Về kết cục cuối cùng của phó bản Sơn Động Tbilisi, Diệp Từ thật sự không thể không biết xấu hổ hỏi Dương Vũ Hồng Trần.

Trận chiến của cô với Lưu Niên, Lưu Niên rớt mạng tại giây phút cuối, nhưng lá cờ vẫn còn trong tay anh, hệ thống tự động phán định - hòa.

Đối với phó bản Sơn Động Tibilisi, nếu bị phán định hòa, chỉ có hai sự lựa chọn. Một là, hai đội ngũ sống lại, tái chiến lần nữa. Hai là, bên nào buông tay trước, bên đó sẽ bị tống xuất khỏi phó bản, ngày khác lại đến.

Bởi vì trận chiến lần này khiến hai bên tiêu hao rất lớn, cho nên không ai nguyện ý ngày khác lại đến cả.

Ngày khác lại đến.

Diệp Từ vốn muốn đi cùng, muốn quyết chiến với Lưu Niên, có điều Dương Vũ Hồng Trần rất uyển chuyển khuyên can Diệp Từ. Nguyên nhân không khác, bởi vì họ được đến tin tức từ phía Danh Chấn Thiên Hạ, Danh Chấn Thiên Hạ quyết định không bao giờ mời Lưu Niên nữa, mất nhiều hơn được.

Nếu đã vậy, Diệp Từ cũng đành quên đi ý tưởng đi Sơn Động Tbilisi với Hắc Mai Thế Gia. Dù sao đối với cô, đi phó bản là chẳng quan trọng lắm, mục đích chính của cô là Lưu Niên. Tuy cô không hài lòng kết quả của trận chiến hôm đó, nhưng nghĩ lại xem, đột nhiên bị rớt mạng, Lưu Niên ắt hẳn còn khó chịu hơn cả cô. Cứ nghĩ đến sự buồn bực của Lưu Niên, Diệp Từ cũng không biết vì sao, tâm trạng đột nhiên thoải mái hẳn.

Ít khi, lúc đang học cô mắc lỗi nhỏ, miên man suy nghĩ, giảng viên nói gì cũng chẳng lọt vào tai được. Tan học, cô vừa cất sách vừa hừ nhẹ làn điệu nào đó, chuẩn bị rời phòng học xuống nhà ăn của trường, Phương Tô Tô đi nhanh vài bước đuổi kịp cô, nghe thấy cô đang hừ ca, bật cười: “Ôi chao, có chuyện tốt gì à, hôm nay cậu cư nhiên sẽ hát?”

Diệp Từ quay đầu nhìn Phương Tô Tô, phát hiện gần đây Phương Tô Tô càng ngày càng xinh đẹp. Cô ấy vốn có gương mặt dễ nhìn, tuy không phải loại nữ sinh có sắc đẹp sắc sảo cộng thêm thân hình ốm nhom gì, nhưng trong thân thể cô ấy phát ra một loại khí chất cổ điển. Trong khoảng thời gian này, mặt cô càng giống hoa đào, lúc nào cũng hàm xuân, khó trách người ta nói, con gái đang yêu lúc nào cũng đẹp. Tuy Diệp Từ chưa từng thử qua nhưng xem gương mặt Phương Tô Tô liền có thể thấy rõ.

“Gần đây cậu dùng mỹ phẩm gì thế, gương mặt đẹp ra hẳn, cứ như đang trang điểm ấy.” Cô nhịn không được bắt đầu trêu chọc.

“A? Không có, mình chỉ dùng mấy loại thường thường thôi.” Phương Tô Tô không hiểu ý Diệp Từ, sờ sờ mặt.

“Ai nói không dùng, mình thấy mỹ phẩm này tên là ‘tình căn thâm sâu’.”

“Cậu này, nói gì đâu.” Phương Tô Tô thế này mới nhận ra ý tứ của Diệp Từ, mặt cô đỏ hẳn lên, ngay cả cổ cũng bị nhiễm nhan sắc như màu môi ấy, cô truy đuổi Diệp Từ.

Hai người đùa giỡn một hồi, Diệp Từ thấy Phương Tô Tô cũng vào nhà ăn giống mình, cô nghi hoặc: “Sao? Hôm nay cậu không đi ăn với Tần Sở Nhược à, lại đi với mình thế này?”

“Ai nói, mình lúc nào cũng đến nhà ăn với mấy bạn trong lớp. Chỉ có cậu ngày nào cũng về nhà ăn với anh họ nhà cậu thôi, mình thấy cậu mới có vấn đề ấy.”

Đối với điểm này, Diệp Từ không phủ nhận, Bạch Mạch vốn không có nhiều chương trình học như cô, hơn nữa anh cực thích vào bếp sáng tạo đủ thứ, cho nên cô không thể không đi cổ vũ anh. Cô nhún vai: “Hôm nay đầu bếp muốn xem giải đấu game điện tử, không ai nấu cơm cho mình, mình đành phải đi nhà ăn thôi.”

“Hả? Anh trai cậu cư nhiên cũng xem giải đấu game điện tử.” Vẻ mặt Phương Tô Tô kinh ngạc: “Sở Nhược còn lải nhải với mình, năm nay King không tham gia, hứng thú thiếu thiếu.”

King, lại là King.

Diệp Từ không hiểu biết nhiều về game điện tử. Bởi vì trò chơi này đã ra mắt nhiều năm, lúc Diệp Từ bắt đầu tiếp xúc game thì đã đến thời đại game online rồi, cho nên đối với giải đấu của game điện tử cô không rõ lắm. Ngược lại, Bạch Mạch lại khác, bởi vì bố Diệp Từ lúc trẻ yêu thích cuồng nhiệt game điện tử, có điều kỹ thuật khá thường chỉ thi tới giải đấu tỉnh, chưa bao giờ lọt vào giải đấu quốc gia. Bạch Mạch vốn từng nổ, từ nhỏ anh đã ngồi trên đầu gối bố cô chơi game ấy lớn lên, cho nên đối với giải đấu game điện tử, anh có một loại yêu thích mà Diệp Từ không thể nào lí giải.

“Cậu biết King là ai không?” Phương Tô Tô tuy cũng chơi game, có điều là game thủ PVE cấp thấp, càng không tiếp xúc với game điện tử, nên không nắm rõ các danh nhân của game lắm. So sánh với cô, Diệp Từ xem như hiểu biết hơn, cô ấy dù không chơi game điện tử, nhưng đều là game, mặc kệ trò gì nếu đã trong phạm vi game, chắc chắn cô ấy cũng biết một ít.

“Một cao thủ đạt quán quân giải đấu game điện tử năm năm liền.” Đây là tin tức tốt nhất trong tầm hiểu biết của Diệp Từ, cô không thể làm giống như Bạch Mạch và Đàm Phá Lãng - nắm rõ tin tức tuyển thủ thi đấu trong lòng bàn tay, thậm chí ngay cả mấy tin tức nhỏ cũng không bỏ qua.

“Rất lợi hại à?”

“Ừ, rất lợi hại.” Vô nghĩa, quán quân Thế giới, bằng bá chủ game điện tử, còn liên tục năm năm, là đại thần của đại thần đấy.

“Vậy, so với cậu ai mạnh hơn?” Trong mắt người yêu, lúc nào người yêu mình cũng mạnh nhất, có điều có viên ngọc sáng chói như Diệp Từ trước mắt, Phương Tô Tô chưa từng nghĩ Tần Sở Nhược lợi hại hơn. Kỳ thật Tần Sở Nhược đã được xem là cao thủ, chẳng qua trong mắt Phương Tô Tô, Diệp Từ đã là cao thủ lợi hại nhất rồi, bởi vậy mới hỏi câu ấy.

“Không thể so sánh.” Diệp Từ lắc đầu: “Lĩnh vực khác hoàn toàn, game điện tử có quy tắc khác, mà game online lại có quy tắc khác.”
“Hử?” Phương Tô Tô hiển nhiên không hiểu được sự khác biệt trong đó.

“Giống như giảng viên La với giảng viên thị trường chứng khoán, ai có vẻ lợi hại hơn?” Diệp Từ nghe nói giảng viên La là một người cực giỏi trong trường này, nghe nói ông sở hữu độc quyền thành quả hạng mục nghiên cứu khoa học đã đến 10, ông được ví thành một người cuồng khoa học.

Phương Tô Tô liên tục gật đầu, xem ra, so sánh ấy đã khiến cô làm rõ sự khác biệt giữa Diệp Từ và King.

Bạch Mạch xem giải đấu game điện tử đến lúc đèn điện về đêm được mở mới về, khi đó Diệp Từ vừa làm cơm xong, anh liên tục nói may quá: “Mới về đã có đồ ăn dọn sẵn, thật sự là ‘thiên hạ hồng vũ’.”

Nhìn ra được, giải đấu game điện tử hôm nay khiến Bạch Mạch rất hưng phấn, anh nói chuyện không ngừng trên bàn ăn, hận không thể chia xẻ hết toàn bộ tin tức cho Diệp Từ. Diệp Từ tuy không hứng thú, có điều có người nguyện ý chia sẻ niềm vui với cô, cô không bao giờ từ chối.

“Anh thấy khả năng đoạt giải của Noland rất lớn. Anh ta bị King áp nhiều năm, cuối cùng cũng đợi đến ngày này.” Bạch Mạch nói tới đây, thở dài: “King năm nay không đấu rất đáng tiếc.” Anh có vẻ có chút đăm chiêu: “Đúng rồi đúng rồi, cậu nhóc Phá Lãng hình như quen biết King, mai mốt về nhà phải hỏi cho rõ mới được.”

Diệp Từ thấy anh nói hết rồi, đứng lên, để bản thân dễ tiêu hóa một chút: “Bọn anh đánh Kim đoàn thế nào? Tiến độ đến đâu?”

“Kim đoàn đang hot lắm, hơn nữa đoàn một đoàn hai rất ra lực, Hậu Thành sắp thông quan rồi, còn muốn mở tiến độ gì em tự quyết định đi.”

Diệp Từ nghĩ nghĩ, sau phó bản Hậu thành Phế Tích Rét Lạnh là một Tiền Trí nhiệm vụ khá dài dòng. Tiền Trí nhiệm vụ vì muốn giết Boss dã ngoại, cho nên cần đoàn đội làm, sau đó mới có thể đến phó bản mới – Phế Tích Tòa Thành. Sau khi thông quan Phế Tích Tòa Thành sẽ nhận được một chìa khóa, chìa khóa này lại mở ra phó bản kế tiếp, Chước Nhiệt Bình Nguyên.

“Nếu công hội không thiếu tiền, tạm thời hoãn đánh Kim đoàn đi, rãnh thì làm Tiền Trí nhiệm vụ của phó bản Hậu thành Phế Tích Rét Lạnh.” Diệp Từ trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng nói ra.

“Em thì sao?”

“Em cần chuẩn bị một thứ, nếu có thời gian sẽ làm nhiệm vụ cùng bọn anh.” Diệp Từ cười thần bí.

Diệp Từ đã rất lâu chưa về Trụ sợ công hội, cũng lâu lắm chưa dạo quanh công hội, cho nên lúc cô xuất hiện ở khu của game thủ cuộc sống, trừ việc bị tập thể game thủ vây xem, chính là bị Minh Nguyệt Tinh và Quả Chanh Đáng Yêu kể khổ, cộng thêm bị rửa mặt bằng nước mặt của bọn họ.

“Sao thế, sao thế?” Diệp Từ ba chân bốn cẳng tránh thoát hai vị đó, thở phào nhẹ nhỏm, cô sắp bị nghẹn chết vì cái ôm của bọn họ rồi.

“Chị, em van chị đấy, mau đuổi người nọ đi đi, em thật lòng cầu xin chị.” Minh Nguyệt Tinh hít hít cái mũi, thoạt nhìn sẽ lập tức khóc tiếp ngay.

Quả Chanh Đáng Yêu tuổi lớn hơn, cũng không giữ được bình tĩnh, cô đồng ý mãnh liệt với đề nghị của Minh Nguyệt Tinh: “Đúng vậy! Đúng vậy! Công Tử tôi xin cô, cô khai ân một lần được không, đuổi tên ấy ra xa chút, đừng nữa để hắn lãng vãng quanh khu vực này nữa?”

Diệp Từ nhìn theo phương hướng ngón tay bọn họ chỉ, sau đó cười vui vẻ ra tiếng, cô còn tưởng hai người nói ai. Hóa ra là Bất Cật Tố.

Khảm Bảo Thạch Sư, nói trắng ra chính là tinh luyện trang bị, Trang bị được Khảm Bảo Thạch càng cao, vậy càng dễ bị bạo. Nghe nói Bất Cật Tố đã đến sơ cấp 40%, đây là một mốc quan trọng, biện pháp tốt nhất là dùng Lam Trang để vượt cấp, mà hiện giờ chỉ có Minh Nguyệt Tinh và Quả Chanh Đáng Yêu có thể sản xuất Lam Trang. Đây chẳng phải làm khó hai bọn họ à? Ngày nào Bất Cật Tố cũng nghênh ngang lấy thành phẩm ra khỏi nhà xưởng, sau đó cầm đi bạo, bạo xong lại về lấy tiếp, điều này khiến hai người họ đau lòng tốt độ, cố tình công hội lại cho Khảm Bảo Thạch Sư tự do rất lớn, khiến hai người dù giận cũng chẳng dám nói gì, chỉ còn cách kể khổ với Diệp Từ.

Diệp Từ cười cười: “Thật sự không cho anh ấy xuất hiện trước mắt cả hai nữa?”

Hai người cùng nhau lắc đầu.

“Vậy được rồi.” Diệp Từ gật gật đầu: “Vậy để anh ấy…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện