Mũi tên bắn thẳng đến trước mặt Hoàng đế - đây hiển nhiên là sự khiêu khích trắng trợn. Bất kể là dư nghiệt tiền triều hay quan viên muốn mưu phản, chung quy đều là thích khách muốn lấy mạng Hoàng đế. Ngay khi mũi tên bay tới, Ngự Lâm quân lập tức bao vây bãi săn, lớn tiếng hô hào: "Có thích khách, bảo vệ Hoàng thượng!" "Bảo vệ Thái thượng hoàng!"
Sau khi bắn một mũi tên, phản quân đang mai phục không hề có động tĩnh nào khác. Mặc dù Ngự Lâm quân vây quanh Hoàng đế và Thái thượng hoàng cực kỳ chặt chẽ nhưng mối nguy vẫn chưa được giải trừ, bởi lẽ vẫn chưa tìm được rốt cuộc là kẻ nào đã bắn tên.
Tất cả binh lính vây quanh Hoàng đế không dám lơ là cảnh giác một giây một phút nào, nhất tề giữ vững tấm khiên bảo vệ. Bọn họ cố gắng phán đoán vị trí của tên phản tặc dựa theo hướng đáp đất của mũi tên và lực bắn.
Không may, sự hỗn loạn của đám đông khiến binh lính không thể xác định được tên phản tặc đang ẩn náu trong đoàn người ngay cả khi đã tìm thấy vị trí ban đầu của mũi tên. Sau khi bá quan văn võ bình tĩnh lại, tổng thống lĩnh của Ngự Lâm quân xin chỉ thị tiếp theo của Hoàng đế.
Bùi Thanh Hoằng và các đại thần khác đã đứng lên khỏi vị trí từ lâu. Cuộc tranh tài vì vậy mà bị gián đoạn, những con cháu thế gia nhân lúc hỗn loạn định bắn thêm mấy con mồi với ý đồ phô diễn tài năng với Hoàng đế cuống quýt dừng tay lại, cun cút rời khỏi bãi săn.
Tiểu Hoàng đế bị dọa đến kinh hoảng, mấp máy đôi môi khô khốc: "Có thích khách mai phục, vậy thì dừng cuộc thi săn bắn ở đây. Buổi săn trong rừng cũng hủy bỏ đi."
Nghe cậu nói xong, tổng thống lĩnh Ngự Lâm quân không vội đáp lời mà quay sang cầu chỉ thị từ Thái Thúc Lan. Sắc mặt y lãnh đạm hơn tiểu Hoàng đế rất nhiều, không hề có ý định cứ như vậy mà kết thúc lần đi săn này: "Lần đi săn này khiến bệ hạ phải kinh hoảng rồi. Nhưng lễ tế trời mùa thu hoàn toàn dựa vào con mồi lớn nhất mà bệ hạ săn được. Cuộc tranh tài thì cứ kết thúc như vậy đi, nhưng buổi đi săn trong rừng thì tuyệt đối không thể hủy bỏ. Phải biết, chuyến đi mùa thu năm nào cũng có sâu bọ quấy nhiễu, triều đại đổi thay nhưng chưa từng có vị Hoàng đế nào vì vậy mà hủy bỏ chuyến săn bắn. Bệ hạ thấy sao?"
Y cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống tiểu Hoàng đế thấp hơn mình mấy cái đầu. Người sau nắm chặt tay thành nắm đấm ẩn sau vạt áo rộng lớn, lòng bàn tay gần như bị móng tay đâm đến chảy máu. Nhưng cuối cùng Thái Thúc Việt vẫn nhịn xuống, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Cứ làm theo phân phó của Thái thượng hoàng đi. Tiến hành cuộc săn bắn trong rừng sớm một chút, sau khi trẫm bắt được con mồi thì nhanh chóng xuống núi."
Ban đầu cậu còn có vài phần hăng hái, nhưng hiện tại thì chỉ ước gì được về cung điện càng sớm càng tốt. Mũi tên kia rõ ràng là hướng về vị trí của cậu, mà Thái Thúc Lan ngồi bên cạnh vẫn luôn điềm nhiên vững vàng ngồi tại chỗ. Ngay cả khi mũi tên bay đến dưới mí mắt y cũng không hề sợ hãi chút nào.
Cậu không thể loại trừ sự nghi ngờ với Thái thượng hoàng. Thái Thúc Việt càng lo lắng rằng, đây căn bản không phải là thích khách mai phục gì hết mà lại chính là một ván cờ do Thái thượng hoàng sắp đặt. Hiện giờ rõ ràng là tiết trời cuối thu mát mẻ nhưng quần áo của Thái Thúc Việt lại ướt đẫm mồ hôi lạnh, dù Tiết Thành không nói cậu cũng biết toàn bộ lưng mình đều đẫm mồ hôi, gió thu thổi đến càng khiến lưng Thái Thúc Việt lạnh buốt.
Cũng may Tiết Thành tri kỷ hỏi cậu một câu: "Chẳng lẽ đêm qua chủ tử bị nhiễm phong hàn rồi? Thái y, nhanh truyền thái y!"
Một tia sáng vụt lóe lên trong đầu Thái Thúc Việt. Cậu lập tức ho khan, giả vờ tỏ ra yếu ớt: "Thân thể trẫm khó chịu, sợ là không thể đi săn trong rừng được. Lễ tế trời mùa thu thật sự không thể để dở dang, thỉnh hoàng thúc thay trẫm chỉ huy các vị anh tài vào rừng, săn được con mồi vĩ đại nhất. Sau khi hoàng thúc thắng lợi trở về, trẫm sẽ xuống núi cùng hoàng thúc."
Nếu quả thực là tiền triều mưu phản thì chắc chắn mục đích của chúng là làm dao động giang sơn, như vậy thì bắn chết Thái thượng hoàng đang nắm giữ triều chính hữu dụng hơn bắn chết vị Hoàng đế bù nhìn như cậu rất nhiều. Thay vì tự đâm đầu vào làm bia ngắm trong lo sợ, tốt hơn hết là cứ đẩy Thái Thúc Lan ra, cũng có thể xem xem rốt cuộc đây có phải thế trận đối phương bày ra hay không.
Dù sao vài năm gần đây cũng đều là Thái thượng hoàng làm chuyện đi săn trong rừng này. Đối phương cũng từng vi phạm luật lệ của tổ tiên, làm tổn hại tôn nghiêm của cậu không ít lần, cậu làm thế này có tính là gì.
Thanh niên thân thể như ngọc gật đầu với cậu: "Vậy bệ hạ nghỉ ngơi trước đi. Cô gia tất nhiên muốn săn con mồi vĩ đại nhất vì giang sơn Đại Lam ta, như ngươi mong muốn."
Thái Thúc Việt thở dài nhẹ nhõm, rời khỏi đài cao dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của binh lính. Chiếc ghế dưới mông Hoàng đế cũng bị chuyển xuống, đặt cạnh Tả tướng Bùi Diên. Còn Thái Thúc Lan thay Hoàng đế đi săn thì rời đi cùng những thanh niên nhiệt huyết.
Bùi Thanh Hoằng đang mặc trang phục kỵ xạ, hắn cũng lấy cung tên chuẩn bị theo nhóm người của Thái Thúc Lan vào rừng. Bùi Diên đứng dậy nhìn hắn, căn dặn một tiếng: "Con trai, nhất định phải cẩn thận. Đao kiếm không có mắt, bọn súc vật kia lại vô nhân tính."
Bùi Thanh Hoằng nắm chặt trường cung trong tay: "Con sẽ cẩn thận." Hắn liếc mắt nhìn vị Hoàng đế trẻ tuổi khi lướt qua cậu, Thái Thúc Việt còn đứng dậy nói một câu: "Thái phó nhất định phải cẩn thận."
"Vi thần đã biết." Bùi Thanh Hoằng chỉ liếc qua rồi nhẹ gật đầu, xoay người rời đi. Khi nghe thấy tiểu Hoàng đế thỉnh cầu Thái thượng hoàng thay mình đi săn, Bùi Thanh Hoằng đứng dưới đài đã thở dài một cái. Đương kim thiên tử chỉ mới mười hai tuổi - ở cái tuổi này, không biết bao nhiêu binh sĩ chỉ biết bắt chim, đánh nhau, nghịch ngợm vui đùa cả ngày.
Năng lực và phẩm chất của Thái Thúc Việt không hề tệ. So với bạn đồng trang lứa, thậm chí là so với rất nhiều nam nhi mười bảy mười tám tuổi cậu đều ưu tú hơn nhiều. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Chương thị mười phần kỳ vọng vào Thái Thúc Việt, ngoài ra còn thuyết phục được không ít người theo phái bảo hoàng*.
*Bảo hoàng: ủng hộ một quân vương làm người thống lĩnh quốc gia.
Nhưng đối với Bùi Thanh Hoằng, như thế vẫn chưa đủ, thực sự là không hề đủ. Vì e ngại nhất thời mà Hoàng đế đã từ chối cuộc săn bắn mùa thu lần này, chủ động dâng tặng quyền lực cho Thái thượng hoàng. Nếu vậy thì, lần tiếp theo Thái Thúc Lan căn bản không cần báo cho Hoàng đế biết đã có thể tự nhận việc này về mình.
Hắn có thể cảm thông cho sự kinh hãi của tiểu Hoàng đế, nhưng theo lời Thái thượng hoàng, bất kể là mùa săn của triều đại nào đi chăng nữa, nào có vị Hoàng đế nào không gặp phải vấn đề gì? Huống chi mũi tên kia đã bị chém làm đôi ngay tại chỗ, Ngự Lâm quân lại càng thêm cảnh giác, bảo hộ Hoàng đế chặt chẽ mười phần. Thái Thúc Việt quả thực là quá nhát gan. Vất vả lắm Thái thượng hoàng mới có ý ủy quyền cho cậu, vậy mà Hoàng đế lại hèn nhát ném hết ra sau đầu.
Mặc dù tiểu Hoàng đế hừng hực dã tâm nhưng lại không có can đảm để tranh đấu, lại càng không có năng lực triệt để đá Thái thượng hoàng khỏi triều đình.
Mà thái độ lúc trước của tiểu Hoàng đế với hắn thực sự là thân thiện quá mức, phải biết rằng không chỉ có mình hắn là lão sư dạy bảo Thái Thúc Việt. Nhưng đối với người nào Hoàng đế cũng lãnh đạm thờ ơ, đối với hắn lại khách khí như vậy, đây còn chẳng phải cho người khác thấy hắn đã về phe Hoàng đế sao? Bùi gia vốn chính là đứng trên đầu sóng ngọn gió, càng phong quang thì ngọn lửa phía dưới lại càng cháy dữ dội.
Tính cách Thái thượng hoàng vốn đa nghi, y còn là một kẻ tàn nhẫn vô tình. Bùi Thanh Hoằng không muốn vì vậy mà Bùi gia phải chịu sự tấn công từ Thái thượng hoàng. Nhưng tốt xấu gì cũng là đệ tử mình đã dạy lâu ngày, Bùi Thanh Hoằng đau khổ thở dài một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng vừa rời khỏi miệng liền tan biến trong khu rừng an tĩnh: "Không chịu nổi chức trách lớn, không chịu nổi chức trách lớn!"
Giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng vì không gian rộng lớn nên âm thanh bị phóng đại lên nhiều lần, hù dọa chim nhỏ trong rừng khiến bọn chúng bay tán loạn. Nghe được tiếng vỗ cánh của bầy chim Bùi Thanh Hoằng mới ngẩng đầu nhìn bốn phía chung quanh, lúc này mới phát hiện bên cạnh mình vậy mà chẳng có ai.
Vì trong lòng có tâm sự nên hắn đi rất chậm, những người khác sớm đã đi theo Thái thượng hoàng săn những dã thú cỡ lớn. Hắn nắm dây cương của con ngựa đực màu lông bóng bẩy chậm rãi đi phía sau mọi người, cuối cùng chỉ còn lại một mình. Chẳng có ai để ý đến hắn, vì vậy nên Bùi Thanh Hoằng nhanh chóng lạc mất đám đông.
Cũng may là hắn đi rất chậm, nơi này mới chỉ là bìa rừng, không cần lo lắng về sự xuất hiện đột ngột của thú hoang như hổ hay gấu.
Thái Thúc Việt khiến hắn chẳng còn hăng hái chút nào, hơn nữa còn phải lo lắng về phản tặc mai phục, lúc này sự hưng phấn ban đầu của Bùi Thanh Hoằng đã hoàn toàn tiêu tán. Nhưng mình lại không thể trở về tay không khiến mọi người giễu cợt, nghĩ vậy Bùi Thanh Hoằng liền đi men theo bìa rừng với hy vọng sẽ gặp được mọi người.
Có điều hắn cũng không vội, cho nên Bùi Thanh Hoằng đi rất chậm rãi ung dung. Thấy bụi cỏ có động tĩnh hắn liền rút mũi tên ra bắn, không trúng thì nhặt tiễn lên cho vào bao đựng tên, nếu trúng thì nhặt con mồi lên đặt vào chiếc giỏ treo bên thân ngựa.
Bùi Thanh Hoằng chậm rãi đi hơn nửa canh giờ, thu hoạch được ba con thỏ rừng, hai con chim hắn cảm thấy tương đối ồn ào, còn có một con cáo hoang khá nhỏ. Bộ lông của con cáo rất đẹp, cũng may Bùi Thanh Hoằng chỉ bắn bị thương một bên chân, nó là vật sống duy nhất hắn bắt được trong giỏ.
Sau khi săn được cáo hoang, Bùi Thanh Hoằng quyết định dừng buổi săn lại. Hắn nhẹ nhàng xoay người lên ngựa, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, kéo dây cương cưỡi ngựa ra ngoài. Đúng lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ phía nào đó của rừng rậm, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Hắn thậm chí còn nghe được tiếng mũi tên xuyên thủng không khí, còn có vài tiếng hô hoán kỳ lạ: "Bắt y lại, mau bắn tên!"
Bùi Thanh Hoằng rút mũi tên khỏi bao đặt lên cung, cung tên hình bán nguyệt bị hắn kéo căng đến mức thành trăng rằm. Đột nhiên Thái thượng hoàng cưỡi tuấn mã lao vào tầm mắt của hắn, phía sau bạch mã có tới năm sáu người đang giương mũi tên về phía y. Tất cả bọn họ đều mặc trang phục của tử sĩ.
Thái Thúc Lan phía trước tránh thoát được mấy mũi tên sau lưng, y xoay người lại bắn hai mũi, ba tên tử sĩ lập tức ngã xuống đất, nhưng vẫn còn hai tên cố sống cố chết đuổi theo bằng được. Trong bao đựng tên của bọn chúng có tới hơn mười mũi tên, nhưng Thái thượng hoàng lại không còn mũi tên nào trên người.
Cứu giá là trách nhiệm mà mọi thần tử không có tâm tư phản nghịch phải tận lực mà làm. Nếu Thái thượng hoàng thấy mình thờ ơ đứng nhìn, sau đó y lại sống sót trở về, chỉ sợ là y sẽ xét xử hắn như một kẻ phản tặc. Mắt thấy tử sĩ chuẩn bị đuổi kịp, Bùi Thanh Hoằng không hề do dự bắn ngay một mũi tên về phía bọn chúng. Có điều tài bắn cung của hắn không quá tốt, mũi tên bắn trúng thân trên của một tên, kẻ đó không chết mà chỉ hơi mất thăng bằng, không bắn trúng Thái thượng hoàng.
Bùi Thanh Hoằng lại nhanh chóng lấy ra hai mũi tên, hai mũi liên tiếp trực tiếp giết chết một người. Hắn vững vàng kẹp hai chân vào mình ngựa nghiêng hẳn sang một bên, mũi tên lông vũ thích khách bắn tới sượt qua gò má phải của hắn, may là da không bị xước.
Tên thích khách cuối cùng còn lại nghiến răng, không thèm để ý đến tên đánh lén cỏn con như Bùi Thanh Hoằng, gã đặt tới năm mũi tên lên chiếc nỏ uy lực cực mạnh. Thái Thúc Lan lập tức phi một thanh chủy thủ bóng loáng về phía gã, trúng vào chính giữa ấn đường của tên thích khách. Không may gã vẫn kịp bắn tên trước khi ngã xuống, mũi tên mang theo uy lực kinh người bay thẳng về phía Thái Thúc Lan.
Trái tim của Bùi Thanh Hoằng kẹt cứng trong cổ họng.
Hắn trông thấy Thái thượng hoàng nghiêng mình một cái, năm mũi tên kia xuyên thủng không khí mà tới. Hai mũi bắn trúng thân cây, hai mũi vào bụng ngựa, còn một mũi bay quá xa nên bị giảm uy lực, Bùi Thanh Hoằng có thể dễ dàng bắt được.
Bùi Thanh Hoằng thở phào một hơi, chuẩn bị xuống ngựa bái kiến Thái thượng hoàng. Nhưng đột nhiên đối phương lại gục xuống, lộn đầu ngã xuống mặt đất.
Sau khi bắn một mũi tên, phản quân đang mai phục không hề có động tĩnh nào khác. Mặc dù Ngự Lâm quân vây quanh Hoàng đế và Thái thượng hoàng cực kỳ chặt chẽ nhưng mối nguy vẫn chưa được giải trừ, bởi lẽ vẫn chưa tìm được rốt cuộc là kẻ nào đã bắn tên.
Tất cả binh lính vây quanh Hoàng đế không dám lơ là cảnh giác một giây một phút nào, nhất tề giữ vững tấm khiên bảo vệ. Bọn họ cố gắng phán đoán vị trí của tên phản tặc dựa theo hướng đáp đất của mũi tên và lực bắn.
Không may, sự hỗn loạn của đám đông khiến binh lính không thể xác định được tên phản tặc đang ẩn náu trong đoàn người ngay cả khi đã tìm thấy vị trí ban đầu của mũi tên. Sau khi bá quan văn võ bình tĩnh lại, tổng thống lĩnh của Ngự Lâm quân xin chỉ thị tiếp theo của Hoàng đế.
Bùi Thanh Hoằng và các đại thần khác đã đứng lên khỏi vị trí từ lâu. Cuộc tranh tài vì vậy mà bị gián đoạn, những con cháu thế gia nhân lúc hỗn loạn định bắn thêm mấy con mồi với ý đồ phô diễn tài năng với Hoàng đế cuống quýt dừng tay lại, cun cút rời khỏi bãi săn.
Tiểu Hoàng đế bị dọa đến kinh hoảng, mấp máy đôi môi khô khốc: "Có thích khách mai phục, vậy thì dừng cuộc thi săn bắn ở đây. Buổi săn trong rừng cũng hủy bỏ đi."
Nghe cậu nói xong, tổng thống lĩnh Ngự Lâm quân không vội đáp lời mà quay sang cầu chỉ thị từ Thái Thúc Lan. Sắc mặt y lãnh đạm hơn tiểu Hoàng đế rất nhiều, không hề có ý định cứ như vậy mà kết thúc lần đi săn này: "Lần đi săn này khiến bệ hạ phải kinh hoảng rồi. Nhưng lễ tế trời mùa thu hoàn toàn dựa vào con mồi lớn nhất mà bệ hạ săn được. Cuộc tranh tài thì cứ kết thúc như vậy đi, nhưng buổi đi săn trong rừng thì tuyệt đối không thể hủy bỏ. Phải biết, chuyến đi mùa thu năm nào cũng có sâu bọ quấy nhiễu, triều đại đổi thay nhưng chưa từng có vị Hoàng đế nào vì vậy mà hủy bỏ chuyến săn bắn. Bệ hạ thấy sao?"
Y cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống tiểu Hoàng đế thấp hơn mình mấy cái đầu. Người sau nắm chặt tay thành nắm đấm ẩn sau vạt áo rộng lớn, lòng bàn tay gần như bị móng tay đâm đến chảy máu. Nhưng cuối cùng Thái Thúc Việt vẫn nhịn xuống, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Cứ làm theo phân phó của Thái thượng hoàng đi. Tiến hành cuộc săn bắn trong rừng sớm một chút, sau khi trẫm bắt được con mồi thì nhanh chóng xuống núi."
Ban đầu cậu còn có vài phần hăng hái, nhưng hiện tại thì chỉ ước gì được về cung điện càng sớm càng tốt. Mũi tên kia rõ ràng là hướng về vị trí của cậu, mà Thái Thúc Lan ngồi bên cạnh vẫn luôn điềm nhiên vững vàng ngồi tại chỗ. Ngay cả khi mũi tên bay đến dưới mí mắt y cũng không hề sợ hãi chút nào.
Cậu không thể loại trừ sự nghi ngờ với Thái thượng hoàng. Thái Thúc Việt càng lo lắng rằng, đây căn bản không phải là thích khách mai phục gì hết mà lại chính là một ván cờ do Thái thượng hoàng sắp đặt. Hiện giờ rõ ràng là tiết trời cuối thu mát mẻ nhưng quần áo của Thái Thúc Việt lại ướt đẫm mồ hôi lạnh, dù Tiết Thành không nói cậu cũng biết toàn bộ lưng mình đều đẫm mồ hôi, gió thu thổi đến càng khiến lưng Thái Thúc Việt lạnh buốt.
Cũng may Tiết Thành tri kỷ hỏi cậu một câu: "Chẳng lẽ đêm qua chủ tử bị nhiễm phong hàn rồi? Thái y, nhanh truyền thái y!"
Một tia sáng vụt lóe lên trong đầu Thái Thúc Việt. Cậu lập tức ho khan, giả vờ tỏ ra yếu ớt: "Thân thể trẫm khó chịu, sợ là không thể đi săn trong rừng được. Lễ tế trời mùa thu thật sự không thể để dở dang, thỉnh hoàng thúc thay trẫm chỉ huy các vị anh tài vào rừng, săn được con mồi vĩ đại nhất. Sau khi hoàng thúc thắng lợi trở về, trẫm sẽ xuống núi cùng hoàng thúc."
Nếu quả thực là tiền triều mưu phản thì chắc chắn mục đích của chúng là làm dao động giang sơn, như vậy thì bắn chết Thái thượng hoàng đang nắm giữ triều chính hữu dụng hơn bắn chết vị Hoàng đế bù nhìn như cậu rất nhiều. Thay vì tự đâm đầu vào làm bia ngắm trong lo sợ, tốt hơn hết là cứ đẩy Thái Thúc Lan ra, cũng có thể xem xem rốt cuộc đây có phải thế trận đối phương bày ra hay không.
Dù sao vài năm gần đây cũng đều là Thái thượng hoàng làm chuyện đi săn trong rừng này. Đối phương cũng từng vi phạm luật lệ của tổ tiên, làm tổn hại tôn nghiêm của cậu không ít lần, cậu làm thế này có tính là gì.
Thanh niên thân thể như ngọc gật đầu với cậu: "Vậy bệ hạ nghỉ ngơi trước đi. Cô gia tất nhiên muốn săn con mồi vĩ đại nhất vì giang sơn Đại Lam ta, như ngươi mong muốn."
Thái Thúc Việt thở dài nhẹ nhõm, rời khỏi đài cao dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của binh lính. Chiếc ghế dưới mông Hoàng đế cũng bị chuyển xuống, đặt cạnh Tả tướng Bùi Diên. Còn Thái Thúc Lan thay Hoàng đế đi săn thì rời đi cùng những thanh niên nhiệt huyết.
Bùi Thanh Hoằng đang mặc trang phục kỵ xạ, hắn cũng lấy cung tên chuẩn bị theo nhóm người của Thái Thúc Lan vào rừng. Bùi Diên đứng dậy nhìn hắn, căn dặn một tiếng: "Con trai, nhất định phải cẩn thận. Đao kiếm không có mắt, bọn súc vật kia lại vô nhân tính."
Bùi Thanh Hoằng nắm chặt trường cung trong tay: "Con sẽ cẩn thận." Hắn liếc mắt nhìn vị Hoàng đế trẻ tuổi khi lướt qua cậu, Thái Thúc Việt còn đứng dậy nói một câu: "Thái phó nhất định phải cẩn thận."
"Vi thần đã biết." Bùi Thanh Hoằng chỉ liếc qua rồi nhẹ gật đầu, xoay người rời đi. Khi nghe thấy tiểu Hoàng đế thỉnh cầu Thái thượng hoàng thay mình đi săn, Bùi Thanh Hoằng đứng dưới đài đã thở dài một cái. Đương kim thiên tử chỉ mới mười hai tuổi - ở cái tuổi này, không biết bao nhiêu binh sĩ chỉ biết bắt chim, đánh nhau, nghịch ngợm vui đùa cả ngày.
Năng lực và phẩm chất của Thái Thúc Việt không hề tệ. So với bạn đồng trang lứa, thậm chí là so với rất nhiều nam nhi mười bảy mười tám tuổi cậu đều ưu tú hơn nhiều. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Chương thị mười phần kỳ vọng vào Thái Thúc Việt, ngoài ra còn thuyết phục được không ít người theo phái bảo hoàng*.
*Bảo hoàng: ủng hộ một quân vương làm người thống lĩnh quốc gia.
Nhưng đối với Bùi Thanh Hoằng, như thế vẫn chưa đủ, thực sự là không hề đủ. Vì e ngại nhất thời mà Hoàng đế đã từ chối cuộc săn bắn mùa thu lần này, chủ động dâng tặng quyền lực cho Thái thượng hoàng. Nếu vậy thì, lần tiếp theo Thái Thúc Lan căn bản không cần báo cho Hoàng đế biết đã có thể tự nhận việc này về mình.
Hắn có thể cảm thông cho sự kinh hãi của tiểu Hoàng đế, nhưng theo lời Thái thượng hoàng, bất kể là mùa săn của triều đại nào đi chăng nữa, nào có vị Hoàng đế nào không gặp phải vấn đề gì? Huống chi mũi tên kia đã bị chém làm đôi ngay tại chỗ, Ngự Lâm quân lại càng thêm cảnh giác, bảo hộ Hoàng đế chặt chẽ mười phần. Thái Thúc Việt quả thực là quá nhát gan. Vất vả lắm Thái thượng hoàng mới có ý ủy quyền cho cậu, vậy mà Hoàng đế lại hèn nhát ném hết ra sau đầu.
Mặc dù tiểu Hoàng đế hừng hực dã tâm nhưng lại không có can đảm để tranh đấu, lại càng không có năng lực triệt để đá Thái thượng hoàng khỏi triều đình.
Mà thái độ lúc trước của tiểu Hoàng đế với hắn thực sự là thân thiện quá mức, phải biết rằng không chỉ có mình hắn là lão sư dạy bảo Thái Thúc Việt. Nhưng đối với người nào Hoàng đế cũng lãnh đạm thờ ơ, đối với hắn lại khách khí như vậy, đây còn chẳng phải cho người khác thấy hắn đã về phe Hoàng đế sao? Bùi gia vốn chính là đứng trên đầu sóng ngọn gió, càng phong quang thì ngọn lửa phía dưới lại càng cháy dữ dội.
Tính cách Thái thượng hoàng vốn đa nghi, y còn là một kẻ tàn nhẫn vô tình. Bùi Thanh Hoằng không muốn vì vậy mà Bùi gia phải chịu sự tấn công từ Thái thượng hoàng. Nhưng tốt xấu gì cũng là đệ tử mình đã dạy lâu ngày, Bùi Thanh Hoằng đau khổ thở dài một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng vừa rời khỏi miệng liền tan biến trong khu rừng an tĩnh: "Không chịu nổi chức trách lớn, không chịu nổi chức trách lớn!"
Giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng vì không gian rộng lớn nên âm thanh bị phóng đại lên nhiều lần, hù dọa chim nhỏ trong rừng khiến bọn chúng bay tán loạn. Nghe được tiếng vỗ cánh của bầy chim Bùi Thanh Hoằng mới ngẩng đầu nhìn bốn phía chung quanh, lúc này mới phát hiện bên cạnh mình vậy mà chẳng có ai.
Vì trong lòng có tâm sự nên hắn đi rất chậm, những người khác sớm đã đi theo Thái thượng hoàng săn những dã thú cỡ lớn. Hắn nắm dây cương của con ngựa đực màu lông bóng bẩy chậm rãi đi phía sau mọi người, cuối cùng chỉ còn lại một mình. Chẳng có ai để ý đến hắn, vì vậy nên Bùi Thanh Hoằng nhanh chóng lạc mất đám đông.
Cũng may là hắn đi rất chậm, nơi này mới chỉ là bìa rừng, không cần lo lắng về sự xuất hiện đột ngột của thú hoang như hổ hay gấu.
Thái Thúc Việt khiến hắn chẳng còn hăng hái chút nào, hơn nữa còn phải lo lắng về phản tặc mai phục, lúc này sự hưng phấn ban đầu của Bùi Thanh Hoằng đã hoàn toàn tiêu tán. Nhưng mình lại không thể trở về tay không khiến mọi người giễu cợt, nghĩ vậy Bùi Thanh Hoằng liền đi men theo bìa rừng với hy vọng sẽ gặp được mọi người.
Có điều hắn cũng không vội, cho nên Bùi Thanh Hoằng đi rất chậm rãi ung dung. Thấy bụi cỏ có động tĩnh hắn liền rút mũi tên ra bắn, không trúng thì nhặt tiễn lên cho vào bao đựng tên, nếu trúng thì nhặt con mồi lên đặt vào chiếc giỏ treo bên thân ngựa.
Bùi Thanh Hoằng chậm rãi đi hơn nửa canh giờ, thu hoạch được ba con thỏ rừng, hai con chim hắn cảm thấy tương đối ồn ào, còn có một con cáo hoang khá nhỏ. Bộ lông của con cáo rất đẹp, cũng may Bùi Thanh Hoằng chỉ bắn bị thương một bên chân, nó là vật sống duy nhất hắn bắt được trong giỏ.
Sau khi săn được cáo hoang, Bùi Thanh Hoằng quyết định dừng buổi săn lại. Hắn nhẹ nhàng xoay người lên ngựa, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, kéo dây cương cưỡi ngựa ra ngoài. Đúng lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ phía nào đó của rừng rậm, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Hắn thậm chí còn nghe được tiếng mũi tên xuyên thủng không khí, còn có vài tiếng hô hoán kỳ lạ: "Bắt y lại, mau bắn tên!"
Bùi Thanh Hoằng rút mũi tên khỏi bao đặt lên cung, cung tên hình bán nguyệt bị hắn kéo căng đến mức thành trăng rằm. Đột nhiên Thái thượng hoàng cưỡi tuấn mã lao vào tầm mắt của hắn, phía sau bạch mã có tới năm sáu người đang giương mũi tên về phía y. Tất cả bọn họ đều mặc trang phục của tử sĩ.
Thái Thúc Lan phía trước tránh thoát được mấy mũi tên sau lưng, y xoay người lại bắn hai mũi, ba tên tử sĩ lập tức ngã xuống đất, nhưng vẫn còn hai tên cố sống cố chết đuổi theo bằng được. Trong bao đựng tên của bọn chúng có tới hơn mười mũi tên, nhưng Thái thượng hoàng lại không còn mũi tên nào trên người.
Cứu giá là trách nhiệm mà mọi thần tử không có tâm tư phản nghịch phải tận lực mà làm. Nếu Thái thượng hoàng thấy mình thờ ơ đứng nhìn, sau đó y lại sống sót trở về, chỉ sợ là y sẽ xét xử hắn như một kẻ phản tặc. Mắt thấy tử sĩ chuẩn bị đuổi kịp, Bùi Thanh Hoằng không hề do dự bắn ngay một mũi tên về phía bọn chúng. Có điều tài bắn cung của hắn không quá tốt, mũi tên bắn trúng thân trên của một tên, kẻ đó không chết mà chỉ hơi mất thăng bằng, không bắn trúng Thái thượng hoàng.
Bùi Thanh Hoằng lại nhanh chóng lấy ra hai mũi tên, hai mũi liên tiếp trực tiếp giết chết một người. Hắn vững vàng kẹp hai chân vào mình ngựa nghiêng hẳn sang một bên, mũi tên lông vũ thích khách bắn tới sượt qua gò má phải của hắn, may là da không bị xước.
Tên thích khách cuối cùng còn lại nghiến răng, không thèm để ý đến tên đánh lén cỏn con như Bùi Thanh Hoằng, gã đặt tới năm mũi tên lên chiếc nỏ uy lực cực mạnh. Thái Thúc Lan lập tức phi một thanh chủy thủ bóng loáng về phía gã, trúng vào chính giữa ấn đường của tên thích khách. Không may gã vẫn kịp bắn tên trước khi ngã xuống, mũi tên mang theo uy lực kinh người bay thẳng về phía Thái Thúc Lan.
Trái tim của Bùi Thanh Hoằng kẹt cứng trong cổ họng.
Hắn trông thấy Thái thượng hoàng nghiêng mình một cái, năm mũi tên kia xuyên thủng không khí mà tới. Hai mũi bắn trúng thân cây, hai mũi vào bụng ngựa, còn một mũi bay quá xa nên bị giảm uy lực, Bùi Thanh Hoằng có thể dễ dàng bắt được.
Bùi Thanh Hoằng thở phào một hơi, chuẩn bị xuống ngựa bái kiến Thái thượng hoàng. Nhưng đột nhiên đối phương lại gục xuống, lộn đầu ngã xuống mặt đất.
Danh sách chương