Tết năm nào nhà họ Cố cũng gặp nhau, mối quan hệ của ba anh em nhà họ Cố tương đối thân thiết.
Bà nội là trưởng tộc có vai vế cao nhất, con gái lớn đã gả được chỗ tốt, ba người con trai thì hậu sinh khả úy, gương mặt bà cụ vô cùng rạng rỡ, đi đến đâu cũng tươi cười.
Lâm Thiển đi từ cửa vào đến bàn chính lập tức thu hút được rất nhiều sự chú ý.
“Ồ, con cái nhà ai mà xinh quá?” Mấy người họ hàng xa xúm xít bàn tán.
“Xem ra vẫn còn nhỏ, có lẽ là họ hàng bên vợ của chú Ba nhà họ Cố”
“Đến làm quen là biết liền, không chừng thần càng thêm thần”
Lâm Thiển đi thẳng đến bến bà nội, cười ngọt ngào, “Bà nội, cháu xin lỗi, cháu đến muộn”
Bà nội quay lại nhìn, vui không khép nổi miệng, “Tiểu Thiển đến rồi à? Mọi người đang nhắc đến cháu. Nào lại đây, lại đây. Mọi người, đây chính là cháu dâu của tôi, vợ của Thành Kiều, đang học ở trường đại học B”
Lời vừa dứt, mọi người nhao nhao nhìn về phía Lâm Thiển, có sợ hãi thán phục, cũng có cả ngạc nhiên.
Mặc dù việc kinh doanh của Lâm Bồi không được đánh giá cao, nhưng trong giới thượng lưu vẫn được mọi người biết đến.
Huống hồ, đứa cháu gái này của Lâm Bồi còn được gả vào gia tộc danh tiếng bậc nhất thủ đô. Người trọng tâm của chủ đề đang bàn tán, đương nhiên thu hút được nhiều sự chú ý.
Thì ra cô ấy chính là cháu gái của Lâm Bôi, thì ra cô ấy là vợ mới cưới của Cố Thành Kiêu, thì ra cô ấy xinh đẹp như vậy, thảo nào Cố Thành Kiêu tình nguyện rời bỏ Trịnh Tử Kỳ điều kiện xứng hơn để lấy cô ấy.
Trước ánh mắt dò xét của mọi người, Lâm Thiển luôn mỉm cười. Bà nội giới thiệu cô với từng người thân bên cạnh. Mỗi lần giới thiệu đến ai, cô đều xưng hô với người đó một cách thân thiết, cho tới khi - hình ảnh của Sở Mặc Phong bỗng nhiên đập vào mắt.
Sở Mặc Phong ngồi cạnh bà nội, vì lúc đến cổ chỉ nhìn mỗi bà nội, hơn nữa cái cô thấy đều là bóng lưng của họ. Cho nên, khi bà nội giới thiệu đến cậu ta, Lâm Thiển quả thật có hơi bất ngờ.
Lâm Thiển sửng sốt, đang định mở miệng hỏi thăm thì Sở Mặc Phong đã ga lăng đứng dậy, cười nhạt nói: “Chào thím họ, từ lúc chia tay đến giờ vẫn ổn chứ?”
“Cậu... không phải cậu đã xuất ngoại rồi sao?”
“Tết là ngày lễ lớn, trở về gặp mặt mọi người, cũng là để thăm bà ngoại”
Bà cụ ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Phong, Tiểu Thiển, các cháu biết nhau à?” Lâm Thiển lúng túng, ngược lại Sở Mặc Phong rất điềm tĩnh, “Bà ngoại, Lâm Thiển là bạn học cùng lớp với cháu”
Bà cụ hiểu ra, “À, phải phải phải, cháu cũng lớn lên ở thành phố B mà. Vậy là hai đứa học cùng lớp với nhau hả?”
“Vâng ạ. Hơn nữa, chúng cháu còn ngồi cùng bàn với nhau hồi cấp ba.”
Nói đến đây, bà cụ cảm thấy tò mò, một trái một phải lôi kéo Lâm Thiển và Sở Mặc Phong, bắt họ chia sẻ những chuyện thú vị ở trường. Bà cụ đã lớn tuổi già mà không mất đi tính cách trẻ con.
Ban đầu Lâm Thiển còn lúng túng vì sợ mọi người hỏi thăm lung tung, nhưng khi bị bà cụ “quấy rối”, cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Nhìn Sở Mặc Phong, Lâm Thiển lại phát hiện ra rằng thiếu gia họ Sở xuất ngoại tiếp thu kiến thức phương Tây nên dường như cởi mở hơn trước rất nhiều, nói nhiều, cười nhiều, tính cách cũng thay đổi tốt hơn.
Sở Mặc Phong cũng rất kín miệng, không vạch trần mấy giai thoại đáng xấu hổ của cô, chỉ kể vài chuyện thú vị, chọc bà cụ cười không ngớt.
Diệp Thiến Như không yên tâm, nhìn liên tục về phía Lâm Thiển, sợ cô gây chuyện làm mất mặt bà ta.
Xong bữa, các trưởng bối hiếm khi gặp nhau, cùng ngồi một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện.
Đám trẻ không thích ngồi nhiều, liền rủ nhau đánh bài, hát karaoke, tự mình tìm tiết mục tham gia.
Thân là ông hoàng của buổi tiệc, Cố Nam Hách đương nhiên muốn phát huy tinh thần thủ lĩnh, đặt trước một phòng bao xa hoa nhất trong khách sạn để mọi người giải trí.
Lâm Thiển là người mới trong gia tộc, ngoài ba anh em nhà họ Cố và Sở Mặc Phong, cô không quen ai khác nên không chơi cùng.
Cô lặng lẽ ngồi trong góc một mình, cắn hạt dưa, lướt điện thoại, nghĩ lại mọi chuyện.
Do uống nhiều nên cô đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh. Lúc ra khỏi toilet, cổ trông thấy Sở Mặc Phong đang đứng dựa tường, chặn lối đi vốn không rộng rãi gì cho cam.
“Sao? Tật xấu chặn người của hot boy Sở cậu vẫn chưa chữa khỏi à? Hay là nghiêm trọng hơn rồi? Giờ còn phát triển đến mức chờ người trước cửa nhà vệ sinh cơ đấy!”
Miệng lưỡi của Lâm Thiển càng nói càng phát ra những lời độc địa.
Dường như Sở Mặc Phong đã quen với kỹ năng này của cô nên không giận, chỉ là tình cảm nồng nàn cùng phần ký ức che giấu đã lâu, rốt cuộc không kìm được mà tuôn trào thông qua ánh mắt đắm đuối nhìn cô.
Lâm Thiển hoảng hốt, lui về sau một bước, xoay đầu tránh né ánh mắt của cậu ta, “Chú ý thân phận của cậu đấy.”
Sở Mặc Phong thở dài nặng nề, ánh mắt bất lực dường như đóng băng. Cậu nhìn cô rất lâu, tóc cổ đã dài hơn một chút, làn da trắng trẻo, khuôn mặt có vẻ tròn và tinh thần cũng tốt hơn. Xem ra quãng thời gian cố ở Thành Để trôi qua không tệ.
Cô sống tốt, trong lòng cậu không biết nên vui hay nên buồn.
“Đêm nay tôi bay, trường bên kia rất khó xin nghỉ, khó khăn lắm mới xin nghỉ được ba ngày, vừa về đã phải đi rồi”
“Ừ, thuận buồm xuôi gió nhé”
Sở Mặc Phong muốn nói lại thôi, cậu hiểu mình nên từ bỏ ý niệm này, khoảng cách không cho phép, thân phận càng không cho phép. Nhưng đây là người cậu thích từ hồi cấp ba, yêu thầm suốt bốn năm, đầu thể một sớm một chiều nói buông là buông.
“Chú Hai tôi không có ở đây, nói chuyện chút cũng không được à?”
Lâm Thiển dở khóc dở cười, “Đương nhiên là được, chú Hai cậu ở đây thì cũng có thể nói chuyện mà. Cậu nhìn ánh mắt kia của cậu đi, làm như tôi là kẻ đần ấy”
Sở Mặc Phong gật đầu cười gượng, “Không tồi nhỉ, bây giờ thông minh hơn rồi, còn có thể nhìn ra ánh mắt của tôi như thế nào nữa. Sao trước kia cậu không nhìn ra tôi thích cậu?”
“Này, bây giờ nói mấy chuyện đó thì có ý nghĩa gì?” Nghĩ tới mình từng bị cậu ta cưỡng hôn, còn bị Cố Thành Kiêu bắt gặp, trong lòng cô liền thấy không thoải mái.
“Không có ý nghĩa gì...” Sở Mặc Phong dường như bị đả kích, trong thoáng chốc trở nên chán chường. Cậu móc trong túi quần ra một điếu thuốc, thuần thục châm lửa, đốt cháy, rít mạnh từng hơi.
“...” Lâm Thiển quá bất ngờ chứng kiến dáng vẻ này của cậu. Trước kia Sở Mặc Phong không hút thuốc lá, “Cậu học hút thuốc khi nào vậy?”
“Hút thuốc không cần học, cứ tự nhiên là biết thôi.”
Nhìn bộ dạng ngậm điếu thuốc cà lơ phất phơ của cậu, tâm trạng của Lâm Thiển vô cùng phức tạp. Mấy câu ngoa ngoắt không những không thể thốt thành lời, mà còn cảm thấy áy náy với những gì cậu nói.
Từ khi xuất ngoại đến bây giờ, trong một thời gian ngắn, Sở Mặc Phong đã thay đổi rất nhiều, tính cách hướng ngoại không nói, ngay cả thuốc lá cũng đã hút.
Phải biết rằng cậu chính là một hoàng tử cao quý thuần khiết. Đừng nói hút thuốc lá, đến mùi thuốc lá cậu cũng không ngửi được.
Trong ký túc xá nam có quy định không được hút thuốc, rất nhiều nam sinh lén lút trốn trong nhà vệ sinh để hút. Vì thế mà Sở Mặc Phong phải rời ký túc xá vì không chịu nổi mùi thuốc ầm ĩ.
Giờ đây, cậu dựa người vào tường, cổ hơi vươn ra phía trước, mắt nheo lại, dáng tay kẹp điếu thuốc, rít mạnh từng hơi này đâu còn hình là hình ảnh hoàng tử kiêu ngạo thoát tục của thời gian trước kia.
Bà nội là trưởng tộc có vai vế cao nhất, con gái lớn đã gả được chỗ tốt, ba người con trai thì hậu sinh khả úy, gương mặt bà cụ vô cùng rạng rỡ, đi đến đâu cũng tươi cười.
Lâm Thiển đi từ cửa vào đến bàn chính lập tức thu hút được rất nhiều sự chú ý.
“Ồ, con cái nhà ai mà xinh quá?” Mấy người họ hàng xa xúm xít bàn tán.
“Xem ra vẫn còn nhỏ, có lẽ là họ hàng bên vợ của chú Ba nhà họ Cố”
“Đến làm quen là biết liền, không chừng thần càng thêm thần”
Lâm Thiển đi thẳng đến bến bà nội, cười ngọt ngào, “Bà nội, cháu xin lỗi, cháu đến muộn”
Bà nội quay lại nhìn, vui không khép nổi miệng, “Tiểu Thiển đến rồi à? Mọi người đang nhắc đến cháu. Nào lại đây, lại đây. Mọi người, đây chính là cháu dâu của tôi, vợ của Thành Kiều, đang học ở trường đại học B”
Lời vừa dứt, mọi người nhao nhao nhìn về phía Lâm Thiển, có sợ hãi thán phục, cũng có cả ngạc nhiên.
Mặc dù việc kinh doanh của Lâm Bồi không được đánh giá cao, nhưng trong giới thượng lưu vẫn được mọi người biết đến.
Huống hồ, đứa cháu gái này của Lâm Bồi còn được gả vào gia tộc danh tiếng bậc nhất thủ đô. Người trọng tâm của chủ đề đang bàn tán, đương nhiên thu hút được nhiều sự chú ý.
Thì ra cô ấy chính là cháu gái của Lâm Bôi, thì ra cô ấy là vợ mới cưới của Cố Thành Kiêu, thì ra cô ấy xinh đẹp như vậy, thảo nào Cố Thành Kiêu tình nguyện rời bỏ Trịnh Tử Kỳ điều kiện xứng hơn để lấy cô ấy.
Trước ánh mắt dò xét của mọi người, Lâm Thiển luôn mỉm cười. Bà nội giới thiệu cô với từng người thân bên cạnh. Mỗi lần giới thiệu đến ai, cô đều xưng hô với người đó một cách thân thiết, cho tới khi - hình ảnh của Sở Mặc Phong bỗng nhiên đập vào mắt.
Sở Mặc Phong ngồi cạnh bà nội, vì lúc đến cổ chỉ nhìn mỗi bà nội, hơn nữa cái cô thấy đều là bóng lưng của họ. Cho nên, khi bà nội giới thiệu đến cậu ta, Lâm Thiển quả thật có hơi bất ngờ.
Lâm Thiển sửng sốt, đang định mở miệng hỏi thăm thì Sở Mặc Phong đã ga lăng đứng dậy, cười nhạt nói: “Chào thím họ, từ lúc chia tay đến giờ vẫn ổn chứ?”
“Cậu... không phải cậu đã xuất ngoại rồi sao?”
“Tết là ngày lễ lớn, trở về gặp mặt mọi người, cũng là để thăm bà ngoại”
Bà cụ ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Phong, Tiểu Thiển, các cháu biết nhau à?” Lâm Thiển lúng túng, ngược lại Sở Mặc Phong rất điềm tĩnh, “Bà ngoại, Lâm Thiển là bạn học cùng lớp với cháu”
Bà cụ hiểu ra, “À, phải phải phải, cháu cũng lớn lên ở thành phố B mà. Vậy là hai đứa học cùng lớp với nhau hả?”
“Vâng ạ. Hơn nữa, chúng cháu còn ngồi cùng bàn với nhau hồi cấp ba.”
Nói đến đây, bà cụ cảm thấy tò mò, một trái một phải lôi kéo Lâm Thiển và Sở Mặc Phong, bắt họ chia sẻ những chuyện thú vị ở trường. Bà cụ đã lớn tuổi già mà không mất đi tính cách trẻ con.
Ban đầu Lâm Thiển còn lúng túng vì sợ mọi người hỏi thăm lung tung, nhưng khi bị bà cụ “quấy rối”, cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Nhìn Sở Mặc Phong, Lâm Thiển lại phát hiện ra rằng thiếu gia họ Sở xuất ngoại tiếp thu kiến thức phương Tây nên dường như cởi mở hơn trước rất nhiều, nói nhiều, cười nhiều, tính cách cũng thay đổi tốt hơn.
Sở Mặc Phong cũng rất kín miệng, không vạch trần mấy giai thoại đáng xấu hổ của cô, chỉ kể vài chuyện thú vị, chọc bà cụ cười không ngớt.
Diệp Thiến Như không yên tâm, nhìn liên tục về phía Lâm Thiển, sợ cô gây chuyện làm mất mặt bà ta.
Xong bữa, các trưởng bối hiếm khi gặp nhau, cùng ngồi một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện.
Đám trẻ không thích ngồi nhiều, liền rủ nhau đánh bài, hát karaoke, tự mình tìm tiết mục tham gia.
Thân là ông hoàng của buổi tiệc, Cố Nam Hách đương nhiên muốn phát huy tinh thần thủ lĩnh, đặt trước một phòng bao xa hoa nhất trong khách sạn để mọi người giải trí.
Lâm Thiển là người mới trong gia tộc, ngoài ba anh em nhà họ Cố và Sở Mặc Phong, cô không quen ai khác nên không chơi cùng.
Cô lặng lẽ ngồi trong góc một mình, cắn hạt dưa, lướt điện thoại, nghĩ lại mọi chuyện.
Do uống nhiều nên cô đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh. Lúc ra khỏi toilet, cổ trông thấy Sở Mặc Phong đang đứng dựa tường, chặn lối đi vốn không rộng rãi gì cho cam.
“Sao? Tật xấu chặn người của hot boy Sở cậu vẫn chưa chữa khỏi à? Hay là nghiêm trọng hơn rồi? Giờ còn phát triển đến mức chờ người trước cửa nhà vệ sinh cơ đấy!”
Miệng lưỡi của Lâm Thiển càng nói càng phát ra những lời độc địa.
Dường như Sở Mặc Phong đã quen với kỹ năng này của cô nên không giận, chỉ là tình cảm nồng nàn cùng phần ký ức che giấu đã lâu, rốt cuộc không kìm được mà tuôn trào thông qua ánh mắt đắm đuối nhìn cô.
Lâm Thiển hoảng hốt, lui về sau một bước, xoay đầu tránh né ánh mắt của cậu ta, “Chú ý thân phận của cậu đấy.”
Sở Mặc Phong thở dài nặng nề, ánh mắt bất lực dường như đóng băng. Cậu nhìn cô rất lâu, tóc cổ đã dài hơn một chút, làn da trắng trẻo, khuôn mặt có vẻ tròn và tinh thần cũng tốt hơn. Xem ra quãng thời gian cố ở Thành Để trôi qua không tệ.
Cô sống tốt, trong lòng cậu không biết nên vui hay nên buồn.
“Đêm nay tôi bay, trường bên kia rất khó xin nghỉ, khó khăn lắm mới xin nghỉ được ba ngày, vừa về đã phải đi rồi”
“Ừ, thuận buồm xuôi gió nhé”
Sở Mặc Phong muốn nói lại thôi, cậu hiểu mình nên từ bỏ ý niệm này, khoảng cách không cho phép, thân phận càng không cho phép. Nhưng đây là người cậu thích từ hồi cấp ba, yêu thầm suốt bốn năm, đầu thể một sớm một chiều nói buông là buông.
“Chú Hai tôi không có ở đây, nói chuyện chút cũng không được à?”
Lâm Thiển dở khóc dở cười, “Đương nhiên là được, chú Hai cậu ở đây thì cũng có thể nói chuyện mà. Cậu nhìn ánh mắt kia của cậu đi, làm như tôi là kẻ đần ấy”
Sở Mặc Phong gật đầu cười gượng, “Không tồi nhỉ, bây giờ thông minh hơn rồi, còn có thể nhìn ra ánh mắt của tôi như thế nào nữa. Sao trước kia cậu không nhìn ra tôi thích cậu?”
“Này, bây giờ nói mấy chuyện đó thì có ý nghĩa gì?” Nghĩ tới mình từng bị cậu ta cưỡng hôn, còn bị Cố Thành Kiêu bắt gặp, trong lòng cô liền thấy không thoải mái.
“Không có ý nghĩa gì...” Sở Mặc Phong dường như bị đả kích, trong thoáng chốc trở nên chán chường. Cậu móc trong túi quần ra một điếu thuốc, thuần thục châm lửa, đốt cháy, rít mạnh từng hơi.
“...” Lâm Thiển quá bất ngờ chứng kiến dáng vẻ này của cậu. Trước kia Sở Mặc Phong không hút thuốc lá, “Cậu học hút thuốc khi nào vậy?”
“Hút thuốc không cần học, cứ tự nhiên là biết thôi.”
Nhìn bộ dạng ngậm điếu thuốc cà lơ phất phơ của cậu, tâm trạng của Lâm Thiển vô cùng phức tạp. Mấy câu ngoa ngoắt không những không thể thốt thành lời, mà còn cảm thấy áy náy với những gì cậu nói.
Từ khi xuất ngoại đến bây giờ, trong một thời gian ngắn, Sở Mặc Phong đã thay đổi rất nhiều, tính cách hướng ngoại không nói, ngay cả thuốc lá cũng đã hút.
Phải biết rằng cậu chính là một hoàng tử cao quý thuần khiết. Đừng nói hút thuốc lá, đến mùi thuốc lá cậu cũng không ngửi được.
Trong ký túc xá nam có quy định không được hút thuốc, rất nhiều nam sinh lén lút trốn trong nhà vệ sinh để hút. Vì thế mà Sở Mặc Phong phải rời ký túc xá vì không chịu nổi mùi thuốc ầm ĩ.
Giờ đây, cậu dựa người vào tường, cổ hơi vươn ra phía trước, mắt nheo lại, dáng tay kẹp điếu thuốc, rít mạnh từng hơi này đâu còn hình là hình ảnh hoàng tử kiêu ngạo thoát tục của thời gian trước kia.
Danh sách chương