tiếng khóc vô cùng đau lòng của Trần Nhạc Nhung, anh không thể giữ được bình tĩnh, thậm chí anh hận không thể chạy đến bên cô ngay, ôm cô vào lòng, bảo cô đừng lo lắng, anh không sao.
“Ngài Tổng thống, chúng ta vẫn còn mấy tiếng nữa, chỉ mấy tiếng nữa thôi…” Lâm Thành Thiên nhắc nhở Quyền Nam Dương với ý tứ sâu xa, anh thật sự lo lắng ngài Tổng thống của bọn họ sẽ nóng nảy mà đi nhầm một bước, đến khi đó bọn họ sẽ rơi vào số phận thất bại hoàn toàn.
“Anh đi làm việc của mình đi.” Quyền Nam Dương khoát tay, vẻ mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh của ngày thường, không thể nhìn ra bất kỳ sự tức giận nào trên khuôn mặt anh.
“Ngài Tổng thống…” Lâm Thành Thiên vẫn lo lắng Quyền Nam Dương sẽ kích động, nắm chặt điện thoại cá nhân của Quyền Nam Dương, không muốn giao ra.
“Lâm Thành Thiên!” Quyền Nam Dương trầm giọng nói, anh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Lâm Thành Thiên, xem ra trong mắt người này, anh chính là một Tổng thống không biết tiến lùi như vậy.
“Ngài Tổng thống, bây giờ ngài phải nhẫn nhịn, sau này cô Trần mới có thể quang minh chính đại ở bên ngài, ngài phải suy nghĩ thật kỹ, nhất định phải suy nghĩ kỹ, tuyệt đối đừng kích động.” Không phải Lâm Thành Thiên nghi ngờ năng lực của Quyền Nam Dương, mà là anh hiểu rõ tình cảm Quyền Nam Dương giành cho Trần Nhạc Nhung.
Những năm gần đây, ngài Tổng thống của bọn họ luôn chú ý tới cô nhóc nhà họ Trần kia, còn phái người lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ cô.
Ngài Tổng thống quá coi trọng cô ấy, coi trọng đến mức có thể làm bất cứ điều gì, vì vậy người làm cấp dưới như anh mới lo lắng như vậy.
Lâm Thành Thiên vẫn muốn khuyên bảo Quyền Nam Dương, nhưng khi anh nhìn thấy ánh mắt lúc nào cũng có thể xé xác anh của ngài Tổng thống, anh vẫn rất sợ, ngoan ngoãn giao điện thoại ra rồi lui ra ngoài.
Quyền Nam Dương cầm điện thoại, trong đầu nghĩ đến những lời Trần Nhạc Nhung vừa nói: “Nhung Nhung, hy vọng em có thể hiểu tâm tư của anh Liệt.”
Đương nhiên Lâm Thành Thiên dám cầm điện thoại của Quyền Nam Dương lên nghe, đồng thời còn nói ra những lời như vậy, chắc chắn đó chính là ý của anh, nếu không thì có cho Lâm Thành Thiên mười lá gan, anh ta cũng không dám làm bậy như vậy.
Quyền Nam Dương thừa nhận Lâm Thành Thiên nói rất đúng.
Chỉ cần vượt qua tối nay, bọn họ có thể bắt được những ma quỷ đang trốn trong bóng tối, đến lúc đó, sẽ không còn ai có thể ngăn cản anh ngồi vững trên vị trí Tổng thống, đương nhiên người con gái mà anh muốn cưới, cũng có thể quang minh chính đại ở bên anh.
Cùng lúc đó, Trần Nhạc Nhung cũng đang nắm chặt điện thoại.
Cô tin vào giác quan thứ sáu của mình, tin anh Liệt sẽ không gặp nạn, cũng giống như anh, cô cũng đang đợi ngày mai đến.
Chín giờ sáng mai, đây chính là tín hiệu mà Lâm Thành Thiên đã cho cô.
*
Trong một thời gian dài chờ đợi, màn đêm dần tan biến, bình minh đang tới gần.
Thời gian trôi qua từng giây, mắt thấy đã gần tới chín giờ rồi…
Sau khi tin tức ngài Tổng thống gặp nạn được lan truyền và bùng nổ trên mạng trong mấy tiếng qua, vào lúc này người dân có vẻ rất bình tĩnh, hoặc có lẽ chỉ là sự yên lặng trước khi bùng nổ.
Bọn họ đang chờ đợi chín giờ sáng mai, đợi phía chính phủ tuyên bố tin tức mới nhất về Quyền Nam Dương.
Vẫn còn rất nhiều người hy vọng tin tức ngài Tổng thống gặp nạn là giả, hy vọng đến chín giờ, ngài Tổng thống có thể xuất hiện trước mặt khán giả trên cả nước, để chào hỏi bọn họ.
“Ngài Tổng thống, mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch.” Còn nửa tiếng nữa mới tới chín giờ, những bộ phận khác của Bắc Cung không biết rõ chân tướng, đang kéo nhau tới làm việc, Lâm Thành Thiên lại đến văn phòng tạm thời của Quyền Nam Dương ở Bắc Cung để báo cáo tình hình.
“Ừ.” Quyền Nam Dương gật đầu, cũng không nói gì thêm, chỉ có điều một đêm không chợp mắt, thế nhưng nhìn tinh thần của anh vẫn phấn chấn, không nhìn ra anh không ngủ suốt đêm.
“Vậy tôi đi tiến hành những bước chuẩn bị cuối cùng.” Lâm Thành Thiên có thể trở thành trợ lý đắc lực nhất bên cạnh Quyền Nam Dương, không phải chỉ có lòng trung thành tuyệt đối với anh, mà còn vì sự hiểu biết của anh ta.
“Đợi một lát.” Người gọi Lâm Thành Thiên chính là Long Duy, anh ta vừa mới từ phòng nghỉ ngơi quay lại, Lâm Thành Thiên xoay đầu nhìn thấy anh ta, nghe lệnh dừng bước chân, cung kính nói: “Anh Long tìm tôi sao?”
Long Duy đi tới mấy bước: “Anh Lâm, chuyện lần này bí mật và quan trọng như vậy, Quyền Nam Dương giấu rất nhiều người, nhưng anh có biết tại sao lại không giấu anh không?”
“Tôi chính là thư ký trưởng bên cạnh ngài Tổng thống, lịch trình và rất nhiều việc của ngài ấy đều do tôi sắp xếp, tôi cảm thấy tôi nên biết chuyện này.” Nhiều năm về trước, lúc Lâm Thành Thiên được Quyền Nam Dương cứu, anh đã quyết định lấy tính mạng, cống hiến hết sức lực cho Quyền Nam Dương.
Bây giờ chính là giây phút quan trọng, lại cần người như vậy, ngài Tổng thống bọn họ tin tưởng sử dụng anh làm việc, chẳng lẽ đây là điều không nên sao?
Long Duy hài lòng nói: “Ừ, rất tốt! Bên cạnh Quyền Nam Dương cần những cấp dưới giống như anh, có các anh ở bên cạnh, chắc chắn lần này chúng ta sẽ giành chiến thắng.”
“Ngài Tổng thống có anh em tốt giống như anh Long ở bên cạnh đây mới chính là mấu chốt để chúng ta giành chiến thắng.” Lâm Thành Thiên trung thành với Quyền Nam Dương, cũng là một người lão luyện trên chốn quan trường, làm việc khôn khéo, nói chuyện càng khôn khéo hơn.
Câu nói đầu tiên có thể khiến Long Duy càng có thiện cảm với anh hơn, sau khi nhận được ánh mắt hài lòng của Long Duy, anh nói tiếp: “Nếu anh Long không có chuyện gì khác, vậy thì tôi ra ngoài làm việc đây.”
Long Duy khoát tay: “Anh đi làm việc đi.”
Long Duy nhìn theo bóng lưng của Lâm Thành Thiên mãi mới thu hồi tầm mắt nhìn sang Quyền Nam Dương: “Chỉ còn lại nửa tiếng, cậu đang căng thẳng sao?”
“Bên cạnh có một anh em tốt như cậu, còn có trợ lý tốt như Lâm Thành Thiên, tôi còn lo lắng điều gì chứ?” Quyền Nam Dương không hề ngẩng đầu lên nói.
Long Duy đi đến trước bàn làm việc của anh: “Bây giờ cậu vẫu còn tâm trạng để nói đùa, xem ra là tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Danh sách chương