Đứng ở uyển viện ngắm nhìn phong cảnh, Thượng Quan Tính Minh bộ dáng vẫn bình tĩnh thong dong, như không hề để ý có bao nhiều thế lực đang nhăm nhe vào hắn. Hắn đứng một hồi rồi mới bước vào phòng, đóng cửa lại, ngay từ trên mái hiên một hắc y nhân bịt mặt quỳ trước mặt hắn vô cùng cung kính nói:

-Công tử, vừa rồi cách đây vài dặm có một vụ xung đột, tìm thấy xác của người Minh Tôn giáo.

-Ta hiểu rồi, các ngươi tạm thời cứ án binh bất động, ta muốn xem bọn chúng có còn kiên nhẫn được không. Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng vẫn còn bất lợi.

-Thuộc hạ hiểu rồi, lập tức phân phó huynh đệ tạm thời không hành động.

Báo cáo xong thì hắc y nhân cũng biến mất, Thượng Quan Tính Minh nhâm nhi tách trà nhìn ra cửa sổ nở một nụ cười bình lặng.

-Muốn dụ ta xuất kích, đâu có đơn giản như vậy.

Lãnh Thiên Tố sau khi khiêu khích Hàn Bắc Nguyệt tinh thần liền tốt hơn nhiều, nàng cười hí hửng nhìn vào chiếc trường y trong tay mà nhớ lại hình dáng của hắn, nàng tự mình lẩm bẩm.

-Không biết hắn có còn nhớ lời hứa trước đó không.

Người mang mặc nạ thấy nàng quý trọng cái trường y như vậy thì có chút khó chịu, nhưng vẫn giữ được bộ dáng lãnh đạm, liền lên tiếng cắt ngang mạch suy tư của nàng.

-Tiểu thư có chắc là việc này sẽ khiến cho Thượng Quan Tính Minh hành động không.

-Nếu là hắn thì đoán có làm cũng vô ích, hắn vẫn sẽ cứ ung dung như vậy mà thôi.

Lãnh Thiên Tố lạnh nhạt trả lời, kẻ mang mặc nạ liền tò mò hỏi tiếp:

-Nếu vậy tại sao tiểu thư lại phải tốn công như vậy.

-Ta làm vậy là tạo cơ hội cho hắn thoát, ta đoán là hắn sẽ đợi tới cuối cùng rồi mới ra tay, nhưng chính xác thì hắn đang nghĩ cái gì thì ta không biết.

Lãnh Thiên Tố đặt trường y lên bàn, cầm lấy một tách trà thổi nhẹ, kẻ mang mặc nạ kia dường như hiểu nàng đã có chủ định rồi chỉ là tạm thời chưa nói với hắn, hắn cũng không hỏi nữa. Lãnh Thiên Tố liếc mắt qua nhìn hắn nở nụ cười hỏi:

-Thế nào rồi, việc ta giao ngươi làm đã hoàn thành chưa.

-Có thể xem là tạm ổn.

Hắn vừa nói vừa tháo chiếc mặt nạ ra, một khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra, cũng là người cách đây không lâu tới đề thân Dược gia, Bạch Tử Sinh. Lãnh Thiên Tố nghe hắn kể lại liền sinh hứng thú hỏi:

-Ngươi thật sự gặp Vương Lăng sao.

-Đúng vậy, tiểu thư hỏi về người này làm gì.

-Ngươi không cần phải biết, việc này dù sao cũng không liên quan tới ngươi.

Lãnh Thiên Tố nhấp một ngụm trà rồi bỏ xuống, nàng sau khi nghe Bạch Tử Sinh thuật lại thì cảm thấy Vương Lăng kia thật đáng ghét, nhanh như vậy mà hắn đã tìm ra một nữ nhân mới, sợ rằng hắn ta chẳng còn nhớ gì tới nàng nữa. Nàng đứng dậy đi ra ngoài, Bạch Tử Sinh nhìn theo nàng ánh mắt hiện rõ nét si mê không hề che giấu, hắn thấy nàng đi liền hỏi:

-Tiểu thư muốn đi ra ngoài? -Ta đi đâu cũng cần phải nói cho ngươi sao, ngươi đừng lo ta đi chút rồi sẽ mau quay về không cần ngươi đi theo bảo vệ ta đâu, ta dẫn theo Trầm Hương đi cùng là được rồi.

-Chỉ là một nha hoàn khó mà bảo vệ tiểu thư, cứ để tiểu nhân đi cùng.

-Ngươi đừng có mà theo ta đó, ta cảnh cáo, một chút tự do đi lại cũng không có, ngươi muốn ta chết sớm à. Lão cha chết tiệt, cứ giám sát ta như vậy.

Lãnh Thiên Tố làm bộ tức giận làm Bạch Tử Sinh chỉ biết chịu thua, mặc ý nàng thôi, dù sao hắn cũng không muốn khiến nàng giận liền thở dài.

-Nếu vậy thì tiểu thư cẩn thận.

-Đừng có coi ta như con nít, đây là địa bàn của Minh Lam Tông sẽ chẳng có mấy kẻ dám gây chuyện đâu.

Lãnh Thiên Tố mỉm cười cũng khuất đi bóng hình. Bạch Tử Sinh trở lại bộ dáng điềm đạm vung tay một cái, hiện lên mấy thân ảnh, đám người liền hiểu rõ liền ẩn thân âm thầm đi sau bảo hộ Lãnh Thiên Tố.

Lãnh Thiên Tố lúc này đã dịch dung thành một thiếu niên mặt trắng ve vẩy cây quạt, nhờ Vương Lăng chỉ điểm mà nàng bây giờ nhìn không khác mấy vị công tử ca là mấy, bên cạnh nàng nha hoàn Trầm Hương biến thành một thư đồng cũng mặt trắng không khác mấy.

Hai người ung dung bước trên đường ngó sang phải rồi sang trái, nàng sau khi hỏi qua một đám người mới biết nơi ở của Viên Tâm hội. Nàng liền theo chỉ dẫn bước tới một biệt viện khá khang trang, xung quanh có vô số đệ tử ngoại môn vây quanh đang cảnh giác nhìn về phía nàng. Trầm Hương nhìn xung quanh ghé sát người nàng nói nhỏ:

-Tiểu thư, người tìm nơi này làm gì.

-Làm gì à, dĩ nhiên là ta tới thăm một người bạn cũ rồi.

Lãnh Thiên Tố mỉm cười, xòe ra cây quạt xếp đẹp mắt lại gấp nhanh lại, nàng ung dung tiến đến trước cửa trạch viện, nhìn lên bên trên có hàng chữ “Viên Tâm hội” đúng là nơi mà nàng muốn tìm. Hai đệ tử gác cổng nhìn thấy hai người ăn mặc như công tử phú giá, mặt trắng nõn liền lấy làm kỳ quái, Lãnh Thiên Tố hiên ngang bước tới nhìn hai kẻ này mỉm cười.

-Hội chủ của các ngươi có ở đây không, ta muốn gặp hắn.

-Vương bang chủ có việc bận rồi, nếu hai ngươi có việc muốn gặp thì lần sau lại đến.

Một vị đệ tử tiến lên trả lời, hành xử nho nhã, dù sao thì gã cũng không muốn đắc tội với bất cứ ai dẫn tới ảnh hưởng hội, huống hồ nhờ Vương Lăng mà gã mới có thể an tâm mà tu luyện không hề bị cưỡng đoạt linh trị như trước. Lãnh Thiên Tố vẫn rất bình tĩnh, cái quạt xòe ra che trước miệng nói:

-Nếu vậy thì để ta vào bên trong đợi đến khi hắn về vậy.

-Như vậy…

Hai đệ tử khó xử nhìn nhau, họ đâu biết là vị công tử này có âm mưu gì không, đâu dám tự mình quyết định, quay qua nhìn Lãnh Thiên Tố chắp tay nói:

-Vị huynh đài này đợi một lúc, để ta vào thông báo.

-Được.

Lãnh Thiên Tố gật đầu, nàng cảm thấy thú vị khi Vương Lăng có thể điều dưỡng người của mình tốt như vậy, cảm thấy có chút phấn khích muốn gặp lại hắn. Qua một lúc, từ bên trong bước ra thêm hai người khiến Lãnh Thiên Tố không khỏi lông mi phủ xuống khi cả hai đều là nữ, tuy trong đó có một tiểu la lỵ.

Long Hiên nghe người báo thì liền muốn cho đuổi người nhưng nghĩ lại dạo này buồn chán, không biết làm gì liền vui vẻ nghĩ rằng kiếm thêm một người trêu chọc cho vui. Đến khi nàng bước ra thì nhìn thấy hai tên công tử ca mặt trắng, môi đỏ nhìn còn yểu điệu hơn cả nàng, không hiểu sao nàng có chút khó chịu. Tuyết Ưng liền nhanh chóng lao ra chỉ tay về Lãnh Thiên Tố hùng hổ la:

-Là ngươi đến đây để gặp Vương Lăng.

-Tiểu muội muội thật khả ái, quả thật ta đến là muốn tìm hắn.

Lãnh Thiên Tố nhìn thấy Tuyết Ưng khả ái, dễ thương sinh lòng yêu thích, lập tức nở nụ cười trả lời. Tuyết Ưng nghe nàng gọi liền không vui, hai tay chống nạnh tỏ vẻ hung dữ để lộ ra hàm răng trắng cùng cái răng nhọn nhỏ xíu.

-Ta ghét nhất ai kêu ta là tiểu muội tử, các ngươi mau về đi, ta không cho hắn gặp các ngươi đâu.

-Hihi, tiểu muội chỉ cần muội cho ta gặp hắn thì ta liền cho muội mấy món bánh ngọt ngon lành này. Xem này.

Lãnh Thiên Tố liền lấy từ trong giới chỉ ra một giỏ bánh được phủ một lớp khăn hồng, mở ra là những cái bánh mềm mại, thơm ngon tỏa ra mùi thơm, nếu là người khác thì không có tác dụng nhưng với Tuyết Ưng thì là hấp dẫn chí mạng, nàng nhìn chằm chằm miệng chảy nước, mau chóng quệt tay nhìn Lãnh Thiên Tố gật đầu.

-Nếu ngươi có chút thành ý như vậy thì ta cho phép một chút.

Nàng lập tức nhảy xuống đoạt lấy giỏ bánh say mê vừa ngửi mùi thơm há miệng nhỏ mà cắn, Long Hiên lắc đầu vỗ trán không nghĩ tiểu nữ hài này dễ bị dụ như vậy, nàng đành phải tự ra mặt lướt tới người Lãnh Thiên Tố nhìn ngó khuôn mặt nàng ta khiến nàng ta có chút chột dạ.

-Ngươi nhìn ta làm gì, chưa thấy mỹ nam tử bao giờ à.

Nghe Lãnh Thiên Tố nói, Long Hiên tự nhiên lại thấy giống với lời nói của ai kia, thầm buồn cười càng là tò mò nói:

-Tuy ngươi là nam nhân nhưng lại có mùi rất thơm.

-Cái gì mà thơm, ngươi thích thì cứ ngửi đi.

Lãnh Thiên Tố còn không sợ nàng ta nhìn ra mình là nữ nhân, nàng nào dễ chịu thua như vậy, tiến sát lên gần người Long Hiên trêu chọc, nàng là xem nữ nhân này là thế nào đối với hắn, tiện thể để ta đây giúp hắn kiểm tra nàng ta có phù hợp không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện