"Bệ hạ!" Bùi Thanh Hoằng kinh hoảng kêu lên, vội vã chạy về phía Thái thượng hoàng. Hắn cúi xuống vươn tay ra cố gắng đỡ lấy Thái thượng hoàng, đầu y chúi xuống mặt đất nhưng thân vẫn còn kẹt trên yên ngựa. May mắn thay, bạch mã đang đứng thẳng đột nhiên hí lên rồi quỳ xuống, hắn lập tức lao tới, vừa khéo ôm được thắt lưng của Thái thượng hoàng.
Chưa kịp chớp mắt, đột nhiên Bùi Thanh Hoằng cảm giác có một đôi tay mảnh khảnh nhưng sức lực kinh người siết chặt cổ họng của mình. Sự ngạt thở ấy khiến hắn cảm thấy sinh mệnh của mình bị uy hiếp nghiêm trọng, nhưng lý trí hắn đã lựa chọn từ bỏ kháng cự. Sau khi Thái thượng hoàng mở mắt ra nhìn thấy gương mặt của Bùi Thanh Hoằng, bàn tay đang siết cổ hắn lập tức nới lỏng.
Bùi Thanh Hoằng khó khăn ho khan hai tiếng, trên cổ bị hằn một vòng xanh tím: "Bệ hạ?" Hắn cúi đầu xem xét cơ thể của Thái Thúc Lan. Ngoài dự đoán, Thái thượng hoàng không hề bị trúng tên, thậm chí còn không có vết thương nào đáng ngại.
Thanh niên mang gương mặt anh tuấn và dáng người hoàn hảo thuận theo ánh mắt của hắn, chuyển tầm mắt từ Bùi Thanh Hoằng về phía thân thể của chính mình. Y trầm giọng nói: "Chân cô gia bị trầy, hiện tại thân thể không di chuyển được." Bùi Thanh Hoằng gật đầu, quay đầu nhìn về phía bạch mã đột nhiên quỳ xuống khi nãy.
Cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử của hắn lập tức co lại.
Bụng dưới của bạch mã bị máu tươi nhuộm đỏ tươi, phân nửa chiều dài mũi tên đâm sâu vào thân ngựa. Máu thịt chung quanh mũi tên hẳn nên là màu đỏ, nay lại trở thành đen ngòm khiến người ta kinh hoảng. Quả nhiên, mũi tên kia đã được tẩm sẵn kịch độc.
Bùi Thanh Hoằng cúi đầu hỏi ý kiến của Thái thượng hoàng: "Bệ hạ, bây giờ chúng ta nên..." Tiếng vó ngựa ngày càng gần cắt đứt lời nói của hắn. Hiển nhiên một hai con ngựa không thể phát ra âm thanh lớn đến vậy, Bùi Thanh Hoằng cũng không phải cao thủ võ lâm võ nghệ cao cường, hắn quyết đoán kéo Thái thượng hoàng chạy trước. Tóm lại phải trốn đã rồi mới quan sát kẻ đến là địch hay bạn.
Nhưng mới kéo Thái Thúc Lan khỏi con ngựa đã khiến hắn tốn không ít công sức, Thái thượng hoàng thoạt nhìn không quá cao lớn nhưng thực ra lại rất nặng. Nếu chậm chạp dìu một người trong hoàn cảnh này, chắc chắn hắn còn chưa kịp tìm thấy chỗ trốn mấy kẻ kia đã chạy tới rồi.
Hắn cắn răng nói: "Bệ hạ, mạo phạm rồi." Sau đó lập tức bế y lên, sải dài bước chân về phía lùm cây dày đặc cao cỡ nửa người cách đó một trăm mét. Vì vác bề trên lên vai quá là mạo phạm, Bùi Thanh Hoằng lại không nghĩ ra tư thế gì thích hợp, hắn đành vòng tay trái qua đỡ lấy bả vai của Thái Thúc Lan, bàn tay đặt dưới nách trái của đối phương, tay phải luồn qua đầu gối – chính là tư thế bế công chúa điển hình.
Nửa người dưới của Thái Thúc Lan không lấy sức nổi nhưng hai tay vẫn linh hoạt như thường, bằng không y đã không thể siết cổ Bùi Thanh Hoằng ngay khi hắn vừa lại gần. Mắt y chăm chú nhìn vào vệt tím xanh trên phần cổ trắng nõn của đối phương, tay phải tự giác vòng qua cổ hắn, tựa đầu vào bờ vai vững chãi đáng tin cậy của Bùi Thanh Hoằng. Y hoàn toàn không có ý trách cứ đối phương mạo phạm, tùy ý để hắn đặt mình xuống sau bụi cây.
Đến nơi ẩn nấp, Bùi Thanh Hoằng vội vàng khuỵu một gối xuống, nửa ngồi nửa quỳ trên bãi cỏ, cố gắng điều chỉnh để Thái thượng hoàng có thể ngồi ở tư thế thoải mái nhất. Thân thể mất đi tri giác của Thái thượng hoàng được hắn đặt trên bãi cỏ, còn nửa người trên được Bùi Thanh Hoằng đỡ lấy, để tựa vào lồng ngực hắn.
Qua khe hở giữa những cành lá rậm rạp, Bùi Thanh Hoằng có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của những người vừa cưỡi ngựa tới. Đó là một nhóm thanh niên mặc y phục đen, đỏ, tím hoặc lam, thỉnh thoảng lại gọi lớn một tiếng "Bệ hạ!". Đi cùng bọn họ còn có tiểu đội của Ngự Lâm quân phụ trách bảo vệ Hoàng đế và Thái thượng hoàng.
Bọn họ rất đông, trên người còn mang theo vũ khí. Thái thượng hoàng vốn đi cùng bọn họ nhưng đột nhiên lại lạc khỏi nhóm, sau đó còn bị truy sát. Mặc dù thoạt nhìn hẳn là phe ta, nhưng Bùi Thanh Hoằng không hoàn toàn hiểu tình hình, hắn quyết định giao quyền lựa chọn cho nam nhân trong ngực mình: "Bệ hạ, người đến là thế tử Vĩnh An Vương. Có cả một tiểu đội của Ngự Lâm quân, tổng thống lĩnh Ngự Lâm quân cũng ở đây. Bọn họ đang tìm kiếm ngài."
"Nâng đầu ta lên chút." Giọng nói của Thái thượng hoàng khản đặc nhưng ngữ điệu vẫn bình tĩnh và uy nghi như thường ngày, khiến người ta không có cách nào chống lại mệnh lệnh của y. Bùi Thanh Hoằng đã được giáo dục để làm thần tử hơn mười mấy năm, hắn vô thức gật đầu rồi cẩn thận từng li từng tí nâng cổ Thái thượng hoàng lên để tầm nhìn của đối phương ngang với mình.
Bùi Thanh Hoằng không thể không làm hai việc cùng lúc, hắn vừa xem xét động tĩnh của những người ngoài kia vừa quan sát sắc mặt của Thái thượng hoàng. May mắn thay, sau khi thấy những gương mặt quen thuộc kia, gương mặt anh tuấn nhưng vẫn còn vết sẹo chưa biến mất hoàn toàn của Thái Thúc Lan có vẻ thả lỏng phần nào. Như mong đợi, đôi môi mỏng kia khẽ mở, lời nói của y khiến Bùi Thanh Hoằng thở phào nhẹ nhõm: "Nói cho bọn họ cô gia ở đây, để bọn họ chạy tới tìm cô gia."
Sau khi nhóm người kia phát hiện ra con bạch mã của Thái thượng hoàng cùng thi thể của mấy tên thích khách, Bùi Thanh Hoằng đứng dậy từ sau bụi cây, hắn dùng sức hô lớn: "Bệ hạ ở đây, mau tới!"
Chỉ trong chốc lát nhóm người lòng nóng như lửa đốt vội vàng chạy tới. Một nhóm vây quanh hai người, Bùi Thanh Hoằng đỡ lấy đầu của Thái thượng hoàng, thủ lĩnh Ngự Lâm quân thì cẩn thận nâng cặp chân tôn quý của y lên, hai người hợp lực nâng Thái thượng hoàng lên yên ngựa của Bùi Thanh Hoằng. Theo mệnh lệnh của Thái thượng hoàng, Bùi Thanh Hoằng ngồi sau vị vương giả bị thương, cưỡi chung ngựa về hành cung* của Hoàng đế. Còn Ngự Lâm quân cùng con cháu nhà quan thì quây thành vòng tròn bao quanh con ngựa mà bọn họ cùng cưỡi.
*Hành cung: cung vua xây ở các tỉnh ngoài để nghỉ khi đi tuần thú.
Trong hành cung, Thái thượng hoàng chỉ bị trầy xước rất nhẹ đang được thái y chữa trị, còn Bùi Thanh Hoằng vừa lập được đại công thì ngồi trên ghế ngay cạnh long sàng của Thái thượng hoàng xem thái y chẩn đoán. Quan viên lục tục kéo đến hỏi han ân cần.
Các đại thần có phẩm cấp tương đối cao vào một nhóm lại ra một nhóm, quan viên dưới tứ phẩm thì bị ngăn lại ở ngoài tẩm cung. Bùi Diên thân là Tả tướng tới không hẳn là muộn, sau khi bái kiến Thái thượng hoàng, ông cùng con trai cả bước tới chỗ Bùi Thanh Hoằng đang ngồi.
"Con có bị thích khách đả thương không?" "Mộc Chi không sao chứ?" Hai cha con có gương mặt giống nhau tới bảy phần lên tiếng gần như là cùng một lúc khiến Bùi Thanh Hoằng không khỏi buồn cười. Hắn lắc đầu ra hiệu mình không bị thương chỗ nào.
Nhưng cái lắc đầu này của hắn lại vô tình để lộ vết bầm bị cổ áo che khuất, Bùi Thanh Dật vốn luôn lạnh nhạt lập tức than khóc thảm thiết vì đau lòng cho đệ đệ nhà mình: "Đệ còn nói là không sao? Cổ, cổ bị làm sao thế này?"
Bùi Thanh Hoằng ho khan hai tiếng, hướng mắt về phía Thái thượng hoàng đang bị một đám thái y vây quanh. Bùi Diên tương đối thận trọng, ông trừng mắt con trai cả nhà mình rồi hạ giọng nhỏ đến mức chỉ có Bùi Thanh Hoằng và Bùi Thanh Dật nghe được: "Vết bầm kia hẳn là do thích khách, đệ đệ ngươi không sao là tốt rồi. Thanh Dật chú ý một chút, đây là tẩm điện của bệ hạ đó."
Bùi Thanh Dật thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ánh mắt của anh quả thực là sắc bén, đảo mắt liền thấy vết máu khô trên y phục của Bùi Thanh Hoằng. Anh hoảng hốt chỉ vào y phục của đệ đệ: "Máu, máu, máu! Thái y đâu!"
Ngay cả Bùi Thanh Hoằng cũng bị dáng vẻ hoảng loạn của anh dọa sợ, hắn vô thức nhìn lại y phục của mình. Trên chiếc áo choàng màu xanh thẫm quả nhiên có vài vệt máu lớn nhỏ, màu đỏ sẫm của máu khô dính trên nền áo tối màu không quá dễ thấy. Hơn nữa dưới tình cảnh cấp bách như vậy hắn cũng không để ý tới y phục của mình, sau khi suy nghĩ một lát Bùi Thanh Hoằng lắc đầu: "Đây không phải máu của đệ. Có lẽ là khi hoảng loạn không cẩn thận dính phải máu của con ngựa của bệ hạ."
Hắn cởi áo choàng xuống ngay trước mặt hai người, lại quay qua một vòng: "Đệ thật sự không sao mà."
Bùi Thanh Dật vẫn bán tín bán nghi đưa tay sờ sờ thắt lưng của Bùi Thanh Hoằng, rất có thể nơi đó bị thương rồi để lại vết máu kia. Sau khi sờ tới sờ lui một hồi anh liền xòe tay ra xem, lòng bàn tay vẫn sạch sẽ, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, đường chỉ tay rõ ràng, có vài vết chai dày ở nơi cầm bút, hoàn toàn không có máu.
Thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của đại ca nhà mình, Bùi Thanh Hoằng quả thực có chút dở khóc dở cười, trong lòng lại vô cùng ấm áp, cảm động vì sự quan tâm chân thành của đối phương. Giọng nói của thái y đột nhiên phá vỡ cảnh tượng phụ tử huynh đệ vui vẻ hòa thuận: "Bệ hạ nói để lão phu bắt mạch cho Bùi đại nhân, xin hai người nhường một chút."
Thái y có thể coi như không nghe thấy lời nói ban nãy của Bùi Thanh Dật, nhưng lời của Thái thượng hoàng bọn họ không thể không nghe. Bùi Thanh Hoằng liền thoải mái đưa tay ra để thái y bắt mạch, hắn được chẩn đoán là: "Cơ thể Thượng thư đại nhân vô cùng tráng kiện, không có gì đáng ngại. Tuy nhiên thận hỏa hơi vượng, để ta viết cho đại nhân thang thuốc thanh hỏa."
Thái y vừa dứt lời, đột nhiên Thái thượng hoàng đang bị một đám người vây quanh ho khan mấy tiếng, còn có tiếng kêu của hạ nhân: "Bệ hạ ngài uống chậm thôi, đừng để bị sặc."
Bùi Thanh Hoằng đương nhiên không từ chối ý tốt của thái y. Là thần tử, hắn không tiện ở lại lâu trong tẩm điện của Thái thượng hoàng, vì vậy hắn liền lui khỏi cùng Bùi Diên và Bùi Thanh Dật ngay sau khi nói vài lời chúc.
Ngồi đợi lâu như vậy, hắn cũng biết được một chút về tình hình của Thái thượng hoàng. Mũi tên đã bị tẩm sẵn kịch độc, dù chỉ dính một chút cũng khiến một con trâu phải ngã gục. Thái thượng hoàng bị thương nhẹ, độc dược lập tức tác động đến cơ thể của y, vì vậy vị quân chủ này mới đột nhiên ngã khỏi ngựa.
Có điều người như Thái Thúc Lan đã được nuôi lớn từ các loại linh chi và thử qua các không ít độc dược, do đó thân thể của y có tính kháng độc rất mạnh. Vết thương kia có thể dễ dàng lấy mạng người bình thường, nhưng chỉ có thể gây ra tê liệt nửa người dưới trong thời gian ngắn với Thái thượng hoàng, thực tế không có gì đáng ngại.
Sau khi Thái thượng hoàng có thể điều khiển thân thể bình thường, hình phạt cho nhóm người đi cùng y cũng được ban xuống. Mặc dù những người kia là trúng phải cái bẫy đã được sắp đặt sẵn nên mới để mất dấu Thái thượng hoàng, nhưng làm sai thì phải bị phạt. Ngự Lâm quân bị phạt bổng lộc nửa năm, còn mấy thanh niên tuấn kiệt nghe thấy "phần thưởng" của mình thì từng người đều thất vọng ỉu xìu, nhăn nhúm như quả táo tàu.
Sau thánh chỉ trừng phạt những người kia là thánh chỉ phong thưởng cho Bùi Thanh Hoằng: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Bùi Thanh Hoằng Bùi thượng thư là người thông minh trí dũng, trái tim chân thành, có công cứu giá, phong làm Trường Tín hầu*."
*Hầu: phong cho những người có công lao hoặc danh vọng lớn, hoặc con trưởng của các quốc công hoặc vương.
Chưa kịp chớp mắt, đột nhiên Bùi Thanh Hoằng cảm giác có một đôi tay mảnh khảnh nhưng sức lực kinh người siết chặt cổ họng của mình. Sự ngạt thở ấy khiến hắn cảm thấy sinh mệnh của mình bị uy hiếp nghiêm trọng, nhưng lý trí hắn đã lựa chọn từ bỏ kháng cự. Sau khi Thái thượng hoàng mở mắt ra nhìn thấy gương mặt của Bùi Thanh Hoằng, bàn tay đang siết cổ hắn lập tức nới lỏng.
Bùi Thanh Hoằng khó khăn ho khan hai tiếng, trên cổ bị hằn một vòng xanh tím: "Bệ hạ?" Hắn cúi đầu xem xét cơ thể của Thái Thúc Lan. Ngoài dự đoán, Thái thượng hoàng không hề bị trúng tên, thậm chí còn không có vết thương nào đáng ngại.
Thanh niên mang gương mặt anh tuấn và dáng người hoàn hảo thuận theo ánh mắt của hắn, chuyển tầm mắt từ Bùi Thanh Hoằng về phía thân thể của chính mình. Y trầm giọng nói: "Chân cô gia bị trầy, hiện tại thân thể không di chuyển được." Bùi Thanh Hoằng gật đầu, quay đầu nhìn về phía bạch mã đột nhiên quỳ xuống khi nãy.
Cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử của hắn lập tức co lại.
Bụng dưới của bạch mã bị máu tươi nhuộm đỏ tươi, phân nửa chiều dài mũi tên đâm sâu vào thân ngựa. Máu thịt chung quanh mũi tên hẳn nên là màu đỏ, nay lại trở thành đen ngòm khiến người ta kinh hoảng. Quả nhiên, mũi tên kia đã được tẩm sẵn kịch độc.
Bùi Thanh Hoằng cúi đầu hỏi ý kiến của Thái thượng hoàng: "Bệ hạ, bây giờ chúng ta nên..." Tiếng vó ngựa ngày càng gần cắt đứt lời nói của hắn. Hiển nhiên một hai con ngựa không thể phát ra âm thanh lớn đến vậy, Bùi Thanh Hoằng cũng không phải cao thủ võ lâm võ nghệ cao cường, hắn quyết đoán kéo Thái thượng hoàng chạy trước. Tóm lại phải trốn đã rồi mới quan sát kẻ đến là địch hay bạn.
Nhưng mới kéo Thái Thúc Lan khỏi con ngựa đã khiến hắn tốn không ít công sức, Thái thượng hoàng thoạt nhìn không quá cao lớn nhưng thực ra lại rất nặng. Nếu chậm chạp dìu một người trong hoàn cảnh này, chắc chắn hắn còn chưa kịp tìm thấy chỗ trốn mấy kẻ kia đã chạy tới rồi.
Hắn cắn răng nói: "Bệ hạ, mạo phạm rồi." Sau đó lập tức bế y lên, sải dài bước chân về phía lùm cây dày đặc cao cỡ nửa người cách đó một trăm mét. Vì vác bề trên lên vai quá là mạo phạm, Bùi Thanh Hoằng lại không nghĩ ra tư thế gì thích hợp, hắn đành vòng tay trái qua đỡ lấy bả vai của Thái Thúc Lan, bàn tay đặt dưới nách trái của đối phương, tay phải luồn qua đầu gối – chính là tư thế bế công chúa điển hình.
Nửa người dưới của Thái Thúc Lan không lấy sức nổi nhưng hai tay vẫn linh hoạt như thường, bằng không y đã không thể siết cổ Bùi Thanh Hoằng ngay khi hắn vừa lại gần. Mắt y chăm chú nhìn vào vệt tím xanh trên phần cổ trắng nõn của đối phương, tay phải tự giác vòng qua cổ hắn, tựa đầu vào bờ vai vững chãi đáng tin cậy của Bùi Thanh Hoằng. Y hoàn toàn không có ý trách cứ đối phương mạo phạm, tùy ý để hắn đặt mình xuống sau bụi cây.
Đến nơi ẩn nấp, Bùi Thanh Hoằng vội vàng khuỵu một gối xuống, nửa ngồi nửa quỳ trên bãi cỏ, cố gắng điều chỉnh để Thái thượng hoàng có thể ngồi ở tư thế thoải mái nhất. Thân thể mất đi tri giác của Thái thượng hoàng được hắn đặt trên bãi cỏ, còn nửa người trên được Bùi Thanh Hoằng đỡ lấy, để tựa vào lồng ngực hắn.
Qua khe hở giữa những cành lá rậm rạp, Bùi Thanh Hoằng có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của những người vừa cưỡi ngựa tới. Đó là một nhóm thanh niên mặc y phục đen, đỏ, tím hoặc lam, thỉnh thoảng lại gọi lớn một tiếng "Bệ hạ!". Đi cùng bọn họ còn có tiểu đội của Ngự Lâm quân phụ trách bảo vệ Hoàng đế và Thái thượng hoàng.
Bọn họ rất đông, trên người còn mang theo vũ khí. Thái thượng hoàng vốn đi cùng bọn họ nhưng đột nhiên lại lạc khỏi nhóm, sau đó còn bị truy sát. Mặc dù thoạt nhìn hẳn là phe ta, nhưng Bùi Thanh Hoằng không hoàn toàn hiểu tình hình, hắn quyết định giao quyền lựa chọn cho nam nhân trong ngực mình: "Bệ hạ, người đến là thế tử Vĩnh An Vương. Có cả một tiểu đội của Ngự Lâm quân, tổng thống lĩnh Ngự Lâm quân cũng ở đây. Bọn họ đang tìm kiếm ngài."
"Nâng đầu ta lên chút." Giọng nói của Thái thượng hoàng khản đặc nhưng ngữ điệu vẫn bình tĩnh và uy nghi như thường ngày, khiến người ta không có cách nào chống lại mệnh lệnh của y. Bùi Thanh Hoằng đã được giáo dục để làm thần tử hơn mười mấy năm, hắn vô thức gật đầu rồi cẩn thận từng li từng tí nâng cổ Thái thượng hoàng lên để tầm nhìn của đối phương ngang với mình.
Bùi Thanh Hoằng không thể không làm hai việc cùng lúc, hắn vừa xem xét động tĩnh của những người ngoài kia vừa quan sát sắc mặt của Thái thượng hoàng. May mắn thay, sau khi thấy những gương mặt quen thuộc kia, gương mặt anh tuấn nhưng vẫn còn vết sẹo chưa biến mất hoàn toàn của Thái Thúc Lan có vẻ thả lỏng phần nào. Như mong đợi, đôi môi mỏng kia khẽ mở, lời nói của y khiến Bùi Thanh Hoằng thở phào nhẹ nhõm: "Nói cho bọn họ cô gia ở đây, để bọn họ chạy tới tìm cô gia."
Sau khi nhóm người kia phát hiện ra con bạch mã của Thái thượng hoàng cùng thi thể của mấy tên thích khách, Bùi Thanh Hoằng đứng dậy từ sau bụi cây, hắn dùng sức hô lớn: "Bệ hạ ở đây, mau tới!"
Chỉ trong chốc lát nhóm người lòng nóng như lửa đốt vội vàng chạy tới. Một nhóm vây quanh hai người, Bùi Thanh Hoằng đỡ lấy đầu của Thái thượng hoàng, thủ lĩnh Ngự Lâm quân thì cẩn thận nâng cặp chân tôn quý của y lên, hai người hợp lực nâng Thái thượng hoàng lên yên ngựa của Bùi Thanh Hoằng. Theo mệnh lệnh của Thái thượng hoàng, Bùi Thanh Hoằng ngồi sau vị vương giả bị thương, cưỡi chung ngựa về hành cung* của Hoàng đế. Còn Ngự Lâm quân cùng con cháu nhà quan thì quây thành vòng tròn bao quanh con ngựa mà bọn họ cùng cưỡi.
*Hành cung: cung vua xây ở các tỉnh ngoài để nghỉ khi đi tuần thú.
Trong hành cung, Thái thượng hoàng chỉ bị trầy xước rất nhẹ đang được thái y chữa trị, còn Bùi Thanh Hoằng vừa lập được đại công thì ngồi trên ghế ngay cạnh long sàng của Thái thượng hoàng xem thái y chẩn đoán. Quan viên lục tục kéo đến hỏi han ân cần.
Các đại thần có phẩm cấp tương đối cao vào một nhóm lại ra một nhóm, quan viên dưới tứ phẩm thì bị ngăn lại ở ngoài tẩm cung. Bùi Diên thân là Tả tướng tới không hẳn là muộn, sau khi bái kiến Thái thượng hoàng, ông cùng con trai cả bước tới chỗ Bùi Thanh Hoằng đang ngồi.
"Con có bị thích khách đả thương không?" "Mộc Chi không sao chứ?" Hai cha con có gương mặt giống nhau tới bảy phần lên tiếng gần như là cùng một lúc khiến Bùi Thanh Hoằng không khỏi buồn cười. Hắn lắc đầu ra hiệu mình không bị thương chỗ nào.
Nhưng cái lắc đầu này của hắn lại vô tình để lộ vết bầm bị cổ áo che khuất, Bùi Thanh Dật vốn luôn lạnh nhạt lập tức than khóc thảm thiết vì đau lòng cho đệ đệ nhà mình: "Đệ còn nói là không sao? Cổ, cổ bị làm sao thế này?"
Bùi Thanh Hoằng ho khan hai tiếng, hướng mắt về phía Thái thượng hoàng đang bị một đám thái y vây quanh. Bùi Diên tương đối thận trọng, ông trừng mắt con trai cả nhà mình rồi hạ giọng nhỏ đến mức chỉ có Bùi Thanh Hoằng và Bùi Thanh Dật nghe được: "Vết bầm kia hẳn là do thích khách, đệ đệ ngươi không sao là tốt rồi. Thanh Dật chú ý một chút, đây là tẩm điện của bệ hạ đó."
Bùi Thanh Dật thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ánh mắt của anh quả thực là sắc bén, đảo mắt liền thấy vết máu khô trên y phục của Bùi Thanh Hoằng. Anh hoảng hốt chỉ vào y phục của đệ đệ: "Máu, máu, máu! Thái y đâu!"
Ngay cả Bùi Thanh Hoằng cũng bị dáng vẻ hoảng loạn của anh dọa sợ, hắn vô thức nhìn lại y phục của mình. Trên chiếc áo choàng màu xanh thẫm quả nhiên có vài vệt máu lớn nhỏ, màu đỏ sẫm của máu khô dính trên nền áo tối màu không quá dễ thấy. Hơn nữa dưới tình cảnh cấp bách như vậy hắn cũng không để ý tới y phục của mình, sau khi suy nghĩ một lát Bùi Thanh Hoằng lắc đầu: "Đây không phải máu của đệ. Có lẽ là khi hoảng loạn không cẩn thận dính phải máu của con ngựa của bệ hạ."
Hắn cởi áo choàng xuống ngay trước mặt hai người, lại quay qua một vòng: "Đệ thật sự không sao mà."
Bùi Thanh Dật vẫn bán tín bán nghi đưa tay sờ sờ thắt lưng của Bùi Thanh Hoằng, rất có thể nơi đó bị thương rồi để lại vết máu kia. Sau khi sờ tới sờ lui một hồi anh liền xòe tay ra xem, lòng bàn tay vẫn sạch sẽ, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, đường chỉ tay rõ ràng, có vài vết chai dày ở nơi cầm bút, hoàn toàn không có máu.
Thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của đại ca nhà mình, Bùi Thanh Hoằng quả thực có chút dở khóc dở cười, trong lòng lại vô cùng ấm áp, cảm động vì sự quan tâm chân thành của đối phương. Giọng nói của thái y đột nhiên phá vỡ cảnh tượng phụ tử huynh đệ vui vẻ hòa thuận: "Bệ hạ nói để lão phu bắt mạch cho Bùi đại nhân, xin hai người nhường một chút."
Thái y có thể coi như không nghe thấy lời nói ban nãy của Bùi Thanh Dật, nhưng lời của Thái thượng hoàng bọn họ không thể không nghe. Bùi Thanh Hoằng liền thoải mái đưa tay ra để thái y bắt mạch, hắn được chẩn đoán là: "Cơ thể Thượng thư đại nhân vô cùng tráng kiện, không có gì đáng ngại. Tuy nhiên thận hỏa hơi vượng, để ta viết cho đại nhân thang thuốc thanh hỏa."
Thái y vừa dứt lời, đột nhiên Thái thượng hoàng đang bị một đám người vây quanh ho khan mấy tiếng, còn có tiếng kêu của hạ nhân: "Bệ hạ ngài uống chậm thôi, đừng để bị sặc."
Bùi Thanh Hoằng đương nhiên không từ chối ý tốt của thái y. Là thần tử, hắn không tiện ở lại lâu trong tẩm điện của Thái thượng hoàng, vì vậy hắn liền lui khỏi cùng Bùi Diên và Bùi Thanh Dật ngay sau khi nói vài lời chúc.
Ngồi đợi lâu như vậy, hắn cũng biết được một chút về tình hình của Thái thượng hoàng. Mũi tên đã bị tẩm sẵn kịch độc, dù chỉ dính một chút cũng khiến một con trâu phải ngã gục. Thái thượng hoàng bị thương nhẹ, độc dược lập tức tác động đến cơ thể của y, vì vậy vị quân chủ này mới đột nhiên ngã khỏi ngựa.
Có điều người như Thái Thúc Lan đã được nuôi lớn từ các loại linh chi và thử qua các không ít độc dược, do đó thân thể của y có tính kháng độc rất mạnh. Vết thương kia có thể dễ dàng lấy mạng người bình thường, nhưng chỉ có thể gây ra tê liệt nửa người dưới trong thời gian ngắn với Thái thượng hoàng, thực tế không có gì đáng ngại.
Sau khi Thái thượng hoàng có thể điều khiển thân thể bình thường, hình phạt cho nhóm người đi cùng y cũng được ban xuống. Mặc dù những người kia là trúng phải cái bẫy đã được sắp đặt sẵn nên mới để mất dấu Thái thượng hoàng, nhưng làm sai thì phải bị phạt. Ngự Lâm quân bị phạt bổng lộc nửa năm, còn mấy thanh niên tuấn kiệt nghe thấy "phần thưởng" của mình thì từng người đều thất vọng ỉu xìu, nhăn nhúm như quả táo tàu.
Sau thánh chỉ trừng phạt những người kia là thánh chỉ phong thưởng cho Bùi Thanh Hoằng: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Bùi Thanh Hoằng Bùi thượng thư là người thông minh trí dũng, trái tim chân thành, có công cứu giá, phong làm Trường Tín hầu*."
*Hầu: phong cho những người có công lao hoặc danh vọng lớn, hoặc con trưởng của các quốc công hoặc vương.
Danh sách chương