Phát hiện ba vị hung thần bên cạnh đều ngẩng đầu, Diêu Vũ liền có chút kinh ngạc lên tiếng :“Các ngươi…có thể nghe thấy âm thanh của chủ thần, cùng với lồng sáng đó sao?”
“Chủ thần? Thì ra hắc thủ sau màn tạo ra những thứ này được xưng là chủ thần.” Nhẹ giọng lẩm bẩm, rõ ràng có hiểu biết hơn hai ‘người’ khác rất nhiều, Mặc Phong liền đứng ra tiếp lời Diêu Vũ :“Ban đầu thì không nhìn hay nghe thấy được.”
“Nhưng hiện tại thì đã có thể.

Lúc trước cũng là như vậy, chỉ khi quá trình đi đến hồi kết, ta mới có thể chứng kiến được sự tồn tại của thứ…gọi là chủ thần đó.”
Nhìn thấy hai người bên cạnh đều ngưng trọng nhìn trời, cũng không phản bác, Diêu Vũ liền biết, tình trạng của bọn họ cũng cùng Mặc Phong không khác nhau lắm.
Thế nhưng, cũng không để Diêu Vũ suy tư quá lâu, lúc này, âm thanh của chủ thần đã lần nữa truyền khắp mọi ngỏ ngách trong Linh Vực.
[ Kế tiếp, trong số 5000 người chơi may mắn sống sót, ta sẽ không loại bỏ 1000 người chơi xếp cuối trong bảng xếp hạng như trong quy tắc thiết lập ban đầu.


Dù sao, đôi khi cũng phải cho kẻ yếu một cơ hội trở mình, có đúng không?]
[ Được rồi, đến với trò chơi chính của chúng ta lần này.

Các ngươi có nhìn thấy vòng sáng màu đỏ bao trùm trên thương khung kia hay không? Kế tiếp, tất cả những người chơi nằm ở ngoài vòng tròn này sẽ được truyền tống đến bên trong vòng tròn tại một vị trí bất kì.]
[ Kế tiếp, cứ cách mỗi một khắc, vòng tròn liền sẽ không ngừng co lại.

Việc các ngươi cần làm, chính là không ngừng chạy về phía trung tâm.]
[ Những người nào không may rơi ra khỏi vòng tròn, liền sẽ xem như đánh mất cơ hội, trực tiếp mạt sát.

Cho nên, cũng đừng ôm tâm lý may mắn mà ngồi yên một chỗ, mong muốn ngư ông đắc lợi.]
[ Không chỉ riêng người chơi, kế tiếp, ta cũng sẽ đem tất cả ma quỷ trong Linh Vực đều chuyển tới bên trong vòng sáng, rải rác ở khắp mọi ngỏ ngách.

Vì vậy, trong lúc đào vong, các ngươi sẽ không chỉ phải đề phòng người chơi khác, mà còn sẽ phải chống cự với tầng tầng quỷ dị.]
[ Trò chơi không có gia hạn về thời gian, nên chỉ kết thúc khi trong Linh Vực chỉ còn lại một người sống cuối cùng.]
[ Kể từ hiện tại, BXH sẽ triệt để bị loại bỏ, thứ hạng bên trên sẽ không còn mang tới cho các ngươi bất kì ưu thế gì nữa.

Đề nghị người chơi nên đem tích phân của mình dùng đi hối đoái vật phẩm cần thiết, bởi vì khi nhiệm vụ kết thúc, tích phân sẽ biến thành một chuỗi con số không có ý nghĩa.]
[ Cuối cùng, còn có thêm một quy tắc bị sửa chữa.

Khi gϊếŧ chết người chơi khác, các ngươi sẽ có thể nhận được toàn bộ tích phân trên người đối phương mà không chỉ là một nửa giống như trước kia.]

[ Tốt, tất cả quy tắc đều đã nói xong, kế tiếp, liền chuẩn bị đào vong đi, ta rất kỳ vọng vào người chiến thắng cuối cùng.]
Giống với Diêu Vũ nghĩ, chủ thần thật sự là đang dùng phương pháp nuôi cổ đến bồi dưỡng bọn họ.

Từ trong vô số độc trùng, tìm ra con độc trùng mạnh nhất.
Ngẩng đầu, dựa vào vị trí đến phán đoán, Diêu Vũ có thể đoán được, vị trí của bản thân lúc này đang nằm ở khoảng giữa của vòng sáng, cách trung tâm không gần không xa.
Bên tai, âm thanh của hệ thống cũng đã máy móc vang lên, vô cùng đúng lúc.
[ Chúc mừng người chơi Diêu Vũ đã trở thành bá chủ BXH trong xuyên suốt quá trình.

Dựa vào biểu hiện xuất chúng của người chơi, lần này, hệ thống đặc biệt ban cho người chơi một phần thưởng vô cùng đặc thù.]
[ Đinh, chúc mừng người chơi nhận được hi hữu vật phẩm : Bất Tử quang hoàn!]
[ Bất Tử quang hoàn : sau khi sử dụng, có thể để người chơi trong vong một khắc trở nên bất tử bất diệt.
**Lưu ý : vật phẩm thuộc về dạng tiêu hao, chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất, thỉnh suy nghĩ cẩn thận trước khi dùng.]
Nhìn thấy phần thưởng lần này, Diêu Vũ mặc dù rất động tâm, nhưng so với đó, y bất giác lại có chút muốn hệ thống ban tặng cho mình một lần được phép đặt câu hỏi.
Bởi vì, y hiện tại còn có rất nhiều nghi vấn muốn giải hoặc.
Chỉ là, con người phải học được biết tự thỏa mãn, nên có thể để bản thân bất tử bất diệt…dù chỉ là trong một khắc, Diêu Vũ cũng đã cảm thấy vô cùng may mắn.
Giọng nói của chủ thần mặc dù gây nên oanh động rất lớn, nhưng rất nhanh cũng đã chậm rãi tán đi, chỉ để lại cuồn cuộn lôi vân trên bầu trời, cùng với tầng ánh sáng màu đỏ chói mắt đó.
Lúc này, Diêu Vũ mới chợt nhớ tới trạng thái giương cung bạt kiếm vừa bị cắt ngang khi nãy của ba hung thần.

Trong nháy mắt, cả người căng thẳng, y liền lập tức hoàn hồn mà nâng mắt.
Đúng như dự đoán, lúc này, bọn họ cũng đã dời mắt khỏi bầu trời trên cao, bắt đầu âm thầm quan sát lẫn nhau.


Mà xung quanh, tầng tầng hắc khí cùng quỷ vực vẫn như cũ ẩn hiện.
Chỉ là, ngay khi Diêu Vũ cho rằng một trận đại chiến sẽ bùng nổ.

Thì lúc này, không biết là vì lý do gì, Vệ Tử Khâm lại đột nhiên đem trường thương thu lại.

Mà Trác Thiên Hạo cùng Mặc Phong cũng nối tiếp đó, đem quỷ vực thu hồi.
“Các ngươi…” Nhìn thấy bọn họ bỗng dưng ngưng chiến, Diêu Vũ liền kinh ngạc đến há to miệng, nhưng lại triệt để vô thanh.
Lúc này, ở phía đối diện, Mặc Phong cũng đã bước tới, nhún vai, bất đắc dĩ nói :“Đều đã đến chung cực nhiệm vụ…dựa theo những lần trước tới xem, nếu em có thể thành công trở thành người sống sót cuối cùng, như vậy, thời gian ở lại thế giới này của em cũng đã không còn nhiều nữa.”
“Đến nước này rồi, đấu với nhau còn có ý nghĩa gì?”
“Trác đại nhân, hắn nói…là thật sao?” Mắt thấy Vệ Tử Khâm không có phản ứng, Diêu Vũ liền lén lút nhìn biểu lộ của Trác Thiên Hao.
Rất nhanh, y liền nhận được đáp án khẳng định của hắn - một cái gật đầu.
“…” Rất tốt, cho nên y đã bày sẵn lôi đài, thậm chí chuẩn bị sẵn tâm lý đi chết rồi.

Kết quả, trận chiến long trời lở đất, kinh thiên động địa đâu? Bọn họ liền cho y xem cái này?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện