Trước sự truy vấn không ngừng của Lâm Thiển, cuối cùng Lý Bất Ngữ đành phải nói thật. Không chỉ toàn bộ Đội đặc nhiệm Dã Lang biết Trịnh Tử Kỳ thích Cố Thành Kiêu, mà toàn bộ hệ thống quân đội đều biết.

Hơn nữa, lúc tin Cố Thành Kiêu đã kết hôn vừa truyền ra, tất cả mọi người đều cho rằng cô dâu mới là Trịnh Tử Kỳ, còn nhao nhao chạy tới chúc mừng Trịnh Tử Kỳ.

Nhưng Lý Bất Ngữ thể thốt rằng, việc này đều là do Trịnh Tử Kỳ yêu đơn phương và theo đuổi, Cố Thành Kiêu vẫn không đồng ý, thậm chí còn cố gắng duy trì khoảng cách với Trịnh Tử Kỳ.

Đêm hôm đó, Lâm Thiển lại mất ngủ, trằn trọc không yên. Một là nhớ Cố Thành Kiêu chăn đơn gối chiếc ngủ không nổi. Hai là lo lắng cho Cố Thành Kiêu, anh và nữ chiến binh si tình cùng nhau làm nhiệm vụ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì biết làm sao đây? Không phải cô không tin Cố Thành Kiêu, mà là cố vốn không tin đàn ông.

Ngày bé, ba mẹ cô ly hôn, ba cô ngoại tình trong lúc mẹ cố mang thai. Hôn nhân của ba mẹ cố gắng gượng duy trì được năm năm, cuối cùng thì vẫn mỗi người một ngả.

Cô không biết mẹ cô đã ôm mối tình tuyệt vọng trong lòng ra đi như thế nào. Cô chỉ biết, giữa ba mẹ cô đã không còn tình cảm, chỉ có cãi vã, ly hôn đối với họ là một sự giải thoát.

Cho nên, hôn nhân không có ý nghĩa, không thể trói buộc người đàn ông, cũng không thể an ủi người phụ nữ.

Huống hồ, cuộc hôn nhân giữa cô và Cố Thành Kiêu chẳng qua được xây dựng trên cơ sở trách nhiệm. Nếu không phải do một đêm tình u mê, nếu Cố Thành Kiêu không phải là người có trách nhiệm, có lẽ bọn họ đã không kết hôn.

Đây là một lý do sai lầm, nói cho cùng, tình cảm giữa họ không có bất kỳ nền tảng nào. Nếu có thì có lẽ chỉ là nhu cầu lên giường giữa một người đàn ông và một người phụ nữ sau khi kết hôn mà thôi.

Cuộc hôn nhân như vậy, càng không thể khiến Lâm Thiển yên tâm tin tưởng Cố Thành Kiêu.

Thế nhưng, cô có thể làm gì?

Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Thiển nghĩ tới Cố Nam Hách.

Cố Nam Hách và Cố Thành Kiêu là anh em họ, quan hệ tốt như vậy, liệu cậu ta có cách liên lạc mà chú Niên không biết không?

Nghĩ vậy, cô không quan tâm đến giờ giấc, bấm điện thoại gọi đi.

Cô không từ thủ đoạn bất chấp cảm nhận của người khác để biết được tin của Cố Thành Kiêu.

“Alo, ai đấy?” Giọng Cổ Nam Hách vô cùng bất mãn vang lên trong điện thoại. Rõ ràng, cậu ta nhấc máy mà không nhìn số, hoặc là cậu ta cũng chẳng thèm mở mắt.

“Chú Út, là tôi, Lâm Thiển đây”.

“Hả?” Cố Nam Hách nửa mê nửa tỉnh, gắng mở mắt nhìn màn hình, “À, chị dâu, muộn thế này tìm em có việc gì?” Mẹ kiếp, nếu đổi lại là người khác dám quấy rầy giấc mộng đẹp của bổn vương, ta đây không thể không rút gân lột da nó.

“Xin lỗi vì muộn vậy mà vẫn quấy rầy chú. Tôi chỉ muốn hỏi, chủ có thể liên lạc với Cố Thành Kiêu không?”

“Bây giờ?”

“Đúng rồi, ngay bây giờ?

Cố Nam Hách còn tưởng cổ đã xảy ra chuyện bên quan tâm hỏi thăm, “Chị dâu, có chuyện gì xảy ra với chị à? Chị có thể nói cho em biết, em sẽ giải quyết giúp chị”

“Tôi muốn nói chuyện với anh ấy”

“...” Đừng thể hiện nữa có được không, cũng phải nghĩ tới cảm nhận của một FA như tôi chứ, “Chị dâu, là thế này, anh em giờ đang làm nhiệm vụ, em cũng không có cách liên lạc với anh ấy đâu”

Lâm Thiển mất hết hi vọng, Cố Thành Kiêu đang làm nhiệm vụ, đang trong tình trạng ngắt hết kết nối với cuộc sống hiện thực.

Mà tình trạng này, không khác gì ngày bé cô đột nhiên không tìm thấy mẹ.

Năm cô năm tuổi, ba bỏ đi, mẹ bỗng nhiên mất tích, cô khóc ầm ĩ đòi mẹ, thậm chí còn tuyệt thực để đe dọa. Nhưng cuối cùng, đổi lại chỉ là những giọt nước mắt của ông bà nội, còn ba mẹ thì biến mất như không khí, không sao tìm thấy.

Sau mỗi lần khóc lóc và tuyệt vọng, cô dần nhận ra sự thật, cô đã mất ba mẹ mãi mãi.

Cảm giác nhung nhớ sinh ra thù hận bị cô chôn sâu trong đáy lòng, nhưng giờ phút này mọc lên như nấm, bất chợt chia ra những chiếc đầu nhọn.

Cô rất sợ Cố Thành Kiêu giống ba mẹ mình, đột nhiên biến mất, người vẫn tồn tại nhưng không thể tìm ra.

Mãi không nghe thấy tiếng đáp lại trong điện thoại, Cố Nam Hách hơi lo lắng, hỏi: “Chị dâu, có phải chị vẫn đang nhà bác Hai không? Vợ chồng bác Hai nói gì chị à?”

“Tôi đang ở Thành Để”

Cố Nam Hách thở phào, an ủi, “Đúng là bác gái có chút thành kiến với chị, nhưng chỉ là tạm thời thổi. Chị sống cùng anh trai em, có anh trai yêu quý của em, không việc gì chị phải sợ”

Lâm Thiển không có tâm trạng để nói chuyện, mệt mỏi bảo, “Tôi biết rồi, đã quấy rầy chú, tôi cúp đây?

“Này...” Cố Nam Hách định khuyên thêm mấy câu, nhưng thấy đối phương đã cúp máy, anh ta cũng đành thôi.

Lâm Thiển cô đơn trải qua ngày đầu tiên của năm mới ở Thành Để. Nỗi cô đơn này không phải vì không có ai bên cạnh, mà là do trong lòng trống trải, không tìm thấy cảm giác thiết thực.

*****

Ngày mùng năm Tết, đại gia tộc nhà họ Cố sum vầy ăn liên hoan, tiệc đãi khách đặt ở sảnh số 1 của khách sạn Quốc Tân.

Đội ngũ lớn nhất nhà họ Cố đương nhiên là đội bên Cố Nguyên, mấy lãnh đạo cấp cao trong quân đội bây giờ đều từng là cấp dưới của ông. Hơn nữa con trai độc nhất của ông, Cố Thành Kiêu, là tài năng hiếm có trong quân đội, cho nên, dù ông đã về hưu thì địa vị vẫn rất cao quý.

Diệp Thiến Như và hai chị em dâu bận rộn chào hỏi khách khứa. Trong bữa tiệc hôm nay, bà ta ăn mặc lộng lẫy hơn cả ngày đầu tiên của năm mới.

Nghe nói Cố Thành Kiêu đã kết hôn, mọi người đều tò mò muốn biết cô dâu mới của nhà họ Cố là ai. Trước tiên là tìm kiếm, tìm không thấy thì bắt đầu hỏi.

Câu hỏi đó đương nhiên đã truyền tới tại Diệp Thiến Như.

Trước mặt các chị em dâu, bà ta phàn nàn, nói: “Cái con bé Lâm Thiển này, đến thì đến sớm một chút, không đến thì phải nói một tiếng, làm cái trò gì không biết? Nếu người ta hỏi, tôi biết ăn nói thế nào đây?

Đúng lúc ấy, vợ chú Ba chỉ ra cửa, bảo: “Chẳng phải đến rồi sao?”

Diệp Thiến Như nhìn ra cửa, chỉ thấy ở cửa ra vào xuất hiện một cô gái trang phục lộng lẫy. Váy áo có phong cách, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc ngắn ngang tại hiện rõ vẻ trẻ trung xinh đẹp, rất hòa hợp với cách ăn mặc đoan trang.

Chị dâu Cả nhìn ra, vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Thiến Như, vui vẻ nói: “Không phải rất đẹp sao? Con bé nhìn xinh quá, thảo nào Thành Kiều thích đến vậy?

Sau khi ăn mặc chải chuốt, quả thực Lâm Thiên đã làm cho người ta phải lóa mắt. Ngũ quan xinh xắn khảm trên gương mặt đẹp đẽ. Nhất là đôi mắt của cô, con người trong veo như nước mùa thu, rực rỡ như ánh sao. Cộng thêm làn da trắng nõn dưới lớp phấn trang điểm đơn giản, nhìn quả thực vô cùng mịn màng.

Đừng nói là những buổi gặp gỡ của các gia đình bình thường, cho dù là buổi tụ hội của các nhân vật nổi tiếng, Lâm Thiên xuất hiện trong trang phục như vậy vẫn có thể giành được vị trí nổi bật nhất.

Nói cho cùng thì tuổi trẻ, làn da mơn mởn khiến người ta ghen ghét. Dù mấy quý phụ như Diệp Thiến Như có đi thẩm mỹ viện bơm Hyaluronic Acid thì còn lâu mới sánh được làn da đó.

Diệp Thiến Như cũng ngắm đến ngẩn người. Quả thật, bà ta đã nhận thấy rõ ràng Lâm Thiển coi trọng bữa tiệc lần này. Nghĩ đến đứa con gái xấu như quỷ giờ biến thành tiên nữ, bà ta cũng cảm thấy vô cùng cảm khái.

Lâm Thiển bước nhẹ nhàng tới trước mặt Diệp Thiến Như, khẽ khuỵu chân xuống, lễ phép gật đầu, “Mẹ, bác Cả, bác Ba, đường bị tắc nên con đến muộn, con xin lỗi”

Diệp Thiến Như: “Nhanh lại chỗ bà nội đi, bà đang hỏi cô, nghĩ cho kỹ trước khi nói đấy”

Lâm Thiển hít sâu một hơi vì áp lực quá lớn, “Vâng”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện