Mục đích của cô là để đọc lén xem bên trong đó viết những cái gì, tiện thể cho việc dễ đối phó về sau này.
Băng Linh khui từng món ra, đọc kĩ tên từng người, trong đầu đang cố gắng nhớ từng tên một. Xong xuôi, mấy món quà kia đa số đều là đồ ăn mà thôi.
Băng Linh nhìn đống socola liền rất muốn ăn nhưng lí trí cố gắng ngăn cản lại, Hạ Vũ thấy cô không đụng vào thì làm lạ, anh cầm lên bóc ra rồi đưa đén trước miệng cô. Băng Linh không hề động đậy, còn mím chặt miệng lại.
“Há miệng.”
“Không ăn.”
“Cậu thích món này mà…”
Hạ Vũ nhìn chằm chằm Băng Linh, sao trong mắt anh, anh lại thấy cô đang rất muốn ăn mà nhỉ? Anh hết cách bèn nhéo cô một cái, Băng Linh bị đau mà la lên, Hạ Vũ lợi dụng thời cơ ném miếng socola vào miệng cô.
Băng Linh định càm ràm nhưng vì socola ngon quá nên cô quên mất chuyện đó luôn rồi. Miếng trong miệng đã sắp hết, cô muốn ăn thêm mà ngại không dám. Hạ Vũ nãy giờ đã bóc vỏ sẵn, anh đưa qua cho cô.
Hơi bàng hoàng một tí, sau cùng cô vẫn cầm lấy mà ăn. Thấy Băng Linh vẫn còn lơ lơ mình, Hạ Vũ suy nghĩ trong đầu sau đó nói:
“Đi chơi nhé?”
Băng Linh đang ăn bỗng động tác dừng lại, ngước lên nhìn Hạ Vũ. Đôi mắt cô to tròn cứ chớp chớp liên tục mà nhìn thẳng vào anh không nói lời nào, khiến Hạ Vũ cảm thấy áp lực mà quay sang chỗ khác.
“… Không.”
“Hả? Tại sao? Bình thường rủ đi chơi cậu đều vui vẻ đồng ý mà.”
“Giờ không thích nữa.”
Qua một lúc cả hai vẫm giữ yên tư thế đó, nhìn nhau chằm chằm không ai chịu thua ai, không gian yên lặng đến đáng sợ.
“… Không thích cũng phải đi!”
Dứt câu Hạ Vũ đứng dậy, kéo Băng Linh đứng lên, anh cầm lấy cổ tay cô rồi kéo chạy ra khỏi nhà.
Túi xách Băng Linh đang để trên bàn cũng được Hạ Vũ vơ vét theo, anh lấy đeo lên người của mình luôn. Băng Linh bị lôi đi chưa kịp mang dép lại hẳn hoi, điện thoại trên tay còn xém xíu nữa là rớt rồi.
“Cái tên này, lên cơn gì vậy?”
Ra đến sân nhà chỗ để xe của anh, anh mới thả cổ tay cô ra, lấy chiếc mũ trên xe đội vào cho Linh Linh, tiếp đó tự đội lên cho mình. Hạ Vũ đưa mắt sang nhìn Băng Linh.
“Cậu muốn tự lên hay tớ giúp cậu lên?”
Băng Linh bất lực trước Hạ Vũ rồi, thế là cô ngoan ngoãn leo lên phía sau, Hạ Vũ theo đó cũng lên xe.
Chạy xe ra khỏi nhà, vòng vòng trên phố, Hạ Vũ cũng chẳng biết địa điểm cụ thể đến là nơi nào cả.
Băng qua con đường đầy hoa, Linh Linh bị vẻ đẹp của nó cuốn hút, đập đập vào lưng Hạ Vũ.
“Dừng ở đây đi.”
Tô Băng Linh xuống xe, mũ đang đội trên đầu được Vương Hạ Vũ cởi ra. Cô quay người đi về phía những dàn hoa, nghiêng nửa thân trên vào hít xem mùi hương của hoa.
Hạ Vũ tia rất nhanh, anh lấy điện thoại của mình ra chụp lại những khoảng khắc này của cô, tiện tay ấn quay video luôn.
Vẫn mải mê xem những bông hoa mọc theo hai dãy, Băng Linh quay người lại muốn nói với Hạ Vũ “Hoa ở đây đẹp quá!” thì thấy anh đang cầm trên tay chiếc điện thoại chĩa về hướng mình, cô ngại ngùng mà đưa tay lên che mặt, chạy về hướng anh với lấy điện thoại.
“Sao lại quay như thế… Xóa đi mà.”
Hạ Vũ vẫn tiếp tục quay, cả người anh uốn éo tránh khỏi những cái với tay của Băng Linh, miệng còn cười hí hửng.
“Cậu đẹp mà, quay lại cho có khoảng khắc thôi!”
“Không aa, xóa đi.”
Hai con người một nam một nữ đuổi bắt nhau trên con đường vắng vẻ, hai bên đường đều có hoa mọc khắp nơi, còn có những cánh hoa bay theo gió.
Đến khi mệt rồi mới thôi, cả hai đứng dựa lưng vào chiếc xe nghỉ ngơi. Sau đó lại tiếp tục lên xe di chuyển tiếp, đến công viên thì chiếc xe được dừng lại nghỉ chân.
Tô Băng Linh hiếu động mà chạy vòng quanh khắp nơi, thấy chỗ nào vừa mắt lại ghé dô ngay, còn cầm trên tay vài cây xiên thịt, kem cũng không thiếu. Đương nhiên Hạ Vũ chạy theo ở phía sau quay lại hết các hành động đáng yêu này của Linh Linh.
Cô lại ghé vào mua thêm đồ ăn, cầm trên tay không hết, Băng Linh chạy đến đưa anh cầm giúp. Mệt đến thở không ra hơi, cô tìm được chỗ rồi ngồi xuống, Hạ Vũ cạn hết lời với cô nhóc này rồi.
“Hạ Vũ, tớ khát nước…”
Anh vừa ngồi xuống chưa được mấy giây, cô đã dùng giọng làm nũng nói với anh, còn bày ra vẻ mặt đáng thương. Hạ Vũ ánh mắt bỗng không động đậy, chăm chú nhìn cô, đến cả chớp mắt cũng không cần. Không thấy anh có động tĩnh gì, cô ngơ ngơ nhìn lại anh.
“Hạ Vũ…”
Anh như bị đánh cho thức tỉnh lại, đưa phần đồ ăn trên tay mình sang cô. Giọng nói còn lắp bắp đi vài phần, không ai để ý hai bên tai anh đều đã đỏ ửng lên.
“C… Cậu ăn trước d..đi, t… tớ đi mua nước.”
Băng Linh nghe lời cầm lấy thức ăn được đưa sang, gật gật vài cái xem như đã hiểu. Hạ Vũ quay người, nhanh chóng rời đi để cô không thấy cảm xúc của anh hiện tại. Cô nhìn theo bóng lưng người con trai ấy, hình như cô đã hết giận anh rồi…
Băng Linh khui từng món ra, đọc kĩ tên từng người, trong đầu đang cố gắng nhớ từng tên một. Xong xuôi, mấy món quà kia đa số đều là đồ ăn mà thôi.
Băng Linh nhìn đống socola liền rất muốn ăn nhưng lí trí cố gắng ngăn cản lại, Hạ Vũ thấy cô không đụng vào thì làm lạ, anh cầm lên bóc ra rồi đưa đén trước miệng cô. Băng Linh không hề động đậy, còn mím chặt miệng lại.
“Há miệng.”
“Không ăn.”
“Cậu thích món này mà…”
Hạ Vũ nhìn chằm chằm Băng Linh, sao trong mắt anh, anh lại thấy cô đang rất muốn ăn mà nhỉ? Anh hết cách bèn nhéo cô một cái, Băng Linh bị đau mà la lên, Hạ Vũ lợi dụng thời cơ ném miếng socola vào miệng cô.
Băng Linh định càm ràm nhưng vì socola ngon quá nên cô quên mất chuyện đó luôn rồi. Miếng trong miệng đã sắp hết, cô muốn ăn thêm mà ngại không dám. Hạ Vũ nãy giờ đã bóc vỏ sẵn, anh đưa qua cho cô.
Hơi bàng hoàng một tí, sau cùng cô vẫn cầm lấy mà ăn. Thấy Băng Linh vẫn còn lơ lơ mình, Hạ Vũ suy nghĩ trong đầu sau đó nói:
“Đi chơi nhé?”
Băng Linh đang ăn bỗng động tác dừng lại, ngước lên nhìn Hạ Vũ. Đôi mắt cô to tròn cứ chớp chớp liên tục mà nhìn thẳng vào anh không nói lời nào, khiến Hạ Vũ cảm thấy áp lực mà quay sang chỗ khác.
“… Không.”
“Hả? Tại sao? Bình thường rủ đi chơi cậu đều vui vẻ đồng ý mà.”
“Giờ không thích nữa.”
Qua một lúc cả hai vẫm giữ yên tư thế đó, nhìn nhau chằm chằm không ai chịu thua ai, không gian yên lặng đến đáng sợ.
“… Không thích cũng phải đi!”
Dứt câu Hạ Vũ đứng dậy, kéo Băng Linh đứng lên, anh cầm lấy cổ tay cô rồi kéo chạy ra khỏi nhà.
Túi xách Băng Linh đang để trên bàn cũng được Hạ Vũ vơ vét theo, anh lấy đeo lên người của mình luôn. Băng Linh bị lôi đi chưa kịp mang dép lại hẳn hoi, điện thoại trên tay còn xém xíu nữa là rớt rồi.
“Cái tên này, lên cơn gì vậy?”
Ra đến sân nhà chỗ để xe của anh, anh mới thả cổ tay cô ra, lấy chiếc mũ trên xe đội vào cho Linh Linh, tiếp đó tự đội lên cho mình. Hạ Vũ đưa mắt sang nhìn Băng Linh.
“Cậu muốn tự lên hay tớ giúp cậu lên?”
Băng Linh bất lực trước Hạ Vũ rồi, thế là cô ngoan ngoãn leo lên phía sau, Hạ Vũ theo đó cũng lên xe.
Chạy xe ra khỏi nhà, vòng vòng trên phố, Hạ Vũ cũng chẳng biết địa điểm cụ thể đến là nơi nào cả.
Băng qua con đường đầy hoa, Linh Linh bị vẻ đẹp của nó cuốn hút, đập đập vào lưng Hạ Vũ.
“Dừng ở đây đi.”
Tô Băng Linh xuống xe, mũ đang đội trên đầu được Vương Hạ Vũ cởi ra. Cô quay người đi về phía những dàn hoa, nghiêng nửa thân trên vào hít xem mùi hương của hoa.
Hạ Vũ tia rất nhanh, anh lấy điện thoại của mình ra chụp lại những khoảng khắc này của cô, tiện tay ấn quay video luôn.
Vẫn mải mê xem những bông hoa mọc theo hai dãy, Băng Linh quay người lại muốn nói với Hạ Vũ “Hoa ở đây đẹp quá!” thì thấy anh đang cầm trên tay chiếc điện thoại chĩa về hướng mình, cô ngại ngùng mà đưa tay lên che mặt, chạy về hướng anh với lấy điện thoại.
“Sao lại quay như thế… Xóa đi mà.”
Hạ Vũ vẫn tiếp tục quay, cả người anh uốn éo tránh khỏi những cái với tay của Băng Linh, miệng còn cười hí hửng.
“Cậu đẹp mà, quay lại cho có khoảng khắc thôi!”
“Không aa, xóa đi.”
Hai con người một nam một nữ đuổi bắt nhau trên con đường vắng vẻ, hai bên đường đều có hoa mọc khắp nơi, còn có những cánh hoa bay theo gió.
Đến khi mệt rồi mới thôi, cả hai đứng dựa lưng vào chiếc xe nghỉ ngơi. Sau đó lại tiếp tục lên xe di chuyển tiếp, đến công viên thì chiếc xe được dừng lại nghỉ chân.
Tô Băng Linh hiếu động mà chạy vòng quanh khắp nơi, thấy chỗ nào vừa mắt lại ghé dô ngay, còn cầm trên tay vài cây xiên thịt, kem cũng không thiếu. Đương nhiên Hạ Vũ chạy theo ở phía sau quay lại hết các hành động đáng yêu này của Linh Linh.
Cô lại ghé vào mua thêm đồ ăn, cầm trên tay không hết, Băng Linh chạy đến đưa anh cầm giúp. Mệt đến thở không ra hơi, cô tìm được chỗ rồi ngồi xuống, Hạ Vũ cạn hết lời với cô nhóc này rồi.
“Hạ Vũ, tớ khát nước…”
Anh vừa ngồi xuống chưa được mấy giây, cô đã dùng giọng làm nũng nói với anh, còn bày ra vẻ mặt đáng thương. Hạ Vũ ánh mắt bỗng không động đậy, chăm chú nhìn cô, đến cả chớp mắt cũng không cần. Không thấy anh có động tĩnh gì, cô ngơ ngơ nhìn lại anh.
“Hạ Vũ…”
Anh như bị đánh cho thức tỉnh lại, đưa phần đồ ăn trên tay mình sang cô. Giọng nói còn lắp bắp đi vài phần, không ai để ý hai bên tai anh đều đã đỏ ửng lên.
“C… Cậu ăn trước d..đi, t… tớ đi mua nước.”
Băng Linh nghe lời cầm lấy thức ăn được đưa sang, gật gật vài cái xem như đã hiểu. Hạ Vũ quay người, nhanh chóng rời đi để cô không thấy cảm xúc của anh hiện tại. Cô nhìn theo bóng lưng người con trai ấy, hình như cô đã hết giận anh rồi…
Danh sách chương