Những thân ảnh này, mỗi một người trên thân đều mang theo đầy rẫy sát khí.
Vũ khí cùng áo giáp vẫn còn ánh lên bạch quang, trong nháy mắt liền tạo thành một đội quân, đứng thành hàng sau lưng Vệ Tử Khâm, đem Diêu Vũ bảo hộ ở giữa.
Thời khắc này, cảm nhận được không khí trong phòng đã rét lạnh đến mức không thể diễn tả được, ngay cả thân thể của y đều không kiềm được, bắt đầu phát run.
Diêu Vũ liền nghe thấy âm thanh của Vệ Tử Khâm đang lên.
“Nhắm mắt lại.”
Hồ nghi nhìn bóng lưng vĩ ngạn trước mặt, ánh vào mắt Diêu Vũ còn có một đạo hắc ám xông thẳng lên trời, mang theo tuyệt vọng cùng vô tận nguyền rủa, tựa như sóng thần đang ập về phía bọn họ.
Trái tim đập lỡ vài nhịp, con ngươi của Diêu Vũ liền chậm rãi mở to.
Thậm chí, y có thể cảm nhận được khí tức tử vong đang không ngừng ùa về phía mình.
Lệnh tâm linh của y đều không ngừng run lẩy bẩy.
Theo bản năng, Diêu Vũ liền chầm chậm nhắm mắt lại, cuối cùng, tầm mắt liền quy về tối tăm.
Trong bóng đêm, thời gian tựa như được phóng đại vô số lần, khiến người dễ dàng nôn nóng, bất an.
Nhất là khi xung quanh còn quá mức yên tĩnh, chỉ còn sót lại tiếng tim đập của y.
Thế nhưng, Diêu Vũ biết rõ, bên dưới sự im lặng đó, lại là một tầng sát cơ dày đặc.
Cuối cùng, tựa như trải qua mấy đời, bên tai Diêu Vũ rốt cuộc cũng vang lên một tiếng ầm vang, như vô số mảnh thủy tinh vỡ tung.
Trong nháy mắt, kình phong nhấc lên, vô số tro bụi liền cuốn vào người Diêu Vũ, thổi bay tóc tai cùng xiêm y của y.
Bên trong xen lẫn từng sợi âm khí lạnh lẽo, cùng với đủ loại cảm xúc từ sát ý, đau khổ cho đến tuyệt vọng.
Gió lớn tạt vào mặt, đem da mặt Diêu Vũ thổi đến sinh đau.
Tựa như bị vô số lưỡi đao cắt qua.
Dù cho không mở mắt, nhưng Diêu Vũ vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được, đám binh lính xung quanh đang từng chút một trở nên suy tàn, tan biến giữa không gian.
Cùng lúc đó, không kịp phòng ngừa, eo của Diêu Vũ lại đột ngột bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, dưới chân cũng rơi vào khoảng không.
Cảm nhận được thân thể bản thân đang di động rất nhanh, cũng như xúc cảm lạnh lẽo không giống người sống của người ở bên cạnh, Diêu Vũ vẫn nhắm chặt mắt, lắng nghe âm thanh đổ vỡ ngày càng khuất xa.
Rốt cuộc, cho đến khi người đang ôm bản thân dừng lại, thả y xuống, lúc này, y mới có thể thả lỏng tâm tình, mở mắt ra.
Quả nhiên, đập vào mắt vẫn là gương mặt góc cạnh như điêu khắc của Vệ Tử Khâm.
Cho đến khi theo tiếng ‘lốp bốp’ mà nhìn sang, Diêu Vũ mới phát hiện, Vọng Nguyệt Lâu đã bị bọn họ trực tiếp đánh nát, từ nay về sau, cũng sẽ không ở được nữa.
Nhưng cây liễu kia…
Không cho Diêu Vũ có thời gian nuối tiếc quá nhiều, lúc này, trước mặt y, hai đạo quỷ vực riêng biệt cũng đã nhanh chóng xuyên qua vách tường, dừng lại trước mặt y.
Lúc này, tất cả bọn họ cũng đã dừng lại ở giữa đường lớn, xung quanh là một mảnh rộng rãi thoáng đạt.
Nhìn xem chiến trường được mở rộng như thế này, Diêu Vũ cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
Nhưng được rồi, chí ít cũng không sợ vô ý bị đè chết.
Không biết có phải đã nhận định gì đó hay không, lúc này, ngay cả lời nói nhảm cũng không nói, hai bên đã lần nữa xuất thủ, điều ra quỷ vực.
Chống đỡ một lần công kích từ bọn họ mang tới, lúc này, trên người Vệ Tử Khâm mặc dù vẫn không có thương tích, nhưng rất rõ ràng, áo choàng sau lưng cũng đã bị xé rách một miếng to.
Theo suy đoán của Diêu Vũ, thời khắc mấu chốt, có lẽ chính là thanh trường thương kia làm ra cống hiến.
Nếu không, Vệ Tử Khâm dù cho có mạnh đi nữa, cũng không có khả năng cùng lúc chống đỡ quỷ vực của hai vị hung thần.
Lúc này, trước mặt Trác Thiên Hạo cùng Mặc Phong cũng đã có hắc ám lan tràn ra, bên trong mơ hồ hiện lên thân ảnh của vô số quỷ nô, nhìn thấy liền kinh người.
Thế nhưng, cũng vào đúng lúc này, ngay khi hai bên chuẩn bị chiến đấu một lần nữa, thì đột nhiên, đại địa dưới chân bọn họ lại đột ngột rung lắc dữ dội, trên bầu trời, dưới bóng đêm u ám, cũng có một thứ gì đó đang dần được hình thành.
Nó tựa như một tấm rèm mỏng, lại tựa như một chiếc lồng lớn, đem tất cả mọi người đều bao vây ở đây.
Lúc này, dị biến phát sinh, ngay cả ba vị hung thần đều không thể không dừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Nhìn xem lồng sáng chậm rãi đóng chặt, khép kín trên đỉnh đầu.
Lỗ tai Diêu Vũ lại đột ngột trở nên vù vù, thật lâu sau, mới có thể cố giảm nhẹ không ít.
Ở thời khắc này, chín thành chín sinh linh trên Linh Vực cũng đều đã cùng một lúc ngẩng đầu, trên mặt mỗi người lại mang một thần sắc khác nhau.
Cùng lúc đó, trên bầu trời, âm thanh thanh lãnh, đạm mạc của chủ thần cũng đã không chút báo trước mà vang lên.
[ Sau bảy ngày thời gian, chào mừng 5211 người chơi cuối cùng cũng tiến đến một bước này.
Chỉ là, như ta đã nói, tố chất của các ngươi thật sự là quá mức tệ hại.
Chỉ mới trải qua mấy tràng nhiệm vụ, các ngươi liền đã nên chết thì chết, nên tàn thì tàn, thật sự là không tài nào nói nổi.]
[ Cho nên, chung cực nhiệm vụ so với trong tưởng tượng của ta, lại đến sớm hơn một chút.]
[ Mong rằng những giây phút cuối đời này, các ngươi có thể vì ta xướng lên một khúc khải hoàn.].
Vũ khí cùng áo giáp vẫn còn ánh lên bạch quang, trong nháy mắt liền tạo thành một đội quân, đứng thành hàng sau lưng Vệ Tử Khâm, đem Diêu Vũ bảo hộ ở giữa.
Thời khắc này, cảm nhận được không khí trong phòng đã rét lạnh đến mức không thể diễn tả được, ngay cả thân thể của y đều không kiềm được, bắt đầu phát run.
Diêu Vũ liền nghe thấy âm thanh của Vệ Tử Khâm đang lên.
“Nhắm mắt lại.”
Hồ nghi nhìn bóng lưng vĩ ngạn trước mặt, ánh vào mắt Diêu Vũ còn có một đạo hắc ám xông thẳng lên trời, mang theo tuyệt vọng cùng vô tận nguyền rủa, tựa như sóng thần đang ập về phía bọn họ.
Trái tim đập lỡ vài nhịp, con ngươi của Diêu Vũ liền chậm rãi mở to.
Thậm chí, y có thể cảm nhận được khí tức tử vong đang không ngừng ùa về phía mình.
Lệnh tâm linh của y đều không ngừng run lẩy bẩy.
Theo bản năng, Diêu Vũ liền chầm chậm nhắm mắt lại, cuối cùng, tầm mắt liền quy về tối tăm.
Trong bóng đêm, thời gian tựa như được phóng đại vô số lần, khiến người dễ dàng nôn nóng, bất an.
Nhất là khi xung quanh còn quá mức yên tĩnh, chỉ còn sót lại tiếng tim đập của y.
Thế nhưng, Diêu Vũ biết rõ, bên dưới sự im lặng đó, lại là một tầng sát cơ dày đặc.
Cuối cùng, tựa như trải qua mấy đời, bên tai Diêu Vũ rốt cuộc cũng vang lên một tiếng ầm vang, như vô số mảnh thủy tinh vỡ tung.
Trong nháy mắt, kình phong nhấc lên, vô số tro bụi liền cuốn vào người Diêu Vũ, thổi bay tóc tai cùng xiêm y của y.
Bên trong xen lẫn từng sợi âm khí lạnh lẽo, cùng với đủ loại cảm xúc từ sát ý, đau khổ cho đến tuyệt vọng.
Gió lớn tạt vào mặt, đem da mặt Diêu Vũ thổi đến sinh đau.
Tựa như bị vô số lưỡi đao cắt qua.
Dù cho không mở mắt, nhưng Diêu Vũ vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được, đám binh lính xung quanh đang từng chút một trở nên suy tàn, tan biến giữa không gian.
Cùng lúc đó, không kịp phòng ngừa, eo của Diêu Vũ lại đột ngột bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, dưới chân cũng rơi vào khoảng không.
Cảm nhận được thân thể bản thân đang di động rất nhanh, cũng như xúc cảm lạnh lẽo không giống người sống của người ở bên cạnh, Diêu Vũ vẫn nhắm chặt mắt, lắng nghe âm thanh đổ vỡ ngày càng khuất xa.
Rốt cuộc, cho đến khi người đang ôm bản thân dừng lại, thả y xuống, lúc này, y mới có thể thả lỏng tâm tình, mở mắt ra.
Quả nhiên, đập vào mắt vẫn là gương mặt góc cạnh như điêu khắc của Vệ Tử Khâm.
Cho đến khi theo tiếng ‘lốp bốp’ mà nhìn sang, Diêu Vũ mới phát hiện, Vọng Nguyệt Lâu đã bị bọn họ trực tiếp đánh nát, từ nay về sau, cũng sẽ không ở được nữa.
Nhưng cây liễu kia…
Không cho Diêu Vũ có thời gian nuối tiếc quá nhiều, lúc này, trước mặt y, hai đạo quỷ vực riêng biệt cũng đã nhanh chóng xuyên qua vách tường, dừng lại trước mặt y.
Lúc này, tất cả bọn họ cũng đã dừng lại ở giữa đường lớn, xung quanh là một mảnh rộng rãi thoáng đạt.
Nhìn xem chiến trường được mở rộng như thế này, Diêu Vũ cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
Nhưng được rồi, chí ít cũng không sợ vô ý bị đè chết.
Không biết có phải đã nhận định gì đó hay không, lúc này, ngay cả lời nói nhảm cũng không nói, hai bên đã lần nữa xuất thủ, điều ra quỷ vực.
Chống đỡ một lần công kích từ bọn họ mang tới, lúc này, trên người Vệ Tử Khâm mặc dù vẫn không có thương tích, nhưng rất rõ ràng, áo choàng sau lưng cũng đã bị xé rách một miếng to.
Theo suy đoán của Diêu Vũ, thời khắc mấu chốt, có lẽ chính là thanh trường thương kia làm ra cống hiến.
Nếu không, Vệ Tử Khâm dù cho có mạnh đi nữa, cũng không có khả năng cùng lúc chống đỡ quỷ vực của hai vị hung thần.
Lúc này, trước mặt Trác Thiên Hạo cùng Mặc Phong cũng đã có hắc ám lan tràn ra, bên trong mơ hồ hiện lên thân ảnh của vô số quỷ nô, nhìn thấy liền kinh người.
Thế nhưng, cũng vào đúng lúc này, ngay khi hai bên chuẩn bị chiến đấu một lần nữa, thì đột nhiên, đại địa dưới chân bọn họ lại đột ngột rung lắc dữ dội, trên bầu trời, dưới bóng đêm u ám, cũng có một thứ gì đó đang dần được hình thành.
Nó tựa như một tấm rèm mỏng, lại tựa như một chiếc lồng lớn, đem tất cả mọi người đều bao vây ở đây.
Lúc này, dị biến phát sinh, ngay cả ba vị hung thần đều không thể không dừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Nhìn xem lồng sáng chậm rãi đóng chặt, khép kín trên đỉnh đầu.
Lỗ tai Diêu Vũ lại đột ngột trở nên vù vù, thật lâu sau, mới có thể cố giảm nhẹ không ít.
Ở thời khắc này, chín thành chín sinh linh trên Linh Vực cũng đều đã cùng một lúc ngẩng đầu, trên mặt mỗi người lại mang một thần sắc khác nhau.
Cùng lúc đó, trên bầu trời, âm thanh thanh lãnh, đạm mạc của chủ thần cũng đã không chút báo trước mà vang lên.
[ Sau bảy ngày thời gian, chào mừng 5211 người chơi cuối cùng cũng tiến đến một bước này.
Chỉ là, như ta đã nói, tố chất của các ngươi thật sự là quá mức tệ hại.
Chỉ mới trải qua mấy tràng nhiệm vụ, các ngươi liền đã nên chết thì chết, nên tàn thì tàn, thật sự là không tài nào nói nổi.]
[ Cho nên, chung cực nhiệm vụ so với trong tưởng tượng của ta, lại đến sớm hơn một chút.]
[ Mong rằng những giây phút cuối đời này, các ngươi có thể vì ta xướng lên một khúc khải hoàn.].
Danh sách chương