Sáng sớm ngày thứ hai, các quan viên nhận được thông báo lúc trời còn chưa sáng đã đến phủ đệ lãnh chúa, khi bọn hắn được bổ nhiệm làm quan viên tô giới, bọn họ đã gặp vương, lãnh chúa và hai người quyết sách khác, chịu răn dạy từ bốn người, nói cho bọn họ biết các quy tắc phải tuân thủ và trách nhiệm phải chịu ở tô giới.

Trong bọn họ có một phần được ăn sung mặc sướng ở nơi cũ, khi bị chuyển đến lãnh địa Túc Dạ hoang vu này, khó tránh khỏi có chút oán hận, một phần là bị lạnh nhạt không nhận được thưởng thức của phía trên lại thêm một phần ý nghĩ tự giận mình mà tới nơi này, nhưng mặc kệ ý nghĩ ban đầu là gì, nhìn nơi này từ không có gì thành phồn hoa như hiện tại, bọn họ đều có tình cảm sâu sắc với nơi này. Theo sự phát triển và sức ảnh hưởng của tô giới, tâm tình vốn tiêu cực của họ theo đó mà biến mất không còn tăm hơi, họ ôm niềm tự hào với nơi này, xem, đây chính là thành thị mà trong đó có cả sự tham dự vào việc sáng tạo của họ a.

Mà sau bao năm bọn hắn nỗ lực làm việc, vương và lãnh chúa của họ, còn cả hai vị quyết sách rốt cục đã tới nơi này nghiệm thu thành quả.

Tất cả hành động của họ căn bản đều ấn theo kế hoạch của vương và ba người kia mà làm, chỉ là khi thực hiện không khỏi có chút cải biến, nhìn tô giới từng bước một phát triển, đối với quyết định sáng tạo ra tô giới của vương khiến bọn họ cảm nhận sâu sắc sự khôn khéo của người, bọn họ cũng biết kế hoạch chuẩn bị của tô giới toàn thể đều do lãnh chúa Túc Dạ, Trì Uyên đại nhân, Cận Dũng đại nhân trù định, năm đó bọn họ mới vài tuổi, đã có thể tạo ra kế hoạch *** tế mà khổng lồ như vậy, họ thật khâm phục sâu sắc.

Hiện tại, bốn vị đặt nền móng cho tô giới tới nơi này nghiệm thu thành quả, kẻ tự tin thì muốn ở trước mặt bốn người tranh công, người không tự tin khó tránh khỏi có chút khẩn trương, bọn họ có khiến bốn vị hài lòng hay không? Kình Thương và bốn người Túc Dạ Liêu tiếp kiến các quan lại, đối với những quan viên đã đem tô giới trở thành phồn hoa như hiện tại, qua khảo sát ngày hôm nay, bốn người khá hài lòng, lời nói với những quan viên này đều là cùng nhau cố gắng, có điều chưa hoàn thiện vẫn có, những thứ này đều do Kình Thương nói ra.

“Tiếp đây, là một việc quan trọng của tô giới.” Sau khi kết thúc đề tài trước đó, Kình Thương đi vào một đề tài mới.

Quan chức ngưng thần lắng nghe, thể hiện khí thế dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.

“Tô giới sau những nỗ lực của các vị qua mấy năm nay đã trở thành một thành thị thương mại quan trọng nhất Hiển quốc, thậm chí quan trọng nhất trong thiên hạ,” Kình Thương cố nhớ lại các tin tức đã nghe qua ở kiếp trước mà chọn câu lấy chữ, “Vì vậy, sẽ thực thi kế hoạch này bắt đầu ở tô giới.”

Các quan lại đầy kiêu hãnh, đây là sự thừa nhận của vương với họ, cũng là đánh giá cao nhất về sự quản lý của họ với tô tá, ‘thiên hạ’, ‘quan trọng nhất’, là từ ngữ khiến người không thể không kiêu ngạo.

“Ta sẽ dùng tiền giấy thay cho kim ngân và ngân tệ đang lưu thông ở Hiển quốc, tiền đồng tạm thời vẫn giữ lại.” Gọn gàng dứt khoát, vốn bản thân cũng không hợp chuyện quanh co lòng vòng.

Tiền giấy, là cái gì? Mọi người tự hoàn thiện trong đầu, hình một tấm giấy trên viết kim ngạch (1) thay thế kim tệ dùng mua đồ hiện ra, này không phải là trò chơi của con trẻ sao? Một tờ giấy sao có khả năng thay thế được kim tệ.

“Đây là hàng mẫu.” Phất tay, liền có thị hầu đem một cái hộp đặt trước mặt Kình Thương, mở ra. “Các ngươi cầm lấy nhìn đi.”

Người có vị trí cao nhất trong nhóm quan viên đứng dậy, quỳ xuống thi lễ, cầm hộp về lại vị trí, sau đó lấy ra tiền giấy bên trong.

Đó là một tờ giấy có hoa văn phức tạp, chất liệu có chút khác so với giấy bình thường, trơn nhẵn, dẻo dai, toàn bộ tờ tiền có nhiều màu sắc, nhìn các tờ còn lại trong hộp, hoa văn đều có sự khác biệt, mặt trên có vài ký hiệu số ngắn gọn của vương mấy năm trước giao cho họ, mấy năm này ngay cả các thương nhân giao thiệp với họ cũng bắt đầu sử dụng loại ký hiệu số thuận tiện dễ nhớ này.

Nhưng chỉ như vậy, vẫn rất dễ bị sao chép lại, quan viên cầm tiền giấy có chút sầu lo.

“Loại tiền giấy này có chế tác đặc thù.” Nếu bị phỏng chế dễ dàng như vậy, Kình Thương tuyệt đối sẽ không lấy ra, y đã muốn phổ biến tiền giấy từ sớm, chỉ tiếc chưa tìm được cách phòng bị làm giả, mãi đến tận khi biết được công dụng của loại đá có mặt ở mọi nơi kia.

“Quay tiền giấy về phía ánh sáng.”

Kình Thương nói quan chức.

Ánh sáng xuyên thấu qua tiền giấy sinh ra một cảm giác bán trong suốt, trong đó, các quan viên nhìn thấy hình vẽ không có ở hai mặt, không chỉ như vậy, khi tia sáng chiếu xuống, những hoa văn nhỏ bé kia có cảm giác như nổi lên trên tờ tiền, quan viên đưa tay sờ, thứ cảm giác nổi lên đó quả thực tồn tại, đưa tờ tiền ra khỏi tia sáng trực tiếp, sự nổi lên ấy biến mất không còn tăm hơi.

Thành quả này là do nỗ lực trong phòng thí nghiệm của Kình Thương và Túc Dạ Liêu.

Quỷ Tử dâng tặng viên đá, Kình Thương bất ngờ phát hiện một số kết cấu phân tử đặc thù của nó, vì hứng thú mà nghiên cứu một lúc, thí nghiệm ra thứ viên đá kia có thể dung chứa chính là năng lượng, bất kể năng lượng gì nó cũng có thể dung chứa, nhưng nó không thể chủ động thực hiện việc này, chỉ có thể bị động tiếp thu năng lượng vào, vì vậy nên chưa từng có người phát hiện ra tác dụng của nó trước đây, ngay cả thứ như ánh sáng nó cũng không thể chủ động tiếp nhận.

Mà trên cõi đời này có thể đưa năng lượng vào viên đá ấy chỉ có y và Túc Dạ Liêu, nguyên nhân, là do công pháp tu tập của họ, vận hành năng lượng trong cơ thể để phát ra, đây chính là tính đặc hữu trong công pháp của họ, trên cơ sở này, họ thành công đưa năng lượng vào trong viên đá, lại dựa trên tiểu thuyết vô căn cứ ở kiếp trước Kình Thương đã xem qua, ma pháp tu chân, dẫn dắt năng lượng quanh đó vào viên đá, thành công chế tạo ra đá năng lượng.

Tiền giấy tránh làm giả là một trong những thành quả của họ, đưa một viên đá năng lượng tán thành bột phấn, trộn với thuốc màu chế tạo tiền giấy, sau khi in hoa văn lên tiền giấy, bột phấn của đá năng lượng cũng theo đó mà phát sinh hiệu quả.

Vì điều chế ra loại thuốc màu này, làm sinh ra các ám văn cố định, Kình Thương và Túc Dạ Liêu đã tốn không ít công sức, khi bọn họ muốn hoàn toàn mặc kệ hình thức cố định của ám văn thì cuối cùng cũng xem như thành công.

Tiền giấy được truyền một vòng trong các quan viên, sau đó trả về hộp. Các quan lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ khả năng thay thế kim tệ và ngân tệ thành loại tiền giấy này, không, đã là xác định rồi, vì loại tiền giấy này không kẻ nào có thể giả mạo.

Túc Dạ Liêu là lãnh chúa, đem một bản kế hoạch ném cho các quan lại, để bọn họ trở về nghiêm túc nghiên cứu, căn cứ theo tình huống thực tế của tô giới mà sửa lại.

Hội nghị kéo dài một buổi sáng đến lúc này thì kết thúc.

Sau bữa cơm trưa phong phú, Kình Thương liền bắt đầu tiếp kiến Bình Hâm Lũ đã lâu không gặp, mới sáng sớm đã đến đưa danh thiếp.

Nghe thị hầu thông báo, Bình Hâm Lũ dưới ánh mắt ao ước ghen tị của những thương nhân khác đi vào phủ lãnh chúa.

Nhìn Bình Hâm Lũ quỳ gối trước mặt, là Thiên phú giả, hình dáng gã cũng không thay đổi bao nhiêu, chỉ là có thêm phần ý vị hăng hái hơn so với mấy năm trước, có thể thấy được những năm này gã sống rất tốt.

Đối với Bình Hâm Lũ mà nói, Hiển vương chính là ngôi sao may mắn của gã a, năm đó tới Hiển quốc thực quá chính xác.

Những thứ mà gã cùng Hiển vương giao dịch như tơ lụa, gốm sứ xuất hiện ba năm trước nhưng đã kiếm không ít lời, sau đó tuy quy mô sản xuất những thứ này mở rộng, chính mình cũng ăn không trôi, mà thêm sự tham gia của thương hội khác, gã vẫn kiếm được một mớ lời khá lớn.

Còn có quyền ưu tiên, mỗi lần Hiển vương đưa đến đều là thứ tốt, cũng khiến cho gã kiếm được món lời khổng lồ, thậm chí hình thành kinh nghiệm chỉ cần là đồ Hiển vương làm ra đều không cần phải chọn, nhưng số lượng của những thứ này cũng không nhiều, khiến gã đau lòng chết thôi, đó đều là tiền a.

Thêm vào gã là người đầu tiên hạ chân an cư ở tô giới, được hưởng một phần ưu đãi, ở tô giới nơi tấc đất tấc vàng này, gã nắm giữ mấy cửa hàng ở đoạn đường tốt nhất, gã là một thương nhân nguyên lão ở tô giới, cùng chúng quan viên nơi này có thể nói là đồng cam cộng khổ mà ra, lời nói cũng có chút phân lượng, tiền tài kết hợp quyền thế, khiến phân lương lời nói của gã so với những thương hội cỡ lớn đến sau ở tô giới khá cao, gã cách mục tiêu mình ngóng trông ngày càng gần. Hết thảy mọi thứ này đều bắt đầu từ khi gặp được Hiển vương, khiến gã sao mà không cảm kích cho được?

“Hiển vương tôn quý, Bình Hâm Lũ Phiến Diệp thương hội xin vấn an người.” Đây là lời thăm hỏi nhún nhường và cảm kích.

“Đã lâu không gặp, Bình hội trưởng.” Kình Thương cũng chào lại mà trả lời.

Sau đó Bình Hâm Lũ phát huy trình độ nịnh hót của thương nhân, còn dâng lên không ít lễ vật.

“Ta có một việc cần Bình hội trưởng hỗ trợ.”

“Hiển vương khách khí rồi, có chuyện gì người chỉ cần dặn dò là được.” Thái độ tôn trọng của Kình Thương chỉ khiến Bình Hâm Lũ lo sợ đến tái mét mặt mày.

“Thương nhân mang theo một lượng lớn kim tệ, rất không tiện đi.” Kình Thương chỉ trần thuật mà nói.

“Đúng vậy.” Là đương sự, Bình Hâm Lũ càng thêm cảm khái, vì nguyên nhân kim tệ, đi đường chậm chạp, còn phải cẩn thận đề phòng, thuê hộ vệ các kiểu đều là việc có chút rườm rà, rồi lại không không thể làm.

“Ta sẽ thực hành chế độ ngân hàng trong Hiển quốc, sẽ dùng hoá đơn và tiền giấy thay cho kim tệ cùng ngân tệ.” Kình Thương gọn gàng dứt khoát. “Ngươi trước nhìn thử xem.” Giao một phần văn kiện cho Bình Hâm Lũ, đây là kế hoạch Túc Dạ Liêu nhằm vào vị trí các thương nhân, Bình Hâm Lũ từng có kinh nghiệm hợp tác một lần, nhóm Kình Thương lần thứ hai đem gã là người hợp tác đầu tiên.

Bình Hâm Lũ tỉ mỉ lật xem, không thấy có gì liền ở trong lòng đánh giá tính khả thi, sau khi xem xong, gã không phải không thừa nhận, kế hoạch này sẽ giảm bớt một chút phiền toái mà kim tệ mang đến.

“Hiển vương thật muốn thực thi kế hoạch này?” Không phải không được, mà là quá tốt rồi, đối với thương nhân mà nói đây lại là một phen biến hóa nghiêng trời.

“Đúng thế.”

“Hiển vương cần tại hạ làm gì?”

“Vận dụng năng lực của ngươi.”

“Tại hạ rõ ràng.” Khi những người khác thờ ơ, gã muốn là người đầu tiên thử nghiệm, cũng phải lôi kéo các thương hội khác để kế hoạch này mau chóng được thực hiện.

Cùng người thông minh nói chuyện thật tốt.

Bình Hâm Lũ sau khi rời đi, Túc Dạ Liêu hỏi vương của hắn. “Vương, tại sao lại coi trọng những thương nhân kia đến vậy?” Tô giới, ngân hàng, những thứ này căn bản đều tồn tại vì thương nghiệp, tuy rằng tiền rất quan trọng, nhưng trong chiến tranh, thương nghiệp có ích lợi gì.

Trì Uyên và Cận Dũng cũng có cùng vẻ mặt.

“Bởi vì họ hữu dụng. Liêu, Uyên, Dũng,” đối với hai người thừa kế Trì gia và Cận gia, mấy năm qua Kình Thương cũng bắt đầu gọi thẳng tên, “Không nên xem thường thương nghiệp, nó cũng là một loại mưu lược, vận dụng tốt, thậm chí không cần chiến tranh, là có thể chinh phục được một quốc gia.”

(1) Kim ngạch: Ý chỉ mệnh giá in trên tiền.

PS: Ở chap này có một từ là đá năng lượng, sau thì từ này không xuất hiện nữa, mà thấy từ 原石 – nguyên thạch (nguyên nghĩa là khởi đầu, bắt đầu, sớm nhất, mở đầu vốn là, nguyên là gốc, thô, nguyên, vật chưa gia công. Sau nữa xuất hiện thêm một từ nữa là 源石 (nguyên nghĩa là nguồn, ngọn, ngọn nguồn nguồn gốc, nguyên lai, căn nguyên, khởi nguyên) – cũng là nguyên thạch luôn, cho nên cuối cùng tớ quyết định từ này原石 sẽ là đá nguồn, từ 源石 sẽ để nguyên là nguyên thạch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện