Tuy Mạc Tiểu Đào mơ hồ, nhưng lần này đúng là không thể trách cô được.
Họ ở tầng 12. Cũng không biết người quản lí chỗ này theo đạo Cơ Đốc hay làm sao, mà nhất quyết không sử dụng đến số 13, trong khi đó tầng thứ mười ba được gọi là tầng 12-2.
Chỗ Mạc Tiểu Đào gọi món là tầng 6. Khi cô đến thang máy để trở về tầng của mình, Mạc Tiểu Đào còn bảo với nhân viên trực thang máy rằng cô muốn lên tầng 12. Nhưng ai ngờ đối phương lại hoa mắt, ấn vào nút tầng 12-2.
Mạc Tiểu Đào cũng không để ý, khi thang máy đến nơi, cô đi ra ngoài, sau đó bước vào một căn phòng giống hệt căn phòng kia ở tầng thứ mười ba.
Mà trùng hợp thay, tại cái căn phòng ở tầng thứ mười 13 ấy, cũng có một đám người quần áo lụa là, giàu có xa hoa. Bọn họ đang mở tiệc, thấy Mạc Tiểu Đào thì tưởng cô là một trong số mấy cô nàng do bọn họ gọi đến, liền trêu ghẹo cô.
Dù Mạc Tiểu Đào đã giải thích là mình đi nhầm phòng, nhưng bọn họ vẫn không chịu tin cô. Đám người đó đẩy cô lên sân khấu, bắt cô phải múa may hát hò và biểu diễn vài trò thấp kém cùng với những cô gái khác.
Mà Mạc Tiểu Đào là ai chứ?
Cô là cô ba của nhà họ Mạc, nhận sự giáo dục của học viện quý tộc Duệ Hà từ nhỏ. Sao cô có thể chịu nhục như thế được. Vậy là cô cầm chai bia trên bàn lên, quẳng một phát vào đầu cậu thanh niên đứng gần nhất.
Hành động ấy của cô khiến cho tất cả mọi người đều bối rối.
Chưa từng có ai dám đập chai bia vào đầu bọn họ như vậy!
Mà hành động ấy không chỉ khiến toàn bộ những cô gái ở đây bối rối, mà đến những công tử con nhà giàu kia cũng cực kì bối rối.
Rốt cuộc Mạc Tiểu Đào cũng tỉnh táo lại, cô liền quay người chạy trốn. Cô không vào thang máy, mà chạy vào lối thoát hiểm, rồi lại chạy về tầng 12.
Đám người kia thấy cô chạy mất rồi thì mới phản ứng kịp, lập tức đuổi theo.
Mạc Tiểu Đào dường như không dám thở, chạy một mạch về phòng Phạm Đậu Đậu. Phạm Đậu Đậu còn chưa kịp hỏi gì, đám người kia đã vọt ngay vào, định đánh Mạc Tiểu Đào.
Mạc Tiểu Đào lập tức trốn sau lưng Phạm Đậu Đậu, kêu to: “Đàn anh, cứu em với!”
Ồ, giờ rốt cuộc cũng gọi “Đàn anh” chứ không gọi “Tổng giám đốc” nữa à.
Đương nhiên, kể cả Mạc Tiểu Đào không gọi như vậy, Phạm Đậu Đậu cũng không định đứng yên nhìn.
Dù sao Mạc Tiểu Đào cũng là trợ lý của anh, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, huống hồ cô còn là đàn em của anh. Sao học sinh của học viện quý tộc Duệ Hà có thể để cho người khác dễ dàng bắt nạt được chứ?
Phạm Đậu Đậu cầm ghế quăng về phía đám người kia, rồi xông đến đạp vào giữa ngực một tên đứng phía trước. Tên này văng ra ngoài ngay lập tức.
Những kẻ kia không ngờ Phạm Đậu Đậu mạnh đến vậy, vừa nhìn thấy thế thì thân người hơi co rúm lại.
Sắc mặt Phạm Đậu Đậu tối đi, anh nói: “Còn ai nữa? Ai dám làm loạn phòng này?”
Đám người kia thấy Phạm Đậu Đậu trông rất quen, nhưng lại không nhận ra đã gặp anh ở đâu.
Mà có thể đến đây dùng bữa, thì hẳn không phải người thường.
Bởi vậy, bọn họ cũng không dám đụng vào anh, chỉ đành chỉ vào Mạc Tiểu Đào: “Không phải tự dưng bọn tôi đến gây chuyện, chỉ gần cậu gọi cô ta ra, thì bọn tôi cũng sẽ không đụng đến cậu!”
Phạm Đậu Đậu nhìn Mạc Tiểu Đào đứng sau mình, hỏi: “Sao bọn họ lại muốn tìm cô?”
Mạc Tiểu Đào còn chưa kịp giải thích, đám người kia đã kêu lên: “Cô ta dám đập chai rượu vào đầu Cường Tử! Hôm nay nhất định phải dạy cho cô ta một bài học mới được!”
Phạm Đậu Đậu mở to mắt, nhìn Mạc Tiểu Đào: “Cô đi lâu như thế mới về là để đập chai rượu vào đầu người ta à? Anh ta là gì của cô? Bạn trai cũ hả? Cô đi đánh ghen hả?” Mạc Tiểu Đào hung dữ lườm Phạm Đậu Đậu: “Bạn trai cũ của anh ấy! Mối tình đầu của tôi còn ở đây này! Do bọn họ vô duyên trước, bảo tôi là người mẫu bọn họ thuê đến, bắt tôi phải nhảy mấy điệu nhảy xấu hổ kia. Bọn họ không có mắt như thế thì tôi đập vào đầu bọn họ là đúng rồi còn gì! Mạc Tiểu Đào tôi là ai chứ? Sao tôi có thể làm những chuyện như thế được? Hơn nữa, học viện quý tộc Duệ Hà của chúng ta có bao giờ dạy mấy thứ này đâu?”
Hai người nói chuyện không to, nên đám người kia đều không nghe được.
Thanh niên vừa bị đạp bay kia rốt cuộc cũng được đỡ dậy, hùng hùng hổ hổ chỉ vào Phạm Đậu Đậu: “Nhãi con! Tao cho mày biết, ba tao là Thạch Cương! Nếu hôm nay mày đưa con ranh chết tiệt đấy ra đây, thì chúng ta coi như không có chuyện gì cả. Nhưng nếu mày dám...”
Hắn còn chưa nói hết câu, Phạm Đậu Đậu đã không kiềm chế được, lập tức xông lên đạp thêm một phát nữa vào ngực hắn, khiến hắn bay ra ngoài.
“Muốn so với tôi ấy hả?” Phạm Đậu Đậu lạnh lùng: “Vậy hôm nay tôi cho các người biết tay, các người thử đụng vào cô ấy xem! Các người nghĩ mình giỏi lắm hả? Đi đi, gọi ba các người ra đây cho tôi luôn! Tôi muốn xem tên không có mắt nào dám gây sự với tôi! Người đâu!”
Phạm Đậu Đậu vừa ra lệnh, bốn vệ sĩ lập tức kéo cửa xông vào: “Cậu cả.”
Họ ở tầng 12. Cũng không biết người quản lí chỗ này theo đạo Cơ Đốc hay làm sao, mà nhất quyết không sử dụng đến số 13, trong khi đó tầng thứ mười ba được gọi là tầng 12-2.
Chỗ Mạc Tiểu Đào gọi món là tầng 6. Khi cô đến thang máy để trở về tầng của mình, Mạc Tiểu Đào còn bảo với nhân viên trực thang máy rằng cô muốn lên tầng 12. Nhưng ai ngờ đối phương lại hoa mắt, ấn vào nút tầng 12-2.
Mạc Tiểu Đào cũng không để ý, khi thang máy đến nơi, cô đi ra ngoài, sau đó bước vào một căn phòng giống hệt căn phòng kia ở tầng thứ mười ba.
Mà trùng hợp thay, tại cái căn phòng ở tầng thứ mười 13 ấy, cũng có một đám người quần áo lụa là, giàu có xa hoa. Bọn họ đang mở tiệc, thấy Mạc Tiểu Đào thì tưởng cô là một trong số mấy cô nàng do bọn họ gọi đến, liền trêu ghẹo cô.
Dù Mạc Tiểu Đào đã giải thích là mình đi nhầm phòng, nhưng bọn họ vẫn không chịu tin cô. Đám người đó đẩy cô lên sân khấu, bắt cô phải múa may hát hò và biểu diễn vài trò thấp kém cùng với những cô gái khác.
Mà Mạc Tiểu Đào là ai chứ?
Cô là cô ba của nhà họ Mạc, nhận sự giáo dục của học viện quý tộc Duệ Hà từ nhỏ. Sao cô có thể chịu nhục như thế được. Vậy là cô cầm chai bia trên bàn lên, quẳng một phát vào đầu cậu thanh niên đứng gần nhất.
Hành động ấy của cô khiến cho tất cả mọi người đều bối rối.
Chưa từng có ai dám đập chai bia vào đầu bọn họ như vậy!
Mà hành động ấy không chỉ khiến toàn bộ những cô gái ở đây bối rối, mà đến những công tử con nhà giàu kia cũng cực kì bối rối.
Rốt cuộc Mạc Tiểu Đào cũng tỉnh táo lại, cô liền quay người chạy trốn. Cô không vào thang máy, mà chạy vào lối thoát hiểm, rồi lại chạy về tầng 12.
Đám người kia thấy cô chạy mất rồi thì mới phản ứng kịp, lập tức đuổi theo.
Mạc Tiểu Đào dường như không dám thở, chạy một mạch về phòng Phạm Đậu Đậu. Phạm Đậu Đậu còn chưa kịp hỏi gì, đám người kia đã vọt ngay vào, định đánh Mạc Tiểu Đào.
Mạc Tiểu Đào lập tức trốn sau lưng Phạm Đậu Đậu, kêu to: “Đàn anh, cứu em với!”
Ồ, giờ rốt cuộc cũng gọi “Đàn anh” chứ không gọi “Tổng giám đốc” nữa à.
Đương nhiên, kể cả Mạc Tiểu Đào không gọi như vậy, Phạm Đậu Đậu cũng không định đứng yên nhìn.
Dù sao Mạc Tiểu Đào cũng là trợ lý của anh, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, huống hồ cô còn là đàn em của anh. Sao học sinh của học viện quý tộc Duệ Hà có thể để cho người khác dễ dàng bắt nạt được chứ?
Phạm Đậu Đậu cầm ghế quăng về phía đám người kia, rồi xông đến đạp vào giữa ngực một tên đứng phía trước. Tên này văng ra ngoài ngay lập tức.
Những kẻ kia không ngờ Phạm Đậu Đậu mạnh đến vậy, vừa nhìn thấy thế thì thân người hơi co rúm lại.
Sắc mặt Phạm Đậu Đậu tối đi, anh nói: “Còn ai nữa? Ai dám làm loạn phòng này?”
Đám người kia thấy Phạm Đậu Đậu trông rất quen, nhưng lại không nhận ra đã gặp anh ở đâu.
Mà có thể đến đây dùng bữa, thì hẳn không phải người thường.
Bởi vậy, bọn họ cũng không dám đụng vào anh, chỉ đành chỉ vào Mạc Tiểu Đào: “Không phải tự dưng bọn tôi đến gây chuyện, chỉ gần cậu gọi cô ta ra, thì bọn tôi cũng sẽ không đụng đến cậu!”
Phạm Đậu Đậu nhìn Mạc Tiểu Đào đứng sau mình, hỏi: “Sao bọn họ lại muốn tìm cô?”
Mạc Tiểu Đào còn chưa kịp giải thích, đám người kia đã kêu lên: “Cô ta dám đập chai rượu vào đầu Cường Tử! Hôm nay nhất định phải dạy cho cô ta một bài học mới được!”
Phạm Đậu Đậu mở to mắt, nhìn Mạc Tiểu Đào: “Cô đi lâu như thế mới về là để đập chai rượu vào đầu người ta à? Anh ta là gì của cô? Bạn trai cũ hả? Cô đi đánh ghen hả?” Mạc Tiểu Đào hung dữ lườm Phạm Đậu Đậu: “Bạn trai cũ của anh ấy! Mối tình đầu của tôi còn ở đây này! Do bọn họ vô duyên trước, bảo tôi là người mẫu bọn họ thuê đến, bắt tôi phải nhảy mấy điệu nhảy xấu hổ kia. Bọn họ không có mắt như thế thì tôi đập vào đầu bọn họ là đúng rồi còn gì! Mạc Tiểu Đào tôi là ai chứ? Sao tôi có thể làm những chuyện như thế được? Hơn nữa, học viện quý tộc Duệ Hà của chúng ta có bao giờ dạy mấy thứ này đâu?”
Hai người nói chuyện không to, nên đám người kia đều không nghe được.
Thanh niên vừa bị đạp bay kia rốt cuộc cũng được đỡ dậy, hùng hùng hổ hổ chỉ vào Phạm Đậu Đậu: “Nhãi con! Tao cho mày biết, ba tao là Thạch Cương! Nếu hôm nay mày đưa con ranh chết tiệt đấy ra đây, thì chúng ta coi như không có chuyện gì cả. Nhưng nếu mày dám...”
Hắn còn chưa nói hết câu, Phạm Đậu Đậu đã không kiềm chế được, lập tức xông lên đạp thêm một phát nữa vào ngực hắn, khiến hắn bay ra ngoài.
“Muốn so với tôi ấy hả?” Phạm Đậu Đậu lạnh lùng: “Vậy hôm nay tôi cho các người biết tay, các người thử đụng vào cô ấy xem! Các người nghĩ mình giỏi lắm hả? Đi đi, gọi ba các người ra đây cho tôi luôn! Tôi muốn xem tên không có mắt nào dám gây sự với tôi! Người đâu!”
Phạm Đậu Đậu vừa ra lệnh, bốn vệ sĩ lập tức kéo cửa xông vào: “Cậu cả.”
Danh sách chương