Cố Nguyên nghe xong, vẻ mặt vốn nghiêm túc lại càng trở nên cứng đơ.
Lâm Thiển cũng thấy tối tăm mặt mày. Tốt xấu gì đây cũng là bác Cả ruột của cô, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Cô căng thẳng đến mức vo góc áo liên tục, sợ sệt nhìn thoáng qua ba mẹ chồng. Mặt ba chồng như quân bài mạt chược, vừa đen vừa tệ. Còn mặt mẹ chồng thì đầy vẻ khinh thường, làm cô cũng chẳng dám đối mặt với bà.
Diệp Thiến Như họ nhẹ hai tiếng, nói thẳng: “Lâm tiên sinh, Lâm phu nhân, tôi nghĩ có lẽ hai người nhầm lẫn gì rồi, ông nhà tôi không phải công nhân kỹ thuật mà có thể tùy ý nối dây bắc cầu cho người ta được”
“...” Sắc mặt của Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc kém vô cùng, bầu không khí lúng túng đến nỗi ngưng đọng.
“Lão...” Chu Mạn Ngọc lại muốn ra sức thực hiện, lập tức bị Lâm Bồi đè tay xuống, lắc đầu ra hiệu bà ta đừng nói nữa.
Nhưng, Chu Mạn Ngọc chưa từng chứng kiến sự gay gắt của Cố Nguyên, đương nhiên không biết phải tránh xa nguy hiểm. Hơn nữa gần đây Hoa thị lại xảy ra khủng hoảng kinh tế, bà ta thật sự nóng lòng muốn đạt được ước nguyện.
“Ông đừng nói, để tôi nói...” Chu Mạn Ngọc dũng cảm đứng ra, “Lão thủ trưởng, tôi không hiểu chuẩn mực đạo đức nên có nói sai mong ngài đừng trách tội. Chẳng qua tôi cảm thấy hai nhà chúng ta đã thành thông gia, cũng chính là người nhà, mà người nhà thì không nhiều lời phải không?”
“Bây giờ giá cả thị trường không được tốt, làm ăn khó khăn, công ty của chúng tôi gặp một chút trở ngại. Cho nên tôi nghĩ, đã là người nhà, chỉ cần ngài nói giúp cho chúng tôi với Thị trưởng Có một tiếng, khi nào chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn này nhất định sẽ đền đáp gấp đôi”
“Lão thủ trưởng, lão Lâm nhà tôi là người thật thà nên không biết nói chuyện màu mè, tôi là người ngay thẳng, trong lòng có gì sẽ nói ra hết. Lão thủ trưởng, chúng ta là người nhà, ngài không giúp người của mình, chẳng lẽ đi giúp người ngoài sao?”
Lâm thị cũng không phải một công ty nhỏ, Lâm Bồi gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng cho tới quy mô bây giờ quả thật không dễ. Nhưng thị trường phát triển thay đổi từng ngày, hóa ra để thành công, những con đường kia của Lâm Bổi đã dần dần bị xã hội đào thải.
Công ty phát triển tới mức độ nhất định sẽ gặp phải trở ngại. Mấy năm nay, Lâm thị chuyển đổi mô hình nhiều lần cũng không thành công, nhân viên dần mất lòng tin với công ty, Lâm Bồi thật sự sứt đầu mẻ trán.
Giữa năm gặp nguy cơ một lần, may mà có Hoa Thiên Minh giúp đỡ mới vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng tiệc vui chóng tàn, chỉ được nửa năm ngắn ngủi thì công ty lại không ổn.
Lúc đầu muốn mượn dịp tiệc mừng thọ của cha già để kêu gọi đầu tư thương mại, nhưng chuyện bê bối bán cháu gái chung quy là một vết nhơ.
Làm ăn xem trọng sự thành tín nhất, người mà ngay cả cháu gái ruột cũng dám ra tay thì tâm địa phải độc ác tới cỡ nào. Người có nhân phẩm thấp kém như thế, người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn như thế, có thể đạt được sự tín nhiệm của người khác không?!
Trước kỳ nghỉ định kỳ cuối năm thường có hiện tượng tập thể đi ăn máng khác, nếu như không có tin tức tốt để phấn chấn lòng tin của các nhân viên, chỉ sợ người đi ăn máng khác sẽ ngày càng nhiều hơn.
Không có nhân viên thì công ty chẳng khác nào một cái xác rỗng.
Cho nên, Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc rất sốt ruột.
Vì cái gọi là “bệnh nặng quýnh đít đi tìm bác sĩ, bọn họ liền chạy đến nhà họ Cố.
“Lão thủ trưởng...”
Cố Nguyên giơ tay lên, ý bảo Chu Mạn Ngọc không cần nói nữa. Ông ngồi nghiêm chỉnh, khẩn khoản nói: “Tôi nói này, cho dù tôi chỉ có một đứa con trai duy nhất, nhưng tôi chưa từng giúp nó chuyện nhỏ nhặt gì? Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc sửng sốt.
Cố Nguyên lại nói bồi thêm một phát súng, “Đương nhiên, con trai tôi cũng sẽ không mở miệng nhờ tôi, càng không có ý định kiểu này”
Lâm Thiển kìm nén nãy giờ, đột nhiên thầm vui sướng. Tất cả uất ức và nhẫn nhịn trong lòng ùa ra ào ào như vỡ đế, trút ra không còn một mống, ngay cả phiền muộn tích tụ trong mười năm qua cũng trôi đi hết.
Giờ khắc này, cô nhận ra rằng, trong trận chiến giữa nhà họ Lâm và nhà họ Cố, cô đã không chút do dự về phe nhà họ Cố.
Lâm Thiển buột miệng nói, “Bác Cả, bác gái, ý của ba cháu là trước giờ ông chưa từng đi kết thân với ai. Hai người tới chúc Tết thì gia đình cháu rất hoan nghênh, nhưng nếu hai người có yêu cầu gì khác, thật xin lỗi, gia đình cháu không giúp được gì?
Ý của Diệp Thiến Như cũng như thế, chỉ là bị Lâm Thiển nói trước.
Chu Mạn Ngọc không vui nhìn Lâm Thiển, nói: “Tiểu Thiển, công ty bác Cả gặp khó khăn, cháu không nói giúp bác Cả thì thôi, sao còn hướng cùi chỏ ra ngoài?”
Lâm Thiển đánh trả tại chỗ, lập tức đáp lại, “Người nhà mà còn phân biệt hướng cùi chỏ vào trong hay ra ngoài hả bác? Bác gái, rõ ràng bác không xem cháu là người nhà”
“Cháu...” Con nhỏ để tiện này, vô ơn bội nghĩa không có lương tâm. Tao tốt bụng nuôi mày khôn lớn mà chuyện gì mày cũng đối nghịch với tao. Mày quả là độc hơn cả rắn độc, đồ vô lương tâm mất nhân tính.
“Còn nữa, bác gái à, hai người biết rõ chuyện xảy ra trong tiệc mừng thọ của ông nội mà. Nói cho cùng thì trước đây khi hai người bán cháu đi, hai người cũng nói là vì giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn. Công ty của hai người lúc nào cũng gặp phải nguy cơ, vậy chứng tỏ là không giỏi kinh doanh, thế nên phải tự mình quản lý chứ không phải đi khắp nơi cầu cạnh người khác giúp đỡ, cần gì phải khó khăn như vậy?”
Được lắm, con nhỏ sao chổi này đang chửi bọn mình vô dụng đây mà, quá nham hiểm, nguyền rủa bọn mình đóng cửa phá sản đúng không?!
Chu Mạn Ngọc căm hận, nhưng cũng chỉ có thể đánh gãy răng và tự nuốt máu mình.
Trước giờ, Lâm Thiển không phải kiểu người dễ bị ức hiếp. Chẳng qua lúc đó thế lực đơn bạc, thêm nữa là vì sức khỏe của ông nội, cho nên cô đành chọn làm bánh bao không tranh chấp với bác gái.
Chính bởi sự nhường nhịn ở thời điểm đó đã luyện cho cô trở thành một người biết khoan dung, cho cổ học được tính nhẫn nhịn trong cách đối nhân xử thế.
Mà bây giờ, bác Cả và bác gái đã có chủ ý đánh tới nhà họ Cố. Cô biết rõ thủ đoạn của bác gái, nhà họ Cố ngại nói, thế thì để cố nói vậy. Ức hiếp khi dễ cô thì thôi, chứ ức hiếp nhà họ Cố thì tuyệt đối không được!
Đây là lần đầu tiên Lâm Thiển cảm nhận sâu sắc được mình cũng có trách nhiệm bảo vệ nhà họ Cố.
Chu Mạn Ngọc: “Tiểu Thiển, chuyện này không phải việc khó gì với lão thủ trưởng. Thị trưởng Cố là cháu trai lớn của ông ấy, chỉ cần ông ấy nối dây cho hai bác là được, tiện tay thôi mà”
Lâm Thiển: “Bây giờ bác nói nghe đơn giản dễ dàng nhỉ, chỉ một câu chỉ cần nối dây, đến lúc không thành lại trách gia đình cháu không giúp đỡ. Nguyên tắc nhiều năm của ba cháu không thể phá vỡ vì hai bác được. Không cần nói nữa, gia đình cháu quang minh lỗi lạc, sẽ không đáp ứng đầu”
Chu Mạn Ngọc tức đến nghiến răng, không giấu giếm sự tức giận của mình, trừng mắt nhìn Lâm Thiển, “Tiểu Thiển, cháu... Cháu là Lâm Thiển, cháu họ Lâm chứ không phải họ Cố!”
Lâm Thiển cười lạnh một tiếng, “Bác gái à, mặc dù bác họ Chu nhưng bác là người nhà họ Lâm. Cháu cũng giống vậy, cháu họ Lâm, nhưng chồng cháu họ Cố”
“...” Chu Mạn Ngọc không thốt nên lời, nghẹn họng thở ra một hơi, “Tiểu Thiển, không ngờ cháu lại ăn nói như the!”
“Cháu chỉ tùy việc mà xét thôi, xin lỗi vì không thể như bác mong muốn!”
“Được, được rồi...” Chu Mạn Ngọc tức giận đến nỗi ngực phập phồng dữ dội, căm thù con nhỏ chết tiệt này, “Mở miệng là ba cháu ba cháu, lẽ nào cháu đã quên ba ruột của mình là ai rồi?”
Lâm Thiển hít sâu một hơi, vẫn giữ vẻ bình tĩnh và kiên trì như cũ, không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi ngược lại: “Lần cuối cùng cháu gặp ba cháu là khi cháu năm tuổi, bác cảm thấy cháu còn nhớ được ông ấy là ai sao?”
Lâm Thiển cũng thấy tối tăm mặt mày. Tốt xấu gì đây cũng là bác Cả ruột của cô, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Cô căng thẳng đến mức vo góc áo liên tục, sợ sệt nhìn thoáng qua ba mẹ chồng. Mặt ba chồng như quân bài mạt chược, vừa đen vừa tệ. Còn mặt mẹ chồng thì đầy vẻ khinh thường, làm cô cũng chẳng dám đối mặt với bà.
Diệp Thiến Như họ nhẹ hai tiếng, nói thẳng: “Lâm tiên sinh, Lâm phu nhân, tôi nghĩ có lẽ hai người nhầm lẫn gì rồi, ông nhà tôi không phải công nhân kỹ thuật mà có thể tùy ý nối dây bắc cầu cho người ta được”
“...” Sắc mặt của Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc kém vô cùng, bầu không khí lúng túng đến nỗi ngưng đọng.
“Lão...” Chu Mạn Ngọc lại muốn ra sức thực hiện, lập tức bị Lâm Bồi đè tay xuống, lắc đầu ra hiệu bà ta đừng nói nữa.
Nhưng, Chu Mạn Ngọc chưa từng chứng kiến sự gay gắt của Cố Nguyên, đương nhiên không biết phải tránh xa nguy hiểm. Hơn nữa gần đây Hoa thị lại xảy ra khủng hoảng kinh tế, bà ta thật sự nóng lòng muốn đạt được ước nguyện.
“Ông đừng nói, để tôi nói...” Chu Mạn Ngọc dũng cảm đứng ra, “Lão thủ trưởng, tôi không hiểu chuẩn mực đạo đức nên có nói sai mong ngài đừng trách tội. Chẳng qua tôi cảm thấy hai nhà chúng ta đã thành thông gia, cũng chính là người nhà, mà người nhà thì không nhiều lời phải không?”
“Bây giờ giá cả thị trường không được tốt, làm ăn khó khăn, công ty của chúng tôi gặp một chút trở ngại. Cho nên tôi nghĩ, đã là người nhà, chỉ cần ngài nói giúp cho chúng tôi với Thị trưởng Có một tiếng, khi nào chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn này nhất định sẽ đền đáp gấp đôi”
“Lão thủ trưởng, lão Lâm nhà tôi là người thật thà nên không biết nói chuyện màu mè, tôi là người ngay thẳng, trong lòng có gì sẽ nói ra hết. Lão thủ trưởng, chúng ta là người nhà, ngài không giúp người của mình, chẳng lẽ đi giúp người ngoài sao?”
Lâm thị cũng không phải một công ty nhỏ, Lâm Bồi gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng cho tới quy mô bây giờ quả thật không dễ. Nhưng thị trường phát triển thay đổi từng ngày, hóa ra để thành công, những con đường kia của Lâm Bổi đã dần dần bị xã hội đào thải.
Công ty phát triển tới mức độ nhất định sẽ gặp phải trở ngại. Mấy năm nay, Lâm thị chuyển đổi mô hình nhiều lần cũng không thành công, nhân viên dần mất lòng tin với công ty, Lâm Bồi thật sự sứt đầu mẻ trán.
Giữa năm gặp nguy cơ một lần, may mà có Hoa Thiên Minh giúp đỡ mới vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng tiệc vui chóng tàn, chỉ được nửa năm ngắn ngủi thì công ty lại không ổn.
Lúc đầu muốn mượn dịp tiệc mừng thọ của cha già để kêu gọi đầu tư thương mại, nhưng chuyện bê bối bán cháu gái chung quy là một vết nhơ.
Làm ăn xem trọng sự thành tín nhất, người mà ngay cả cháu gái ruột cũng dám ra tay thì tâm địa phải độc ác tới cỡ nào. Người có nhân phẩm thấp kém như thế, người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn như thế, có thể đạt được sự tín nhiệm của người khác không?!
Trước kỳ nghỉ định kỳ cuối năm thường có hiện tượng tập thể đi ăn máng khác, nếu như không có tin tức tốt để phấn chấn lòng tin của các nhân viên, chỉ sợ người đi ăn máng khác sẽ ngày càng nhiều hơn.
Không có nhân viên thì công ty chẳng khác nào một cái xác rỗng.
Cho nên, Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc rất sốt ruột.
Vì cái gọi là “bệnh nặng quýnh đít đi tìm bác sĩ, bọn họ liền chạy đến nhà họ Cố.
“Lão thủ trưởng...”
Cố Nguyên giơ tay lên, ý bảo Chu Mạn Ngọc không cần nói nữa. Ông ngồi nghiêm chỉnh, khẩn khoản nói: “Tôi nói này, cho dù tôi chỉ có một đứa con trai duy nhất, nhưng tôi chưa từng giúp nó chuyện nhỏ nhặt gì? Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc sửng sốt.
Cố Nguyên lại nói bồi thêm một phát súng, “Đương nhiên, con trai tôi cũng sẽ không mở miệng nhờ tôi, càng không có ý định kiểu này”
Lâm Thiển kìm nén nãy giờ, đột nhiên thầm vui sướng. Tất cả uất ức và nhẫn nhịn trong lòng ùa ra ào ào như vỡ đế, trút ra không còn một mống, ngay cả phiền muộn tích tụ trong mười năm qua cũng trôi đi hết.
Giờ khắc này, cô nhận ra rằng, trong trận chiến giữa nhà họ Lâm và nhà họ Cố, cô đã không chút do dự về phe nhà họ Cố.
Lâm Thiển buột miệng nói, “Bác Cả, bác gái, ý của ba cháu là trước giờ ông chưa từng đi kết thân với ai. Hai người tới chúc Tết thì gia đình cháu rất hoan nghênh, nhưng nếu hai người có yêu cầu gì khác, thật xin lỗi, gia đình cháu không giúp được gì?
Ý của Diệp Thiến Như cũng như thế, chỉ là bị Lâm Thiển nói trước.
Chu Mạn Ngọc không vui nhìn Lâm Thiển, nói: “Tiểu Thiển, công ty bác Cả gặp khó khăn, cháu không nói giúp bác Cả thì thôi, sao còn hướng cùi chỏ ra ngoài?”
Lâm Thiển đánh trả tại chỗ, lập tức đáp lại, “Người nhà mà còn phân biệt hướng cùi chỏ vào trong hay ra ngoài hả bác? Bác gái, rõ ràng bác không xem cháu là người nhà”
“Cháu...” Con nhỏ để tiện này, vô ơn bội nghĩa không có lương tâm. Tao tốt bụng nuôi mày khôn lớn mà chuyện gì mày cũng đối nghịch với tao. Mày quả là độc hơn cả rắn độc, đồ vô lương tâm mất nhân tính.
“Còn nữa, bác gái à, hai người biết rõ chuyện xảy ra trong tiệc mừng thọ của ông nội mà. Nói cho cùng thì trước đây khi hai người bán cháu đi, hai người cũng nói là vì giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn. Công ty của hai người lúc nào cũng gặp phải nguy cơ, vậy chứng tỏ là không giỏi kinh doanh, thế nên phải tự mình quản lý chứ không phải đi khắp nơi cầu cạnh người khác giúp đỡ, cần gì phải khó khăn như vậy?”
Được lắm, con nhỏ sao chổi này đang chửi bọn mình vô dụng đây mà, quá nham hiểm, nguyền rủa bọn mình đóng cửa phá sản đúng không?!
Chu Mạn Ngọc căm hận, nhưng cũng chỉ có thể đánh gãy răng và tự nuốt máu mình.
Trước giờ, Lâm Thiển không phải kiểu người dễ bị ức hiếp. Chẳng qua lúc đó thế lực đơn bạc, thêm nữa là vì sức khỏe của ông nội, cho nên cô đành chọn làm bánh bao không tranh chấp với bác gái.
Chính bởi sự nhường nhịn ở thời điểm đó đã luyện cho cô trở thành một người biết khoan dung, cho cổ học được tính nhẫn nhịn trong cách đối nhân xử thế.
Mà bây giờ, bác Cả và bác gái đã có chủ ý đánh tới nhà họ Cố. Cô biết rõ thủ đoạn của bác gái, nhà họ Cố ngại nói, thế thì để cố nói vậy. Ức hiếp khi dễ cô thì thôi, chứ ức hiếp nhà họ Cố thì tuyệt đối không được!
Đây là lần đầu tiên Lâm Thiển cảm nhận sâu sắc được mình cũng có trách nhiệm bảo vệ nhà họ Cố.
Chu Mạn Ngọc: “Tiểu Thiển, chuyện này không phải việc khó gì với lão thủ trưởng. Thị trưởng Cố là cháu trai lớn của ông ấy, chỉ cần ông ấy nối dây cho hai bác là được, tiện tay thôi mà”
Lâm Thiển: “Bây giờ bác nói nghe đơn giản dễ dàng nhỉ, chỉ một câu chỉ cần nối dây, đến lúc không thành lại trách gia đình cháu không giúp đỡ. Nguyên tắc nhiều năm của ba cháu không thể phá vỡ vì hai bác được. Không cần nói nữa, gia đình cháu quang minh lỗi lạc, sẽ không đáp ứng đầu”
Chu Mạn Ngọc tức đến nghiến răng, không giấu giếm sự tức giận của mình, trừng mắt nhìn Lâm Thiển, “Tiểu Thiển, cháu... Cháu là Lâm Thiển, cháu họ Lâm chứ không phải họ Cố!”
Lâm Thiển cười lạnh một tiếng, “Bác gái à, mặc dù bác họ Chu nhưng bác là người nhà họ Lâm. Cháu cũng giống vậy, cháu họ Lâm, nhưng chồng cháu họ Cố”
“...” Chu Mạn Ngọc không thốt nên lời, nghẹn họng thở ra một hơi, “Tiểu Thiển, không ngờ cháu lại ăn nói như the!”
“Cháu chỉ tùy việc mà xét thôi, xin lỗi vì không thể như bác mong muốn!”
“Được, được rồi...” Chu Mạn Ngọc tức giận đến nỗi ngực phập phồng dữ dội, căm thù con nhỏ chết tiệt này, “Mở miệng là ba cháu ba cháu, lẽ nào cháu đã quên ba ruột của mình là ai rồi?”
Lâm Thiển hít sâu một hơi, vẫn giữ vẻ bình tĩnh và kiên trì như cũ, không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi ngược lại: “Lần cuối cùng cháu gặp ba cháu là khi cháu năm tuổi, bác cảm thấy cháu còn nhớ được ông ấy là ai sao?”
Danh sách chương