“Tôi kịch liệt yêu cầu rút lại tư cách đội phó của Kiệt Tu!”. Hồ Sâm vung tay, không ngừng đi tới đi lui trong phòng mục sư, tâm trạng của hắn rất kích động, quần áo trên người không ít chỗ rách bươm, trên mặt và trên tay chằng chịt vết thương, “Tôi yêu cầu phải giam giữ cậu ta để cậu ta cảnh tỉnh lại hành vi của chính mình!”.
Trong phòng có không ít người, bọn họ đều là đội viên nồng cốt của đội chiến đấu, còn có vài nguyên lão của Tự Do thành, bọn họ đã chứng kiến Tự Do thành qua nhiều thập kỉ, hiện tại mọi người đều không biết phải làm gì khi đối diện với cơn thịnh nộ của Hồ Sâm.
Mục sư ngồi phía sau bàn, trầm mặc nhìn Kiệt Tu đang cúi đầu ngồi trên chiếc ghế dựa vào tường: “Kiệt Tu, vì sao không khởi động tường đinh?”.
“Không thể khởi động”. Kiệt Tu không ngẩng đầu, giọng nói của cậu không lớn nhưng rất kiên định.
“Vì sao?”. Một nguyên lão đã mở miệng, bọn họ nhìn Kiệt Tu từ một đứa bé cho đến lúc nó trưởng thành, nó luôn trầm ổn, tỉnh táo và chưa từng mắc sai lầm.
“Bởi vì chưa đến thời điểm cần nó nhất”. Kiệt Tu nhíu mày, bụng phải của cậu rất đau, không biết đụng trúng lúc nào.
“Vậy cái quái gì mới là thời điểm cần nhất?”. Hồ Sâm vọt tới trước mặt cậu, hôm nay, đội chiến đấu bị tổn thất nặng nề, thiết bị chiến đấu trên mặt hắc nham cũng bị phá hư không ít, từ khi hắn dẫn đội đến nay chưa từng trải qua cục diện thê thảm như lúc này, “Cánh bay của bọn chúng không thể kéo xe vượt qua tường đinh, nếu như chúng ta khởi động tường đinh thì đã không chết nhiều người như vậy! Đã vậy còn để chúng cướp mất người rồi thuận lợi chạy trốn! Đó còn chưa phải là thời điểm cần nhất sao!”.
Kiệt Tu đè lại bụng mình, giọng nói vẫn kiên định như trước: “Chúng ta căn bản không biết bọn chúng có thể bay lên, hơn nữa còn bay lên rất cao, nhưng cho dù biết trước thì tôi cũng không đồng ý khởi động tường đinh”.
“Ngày hôm nay cậu hại chết bao nhiêu anh em cậu biết không!”. Hồ Sâm chỉ vào cậu, tay có chút run rẩy.
“Hiện tại, nó là tấm chắn hữu hiệu nhất để ngăn cản bọn chúng xông vào hắc nham!”. Kiệt Tu rốt cuộc cũng ngẩng đầu, cậu chậm rãi đứng lên, nhìn vào mắt Hồ Sâm, “Trước khi thiết kế ra công cụ thích hợp hơn thì đó là tấm chắn cuối cùng của chúng ta! Chúng ta đã có đủ thời gian di dời người dân, nếu như lần này dùng nó thì lần sau khi bọn chúng thật sự muốn quét sạch Tự Do thành, bức tường đinh này sẽ trở thành đồ bỏ!”.
Kiệt Tu xoay người nhìn mục sư: “Tôi sẵn sàng nhận hình phạt vì những anh em đã bỏ mạng ngày hôm nay, nhưng tôi không cho rằng quyết định của tôi có gì sai, đây là nguy cơ chúng ta phải mạo hiểm”.
Bầu không khí trong phòng lâm vào cục diện bế tắc, không ai lên tiếng, tất cả đều chờ đợi quyết định của mục sư.
Tường đinh quả thật là chiêu sau cùng mạnh mẽ nhất của bọn họ, nó có thể chịu được va đập và bạo tạc, khi cần thiết còn có thể truyền điện, nếu như đối thủ không có thiết bị bay thì bức tường đinh có thể cầm chân bọn chúng rất lâu”.
“Còn có gì muốn bổ sung không?”. Mục sư hỏi.
“Bọn chúng chưa thể điều khiển cánh bay thành thục, chắc chắn sẽ còn tìm cách cải tiến, nhưng trong lúc thực chiến hôm nay, thời gian xe có thể rời khỏi mặt đất dài hay ngắn có ảnh hưởng trực tiếp đến tốc độ tiến lên của bọn chúng, chắc chắn điều đầu tiên bọn chúng sẽ nghĩ là khoảng cách cánh bay mang xe bay được chứ không phải là độ cao nhấc xe”, Kiệt Tu cắn môi, “… ít nhất… thứ trước tiên bọn chúng nghiên cứu không phải là làm sao có thể nhấc xe lên khỏi mặt đất năm mét, hơn nữa nếu như bọn chúng không biết sự tồn tại của tường đinh thì ấn theo một cánh bay bình thường kéo xe lên cao chưa đến năm mét, khoảng cách không đủ, trước khi đạt đủ độ cao thì đã đụng phải tường đinh”.
“Tốt”, mục sư gõ nhẹ hai cái trên bàn, “Mọi người vất vả rồi, vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải xử lí, mọi người đi làm việc đi, Kiệt Tu, biệt giam ba ngày”.
…
Sa Tả lên đảo chưa được mấy ngày mà số lần ngất đi cũng không ít, nhưng lúc này đây, khi cậu mở mắt ra, cậu không xác định được mình đã chết hay đã tỉnh.
Cậu còn nhớ rõ lần cuối cùng trước khi cậu mất đi cảm giác thì thứ đập vào mắt cậu chính là những hòn đá lởm chởm hình thù quái lạ và những loài thực vật kì dị dưới đáy vực.
Hơn nữa hiện tại, cậu căn bản có thể xác định mình đang ở trong hang động, cửa động không lớn, vài tia sáng ảm đạm rọi vào bên trong, trước cửa động có người đang ngồi, người đó tựa người vào tường đá.
“Tôi đã chết?”. Sa Tả hướng về phía người nọ hỏi một câu, lúc lên tiếng cậu cảm giác giọng nói của mình có chút khàn khàn.
“Ừ”. Người nọ gật đầu.
“Được rồi”, Sa Tả mỉm cười, chậm rãi ngồi dậy, cơ thể cậu rất uể oải, còn có chút buồn nôn, từ khi lên đảo thì tựa hồ cậu vẫn luôn bị cảm giác buồn nôn vây quanh, “Vậy anh là ai?”.
“Tử thần”. Người nọ kéo mũ xuống thấp, nghiêng đầu.
“Tử thần mà lại ở trong sơn động?”. Lúc Sa Tả ngồi dậy đã sờ được thứ gì đó lót dưới người, là cỏ khô dày và cành lá… cái ổ của tử thần Naga so với ổ chim còn kém xa.
“Đây là ổ của Đức Lạp Khố”. Giọng nói Naga đột nhiên có chút mất mác, hắn lấy từ sau ra một thanh chiếu sáng, sau khi khởi động thì ném đến bên cạnh Sa Tả.
“Là con Đức Lạp Khố… ngày đó sao?”. Ánh sáng vàng ấm áp soi sáng sơn động, Sa Tả ngồi trên đống cỏ đột nhiên có chút thương cảm, lúc những cây cỏ được chiếu sáng, cậu phát hiện cỏ được xếp rất gọn gàng, độ dài xấp xỉ nhau, Đức Lạp Khố lại có thể bố trí hang ổ của mình một cách tỉ mỉ như vậy.
“Ừ”.
“Không phải anh nói nó còn ba đứa con sao?”.
“Ừ”. Naga chỉ ra phía sau cậu, “Phía sau cậu”.
Sa Tả nghe xong liền ngây ngẩn cả người, phía sau? Cậu chợt quay đầu, hô hấp nhất thời rối tung, phía sau cậu là ba con Đức Lạp Khố đen sì ngồi thành hàng đang ăn quả rừng, ba con trừng đôi mắt vàng pha xanh biếc nhìn chằm chằm vào cậu.
“Ông… trời… ơi”. Sa Tả cấp tốc quay đầu, sử dụng tốc độ ngay cả chính cậu cũng khó thể tin bò về phía trước.
Tuy rằng ba con Đức Lạp Khố này vừa nhìn đã biết là chim con nhưng như vậy vẫn rất dọa người, hơn nữa còn có tận ba con! Sa Tả mới bò hai bước liền cảm thấy chân mình như bị vật gì đè xuống, cậu quay đầu lại thì phát hiện móng vuốt của một con Đức Lạp Khố đang giẫm lên đùi cậu, nó nhẹ nhàng đập cánh, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Cảnh tượng này khiến Sa Tả lập tức nhớ lại lúc chân của Ca Luân bị con Đức Lạp Khố kia đè lại trên mái nhà trạm cung cấp, cậu nhất thời hoảng hốt, cố gắng rút chân ra nhưng không được.
“Này! Anh mặc kệ sao!”. Sa Tả lớn tiếng gọi Naga, giọng nói cũng run rẩy.
“Chúng nó không ăn cậu”. Naga không nhanh không chậm trả lời, hắn không nhúc nhích một chút nào, càng không có ý định ngăn cản Đức Lạp Khố.
“Vậy hiện tại nó muốn làm gì?”. Sa Tả thở phào nhẹ nhõm, nhưng chân cậu vẫn bị đè mạnh xuống đất, bắt đầu có chút đau.
“Học đi săn”. Naga mỉm cười, không đùa cợt, thoạt nhìn khá vui vẻ.
Sa Tả rất sầu não với việc được Đức Lạp Khố coi là công cụ để luyện tập đi săn, ý tứ của Naga rõ ràng còn nghĩ rằng cậu đây làm công cụ rất thích hợp.
Cậu không nói nữa, trong chớp mắt với tay đến đầu của Đức Lạp Khố và kết thúc động tác bằng một cái đánh lên đầu nó, thừa dịp nó chưa kịp phản ứng, cậu cắn răng giơ cái chân vẫn còn tự do đạp về phía cổ nó.
Đức Lạp Khố con kêu lên một tiếng, nó buông lỏng mỏng vuốt, đập cánh lùi về sau một bước.
Âm thanh vang dội trong sơn động nhỏ hẹp khiến da đầu cậu tê dại, Sa Tả nhảy dựng lên, hướng về Đức Lạp Khố con mà đá liên tục.
“Cho mày học! Cho mày học này!”. Sa Tả lại dùng tay vẫy vẫy về phía cái mỏ dài của nó.
Nhìn Đức Lạp Khố con bị cậu vẫy đến lắc lư, cậu cảm thấy rất hả giận.
Nhưng rất nhanh cậu liền hối hận.
Hai con Đức Lạp Khố khác nhìn thấy anh chị em của mình bị đánh, bọn chúng rít lên một tiếng, đồng thời nhào về phía Sa Tả.
Mỏ, cánh và móng vuốt của Đức Lạp Khố rất dài, những bộ phận đó đều mạnh mẽ dị thường, chúng nó chỉ vỗ cánh hai cái thì Sa Tả đã ngã lăn quay, ngay sau đó cậu cảm thấy cả bộ móng vuốt của nó giẫm lên người cậu, cộng thêm cái mỏ dài ra sức mổ vào người cậu, cách một lớp vải còn cảm thấy đau đớn.
Một cảnh tượng hỗn loạn, từ một mình cậu đấu với Đức Lạp Khố biến thành Đức Lạp Khố quần đấu cậu, cậu thật sự không có biện pháp phản kháng, chỉ biết ôm đầu cuộn tròn quỳ rạp trên mặt đất, cậu không muốn nhờ Naga giúp đỡ, người này chỉ thích xem náo nhiệt mà thôi.
Vậy anh cứ xem đi.
Naga nhẹ nhàng vỗ tay, ba con Đức Lạp Khố đang nhảy tới nhảy lui trên người Sa Tả cùng dừng lại động tác, chúng nó nhảy xuống khỏi người cậu, ngoan ngoãn xếp hàng ngồi xổm bên cạnh vách động.
Sa Tả quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, cậu ho khù khụ, lông Đức Lạp Khố rơi ra từ trong miệng, cậu cảm giác miệng của mình toàn là lông của chúng.
“Tôi đưa cậu lên”. Naga đứng lên, đi đến bên cạnh cậu, cúi người ôm lấy eo cậu rồi kéo cậu lên.
Sa Tả sau khi đứng vững thì đẩy tay Naga ra, cúi đầu phun ra hết lông chim trong miệng, hồi lâu mới hỏi một câu: “Chúng ta đang ở dưới đáy vực?”.
“Ừ”.
“Vì sao tôi không ngã chết?”. Sa Tả đỡ vách động đi ra ngoài.
“Lần sau”. Naga nói phía sau cậu.
Thung lũng rất sâu, gió lạnh thổi điên cuồng khiến người ta không mở mắt nổi, ánh nắng lúc chạng vạng khi chiếu rọi xuống thung lũng không còn bao nhiêu, cảnh vật bốn phía đều lờ mờ, nhìn thế nào cũng giống như có người đứng đầy ở đó.
Sa Tả quay trở về động lấy thanh chiếu sáng, khi khu vực mười mét xung quanh được chiếu sáng, những thứ trông giống bóng người hiện lên trước mắt cậu rõ ràng hơn lúc nãy, khiến cậu có cảm giác trong nháy mắt mình không còn ở trên địa cầu.
Tất cả những bóng đen đều là những trụ nham thạch cao cỡ một người, đỉnh chóp sắc nhọn, chúng nằm rải rác và phân bố không theo quy tắc, giống như một cái bẫy khổng lồ với những lưỡi dao sắc bén dựng thẳng lên trời.
Sa Tả ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một khoảng trời xám xịt, cậu không nghĩ tới vách đá sẽ cao như vậy: “Làm sao lên được đây?”.
“Trèo lên”. Naga nói rất dễ dàng.
“Từ đâu mà anh có được kết luận là tôi có thể trèo lên hả?”. Sa Tả có chút bất lực.
“Tôi cõng cậu lên”. Naga đứng trước mặt cậu, đưa lưng về phía cậu, “Lên đi”.
Sa Tả hơi do dự, cậu nhét thanh chiếu sáng vào trong giày, vịn lấy vai Naga rồi trèo lên lưng hắn, tiếp đó lại do dự một chút rồi mới nâng chân kẹp vào hông Naga, “Được rồi”.
“Đừng siết chặt vậy”. Naga nhẹ nhàng nhảy lên khối nham thạch bên cạnh.
“Không siết anh tôi ngã xuống mất”. Cánh tay ôm lấy cổ Naga vẫn không thả lỏng.
Naga không lên tiếng, hắn bắt đầu vịn vào nham thạch trèo lên, hoặc là theo cách nói của Sa Tả thì đây không phải là trèo lên, căn bản có dùng tay vịn một chút, nhưng sau đó nhún người nhảy lên tảng nham thạch nhô ra.
Sa Tả rất ngạc nhiên vì không có ai hoàn toàn có khả năng thực hiện động tác leo núi như vậy, không phải chỉ cần cơ thể cường tráng thì sẽ làm được, huống chi trước đó khi cậu ngồi xe từng ôm qua Naga, hiện tại dùng chân kẹp hông của hắn thì cậu có thể kết luận vóc dáng của Naga vốn chỉ bình thường, nhiều lắm có thể coi là rắn chắc.
Khi Naga dễ dàng vịn đá nhảy lên hơn mười mét, Sa Tả thật sự không nhịn được: “Naga, anh có thời gian nói chuyện không?”.
“Ừ?”. Thậm chí không nghe ra trong giọng nói của Naga có chút hổn hển nào.
“Anh không phải người đúng không?”. Sa Tả nhớ lại nguyên trụ dân trước đó, có lẽ Naga cũng giống như bọn họ, trên người có gien biến dị do phóng xạ, chỉ là hắn không có nổi mụt, biết đâu hắn không để lộ hoàn toàn gương mặt cũng bởi vì trên mặt có gì đó đáng sợ.
“Tôi là quái ngư”. Naga trả lời.
Sa Tả không tiếp tục hỏi, cậu không biết hỏi thế nào cho nên không thể làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào tay của Naga.
Tay của Naga so với tay của người thường thật ra không có gì khác nhau, da trắng bóc, ngón tay thon dài, khi dùng sức bám vào khe đá thì có vẻ rất có lực, nếu không phải vì phía sau lưng chính là đáy vực thì cậu có lẽ đã đưa tay chạm vào tay Naga, kiểm tra xem bên trong là xương hay là kim loại.
Lúc tiến thêm mười mét về phía trước thì Sa Tả bắt đầu cảm giác cánh tay và chân của mình có hơi ê ẩm, vốn từ lúc lên đảo cậu chưa từng nghỉ ngơi thật tốt, thể lực tiêu hao kịch liệt, hơn nữa Naga trèo lên với tốc độ rất nhanh, cộng thêm quán tính kéo lớn làm cho cậu phải gắng sức mới không khiến cho mình tuột khỏi người Naga, qua một hồi liền mệt mỏi không chịu được.
“Dừng một chút đã”, Sa Tả siết chặt cổ Naga, “Tôi không còn sức nữa”.
Naga lại bám vào vách đá, nhảy lên một chút rồi dừng chân ở một khối nham thạch nhô ra, sau đó đặt Sa Tả dựa vào vách đá.
Khối nham thạch này rất nhỏ, chỉ vừa đủ hai người đứng thẳng người, lúc Naga xoay người thì mặt của hai người gần như dán sát vào nhau. Sa Tả phát hiện ở khoảng cách gần như vậy cậu có thể thấy được chóp mũi của Naga.
Lần phát hiện này khiến cậu lần nữa nảy ra hứng thú muốn nhìn thấy mặt Naga, cậu cẩn thận nhấc chân lên, rút thanh chiếu sáng ra khỏi giày.
Vừa định đưa thanh chiếu sáng đến gần mặt Naga thì Naga đột nhiên giơ tay lên bắt được cổ tay cậu, ngón tay của hắn bóp lấy cổ tay cậu khiến cậu cảm thấy tê dại, thanh chiếu sáng trong tay rơi xuống đất.
“A…”. Sa Tả rút tay về, nhăn mặt cả nửa ngày.
“Cậu muốn làm gì”. Naga cúi đầu áp sát mặt cậu.
Sa Tả không thấy được mặt Naga nhưng có thể cảm thấy hơi thở của hắn quét ngang mặt cậu, cậu khe khẽ thở dài: “Tôi chỉ muốn xem mặt anh rốt cuộc bị gì mà sao cứ phải che lại. Anh càng như vậy thì tôi càng hiếu kỳ, ai cũng vậy thôi”.
“Lần sau đi”, Naga xoay người, “Đừng có dùng thứ kia rọi vào tôi, tôi ghét ánh sáng mạnh”.
Sa Tả ấn vai hắn xuống: “Anh ngồi xổm xuống chút đi, ở đây tôi không dám nhảy đâu, nhảy lệch một chút thì ngã xuống chắc luôn”.
Naga không lên tiếng mà chỉ ngồi xổm xuống, Sa Tả nằm bò lên người hắn, có đôi khi cậu không hiểu được Naga, một mặt cảm thấy hắn lạnh lùng thậm chí còn máu lạnh, nhưng có lúc lại cảm thấy hắn không phải người như vậy.
Khi quay trở lại được vách đá, Sa Tả nghe thấy tiếng người huyên náo ở phía xa, cậu lập tức có hơi khẩn trương: “Chuyện gì vậy! Lại đánh tới nữa sao?”.
“Hẳn đang tụ họp ở quảng trường”. Naga nhìn về hướng quảng trường.
Tụ họp? Là vì trận chiến hôm nay sao? Sa Tả nhìn về phía bên kia, trong Tự Do thành không có tia sáng nào nhưng khoảng sân rộng đã bập bùng ánh lửa, trông như một buổi dạ tiệc lửa trại khổng lồ.
“Bây giờ anh đi đâu?”. Sa Tả quay đầu nhìn Naga.
“Quay về biển”. Naga nhếch miệng cười mỉm.
“Anh giận dai thật, lúc đó tôi tức giận quá nên mới thuận miệng nói anh là quái ngư thôi”. Sa Tả thở dài, tâm tình có chút không tốt: “Tôi chỉ không hiểu vì sao anh không chịu cứu người, lại đứng nhìn để bọn họ bắt người đi”.
“Chuyện không liên quan đến tôi”. Nụ cười của Naga biến mất, giọng nói có chút lạnh.
Lại là câu này, chuyện không liên quan đến tôi. Sa Tả không phải một người nhiệt huyết nhưng tuyệt đối không lãnh đạm, cậu không thể lý giải suy nghĩ của Naga.
“Nhưng anh đã cứu tôi”.
“Mục sư nhờ tôi cứu cậu”.
“… Ông ấy không chỉ đích danh anh cứu người thì anh sẽ không quan tâm sao?”.
“Tôi chỉ làm những gì tôi muốn”. Naga mất kiên nhẫn xoay người về con đường nhỏ dẫn tới vách đá, xem ra muốn rời đi: “Người của Tự Do thành và Bàng Ca không có gì khác nhau, giống nhau cả”.
“Ý anh là gì?”. Sa Tả ngẩn người, theo những gì cậu nhìn thấy thì hai phe này chính là áp bách và áp cận, sự tồn tại đối lập giữa tà ác và đấu tranh, vậy mà Naga có thể nói hai bên đều giống nhau? “Tự quan sát đi”. Naga không quay đầu, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong làn sương mù dày đặc.
Hoàn
Trong phòng có không ít người, bọn họ đều là đội viên nồng cốt của đội chiến đấu, còn có vài nguyên lão của Tự Do thành, bọn họ đã chứng kiến Tự Do thành qua nhiều thập kỉ, hiện tại mọi người đều không biết phải làm gì khi đối diện với cơn thịnh nộ của Hồ Sâm.
Mục sư ngồi phía sau bàn, trầm mặc nhìn Kiệt Tu đang cúi đầu ngồi trên chiếc ghế dựa vào tường: “Kiệt Tu, vì sao không khởi động tường đinh?”.
“Không thể khởi động”. Kiệt Tu không ngẩng đầu, giọng nói của cậu không lớn nhưng rất kiên định.
“Vì sao?”. Một nguyên lão đã mở miệng, bọn họ nhìn Kiệt Tu từ một đứa bé cho đến lúc nó trưởng thành, nó luôn trầm ổn, tỉnh táo và chưa từng mắc sai lầm.
“Bởi vì chưa đến thời điểm cần nó nhất”. Kiệt Tu nhíu mày, bụng phải của cậu rất đau, không biết đụng trúng lúc nào.
“Vậy cái quái gì mới là thời điểm cần nhất?”. Hồ Sâm vọt tới trước mặt cậu, hôm nay, đội chiến đấu bị tổn thất nặng nề, thiết bị chiến đấu trên mặt hắc nham cũng bị phá hư không ít, từ khi hắn dẫn đội đến nay chưa từng trải qua cục diện thê thảm như lúc này, “Cánh bay của bọn chúng không thể kéo xe vượt qua tường đinh, nếu như chúng ta khởi động tường đinh thì đã không chết nhiều người như vậy! Đã vậy còn để chúng cướp mất người rồi thuận lợi chạy trốn! Đó còn chưa phải là thời điểm cần nhất sao!”.
Kiệt Tu đè lại bụng mình, giọng nói vẫn kiên định như trước: “Chúng ta căn bản không biết bọn chúng có thể bay lên, hơn nữa còn bay lên rất cao, nhưng cho dù biết trước thì tôi cũng không đồng ý khởi động tường đinh”.
“Ngày hôm nay cậu hại chết bao nhiêu anh em cậu biết không!”. Hồ Sâm chỉ vào cậu, tay có chút run rẩy.
“Hiện tại, nó là tấm chắn hữu hiệu nhất để ngăn cản bọn chúng xông vào hắc nham!”. Kiệt Tu rốt cuộc cũng ngẩng đầu, cậu chậm rãi đứng lên, nhìn vào mắt Hồ Sâm, “Trước khi thiết kế ra công cụ thích hợp hơn thì đó là tấm chắn cuối cùng của chúng ta! Chúng ta đã có đủ thời gian di dời người dân, nếu như lần này dùng nó thì lần sau khi bọn chúng thật sự muốn quét sạch Tự Do thành, bức tường đinh này sẽ trở thành đồ bỏ!”.
Kiệt Tu xoay người nhìn mục sư: “Tôi sẵn sàng nhận hình phạt vì những anh em đã bỏ mạng ngày hôm nay, nhưng tôi không cho rằng quyết định của tôi có gì sai, đây là nguy cơ chúng ta phải mạo hiểm”.
Bầu không khí trong phòng lâm vào cục diện bế tắc, không ai lên tiếng, tất cả đều chờ đợi quyết định của mục sư.
Tường đinh quả thật là chiêu sau cùng mạnh mẽ nhất của bọn họ, nó có thể chịu được va đập và bạo tạc, khi cần thiết còn có thể truyền điện, nếu như đối thủ không có thiết bị bay thì bức tường đinh có thể cầm chân bọn chúng rất lâu”.
“Còn có gì muốn bổ sung không?”. Mục sư hỏi.
“Bọn chúng chưa thể điều khiển cánh bay thành thục, chắc chắn sẽ còn tìm cách cải tiến, nhưng trong lúc thực chiến hôm nay, thời gian xe có thể rời khỏi mặt đất dài hay ngắn có ảnh hưởng trực tiếp đến tốc độ tiến lên của bọn chúng, chắc chắn điều đầu tiên bọn chúng sẽ nghĩ là khoảng cách cánh bay mang xe bay được chứ không phải là độ cao nhấc xe”, Kiệt Tu cắn môi, “… ít nhất… thứ trước tiên bọn chúng nghiên cứu không phải là làm sao có thể nhấc xe lên khỏi mặt đất năm mét, hơn nữa nếu như bọn chúng không biết sự tồn tại của tường đinh thì ấn theo một cánh bay bình thường kéo xe lên cao chưa đến năm mét, khoảng cách không đủ, trước khi đạt đủ độ cao thì đã đụng phải tường đinh”.
“Tốt”, mục sư gõ nhẹ hai cái trên bàn, “Mọi người vất vả rồi, vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải xử lí, mọi người đi làm việc đi, Kiệt Tu, biệt giam ba ngày”.
…
Sa Tả lên đảo chưa được mấy ngày mà số lần ngất đi cũng không ít, nhưng lúc này đây, khi cậu mở mắt ra, cậu không xác định được mình đã chết hay đã tỉnh.
Cậu còn nhớ rõ lần cuối cùng trước khi cậu mất đi cảm giác thì thứ đập vào mắt cậu chính là những hòn đá lởm chởm hình thù quái lạ và những loài thực vật kì dị dưới đáy vực.
Hơn nữa hiện tại, cậu căn bản có thể xác định mình đang ở trong hang động, cửa động không lớn, vài tia sáng ảm đạm rọi vào bên trong, trước cửa động có người đang ngồi, người đó tựa người vào tường đá.
“Tôi đã chết?”. Sa Tả hướng về phía người nọ hỏi một câu, lúc lên tiếng cậu cảm giác giọng nói của mình có chút khàn khàn.
“Ừ”. Người nọ gật đầu.
“Được rồi”, Sa Tả mỉm cười, chậm rãi ngồi dậy, cơ thể cậu rất uể oải, còn có chút buồn nôn, từ khi lên đảo thì tựa hồ cậu vẫn luôn bị cảm giác buồn nôn vây quanh, “Vậy anh là ai?”.
“Tử thần”. Người nọ kéo mũ xuống thấp, nghiêng đầu.
“Tử thần mà lại ở trong sơn động?”. Lúc Sa Tả ngồi dậy đã sờ được thứ gì đó lót dưới người, là cỏ khô dày và cành lá… cái ổ của tử thần Naga so với ổ chim còn kém xa.
“Đây là ổ của Đức Lạp Khố”. Giọng nói Naga đột nhiên có chút mất mác, hắn lấy từ sau ra một thanh chiếu sáng, sau khi khởi động thì ném đến bên cạnh Sa Tả.
“Là con Đức Lạp Khố… ngày đó sao?”. Ánh sáng vàng ấm áp soi sáng sơn động, Sa Tả ngồi trên đống cỏ đột nhiên có chút thương cảm, lúc những cây cỏ được chiếu sáng, cậu phát hiện cỏ được xếp rất gọn gàng, độ dài xấp xỉ nhau, Đức Lạp Khố lại có thể bố trí hang ổ của mình một cách tỉ mỉ như vậy.
“Ừ”.
“Không phải anh nói nó còn ba đứa con sao?”.
“Ừ”. Naga chỉ ra phía sau cậu, “Phía sau cậu”.
Sa Tả nghe xong liền ngây ngẩn cả người, phía sau? Cậu chợt quay đầu, hô hấp nhất thời rối tung, phía sau cậu là ba con Đức Lạp Khố đen sì ngồi thành hàng đang ăn quả rừng, ba con trừng đôi mắt vàng pha xanh biếc nhìn chằm chằm vào cậu.
“Ông… trời… ơi”. Sa Tả cấp tốc quay đầu, sử dụng tốc độ ngay cả chính cậu cũng khó thể tin bò về phía trước.
Tuy rằng ba con Đức Lạp Khố này vừa nhìn đã biết là chim con nhưng như vậy vẫn rất dọa người, hơn nữa còn có tận ba con! Sa Tả mới bò hai bước liền cảm thấy chân mình như bị vật gì đè xuống, cậu quay đầu lại thì phát hiện móng vuốt của một con Đức Lạp Khố đang giẫm lên đùi cậu, nó nhẹ nhàng đập cánh, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Cảnh tượng này khiến Sa Tả lập tức nhớ lại lúc chân của Ca Luân bị con Đức Lạp Khố kia đè lại trên mái nhà trạm cung cấp, cậu nhất thời hoảng hốt, cố gắng rút chân ra nhưng không được.
“Này! Anh mặc kệ sao!”. Sa Tả lớn tiếng gọi Naga, giọng nói cũng run rẩy.
“Chúng nó không ăn cậu”. Naga không nhanh không chậm trả lời, hắn không nhúc nhích một chút nào, càng không có ý định ngăn cản Đức Lạp Khố.
“Vậy hiện tại nó muốn làm gì?”. Sa Tả thở phào nhẹ nhõm, nhưng chân cậu vẫn bị đè mạnh xuống đất, bắt đầu có chút đau.
“Học đi săn”. Naga mỉm cười, không đùa cợt, thoạt nhìn khá vui vẻ.
Sa Tả rất sầu não với việc được Đức Lạp Khố coi là công cụ để luyện tập đi săn, ý tứ của Naga rõ ràng còn nghĩ rằng cậu đây làm công cụ rất thích hợp.
Cậu không nói nữa, trong chớp mắt với tay đến đầu của Đức Lạp Khố và kết thúc động tác bằng một cái đánh lên đầu nó, thừa dịp nó chưa kịp phản ứng, cậu cắn răng giơ cái chân vẫn còn tự do đạp về phía cổ nó.
Đức Lạp Khố con kêu lên một tiếng, nó buông lỏng mỏng vuốt, đập cánh lùi về sau một bước.
Âm thanh vang dội trong sơn động nhỏ hẹp khiến da đầu cậu tê dại, Sa Tả nhảy dựng lên, hướng về Đức Lạp Khố con mà đá liên tục.
“Cho mày học! Cho mày học này!”. Sa Tả lại dùng tay vẫy vẫy về phía cái mỏ dài của nó.
Nhìn Đức Lạp Khố con bị cậu vẫy đến lắc lư, cậu cảm thấy rất hả giận.
Nhưng rất nhanh cậu liền hối hận.
Hai con Đức Lạp Khố khác nhìn thấy anh chị em của mình bị đánh, bọn chúng rít lên một tiếng, đồng thời nhào về phía Sa Tả.
Mỏ, cánh và móng vuốt của Đức Lạp Khố rất dài, những bộ phận đó đều mạnh mẽ dị thường, chúng nó chỉ vỗ cánh hai cái thì Sa Tả đã ngã lăn quay, ngay sau đó cậu cảm thấy cả bộ móng vuốt của nó giẫm lên người cậu, cộng thêm cái mỏ dài ra sức mổ vào người cậu, cách một lớp vải còn cảm thấy đau đớn.
Một cảnh tượng hỗn loạn, từ một mình cậu đấu với Đức Lạp Khố biến thành Đức Lạp Khố quần đấu cậu, cậu thật sự không có biện pháp phản kháng, chỉ biết ôm đầu cuộn tròn quỳ rạp trên mặt đất, cậu không muốn nhờ Naga giúp đỡ, người này chỉ thích xem náo nhiệt mà thôi.
Vậy anh cứ xem đi.
Naga nhẹ nhàng vỗ tay, ba con Đức Lạp Khố đang nhảy tới nhảy lui trên người Sa Tả cùng dừng lại động tác, chúng nó nhảy xuống khỏi người cậu, ngoan ngoãn xếp hàng ngồi xổm bên cạnh vách động.
Sa Tả quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, cậu ho khù khụ, lông Đức Lạp Khố rơi ra từ trong miệng, cậu cảm giác miệng của mình toàn là lông của chúng.
“Tôi đưa cậu lên”. Naga đứng lên, đi đến bên cạnh cậu, cúi người ôm lấy eo cậu rồi kéo cậu lên.
Sa Tả sau khi đứng vững thì đẩy tay Naga ra, cúi đầu phun ra hết lông chim trong miệng, hồi lâu mới hỏi một câu: “Chúng ta đang ở dưới đáy vực?”.
“Ừ”.
“Vì sao tôi không ngã chết?”. Sa Tả đỡ vách động đi ra ngoài.
“Lần sau”. Naga nói phía sau cậu.
Thung lũng rất sâu, gió lạnh thổi điên cuồng khiến người ta không mở mắt nổi, ánh nắng lúc chạng vạng khi chiếu rọi xuống thung lũng không còn bao nhiêu, cảnh vật bốn phía đều lờ mờ, nhìn thế nào cũng giống như có người đứng đầy ở đó.
Sa Tả quay trở về động lấy thanh chiếu sáng, khi khu vực mười mét xung quanh được chiếu sáng, những thứ trông giống bóng người hiện lên trước mắt cậu rõ ràng hơn lúc nãy, khiến cậu có cảm giác trong nháy mắt mình không còn ở trên địa cầu.
Tất cả những bóng đen đều là những trụ nham thạch cao cỡ một người, đỉnh chóp sắc nhọn, chúng nằm rải rác và phân bố không theo quy tắc, giống như một cái bẫy khổng lồ với những lưỡi dao sắc bén dựng thẳng lên trời.
Sa Tả ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một khoảng trời xám xịt, cậu không nghĩ tới vách đá sẽ cao như vậy: “Làm sao lên được đây?”.
“Trèo lên”. Naga nói rất dễ dàng.
“Từ đâu mà anh có được kết luận là tôi có thể trèo lên hả?”. Sa Tả có chút bất lực.
“Tôi cõng cậu lên”. Naga đứng trước mặt cậu, đưa lưng về phía cậu, “Lên đi”.
Sa Tả hơi do dự, cậu nhét thanh chiếu sáng vào trong giày, vịn lấy vai Naga rồi trèo lên lưng hắn, tiếp đó lại do dự một chút rồi mới nâng chân kẹp vào hông Naga, “Được rồi”.
“Đừng siết chặt vậy”. Naga nhẹ nhàng nhảy lên khối nham thạch bên cạnh.
“Không siết anh tôi ngã xuống mất”. Cánh tay ôm lấy cổ Naga vẫn không thả lỏng.
Naga không lên tiếng, hắn bắt đầu vịn vào nham thạch trèo lên, hoặc là theo cách nói của Sa Tả thì đây không phải là trèo lên, căn bản có dùng tay vịn một chút, nhưng sau đó nhún người nhảy lên tảng nham thạch nhô ra.
Sa Tả rất ngạc nhiên vì không có ai hoàn toàn có khả năng thực hiện động tác leo núi như vậy, không phải chỉ cần cơ thể cường tráng thì sẽ làm được, huống chi trước đó khi cậu ngồi xe từng ôm qua Naga, hiện tại dùng chân kẹp hông của hắn thì cậu có thể kết luận vóc dáng của Naga vốn chỉ bình thường, nhiều lắm có thể coi là rắn chắc.
Khi Naga dễ dàng vịn đá nhảy lên hơn mười mét, Sa Tả thật sự không nhịn được: “Naga, anh có thời gian nói chuyện không?”.
“Ừ?”. Thậm chí không nghe ra trong giọng nói của Naga có chút hổn hển nào.
“Anh không phải người đúng không?”. Sa Tả nhớ lại nguyên trụ dân trước đó, có lẽ Naga cũng giống như bọn họ, trên người có gien biến dị do phóng xạ, chỉ là hắn không có nổi mụt, biết đâu hắn không để lộ hoàn toàn gương mặt cũng bởi vì trên mặt có gì đó đáng sợ.
“Tôi là quái ngư”. Naga trả lời.
Sa Tả không tiếp tục hỏi, cậu không biết hỏi thế nào cho nên không thể làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào tay của Naga.
Tay của Naga so với tay của người thường thật ra không có gì khác nhau, da trắng bóc, ngón tay thon dài, khi dùng sức bám vào khe đá thì có vẻ rất có lực, nếu không phải vì phía sau lưng chính là đáy vực thì cậu có lẽ đã đưa tay chạm vào tay Naga, kiểm tra xem bên trong là xương hay là kim loại.
Lúc tiến thêm mười mét về phía trước thì Sa Tả bắt đầu cảm giác cánh tay và chân của mình có hơi ê ẩm, vốn từ lúc lên đảo cậu chưa từng nghỉ ngơi thật tốt, thể lực tiêu hao kịch liệt, hơn nữa Naga trèo lên với tốc độ rất nhanh, cộng thêm quán tính kéo lớn làm cho cậu phải gắng sức mới không khiến cho mình tuột khỏi người Naga, qua một hồi liền mệt mỏi không chịu được.
“Dừng một chút đã”, Sa Tả siết chặt cổ Naga, “Tôi không còn sức nữa”.
Naga lại bám vào vách đá, nhảy lên một chút rồi dừng chân ở một khối nham thạch nhô ra, sau đó đặt Sa Tả dựa vào vách đá.
Khối nham thạch này rất nhỏ, chỉ vừa đủ hai người đứng thẳng người, lúc Naga xoay người thì mặt của hai người gần như dán sát vào nhau. Sa Tả phát hiện ở khoảng cách gần như vậy cậu có thể thấy được chóp mũi của Naga.
Lần phát hiện này khiến cậu lần nữa nảy ra hứng thú muốn nhìn thấy mặt Naga, cậu cẩn thận nhấc chân lên, rút thanh chiếu sáng ra khỏi giày.
Vừa định đưa thanh chiếu sáng đến gần mặt Naga thì Naga đột nhiên giơ tay lên bắt được cổ tay cậu, ngón tay của hắn bóp lấy cổ tay cậu khiến cậu cảm thấy tê dại, thanh chiếu sáng trong tay rơi xuống đất.
“A…”. Sa Tả rút tay về, nhăn mặt cả nửa ngày.
“Cậu muốn làm gì”. Naga cúi đầu áp sát mặt cậu.
Sa Tả không thấy được mặt Naga nhưng có thể cảm thấy hơi thở của hắn quét ngang mặt cậu, cậu khe khẽ thở dài: “Tôi chỉ muốn xem mặt anh rốt cuộc bị gì mà sao cứ phải che lại. Anh càng như vậy thì tôi càng hiếu kỳ, ai cũng vậy thôi”.
“Lần sau đi”, Naga xoay người, “Đừng có dùng thứ kia rọi vào tôi, tôi ghét ánh sáng mạnh”.
Sa Tả ấn vai hắn xuống: “Anh ngồi xổm xuống chút đi, ở đây tôi không dám nhảy đâu, nhảy lệch một chút thì ngã xuống chắc luôn”.
Naga không lên tiếng mà chỉ ngồi xổm xuống, Sa Tả nằm bò lên người hắn, có đôi khi cậu không hiểu được Naga, một mặt cảm thấy hắn lạnh lùng thậm chí còn máu lạnh, nhưng có lúc lại cảm thấy hắn không phải người như vậy.
Khi quay trở lại được vách đá, Sa Tả nghe thấy tiếng người huyên náo ở phía xa, cậu lập tức có hơi khẩn trương: “Chuyện gì vậy! Lại đánh tới nữa sao?”.
“Hẳn đang tụ họp ở quảng trường”. Naga nhìn về hướng quảng trường.
Tụ họp? Là vì trận chiến hôm nay sao? Sa Tả nhìn về phía bên kia, trong Tự Do thành không có tia sáng nào nhưng khoảng sân rộng đã bập bùng ánh lửa, trông như một buổi dạ tiệc lửa trại khổng lồ.
“Bây giờ anh đi đâu?”. Sa Tả quay đầu nhìn Naga.
“Quay về biển”. Naga nhếch miệng cười mỉm.
“Anh giận dai thật, lúc đó tôi tức giận quá nên mới thuận miệng nói anh là quái ngư thôi”. Sa Tả thở dài, tâm tình có chút không tốt: “Tôi chỉ không hiểu vì sao anh không chịu cứu người, lại đứng nhìn để bọn họ bắt người đi”.
“Chuyện không liên quan đến tôi”. Nụ cười của Naga biến mất, giọng nói có chút lạnh.
Lại là câu này, chuyện không liên quan đến tôi. Sa Tả không phải một người nhiệt huyết nhưng tuyệt đối không lãnh đạm, cậu không thể lý giải suy nghĩ của Naga.
“Nhưng anh đã cứu tôi”.
“Mục sư nhờ tôi cứu cậu”.
“… Ông ấy không chỉ đích danh anh cứu người thì anh sẽ không quan tâm sao?”.
“Tôi chỉ làm những gì tôi muốn”. Naga mất kiên nhẫn xoay người về con đường nhỏ dẫn tới vách đá, xem ra muốn rời đi: “Người của Tự Do thành và Bàng Ca không có gì khác nhau, giống nhau cả”.
“Ý anh là gì?”. Sa Tả ngẩn người, theo những gì cậu nhìn thấy thì hai phe này chính là áp bách và áp cận, sự tồn tại đối lập giữa tà ác và đấu tranh, vậy mà Naga có thể nói hai bên đều giống nhau? “Tự quan sát đi”. Naga không quay đầu, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong làn sương mù dày đặc.
Hoàn
Danh sách chương