Tần Thanh Y trải qua một đoạn nghỉ ngơi cũng dần tỉnh lại, đập vào trước mắt nàng đầu tiên là hình ảnh Vương Lăng đang ngủ say tay vẫn nắm chặt lấy nàng, khiến nàng cảm động chỉ cười mỉm, ngắm nhìn khuôn mặt hắn khi ngủ khiến nàng bình tâm hơn, bỏ quên cả mối thù gia tộc.
Sở Ngọc lần nữa bước vào thấy nàng khỏe lại vui mừng, nàng nhìn Sở Ngọc cười khiến Sở Ngọc có chút bối rối:
-Tỷ không trách muội chứ.
-Chuyện gì cơ.
-Thì là …
Tần Thanh Y cười khẽ ngoắc tay nàng, Sở Ngọc tiến tới, Thanh Y xoa xoa đầu nàng như đứa trẻ:
-Có chuyện gì cứ nói đừng ngại, ta biết muội có chuyện khó xử. Tỷ sẽ luôn gắng nghe muội mà.
-Thanh Y tỷ tỷ.
Tuy hai người trạc tuổi nhưng Thanh Y có lẽ là trải qua nhiều sóng gió hơn nên tạo cho nàng cảm giác dựa dẫm thả lòng tâm tình kể cho nàng nghe.
Hóa ra thì nàng còn có một mẫu thân đang bị bệnh nặng không ai chăm sóc, phụ thân nàng không hiểu vì sao ngó lơ không bận tâm đến mẫu thân mà chỉ quan tâm tới tông môn để mẫu thân nàng càng ngày càng yếu, nếu không có ai chăm sóc thì chắc chắn sẽ không sống bao lâu. Nàng ra ngoài cũng vì muốn vào trong huyễn cảnh này tìm một vị dược thảo tên là Thủy Linh Chi giúp mẫu thân nàng chữa bệnh, nghe nói Thủy Linh Chi có tác dụng bồi bổ cơ thể rất tốt còn có thể khôi phục được gân mạch đứt đoạn, năng lực rất tốt nhưng lại quá hiểm, dù kiếm bao lâu cũng không có, cũng may có được chút thông tin huyễn cảnh có Thủy Linh Chi nên nàng mới liều mạng đi kiểm tra thử. Nghe nàng nói Tần Thanh Y dần hiểu rõ, vuốt ve đầu nàng.
-Muội ngốc thật, chuyện này đâu cần phải giấu, cứ nói ra là Vương lang sẵn sàng giúp muội.
-Thế nhưng muội mới chỉ gặp chàng một lần, liệu chàng có chịu giúp đỡ hay không.
-Dĩ nhiên là có rồi, ai chứ hắn thì sẽ không từ chối yếu cầu nữ nhân nào mà muội lại xinh đẹp như thế này.
Vương Lăng nằm đó nghe vậy thì giật mình cười khổ, hắn dĩ nhiên có thể giúp nàng nhưng vùng bên trong ngay cả nguyên lực cảnh giới vào còn khó nói chi tới hắn chỉ mới bập bẹ tiến vào cảnh giới hồn lực. Hắn sẽ không dại vì một nữ nhân mới quen mà bước vào chỗ chết đâu, thẫn thờ hắn thật mệt mỏi khi giả bộ ngủ say nghe hai nàng càng ngày dẫn chuyện đi càng xa.
Hắn thật phục nữ nhân đúng là có vô số chuyện để nói, không tình nguyện nghe tiếp hắn đành giả bộ ngáp dài nhìn lại hai nàng.
-Thanh Y cuối cùng nàng cũng tỉnh.
-Ừm. Đã làm chàng lo lắng.
Thanh Y vui vẻ trìu mến cười nhìn hắn, thật tâm vui vẻ vì mọi chuyện giờ đã trở nên tốt hơn, mà hơn cả là hắn vẫn bình an. Vương Lăng vươn vai, hạnh phúc vì nàng thật sự không bị gì thương tổn bản thân.
-Không vấn đề gì, vết thương có nghiêm trọng lắm không.
-Chàng không cần lo, chỉ hơi ê nhức.
-Vậy được, ta ra ngoài một chút rồi trở lại.
Hắn lập tức phi người ra ngoài, lâu lắm không ăn bụng đói meo, tìm một chỗ lại thấy Hàm Trương ở phía xa hắn vui mừng đi đến lấy ra vò rượu cùng gã đám tiếu. Hàm Trương cũng nhìn thấy hắn nhanh chóng vui vẻ cười chào vỗ người hắn, hắn cười khoác tay Hàm Trương.
-Đã làm huynh đệ lo lắng rồi.
-Chuyện nhỏ. Chỉ cần bình an là tốt rồi.
Hắn cảm thấy vui không chỉ có mỹ nhân mà giờ còn kiếm được bạn hữu tốt, không nói nhiều cả hai người cùng
nhau uống rượu, không biết trải qua bao nhiều vò, ăn thì chưa mà uống thì nhiều. Hắn nhận ra Hàm Trương đột ngột liếc mắt qua phía xa nhìn mãi không ngừng, hắn cùng tò mò nhìn qua thấy Đình Đình cùng Lĩnh Phong đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Vốn Vương Lăng chưa từng gặp Lĩnh Phong nên tò mò hỏi:
-Tên đó là ai vậy.
-Là Lĩnh Phong huynh đệ, nhờ Lĩnh huynh đệ mà ta mới có thể ở đây nói chuyện với đệ.
-Nếu vậy thì đệ phải qua chào hỏi rồi.
Đặt vò rượu xuống hắn nhanh chóng đi về phía Lĩnh phong, Hàm Trương không có ý kiến gì chỉ lặng lẽ nhìn lại. Mãi đến khi Vương Lăng khàn giọng thì hai người mới bừng tỉnh, hắn thật cũng cảm nhận tình ý tỏa ra từ hai người này, có chút thấu hiểu. Đình Đình thấy lại hắn thì ngượng ngùng, sau đó mới tỏ vẻ vui mừng.
-Vương công tử người không sao thật tốt quá. Thật tại ta nên công tử mới xảy ra chuyện, thật ngại quá.
-Không vấn đề gì, cô nương là tỷ muội với Thanh Y mà, ta làm vậy là dĩ nhiên. Còn vị công tử này là.
Lĩnh Phong cũng nghe Đình Đình nhắc tới Vương Lăng, rất nhỏ nhẹ chào hỏi hắn:
-Tại hạ Lĩnh Phong. Nghe danh tiếng Vương huynh đệ đã lâu, không ngờ lại trẻ như thế này.
-Lĩnh huynh khách khí, tiểu đệ còn kém nhiều. Phải cảm tạ Lĩnh huynh đã cứu bạn hữu của ta.
Vương Lăng cũng từ tốn đáp trả, cả hai thật sự đối với đối phương kính nể, không biết vì sao trông rất hợp nhau mà chuyển dần qua trò chuyện, nam nhân nói ít vấn đề mà luận về tu luyện thì nhiều. Hai người kéo tới một bên cùng Hàm Trương đám tửu, Đình Đình nhìn lại bĩu môi chấp nhận để Vương Lăng lấy đi không gian thân thiết khó lắm nàng mới có được, nàng hậm hực ngậm ngùi bỏ đi.
Trăng tỏa, tửu cạn, cả Hàm Trương và Lĩnh Phong đều chịu thua Vương Lăng mà lăn ra gục ngã, hắn cũng không có khá hơn cơ thể mỏi mệt vô sức, ngồi thiền vận chuyển linh khí, pháp môn hắn luyện thật sự có ít rất nhiều khí vận chuyển linh khí bằng cách loại bỏ tạp chất, lại ngược lại lợi dụng tạp chất mà điều phối hấp thu linh khí.
Qua một khoảng thời gian, hắn lạc vào không gian ý thức, hắn nhìn qua một bên thanh linh kiếm vẫn phát ra hào quang, những dòng chữ vàng óng vẫn tiếp tục lướt qua, mặc dù tò mò nhưng lại không hề biết cách đọc. Ngó qua hắn mới thấy Linh Tôn cũng đang chăm chú nhìn vào tòa linh kiếm kia, hắn thật sự muốn biết Linh Tôn đang nghĩ gì.
-Tiền bối, người đang suy nghĩ gì sao.
Linh Tôn liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên trả lời:
-Ta đang nghĩ liệu như thế này thì ngươi bao giờ mới trở nên cường đại, làm thế nào mà làm việc giúp ta đây.
-Tiền bối, người nói vậy là thế nào. Chẳng phải thiên phú vãn bối rất tốt sao.
Vương Lăng chính bản thân còn cảm thấy hắn là quái nhân rồi thì không biết vị tiền bối này còn không hài lòng chỗ nào, Linh Tôn vẫn như vậy mặt không biểu lộ cảm xúc:
-Thật vậy sao, nếu là trước kia thì độ tuổi như người thiên phú như thế cũng bình thường thôi, chẳng qua do thế giới này biến đổi quá lớn nên nhân tài mới khan hiếm như vậy. Huống hồ...
-Huống hồ …? -Để ta nói thật cho ngươi vậy, bản thân ngươi cũng chỉ có thể dừng lại ở khởi lực sơ đoạn, không thể tiếp tục tiến cảnh.
-Cái này là do Hỏa Linh Hồn của vãn bối sao, chẳng phải người đã nói …
Vương Lăng thật không dám tin, hắn không hề có suy nghĩ lời nói Linh Tôn có vấn đề, đã Linh Tôn nói thế thì phần cao là sự thật rồi. Tuy vậy hắn nào dễ dàng từ bỏ.
-Tiền bối có thể nói rõ lý do tại sao không.
-Rất đơn giản, lý do là vì phần hồn ngươi không thuộc về thế giới này.
Vừa nghe xong hắn kinh hoảng không dám tin mới lặng lẽ nhìn lại Linh Tôn, cái này với hắn mà nói là thứ dù nói cũng không ai tin chứ nghe từ một người khác nói. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, vì đối phương là Linh Tôn. Lại thêm vấn đề thiên phú hắn quá cao làm hắn có chút lo lắng không hiểu có hiện tượng cải mệnh đoạt xá của người nào không vì hắn nghĩ bản thân trẻ lại chắc là có nguyên do gì đấy.
Sở Ngọc lần nữa bước vào thấy nàng khỏe lại vui mừng, nàng nhìn Sở Ngọc cười khiến Sở Ngọc có chút bối rối:
-Tỷ không trách muội chứ.
-Chuyện gì cơ.
-Thì là …
Tần Thanh Y cười khẽ ngoắc tay nàng, Sở Ngọc tiến tới, Thanh Y xoa xoa đầu nàng như đứa trẻ:
-Có chuyện gì cứ nói đừng ngại, ta biết muội có chuyện khó xử. Tỷ sẽ luôn gắng nghe muội mà.
-Thanh Y tỷ tỷ.
Tuy hai người trạc tuổi nhưng Thanh Y có lẽ là trải qua nhiều sóng gió hơn nên tạo cho nàng cảm giác dựa dẫm thả lòng tâm tình kể cho nàng nghe.
Hóa ra thì nàng còn có một mẫu thân đang bị bệnh nặng không ai chăm sóc, phụ thân nàng không hiểu vì sao ngó lơ không bận tâm đến mẫu thân mà chỉ quan tâm tới tông môn để mẫu thân nàng càng ngày càng yếu, nếu không có ai chăm sóc thì chắc chắn sẽ không sống bao lâu. Nàng ra ngoài cũng vì muốn vào trong huyễn cảnh này tìm một vị dược thảo tên là Thủy Linh Chi giúp mẫu thân nàng chữa bệnh, nghe nói Thủy Linh Chi có tác dụng bồi bổ cơ thể rất tốt còn có thể khôi phục được gân mạch đứt đoạn, năng lực rất tốt nhưng lại quá hiểm, dù kiếm bao lâu cũng không có, cũng may có được chút thông tin huyễn cảnh có Thủy Linh Chi nên nàng mới liều mạng đi kiểm tra thử. Nghe nàng nói Tần Thanh Y dần hiểu rõ, vuốt ve đầu nàng.
-Muội ngốc thật, chuyện này đâu cần phải giấu, cứ nói ra là Vương lang sẵn sàng giúp muội.
-Thế nhưng muội mới chỉ gặp chàng một lần, liệu chàng có chịu giúp đỡ hay không.
-Dĩ nhiên là có rồi, ai chứ hắn thì sẽ không từ chối yếu cầu nữ nhân nào mà muội lại xinh đẹp như thế này.
Vương Lăng nằm đó nghe vậy thì giật mình cười khổ, hắn dĩ nhiên có thể giúp nàng nhưng vùng bên trong ngay cả nguyên lực cảnh giới vào còn khó nói chi tới hắn chỉ mới bập bẹ tiến vào cảnh giới hồn lực. Hắn sẽ không dại vì một nữ nhân mới quen mà bước vào chỗ chết đâu, thẫn thờ hắn thật mệt mỏi khi giả bộ ngủ say nghe hai nàng càng ngày dẫn chuyện đi càng xa.
Hắn thật phục nữ nhân đúng là có vô số chuyện để nói, không tình nguyện nghe tiếp hắn đành giả bộ ngáp dài nhìn lại hai nàng.
-Thanh Y cuối cùng nàng cũng tỉnh.
-Ừm. Đã làm chàng lo lắng.
Thanh Y vui vẻ trìu mến cười nhìn hắn, thật tâm vui vẻ vì mọi chuyện giờ đã trở nên tốt hơn, mà hơn cả là hắn vẫn bình an. Vương Lăng vươn vai, hạnh phúc vì nàng thật sự không bị gì thương tổn bản thân.
-Không vấn đề gì, vết thương có nghiêm trọng lắm không.
-Chàng không cần lo, chỉ hơi ê nhức.
-Vậy được, ta ra ngoài một chút rồi trở lại.
Hắn lập tức phi người ra ngoài, lâu lắm không ăn bụng đói meo, tìm một chỗ lại thấy Hàm Trương ở phía xa hắn vui mừng đi đến lấy ra vò rượu cùng gã đám tiếu. Hàm Trương cũng nhìn thấy hắn nhanh chóng vui vẻ cười chào vỗ người hắn, hắn cười khoác tay Hàm Trương.
-Đã làm huynh đệ lo lắng rồi.
-Chuyện nhỏ. Chỉ cần bình an là tốt rồi.
Hắn cảm thấy vui không chỉ có mỹ nhân mà giờ còn kiếm được bạn hữu tốt, không nói nhiều cả hai người cùng
nhau uống rượu, không biết trải qua bao nhiều vò, ăn thì chưa mà uống thì nhiều. Hắn nhận ra Hàm Trương đột ngột liếc mắt qua phía xa nhìn mãi không ngừng, hắn cùng tò mò nhìn qua thấy Đình Đình cùng Lĩnh Phong đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Vốn Vương Lăng chưa từng gặp Lĩnh Phong nên tò mò hỏi:
-Tên đó là ai vậy.
-Là Lĩnh Phong huynh đệ, nhờ Lĩnh huynh đệ mà ta mới có thể ở đây nói chuyện với đệ.
-Nếu vậy thì đệ phải qua chào hỏi rồi.
Đặt vò rượu xuống hắn nhanh chóng đi về phía Lĩnh phong, Hàm Trương không có ý kiến gì chỉ lặng lẽ nhìn lại. Mãi đến khi Vương Lăng khàn giọng thì hai người mới bừng tỉnh, hắn thật cũng cảm nhận tình ý tỏa ra từ hai người này, có chút thấu hiểu. Đình Đình thấy lại hắn thì ngượng ngùng, sau đó mới tỏ vẻ vui mừng.
-Vương công tử người không sao thật tốt quá. Thật tại ta nên công tử mới xảy ra chuyện, thật ngại quá.
-Không vấn đề gì, cô nương là tỷ muội với Thanh Y mà, ta làm vậy là dĩ nhiên. Còn vị công tử này là.
Lĩnh Phong cũng nghe Đình Đình nhắc tới Vương Lăng, rất nhỏ nhẹ chào hỏi hắn:
-Tại hạ Lĩnh Phong. Nghe danh tiếng Vương huynh đệ đã lâu, không ngờ lại trẻ như thế này.
-Lĩnh huynh khách khí, tiểu đệ còn kém nhiều. Phải cảm tạ Lĩnh huynh đã cứu bạn hữu của ta.
Vương Lăng cũng từ tốn đáp trả, cả hai thật sự đối với đối phương kính nể, không biết vì sao trông rất hợp nhau mà chuyển dần qua trò chuyện, nam nhân nói ít vấn đề mà luận về tu luyện thì nhiều. Hai người kéo tới một bên cùng Hàm Trương đám tửu, Đình Đình nhìn lại bĩu môi chấp nhận để Vương Lăng lấy đi không gian thân thiết khó lắm nàng mới có được, nàng hậm hực ngậm ngùi bỏ đi.
Trăng tỏa, tửu cạn, cả Hàm Trương và Lĩnh Phong đều chịu thua Vương Lăng mà lăn ra gục ngã, hắn cũng không có khá hơn cơ thể mỏi mệt vô sức, ngồi thiền vận chuyển linh khí, pháp môn hắn luyện thật sự có ít rất nhiều khí vận chuyển linh khí bằng cách loại bỏ tạp chất, lại ngược lại lợi dụng tạp chất mà điều phối hấp thu linh khí.
Qua một khoảng thời gian, hắn lạc vào không gian ý thức, hắn nhìn qua một bên thanh linh kiếm vẫn phát ra hào quang, những dòng chữ vàng óng vẫn tiếp tục lướt qua, mặc dù tò mò nhưng lại không hề biết cách đọc. Ngó qua hắn mới thấy Linh Tôn cũng đang chăm chú nhìn vào tòa linh kiếm kia, hắn thật sự muốn biết Linh Tôn đang nghĩ gì.
-Tiền bối, người đang suy nghĩ gì sao.
Linh Tôn liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên trả lời:
-Ta đang nghĩ liệu như thế này thì ngươi bao giờ mới trở nên cường đại, làm thế nào mà làm việc giúp ta đây.
-Tiền bối, người nói vậy là thế nào. Chẳng phải thiên phú vãn bối rất tốt sao.
Vương Lăng chính bản thân còn cảm thấy hắn là quái nhân rồi thì không biết vị tiền bối này còn không hài lòng chỗ nào, Linh Tôn vẫn như vậy mặt không biểu lộ cảm xúc:
-Thật vậy sao, nếu là trước kia thì độ tuổi như người thiên phú như thế cũng bình thường thôi, chẳng qua do thế giới này biến đổi quá lớn nên nhân tài mới khan hiếm như vậy. Huống hồ...
-Huống hồ …? -Để ta nói thật cho ngươi vậy, bản thân ngươi cũng chỉ có thể dừng lại ở khởi lực sơ đoạn, không thể tiếp tục tiến cảnh.
-Cái này là do Hỏa Linh Hồn của vãn bối sao, chẳng phải người đã nói …
Vương Lăng thật không dám tin, hắn không hề có suy nghĩ lời nói Linh Tôn có vấn đề, đã Linh Tôn nói thế thì phần cao là sự thật rồi. Tuy vậy hắn nào dễ dàng từ bỏ.
-Tiền bối có thể nói rõ lý do tại sao không.
-Rất đơn giản, lý do là vì phần hồn ngươi không thuộc về thế giới này.
Vừa nghe xong hắn kinh hoảng không dám tin mới lặng lẽ nhìn lại Linh Tôn, cái này với hắn mà nói là thứ dù nói cũng không ai tin chứ nghe từ một người khác nói. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, vì đối phương là Linh Tôn. Lại thêm vấn đề thiên phú hắn quá cao làm hắn có chút lo lắng không hiểu có hiện tượng cải mệnh đoạt xá của người nào không vì hắn nghĩ bản thân trẻ lại chắc là có nguyên do gì đấy.
Danh sách chương