Trong sơn động Tbilisi có một loại rét lạnh đặc thù. Loại rét lạnh này khác với sự âm lãnh của các phó bản bình thường khác, đây là sự rét lạnh đến tận xương tủy, khiến cả người đau đớn vô cùng, mà nơi phát ra sự rét lạnh đó chính là Tinh Thạch Hàn Lãnh gắn ngay trên đỉnh đầu Boss. Tuy cái rét không gây chết người, cũng không kèm theo dbuff nào. Nhưng với trò chơi có độ chân thật cao như Vận Mệnh, bị vây trong khu vực rét lạnh một thời gian dài, sẽ khiến thân thể game thủ không thoải mái.
Ví như, tay chân đông cứng.
Hiện tại, Diệp Từ cảm thấy ngón tay của mình rất lạnh, thậm chí có thể so với cả cục đá rồi, cứ như một chút tri giác cuối cùng đều bị xói mòn sạch ở đầu ngón tay. Cô hít một hơi thật sâu nhưng nuốt vào phế phổi chỉ có khí lạnh, chẳng khác gì muốn đông hết cả tư duy của cô.
Cô cùng Lưu Niên đều cố gắng cầm cự.
Khoảng cách của cả hai rất gần, chi hơn 8m có tí xíu, dù là ai di chuyển tới trước một chút, chỉ sợ đều rơi vào khu vực cấm của Thợ Săn – 8m.
Đối với Thợ Săn, 8m là một khoảng cách rất vi diệu cũng rất nguy hiểm. Ngoài 8m, Thợ Săn có thể sử dụng cung nỏ. Trong 8m, Thợ Săn chỉ có thể sử dụng vũ khí công kích cận chiến. Tuy đối với chức nghiệp như Thợ Săn, có thể sử dụng tất cả vũ khí của Chiến Sĩ. Nhưng Thợ Săn lại không thích hợp cách đấu vật lộn gần người. Bởi vì ông trời đã chủ định sẵn đặc điểm chức nghiệp vốn có của Thợ Săn không đủ sức bậc để công kích gần, hơn nữa lượng máu lại thấp, da cũng chẳng dày gì.
Cũng vì nguyên nhân ấy, mới có một câu thế này: nếu chức nghiệp cận chiến có thể tiến vào phạm vi 8m của Thợ Săn, vậy chẳng khác nào đã giết chết Thợ Săn đó.
Cho nên, khoảng cách 8m được xưng là khu vực cấm của Thợ Săn.
Chẳng qua điều đó chỉ có ý nghĩa với các chức nghiệp cận chiến khác, đối mặt với Lưu Niên - cũng là Thợ Săn như mình. Tuy Diệp Từ không yên tâm nhưng sẽ không lo lắng vì việc đó. Điều duy nhất làm cô lo lắng là, cô chưa từng cận chiến với Lưu Niên.
Kiếp trước chưa, kiếp này lại càng chưa.
Diệp Từ hiểu biết toàn bộ phạm vi công kích từ xa của Lưu Niên, về phần cận chiến… Cô hoàn toàn không biết gì cả.
Kỳ thật Thợ Săn là một chức nghiệp vật lý đa tài. Chẳng những có thể viễn trình còn có thể cận chiến, tuy kỹ năng cận chiến rất ít nhưng nếu biết cách dùng thích hợp sẽ tạo ra lực sát thương cực lớn. Có điều trong 99 Thợ Săn, tất cả bon họ đều chú trọng bồi dưỡng công kích viễn trình, xem nhẹ cận chiến hẳn.
Nguyên nhân ư, sức bật lúc cận chiến của Thợ Săn rất tệ, lực công kích đứng chót bảng xếp hạng cận chiến. Chỉ là nếu trong tình huống hai Thợ Săn đối chọi, vậy khó nói ai thắng ai bại.
Diệp Từ nhìn chằm chằm Lưu Niên, sợ bỏ lỡ một chi tiết nhỏ. Lưu Niên cũng như vậy.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lưu Niên cảm thấy nếu ngay cả anh cũng không ra tay, chỉ sợ hôm nay nhất định phải thua. Chữ ‘thua’ ấy chưa từng xuất hiện trong từ điển của anh. Anh thở dài một hơi, hai mắt híp dần lại, nếu đoán không sai, bây giờ tinh thần của Công Tử U đối diện đã khẩn trương cao độ, mỗi một động tác nhỏ của anh đều không thể thoát khỏi ánh mắt của cô.
Anh trầm tư một lúc, thân thể hơi chùng xuống, bước chân bắt đầu di chuyển sang bên trái.
Chính là lúc này.
Thân thể Diệp Từ cũng chuyển động, cô vọt đến phía bên phải của Lưu Niên. Nhưng trong nháy mắt, cô kinh hoảng phát hiện, Lưu Niên biến mất.
Đúng vậy Lưu Niên biến mất.
Loại biến mất này, tuyệt đối không phải do sử dụng kỹ năng Tiềm Hành, mà nó giống như bị vô hình hóa chỉ trong chớp mắt hơn. Việc này cách ý tưởng của Diệp Từ quá xa, tuy kỹ thuật của cô tốt lắm, nhưng cô chỉ là một cá nhân, cũng sẽ kinh hoảng khi đối mặt với tình huống chưa từng gặp bao giờ. Cô lập tức hít thở sâu, vội vàng nhảy lùi về sau, ổn định tâm tình mình lại.
Còn chưa kịp rơi xuống đất, cô liền phát hiện cô nghĩ sai rồi.
Vĩnh viễn không được giao lưng mình cho kẻ địch. Tuy giờ không thấy Lưu Niên, nhưng lúc mở kỹ năng nhảy lùi, dù có thể nhảy lùi về sau một khoảng cách, nhưng cô không thể quay đầu lại xem. Nó chẳng khác gì việc cô giao lưng mình cho Lưu Niên cả, nếu lúc này Lưu Niên xuất hiện sau lưng cô, như vậy cô sẽ bị đẩy ngã ngay, một kích trí mạng.
Thời gian kết thúc chiến đấu còn 15 giây.
Diệp Từ chưa từng cảm thấy bất an như bây giờ, cô thậm chí lo sợ rằng trong nháy mắt cô chạm đất, trận chiến của cô và Lưu Niên liền kết thúc.
Cuộc sống đôi lúc sẽ như vậy, sợ cái gì thì thứ đó đến.
Ngay lúc Diệp Từ rơi xuống, tay phải của cô bị ai đó xoay ra sau, tay trái cũng bị hung hăng chế trụ, chỉ trong nháy mắt Diệp Từ mất đi năng lực phản kháng. Trong lòng cô đột nhiên rét run, vẫn là thua sao? “Năm phút này có nhiều người quấy rối quá, chúng ta đánh thêm năm phút nữa?” Lưu Niên đứng sau lưng Diệp Từ, hai tay khống chế cô, trong thanh âm pha chút vui vẻ.
Diệp Từ nhìn nhìn, còn 10 giây thời gian kết thúc chiến đấu, cảm thấy không cam lòng, còn 10 giây, chỉ còn 10 giây, cô rốt cuộc vẫn thua.
“Cô không nói gì, tôi xem như đồng ý rồi đấy.” Lưu Niên nói xong rút cờ trên lưng Diệp Từ xuống, sau đó dùng chút lực, đẩy cô ra thật xa.
Bởi vì quán tính, Diệp Từ thất tha thất thểu vọt ra xa, trừ bỏ bên tai nghe thấy tiếng hét ồn ào của Hắc Mai Thế Gia và Danh Chấn Thiên Hạ, cô còn nghe thấy thanh âm cứng ngắc như robot của hệ thống vang lên: “Bạn đã đánh mất lá cờ, nếu trong năm giây tiếp tục đoạt cờ sẽ có cơ hội chiến đấu tiếp. Nếu không đoạt lại được, mời bạn đến lại lần sau.”
Còn năm giây thôi.
Diệp Từ tức khắc xoay người phóng về phía Lưu Niên, thân thể của cô sắc bén mà nhanh chóng, rút ra Độc Hạt Đinh Thứ bên hông, lấy độc chiêu vô cùng tàn nhẫn đối phó Lưu Niên.
Lưu Niên chỉ lùi lại, không hề có ý phòng ngự hay phản kích. Thân thể anh nhẹ nhàng mà linh hoạt, thêm một một loại ‘lấy nhu thắng cương’. Có vẻ cách Diệp Từ rất xa, khiến kỹ năng của cô không cách nào đánh trúng mục tiêu được.
Thời gian đếm ngược chỉ còn 1 giây.
Diệp Từ cảm thấy ánh mắt cô sắp trừng thành đỏ, cô hét lớn một tiếng, đạp mạnh lên đất, cả người bay về phía Lưu Niên, Độc Hạt Đinh Thứ hung hăng nhắm vào yết hầu anh.
Lưu Niên nhìn động tác của cô có chút muốn cười, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng là......
Diệp Từ phát hiện mục tiêu trước mắt biến mất. Thân thể sắc bén không có điểm dừng, ngã nhào xuống đất.
Tiếp đó lại nghe hệ thống thông báo: “Mục tiêu bạn truy tìm đã rời mạng.”
Đầu đầy hắc tuyến......
Thời khắc mấu chốt thế này, Lưu Niên cư nhiên rớt mạng.
Đây chẳng phải quá ‘hố cha’ à, đây chẳng phải quá ‘hố cha’ à.
Ví như, tay chân đông cứng.
Hiện tại, Diệp Từ cảm thấy ngón tay của mình rất lạnh, thậm chí có thể so với cả cục đá rồi, cứ như một chút tri giác cuối cùng đều bị xói mòn sạch ở đầu ngón tay. Cô hít một hơi thật sâu nhưng nuốt vào phế phổi chỉ có khí lạnh, chẳng khác gì muốn đông hết cả tư duy của cô.
Cô cùng Lưu Niên đều cố gắng cầm cự.
Khoảng cách của cả hai rất gần, chi hơn 8m có tí xíu, dù là ai di chuyển tới trước một chút, chỉ sợ đều rơi vào khu vực cấm của Thợ Săn – 8m.
Đối với Thợ Săn, 8m là một khoảng cách rất vi diệu cũng rất nguy hiểm. Ngoài 8m, Thợ Săn có thể sử dụng cung nỏ. Trong 8m, Thợ Săn chỉ có thể sử dụng vũ khí công kích cận chiến. Tuy đối với chức nghiệp như Thợ Săn, có thể sử dụng tất cả vũ khí của Chiến Sĩ. Nhưng Thợ Săn lại không thích hợp cách đấu vật lộn gần người. Bởi vì ông trời đã chủ định sẵn đặc điểm chức nghiệp vốn có của Thợ Săn không đủ sức bậc để công kích gần, hơn nữa lượng máu lại thấp, da cũng chẳng dày gì.
Cũng vì nguyên nhân ấy, mới có một câu thế này: nếu chức nghiệp cận chiến có thể tiến vào phạm vi 8m của Thợ Săn, vậy chẳng khác nào đã giết chết Thợ Săn đó.
Cho nên, khoảng cách 8m được xưng là khu vực cấm của Thợ Săn.
Chẳng qua điều đó chỉ có ý nghĩa với các chức nghiệp cận chiến khác, đối mặt với Lưu Niên - cũng là Thợ Săn như mình. Tuy Diệp Từ không yên tâm nhưng sẽ không lo lắng vì việc đó. Điều duy nhất làm cô lo lắng là, cô chưa từng cận chiến với Lưu Niên.
Kiếp trước chưa, kiếp này lại càng chưa.
Diệp Từ hiểu biết toàn bộ phạm vi công kích từ xa của Lưu Niên, về phần cận chiến… Cô hoàn toàn không biết gì cả.
Kỳ thật Thợ Săn là một chức nghiệp vật lý đa tài. Chẳng những có thể viễn trình còn có thể cận chiến, tuy kỹ năng cận chiến rất ít nhưng nếu biết cách dùng thích hợp sẽ tạo ra lực sát thương cực lớn. Có điều trong 99 Thợ Săn, tất cả bon họ đều chú trọng bồi dưỡng công kích viễn trình, xem nhẹ cận chiến hẳn.
Nguyên nhân ư, sức bật lúc cận chiến của Thợ Săn rất tệ, lực công kích đứng chót bảng xếp hạng cận chiến. Chỉ là nếu trong tình huống hai Thợ Săn đối chọi, vậy khó nói ai thắng ai bại.
Diệp Từ nhìn chằm chằm Lưu Niên, sợ bỏ lỡ một chi tiết nhỏ. Lưu Niên cũng như vậy.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lưu Niên cảm thấy nếu ngay cả anh cũng không ra tay, chỉ sợ hôm nay nhất định phải thua. Chữ ‘thua’ ấy chưa từng xuất hiện trong từ điển của anh. Anh thở dài một hơi, hai mắt híp dần lại, nếu đoán không sai, bây giờ tinh thần của Công Tử U đối diện đã khẩn trương cao độ, mỗi một động tác nhỏ của anh đều không thể thoát khỏi ánh mắt của cô.
Anh trầm tư một lúc, thân thể hơi chùng xuống, bước chân bắt đầu di chuyển sang bên trái.
Chính là lúc này.
Thân thể Diệp Từ cũng chuyển động, cô vọt đến phía bên phải của Lưu Niên. Nhưng trong nháy mắt, cô kinh hoảng phát hiện, Lưu Niên biến mất.
Đúng vậy Lưu Niên biến mất.
Loại biến mất này, tuyệt đối không phải do sử dụng kỹ năng Tiềm Hành, mà nó giống như bị vô hình hóa chỉ trong chớp mắt hơn. Việc này cách ý tưởng của Diệp Từ quá xa, tuy kỹ thuật của cô tốt lắm, nhưng cô chỉ là một cá nhân, cũng sẽ kinh hoảng khi đối mặt với tình huống chưa từng gặp bao giờ. Cô lập tức hít thở sâu, vội vàng nhảy lùi về sau, ổn định tâm tình mình lại.
Còn chưa kịp rơi xuống đất, cô liền phát hiện cô nghĩ sai rồi.
Vĩnh viễn không được giao lưng mình cho kẻ địch. Tuy giờ không thấy Lưu Niên, nhưng lúc mở kỹ năng nhảy lùi, dù có thể nhảy lùi về sau một khoảng cách, nhưng cô không thể quay đầu lại xem. Nó chẳng khác gì việc cô giao lưng mình cho Lưu Niên cả, nếu lúc này Lưu Niên xuất hiện sau lưng cô, như vậy cô sẽ bị đẩy ngã ngay, một kích trí mạng.
Thời gian kết thúc chiến đấu còn 15 giây.
Diệp Từ chưa từng cảm thấy bất an như bây giờ, cô thậm chí lo sợ rằng trong nháy mắt cô chạm đất, trận chiến của cô và Lưu Niên liền kết thúc.
Cuộc sống đôi lúc sẽ như vậy, sợ cái gì thì thứ đó đến.
Ngay lúc Diệp Từ rơi xuống, tay phải của cô bị ai đó xoay ra sau, tay trái cũng bị hung hăng chế trụ, chỉ trong nháy mắt Diệp Từ mất đi năng lực phản kháng. Trong lòng cô đột nhiên rét run, vẫn là thua sao? “Năm phút này có nhiều người quấy rối quá, chúng ta đánh thêm năm phút nữa?” Lưu Niên đứng sau lưng Diệp Từ, hai tay khống chế cô, trong thanh âm pha chút vui vẻ.
Diệp Từ nhìn nhìn, còn 10 giây thời gian kết thúc chiến đấu, cảm thấy không cam lòng, còn 10 giây, chỉ còn 10 giây, cô rốt cuộc vẫn thua.
“Cô không nói gì, tôi xem như đồng ý rồi đấy.” Lưu Niên nói xong rút cờ trên lưng Diệp Từ xuống, sau đó dùng chút lực, đẩy cô ra thật xa.
Bởi vì quán tính, Diệp Từ thất tha thất thểu vọt ra xa, trừ bỏ bên tai nghe thấy tiếng hét ồn ào của Hắc Mai Thế Gia và Danh Chấn Thiên Hạ, cô còn nghe thấy thanh âm cứng ngắc như robot của hệ thống vang lên: “Bạn đã đánh mất lá cờ, nếu trong năm giây tiếp tục đoạt cờ sẽ có cơ hội chiến đấu tiếp. Nếu không đoạt lại được, mời bạn đến lại lần sau.”
Còn năm giây thôi.
Diệp Từ tức khắc xoay người phóng về phía Lưu Niên, thân thể của cô sắc bén mà nhanh chóng, rút ra Độc Hạt Đinh Thứ bên hông, lấy độc chiêu vô cùng tàn nhẫn đối phó Lưu Niên.
Lưu Niên chỉ lùi lại, không hề có ý phòng ngự hay phản kích. Thân thể anh nhẹ nhàng mà linh hoạt, thêm một một loại ‘lấy nhu thắng cương’. Có vẻ cách Diệp Từ rất xa, khiến kỹ năng của cô không cách nào đánh trúng mục tiêu được.
Thời gian đếm ngược chỉ còn 1 giây.
Diệp Từ cảm thấy ánh mắt cô sắp trừng thành đỏ, cô hét lớn một tiếng, đạp mạnh lên đất, cả người bay về phía Lưu Niên, Độc Hạt Đinh Thứ hung hăng nhắm vào yết hầu anh.
Lưu Niên nhìn động tác của cô có chút muốn cười, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng là......
Diệp Từ phát hiện mục tiêu trước mắt biến mất. Thân thể sắc bén không có điểm dừng, ngã nhào xuống đất.
Tiếp đó lại nghe hệ thống thông báo: “Mục tiêu bạn truy tìm đã rời mạng.”
Đầu đầy hắc tuyến......
Thời khắc mấu chốt thế này, Lưu Niên cư nhiên rớt mạng.
Đây chẳng phải quá ‘hố cha’ à, đây chẳng phải quá ‘hố cha’ à.
Danh sách chương