Nằm trên giường đắm chìm vào những suy nghĩ, thông báo điện thoại ‘ting’ lên một tiếng khiến cô thoát khỏi trạng thái đó. Đọc dòng tin nhắn ấy làm cho Băng Linh càng tức hơn, là Hạ Vũ gửi tin đến cho cô.
“Sao hôm nay tớ cứ cảm thấy là cậu lơ lơ tớ ấy.”
Băng Linh đọc xong đã không muốn trả lời, cô không bấm vào trực tiếp vuốt đi. Mãi không thấy Băng Linh đọc, Hạ Vũ nhắn thêm.
“Mẹ tớ bảo mai được nghỉ nên muốn rủ cậu qua ăn chung.”
Đắn đo mãi, cuối cùng cô cũng ấn vào trả lời lại.
“Được.”
Cô không thèm quan tâm đến tên kia nữa, bắt đầu vào game tiếp tục chơi tiếp với đám bạn cô quen qua mạng.
Tối đó chẳng biết Hạ Vũ đã nhắn cho Băng Linh bao nhiêu tin nhắn nhưng cô đều không trả lời, vì nhắn quá nhiều ảnh hưởng đến trận game, cô cho anh vào phần spam ngay và luôn.
Sáng hôm sau, Tô Băng Linh chuẩn bị hết mọi thứ để qua nhà Vương Hạ Vũ, nói là sáng nhưng trời đã sắp chuyển sang trưa luôn rồi.
Tô Băng Linh mặc chiếc váy suông dài qua đầu gối, đeo thêm túi xách trên vai, mái tóc đen nhánh được thả ra trông rất nhẹ nhàng thục nữ.
Băng Linh đi trên đường ánh mắt vẫn luôn quan sát cảnh mọi người đang vui chơi đùa giỡn, có người lại ngồi một góc làm việc riêng của mình. Không khí hôm nay khá trong lành, làm cho tâm trạng của cô tốt lên hẳn.
Lúc gần đến nơi, từ xa Băng Linh đã thấy tên Hạ Vũ kia đứng dựa lưng vào tường tay cầm điện thoại lướt. Cô đi thẳng đến cổng, không để anh vào mắt, chuẩn bị mở cửa bước vào thì cánh tay kia ngăn lại, anh mở cửa cho cô đi vào.
Tô Băng Linh chạy vào nhà chào hỏi mẹ Đào, bà thấy cô liền ôm một cái thắm thiết.
“Ây chu, mấy tuần rồi mới gặp lại con đó!”
Đào Thúy hài lòng buông Băng Linh ra, sau đó quay người cô sang trái sang phải rồi lại quay ra sau lưng.
“Con ốm đi nữa rồi, cái bà Mộc Lam này sao lại để con như này chứ!”
“Mẹ con bắt con ăn cũng nhiều lắm ạ nhưng mà hình như đều không có tác dụng haha.”
Băng Linh thấy Đào Thúy lo lắng cho thì trong lòng rất vui nhưng cô nói đỡ thêm vài câu để bà bớt lo lắng đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe mất. Vừa nói Đào Thúy vừa kéo cô vào ghế ngồi.
“Hôm qua tự nhiên thằng nhóc Vũ Vũ nó kêu con sẽ sang nên cô vui quá trời, kêu người chuẩn bị toàn đồ ăn con thích đây này!”
Bà nói rồi chỉ lên bàn ăn, Băng Linh cũng đưa mắt nhìn theo, đúng là chỉ có món cô thích mà thôi. Đột nhiên thấy câu nói của Đào Thúy hơi sai sai, cô hỏi lại:
“Ủa, không phải cô kêu con qu…”
Còn chưa nói hết câu, Hạ Vũ đang bấm điện thoại đi lại nói với giọng điệu hấp tấp:
“Aha, con đói rồi, mình ăn thôi.”
Băng Linh liếc ra sau nhìn anh, bỗng chốc hiểu ra mọi chuyện, đây là bị lừa tới đó hả? Cô nhắm mắt thở hắt ra một hơi, tiếp đó nở nụ cười quay sang nói chuyện với mẹ Hạ Vũ.
Ba người bọn họ bắt đầu bữa ăn, Đào Thúy liên tục gắp thức ăn vào chén của Băng Linh, cô sắp ăn không nổi nữa rồi.
“Con không ăn nổi nữa đâu cô ơi… Đừng gắp nữa mà...”
“Phải ăn vào mới tăng cân được, con cần phải bổ sung nhiều chất nữa cơ!”
Băng Linh bất lực không biết làm sao, tay cầm đũa chậm chạp gắp từng miếng bỏ vào miệng. Hạ Vũ bên cạnh khẽ cười.
“Cầu xin anh đi, anh đẹp trai này sẽ cứu em.”
Nhìn qua với vẻ mặt kì thị, gắp tiếp một miếng bỏ vào miệng, dõng dạc nói: “Không cần!”
Đào Thúy đang loay hoay gắp đồ ăn, chợt nhớ ra điều gì đó mà lên tiếng:
“À cái tên nhóc này ở trường cũng được con gái nhà người ta để ý phết nhỉ.”
Đôi đũa trên tay của Băng Linh bỗng khựng lại, ngay tức khắc cô lấy lại tinh thần mà tiếp tục nhét đồ ăn vào miệng.
Ăn xong, ba con người đang ngồi trên ghế sofa xem phim thì có một người phụ nữ trung niên từ đâu chạy vào ngồi vào chỗ Đào Thúy nói:
“Đi qua nhà bé Ba tâm sự chuyện chị em bọn mình kìa, chờ mỗi bà thôi đó!”
Bà Đào định mở miệng từ chối thì đứa con trai yêu dấu lên tiếng thay bà.
“Vậy mẹ đi với các cô đi, con với Linh Linh ở nhà cho ạ.”
Đào Thúy bày ra vẻ mặt ủ rũ nhìn Băng Linh, cuối cùng vẫn phải đi. Tô Băng Linh nghĩ trong đầu rằng cô cũng sẽ về nhà ngay sau khi Đào Thủy đi, ai ngờ câu nói của bà đã xé tan điều đó ngay sau đấy.
“Con ở lại chơi với Vũ Vũ nhé, tí cô về cô mua đồ về cho hai đứa ăn uống.”
Sau khi Đào Thủy rời đi, Băng Linh cầm điện thoại lên bấm. Hạ Vũ không biết chạy lên lầu làm gì, tiếp đó anh lại chạy xuống, trên tay có cầm theo cái cặp đen.
“Linh Linh, lại đây xem mấy cái này với tớ đi.”
Nói xong, anh lấy những thứ bên trong cặp ra. Cô ngó lên thấy vậy thì không khỏi phát bực, tên này kêu cô cùng khui quà của bọn con gái tặng cho anh? Đây là muốn cô tức chết sao? Băng Linh lên tiếng từ chối nhưng chưa nói được nửa câu lại dừng, vẻ mặt của cô như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng lại đồng ý.
“Sao hôm nay tớ cứ cảm thấy là cậu lơ lơ tớ ấy.”
Băng Linh đọc xong đã không muốn trả lời, cô không bấm vào trực tiếp vuốt đi. Mãi không thấy Băng Linh đọc, Hạ Vũ nhắn thêm.
“Mẹ tớ bảo mai được nghỉ nên muốn rủ cậu qua ăn chung.”
Đắn đo mãi, cuối cùng cô cũng ấn vào trả lời lại.
“Được.”
Cô không thèm quan tâm đến tên kia nữa, bắt đầu vào game tiếp tục chơi tiếp với đám bạn cô quen qua mạng.
Tối đó chẳng biết Hạ Vũ đã nhắn cho Băng Linh bao nhiêu tin nhắn nhưng cô đều không trả lời, vì nhắn quá nhiều ảnh hưởng đến trận game, cô cho anh vào phần spam ngay và luôn.
Sáng hôm sau, Tô Băng Linh chuẩn bị hết mọi thứ để qua nhà Vương Hạ Vũ, nói là sáng nhưng trời đã sắp chuyển sang trưa luôn rồi.
Tô Băng Linh mặc chiếc váy suông dài qua đầu gối, đeo thêm túi xách trên vai, mái tóc đen nhánh được thả ra trông rất nhẹ nhàng thục nữ.
Băng Linh đi trên đường ánh mắt vẫn luôn quan sát cảnh mọi người đang vui chơi đùa giỡn, có người lại ngồi một góc làm việc riêng của mình. Không khí hôm nay khá trong lành, làm cho tâm trạng của cô tốt lên hẳn.
Lúc gần đến nơi, từ xa Băng Linh đã thấy tên Hạ Vũ kia đứng dựa lưng vào tường tay cầm điện thoại lướt. Cô đi thẳng đến cổng, không để anh vào mắt, chuẩn bị mở cửa bước vào thì cánh tay kia ngăn lại, anh mở cửa cho cô đi vào.
Tô Băng Linh chạy vào nhà chào hỏi mẹ Đào, bà thấy cô liền ôm một cái thắm thiết.
“Ây chu, mấy tuần rồi mới gặp lại con đó!”
Đào Thúy hài lòng buông Băng Linh ra, sau đó quay người cô sang trái sang phải rồi lại quay ra sau lưng.
“Con ốm đi nữa rồi, cái bà Mộc Lam này sao lại để con như này chứ!”
“Mẹ con bắt con ăn cũng nhiều lắm ạ nhưng mà hình như đều không có tác dụng haha.”
Băng Linh thấy Đào Thúy lo lắng cho thì trong lòng rất vui nhưng cô nói đỡ thêm vài câu để bà bớt lo lắng đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe mất. Vừa nói Đào Thúy vừa kéo cô vào ghế ngồi.
“Hôm qua tự nhiên thằng nhóc Vũ Vũ nó kêu con sẽ sang nên cô vui quá trời, kêu người chuẩn bị toàn đồ ăn con thích đây này!”
Bà nói rồi chỉ lên bàn ăn, Băng Linh cũng đưa mắt nhìn theo, đúng là chỉ có món cô thích mà thôi. Đột nhiên thấy câu nói của Đào Thúy hơi sai sai, cô hỏi lại:
“Ủa, không phải cô kêu con qu…”
Còn chưa nói hết câu, Hạ Vũ đang bấm điện thoại đi lại nói với giọng điệu hấp tấp:
“Aha, con đói rồi, mình ăn thôi.”
Băng Linh liếc ra sau nhìn anh, bỗng chốc hiểu ra mọi chuyện, đây là bị lừa tới đó hả? Cô nhắm mắt thở hắt ra một hơi, tiếp đó nở nụ cười quay sang nói chuyện với mẹ Hạ Vũ.
Ba người bọn họ bắt đầu bữa ăn, Đào Thúy liên tục gắp thức ăn vào chén của Băng Linh, cô sắp ăn không nổi nữa rồi.
“Con không ăn nổi nữa đâu cô ơi… Đừng gắp nữa mà...”
“Phải ăn vào mới tăng cân được, con cần phải bổ sung nhiều chất nữa cơ!”
Băng Linh bất lực không biết làm sao, tay cầm đũa chậm chạp gắp từng miếng bỏ vào miệng. Hạ Vũ bên cạnh khẽ cười.
“Cầu xin anh đi, anh đẹp trai này sẽ cứu em.”
Nhìn qua với vẻ mặt kì thị, gắp tiếp một miếng bỏ vào miệng, dõng dạc nói: “Không cần!”
Đào Thúy đang loay hoay gắp đồ ăn, chợt nhớ ra điều gì đó mà lên tiếng:
“À cái tên nhóc này ở trường cũng được con gái nhà người ta để ý phết nhỉ.”
Đôi đũa trên tay của Băng Linh bỗng khựng lại, ngay tức khắc cô lấy lại tinh thần mà tiếp tục nhét đồ ăn vào miệng.
Ăn xong, ba con người đang ngồi trên ghế sofa xem phim thì có một người phụ nữ trung niên từ đâu chạy vào ngồi vào chỗ Đào Thúy nói:
“Đi qua nhà bé Ba tâm sự chuyện chị em bọn mình kìa, chờ mỗi bà thôi đó!”
Bà Đào định mở miệng từ chối thì đứa con trai yêu dấu lên tiếng thay bà.
“Vậy mẹ đi với các cô đi, con với Linh Linh ở nhà cho ạ.”
Đào Thúy bày ra vẻ mặt ủ rũ nhìn Băng Linh, cuối cùng vẫn phải đi. Tô Băng Linh nghĩ trong đầu rằng cô cũng sẽ về nhà ngay sau khi Đào Thủy đi, ai ngờ câu nói của bà đã xé tan điều đó ngay sau đấy.
“Con ở lại chơi với Vũ Vũ nhé, tí cô về cô mua đồ về cho hai đứa ăn uống.”
Sau khi Đào Thủy rời đi, Băng Linh cầm điện thoại lên bấm. Hạ Vũ không biết chạy lên lầu làm gì, tiếp đó anh lại chạy xuống, trên tay có cầm theo cái cặp đen.
“Linh Linh, lại đây xem mấy cái này với tớ đi.”
Nói xong, anh lấy những thứ bên trong cặp ra. Cô ngó lên thấy vậy thì không khỏi phát bực, tên này kêu cô cùng khui quà của bọn con gái tặng cho anh? Đây là muốn cô tức chết sao? Băng Linh lên tiếng từ chối nhưng chưa nói được nửa câu lại dừng, vẻ mặt của cô như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng lại đồng ý.
Danh sách chương