Trên chiến trường, trận hình song phương bắt đầu tiếp cận nhau, chiến mã lao nhanh, nhân loại tay cầm hung khí, ở đây đang diễn ra hành vi nguyên thuỷ tàn nhẫn nhất nhân loại – giết chóc, người ngã xuống không có ai quan tâm, giẫm lên thân thể đồng loại mình, mặc kệ là còn sống hay đã tử vong, không ai sẽ để ý, phía trước là chiến đấu, phía sau cũng là chiến đấu, binh khí chém vào áo giáp, chém vào binh khí, chém vào thân thể người, không có cái giáp nào không dính máu, máu rơi trên mặt từ ấm áp biến thành lạnh lẽo, sau đó đông kết lại, khiến người vốn bình thường trở nên dữ tợn.
Trên chiến trường song phương phân biệt rất rõ, một bên đều là giáp nhẹ, một bên khác lại có vẻ hơi dày nặng chút, đại diện cho thân phận khác nhau, nhưng khi song phương giao chiến, bên giáp dày nặng lại bất ngờ không có sự kiên cố như bên giáp nhẹ.
Binh khí chém vào giáp nhẹ, nhưng cũng không thể tạo ra hiệu quả nên có, vết bạc trên giáp chỉ lưu lại một lúc rồi biến mất, không cách nào thương tổn được người mặc, trái lại khôi giáp dày cộp nặng nề chỉ cần dùng chút lực đã có thể bị đâm xuyên.
Đây không phải lần đầu bên mang giáp nặng gặp phải tình huống này, sau vẻ kinh ngạc ban đầu, bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật rằng mình không phá được áo giáp của đối phương, chỉ có thể bi ai trả giá tính mạng của bản thân, theo những chỗ bị hở ra ở áo giáp để tạo ra vết thương.
Sau khi kết thúc cuộc chiến, người may mắn còn sống sót thì vui mừng vì mình vẫn còn sống, nhìn nơi đóng quân của đối phương, bọn họ không khỏi có chút ước ao và đố kị, tại sao bọn họ không phải binh lính của quốc gia kia, sau khi loại khôi giáp đó xuất hiện, bọn họ cũng không còn vì bản thân mình là binh lính đại quốc mà kiêu ngạo nữa, còn cái gì có thể quan trọng hơn so với mạng của mình, một bộ áo giáp kiên cố như vậy, càng an toàn hơn so với cầm lợi khí, điều này đã bị họ dùng chính tính mạng mình mà chứng thực.
Thi thể trên chiến trường, đa số đều là người bên họ, người chết bên đối phương không nhiều.
Không phải không có người lấy áo giáp của đối phương trên người người chết, nhưng, loại công năng kiên cố kia cũng không duy trì lâu, sau ba ngày, hiệu quả sẽ mất đi, vào lúc ấy, áo giáp mỏng manh quả thực không nhìn ra sự kiên cố của nó lúc đầu, nguyên nhân là cái gì bọn họ những kẻ bình thường này không hiểu, nhưng cấp trên của họ, những Quý tộc cao quý kia rõ ràng biết chút gì đó.
Bóng đêm yên tĩnh, song phương đốt đuốc lên, cố định quanh doanh trướng, khói bếp bay lên, không còn dữ tợn tàn khốc của ban ngày, hiện tại các chiến sĩ tạm thả lỏng *** thần, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, làm cơm thì làm cơm, tuần tra thì tuần tra, bồi dưỡng đủ *** thần chuẩn bị cho cuộc chiến tàn khốc kế tiếp.
“Ngô chủ.” Túc Dạ Liêu thả xuống kết giới trên tay, nhìn Kình Thương lúc này đang mở mắt ra, màu băng lam trong đôi mắt mông lung có nét đau lòng.
Kình Thương có chút mệt mỏi xoa xoa thái dương, Túc Dạ Liêu chủ động tiến lên, đưa tay lên thái dương Kình Thương, ấn với sức mạnh vừa phải, phía sau lưng nơi Kình Thương không nhìn thấy, khóe miệng Túc Dạ Liêu mang theo nụ cười nhu hoà say lòng người.
Dưới phục vụ của Túc Dạ Liêu, Kình Thương cảm thấy tốt hơn một chút.
“Ngươi cũng cực khổ rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi.” Kình Thương đặt tay lên mu bàn tay Túc Dạ Liêu đang xoa bóp thái dương mình, không nhìn thấy đáy mắt Túc Dạ Liêu thoáng qua chút chật vật.
“Vâng.” Túc Dạ Liêu không muốn, thế nhưng không thể không buông, chỉ một cái vuốt ve như vậy, đã khiến hắn kích động không thôi, hỏa diễm trong thân thể vọt lên, lập tức triển khai trạng thái lý trí tuyệt đối. “Thần trước hết cho người mang mấy thứ này vào đã.”
“Ừm.” Kình Thương ừ một tiếng.
Vén rèm doanh trướng, nhóm binh sĩ chờ bên ngoài mang mấy thứ vào trong lều, gia chủ Cận gia ngoài cửa lớn giọng quát, “Cẩn thận một chút, ngươi cẩn thận chút, những thứ này mà rớt, các ngươi sẽ chờ ở chiến trường bị giết hết đi.”
Gia chủ Trì gia bất ngờ không chê cười hành vi của gia chủ Cận gia, có lúc, sự tồn tại của tên mãng phu Cận gia này cũng không phải chuyện xấu, có vài việc ông rất muốn nói, nhưng lời ấy lại không phù hợp với thân phận của ông, cái tên này có thể nói ra.
Kỳ thực, không cần hai vị gia chủ nói, những binh sĩ này cũng rất cẩn thận, như gia chủ Cận gia nói, vật họ vận chuyển liên quan đến tính mạng của họ trên chiến trường.
Vật được các binh sĩ cẩn thận vận chuyển, được gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia thận trọng đối đãi như thế, chính là thành quả Kình Thương cùng Túc Dạ Liêu khổ cực, bột phấn nguyên thạch, môi giới của minh văn.
Lúc tới chiến trường Kình Thương mang theo một lượng lớn đá nguồn làm vật tư, lúc mới bắt đầu, những người khác đều không hiểu, vương sao lại muốn mang theo những này hòn đá bình thường này, có điều khi vương và Túc Dạ đại nhân tiến vào nhà kho của doanh trướng, ở trong đó hồi lâu, sau đó mấy cục đá trong nhà kho biến thành bụi phấn, được vương rắc vào áo giáp đã không còn sức mạnh thần kỳ, sau đó khiến áo giáp lần thứ hai có được sức mạnh thần kỳ, tất cả mọi người liền biết những hòn đá bình thường này là vật quan trọng thế nào.
Không cần vương lại nói, những hòn đá này được bảo vệ nghiêm mật, dọc theo đường đi chỉ cần có mấy hòn đá như vậy, sẽ lập tức được thu lại, rồi vương và Túc Dạ đại nhân sẽ mỗi ngày dành ra chút thời gian, biến những hòn đá này thành bụi phấn.
Gia chủ Cận gia nhìn vương và Túc Dạ Liêu mỗi lần đi ra đều mang vẻ mặt có chút mệt mỏi thì chủ động hỗ trợ, khiến những hòn đá kia thành bụi phấn, rắc vào áo giá trên, kết quả các binh sĩ mặc áo giáp qua tay gia chủ Cận gia trên căn bản toàn bộ chết trận, đó là lần tổn thất nặng nề nhất của bọn họ, nếu không phải vương và Túc Dạ đại nhân cùng liên thủ, lần đó bọn họ sẽ thua.
Sau đó, gia chủ Cận gia kẻ đầu sỏ tạo thành thương vong nghiêm trọng như thế bị nghiêm trị một trận, tròn một trăm quân côn, vương hào không chậm trễ rơi xuống chấp hành mệnh lệnh (???), ngay cả vương cũng muốn cho người đánh mình một trăm quân côn, vương nói, đó là y giám sát bất lực, y cũng có tội.
Các binh sĩ chấp hành căn bản không dám ra tay với vương, thậm chí quỳ xuống van cầu vương không nên để hắn động thủ, gia chủ Cận gia chịu một trăm quân côn cũng quỳ xuống nói, đều là tội của ông, vương không cần phải chịu, gia chủ Trì gia cũng quỳ xuống cầu xin vương như thế, Túc Dạ đại nhân vốn luôn biểu hiện rất bình tĩnh cũng nhảy ra nói, hắn đồng ý chịu cho vương, Trì gia thiếu chủ, Cận gia thiếu chủ cũng biểu đạt cùng một ý với Túc Dạ đại nhân, lúc đó toàn bộ quân doanh đều quỳ xuống.
Không ai ra tay, vương liền tự mình động thủ, cầm roi, vung về phía sau lưng mình, Túc Dạ đại nhân thân mang giáp đỏ phản ứng nhanh nhất, như một cơn gió vọt tới trước mặt vương, đoạt được roi của vương.
“Ngô chủ nếu muốn đối xử với bản thân mình như thế, vậy trước hết giết thần đi, thần sẽ không cho phép Ngô chủ chịu bất kỳ thương tổn gì, dù do tự thân Ngô chủ cũng không cho phép.” Nghe chút, lời nói thật bá đạo, đây là lời người làm thần tử nói sao, nhưng lúc đó tất cả mọi người đều tán thành, tuyệt đối không phải kinh sợ vẻ mặt nghiêm túc đến khủng bố của Túc Dạ đại nhân, loại kiên quyết rằng vương dám có ý định này, dù là vương hắn cũng sẽ động thủ.
Chuyện này dưới sự kiên trì của tất cả mọi người ngoại trừ vương, thêm gia chủ Cận gia nhận năm mươi quân côn nữa mới dừng lại, ngẫm lại, mọi người cùng phản đối quyết ý của vương, đây là một việc không gặp được nhiều a.
Sau lần đó, bọn họ mới biết, những hòn đá bình thường này phải qua môi giới có năng lực đặc thù và nhất định phải có vương hoặc Túc Dạ đại nhân tiến hành theo cách nào đó, đây là đặc tính thiên phú của vương và Túc Dạ đại nhân.
Mặc giáp do vương và Túc Dạ đại nhân gia cố qua, các binh sĩ cũng gọi là áo giáp, là vương che chở, che chở bọn họ miễn các thương tổn.
Có một vị vương như vậy, dù vì y mà chết cũng đáng.
Từng nhóm bột phấn được mang đi, đều vừa vặn dùng tới áo giáp đã mất hiệu quả hôm nay.
Kình Thương đi ra lều trại, đi tới vương trướng thuộc về y, Túc Dạ Liêu lui về sau một bước tuỳ tùng, doanh trướng của hắn ngay bên cạnh của Kình Thương, đằng sau là một đội binh sĩ, dù giờ là lúc đình chiến, nhưng cũng phải phòng ngừa đối phương phái Thiên phú giả giỏi về ám sát, loại thủ đoạn này trên chiến trường cũng dùng không ít.
Trong bóng tối, Quỷ Tử lặng lẽ ẩn nấp quan sát, tuy gã không phải Thiên phú giả, thế nhưng thủ đoạn ám sát của gã không kém so với những Thiên phú giả kia, thậm chí ở phương diện này gã rất có thiên phú, luôn có thể rõ ràng phát hiện những nơi thích hợp để mai phục tập kích, tất cả đều quan sát kiểm tra mỗi lần trú doanh, sau đó báo cho các binh sĩ những nơi trọng yếu. Quỷ Tử làm rất chăm chú, việc liên quan đến vương, người gã tôn kính nhất, Quỷ Tử tuyệt đối không qua loa bất cẩn, một lần không đủ, thì kiểm tra lặp lại tới bốn năm lần.
Một góc nơi đóng quân, có một chỗ phát ra âm thanh gào khóc thảm thiết, bóng đêm vô cùng khủng bố, trong doanh trướng đều là mấy người bệnh, Thiên phú giả có thể trị liệu không thể chữa cho nhiều người như vậy, thương thế không nguy hiểm đến tính mạng, có thể dùng thuốc chữa, mặc y phục với sắc thái tươi đẹp không hợp nơi chiến trường, không hợp với chức dược sư là Đô Việt, khả năng chữa bệnh không tồi, có điều, thủ pháp trị liệu rất thô lỗ, thuốc cũng cực kỳ khó uống, này cũng là nguyên nhân trên chiến trường rất nhiều người tránh để mình bị thương, bọn họ không muốn rơi vào tay Đô Việt.
Ngọ Sa làm ổ ở một góc nhà bếp, ngửi hương vị truyền đến từ nhà bếp, nước miếng chảy ròng ròng, hai mắt toả ra lục quang, tiếng ọt ọt vang ầm như sấm rền, ánh mắt đói khủng bố vào ngày đầu tiên khiến các đầu bếp đều cho rằng người này có thể coi bọn họ là đồ ăn mà ăn hay không.
Phong Dã cùng hiệp trợ Trì Uyên và Cận Dũng tiến hành kiểm kê công tác sau cuối của ngày hôm nay.
Sau bữa tối, vì bổ sung đầy đủ thể lực, các chiến sĩ chiến đấu khổ cực rốt cục muốn nghỉ ngơi.
Kình Thương cũng không ngủ ngay lập tức, cùng các tướng lĩnh trọng yếu nghe hết chiến quả ngày hôm nay, thảo luận về kế hoạch ngày mai, làm xong hết những chuyện này, khi tất cả mọi người rời đi hết, mới rửa mặt, sau đó bố trí mấy kết giới trong phòng, mới lên giường nằm.
Cũng không phải ngủ, mà là tu luyện, bổ sung năng lượng cho đá nguồn sẽ tiêu hao lượng lớn sức mạnh, sau khi tiêu hao hết thì vận hành điều tức, trái lại có lợi cho sự tăng trưởng của lực lượng, đây cũng là nguyên nhân y khiến Túc Dạ Liêu tiêu hao hết năng lượng, đó cũng là một loại rèn luyện.
Hai người y và Liêu, y thiết lập kết giới vây quanh đá nguồn, Liêu điều động *** thần lực mạnh mẽ của hắn, điều khiển vòng năng lượng nguyên tố cố định hình thành trong kết giới, trong kết giới y có thể được xưng là vạn toàn, dẫn dắt *** thần lực của hai người cố định vòng năng lượng rồi từng chút từng chút đưa năng lượng truyền vào đá nguồn, khiến chúng biến thành nguyên thạch, cuối cùng chấn thành bụi phấn, nói thì rất đơn giản, thế nhưng dẫn dắt năng lượng tiến vào đá nguồn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Một bên khác Túc Dạ Liêu, nằm trên giường, nhìn mu bàn tay bị quân vương hắn chạm vào hôm nay, đưa mu bàn tay gần bên môi, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, phảng phất như còn có thể cảm nhận được nhiệt độ bàn tay của người kia.
“Ngủ ngon, Ngô chủ.” Nhẹ nhàng ghi nhớ, đặt cái tay kia trên bụng, một tay khác chồng lên trên, Túc Dạ Liêu nhắm mắt, cũng điều tức lên.
Sau một đêm, một ngày mới, lại một cuốc chiến tàn khốc.
Trên chiến trường song phương phân biệt rất rõ, một bên đều là giáp nhẹ, một bên khác lại có vẻ hơi dày nặng chút, đại diện cho thân phận khác nhau, nhưng khi song phương giao chiến, bên giáp dày nặng lại bất ngờ không có sự kiên cố như bên giáp nhẹ.
Binh khí chém vào giáp nhẹ, nhưng cũng không thể tạo ra hiệu quả nên có, vết bạc trên giáp chỉ lưu lại một lúc rồi biến mất, không cách nào thương tổn được người mặc, trái lại khôi giáp dày cộp nặng nề chỉ cần dùng chút lực đã có thể bị đâm xuyên.
Đây không phải lần đầu bên mang giáp nặng gặp phải tình huống này, sau vẻ kinh ngạc ban đầu, bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật rằng mình không phá được áo giáp của đối phương, chỉ có thể bi ai trả giá tính mạng của bản thân, theo những chỗ bị hở ra ở áo giáp để tạo ra vết thương.
Sau khi kết thúc cuộc chiến, người may mắn còn sống sót thì vui mừng vì mình vẫn còn sống, nhìn nơi đóng quân của đối phương, bọn họ không khỏi có chút ước ao và đố kị, tại sao bọn họ không phải binh lính của quốc gia kia, sau khi loại khôi giáp đó xuất hiện, bọn họ cũng không còn vì bản thân mình là binh lính đại quốc mà kiêu ngạo nữa, còn cái gì có thể quan trọng hơn so với mạng của mình, một bộ áo giáp kiên cố như vậy, càng an toàn hơn so với cầm lợi khí, điều này đã bị họ dùng chính tính mạng mình mà chứng thực.
Thi thể trên chiến trường, đa số đều là người bên họ, người chết bên đối phương không nhiều.
Không phải không có người lấy áo giáp của đối phương trên người người chết, nhưng, loại công năng kiên cố kia cũng không duy trì lâu, sau ba ngày, hiệu quả sẽ mất đi, vào lúc ấy, áo giáp mỏng manh quả thực không nhìn ra sự kiên cố của nó lúc đầu, nguyên nhân là cái gì bọn họ những kẻ bình thường này không hiểu, nhưng cấp trên của họ, những Quý tộc cao quý kia rõ ràng biết chút gì đó.
Bóng đêm yên tĩnh, song phương đốt đuốc lên, cố định quanh doanh trướng, khói bếp bay lên, không còn dữ tợn tàn khốc của ban ngày, hiện tại các chiến sĩ tạm thả lỏng *** thần, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, làm cơm thì làm cơm, tuần tra thì tuần tra, bồi dưỡng đủ *** thần chuẩn bị cho cuộc chiến tàn khốc kế tiếp.
“Ngô chủ.” Túc Dạ Liêu thả xuống kết giới trên tay, nhìn Kình Thương lúc này đang mở mắt ra, màu băng lam trong đôi mắt mông lung có nét đau lòng.
Kình Thương có chút mệt mỏi xoa xoa thái dương, Túc Dạ Liêu chủ động tiến lên, đưa tay lên thái dương Kình Thương, ấn với sức mạnh vừa phải, phía sau lưng nơi Kình Thương không nhìn thấy, khóe miệng Túc Dạ Liêu mang theo nụ cười nhu hoà say lòng người.
Dưới phục vụ của Túc Dạ Liêu, Kình Thương cảm thấy tốt hơn một chút.
“Ngươi cũng cực khổ rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi.” Kình Thương đặt tay lên mu bàn tay Túc Dạ Liêu đang xoa bóp thái dương mình, không nhìn thấy đáy mắt Túc Dạ Liêu thoáng qua chút chật vật.
“Vâng.” Túc Dạ Liêu không muốn, thế nhưng không thể không buông, chỉ một cái vuốt ve như vậy, đã khiến hắn kích động không thôi, hỏa diễm trong thân thể vọt lên, lập tức triển khai trạng thái lý trí tuyệt đối. “Thần trước hết cho người mang mấy thứ này vào đã.”
“Ừm.” Kình Thương ừ một tiếng.
Vén rèm doanh trướng, nhóm binh sĩ chờ bên ngoài mang mấy thứ vào trong lều, gia chủ Cận gia ngoài cửa lớn giọng quát, “Cẩn thận một chút, ngươi cẩn thận chút, những thứ này mà rớt, các ngươi sẽ chờ ở chiến trường bị giết hết đi.”
Gia chủ Trì gia bất ngờ không chê cười hành vi của gia chủ Cận gia, có lúc, sự tồn tại của tên mãng phu Cận gia này cũng không phải chuyện xấu, có vài việc ông rất muốn nói, nhưng lời ấy lại không phù hợp với thân phận của ông, cái tên này có thể nói ra.
Kỳ thực, không cần hai vị gia chủ nói, những binh sĩ này cũng rất cẩn thận, như gia chủ Cận gia nói, vật họ vận chuyển liên quan đến tính mạng của họ trên chiến trường.
Vật được các binh sĩ cẩn thận vận chuyển, được gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia thận trọng đối đãi như thế, chính là thành quả Kình Thương cùng Túc Dạ Liêu khổ cực, bột phấn nguyên thạch, môi giới của minh văn.
Lúc tới chiến trường Kình Thương mang theo một lượng lớn đá nguồn làm vật tư, lúc mới bắt đầu, những người khác đều không hiểu, vương sao lại muốn mang theo những này hòn đá bình thường này, có điều khi vương và Túc Dạ đại nhân tiến vào nhà kho của doanh trướng, ở trong đó hồi lâu, sau đó mấy cục đá trong nhà kho biến thành bụi phấn, được vương rắc vào áo giáp đã không còn sức mạnh thần kỳ, sau đó khiến áo giáp lần thứ hai có được sức mạnh thần kỳ, tất cả mọi người liền biết những hòn đá bình thường này là vật quan trọng thế nào.
Không cần vương lại nói, những hòn đá này được bảo vệ nghiêm mật, dọc theo đường đi chỉ cần có mấy hòn đá như vậy, sẽ lập tức được thu lại, rồi vương và Túc Dạ đại nhân sẽ mỗi ngày dành ra chút thời gian, biến những hòn đá này thành bụi phấn.
Gia chủ Cận gia nhìn vương và Túc Dạ Liêu mỗi lần đi ra đều mang vẻ mặt có chút mệt mỏi thì chủ động hỗ trợ, khiến những hòn đá kia thành bụi phấn, rắc vào áo giá trên, kết quả các binh sĩ mặc áo giáp qua tay gia chủ Cận gia trên căn bản toàn bộ chết trận, đó là lần tổn thất nặng nề nhất của bọn họ, nếu không phải vương và Túc Dạ đại nhân cùng liên thủ, lần đó bọn họ sẽ thua.
Sau đó, gia chủ Cận gia kẻ đầu sỏ tạo thành thương vong nghiêm trọng như thế bị nghiêm trị một trận, tròn một trăm quân côn, vương hào không chậm trễ rơi xuống chấp hành mệnh lệnh (???), ngay cả vương cũng muốn cho người đánh mình một trăm quân côn, vương nói, đó là y giám sát bất lực, y cũng có tội.
Các binh sĩ chấp hành căn bản không dám ra tay với vương, thậm chí quỳ xuống van cầu vương không nên để hắn động thủ, gia chủ Cận gia chịu một trăm quân côn cũng quỳ xuống nói, đều là tội của ông, vương không cần phải chịu, gia chủ Trì gia cũng quỳ xuống cầu xin vương như thế, Túc Dạ đại nhân vốn luôn biểu hiện rất bình tĩnh cũng nhảy ra nói, hắn đồng ý chịu cho vương, Trì gia thiếu chủ, Cận gia thiếu chủ cũng biểu đạt cùng một ý với Túc Dạ đại nhân, lúc đó toàn bộ quân doanh đều quỳ xuống.
Không ai ra tay, vương liền tự mình động thủ, cầm roi, vung về phía sau lưng mình, Túc Dạ đại nhân thân mang giáp đỏ phản ứng nhanh nhất, như một cơn gió vọt tới trước mặt vương, đoạt được roi của vương.
“Ngô chủ nếu muốn đối xử với bản thân mình như thế, vậy trước hết giết thần đi, thần sẽ không cho phép Ngô chủ chịu bất kỳ thương tổn gì, dù do tự thân Ngô chủ cũng không cho phép.” Nghe chút, lời nói thật bá đạo, đây là lời người làm thần tử nói sao, nhưng lúc đó tất cả mọi người đều tán thành, tuyệt đối không phải kinh sợ vẻ mặt nghiêm túc đến khủng bố của Túc Dạ đại nhân, loại kiên quyết rằng vương dám có ý định này, dù là vương hắn cũng sẽ động thủ.
Chuyện này dưới sự kiên trì của tất cả mọi người ngoại trừ vương, thêm gia chủ Cận gia nhận năm mươi quân côn nữa mới dừng lại, ngẫm lại, mọi người cùng phản đối quyết ý của vương, đây là một việc không gặp được nhiều a.
Sau lần đó, bọn họ mới biết, những hòn đá bình thường này phải qua môi giới có năng lực đặc thù và nhất định phải có vương hoặc Túc Dạ đại nhân tiến hành theo cách nào đó, đây là đặc tính thiên phú của vương và Túc Dạ đại nhân.
Mặc giáp do vương và Túc Dạ đại nhân gia cố qua, các binh sĩ cũng gọi là áo giáp, là vương che chở, che chở bọn họ miễn các thương tổn.
Có một vị vương như vậy, dù vì y mà chết cũng đáng.
Từng nhóm bột phấn được mang đi, đều vừa vặn dùng tới áo giáp đã mất hiệu quả hôm nay.
Kình Thương đi ra lều trại, đi tới vương trướng thuộc về y, Túc Dạ Liêu lui về sau một bước tuỳ tùng, doanh trướng của hắn ngay bên cạnh của Kình Thương, đằng sau là một đội binh sĩ, dù giờ là lúc đình chiến, nhưng cũng phải phòng ngừa đối phương phái Thiên phú giả giỏi về ám sát, loại thủ đoạn này trên chiến trường cũng dùng không ít.
Trong bóng tối, Quỷ Tử lặng lẽ ẩn nấp quan sát, tuy gã không phải Thiên phú giả, thế nhưng thủ đoạn ám sát của gã không kém so với những Thiên phú giả kia, thậm chí ở phương diện này gã rất có thiên phú, luôn có thể rõ ràng phát hiện những nơi thích hợp để mai phục tập kích, tất cả đều quan sát kiểm tra mỗi lần trú doanh, sau đó báo cho các binh sĩ những nơi trọng yếu. Quỷ Tử làm rất chăm chú, việc liên quan đến vương, người gã tôn kính nhất, Quỷ Tử tuyệt đối không qua loa bất cẩn, một lần không đủ, thì kiểm tra lặp lại tới bốn năm lần.
Một góc nơi đóng quân, có một chỗ phát ra âm thanh gào khóc thảm thiết, bóng đêm vô cùng khủng bố, trong doanh trướng đều là mấy người bệnh, Thiên phú giả có thể trị liệu không thể chữa cho nhiều người như vậy, thương thế không nguy hiểm đến tính mạng, có thể dùng thuốc chữa, mặc y phục với sắc thái tươi đẹp không hợp nơi chiến trường, không hợp với chức dược sư là Đô Việt, khả năng chữa bệnh không tồi, có điều, thủ pháp trị liệu rất thô lỗ, thuốc cũng cực kỳ khó uống, này cũng là nguyên nhân trên chiến trường rất nhiều người tránh để mình bị thương, bọn họ không muốn rơi vào tay Đô Việt.
Ngọ Sa làm ổ ở một góc nhà bếp, ngửi hương vị truyền đến từ nhà bếp, nước miếng chảy ròng ròng, hai mắt toả ra lục quang, tiếng ọt ọt vang ầm như sấm rền, ánh mắt đói khủng bố vào ngày đầu tiên khiến các đầu bếp đều cho rằng người này có thể coi bọn họ là đồ ăn mà ăn hay không.
Phong Dã cùng hiệp trợ Trì Uyên và Cận Dũng tiến hành kiểm kê công tác sau cuối của ngày hôm nay.
Sau bữa tối, vì bổ sung đầy đủ thể lực, các chiến sĩ chiến đấu khổ cực rốt cục muốn nghỉ ngơi.
Kình Thương cũng không ngủ ngay lập tức, cùng các tướng lĩnh trọng yếu nghe hết chiến quả ngày hôm nay, thảo luận về kế hoạch ngày mai, làm xong hết những chuyện này, khi tất cả mọi người rời đi hết, mới rửa mặt, sau đó bố trí mấy kết giới trong phòng, mới lên giường nằm.
Cũng không phải ngủ, mà là tu luyện, bổ sung năng lượng cho đá nguồn sẽ tiêu hao lượng lớn sức mạnh, sau khi tiêu hao hết thì vận hành điều tức, trái lại có lợi cho sự tăng trưởng của lực lượng, đây cũng là nguyên nhân y khiến Túc Dạ Liêu tiêu hao hết năng lượng, đó cũng là một loại rèn luyện.
Hai người y và Liêu, y thiết lập kết giới vây quanh đá nguồn, Liêu điều động *** thần lực mạnh mẽ của hắn, điều khiển vòng năng lượng nguyên tố cố định hình thành trong kết giới, trong kết giới y có thể được xưng là vạn toàn, dẫn dắt *** thần lực của hai người cố định vòng năng lượng rồi từng chút từng chút đưa năng lượng truyền vào đá nguồn, khiến chúng biến thành nguyên thạch, cuối cùng chấn thành bụi phấn, nói thì rất đơn giản, thế nhưng dẫn dắt năng lượng tiến vào đá nguồn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Một bên khác Túc Dạ Liêu, nằm trên giường, nhìn mu bàn tay bị quân vương hắn chạm vào hôm nay, đưa mu bàn tay gần bên môi, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, phảng phất như còn có thể cảm nhận được nhiệt độ bàn tay của người kia.
“Ngủ ngon, Ngô chủ.” Nhẹ nhàng ghi nhớ, đặt cái tay kia trên bụng, một tay khác chồng lên trên, Túc Dạ Liêu nhắm mắt, cũng điều tức lên.
Sau một đêm, một ngày mới, lại một cuốc chiến tàn khốc.
Danh sách chương