Việc chứng kiến những gì đang diễn ra trước mắt đối với Sa Tả mà nói có hơi đẫm máu, cậu thừa nhận năng lực chịu đựng bạo lực của bản thân rất thấp.
Mặc dù Chính phủ liên bang vẫn luôn đơn độc dẫn dắt AS tìm kiếm phương thức sinh tồn tốt hơn trong đại dương bao la, nhưng trước sau vẫn không có nhiều thay đổi lớn, vì thế có rất nhiều người mất đi lòng tin nơi chính phủ, bọn họ gọi AS là thế giới không có ngày mai, ngay cả cha mẹ của Sa Tả cũng thường xuyên nói rằng đây là một thế giới vô vọng.
AS có thể là như thế nhưng trong ký ức của Sa Tả, nó vẫn rất yên ổn và trật tự, đừng nói là cảnh tượng trước mắt, cho dù là đánh nhau cũng rất khó bắt gặp.
Vì thế, khi Sa Tả đến gần quảng trường, chứng kiến mười mấy tù binh bị đóng đinh vào cây thập tự gỗ, hình ảnh đó đánh mạnh vào thị giác cùng mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí khiến cậu muốn xoay người bỏ đi. Tất cả người dân của Tự Do thành đều đang tập trung trên quảng trường, có rất nhiều người, nhiều hơn trong tưởng tượng của Sa Tả, ánh lửa càng tôn thêm sự hưng phấn trên gương mặt bọn họ.
Sa Tả xoay người nhưng chưa kịp bước đi thì đã nghe thấy tiếng gọi của Lily Ca giữa những tiếng động lớn huyên náo: “Sa Tả”.
“Ừ?”. Sa Tả quay đầu lại nhìn thấy Lily Ca mang theo nụ cười trên môi chạy về phía cậu, trong tay cầm một cây đuốc.
“Cậu đã đi đâu vậy? Tôi tìm cậu được một lúc rồi, thân thể tốt chứ?”. Sự quan tâm trong mắt Lily Ca có thể nhìn được xuất phát từ nội tâm.
“Không có việc gì đâu, có lẽ tôi chỉ hơi mệt một chút”. Sa Tả mỉm cười gượng gạo.
“Một hồi xét xử xong tôi dẫn cậu đi kiểm tra”, Lily Ca lắc lắc cây đuốc trong tay, “Cậu muốn tham gia không? Không lâu lắm đâu”.
“Xét xử?”. Sa Tả sửng sốt, “Xét xử ai?”.
Lily Ca hơi giật mình nhìn cậu, tựa hồ bất ngờ với câu hỏi này: “Đương nhiên là chúng ta xét xử tù binh của tòa thành bóng tối, chính nghĩa chiến thắng tà ác! Chúng ta phải đưa bọn chúng vào địa ngục!”.
Sa Tả nhìn cô gái xinh đẹp xấp xỉ tuổi mình, trong ánh mắt trong veo đơn thuần của cô viết rõ phẫn nộ và thù hận, thứ tư tưởng mãnh liệt đối lập với Sa Tả khiến cho cậu lạnh cả người.
Xét xử? Ai xét xử?
Ai có tư cách xét xử?
Ai định ra quy tắc trên hòn đảo này?
Ai quy định tất cả mọi người cần phải sinh tồn như thế nào?
Chiến đấu vì chính nghĩa?
Hay chiến đấu vì sinh tồn?
Hay là vẫn còn lí do khác?
“Tôi muốn về nghỉ ngơi”. Sa Tả cảm thấy rất mệt mỏi từ cơ thể cho đến tâm trạng, cậu cảm thấy mình không thể tiếp thu hành động nhân danh tự do để làm chuyện tàn khốc này, xét xử? Xét xử thế nào?
“Ở lại xem chút đi”. Lily Ca kéo nhẹ ống tay áo của cậu, cô hi vọng Sa Tả thoạt nhìn có phần khác biệt với những phạm nhân lưu vong khác và hậu đại của Tự Do thành có thể dung nhập vào cuộc sống của bọn họ, có thể trở thành bộ phận cường đại của Tự Do thành, “Đây là hoạt động rất quan trọng của chúng tôi”.
Sa Tả nhìn thấy bên cạnh người đàn ông đầy hưng phấn đang giơ cây đuốc trong tay có một đứa bé, tim cậu co thắt lại: “Để đứa bé nhỏ như vậy thấy cảnh này thích hợp sao?”.
“Sa Tả”. Lily Ca không hài lòng, “Trên đảo này không có trẻ con, mỗi người từ lúc sinh ra đều đã chiến đấu cho tự do của chính mình!”.
“Tự do? Chiến đấu?”. Sa Tả nhìn thẳng vào mắt cô, “Cô nghĩ tự do là cái gì?”.
“Tự do là sống sót, tự do là không làm nô lệ của Bàng Ca, chiến đấu đến cùng, thẳng đến khi tòa thành bóng tối kia biến mất!”. Lily Ca trả lời không suy nghĩ, giọng nói rất kiên định: “Có lẽ cậu vẫn chưa hiểu được, chỉ khi nào trưởng thành trên hòn đảo này thì cậu mới hiểu được ý nghĩa của tự do!”.
Sa Tả không lên tiếng, cậu không tán thành phương thức này, cũng không ủng hộ loại tự do này, nhưng thực tế nếu Tự Do thành không làm như vậy thì họ sẽ bị diệt vong, không ai muốn bị bóng tối thôn phệ.
Đều giống nhau.
Sa Tả nhớ lại câu nói của Naga.
Bàng Ca muốn biến hòn đảo này thành thế giới bóng tối của chính mình, Tự Do thành sử dụng phương thức đồng dạng để phản kháng.
Về phần tự do, cái gì là tự do, Sa Tả có hơi mù mịt, cậu chưa bao giờ thực sự nghĩ về vấn đề này!
…
“Không ai có thể biến chúng ta thành nô lệ!”. Hồ Sâm đứng trên đài cao, trong tay giơ một con dao ba cạnh lóe lên hàn quang, “Trước đây không! Hiện tại không! Tương lai cũng không!”.
Đám người phá lên hoan hô, tất cả mọi người giơ cao cây đuốc và con dao trong tay: “Không bị nô dịch ______”
“Không ai có thể khiến chúng ta bị khuất phục! Trong lòng chúng ta có tín ngưỡng của chính mình!”. Hồ Sâm vỗ vào ngực, “Đó là ánh sáng và tự do!”.
“Ánh sáng ______”. Mọi người lần nữa giơ tay lên hô to, “Tự do ______”.
Những âm thanh này không ngừng quanh quẩn bên tai Sa Tả khiến cho suy nghĩ của cậu rối tung lên.
Hồ Sâm nhảy xuống khỏi đài cao, quay về phía tù binh bị trói trên cây thập tự rồi vung mạnh tay, con dao ba cạnh trong tay hắn bay ra ngoài, đâm chuẩn xác vào bụng một tù binh cách hắn hơn mười mét.
Đó không phải là vết thương trí mạng, máu của tù binh chậm rãi phun ra từ rãnh trên dao ba cạnh, người không chết ngay lập tức, đầu của gã tù binh vốn cúi thấp chậm rãi ngẩng lên, gã nhìn chòng chọc vào Hồ Sâm và những người tung hô xung quanh, cắn răng phun ra hai chữ: “Rác rưởi!”.
“Xét xử!”. Hồ Sâm giơ tay lên cao, sau đó dừng lại vài giây rồi hạ mạnh tay xuống.
Theo động tác này của hắn, vô số đá và dao bay ra từ trong đám người, những thứ này cứ như mưa đá nện lên người và mặt của những tù binh bị trói trên thập tự.
Vài giây sau, máu bắn ra tung tóe không ngừng.
Đây là hành hạ đến chết.
Sa Tả nhìn thấy những đứa bé kia nhặt những cục đá vỡ trên đất ném vào người tù binh, động tác và ánh mắt của chúng nó giống y hệt những người lớn bên cạnh, vui sướng ngập tràn trong hận thù.
Lily Ca rút con dao ghim trong giày, cô nhìn về phía mục tiêu rồi vung tay, con dao như một tia chớp bay về phía trước, tiếp đó đâm vào cổ của một tù binh cả người đầy máu nhưng vẫn còn đang bị chửi rủa.
Sa Tả hít một hơi, không nói thêm gì với Lily Ca mà xoay người rời khỏi quảng trường.
Ban đầu chỉ là bước nhanh, nhưng bất kể thế nào cũng không thể thoát khỏi âm thanh ầm ĩ sau lưng, vì vậy, cậu dứt khoát chạy đi.
Trở về phòng nhỏ, cậu liền nhào lên giường, kéo chăn che đầu, mặt chôn vào gối, dùng hết sức lực hét lên một tiếng thật to: “A ______”.
Cậu cứ thế nằm sấp úp đầu vào gối không biết đã qua bao nhiêu lâu, Sa Tả nhắm mắt lại giữa cơn hỗn loạn, cậu cảm thấy mệt mỏi vô cùng, mơ mơ màng màng thiếp đi tự lúc nào.
Trong mộng tối om, không nhìn thấy ánh sáng, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị một màn sương mù đen xám dày đặc vây lấy, dồn ép đến không thở nổi, giữa màn sương mù có rất nhiều bóng người lay động, Naga, Trình Khản, Thường Phi, Lily Ca, mục sư…
Cậu muốn lên tiếng nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Sa Tả”. Có người khẽ nói bên tai cậu.
Giọng nói rất rõ ràng kéo Sa Tả khỏi cảnh hỗn loạn, cậu chợt nhảy dựng lên, hít sâu một hơi.
“Nằm ngủ thế này khó thở lắm”, mục sư đứng bên giường cậu, trong tay cầm một thanh chiếu sáng, “Không sao chứ?”.
“Không sao”. Tay chống giường, Sa Tả khó chịu trả lời, vừa rồi bật dậy quá mạnh nên cậu cảm giác lưng của mình bị kéo căng.
“Vốn là chờ cậu tỉnh giấc rồi mới gọi cậu đến kiểm tra, có điều hừng đông ta có việc cần làm nên đành phải tới quấy rầy cậu lúc này”. Mục sư nhìn cậu, giọng nói rất nhu hòa.
Sa Tả nằm sấp trên giường rồi đột nhiên nhảy bật lên khiến mục sư có hơi giật mình, tay và chân của cậu đều phát lực, cả người cơ hồ bay lên cao rồi rơi xuống giường, cơ thể và thần kinh của một người đang ngủ đều đã thả lỏng hoàn toàn, muốn làm được động tác với biên độ như vậy thì rất khó tin.
“Không sao, dù sao tôi cũng không ngủ được”. Sa Tả xuống giường, cả người nặng trĩu, đầu cũng có chút căng cứng, cậu nhìn về phía giường Kiệt Tu, phát hiện bên đó trống không. Cậu chậm rãi đi đến cạnh cửa sổ, phía quảng trường không còn ánh sáng, toàn bộ Tự Do thành vô cùng yên tĩnh, cái gọi là “xét xử” chắc đã kết thúc, “Kiệt Tu đâu rồi?”.
“Cậu ta phạm sai lầm, biệt giam ba ngày”, mục sư xoay người rời khỏi phòng, “Đi theo ta”.
Sa Tả thật không ngờ một nơi thoạt nhìn cũ nát lạc hậu như Tự Do thành lại có phòng y tế, tuy rằng thiết bị không nhiều nhưng chỉ với bàn phẫu thuật và những dụng cụ sắp xếp ngăn nắp trong tủ đủ khiến Sa Tả có cảm giác quay về xã hội văn minh.
“Mấy người còn có những thứ này?”. Sa Tả có hơi khó hiểu, một nơi ngay cả vũ khí cũng thiếu thốn thì làm sao có được những thứ này?
“Ừ, trên đảo có thiết bị y tế, dược phẩm được chính phủ tiếp tế bằng đường hàng không (thả dù) cách hai năm một lần”, mục sư ra hiệu cậu nằm lên giường, “Có điều chỗ thả xuống không hề cố định, cho nên chỉ có thể chờ ở nơi gần đó, nếu như bị người Bàng Ca cướp đi thì chúng ta cũng không lấy được, vì thế chúng ta sẽ tự nghiên cứu chế tạo một ít, còn có thể… cậu có cảm thấy chỗ nào khó chịu không? Lily Ca nói hôm nay cậu bị chấn động do mìn nổ”.
“Không có cảm giác gì khác lắm, chỉ có lúc đó thấy choáng váng thôi”. Mục sư còn chưa dứt lời nhưng Sa Tả không hề để ý, cậu chỉ quan tâm đến chuyện chính phủ liên bang tiếp tế thiết bị y tế, nói như vậy thì đảo Liệp Lang không chỉ là thùng rác chứa những nhân tố bất ổn bị chính phủ quét ra khỏi AS.
Bọn họ cũng không phải ở trên một hòn đảo bị lãng quên hoàn toàn?
Chính phủ còn có thể chú ý đến sức khỏe của những phạm nhân bị lưu đày lên đảo?
“Khoảng cách bao nhiêu?”. Mục sư kiểm tra cơ thể Sa Tả, không có ngoại thương, nội tạng hình như cũng không có vấn đề, việc này có hơi bất thường.
“Khoảng hai, ba mét, nổ ở trên bầu trời phía trước tôi, tôi không thể xác định khoảng cách cụ thể, lúc đó tôi rất căng thẳng”. Sa Tả thành thật trả lời.
Tay mục sư khẽ run rẩy, ông hiểu rất rõ lực sát thương của loại mìn này, vì việc chế tạo không dễ dàng nên người Bàng Ca không tùy tiện dùng nó, nhưng nó có thể gây ra thương tổn, nhất là thương tổn ở khoảng cách gần, vô cùng kinh người. Nếu ấn theo Sa Tả nói thì với khoảng cách gần như vậy, cậu ta hẳn phải hộc máu tử vong tại chỗ, nội tạng cũng sẽ bị vỡ nát.
Trình Khản chỉ nói nhất định phải đảm bảo an toàn cho người này nhưng không tiết lộ thêm thông tin gì. Mục sư đoán nguyên nhân vì đây là một trong số ít người có thân phận cấp B bị đày đến đảo Liệp Lang, người có thân phận cấp B có thể tiếp xúc với cơ sở dữ liệu liên bang, những gì cậu ta từng nhìn thấy cũng không nhất thiết phải lưu trữ rõ ràng trong bộ nhớ cậu ta, những thứ đó vô cùng quan trọng đối với bọn họ.
Nhưng nhìn tình huống hiện tại thì tựa hồ không đơn giản như vậy.
Trình Khản không nói thật.
Việc này ông không quá ngạc nhiên, bởi vì đối với Trình Khản mà nói có lẽ ngoại trừ chính bản thân thì không còn ai có thể khiến cho Trình Khản yên tâm buông lỏng cảnh giác.
“Tôi có chút thuốc có thể an thần”, mục sư đưa viên thuốc cho cậu, “Hiện tại, cậu cần nghỉ ngơi thật tốt”.
“Không có loại thuốc nào có thể làm dịu tinh thần của tôi bây giờ cả”. Sa Tả ngồi dậy, nhận lấy thuốc, hiện tại cậu cảm giác mình không cần uống thuốc, mặc dù cậu đã kiệt sức nhưng bất ngờ là cậu không hề suy sụp, “Người của các người làm những chuyện ở trên quảng trường, ông có biết không?”.
“Người của chúng ta?”. Mục sư mỉm cười, Sa Tả vẫn phân chia rõ ràng bản thân và Tự Do thành thành hai cá thể khác nhau.
Những người vừa mới lên đảo hoặc được cứu thoát khỏi tòa thành kia đều sẽ nhanh chóng dung nhập với Tự Do thành, đặc biệt sau khi tiếp xúc với Tự Do thành thì mỗi người đều sẽ coi Tự Do thành là nơi nương náu thích hợp nhất cho mình, nhưng Sa Tả lại khác biệt, Sa Tả đặt mình bên ngoài Tự Do thành, có lẽ bởi vì cậu ta vẫn không tính là người tự nguyện tiến vào Tự Do thành, mặc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng Sa Tả là người rất nhạy cảm.
“Chuyện các người làm trên quảng trường cùng với chuyện trong tòa thành kia, bản chất không hề khác biệt”, Sa Tả không biết làm sao để biểu đạt suy nghĩ của mình cho đúng, “Xây dựng tự do dựa trên hận thù không phải là tự do, vĩnh viễn sẽ bị hận thù dắt mũi”.
“Nói rất hay”, mục sư gật đầu, “Còn gì nữa không?”.
Sa Tả bước xuống giường, đứng trước ngăn tủ từ từ quan sát: “Các người muốn phản kháng, muốn lật đổ, muốn tiêu diệt, tất cả không thành vấn đề, nhưng phương thức hành hạ đến chết này hoàn toàn không cần thiết… sau này khi những đứa bé kia lớn lên, chúng nó sẽ cảm thấy việc sử dụng thủ đoạn giết người giống như người lớn là hoàn toàn bình thường, việc này thật sự có thể khiến cho Tự Do thành cường đại hơn sao? Tự Do thành cuối cùng sẽ không thay đổi như tòa thành kia chứ?”.
“Bây giờ thứ cần thiết nhất với chúng ta mà nói chính là dũng khí”. Mục sư nhìn bóng lưng Sa Tả, cậu thanh niên này rất chính trực, lời nói hợp lý, đã lâu ông không nghe được những lời như vậy, tuy rằng rất non nớt nhưng có thể chạm đến lòng người, “Khi tên của Bàng Ca và tòa thành bóng tối kia được nhắc đến đều khiến mọi người sợ hãi, ở hiện tại, hận thù là cách thức tốt nhất khiến mọi người có được dũng khí”.
Sa Tả không lập tức đáp lại, cậu ngây ngẩn một hồi trước ngăn tủ rồi mới chậm rãi xoay người: “Nếu có một ngày các người tiêu diệt được Bàng Ca nhưng lại phát hiện Tự Do thành biến thành một tòa thành bóng tối khác, lúc đó các người sẽ có cảm giác gì?”.
“Cậu quá ngây thơ rồi”. Mục sư mỉm cười nhưng không trả lời câu hỏi của cậu.
Sa Tả trầm mặc một hồi, gật đầu: “Tôi hiểu được đây chính là phương thức sinh tồn của hòn đảo này”.
Sa Tả rời khỏi phòng y tế nhưng không về lại phòng nhỏ để nghỉ ngơi, cậu chậm rãi đi về hướng vách đá trong không gian vô cùng tĩnh lặng, Naga đã rời đi nhưng cậu vẫn không nhịn được muốn đến xem, ổ của Đức Lạp Khố con ở ngay dưới đáy vực, Naga hẳn là không để mặc chúng nó đâu.
Trên đường cậu đụng phải vài đội viên của đội chiến đấu, có lẽ vừa trải qua “xét xử” nên bọn họ thoạt nhìn rất có tinh thần.
“Buổi tối đừng đi lòng vòng, không an toàn đâu”. Một đội viên nhắc nhở Sa Tả.
“Đã biết, một lát tôi sẽ quay về”. Sa Tả lên tiếng, tiếp tục đi về phía vách đá, không an toàn? Hiện tại, cậu không biết cái gì là an toàn, cái gì là không an toàn, trên hòn đảo này còn có chỗ nào thật sự an toàn sao?
Gió lạnh vẫn thổi điên cuồng dưới vách đá, bầu trời đen như mực, ngoại trừ tiếng gió thổi thì không còn âm thanh nào khác.
Sa Tả đứng ở vách đá do dự một lát mới nhỏ giọng kêu một tiếng: “Naga”.
Không có tiếng trả lời, cậu có chút thất vọng lại đứng ngây người một hồi, cậu chậm rãi đi theo con đường lúc Naga rời đi, thỉnh thoảng cậu lại dừng bước gọi tên Naga, cậu không biết vì sao mình lại làm như vậy, cậu chỉ cảm thấy ngoại trừ Naga thì ở trên hòn đảo này không còn có ai có thể nói chuyện.
Vô luận là thành bảo hay Tự Do thành, mỗi người và cậu tựa hồ không hợp nhau.
Cậu men theo vách đá đi về phía trước rất lâu, cậu cảm giác mình đã nhanh chóng rời khỏi địa phận của Tự Do thành, nhưng lại không có bất kỳ lời đáp trả nào.
Cậu buồn bực đứng bên vách đá, tay chạm đến cái bùa hộ mệnh Trình Khản tặng cậu. Cậu vẫn chưa gặp được Trình Khản, tuy rằng người này thần bí không kém gì Naga, nhưng… ít nhất… vẫn có thể nói chuyện vài câu, cậu trừng mắt nhìn bóng đêm một hồi, sau đó cảm thấy vô nghĩa lại gọi một tiếng: “Trình Khản”.
“Không tìm tôi nữa?”. Trong bóng tối có một âm thanh truyền đến từ bên trái của Sa Tả.
Cậu sợ hết hồn, nhảy dựng lên.
Cậu chỉ có thể nghe được âm thanh, nhìn về phía đó thì cũng chỉ là bóng đêm, buổi tối ở đảo Liệp Lang hầu như không có ánh sáng lại còn có sương mù, cậu rút thanh chiếu sáng ra khỏi giày: “Naga”.
Khi thanh chiếu sáng rọi khắp bốn phía, cậu nhìn thấy Naga đứng trong màn đêm cách cậu chừng năm sáu mét, trong tay cầm theo thứ gì đó rất lớn trông như một cái bao tải, nó bị kéo lê trên mặt đất.
“Anh chưa đi hả?”. Sa Tả đi hai bước đến gần hắn, muốn nhìn xem hắn đang nửa cầm nửa kéo thứ gì.
“Cho ăn xong sẽ đi”. Naga vẫn không cử động, khi cậu sắp đến gần thì hắn vung tay ném cái túi về phía vách đá.
Khi thứ này vụt qua thanh chiếu sáng thì Sa Tả đã thấy rõ nó là cái gì, nhất thời lông tóc dựng hết lên, run rẩy nói: “Người chết?”.
Thứ bị Naga dễ dàng ném xuống vách đá chính là thi thể của nguyên trụ dân.
“Ừ”.
Naga trả lời rất ngắn gọn khiến Sa Tả không thể tiếp thu, cậu nhìn chằm chằm vào Naga: “Anh giết người?”.
“Nhặt”. Naga nâng cằm.
“Cái gì?”. Sa Tả sửng sốt, nhặt một người chết về để làm thức ăn cho Đức Lạp Khố con? Cậu rất muốn xông tới kéo cái mũ của Naga xuống để nhìn xem vẻ mặt hiện giờ của hắn là gì? “Còn có thể nhặt được người chết?”.
“Ừ, sẽ luôn có người chết”. Giọng của Naga rất bình tĩnh.
Sa Tả nhất thời không nói nên lời, lời của Naga vừa nghe như chẳng có vấn đề gì, dù sao vẫn luôn có người chết.
“Không phải anh nói Đức Lạp Khố con không thể ăn hết người sao?”.
“Ném xuống sẽ bể nát”.
“Đừng nói nữa”. Sa Tả nhanh chóng bụm miệng, hình dạng đáng sợ của nguyên trụ dân cùng với tưởng tượng của bản thân khiến cậu muốn nôn mửa.
Naga không nói tiếp vấn đề này, hắn đi tới bên cạnh cậu: “Ngày mai tôi dẫn cậu đi chơi”.
“Đi chơi? Đi đâu?”. Sa Tả ngẩn người.
“Xem quái ngư”.
Hoàn
Ừ thì đi chơi:))
Mặc dù Chính phủ liên bang vẫn luôn đơn độc dẫn dắt AS tìm kiếm phương thức sinh tồn tốt hơn trong đại dương bao la, nhưng trước sau vẫn không có nhiều thay đổi lớn, vì thế có rất nhiều người mất đi lòng tin nơi chính phủ, bọn họ gọi AS là thế giới không có ngày mai, ngay cả cha mẹ của Sa Tả cũng thường xuyên nói rằng đây là một thế giới vô vọng.
AS có thể là như thế nhưng trong ký ức của Sa Tả, nó vẫn rất yên ổn và trật tự, đừng nói là cảnh tượng trước mắt, cho dù là đánh nhau cũng rất khó bắt gặp.
Vì thế, khi Sa Tả đến gần quảng trường, chứng kiến mười mấy tù binh bị đóng đinh vào cây thập tự gỗ, hình ảnh đó đánh mạnh vào thị giác cùng mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí khiến cậu muốn xoay người bỏ đi. Tất cả người dân của Tự Do thành đều đang tập trung trên quảng trường, có rất nhiều người, nhiều hơn trong tưởng tượng của Sa Tả, ánh lửa càng tôn thêm sự hưng phấn trên gương mặt bọn họ.
Sa Tả xoay người nhưng chưa kịp bước đi thì đã nghe thấy tiếng gọi của Lily Ca giữa những tiếng động lớn huyên náo: “Sa Tả”.
“Ừ?”. Sa Tả quay đầu lại nhìn thấy Lily Ca mang theo nụ cười trên môi chạy về phía cậu, trong tay cầm một cây đuốc.
“Cậu đã đi đâu vậy? Tôi tìm cậu được một lúc rồi, thân thể tốt chứ?”. Sự quan tâm trong mắt Lily Ca có thể nhìn được xuất phát từ nội tâm.
“Không có việc gì đâu, có lẽ tôi chỉ hơi mệt một chút”. Sa Tả mỉm cười gượng gạo.
“Một hồi xét xử xong tôi dẫn cậu đi kiểm tra”, Lily Ca lắc lắc cây đuốc trong tay, “Cậu muốn tham gia không? Không lâu lắm đâu”.
“Xét xử?”. Sa Tả sửng sốt, “Xét xử ai?”.
Lily Ca hơi giật mình nhìn cậu, tựa hồ bất ngờ với câu hỏi này: “Đương nhiên là chúng ta xét xử tù binh của tòa thành bóng tối, chính nghĩa chiến thắng tà ác! Chúng ta phải đưa bọn chúng vào địa ngục!”.
Sa Tả nhìn cô gái xinh đẹp xấp xỉ tuổi mình, trong ánh mắt trong veo đơn thuần của cô viết rõ phẫn nộ và thù hận, thứ tư tưởng mãnh liệt đối lập với Sa Tả khiến cho cậu lạnh cả người.
Xét xử? Ai xét xử?
Ai có tư cách xét xử?
Ai định ra quy tắc trên hòn đảo này?
Ai quy định tất cả mọi người cần phải sinh tồn như thế nào?
Chiến đấu vì chính nghĩa?
Hay chiến đấu vì sinh tồn?
Hay là vẫn còn lí do khác?
“Tôi muốn về nghỉ ngơi”. Sa Tả cảm thấy rất mệt mỏi từ cơ thể cho đến tâm trạng, cậu cảm thấy mình không thể tiếp thu hành động nhân danh tự do để làm chuyện tàn khốc này, xét xử? Xét xử thế nào?
“Ở lại xem chút đi”. Lily Ca kéo nhẹ ống tay áo của cậu, cô hi vọng Sa Tả thoạt nhìn có phần khác biệt với những phạm nhân lưu vong khác và hậu đại của Tự Do thành có thể dung nhập vào cuộc sống của bọn họ, có thể trở thành bộ phận cường đại của Tự Do thành, “Đây là hoạt động rất quan trọng của chúng tôi”.
Sa Tả nhìn thấy bên cạnh người đàn ông đầy hưng phấn đang giơ cây đuốc trong tay có một đứa bé, tim cậu co thắt lại: “Để đứa bé nhỏ như vậy thấy cảnh này thích hợp sao?”.
“Sa Tả”. Lily Ca không hài lòng, “Trên đảo này không có trẻ con, mỗi người từ lúc sinh ra đều đã chiến đấu cho tự do của chính mình!”.
“Tự do? Chiến đấu?”. Sa Tả nhìn thẳng vào mắt cô, “Cô nghĩ tự do là cái gì?”.
“Tự do là sống sót, tự do là không làm nô lệ của Bàng Ca, chiến đấu đến cùng, thẳng đến khi tòa thành bóng tối kia biến mất!”. Lily Ca trả lời không suy nghĩ, giọng nói rất kiên định: “Có lẽ cậu vẫn chưa hiểu được, chỉ khi nào trưởng thành trên hòn đảo này thì cậu mới hiểu được ý nghĩa của tự do!”.
Sa Tả không lên tiếng, cậu không tán thành phương thức này, cũng không ủng hộ loại tự do này, nhưng thực tế nếu Tự Do thành không làm như vậy thì họ sẽ bị diệt vong, không ai muốn bị bóng tối thôn phệ.
Đều giống nhau.
Sa Tả nhớ lại câu nói của Naga.
Bàng Ca muốn biến hòn đảo này thành thế giới bóng tối của chính mình, Tự Do thành sử dụng phương thức đồng dạng để phản kháng.
Về phần tự do, cái gì là tự do, Sa Tả có hơi mù mịt, cậu chưa bao giờ thực sự nghĩ về vấn đề này!
…
“Không ai có thể biến chúng ta thành nô lệ!”. Hồ Sâm đứng trên đài cao, trong tay giơ một con dao ba cạnh lóe lên hàn quang, “Trước đây không! Hiện tại không! Tương lai cũng không!”.
Đám người phá lên hoan hô, tất cả mọi người giơ cao cây đuốc và con dao trong tay: “Không bị nô dịch ______”
“Không ai có thể khiến chúng ta bị khuất phục! Trong lòng chúng ta có tín ngưỡng của chính mình!”. Hồ Sâm vỗ vào ngực, “Đó là ánh sáng và tự do!”.
“Ánh sáng ______”. Mọi người lần nữa giơ tay lên hô to, “Tự do ______”.
Những âm thanh này không ngừng quanh quẩn bên tai Sa Tả khiến cho suy nghĩ của cậu rối tung lên.
Hồ Sâm nhảy xuống khỏi đài cao, quay về phía tù binh bị trói trên cây thập tự rồi vung mạnh tay, con dao ba cạnh trong tay hắn bay ra ngoài, đâm chuẩn xác vào bụng một tù binh cách hắn hơn mười mét.
Đó không phải là vết thương trí mạng, máu của tù binh chậm rãi phun ra từ rãnh trên dao ba cạnh, người không chết ngay lập tức, đầu của gã tù binh vốn cúi thấp chậm rãi ngẩng lên, gã nhìn chòng chọc vào Hồ Sâm và những người tung hô xung quanh, cắn răng phun ra hai chữ: “Rác rưởi!”.
“Xét xử!”. Hồ Sâm giơ tay lên cao, sau đó dừng lại vài giây rồi hạ mạnh tay xuống.
Theo động tác này của hắn, vô số đá và dao bay ra từ trong đám người, những thứ này cứ như mưa đá nện lên người và mặt của những tù binh bị trói trên thập tự.
Vài giây sau, máu bắn ra tung tóe không ngừng.
Đây là hành hạ đến chết.
Sa Tả nhìn thấy những đứa bé kia nhặt những cục đá vỡ trên đất ném vào người tù binh, động tác và ánh mắt của chúng nó giống y hệt những người lớn bên cạnh, vui sướng ngập tràn trong hận thù.
Lily Ca rút con dao ghim trong giày, cô nhìn về phía mục tiêu rồi vung tay, con dao như một tia chớp bay về phía trước, tiếp đó đâm vào cổ của một tù binh cả người đầy máu nhưng vẫn còn đang bị chửi rủa.
Sa Tả hít một hơi, không nói thêm gì với Lily Ca mà xoay người rời khỏi quảng trường.
Ban đầu chỉ là bước nhanh, nhưng bất kể thế nào cũng không thể thoát khỏi âm thanh ầm ĩ sau lưng, vì vậy, cậu dứt khoát chạy đi.
Trở về phòng nhỏ, cậu liền nhào lên giường, kéo chăn che đầu, mặt chôn vào gối, dùng hết sức lực hét lên một tiếng thật to: “A ______”.
Cậu cứ thế nằm sấp úp đầu vào gối không biết đã qua bao nhiêu lâu, Sa Tả nhắm mắt lại giữa cơn hỗn loạn, cậu cảm thấy mệt mỏi vô cùng, mơ mơ màng màng thiếp đi tự lúc nào.
Trong mộng tối om, không nhìn thấy ánh sáng, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị một màn sương mù đen xám dày đặc vây lấy, dồn ép đến không thở nổi, giữa màn sương mù có rất nhiều bóng người lay động, Naga, Trình Khản, Thường Phi, Lily Ca, mục sư…
Cậu muốn lên tiếng nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Sa Tả”. Có người khẽ nói bên tai cậu.
Giọng nói rất rõ ràng kéo Sa Tả khỏi cảnh hỗn loạn, cậu chợt nhảy dựng lên, hít sâu một hơi.
“Nằm ngủ thế này khó thở lắm”, mục sư đứng bên giường cậu, trong tay cầm một thanh chiếu sáng, “Không sao chứ?”.
“Không sao”. Tay chống giường, Sa Tả khó chịu trả lời, vừa rồi bật dậy quá mạnh nên cậu cảm giác lưng của mình bị kéo căng.
“Vốn là chờ cậu tỉnh giấc rồi mới gọi cậu đến kiểm tra, có điều hừng đông ta có việc cần làm nên đành phải tới quấy rầy cậu lúc này”. Mục sư nhìn cậu, giọng nói rất nhu hòa.
Sa Tả nằm sấp trên giường rồi đột nhiên nhảy bật lên khiến mục sư có hơi giật mình, tay và chân của cậu đều phát lực, cả người cơ hồ bay lên cao rồi rơi xuống giường, cơ thể và thần kinh của một người đang ngủ đều đã thả lỏng hoàn toàn, muốn làm được động tác với biên độ như vậy thì rất khó tin.
“Không sao, dù sao tôi cũng không ngủ được”. Sa Tả xuống giường, cả người nặng trĩu, đầu cũng có chút căng cứng, cậu nhìn về phía giường Kiệt Tu, phát hiện bên đó trống không. Cậu chậm rãi đi đến cạnh cửa sổ, phía quảng trường không còn ánh sáng, toàn bộ Tự Do thành vô cùng yên tĩnh, cái gọi là “xét xử” chắc đã kết thúc, “Kiệt Tu đâu rồi?”.
“Cậu ta phạm sai lầm, biệt giam ba ngày”, mục sư xoay người rời khỏi phòng, “Đi theo ta”.
Sa Tả thật không ngờ một nơi thoạt nhìn cũ nát lạc hậu như Tự Do thành lại có phòng y tế, tuy rằng thiết bị không nhiều nhưng chỉ với bàn phẫu thuật và những dụng cụ sắp xếp ngăn nắp trong tủ đủ khiến Sa Tả có cảm giác quay về xã hội văn minh.
“Mấy người còn có những thứ này?”. Sa Tả có hơi khó hiểu, một nơi ngay cả vũ khí cũng thiếu thốn thì làm sao có được những thứ này?
“Ừ, trên đảo có thiết bị y tế, dược phẩm được chính phủ tiếp tế bằng đường hàng không (thả dù) cách hai năm một lần”, mục sư ra hiệu cậu nằm lên giường, “Có điều chỗ thả xuống không hề cố định, cho nên chỉ có thể chờ ở nơi gần đó, nếu như bị người Bàng Ca cướp đi thì chúng ta cũng không lấy được, vì thế chúng ta sẽ tự nghiên cứu chế tạo một ít, còn có thể… cậu có cảm thấy chỗ nào khó chịu không? Lily Ca nói hôm nay cậu bị chấn động do mìn nổ”.
“Không có cảm giác gì khác lắm, chỉ có lúc đó thấy choáng váng thôi”. Mục sư còn chưa dứt lời nhưng Sa Tả không hề để ý, cậu chỉ quan tâm đến chuyện chính phủ liên bang tiếp tế thiết bị y tế, nói như vậy thì đảo Liệp Lang không chỉ là thùng rác chứa những nhân tố bất ổn bị chính phủ quét ra khỏi AS.
Bọn họ cũng không phải ở trên một hòn đảo bị lãng quên hoàn toàn?
Chính phủ còn có thể chú ý đến sức khỏe của những phạm nhân bị lưu đày lên đảo?
“Khoảng cách bao nhiêu?”. Mục sư kiểm tra cơ thể Sa Tả, không có ngoại thương, nội tạng hình như cũng không có vấn đề, việc này có hơi bất thường.
“Khoảng hai, ba mét, nổ ở trên bầu trời phía trước tôi, tôi không thể xác định khoảng cách cụ thể, lúc đó tôi rất căng thẳng”. Sa Tả thành thật trả lời.
Tay mục sư khẽ run rẩy, ông hiểu rất rõ lực sát thương của loại mìn này, vì việc chế tạo không dễ dàng nên người Bàng Ca không tùy tiện dùng nó, nhưng nó có thể gây ra thương tổn, nhất là thương tổn ở khoảng cách gần, vô cùng kinh người. Nếu ấn theo Sa Tả nói thì với khoảng cách gần như vậy, cậu ta hẳn phải hộc máu tử vong tại chỗ, nội tạng cũng sẽ bị vỡ nát.
Trình Khản chỉ nói nhất định phải đảm bảo an toàn cho người này nhưng không tiết lộ thêm thông tin gì. Mục sư đoán nguyên nhân vì đây là một trong số ít người có thân phận cấp B bị đày đến đảo Liệp Lang, người có thân phận cấp B có thể tiếp xúc với cơ sở dữ liệu liên bang, những gì cậu ta từng nhìn thấy cũng không nhất thiết phải lưu trữ rõ ràng trong bộ nhớ cậu ta, những thứ đó vô cùng quan trọng đối với bọn họ.
Nhưng nhìn tình huống hiện tại thì tựa hồ không đơn giản như vậy.
Trình Khản không nói thật.
Việc này ông không quá ngạc nhiên, bởi vì đối với Trình Khản mà nói có lẽ ngoại trừ chính bản thân thì không còn ai có thể khiến cho Trình Khản yên tâm buông lỏng cảnh giác.
“Tôi có chút thuốc có thể an thần”, mục sư đưa viên thuốc cho cậu, “Hiện tại, cậu cần nghỉ ngơi thật tốt”.
“Không có loại thuốc nào có thể làm dịu tinh thần của tôi bây giờ cả”. Sa Tả ngồi dậy, nhận lấy thuốc, hiện tại cậu cảm giác mình không cần uống thuốc, mặc dù cậu đã kiệt sức nhưng bất ngờ là cậu không hề suy sụp, “Người của các người làm những chuyện ở trên quảng trường, ông có biết không?”.
“Người của chúng ta?”. Mục sư mỉm cười, Sa Tả vẫn phân chia rõ ràng bản thân và Tự Do thành thành hai cá thể khác nhau.
Những người vừa mới lên đảo hoặc được cứu thoát khỏi tòa thành kia đều sẽ nhanh chóng dung nhập với Tự Do thành, đặc biệt sau khi tiếp xúc với Tự Do thành thì mỗi người đều sẽ coi Tự Do thành là nơi nương náu thích hợp nhất cho mình, nhưng Sa Tả lại khác biệt, Sa Tả đặt mình bên ngoài Tự Do thành, có lẽ bởi vì cậu ta vẫn không tính là người tự nguyện tiến vào Tự Do thành, mặc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng Sa Tả là người rất nhạy cảm.
“Chuyện các người làm trên quảng trường cùng với chuyện trong tòa thành kia, bản chất không hề khác biệt”, Sa Tả không biết làm sao để biểu đạt suy nghĩ của mình cho đúng, “Xây dựng tự do dựa trên hận thù không phải là tự do, vĩnh viễn sẽ bị hận thù dắt mũi”.
“Nói rất hay”, mục sư gật đầu, “Còn gì nữa không?”.
Sa Tả bước xuống giường, đứng trước ngăn tủ từ từ quan sát: “Các người muốn phản kháng, muốn lật đổ, muốn tiêu diệt, tất cả không thành vấn đề, nhưng phương thức hành hạ đến chết này hoàn toàn không cần thiết… sau này khi những đứa bé kia lớn lên, chúng nó sẽ cảm thấy việc sử dụng thủ đoạn giết người giống như người lớn là hoàn toàn bình thường, việc này thật sự có thể khiến cho Tự Do thành cường đại hơn sao? Tự Do thành cuối cùng sẽ không thay đổi như tòa thành kia chứ?”.
“Bây giờ thứ cần thiết nhất với chúng ta mà nói chính là dũng khí”. Mục sư nhìn bóng lưng Sa Tả, cậu thanh niên này rất chính trực, lời nói hợp lý, đã lâu ông không nghe được những lời như vậy, tuy rằng rất non nớt nhưng có thể chạm đến lòng người, “Khi tên của Bàng Ca và tòa thành bóng tối kia được nhắc đến đều khiến mọi người sợ hãi, ở hiện tại, hận thù là cách thức tốt nhất khiến mọi người có được dũng khí”.
Sa Tả không lập tức đáp lại, cậu ngây ngẩn một hồi trước ngăn tủ rồi mới chậm rãi xoay người: “Nếu có một ngày các người tiêu diệt được Bàng Ca nhưng lại phát hiện Tự Do thành biến thành một tòa thành bóng tối khác, lúc đó các người sẽ có cảm giác gì?”.
“Cậu quá ngây thơ rồi”. Mục sư mỉm cười nhưng không trả lời câu hỏi của cậu.
Sa Tả trầm mặc một hồi, gật đầu: “Tôi hiểu được đây chính là phương thức sinh tồn của hòn đảo này”.
Sa Tả rời khỏi phòng y tế nhưng không về lại phòng nhỏ để nghỉ ngơi, cậu chậm rãi đi về hướng vách đá trong không gian vô cùng tĩnh lặng, Naga đã rời đi nhưng cậu vẫn không nhịn được muốn đến xem, ổ của Đức Lạp Khố con ở ngay dưới đáy vực, Naga hẳn là không để mặc chúng nó đâu.
Trên đường cậu đụng phải vài đội viên của đội chiến đấu, có lẽ vừa trải qua “xét xử” nên bọn họ thoạt nhìn rất có tinh thần.
“Buổi tối đừng đi lòng vòng, không an toàn đâu”. Một đội viên nhắc nhở Sa Tả.
“Đã biết, một lát tôi sẽ quay về”. Sa Tả lên tiếng, tiếp tục đi về phía vách đá, không an toàn? Hiện tại, cậu không biết cái gì là an toàn, cái gì là không an toàn, trên hòn đảo này còn có chỗ nào thật sự an toàn sao?
Gió lạnh vẫn thổi điên cuồng dưới vách đá, bầu trời đen như mực, ngoại trừ tiếng gió thổi thì không còn âm thanh nào khác.
Sa Tả đứng ở vách đá do dự một lát mới nhỏ giọng kêu một tiếng: “Naga”.
Không có tiếng trả lời, cậu có chút thất vọng lại đứng ngây người một hồi, cậu chậm rãi đi theo con đường lúc Naga rời đi, thỉnh thoảng cậu lại dừng bước gọi tên Naga, cậu không biết vì sao mình lại làm như vậy, cậu chỉ cảm thấy ngoại trừ Naga thì ở trên hòn đảo này không còn có ai có thể nói chuyện.
Vô luận là thành bảo hay Tự Do thành, mỗi người và cậu tựa hồ không hợp nhau.
Cậu men theo vách đá đi về phía trước rất lâu, cậu cảm giác mình đã nhanh chóng rời khỏi địa phận của Tự Do thành, nhưng lại không có bất kỳ lời đáp trả nào.
Cậu buồn bực đứng bên vách đá, tay chạm đến cái bùa hộ mệnh Trình Khản tặng cậu. Cậu vẫn chưa gặp được Trình Khản, tuy rằng người này thần bí không kém gì Naga, nhưng… ít nhất… vẫn có thể nói chuyện vài câu, cậu trừng mắt nhìn bóng đêm một hồi, sau đó cảm thấy vô nghĩa lại gọi một tiếng: “Trình Khản”.
“Không tìm tôi nữa?”. Trong bóng tối có một âm thanh truyền đến từ bên trái của Sa Tả.
Cậu sợ hết hồn, nhảy dựng lên.
Cậu chỉ có thể nghe được âm thanh, nhìn về phía đó thì cũng chỉ là bóng đêm, buổi tối ở đảo Liệp Lang hầu như không có ánh sáng lại còn có sương mù, cậu rút thanh chiếu sáng ra khỏi giày: “Naga”.
Khi thanh chiếu sáng rọi khắp bốn phía, cậu nhìn thấy Naga đứng trong màn đêm cách cậu chừng năm sáu mét, trong tay cầm theo thứ gì đó rất lớn trông như một cái bao tải, nó bị kéo lê trên mặt đất.
“Anh chưa đi hả?”. Sa Tả đi hai bước đến gần hắn, muốn nhìn xem hắn đang nửa cầm nửa kéo thứ gì.
“Cho ăn xong sẽ đi”. Naga vẫn không cử động, khi cậu sắp đến gần thì hắn vung tay ném cái túi về phía vách đá.
Khi thứ này vụt qua thanh chiếu sáng thì Sa Tả đã thấy rõ nó là cái gì, nhất thời lông tóc dựng hết lên, run rẩy nói: “Người chết?”.
Thứ bị Naga dễ dàng ném xuống vách đá chính là thi thể của nguyên trụ dân.
“Ừ”.
Naga trả lời rất ngắn gọn khiến Sa Tả không thể tiếp thu, cậu nhìn chằm chằm vào Naga: “Anh giết người?”.
“Nhặt”. Naga nâng cằm.
“Cái gì?”. Sa Tả sửng sốt, nhặt một người chết về để làm thức ăn cho Đức Lạp Khố con? Cậu rất muốn xông tới kéo cái mũ của Naga xuống để nhìn xem vẻ mặt hiện giờ của hắn là gì? “Còn có thể nhặt được người chết?”.
“Ừ, sẽ luôn có người chết”. Giọng của Naga rất bình tĩnh.
Sa Tả nhất thời không nói nên lời, lời của Naga vừa nghe như chẳng có vấn đề gì, dù sao vẫn luôn có người chết.
“Không phải anh nói Đức Lạp Khố con không thể ăn hết người sao?”.
“Ném xuống sẽ bể nát”.
“Đừng nói nữa”. Sa Tả nhanh chóng bụm miệng, hình dạng đáng sợ của nguyên trụ dân cùng với tưởng tượng của bản thân khiến cậu muốn nôn mửa.
Naga không nói tiếp vấn đề này, hắn đi tới bên cạnh cậu: “Ngày mai tôi dẫn cậu đi chơi”.
“Đi chơi? Đi đâu?”. Sa Tả ngẩn người.
“Xem quái ngư”.
Hoàn
Ừ thì đi chơi:))
Danh sách chương