Một kết giới đem quân phe địch nhốt lại, cũng ngăn cản ngọn lửa của Quý tộc phe địch tàn phá, Kình Thương không chỉ bố trí một kết giới, Túc Dạ Liêu và y đã gây dựng được sự ngầm hiểu trong chiến đấu, *** thần lực trong kết giới phối hợp cùng cộng hưởng, kết giới vững chắc của y, Túc Dạ Liêu phát động công kích.
Túc Dạ Liêu đáp lễ lại phe địch cũng là ngọn lửa, khác biệt chính là, nhiệt độ cao sôi trào trên mặt đất, ngọn lửa dấy lên từ mặt đất như dung nham, giết chết người đang sống sờ sờ, vì kết giới của Kình Thương, khiến những người này ngay cả chạy trốn cũng không thể, dù không có kết giới, dưới công kích như vậy, bọn họ cũng chạy không được.
Kình Thương cũng không vì Túc Dạ Liêu tàn nhẫn mà tức giận, nơi này là chiến trường, y sẽ không mềm lòng với kẻ địch, chỉ cần có thể mau chóng thắng lợi, y cũng có thể tàn nhẫn như vậy, y lại không phải chưa từng làm.
Với việc hợp tác cùng Kình Thương như thế, Túc Dạ Liêu mỗi lần đều sẽ giải trừ trạng thái lý trí tuyệt đối và kích động không thôi, đó là tiếp xúc thân mật nhất giữa hắn và quân vương hắn, không phải thân thể, mà là cộng hưởng trên *** thần, giao hòa vào nhau, phù hợp như thế, loại tình trạng trong người có ta, trong ta có người, sao không khiến tâm tình Túc Dạ Liêu khuấy động, nảy sinh ý nghĩ kỳ quái, sau mỗi lần đều phải kìm nén dục hỏa, nơi này là chiến trường, không phải trạch để của hắn, không có nữ nhân để hắn thư giải, hắn chỉ có thể dùng ngọn lửa chiến tranh như một hình thức thư giải ham muốn.
Chiến tranh, đơn giản chính là chiến đấu, ngươi giết ta, ta giết ngươi, máu thịt be bét.
Trong chiến đấu, Kình Thương cùng Túc Dạ Liêu muốn biểu diễn cho thế nhân biết binh pháp là như thế nào, đó là sự phỏng đoán tâm thái của kẻ địch, thật ra là sau khi thăm dò tính cách của quan chỉ huy phe địch, trước trận chiến thảo luận xem có thể căn cứ theo tính cách này tạo ra kế hoạch gì, trên chiến trường hình thành cạm bẫy, thậm chí còn có thể khi phòng thủ, biết đối phương sẽ lấy ra công kích nào.
Hiện tại, ở trận chiến này chúng tướng lĩnh mới biết, tại sao vương lại mua mấy tin kiểu tính cách của những nhân vật quan trọng ở nơi đó của thương hội.
Lợi dụng hoàn cảnh chung quanh và địa thế, đây là điều bọn hắn đã sớm gặp.
Các binh sĩ sử dụng quân trận, năng lực của Quý tộc phối hợp lẫn nhau, cũng làm cho sức chiến đấu ban đầu tăng lên mấy lần, trên chiến trường, binh lính của bọn họ có thể làm ra chiến công khủng bố lấy một địch năm, đó là điều trước đây chỉ có binh lính *** nhuệ mới có thể làm được, mà hiện tại, ngay cả binh lính bình thường cũng đạt được thành tích như vậy.
Các Quý tộc cũng mới biết, năng lực của mình nếu phối hợp cùng người khác, nguyên lai cũng mạnh mẽ như vậy a. Sau đó từng người từng người ánh mắt sùng kính hướng về phía vương bọn họ, trở nên mạnh mẽ là nguyện vọng của mỗi người, vì trở nên mạnh mẽ, bọn họ có thể đánh đổi bằng cái giá đắt đỏ, chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ.
Đối mặt Hiển quốc bất ngờ quỷ dị khó lường, địch quốc gia tăng binh lực, đây chính là một trong những ưu thế của đại quốc, nhân khẩu, chất lượng không sánh được, vậy dùng số lượng, mấy kẻ thượng vị sao cần quan tâm đến việc tiêu hao.
Nhưng, chiêu này địch quốc đã tính sai, ngay cả trên chiến trường, muốn liều một phần công lao, nhưng binh sĩ cũng là người, là người thì sẽ yêu quý tính mạng của mình, huống hồ họ là binh sĩ hạ tầng, nên dù họ muốn tận trung cho ai cũng không có tư cách, tận trung cho quốc gia, càng không tiện, vốn với bình dân bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đổi quốc gia thống trị mình, dù quốc gia hiện tại đã thống trị rất lâu, cũng không cách nào thay đổi thói quen này. Vì lẽ đó, sau khi chiến bại, khẩu hiệu của Hiển quốc dành cho người đầu hàng không ít, khiến rất nhiều người buông vũ khí xuống, đi theo Hiển quốc.
Những binh lính chiến bại này sẽ thành kẻ chiến bại, chiếu theo kinh nghiệm khi trước, có người hiệu trung thì bỏ, không có, thì lưu lại, không muốn ra chiến trường nữa, phái một Thiên phú giả tạo uy hiếp, thêm một đội binh sĩ, là có thể áp giải những kẻ này đến thành thị gần nhất, giao cho thành chủ.
Chuyện như vậy rất bình thường, nhưng Hiển quốc còn có thêm một lựa chọn nữa, người muốn giành được công huân có thể gia nhập quân đội Hiển quốc.
Thật vất vả mới lưu lại được mạng, hơn nữa cũng không ai tin một quốc gia trung đẳng như Hiển quốc có thể đấu được với một đại quốc, dù Hiển quốc thắng lần này, nhưng kết quả vẫn không thay đổi, quốc gia trung đẳng tuyệt đối thắng không được đại quốc.
Nhưng, sự tình lại một mực ngoài ý muốn, chiến sự Hiển quốc có lúc rất gian nguy, dù sao một quốc gia to lớn không phải hạng xoàng xĩnh, không thiếu nhân vật có năng lực cường hãn, Kình Thương cũng mấy lần bị thương, khiến Túc Dạ Liêu sát ý rừng rực, lấy phương thức gần như mạng đổi mạng, tàn nhẫn giết chết người thương tổn Kình Thương.
Vết thương lộ rõ, đều khiến Kình Thương không thích, đối với cách làm mạng đổi mạng của Túc Dạ Liêu, Kình Thương không đồng ý, y đã dạy Túc Dạ Liêu, trong chiến đấu, thất bại tạm thời không phải sỉ nhục, quan trọng là thu được bài học kinh nghiệm, khiến mình trở nên mạnh hơn.
Kình Thương không biết trạng thái lý trí tuyệt đối khiến lý trí Túc Dạ Liêu lãnh khốc đến mức tận cùng, hành vi hắn làm tuy rằng hung hiểm, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, mỗi một vết thương trên người, chiều sâu không đến một tấc, mỗi một chỗ, hắn đều tính toán tỉ mỉ.
Lo lắng của Kình Thương chẳng có chút tác dụng với Túc Dạ Liêu, hắn trái lại hưởng thụ sự lo lắng của y, đáy mắt băng lam là sự thỏa mãn, có điều lời trấn an vẫn có, như “Chút thương ấy căn bản không là gì, thần có năng lực trị liệu, hơn nữa Ngô chủ cũng có thể chữa thương cho thần.” Giấu đi tình trạng của bản thân, làm nổi bật vũ dũng của mình, nhân cơ hội ám chỉ Kình Thương trị thương cho hắn.
Năng lực ma pháp toàn diện của Túc Dạ Liêu, khống chế kết giới của Kình Thương, khiến năng lực của họ đều đại triển ra công dụng trị liệu, có Túc Dạ Liêu nhắc nhở, Kình Thương cũng nhớ tới khả năng chữa trị của kết giới của mình, lần này có phúc hưởng thụ không chỉ Túc Dạ Liêu, các binh sĩ cũng được hưởng thụ một cách rộng khắp, Túc Dạ Liêu ghen thì lại làm sao, hắn cũng không thể đem những người này giết hết, chỉ có thể cắn răng nhẫn nại, thậm chí chủ động đi trợ giúp những người bị thương kia, chỉ vì không cho ơn trạch của quân vương hắn hạ xuống trên người những kẻ thấp kém này.
Từ đó, số lượng thương vong của Hiển quốc đều giảm xuống ít nhiều.
Theo sự thúc đẩy chiến đấu, các binh sĩ vốn tin đại quốc tất thắng bắt đầu hoài nghi kết luận khẳng định này, hiện tại Hiển quốc đã chiếm được một nửa lãnh thổ, hơn nữa từ lúc chiến tranh bắt đầu đến giờ, Hiển quốc chưa từng thua.
Có do dự, các binh sĩ dã tâm tràn ngập bắt đầu nghĩ đến việc có gia nhập quân đội Hiển quốc hay không, thu được chút công huân, các bại binh có tính đánh cược lúc này liền gia nhập quân đội Hiển quốc, mặc vào thứ được vương che chở tên gọi áo giáp, trên chiến trường tàn sát chiến hữu trước kia, thu được vũ huân tàn khốc.
Áy náy sao, không, quốc gia kia quá to lớn, ai có thể biết được nhiều người như vậy, bọn họ giết chính là một người xa lạ đã từng cùng một quốc gia với mình, sao sẽ áy náy? Nhìn thấy tình huống như thế, Kình Thương đối với những tù binh giết chóc trên chiến trường kia lộ ra thần sắc bi ai, đối với người thế giới này mà nói, thứ tình cảm đồng bào kia không tồn tại. Kình Thương rất khó lý giải điều này, lại cũng như người của thế giới này cũng rất khó lý giải thứ đồng bào của y vậy. Kình Thương không khỏi nhớ tới kiếp trước, những người bất luận định cư ở quốc gia nào cũng không quên cội nguồn của chính mình.
Hắn bi ai đối với thế giới này, cũng bi ai với những người giết chóc đồng bào của chính mình, với cả những người bị đồng bào của mình giết chết.
Lần đầu tiên, Kình Thương có ý nghĩ muốn thay đổi một loại quan niệm nào đó.
Bởi vì trạng huống như vậy, binh lính được địch quốc phái đến sau khi chiến bại, trái lại thành trợ lực của Hiển quốc, biết được tình hình này, vương địch quốc ném đổ cả phòng đồ vật, lần đầu tiên cảm thấy bình dân không có quan niệm quốc gia đáng ghét thế nào.
Xuân đi thu đến, lại thêm một cái cuối xuân, địch quốc chi vương rốt cục không chịu được việc quốc thổ từng bước một bị thất thủ, chuẩn bị tự mình xuất chinh.
Cuộc chiến này đang ấp ủ bão táp càng to lớn hơn, mà trước cơn bão này tất cả có vẻ phi thường yên tĩnh, địch quốc co về chiến tuyến, tập kết binh lực.
Đối với tính cách của địch quốc chi vương sớm có điều tra, Kình Thương cảm giác được sự yên tĩnh khi sắp đối mặt với bão táp, dừng lại bước tiến không ngừng ở một thành thị, chuẩn bị đối mặt với cơn bão này.
Năm này, Kình Thương đã sắp hai mươi ba tuổi, trường kỳ chiến đấu khiến y thu lại phong mang lộ ra bên ngoài, khuôn mặt lạnh lùng càng thêm uy nghiêm, y lúc này đang ở trong nơi từng là phủ thành chủ của thành phố này, giương cung bắn tên.
Giơ tay, giương cung, mũi tên nhắm ngay bia ngắm, mắt hơi híp lại, một vệt hàn quang lóe lên, buông tay, mũi tên thoát cung mà ra, như sao băng mang theo một vệt ánh bạc nhằm về phía bia tên, bụp một tiếng, tiễn xuyên qua bia, mũi tên đi vào, lông đuôi nhẹ lay động, ngay giữa hồng tâm.
Hồng tâm đường kính khoảng 5cm đã có không ít tên xuyên qua, đều do Kình Thương bắn ra.
Từ bao đựng tên thị giả cầm lại rút ra một mũi tên, mắc dây cung, lặp lại hành động trước đó, khi hồng tâm của bia đã kín tên, chúng người hầu nhanh nhẹn đổi cái mới.
Kình Thương cứ vậy lặp lại hành động này, sự mạnh mẽ của y không phải dựa vào năng khiếu, nhiều hơn chính là tân cần huyết hãn (1), y tin lực lượng không phải không làm mà hưởng, dù thiên tài như Túc Dạ Liêu cũng không thể không trả giá gì mà nắm giữ được sức mạnh to lớn.
(1) Tân cần huyết hãn: Tân cần là vất vả cần cù, huyết hãn là mồ hôi và máu (ý chỉ công lao khó nhọc). Nói chung là siêng năng chăm chỉ, đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có được.
Cung tên, đao pháp, năng lực, Kình Thương chưa bao giờ ngừng tu luyện những thứ này, trong loạn thế này, chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ mới có thể sống sót, điểm ấy Kình Thương nhất trí với người trên thế giới này.
Không ai có thể dựa vào người khác mà sống, chỉ có thể dựa vào mình, chỉ khi mình đủ mạnh, mới có tư cách nói cái khác.
Mồ hôi từ trán chảy xuống. Lướt qua thái dương, chảy ngang bên tai, dọc theo đường cong gò má, theo tác dụng lực hút của trái đất, từ cằm rơi xuống, trên đất tạo ra một dấu mờ mờ, trên da thịt màu mạch dụ hoặc là mồ hôi *** tế.
Muốn nói làm sao biết, đó là bởi Kình Thương lộ hết nửa người, một bên còn mặc quần áo, quần áo bên còn lại bị cột bên hông.
Nửa bên vai, cánh tay bại lộ, ngực cũng lộ ra không chút che đậy, là một đại nam nhân, Kình Thương không cho rằng như vậy có gì không ổn.
“Vương, Túc Dạ đại nhân cầu kiến.” Có thị giả quỳ gối trên hàng lang bẩm báo.
Kình Thương không dừng lại việc rèn luyện cung tên, chỉ để Túc Dạ Liêu đi vào.
Túc Dạ Liêu vốn bước chân trầm ổn, lớp sương mờ che đi tròng mắt màu băng lam, khi nhìn đến dáng vẻ lúc này của Kình Thương thì, bước tiến dừng lại, lớp sương mờ trong đôi mắt băng lam tán đi, mắt hơi mở lớn, nụ cười nhẹ trên mặt chợt cứng đờ, có điều những chuyện này đều không ai phát hiện.
Túc Dạ Liêu đáp lễ lại phe địch cũng là ngọn lửa, khác biệt chính là, nhiệt độ cao sôi trào trên mặt đất, ngọn lửa dấy lên từ mặt đất như dung nham, giết chết người đang sống sờ sờ, vì kết giới của Kình Thương, khiến những người này ngay cả chạy trốn cũng không thể, dù không có kết giới, dưới công kích như vậy, bọn họ cũng chạy không được.
Kình Thương cũng không vì Túc Dạ Liêu tàn nhẫn mà tức giận, nơi này là chiến trường, y sẽ không mềm lòng với kẻ địch, chỉ cần có thể mau chóng thắng lợi, y cũng có thể tàn nhẫn như vậy, y lại không phải chưa từng làm.
Với việc hợp tác cùng Kình Thương như thế, Túc Dạ Liêu mỗi lần đều sẽ giải trừ trạng thái lý trí tuyệt đối và kích động không thôi, đó là tiếp xúc thân mật nhất giữa hắn và quân vương hắn, không phải thân thể, mà là cộng hưởng trên *** thần, giao hòa vào nhau, phù hợp như thế, loại tình trạng trong người có ta, trong ta có người, sao không khiến tâm tình Túc Dạ Liêu khuấy động, nảy sinh ý nghĩ kỳ quái, sau mỗi lần đều phải kìm nén dục hỏa, nơi này là chiến trường, không phải trạch để của hắn, không có nữ nhân để hắn thư giải, hắn chỉ có thể dùng ngọn lửa chiến tranh như một hình thức thư giải ham muốn.
Chiến tranh, đơn giản chính là chiến đấu, ngươi giết ta, ta giết ngươi, máu thịt be bét.
Trong chiến đấu, Kình Thương cùng Túc Dạ Liêu muốn biểu diễn cho thế nhân biết binh pháp là như thế nào, đó là sự phỏng đoán tâm thái của kẻ địch, thật ra là sau khi thăm dò tính cách của quan chỉ huy phe địch, trước trận chiến thảo luận xem có thể căn cứ theo tính cách này tạo ra kế hoạch gì, trên chiến trường hình thành cạm bẫy, thậm chí còn có thể khi phòng thủ, biết đối phương sẽ lấy ra công kích nào.
Hiện tại, ở trận chiến này chúng tướng lĩnh mới biết, tại sao vương lại mua mấy tin kiểu tính cách của những nhân vật quan trọng ở nơi đó của thương hội.
Lợi dụng hoàn cảnh chung quanh và địa thế, đây là điều bọn hắn đã sớm gặp.
Các binh sĩ sử dụng quân trận, năng lực của Quý tộc phối hợp lẫn nhau, cũng làm cho sức chiến đấu ban đầu tăng lên mấy lần, trên chiến trường, binh lính của bọn họ có thể làm ra chiến công khủng bố lấy một địch năm, đó là điều trước đây chỉ có binh lính *** nhuệ mới có thể làm được, mà hiện tại, ngay cả binh lính bình thường cũng đạt được thành tích như vậy.
Các Quý tộc cũng mới biết, năng lực của mình nếu phối hợp cùng người khác, nguyên lai cũng mạnh mẽ như vậy a. Sau đó từng người từng người ánh mắt sùng kính hướng về phía vương bọn họ, trở nên mạnh mẽ là nguyện vọng của mỗi người, vì trở nên mạnh mẽ, bọn họ có thể đánh đổi bằng cái giá đắt đỏ, chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ.
Đối mặt Hiển quốc bất ngờ quỷ dị khó lường, địch quốc gia tăng binh lực, đây chính là một trong những ưu thế của đại quốc, nhân khẩu, chất lượng không sánh được, vậy dùng số lượng, mấy kẻ thượng vị sao cần quan tâm đến việc tiêu hao.
Nhưng, chiêu này địch quốc đã tính sai, ngay cả trên chiến trường, muốn liều một phần công lao, nhưng binh sĩ cũng là người, là người thì sẽ yêu quý tính mạng của mình, huống hồ họ là binh sĩ hạ tầng, nên dù họ muốn tận trung cho ai cũng không có tư cách, tận trung cho quốc gia, càng không tiện, vốn với bình dân bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đổi quốc gia thống trị mình, dù quốc gia hiện tại đã thống trị rất lâu, cũng không cách nào thay đổi thói quen này. Vì lẽ đó, sau khi chiến bại, khẩu hiệu của Hiển quốc dành cho người đầu hàng không ít, khiến rất nhiều người buông vũ khí xuống, đi theo Hiển quốc.
Những binh lính chiến bại này sẽ thành kẻ chiến bại, chiếu theo kinh nghiệm khi trước, có người hiệu trung thì bỏ, không có, thì lưu lại, không muốn ra chiến trường nữa, phái một Thiên phú giả tạo uy hiếp, thêm một đội binh sĩ, là có thể áp giải những kẻ này đến thành thị gần nhất, giao cho thành chủ.
Chuyện như vậy rất bình thường, nhưng Hiển quốc còn có thêm một lựa chọn nữa, người muốn giành được công huân có thể gia nhập quân đội Hiển quốc.
Thật vất vả mới lưu lại được mạng, hơn nữa cũng không ai tin một quốc gia trung đẳng như Hiển quốc có thể đấu được với một đại quốc, dù Hiển quốc thắng lần này, nhưng kết quả vẫn không thay đổi, quốc gia trung đẳng tuyệt đối thắng không được đại quốc.
Nhưng, sự tình lại một mực ngoài ý muốn, chiến sự Hiển quốc có lúc rất gian nguy, dù sao một quốc gia to lớn không phải hạng xoàng xĩnh, không thiếu nhân vật có năng lực cường hãn, Kình Thương cũng mấy lần bị thương, khiến Túc Dạ Liêu sát ý rừng rực, lấy phương thức gần như mạng đổi mạng, tàn nhẫn giết chết người thương tổn Kình Thương.
Vết thương lộ rõ, đều khiến Kình Thương không thích, đối với cách làm mạng đổi mạng của Túc Dạ Liêu, Kình Thương không đồng ý, y đã dạy Túc Dạ Liêu, trong chiến đấu, thất bại tạm thời không phải sỉ nhục, quan trọng là thu được bài học kinh nghiệm, khiến mình trở nên mạnh hơn.
Kình Thương không biết trạng thái lý trí tuyệt đối khiến lý trí Túc Dạ Liêu lãnh khốc đến mức tận cùng, hành vi hắn làm tuy rằng hung hiểm, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, mỗi một vết thương trên người, chiều sâu không đến một tấc, mỗi một chỗ, hắn đều tính toán tỉ mỉ.
Lo lắng của Kình Thương chẳng có chút tác dụng với Túc Dạ Liêu, hắn trái lại hưởng thụ sự lo lắng của y, đáy mắt băng lam là sự thỏa mãn, có điều lời trấn an vẫn có, như “Chút thương ấy căn bản không là gì, thần có năng lực trị liệu, hơn nữa Ngô chủ cũng có thể chữa thương cho thần.” Giấu đi tình trạng của bản thân, làm nổi bật vũ dũng của mình, nhân cơ hội ám chỉ Kình Thương trị thương cho hắn.
Năng lực ma pháp toàn diện của Túc Dạ Liêu, khống chế kết giới của Kình Thương, khiến năng lực của họ đều đại triển ra công dụng trị liệu, có Túc Dạ Liêu nhắc nhở, Kình Thương cũng nhớ tới khả năng chữa trị của kết giới của mình, lần này có phúc hưởng thụ không chỉ Túc Dạ Liêu, các binh sĩ cũng được hưởng thụ một cách rộng khắp, Túc Dạ Liêu ghen thì lại làm sao, hắn cũng không thể đem những người này giết hết, chỉ có thể cắn răng nhẫn nại, thậm chí chủ động đi trợ giúp những người bị thương kia, chỉ vì không cho ơn trạch của quân vương hắn hạ xuống trên người những kẻ thấp kém này.
Từ đó, số lượng thương vong của Hiển quốc đều giảm xuống ít nhiều.
Theo sự thúc đẩy chiến đấu, các binh sĩ vốn tin đại quốc tất thắng bắt đầu hoài nghi kết luận khẳng định này, hiện tại Hiển quốc đã chiếm được một nửa lãnh thổ, hơn nữa từ lúc chiến tranh bắt đầu đến giờ, Hiển quốc chưa từng thua.
Có do dự, các binh sĩ dã tâm tràn ngập bắt đầu nghĩ đến việc có gia nhập quân đội Hiển quốc hay không, thu được chút công huân, các bại binh có tính đánh cược lúc này liền gia nhập quân đội Hiển quốc, mặc vào thứ được vương che chở tên gọi áo giáp, trên chiến trường tàn sát chiến hữu trước kia, thu được vũ huân tàn khốc.
Áy náy sao, không, quốc gia kia quá to lớn, ai có thể biết được nhiều người như vậy, bọn họ giết chính là một người xa lạ đã từng cùng một quốc gia với mình, sao sẽ áy náy? Nhìn thấy tình huống như thế, Kình Thương đối với những tù binh giết chóc trên chiến trường kia lộ ra thần sắc bi ai, đối với người thế giới này mà nói, thứ tình cảm đồng bào kia không tồn tại. Kình Thương rất khó lý giải điều này, lại cũng như người của thế giới này cũng rất khó lý giải thứ đồng bào của y vậy. Kình Thương không khỏi nhớ tới kiếp trước, những người bất luận định cư ở quốc gia nào cũng không quên cội nguồn của chính mình.
Hắn bi ai đối với thế giới này, cũng bi ai với những người giết chóc đồng bào của chính mình, với cả những người bị đồng bào của mình giết chết.
Lần đầu tiên, Kình Thương có ý nghĩ muốn thay đổi một loại quan niệm nào đó.
Bởi vì trạng huống như vậy, binh lính được địch quốc phái đến sau khi chiến bại, trái lại thành trợ lực của Hiển quốc, biết được tình hình này, vương địch quốc ném đổ cả phòng đồ vật, lần đầu tiên cảm thấy bình dân không có quan niệm quốc gia đáng ghét thế nào.
Xuân đi thu đến, lại thêm một cái cuối xuân, địch quốc chi vương rốt cục không chịu được việc quốc thổ từng bước một bị thất thủ, chuẩn bị tự mình xuất chinh.
Cuộc chiến này đang ấp ủ bão táp càng to lớn hơn, mà trước cơn bão này tất cả có vẻ phi thường yên tĩnh, địch quốc co về chiến tuyến, tập kết binh lực.
Đối với tính cách của địch quốc chi vương sớm có điều tra, Kình Thương cảm giác được sự yên tĩnh khi sắp đối mặt với bão táp, dừng lại bước tiến không ngừng ở một thành thị, chuẩn bị đối mặt với cơn bão này.
Năm này, Kình Thương đã sắp hai mươi ba tuổi, trường kỳ chiến đấu khiến y thu lại phong mang lộ ra bên ngoài, khuôn mặt lạnh lùng càng thêm uy nghiêm, y lúc này đang ở trong nơi từng là phủ thành chủ của thành phố này, giương cung bắn tên.
Giơ tay, giương cung, mũi tên nhắm ngay bia ngắm, mắt hơi híp lại, một vệt hàn quang lóe lên, buông tay, mũi tên thoát cung mà ra, như sao băng mang theo một vệt ánh bạc nhằm về phía bia tên, bụp một tiếng, tiễn xuyên qua bia, mũi tên đi vào, lông đuôi nhẹ lay động, ngay giữa hồng tâm.
Hồng tâm đường kính khoảng 5cm đã có không ít tên xuyên qua, đều do Kình Thương bắn ra.
Từ bao đựng tên thị giả cầm lại rút ra một mũi tên, mắc dây cung, lặp lại hành động trước đó, khi hồng tâm của bia đã kín tên, chúng người hầu nhanh nhẹn đổi cái mới.
Kình Thương cứ vậy lặp lại hành động này, sự mạnh mẽ của y không phải dựa vào năng khiếu, nhiều hơn chính là tân cần huyết hãn (1), y tin lực lượng không phải không làm mà hưởng, dù thiên tài như Túc Dạ Liêu cũng không thể không trả giá gì mà nắm giữ được sức mạnh to lớn.
(1) Tân cần huyết hãn: Tân cần là vất vả cần cù, huyết hãn là mồ hôi và máu (ý chỉ công lao khó nhọc). Nói chung là siêng năng chăm chỉ, đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có được.
Cung tên, đao pháp, năng lực, Kình Thương chưa bao giờ ngừng tu luyện những thứ này, trong loạn thế này, chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ mới có thể sống sót, điểm ấy Kình Thương nhất trí với người trên thế giới này.
Không ai có thể dựa vào người khác mà sống, chỉ có thể dựa vào mình, chỉ khi mình đủ mạnh, mới có tư cách nói cái khác.
Mồ hôi từ trán chảy xuống. Lướt qua thái dương, chảy ngang bên tai, dọc theo đường cong gò má, theo tác dụng lực hút của trái đất, từ cằm rơi xuống, trên đất tạo ra một dấu mờ mờ, trên da thịt màu mạch dụ hoặc là mồ hôi *** tế.
Muốn nói làm sao biết, đó là bởi Kình Thương lộ hết nửa người, một bên còn mặc quần áo, quần áo bên còn lại bị cột bên hông.
Nửa bên vai, cánh tay bại lộ, ngực cũng lộ ra không chút che đậy, là một đại nam nhân, Kình Thương không cho rằng như vậy có gì không ổn.
“Vương, Túc Dạ đại nhân cầu kiến.” Có thị giả quỳ gối trên hàng lang bẩm báo.
Kình Thương không dừng lại việc rèn luyện cung tên, chỉ để Túc Dạ Liêu đi vào.
Túc Dạ Liêu vốn bước chân trầm ổn, lớp sương mờ che đi tròng mắt màu băng lam, khi nhìn đến dáng vẻ lúc này của Kình Thương thì, bước tiến dừng lại, lớp sương mờ trong đôi mắt băng lam tán đi, mắt hơi mở lớn, nụ cười nhẹ trên mặt chợt cứng đờ, có điều những chuyện này đều không ai phát hiện.
Danh sách chương