Vương Lăng đi qua nơi hai người hắc y nhân cùng Mai Dương Tú quyết đấu, một vùng rừng cây bị san phẳng chỉ bằng một hắc pháo của hắc y nhân, hiện giờ Mai Dương Tú rơi xuống thế hạ phong chật vật thối lui, Vương Lăng cảm kích đối phương ra tay giúp đỡ cũng không nỡ nhìn Mai Dương Tú gặp nguy hiểm.

Hắn lập tức phóng ra hỏa diễm dị hỏa hướng phía hắc y nhân, do sự tồn tại khó nhận thấy của dị hỏa nên hắc y nhân lập tức dính đòn, cơ thể bị thiêu nóng, Vương Lăng nhanh chóng tới bên cạnh Mai Dương Tú.

-Sư huynh mau rút lui.

-Được.

Mai Dương Tú có chút không hiểu vì sao hắc y nhân chần chờ nhưng bận tâm chi, lập tức cùng Vương Lăng rút lui, hắc y nhân nhìn thấy Vương Lăng đang muốn cùng bỏ đi cùng Mai Dương Tú tức giận, gồng người để hắc báo lao tới. Vương Lăng tay cầm phi dao phóng về phía hắc y nhân, lão hừ lạnh chụp lấy nhận thấy có một lớp mạng mỏng kết trên cán phi dao. Vương Lăng giọng vang vọng lại.

-Tiền bối mau đến giúp bạch y tỷ tỷ a. Nếu không tỷ ấy sẽ bị bại đấy.

-Chết tiệt. Tiểu tử nhớ đấy.

Hắc y nhân thật lo lắng cho Bạch Mai Cốt, mặc kệ nhiệm vụ quay người lao vào rừng, Vương Lăng ngó lại vui vẻ cũng vì hắc y nhân thật quan tâm tới Bạch Mai Cốt. Hắc y nhân vừa quay lại thì gặp ngay Bạch Mai Cốt cũng lao đến, hắc y nhân nhẹ nhõm tâm tình.

-Con không sao chứ.

-Nghĩa phụ, tiểu nữ không vấn đề gì, chẳng là để xổng mất tên tiểu tử kia.

-Ta vừa mới gặp nó cách đây ít phút. Không ngờ lại bị nó đùa cợt.

-Nghĩa phụ đừng tự trách, có trách thì do hắn quá gian xảo.

Hắc y nhân buồn bực trong lòng, quay qua nhìn thấy Bạch Mai Cốt sắc mặt có chút đỏ lo lắng hỏi thăm:

-Con bị sao vậy, có phải rất mệt mỏi không.

-Có chút ít thôi, nghĩa phụ đừng lo.

-Được rồi. Mau chóng rời khỏi đây, có lẽ tông môn đã đánh tiếng rồi, còn ở lại sẽ rất nguy hiểm.

Bạch Mai Cốt gật gù cùng hắc y nhân cất bước rời đi, tuy bản thân nhiệm vụ không hoàn thành nhưng thông tin cũng kiếm được cái quan trọng, sẽ không quá lo lắng việc bị trách phạt quá nặng.

Vương Lăng cùng Mai Thanh Tú đi được một đoạn mới dừng lại.

-Đa tạ sư huynh tương cứu nếu không giờ ta đã nằm phơi xác rồi.

-Không vấn đề gì, đệ là tương lai của tông môn, ta làm vậy là đương nhiên.

-Nếu vậy thì đệ còn có một vấn đề muốn hỏi sư huynh.

-Chuyện gì cứ nói, tỏ vẻ khách khí làm gì.

Thấy vẻ mặt tỉnh bơ của Mai Thanh Tú, Vương Lăng cười lạnh:

-Sư huynh có nghe thấy cuộc nói chuyện của đệ và hắc y nhân kia không.

-Ồ. Vậy là sư đệ có chú ý à.

-Dĩ nhiên, sư huynh xuất hiện thật sự rất đúng lúc, có lẽ là đợi tới khi đệ gặp nguy hiểm mới ra tay.

Cũng vốn dĩ Vương Lăng còn có thể cảm nhận linh lực trong khoảng cách nhất định nên biết Mai Dương Tú đã ở gần đó một khoảng thời gian rồi.

-Cũng chả giấu đệ làm gì, sư huynh nghe hết rồi. Thật bất ngờ, không ngờ đệ lại không phải là Vương Lăng cơ đấy. Điều này cũng không quan trọng, sư huynh hứa sẽ không nói ai nghe đâu.

-Thật có thể tin tưởng huynh sao.

-Haha, Vốn dĩ ta không định giúp đệ che giấu, thế nhưng vì đệ quay lại giúp ta nên ta cảm thấy đệ là thật là giả cũng không vấn đề gì. Nếu không tin thì ta có thể thề trước Quang Minh nữ thần.

-Không cần đâu, đệ tin tưởng đạo đức sư huynh, tuy mới gặp mặt nhưng đệ biết huynh là người nói giữ lời.

-Đệ quá khen.

Dĩ nhiên Vương Lăng có chút không tin, dù cho đem quang minh nữ thần ra cũng thế mà thôi, với hắn thôi thì tạo điều kiện lấy hảo cảm đối phương là cách tốt nhất. Mai Thanh Tú quả nhiên dễ dàng tỏ vẻ hài lòng với hắn, quay qua vỗ vai hắn cười.

-Sau này có chuyện gì khó khăn cứ đến Bắc Vũ Cung tìm huynh.

-Được, nếu vậy trông cậy sư huynh.

-Tốt. Ta phải quay lại thông báo tin tức với các trưởng lão, đi trước đây.

Một trận cuồng phòng nổi lên, Mai Dương Tú biến mất tại chỗ để lại Vương Lăng đứng hứng bụi.

Vương Lăng thở dài quay lại chỗ đám nữ nhân, hắn thật lo lắng cho thương tích của Tần Thanh Y nên theo lời nói mấy nàng mà quay về chỗ thượng nguồn.

Giờ đây hắn đã để lộ khá nhiều thứ về hắn, có thể nghi ngờ đến thân phận của hắn. Tần Thanh Y thì khỏi nói, nàng biết lâu rồi chỉ có Lạc Dao Dao cùng Sở Ngọc làm hắn lo lắng, nói Sở Ngọc là nữ nhân hắn nhưng với hắn không phải người quan trọng nhất, chỉ là lỡ làm thì phải chịu, nàng tuy lựa chọn rất thông minh nhưng bỏ hắn lại cũng làm hắn thương tâm thật, không biết nàng có thật tâm với hắn hay không, còn Lạc Dao Dao với tính cách nàng sẽ không bận tâm tới vấn đề này của hắn đâu nhỉ? Giờ đây ‘Phi Quang Dực’ đã lộ ra ngoài ánh sáng không biết có khi nào ông của Hàn Bắc Nguyệt có xét xử hắn không, chắc thông tin không nhanh như vậy truyền đi chứ. Lại nghĩ đến Hàn Bắc Nguyệt, hắn đắn đo suy nghĩ đau cả đầu, không biết chuyện nàng phải giải quyết sao, thôi thì chuyện gì đến cũng sẽ đến mà thôi.

Hắn vừa quay về thì Lạc Dao Dao dường như đang thấp thỏm đợi hắn xuất hiện, nàng vui mừng hiện ra trước mặt hắn.

-Ngươi không bị thương chứ, ngươi thật sự trốn thoát được.

-Đã bảo tin ta mà.

-Ta làm sao không lo được, Bạch Mai Cốt là ma nữ giết người không ghớm tay đấy. Mà ngươi trốn thoát bằng cách nào thế.

Hắn cười trừ, không muốn nhắc tới chuyện vừa rồi.

-Haha… … Bí mật. Mà phải rồi Thanh Y nàng thế nào rồi.

-Bị trúng độc nhưng đừng lo ta giúp nàng giải độc rồi, chỉ là giờ vẫn còn chưa tỉnh. Hiện Sở Ngọc đang chăm sóc nàng, mà ngươi cũng đừng trách Sở Ngọc nàng cũng là có nổi khổ riêng.

-Ta hiểu mà, ta không trách ai cả. Vậy thôi để ta vào xem Thanh Y thế nào.

Lạc Dao Dao thật ngạc nhiên trước thái độ thản nhiên của hắn, thật thế giới này nam nhân có lòng tự tôn cực cao sẽ không thể nào chấp nhận việc nữ nhân của mình tham sống sợ chết bỏ mặc mình. Nàng giờ cảm nhận hắn là một nam nhân tốt, bị hắn nhìn thấy cũng không phải là quá uất ức, nghĩ đến đây nàng đỏ mặt xấu hổ hậm hực dậm chân, muốn bỏ qua cho hắn nhưng cảm giác bản thân lại không cho phép.

Vương Lăng giờ đây tập trung hết lên người Tần Thanh Y, Sở Ngọc thấy hắn thì cúi gầm mặt không thể nói gì, hắn cũng hiểu đi đến vuốt lấy đầu nàng.

-Không cần lo, ta không trách nàng. Ngược lại nàng làm như vậy vừa hợp ý ta, chăm sóc Thanh Y chắc nàng cũng mệt rồi nhỉ, đi nghỉ đi, để ta chăm sóc Thanh y cho.

-Ta không có mệt.

Sở Ngọc nghe hắn nói mắt ẩm ướt, thật sự nàng giờ đây quả không hối hận khi chọn Vương Lăng, thấy nàng như vậy hắn cũng mũi lòng, nhưng hảo cảm đã mất cũng khó lấy lại, chỉ khẽ cốc đầu nàng.

-Xem mồ hôi cả người thế này, chắc cực khổ rồi, nghỉ ngơi đi tí ta còn cần nàng chăm sóc Thanh Y.

-Được.

Sở Ngọc vui vẻ rời đi, hắn quay qua nhìn Tần Thanh Y, tràn đầy thương cảm, nhìn nàng cơ thể yếu nhược làm hắn thật sự đau lòng, tay hắn nắm chặt bàn tay nàng, đôi lúc lại lấy khăn ướt giúp nàng lau bớt mồ hôi, tuy biết nàng không nguy hiểm gì nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy dù giá nào cũng không thể mất đi một thứ gì đó.

Hắn cứ như vậy bên nàng, không biết bao lâu ngủ thiếp đi lúc nào không hay, dù sao hôm nay với hắn cũng là quá sức chịu đựng rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện