Chỉ vừa tiếp xúc, thắng bại ngay tức khắc liền phân ra. Vô Danh Thư Tịch tựa như trang giấy rơi vào chậu lửa, trong nháy mắt liền hóa thành một quả cầu lửa, dọa đến Nam Cung Tĩnh vội vã đem nó ném ra.

Thế lửa rất lớn, trong nháy mắt liền đã đem cả quyển thư tịch bao phủ, đốt thành tro tàn. Cùng lúc đó, kết giới che chở bọn họ cũng liền tại chỗ nứt vỡ.

Trong thoáng chốc, đám người vẫn còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bóng đen cao lớn kia liền đã lần nữa xuất thủ. Thời khắc này, mãn tầm mắt của muội muội Nam Cung Tĩnh đã không còn gì khác ngoài một tia sáng chói lóa đánh thẳng vào mặt.

Trời đất quay cuồng, hình ảnh cuối cùng mà nàng nhìn thấy được, cũng chỉ còn lại thân thể không đầu đang chậm rãi gục xuống của chính bản thân mình.

-------------------------


Cũng không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ là một tiếng, cũng có thể là cả một đời. Đến tận khi tiếng vó ngựa đòi mạng kia đi xa, Nam Cung Tĩnh mới sợ hãi, từ trong lòng đất chui ra.

Hắn đầu tiên là vươn tay, đem đất cát phủ trên người mình đều gạt bỏ. Tựa như một cỗ thi thể vừa từ trong mộ phần bò ra.

Lúc này, trên mặt hắn đang dán lên một tấm giấy vàng hình tròn, bên trên vẽ đầy hoa văn bằng chu sa. Thoạt nhìn có điểm giống với vàng mã được rải trước linh cữu người chết.

Xác định xung quanh đã không còn nguy hiểm, Nam Cung Tĩnh mới dám đem giấy vàng trên mặt xé xuống, trái tim vẫn còn bùm bùm nhảy loạn.

Đưa mắt nhìn xem khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn biến dạng, trở thành tàn khuyết hao mòn. Nam Cung Tĩnh cũng không tìm thấy được thi thể của những người khác, rất có thể đã bị quỷ vực mang đi.

Muội muội hắn chết rồi, những người khác cũng không trốn khỏi một kiếp, toàn diện vẫn lạc, bị đối phương dùng trường thương trảm đầu.

Hắn có thể may mắn trốn thoát, cũng là nhờ phản ứng nhanh nhạy, dùng hết tích phân ở trong thương thành đổi lấy tấm giấy vàng này. Đây là vật phẩm tiêu hao, sau khi dán lên mặt có thể khiến người sử dụng lâm vào trạng thái giả chết. Nếu không, hắn đã sớm rơi vào kết cục của bọn họ.

Sợ hãi lấn át đau thương, lúc này, Nam Cung Tĩnh đừng nói là ý chí trả thù, ngay cả can đảm để ở lại nơi này thêm một phút một giây nữa, hắn cũng đều không có.

Chỉ là, trước khi chật vật chạy trốn, Nam Cung Tĩnh vẫn không khỏi ở trong lòng thăm hỏi mười tám đời tổ tông của kẻ ngu si, gan to bằng trời dám trộm đầu của hung thần kia.

Đúng vậy, giây phút sinh tử tiếp giáp, Nam Cung Tĩnh đã có thể khẳng định, đạo hắc ảnh khi nãy liền chính là hung thần hàng thật giá thật.


Hơn nữa còn là một tôn hung thần xa lạ mà trong tình báo chưa từng đề cập qua.

----------------------------

"Hả? Chẳng lẽ là gặp phải nguy hiểm gì rồi?" Chỉ vô tình mở BXH ra xem, lại tình cờ nhìn thấy cái tên Nam Cung Tĩnh đang xếp thứ hai trong nháy mắt lại biến mất khỏi Top 10, Diêu Vũ liền kinh ngạc khẽ hô.

Nhưng đồng thời, cũng không để ý quá mức. Nhân quả luân hồi mà thôi, nói không chừng ngày nào đó y cũng sẽ như vậy, xui xẻo bị quỷ quái giết chết, biến mất khỏi ánh mắt thế gian.

Lúc này, cũng đã hơn mười giờ đêm, Diêu Vũ buông ba lô xuống, trực tiếp nằm dài lên giường, thần kinh cũng nhận được một chút thư giãn.

Đêm nay xác thực là quá mức kinh hoàng, nếu không phải nhờ có người giấy thế thân, y cũng đã táng mệnh nơi đó rồi.

Nghĩ tới đây, Diêu Vũ lại không khỏi đối với vị đại nhân nào đó sinh lòng cảm kích.

Được rồi, tuy rằng đối phương có mưu đồ ngấp nghé cái mạng nhỏ này của y. Nhưng cũng xem như là vô cùng thân sĩ, giữ chữ tín. Đến tận bây giờ, ngoại trừ lần đó...hút dương khí của y ra, thì hắn cũng chưa từng làm gì tổn hại tới y.

Thậm chí, rất nhiều lần đều là đang âm thầm bảo hộ y...


Nói như vậy, đối phương cũng có thể tính là một cái quỷ tốt đi?

Diêu Vũ cũng không biết chính mình mắc phải bệnh gì. Loại cảm giác được người khác bảo vệ này, đối với y mà nói, là một loại trải nghiệm rất kỳ dị, xen lẫn một chút...mới lạ?

Tựa như trước kia, cũng chưa từng có ai đứng ra bảo hộ y.

"Ài, nhân lúc hiện tại còn chưa tới canh ba, có thể thử đi thực hiện nhiệm vụ Quan Tài Đinh đó xem."

Mặc dù không biết bảy chiếc đinh đó lưu lại trong người sẽ mang đến nguy hại gì cho hắn. Thế nhưng, cảm giác chắc chắn sẽ không hề dễ chịu. Cho nên, vẫn là mau chóng lấy ra thì hơn.

Bởi vì hiện tại, Diêu Vũ bất tri bất giác lại có chút không muốn thấy hắn chịu đựng đau khổ.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện