Nhóm Kình Thương khiến người chú ý, cùng đi còn có mấy đội thương buôn tới tô giới, không thể tránh khỏi bị thương đội thăm dò.
Kình Thương cũng không thích giao lưu với người khác, vì đó chuyện như vậy đều giao cho thuộc hạ Túc Dạ Liêu đối với chuyện này không chút hứng thú, chiếm giữ bên người quân vương hắn, chú ý đến bất cứ thứ gì quân vương hắn cần, Cận Dũng càng không cần phải nói, có thể dùng vũ lực để giải quyết, tuyệt đối sẽ không giao thiệp Trì Uyên lại phi thường chủ động, từ nhỏ nhận được rèn luyện như vậy, trên mặt mang theo nụ cười thận trọng, cùng đội buôn luận bàn, kín kẽ không lỗ hổng để bại lộ thân phận của bọn họ.
Trong số đoàn xe của thương nhân, có mấy chiếc xe ngựa được tập trung bảo vệ, vì sự tồn tại của chúng, tốc độ của thương nhân cũng không nhanh. Trọng lượng nặng của chúng là nguyên nhân không có biện pháp nhanh chóng tiến lên, ép tới thân xe thỉnh thoảng vang lên tiếng lách cách, cũng may nhờ vật liệu và chế tác đủ rắn chắc, cả đường phát ra tiếng vang không chịu nổi gánh nặng, nhưng vẫn không gãy đổ.
Không nhìn thấy thứ trong rương là gì, nhưng Túc Dạ Liêu và Kình Thương đã từng đi du lịch, Trì Uyên và Cận Dũng ở nhà cũng từng thấy thứ tương tự nên đều biết thứ được nguỵ trang đó là gì.
“Mang theo nhiều kim tệ như vậy kinh thương khắp nơi, thật đúng là khổ cực a.” Lời Trì Uyên là lời thật lòng, thế đạo này cũng không thái bình như vậy, chiến hoả liên miên đều có thể sinh ra người cùng đường mạt lộ, có người sẽ thành thật dựa vào mình mà sống, cũng có người gan lớn một chút, dã tâm nổi dậy mà hành nghề cướp đoạt, trong đó có một ít Thiên phú giả bất phàm, thậm chí có dã vọng trong thời loạn lạc xây dựng được một phần cơ nghiệp, người bình thường cũng hy vọng dựa vào điều này biểu hiện ra vũ dũng truyền tới tai các đại nhân vật, thu nhận bọn họ.
Đây không phải điều không thể, trong lịch sử đã không ngừng xảy ra, đạo nghĩa gì, chỉ cần có thể khiến bản thân được sử dụng, bọn họ không thèm quan tâm tới nhân phẩm, chỉ cần trung tâm là được.
Kẻ có phẩm hạnh bất lương cũng được sinh ra từ đây. Đối với bình dân cũng vậy, đối với thương nhân lãng du cũng thế, không ít của cải của thương nhân đã từng bị cướp đoạt không có lý do gì như vậy, Quý tộc lưu lãng còn tốt, thân phận Thiên phú giả của họ khiến họ có can đảm và chống trả, nhưng phần nhiều thương nhân cuối cùng thành ra không còn gì cả.
Đang cùng Trì Uyên trò chuyện, ánh mắt của thương nhân chợt loé đề phòng, chết tiệt, gã làm sao chưa gì đã nghĩ những người này nhìn qua thực lực không tồi, vì đó mượn cớ tới gần, nếu xảy ra chuyện gì cũng còn có người bảo vệ nhưng lại quên, vạn nhất nhóm người này là kẻ xấu thì sao bây giờ? “Nhìn thấy những người kia không, đó đều là cao thủ ta dùng giá cao mời tới.” Ra hiệu cho Trì Uyên nhìn đám người thân hình cao lớn kia, tướng mạo quả có lực uy hiếp, hộ vệ cầm binh khí trên tay, không phải khoe khoang, mà là cảnh cáo nhắc nhở Trì Uyên, người gã có đủ, không phải kẻ dễ đối phó, không cần có ý muốn động thủ.
Trì Uyên trên chính đàn cũng cọ xát được mấy năm, cảm thấy buồn cười với thứ ý tại ngôn ngoại của thương nhân, là người thừa kế Trì gia sẽ mưu đoạt tài vật của một kẻ thương nhân, buồn cười, không nói Trì gia, là ba người quyết sách của tô giới, gã cũng thu được lợi nhuận, tuy không sánh được với lãnh chúa Túc Dạ Liêu, nhưng cũng kiếm được chút ít, chính vì chút ít này khiến cha của gã, gia chủ Trì gia phải đỏ mắt, chỉ bằng đó tiền, gã chẳng có hứng mưu đoạt.
“Ở Hiển quốc không an toàn sao? Cần nhiều hộ vệ vậy sao?” Gã nếu thật muốn động thủ, những hộ vệ này sao có thể là đối thủ của gã.
“Hiển quốc đúng là an toàn,” Họ, những thương nhân này thật sự rất hài lòng với hoàn cảnh Hiển quốc, thương hội thiết lập trú điểm ở tô giới sẽ nhận được bảo vệ trên căn bản của Hiển quốc, không có quá nhiều thuế quan và quan chức làm khó dễ, có người nói là mệnh lệnh cưỡng chế của Hiển vương, dưới mệnh lệnh này, mỗi thương nhân đều cực kỳ có hảo cảm với Hiển vương. Vào đến cảnh nội Hiển quốc, bọn họ trên căn bản không cần lo lắng gì đó, gặp phải giặc cướp cũng có thể báo lên quan phủ, mà không phải như những quốc gia khác, không có tiền, ai sẽ trợ giúp bọn họ những thương nhân này. “Mọi thứ vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Khi xảy ra chuyện mới tìm người, không bằng dự phòng từ sớm, không cần mang tâm lý may mắn, cẩn tắc vô ưu, tiêu ít tiền là chút vấn đề nhỏ, có thể ở chỗ khác kiếm lại, đây là kinh nghiệm sinh tồn của các thương nhân.
“Thuê những người này nhất định dùng không ít tiền đi.” Đổi đề tài để không khiến các thương nhân căng thẳng.
“Cũng không ít, hữu dụng là được, những tiêu tốn đều này tính vào phí tổn.” Thương nhân có lẽ chưa thả lỏng cảnh giác, có điều thuê hộ vệ quả thực tốn không ít tiền, những thương hội cỡ lớn đều có một đội chuyên môn do tự thân dưỡng ra, quá nhiều tiền so với gã, gã như vậy nuôi không nổi tư quân, chỉ có thể thuê võ giả lang thang, nếu may, cũng có thể gặp được mấy Thiên phú giả đi du lịch, tuy giá có cao hơn, có điều cũng an toàn hơn a.
Trì Uyên yên lặng tính toán một lát, chẳng trách đồ từ nước khác vận chuyển đến lại chào giá cao như vậy, trừ phí chuyên chở ra, bảo vệ cũng là một vấn đề. Kim tệ xác thực phiền toái, những thương nhân này nên tiếp thu đề nghị của vương, ít nhất ở Hiển quốc sẽ rất thuận tiện.
Đội ngũ tiếp tục chậm rãi cất bước.
“Tới rồi, tới tô giới rồi.” Có người bắt đầu hô to, thì ra từ nơi này đã có thể mơ hồ nhìn thấy cửa thành tô giới.
Nhóm Kình Thương đến không có hứng thú gì, nhưng những thương nhân khác lại kích động mà đứng lên.
“Tới rồi, tới rồi, chúng ta về nhà rồi.” Các thương nhân vui mừng hớn hở ở trụ sở tô giới.
“Về rồi, chúng ta tới nơi rồi.” Lần đầu tiên tới nơi này, trong mắt tràn ngập hy vọng, đó là thứ ngóng trông về tô giới trong truyền thuyết.
Nhà à. Nghe tiếng hoan hô, khoé miệng Kình Thương khẽ nhếch, đó là vết tích của nụ cười. Những thương nhân này đã xem tô giới là nhà, mục đích của y đã đạt được.
Đúng, đối với thương nhân mà nói, tô giới chính là nhà của họ, là nơi họ có thể lưu chân, không cần đồn trú ở những nơi hoang vu, không cần lo lắng sẽ có đạo tặc đột nhiên nhảy ra giết, không cần lại mang theo vợ con mà bôn ba như vậy, nhưng cho bọn họ có một chốn để chờ đợi mình trở về. Nơi này là nhà của họ a.
Đội ngũ đến cửa thành, từng người đưa ra giấy chứng nhận khi tiến vào Hiển quốc đã được phát cho, ở đây có trụ sở của thương đội, lấy ra thứ chứng minh thân phận vẫn luôn cẩn thận cất giữ, thủ vệ cửa thành sau khi kiểm tra cẩn thận xong thì cho vào tô giới.
Cửa thành tô giới có chút khác biệt với nhiều nơi khác, cửa thành cao hơn, rộng hơn, đây là để tiện cho một ít hàng hóa ra vào mà cố ý làm rộng, hơn nữa không chỉ có một cái, mà là ba cái, là chuẩn bị cho việc lưu thông của nhiều người ra vào hơn trong tương lai.
Trì Uyên vốn là kẻ bề trên nên không cần thiết phải giao thiệp với những binh sĩ gác cổng này, tự có một người thị vệ tiến lên đưa ra chứng minh thân phận.
Thủ vệ nhìn bài tử được đưa tới, đó là bài tử đại diện cho quân đội ở vương đô, hàm nghĩa không thể hỏi đến đã được dặn dò trong ngày đầu tiên trở thành gác cổng.
Không dám gặng hỏi gì, ngoan ngoãn cho đi, ngay cả kiểm tra cũng không có, khiến thương đội cùng đi với nhóm Kình Thương nhìn thấy chút vấn đề, nhóm người này thân phận lai lịch không đơn giản a.
Kình Thương không để đội ngũ trực tiếp đi về phủ đệ lãnh chúa, mà là xuống xe ngựa, chuẩn bị đi tới tô giới một chút.
Trì Uyên và Cận Dũng mặc dù là người khai sáng của tô giới, nhưng bọn họ đã nhiều năm chưa tới nơi này, đối với kết *** tâm huyết này của mình, họ cũng muốn ở khoảng cách gần để cảm nhận một chút, những thương nhân vừa mới hoan hô kia khiến họ vừa kiêu ngạo lại tự hào, đây là thành quả của họ a.
Kình Thương nhìn Trì Uyên và Cận Dũng còn chưa tan hết kiêu ngạo, cũng không phản đối, trong mắt Túc Dạ Liêu không nhìn ra cái gì, có điều hắn cũng sẽ không cứ như vậy rời đi bên người Kình Thương, nhìn thấy Kình Thương đáp ứng yêu cầu Trì Uyên và Cận Dũng, cũng nhân cơ hội mà đề xuất.
Kình Thương chỉ cho là Túc Dạ Liêu cũng có tâm tình như vậy, tự nhiên cũng không phản đối.
Nhìn thấy vương cùng ba vị đại nhân đưa ra quyết định, thủ lĩnh thị vệ lần này để hai bộ hạ đi tới phủ đệ lãnh chúa thông báo trước, để phủ đệ chuẩn bị sẵn sàng, những người còn lại đi cùng vương và ba vị đại nhân.
Dắt ngựa đi trên đường phố, Kình Thương nhìn khắp tô giới, đến giờ đã gần bảy năm, y cũng là lần đầu tiên tới đây.
Con đường rất rộng, rất nhiều người và hàng hoá lui tới, đông đúc nhưng không tắc nghẽn, trên đường không ngừng nghe được âm thanh cò kè mặc cả, các quán ăn hai bên đường cũng có thể thấy vài người hợp tác vui vẻ, tiếng chúc mừng chuyện làm ăn thành công lần này.
Hàng hóa khắp nơi cũng có thể nhìn thấy ở đây, vào trong chút nữa, đường không còn là một đoạn thẳng nữa, mà chia tách ra nhiều hướng.
Nhìn về phía trước, cửa hàng giản dị là chút ngoạn ý linh ***, đều là người buôn bán nhỏ, thậm chí một vài đứa trẻ cũng bày sạp, chúng không phải vì chơi, trên mặt không có vết tích vì áp lực sinh sống mà ăn đói mặc rét, mang theo vẻ nghiêm túc trò chuyện với người khác, trong mắt ánh lên hào quang khôn khéo, chúng là những thương nhân trẻ con, từ rất sớm đã tôi luyện ở đây.
Trang trí lớn hơn, treo bảng hiệu, cực kỳ chính quy đều là các cửa hàng có trụ sở chính thức, các ngành nghề khác nhau phân bố ở những khu vực khác nhau, dễ dàng tìm kiếm, cũng thuận cho khách hàng tìm hiểu giá cả thị trường, so sánh chất lượng.
Trong *** chỉ bày ra hàng mẫu, thích hợp mua với số lượng nhỏ, số lượng lớn hơn, mời vào bên trong thảo luận, cố ý sẽ bị yêu cầu đến trụ sở thương hội, đây chỉ là một nơi làm việc.
Người trong thương hội an cư lạc nghiệp ở đây, quy mô dĩ nhiên không nhỏ, dù sao có nhiều người như vậy, những năm gần đây, rất nhiều thủ lĩnh thương hội có tuổi đều ở lại đây, để nhiệm vụ ra bên ngoài giao cho bọn hậu bối thử luyện, bọn họ chỉ thỉnh thoảng tiếp chuyện làm ăn lớn đưa tới cửa. Đúng là ung dung hơn nhiều so với trước đây.
Qua hết phố cửa hàng, đi tới nơi quán trọ chưa chắc yên tĩnh hơn được bao nhiêu, nơi cửa có không ít người ra vào, một số hàng hóa cũng vận chuyển từ nơi này ra, những người này đã đem nhà thành nhà kho, đây là thói quen do quanh năm lang thang mà có.
Tới gần biển, có thể nhìn thấy thuyền dày đặc, dựa theo thiết kế của Kình Thương mà làm ra ròng rọc, thuận lợi cho việc dỡ hàng hóa trên thuyền, dòng người tuôn trào, khí thế ngất trời.
Mãi đến tận khi mặt trời chìm về hướng tây, Kình Thương mới về phủ đệ lãnh chúa.
Phủ đệ lãnh chúa ở tô giới rốt cục nghênh đón chủ nhân của mình, thêm cả bậc vua chúa của Hiển quốc, quản gia phủ đệ sau khi nhận được thông báo của thị vệ, cả phủ đệ sôi trào, sau khi mọi thứ đã thỏa đáng, dẫn đầu chúng người hầu chờ ở phủ đệ.
Sau khi thưởng thức hết các món ăn phong phú ở tô giới, nhóm Kình Thương qua một đêm ở toà phủ đệ do các thương nhân vì lấy lòng lãnh chúa mà tiêu tốn khá nhiều tâm cơ chủ động hợp tác trợ giúp kiến thiết.
Mà đêm đó, dị động ở phủ đệ lãnh chúa cũng không giấu diếm được các thương nhân minh mẫn, khi tin tức Túc Dạ Liêu yêu cầu các quan viên ở tô giới ngày mai kiến giá, tin tức Hiển vương, Túc Dạ lãnh chúa, còn có hai vị ra quyết sách hàng đầu khác tới tô giới truyền ra.
Kình Thương cũng không thích giao lưu với người khác, vì đó chuyện như vậy đều giao cho thuộc hạ Túc Dạ Liêu đối với chuyện này không chút hứng thú, chiếm giữ bên người quân vương hắn, chú ý đến bất cứ thứ gì quân vương hắn cần, Cận Dũng càng không cần phải nói, có thể dùng vũ lực để giải quyết, tuyệt đối sẽ không giao thiệp Trì Uyên lại phi thường chủ động, từ nhỏ nhận được rèn luyện như vậy, trên mặt mang theo nụ cười thận trọng, cùng đội buôn luận bàn, kín kẽ không lỗ hổng để bại lộ thân phận của bọn họ.
Trong số đoàn xe của thương nhân, có mấy chiếc xe ngựa được tập trung bảo vệ, vì sự tồn tại của chúng, tốc độ của thương nhân cũng không nhanh. Trọng lượng nặng của chúng là nguyên nhân không có biện pháp nhanh chóng tiến lên, ép tới thân xe thỉnh thoảng vang lên tiếng lách cách, cũng may nhờ vật liệu và chế tác đủ rắn chắc, cả đường phát ra tiếng vang không chịu nổi gánh nặng, nhưng vẫn không gãy đổ.
Không nhìn thấy thứ trong rương là gì, nhưng Túc Dạ Liêu và Kình Thương đã từng đi du lịch, Trì Uyên và Cận Dũng ở nhà cũng từng thấy thứ tương tự nên đều biết thứ được nguỵ trang đó là gì.
“Mang theo nhiều kim tệ như vậy kinh thương khắp nơi, thật đúng là khổ cực a.” Lời Trì Uyên là lời thật lòng, thế đạo này cũng không thái bình như vậy, chiến hoả liên miên đều có thể sinh ra người cùng đường mạt lộ, có người sẽ thành thật dựa vào mình mà sống, cũng có người gan lớn một chút, dã tâm nổi dậy mà hành nghề cướp đoạt, trong đó có một ít Thiên phú giả bất phàm, thậm chí có dã vọng trong thời loạn lạc xây dựng được một phần cơ nghiệp, người bình thường cũng hy vọng dựa vào điều này biểu hiện ra vũ dũng truyền tới tai các đại nhân vật, thu nhận bọn họ.
Đây không phải điều không thể, trong lịch sử đã không ngừng xảy ra, đạo nghĩa gì, chỉ cần có thể khiến bản thân được sử dụng, bọn họ không thèm quan tâm tới nhân phẩm, chỉ cần trung tâm là được.
Kẻ có phẩm hạnh bất lương cũng được sinh ra từ đây. Đối với bình dân cũng vậy, đối với thương nhân lãng du cũng thế, không ít của cải của thương nhân đã từng bị cướp đoạt không có lý do gì như vậy, Quý tộc lưu lãng còn tốt, thân phận Thiên phú giả của họ khiến họ có can đảm và chống trả, nhưng phần nhiều thương nhân cuối cùng thành ra không còn gì cả.
Đang cùng Trì Uyên trò chuyện, ánh mắt của thương nhân chợt loé đề phòng, chết tiệt, gã làm sao chưa gì đã nghĩ những người này nhìn qua thực lực không tồi, vì đó mượn cớ tới gần, nếu xảy ra chuyện gì cũng còn có người bảo vệ nhưng lại quên, vạn nhất nhóm người này là kẻ xấu thì sao bây giờ? “Nhìn thấy những người kia không, đó đều là cao thủ ta dùng giá cao mời tới.” Ra hiệu cho Trì Uyên nhìn đám người thân hình cao lớn kia, tướng mạo quả có lực uy hiếp, hộ vệ cầm binh khí trên tay, không phải khoe khoang, mà là cảnh cáo nhắc nhở Trì Uyên, người gã có đủ, không phải kẻ dễ đối phó, không cần có ý muốn động thủ.
Trì Uyên trên chính đàn cũng cọ xát được mấy năm, cảm thấy buồn cười với thứ ý tại ngôn ngoại của thương nhân, là người thừa kế Trì gia sẽ mưu đoạt tài vật của một kẻ thương nhân, buồn cười, không nói Trì gia, là ba người quyết sách của tô giới, gã cũng thu được lợi nhuận, tuy không sánh được với lãnh chúa Túc Dạ Liêu, nhưng cũng kiếm được chút ít, chính vì chút ít này khiến cha của gã, gia chủ Trì gia phải đỏ mắt, chỉ bằng đó tiền, gã chẳng có hứng mưu đoạt.
“Ở Hiển quốc không an toàn sao? Cần nhiều hộ vệ vậy sao?” Gã nếu thật muốn động thủ, những hộ vệ này sao có thể là đối thủ của gã.
“Hiển quốc đúng là an toàn,” Họ, những thương nhân này thật sự rất hài lòng với hoàn cảnh Hiển quốc, thương hội thiết lập trú điểm ở tô giới sẽ nhận được bảo vệ trên căn bản của Hiển quốc, không có quá nhiều thuế quan và quan chức làm khó dễ, có người nói là mệnh lệnh cưỡng chế của Hiển vương, dưới mệnh lệnh này, mỗi thương nhân đều cực kỳ có hảo cảm với Hiển vương. Vào đến cảnh nội Hiển quốc, bọn họ trên căn bản không cần lo lắng gì đó, gặp phải giặc cướp cũng có thể báo lên quan phủ, mà không phải như những quốc gia khác, không có tiền, ai sẽ trợ giúp bọn họ những thương nhân này. “Mọi thứ vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Khi xảy ra chuyện mới tìm người, không bằng dự phòng từ sớm, không cần mang tâm lý may mắn, cẩn tắc vô ưu, tiêu ít tiền là chút vấn đề nhỏ, có thể ở chỗ khác kiếm lại, đây là kinh nghiệm sinh tồn của các thương nhân.
“Thuê những người này nhất định dùng không ít tiền đi.” Đổi đề tài để không khiến các thương nhân căng thẳng.
“Cũng không ít, hữu dụng là được, những tiêu tốn đều này tính vào phí tổn.” Thương nhân có lẽ chưa thả lỏng cảnh giác, có điều thuê hộ vệ quả thực tốn không ít tiền, những thương hội cỡ lớn đều có một đội chuyên môn do tự thân dưỡng ra, quá nhiều tiền so với gã, gã như vậy nuôi không nổi tư quân, chỉ có thể thuê võ giả lang thang, nếu may, cũng có thể gặp được mấy Thiên phú giả đi du lịch, tuy giá có cao hơn, có điều cũng an toàn hơn a.
Trì Uyên yên lặng tính toán một lát, chẳng trách đồ từ nước khác vận chuyển đến lại chào giá cao như vậy, trừ phí chuyên chở ra, bảo vệ cũng là một vấn đề. Kim tệ xác thực phiền toái, những thương nhân này nên tiếp thu đề nghị của vương, ít nhất ở Hiển quốc sẽ rất thuận tiện.
Đội ngũ tiếp tục chậm rãi cất bước.
“Tới rồi, tới tô giới rồi.” Có người bắt đầu hô to, thì ra từ nơi này đã có thể mơ hồ nhìn thấy cửa thành tô giới.
Nhóm Kình Thương đến không có hứng thú gì, nhưng những thương nhân khác lại kích động mà đứng lên.
“Tới rồi, tới rồi, chúng ta về nhà rồi.” Các thương nhân vui mừng hớn hở ở trụ sở tô giới.
“Về rồi, chúng ta tới nơi rồi.” Lần đầu tiên tới nơi này, trong mắt tràn ngập hy vọng, đó là thứ ngóng trông về tô giới trong truyền thuyết.
Nhà à. Nghe tiếng hoan hô, khoé miệng Kình Thương khẽ nhếch, đó là vết tích của nụ cười. Những thương nhân này đã xem tô giới là nhà, mục đích của y đã đạt được.
Đúng, đối với thương nhân mà nói, tô giới chính là nhà của họ, là nơi họ có thể lưu chân, không cần đồn trú ở những nơi hoang vu, không cần lo lắng sẽ có đạo tặc đột nhiên nhảy ra giết, không cần lại mang theo vợ con mà bôn ba như vậy, nhưng cho bọn họ có một chốn để chờ đợi mình trở về. Nơi này là nhà của họ a.
Đội ngũ đến cửa thành, từng người đưa ra giấy chứng nhận khi tiến vào Hiển quốc đã được phát cho, ở đây có trụ sở của thương đội, lấy ra thứ chứng minh thân phận vẫn luôn cẩn thận cất giữ, thủ vệ cửa thành sau khi kiểm tra cẩn thận xong thì cho vào tô giới.
Cửa thành tô giới có chút khác biệt với nhiều nơi khác, cửa thành cao hơn, rộng hơn, đây là để tiện cho một ít hàng hóa ra vào mà cố ý làm rộng, hơn nữa không chỉ có một cái, mà là ba cái, là chuẩn bị cho việc lưu thông của nhiều người ra vào hơn trong tương lai.
Trì Uyên vốn là kẻ bề trên nên không cần thiết phải giao thiệp với những binh sĩ gác cổng này, tự có một người thị vệ tiến lên đưa ra chứng minh thân phận.
Thủ vệ nhìn bài tử được đưa tới, đó là bài tử đại diện cho quân đội ở vương đô, hàm nghĩa không thể hỏi đến đã được dặn dò trong ngày đầu tiên trở thành gác cổng.
Không dám gặng hỏi gì, ngoan ngoãn cho đi, ngay cả kiểm tra cũng không có, khiến thương đội cùng đi với nhóm Kình Thương nhìn thấy chút vấn đề, nhóm người này thân phận lai lịch không đơn giản a.
Kình Thương không để đội ngũ trực tiếp đi về phủ đệ lãnh chúa, mà là xuống xe ngựa, chuẩn bị đi tới tô giới một chút.
Trì Uyên và Cận Dũng mặc dù là người khai sáng của tô giới, nhưng bọn họ đã nhiều năm chưa tới nơi này, đối với kết *** tâm huyết này của mình, họ cũng muốn ở khoảng cách gần để cảm nhận một chút, những thương nhân vừa mới hoan hô kia khiến họ vừa kiêu ngạo lại tự hào, đây là thành quả của họ a.
Kình Thương nhìn Trì Uyên và Cận Dũng còn chưa tan hết kiêu ngạo, cũng không phản đối, trong mắt Túc Dạ Liêu không nhìn ra cái gì, có điều hắn cũng sẽ không cứ như vậy rời đi bên người Kình Thương, nhìn thấy Kình Thương đáp ứng yêu cầu Trì Uyên và Cận Dũng, cũng nhân cơ hội mà đề xuất.
Kình Thương chỉ cho là Túc Dạ Liêu cũng có tâm tình như vậy, tự nhiên cũng không phản đối.
Nhìn thấy vương cùng ba vị đại nhân đưa ra quyết định, thủ lĩnh thị vệ lần này để hai bộ hạ đi tới phủ đệ lãnh chúa thông báo trước, để phủ đệ chuẩn bị sẵn sàng, những người còn lại đi cùng vương và ba vị đại nhân.
Dắt ngựa đi trên đường phố, Kình Thương nhìn khắp tô giới, đến giờ đã gần bảy năm, y cũng là lần đầu tiên tới đây.
Con đường rất rộng, rất nhiều người và hàng hoá lui tới, đông đúc nhưng không tắc nghẽn, trên đường không ngừng nghe được âm thanh cò kè mặc cả, các quán ăn hai bên đường cũng có thể thấy vài người hợp tác vui vẻ, tiếng chúc mừng chuyện làm ăn thành công lần này.
Hàng hóa khắp nơi cũng có thể nhìn thấy ở đây, vào trong chút nữa, đường không còn là một đoạn thẳng nữa, mà chia tách ra nhiều hướng.
Nhìn về phía trước, cửa hàng giản dị là chút ngoạn ý linh ***, đều là người buôn bán nhỏ, thậm chí một vài đứa trẻ cũng bày sạp, chúng không phải vì chơi, trên mặt không có vết tích vì áp lực sinh sống mà ăn đói mặc rét, mang theo vẻ nghiêm túc trò chuyện với người khác, trong mắt ánh lên hào quang khôn khéo, chúng là những thương nhân trẻ con, từ rất sớm đã tôi luyện ở đây.
Trang trí lớn hơn, treo bảng hiệu, cực kỳ chính quy đều là các cửa hàng có trụ sở chính thức, các ngành nghề khác nhau phân bố ở những khu vực khác nhau, dễ dàng tìm kiếm, cũng thuận cho khách hàng tìm hiểu giá cả thị trường, so sánh chất lượng.
Trong *** chỉ bày ra hàng mẫu, thích hợp mua với số lượng nhỏ, số lượng lớn hơn, mời vào bên trong thảo luận, cố ý sẽ bị yêu cầu đến trụ sở thương hội, đây chỉ là một nơi làm việc.
Người trong thương hội an cư lạc nghiệp ở đây, quy mô dĩ nhiên không nhỏ, dù sao có nhiều người như vậy, những năm gần đây, rất nhiều thủ lĩnh thương hội có tuổi đều ở lại đây, để nhiệm vụ ra bên ngoài giao cho bọn hậu bối thử luyện, bọn họ chỉ thỉnh thoảng tiếp chuyện làm ăn lớn đưa tới cửa. Đúng là ung dung hơn nhiều so với trước đây.
Qua hết phố cửa hàng, đi tới nơi quán trọ chưa chắc yên tĩnh hơn được bao nhiêu, nơi cửa có không ít người ra vào, một số hàng hóa cũng vận chuyển từ nơi này ra, những người này đã đem nhà thành nhà kho, đây là thói quen do quanh năm lang thang mà có.
Tới gần biển, có thể nhìn thấy thuyền dày đặc, dựa theo thiết kế của Kình Thương mà làm ra ròng rọc, thuận lợi cho việc dỡ hàng hóa trên thuyền, dòng người tuôn trào, khí thế ngất trời.
Mãi đến tận khi mặt trời chìm về hướng tây, Kình Thương mới về phủ đệ lãnh chúa.
Phủ đệ lãnh chúa ở tô giới rốt cục nghênh đón chủ nhân của mình, thêm cả bậc vua chúa của Hiển quốc, quản gia phủ đệ sau khi nhận được thông báo của thị vệ, cả phủ đệ sôi trào, sau khi mọi thứ đã thỏa đáng, dẫn đầu chúng người hầu chờ ở phủ đệ.
Sau khi thưởng thức hết các món ăn phong phú ở tô giới, nhóm Kình Thương qua một đêm ở toà phủ đệ do các thương nhân vì lấy lòng lãnh chúa mà tiêu tốn khá nhiều tâm cơ chủ động hợp tác trợ giúp kiến thiết.
Mà đêm đó, dị động ở phủ đệ lãnh chúa cũng không giấu diếm được các thương nhân minh mẫn, khi tin tức Túc Dạ Liêu yêu cầu các quan viên ở tô giới ngày mai kiến giá, tin tức Hiển vương, Túc Dạ lãnh chúa, còn có hai vị ra quyết sách hàng đầu khác tới tô giới truyền ra.
Danh sách chương