“Không, có lẽ hắn vẫn còn ở thành phố B, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nhưng vì sao nhất định phải là sau ngày 15?”
Cố Thành Kiêu nghĩ sao cũng cảm thấy nơi này quá nguy hiểm. Đám súc sinh kia, đừng nói nửa tháng, chỉ sợ ba ngày đã ra tay với Trịnh Tử Kỳ rồi, “Chẳng lẽ cô không nghĩ đến danh tiết của mình sao?”
Trịnh Tử Kỳ mỉm cười, hiên ngang lẫm liệt nói: “Ngài à, Y Nhân vốn làm nghề này, còn có thể nói gì đến danh tiết chứ?”
Trịnh Tử Kỳ đeo mặt nạ da người đã nghiễm nhiên nhập vai, đang dùng khuôn mặt của người khác để giải thích về cuộc đời.
“Nếu ngài thích, Y Nhân sẽ theo ngài, Y Nhân không cầu danh phận, chỉ cầu ấm no, có gì không thể?”
Cố Thành Kiêu giận dữ mắng mỏ: “Đủ rồi, im miệng đi, vậy cô tự giải quyết cho tốt. Tóm lại không phải lúc nào tôi cũng có thể cứu cô được.”
Tim Trịnh Tự Kỷ phút chốc rơi xuống, lạnh lùng cao ngạo đáp lại: “Em tự có cách”
Cố Thành Kiêu nhường lại giường, còn mình đứng cạnh cửa mở hé nhìn ra ngoài.
Không biết Cao Nguyên xử lý thi thể thế nào mà chỉ chốc lát sau đã quay về, lấy đồ lau nhà lau sạch vết máu ở hiện trường, sau đó nhập bọn chiến đấu cùng đám anh em.
Các cô gái được đưa vào phòng riêng đều là người may mắn, còn những cô gái ở lại đại sảnh thì cả đêm đều không được ngủ vì bị làm tình tập thể.
Trời vừa sáng, ánh bình minh mùng một đầu năm chiếu khắp mặt đất.
Lâm Thiển không thể chợp mắt, không phải là giường không ngủ được, mà là không dám ngủ. Cô sợ ngủ say quá dậy không nổi.
Nhà họ Cố từ phản đối đến chấp nhận cố, chắc chắn Cố Thành Kiêu đã cố gắng rất nhiều, xem như vì Cố Thành Kiêu vậy. Cô phải tạo ấn tượng tốt cho mình vào dịp Tết nhất quan trọng này.
Sáng sớm, khách khứa nườm nượp đến nhà họ Cố chúc Tết không ngừng.
Ngoại trừ những người hôm qua cùng ăn bữa cơm sum họp và đón giao thừa ở nhà họ Cố, Lâm Thiển chẳng quen biết vị khách nào cả.
Bọn họ không biết cô, cô cũng không biết bọn họ, ngồi chung bàn mà lúng túng hơn nửa ngày.
Tiễn tốp này về lại tới tốp khác, gần như không gián đoạn, Lâm Thiển ngồi đến đau cả lưng, định giơ tay vươn vai thì bị Diệp Thiến Như trừng mắt liếc, cô đành phải hậm hực bỏ xuống.
Bỗng nhiên, lão quản gia vội vàng chạy vào, tiến đến bến tại lão gia, nhìn thoáng qua Lâm Thiển, nói: “Nhà mẹ đẻ của thiếu phu nhân tới”
Lâm Thiển thẳng lưng giật mình, “Ai, ông nói ai cơ?”
Diệp Thiến Như họ nhẹ hai tiếng, “Khụ khụ, ngạc nhiên vậy làm gì?”
Cố Nguyên nói: “Người đến là khách, mau bảo bọn họ vào”
“Vâng” Lão quản gia nhận lệnh đi ra mở cửa.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Bồi dẫn vợ đi vào, vừa bước vào phòng khách đã cung kính chào Cố Nguyên theo nghi thức quân đội, hô vang: “Chào thủ trưởng!”
Diệp Thiến Như đang uống trà gần như giật nảy mình, họ dữ dội, vừa sợ, vừa đá mặt, vừa tức.
Chu Mạn Ngọc đi chung cũng xấu hổ, vội kéo tay chồng xuống, cúi đầu cười, “Lão thủ trưởng, ngài đừng khách sáo, lão Lâm nhà chúng tôi vừa nghĩ tới phải đến chào hỏi ngài đã kích động đến nỗi ngủ không ngon mấy ngày nay. Ông thật là, chào lớn quá làm gì, làm lão thủ trưởng giật mình kìa.”
Lâm Thiển cũng sửng sốt ngây người, không ngờ bác Cả và bác gái sẽ đến, Lâm Du cũng chẳng nói trước cho cô biết.
Cô lúng ta lúng túng đứng dậy, hỏi: “Bác Cả, bác gái, sao hai người lại tới đây?”
Chu Mạn Ngọc ăn diện đẹp đẽ, áo măng tô lông thú màu tím cỡ lớn, vừa xa hoa lại sang trọng. Trâm cài áo là phỉ thúy xanh, xanh biếc như nước.
Bà ta kéo tay chồng, tươi cười bước lên, nói: “Tiểu Thiển, xem cháu hỏi gì kìa, hai bác tới chúc Tết mà. Sau này hai gia đình chúng ta là thông gia, đừng nói là Tết nhất, cho dù ngày thường cũng nên qua lại nhiều chút”
“...” Lâm Thiển hoang mang hoảng loạn nhìn sang ba mẹ chồng. Ba chồng thì lúc nào cũng có một vẻ mặt, chẳng nhìn ra tầm tư. Nhưng nhìn vẻ mặt của mẹ chồng, cô biết bà không chào đón bọn họ.
Cô cũng không chào đón bọn họ, năm hết Tết đến rồi mà còn sang đây làm gì.
Thế nhưng, cô là vai dưới nên không tiện phát biểu.
Cố Nguyên vẫy vẫy tay, nói: “Ngồi đi... Thím Trường, Pha trà”
Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc ngồi đối diện với Cố Nguyên, có thể thấy Lâm Bồi vô cùng căng thẳng, ông ta kích động nói: “Lão thủ trưởng, chúng ta đã hơn hai mươi năm không gặp rồi, sức khỏe của ngài vẫn tốt chứ?”
Cố Nguyên: “Yếu rồi, không thể so sánh với năm đó được”
Lâm Bồi: “Tôi thấy tinh thần ngài không tệ, vẫn có tinh thần và khí chất như năm xưa”
Cố Nguyên: “Lão Lâm à, chúng ta đều đã già, không chịu nhận mình già là không được”
Lâm Bồi: “Lão thủ trưởng, những năm trước tôi chỉ chúc Tết ngài qua điện thoại là vì sợ quấy rầy ngài, xin thứ lỗi”
Cố Nguyên qua xua tay, thật ra ông thích cách chúc Tết qua điện thoại hơn.
Lâm Bồi: “Đây chẳng phải là nhờ có Tiểu Thiển nhà chúng tôi sao? Tôi nghĩ dù thế nào năm nay cũng phải đích thân đến tận nhà chúc Tết ngài, chúc ngài khỏe mạnh, gia đình vui vẻ”
Cố Nguyên nắm tay thở dài, “Cảm ơn, gia đình ông cũng vậy nhé”
Chu Mạn Ngọc thấy ông chồng già nói không đến nơi đến chốn thì âm thầm sốt ruột. Bà ta thuận thế chen ngang vào: “Lão thủ trưởng, phu nhân, Tiểu Thiển nhà chúng tôi quả thật chưa hiểu chuyện lắm, chủ yếu là nó còn quá trẻ, ba mẹ ruột lại không ở bên cạnh, cho nên có rất nhiều chuyện xin hai người hãy thứ lỗi”
Không ai nói tiếp, bầu không khí có phần lúng túng.
Chu Mạn Ngọc vội tặng quà, “Đúng rồi phu nhân, tổ yến hảo hạng này là tôi đặc biệt chọn cho bà. Tôi cũng đang ăn quanh năm, đẹp da lắm đấy”
Giữa phụ nữ và phụ nữ luôn có chút chuyện để nói. Đám quý bà lớn thường chơi đánh mạt chược, nói chuyện phiếm về chủ đề chăm sóc sắc đẹp.
Chu Mạn Ngọc nghĩ vậy, nhưng Diệp Thiến Như lại không thích nghe.
Nhà họ Cố muốn gì mà chẳng có, tổ yến cũng không phải của hiểm gì, đương nhiên Diệp Thiến Như không để vào mắt. Lại thêm vào cách ăn mặc sang trọng của Chu Mạn Ngọc, phong cách Tây thời thượng còn long trọng hơn cả bà nên bà càng không vui. Bà chẳng thèm liếc mắt nhìn một lần, bèn mỉm cười từ chối khéo, “Lâm phụ nhân, cảm ơn ý tốt của bà, có điều lão Cố nhà tôi đã sớm quy định không được nhận quà của ai, lòng tốt của bà tôi xin nhận vậy”
“...” Tay Chu Mạn Ngọc lơ lửng giữa không trung, rụt lại không được mà đưa ra cũng không xong. Bà ta hung dữ đưa mắt ra hiệu cho Lâm Thiển, Lâm Thiển cúi đầu giả chết làm bà ta tức đến nghiến răng, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười.
Không ai nói tiếp, không ai xua tan lúng túng, Chu Mạn Ngọc gượng giơ tay một lúc lâu mới biết điều bỏ xuống.
Lâm Thiển bất giác nuốt nước bọt. Cả một phòng toàn quà kia là ai nhận nhỉ? Chu Mạn Ngọc đã được xem là người đẳng cấp cao, nhưng vẫn bị Diệp Thiến Như treo lên đánh như thường.
Chu Mạn Ngọc giống như nhà giàu mới nổi, vừa ra khỏi nhà là muốn đeo hết những món đồ sang chảnh nhất lên người, ra vẻ ta đây tài lực phi phàm. Mà Diệp Thiến Như đã tiến vào giai đoạn xem tiền tài như cỏ rác, cho nên Chu Mạn Ngọc trong mắt bà cũng là một đống rác.
Thím Trưởng tới dâng trà, hóa giải bầu không khí lúng túng. Chu Mạn Ngọc kiên trì giật dây chồng nói chuyện, nhưng mấy lần Lâm Bồi cứ định nói lại thôi.
Thấy thời gian dần trôi qua mà Lâm Thiển cũng không nói giúp, Chu Mạn Ngọc chịu không nổi, nói: “Lão thủ trưởng, hôm nay chúng tôi đến đây ngoài chúc Tết ngài, thật ra còn có một chuyện khác phiền ngài giúp giùm”
“Ô?” Cố Nguyên thấm cho rằng bà ta sẽ nói về hôn sự của Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển. Thật ra ông cũng nghĩ qua rồi, nhà họ Cố đã thừa nhận Lâm Thiển, vậy sẽ có không ít chuyện này chuyện nọ.
Thế nhưng Chu Mạn Ngọc lại nói chuyện khác, “Lão thủ trường à, là như vậy, không phải tuyến công trình số ba đang kêu gọi đầu tư sao, Lâm thị chúng tôi có niềm tin tuyệt đối và năng lực để kí hợp đồng, chỉ là thiếu người bắc cầu, ngài có thể giúp chúng tôi nối dây với Thị trưởng Cố không?”
Cố Thành Kiêu nghĩ sao cũng cảm thấy nơi này quá nguy hiểm. Đám súc sinh kia, đừng nói nửa tháng, chỉ sợ ba ngày đã ra tay với Trịnh Tử Kỳ rồi, “Chẳng lẽ cô không nghĩ đến danh tiết của mình sao?”
Trịnh Tử Kỳ mỉm cười, hiên ngang lẫm liệt nói: “Ngài à, Y Nhân vốn làm nghề này, còn có thể nói gì đến danh tiết chứ?”
Trịnh Tử Kỳ đeo mặt nạ da người đã nghiễm nhiên nhập vai, đang dùng khuôn mặt của người khác để giải thích về cuộc đời.
“Nếu ngài thích, Y Nhân sẽ theo ngài, Y Nhân không cầu danh phận, chỉ cầu ấm no, có gì không thể?”
Cố Thành Kiêu giận dữ mắng mỏ: “Đủ rồi, im miệng đi, vậy cô tự giải quyết cho tốt. Tóm lại không phải lúc nào tôi cũng có thể cứu cô được.”
Tim Trịnh Tự Kỷ phút chốc rơi xuống, lạnh lùng cao ngạo đáp lại: “Em tự có cách”
Cố Thành Kiêu nhường lại giường, còn mình đứng cạnh cửa mở hé nhìn ra ngoài.
Không biết Cao Nguyên xử lý thi thể thế nào mà chỉ chốc lát sau đã quay về, lấy đồ lau nhà lau sạch vết máu ở hiện trường, sau đó nhập bọn chiến đấu cùng đám anh em.
Các cô gái được đưa vào phòng riêng đều là người may mắn, còn những cô gái ở lại đại sảnh thì cả đêm đều không được ngủ vì bị làm tình tập thể.
Trời vừa sáng, ánh bình minh mùng một đầu năm chiếu khắp mặt đất.
Lâm Thiển không thể chợp mắt, không phải là giường không ngủ được, mà là không dám ngủ. Cô sợ ngủ say quá dậy không nổi.
Nhà họ Cố từ phản đối đến chấp nhận cố, chắc chắn Cố Thành Kiêu đã cố gắng rất nhiều, xem như vì Cố Thành Kiêu vậy. Cô phải tạo ấn tượng tốt cho mình vào dịp Tết nhất quan trọng này.
Sáng sớm, khách khứa nườm nượp đến nhà họ Cố chúc Tết không ngừng.
Ngoại trừ những người hôm qua cùng ăn bữa cơm sum họp và đón giao thừa ở nhà họ Cố, Lâm Thiển chẳng quen biết vị khách nào cả.
Bọn họ không biết cô, cô cũng không biết bọn họ, ngồi chung bàn mà lúng túng hơn nửa ngày.
Tiễn tốp này về lại tới tốp khác, gần như không gián đoạn, Lâm Thiển ngồi đến đau cả lưng, định giơ tay vươn vai thì bị Diệp Thiến Như trừng mắt liếc, cô đành phải hậm hực bỏ xuống.
Bỗng nhiên, lão quản gia vội vàng chạy vào, tiến đến bến tại lão gia, nhìn thoáng qua Lâm Thiển, nói: “Nhà mẹ đẻ của thiếu phu nhân tới”
Lâm Thiển thẳng lưng giật mình, “Ai, ông nói ai cơ?”
Diệp Thiến Như họ nhẹ hai tiếng, “Khụ khụ, ngạc nhiên vậy làm gì?”
Cố Nguyên nói: “Người đến là khách, mau bảo bọn họ vào”
“Vâng” Lão quản gia nhận lệnh đi ra mở cửa.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Bồi dẫn vợ đi vào, vừa bước vào phòng khách đã cung kính chào Cố Nguyên theo nghi thức quân đội, hô vang: “Chào thủ trưởng!”
Diệp Thiến Như đang uống trà gần như giật nảy mình, họ dữ dội, vừa sợ, vừa đá mặt, vừa tức.
Chu Mạn Ngọc đi chung cũng xấu hổ, vội kéo tay chồng xuống, cúi đầu cười, “Lão thủ trưởng, ngài đừng khách sáo, lão Lâm nhà chúng tôi vừa nghĩ tới phải đến chào hỏi ngài đã kích động đến nỗi ngủ không ngon mấy ngày nay. Ông thật là, chào lớn quá làm gì, làm lão thủ trưởng giật mình kìa.”
Lâm Thiển cũng sửng sốt ngây người, không ngờ bác Cả và bác gái sẽ đến, Lâm Du cũng chẳng nói trước cho cô biết.
Cô lúng ta lúng túng đứng dậy, hỏi: “Bác Cả, bác gái, sao hai người lại tới đây?”
Chu Mạn Ngọc ăn diện đẹp đẽ, áo măng tô lông thú màu tím cỡ lớn, vừa xa hoa lại sang trọng. Trâm cài áo là phỉ thúy xanh, xanh biếc như nước.
Bà ta kéo tay chồng, tươi cười bước lên, nói: “Tiểu Thiển, xem cháu hỏi gì kìa, hai bác tới chúc Tết mà. Sau này hai gia đình chúng ta là thông gia, đừng nói là Tết nhất, cho dù ngày thường cũng nên qua lại nhiều chút”
“...” Lâm Thiển hoang mang hoảng loạn nhìn sang ba mẹ chồng. Ba chồng thì lúc nào cũng có một vẻ mặt, chẳng nhìn ra tầm tư. Nhưng nhìn vẻ mặt của mẹ chồng, cô biết bà không chào đón bọn họ.
Cô cũng không chào đón bọn họ, năm hết Tết đến rồi mà còn sang đây làm gì.
Thế nhưng, cô là vai dưới nên không tiện phát biểu.
Cố Nguyên vẫy vẫy tay, nói: “Ngồi đi... Thím Trường, Pha trà”
Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc ngồi đối diện với Cố Nguyên, có thể thấy Lâm Bồi vô cùng căng thẳng, ông ta kích động nói: “Lão thủ trưởng, chúng ta đã hơn hai mươi năm không gặp rồi, sức khỏe của ngài vẫn tốt chứ?”
Cố Nguyên: “Yếu rồi, không thể so sánh với năm đó được”
Lâm Bồi: “Tôi thấy tinh thần ngài không tệ, vẫn có tinh thần và khí chất như năm xưa”
Cố Nguyên: “Lão Lâm à, chúng ta đều đã già, không chịu nhận mình già là không được”
Lâm Bồi: “Lão thủ trưởng, những năm trước tôi chỉ chúc Tết ngài qua điện thoại là vì sợ quấy rầy ngài, xin thứ lỗi”
Cố Nguyên qua xua tay, thật ra ông thích cách chúc Tết qua điện thoại hơn.
Lâm Bồi: “Đây chẳng phải là nhờ có Tiểu Thiển nhà chúng tôi sao? Tôi nghĩ dù thế nào năm nay cũng phải đích thân đến tận nhà chúc Tết ngài, chúc ngài khỏe mạnh, gia đình vui vẻ”
Cố Nguyên nắm tay thở dài, “Cảm ơn, gia đình ông cũng vậy nhé”
Chu Mạn Ngọc thấy ông chồng già nói không đến nơi đến chốn thì âm thầm sốt ruột. Bà ta thuận thế chen ngang vào: “Lão thủ trưởng, phu nhân, Tiểu Thiển nhà chúng tôi quả thật chưa hiểu chuyện lắm, chủ yếu là nó còn quá trẻ, ba mẹ ruột lại không ở bên cạnh, cho nên có rất nhiều chuyện xin hai người hãy thứ lỗi”
Không ai nói tiếp, bầu không khí có phần lúng túng.
Chu Mạn Ngọc vội tặng quà, “Đúng rồi phu nhân, tổ yến hảo hạng này là tôi đặc biệt chọn cho bà. Tôi cũng đang ăn quanh năm, đẹp da lắm đấy”
Giữa phụ nữ và phụ nữ luôn có chút chuyện để nói. Đám quý bà lớn thường chơi đánh mạt chược, nói chuyện phiếm về chủ đề chăm sóc sắc đẹp.
Chu Mạn Ngọc nghĩ vậy, nhưng Diệp Thiến Như lại không thích nghe.
Nhà họ Cố muốn gì mà chẳng có, tổ yến cũng không phải của hiểm gì, đương nhiên Diệp Thiến Như không để vào mắt. Lại thêm vào cách ăn mặc sang trọng của Chu Mạn Ngọc, phong cách Tây thời thượng còn long trọng hơn cả bà nên bà càng không vui. Bà chẳng thèm liếc mắt nhìn một lần, bèn mỉm cười từ chối khéo, “Lâm phụ nhân, cảm ơn ý tốt của bà, có điều lão Cố nhà tôi đã sớm quy định không được nhận quà của ai, lòng tốt của bà tôi xin nhận vậy”
“...” Tay Chu Mạn Ngọc lơ lửng giữa không trung, rụt lại không được mà đưa ra cũng không xong. Bà ta hung dữ đưa mắt ra hiệu cho Lâm Thiển, Lâm Thiển cúi đầu giả chết làm bà ta tức đến nghiến răng, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười.
Không ai nói tiếp, không ai xua tan lúng túng, Chu Mạn Ngọc gượng giơ tay một lúc lâu mới biết điều bỏ xuống.
Lâm Thiển bất giác nuốt nước bọt. Cả một phòng toàn quà kia là ai nhận nhỉ? Chu Mạn Ngọc đã được xem là người đẳng cấp cao, nhưng vẫn bị Diệp Thiến Như treo lên đánh như thường.
Chu Mạn Ngọc giống như nhà giàu mới nổi, vừa ra khỏi nhà là muốn đeo hết những món đồ sang chảnh nhất lên người, ra vẻ ta đây tài lực phi phàm. Mà Diệp Thiến Như đã tiến vào giai đoạn xem tiền tài như cỏ rác, cho nên Chu Mạn Ngọc trong mắt bà cũng là một đống rác.
Thím Trưởng tới dâng trà, hóa giải bầu không khí lúng túng. Chu Mạn Ngọc kiên trì giật dây chồng nói chuyện, nhưng mấy lần Lâm Bồi cứ định nói lại thôi.
Thấy thời gian dần trôi qua mà Lâm Thiển cũng không nói giúp, Chu Mạn Ngọc chịu không nổi, nói: “Lão thủ trưởng, hôm nay chúng tôi đến đây ngoài chúc Tết ngài, thật ra còn có một chuyện khác phiền ngài giúp giùm”
“Ô?” Cố Nguyên thấm cho rằng bà ta sẽ nói về hôn sự của Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển. Thật ra ông cũng nghĩ qua rồi, nhà họ Cố đã thừa nhận Lâm Thiển, vậy sẽ có không ít chuyện này chuyện nọ.
Thế nhưng Chu Mạn Ngọc lại nói chuyện khác, “Lão thủ trường à, là như vậy, không phải tuyến công trình số ba đang kêu gọi đầu tư sao, Lâm thị chúng tôi có niềm tin tuyệt đối và năng lực để kí hợp đồng, chỉ là thiếu người bắc cầu, ngài có thể giúp chúng tôi nối dây với Thị trưởng Cố không?”
Danh sách chương