23:50 p.m

Nhìn con số hiển hiện trên đồng hồ, Diêu Vũ liền hít sâu một hơi, nằm xuống giường gỗ.

Y dựa theo yêu cầu nhiệm vụ, từ trong thương thành mua tới một tấm khăn voan, là loại thường dùng phủ lên đầu tân nương tử trong ngày đại hôn.

Cũng không biết có phải là hệ thống cố tình chơi xấu hay không. Khăn voan bình thường đa phần đều là một màu đỏ trơn nhẵn, còn nếu có thêu hình, thì cũng đều là hình uyên ương hí thủy, long phụng trình tường.

Nhưng tấm khăn voan y đang cầm trong tay này, lại có chút không đúng!


Ừm, phải là rất rất không đúng.

"Song long hí châu lại là cái quái gì..." Lúc này, Diêu Vũ đã thật sâu cảm nhận được ác ý đến từ phía hệ thống. Thật không ngờ, hệ thống lại có tâm tư đen tối như vậy.

Nhưng mặc kệ trong lòng phỉ nhổ ra sao, Diêu Vũ vẫn là không còn lựa chọn nào khác, bắt đầu dùng que diêm thắp lên hỷ nến, đem nến cắm ở trên đầu giường của mình.

Giữa bóng đêm, ánh nến xanh thẳm chiếu rọi khắp gian phòng, không khí tĩnh lặng như chết, vô cùng âm u quỷ dị. Tựa như xa xa đang có vô số yêu ma quỷ quái ẩn núp, chờ đợi thời cơ từ trong bóng tối nhảy ra.

Thế nhưng, có lẽ đã sớm quen thuộc với đêm đen cùng với lam hỏa của hỷ nến. Nên lúc này, Diêu Vũ lại chỉ cảm thấy cả người thư thái, trong lòng có một cỗ cảm giác an tâm không tên.

Khăn voan bao trùm lên đỉnh đầu, dù có âm đồng, thị giác của Diêu Vũ vẫn là hoàn toàn bị áp chế. Nhưng y cũng không hoảng hốt, chỉ nghiêm túc nhắm mắt lại, lý trí phiêu không, chờ đợi thời khắc đó đến gần.

Rõ ràng chỉ có mấy phút, nhưng Diêu Vũ lại cảm thấy như đã cách mấy đời. Không hiểu thấu lại có chút hồi hộp.

Cho đến khi, cảm giác mất đi trọng lực từ dưới thân truyền tới, y mới biết, nhiệm vụ bắt đầu!

Khoảng không rỗng tuếch xung quanh chậm rãi biến mất. Từ từ thay vào đó, chính là một không gian chật hẹp với sáu vách tường và không khí tắt nghẽn.

Diêu Vũ nằm bất động, bàn tay lại lờ mờ chạm trúng một góc áo trơn mịn quen thuộc. Nhưng khác biệt ở chỗ, lần này, tay chân của y, thế mà lại có thể động!

Biết được thân thể không còn cứng ngắc như trước, Diêu Vũ liền gấp không chờ được, thử nhấc nhấc tay. Quả nhiên, điều khiển vô cùng thông thuận, không hề có chút cản trở nào.


Bởi vì không gian có hạn, nên Diêu Vũ không thể ngồi thẳng dậy được, mà chỉ có thể hơi cong cong sống lưng. Lúc này, từ trong niềm vui ngoài ý muốn đi ra, y lại không kịp phòng ngừa đón nhận một tin tức xấu.

Đó chính là, y rõ ràng đang mở to hai mắt, nhưng trước mắt vẫn như cũ là một mảnh tăm tối, giơ tay không thấy năm ngón.

Không thể làm gì khác hơn, sau khi thử dò xét mấy lần nhưng vẫn không mang đến được chút diệu dụng gì, Diêu Vũ liền từ bỏ hi vọng tìm lại ánh sáng, bắt đầu ở trong quan tài lần mò.

Chỉ là, bốn phía sờ loạn, đồ vật hữu dụng không tìm thấy, nhưng thi thể lạnh cóng thì lại tìm được một bộ!

Không giống với lần trước y toàn thân tê cứng, không thể nhúc nhích, đối phương vẫn sinh long hoạt hổ đi cào quan tài. Lần này đổi lại, biến thành y bốn phía loạn chuyển, còn đối phương thì lại nằm một chỗ bất động.

Thời khắc này, Diêu Vũ không biết có nên cảm khái một câu phong thuỷ luân chuyển hay không.

Biết rõ bản thân không thể nhặt nhạnh chỗ tốt, chỉ có thể ngoan ngoãn theo yêu cầu nhiệm vụ đi làm, Diêu Vũ cũng liền không tiếp tục làm chuyện vô bổ, hao phí thời gian nữa, nhanh chóng bò đến bên cạnh thi thể của người nào đó.

"Đại...đại nhân, ha hả, nói trước một tiếng, oan có đầu nợ có chủ, ta là lòng ôm hảo tâm, cố tình đến giúp ngươi, cho nên...đắc tội rồi..."

Tràn đầy nịnh nọt nói, cũng không quản đối phương có nghe được không, lúc này, bàn tay Diêu Vũ đã bắt đầu sờ vào trên người đối phương, chậm rãi tìm kiếm đai lưng...

Khụ, đừng hiểu nhầm, y hoàn toàn không có ý định hạ lưu gì với một cỗ thi thể đâu. Thế nhưng, nếu muốn từ trên người đối phương tìm tới quan tài đinh, không cởi quần áo thì làm sao mà tìm?

Nhưng làm Diêu Vũ nghi hoặc hơn chính là, đối phương đã chết lâu như thế, vì sao thi thể vẫn còn nguyên vẹn như vậy nha?


Được rồi, không nghĩ, khoa học bình thường căn bản đã không thể chứng minh được những thứ phi logic ở đây.

"Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn..." Mặc dù trong miệng liên tục lẩm bẩm, nhưng động tác của Diêu Vũ vẫn vô cùng độc ác, gần như trong tích tắc liền đã đem y phục tân lang của đối phương lột sạch sẽ, trơn bóng.

Trong lòng cũng thầm nghĩ, y chỉ nói phi lễ chớ nhìn, cũng đâu có nói là phi lễ chớ sờ đâu.

Lúc này, cởi xong y phục, Diêu Vũ lại bắt đầu nhận được một vấn đề khá rắc rối. Đó chính là thi thể của đối phương lớn như vậy, bảy cây đinh đó có thể bị đóng vào đâu?

Khốn kiếp, nếu hai mắt của y có thể nhìn thấy, hoặc đối phương có thể chỉ dẫn cho y thì tốt rồi...

Chỉ là, nghĩ tới trạng thái bây giờ của đối phương, nếu thật sự mở miệng nói chuyện với y...thôi được rồi, đã làm phiền, xin cảm ơn.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện