Thấy một nam nhân xa lạ đang tiếp cận mình, Long Hiên liền là không thoải mái, nàng liền lui ra cau mày nói:
-Vẫn là ngươi nên về đi, hắn sẽ không gặp ngươi đâu.
-Thật như vậy, ta là có việc rất quan trọng muốn bàn, nếu mà hắn không gặp ta thì xảy ra chuyện gì ta không biết đâu.
Lãnh Thiên Tố nhếch miệng, vẫn không hề xem lời từ chối của Long Hiên ra gì, Long Hiên cũng nghĩ lại, nếu thật sự là chuyện quan trọng thì nàng cũng là trực tiếp hại hắn, nhưng mà nàng không hiểu thế nào lại cảm thấy không thích vị công tử trước mặt này, bất quá nàng vẫn là đưa ra quyết định, cho tên này vào bên trong chờ, tới khi đó nàng tha hồ mà tìm cách hành hạ tên này.
Nghĩ vậy thì nàng liếc mắt qua nhìn Trầm Hương đằng sau đang bộ dáng co ro cúi đầu nãy giờ không nói chuyện lại nhìn Lãnh Thiên Tố nói.
-Thôi được, ngươi cứ vào trong chờ, ta sẽ sớm thông báo cho hắn.
Lãnh Thiên Tố dạng nào ma nữ, nàng sao không nhìn ra trong mắt Long Hiên hiện nét quỷ dị, nàng liền mỉm cười gật đầu thong thả bước vào.
-Như vậy thật tốt, ta chờ ở bên ngoài trời thật nóng nực, muốn mau vào nghỉ đây.
Lãnh Thiên Tố rảo bước đi vào, nàng hai mắt đánh giá Long Hiên, nàng ta có làn da tuyết ngọc, nhìn cũng non nớt hơn nàng nhưng lại tỏa ra nét tinh nghịch của một tiểu quỷ nữ, khuôn mặt xinh đẹp bầu bĩnh dễ yêu thích, dáng người đẫy đà sắc sảo cong lồi hoàn hảo, đặc biệt thứ làm Lãnh Thiên Tố chú ý nhất vẫn là bộ ngực của nữ nhân này, so với nàng thì lớn hơn nữa. Nàng rất tự tin về kích cỡ của đôi ngọc thố bản thân nhưng khi nhìn vào bộ ngực của Long Hiên thì nàng cũng phải cảm thán, thầm nói:
-Quả nhiên là một tiểu yêu tinh, như vậy thì hắn không bị ngươi mê hoặc mới lạ.
Long Hiên vừa đi thì liếc mắt qua thấy mục nhãn của Lãnh Thiên Tố cứ lướt tới ngực nàng khiến nàng không khỏi phẫn nộ, hai mắt hiện lên tia quỷ quyệt ngoan độc, chẳng biết sao nàng lại khó chịu khi có nam nhân khác nhìn vào ngực của mình, chẳng biết từ lúc nào nàng đã có cảm nghĩ bộ ngực của nàng chỉ là dành cho một người nhìn mà thôi, kẻ khác mà nhìn khiến nàng không khỏi tức giận hận chưa thể móc mắt kẻ trước mắt ra.
Bất quá nàng vẫn bình tĩnh, thầm nghĩ đợi ngươi bàn chuyện xong cùng Vương Lăng thì lúc đó ta sẽ xử lý ngươi, nàng dặn người cho Lãnh Thiên Tố một phòng sau đó liền lùi ra, ánh mắt vẫn mang theo hung quang. Cả hai nữ nhân đều nhanh chóng hiện lên trong đầu những ý nghĩ quái quỉ mà chỉ có mấy nàng tự mình biết.
---------
Vương Lăng rời khỏi phòng luyện đan của Gia Nộ cũng là sáng hôm sau, cả người hắn hôi tanh mùi dược, đầu tóc rối bời, bộ dáng thê thảm đi trên đường. Hắn xoay xoay trong mấy kẽ tay là mấy viên đan dược màu đỏ tinh khiết, Huyết Chân Đan, đan dược tam phẩm cao cấp, thứ này là Linh Tôn dặn dò hắn luyện đan để tiến hành tu luyện.
Hắn ngáp dài, cả đêm qua vì thứ này mà mệt cả người, mau mau quay về nghỉ ngơi. Hắn bộ dạng uể oải đi trên đường cũng có mấy kẻ nhìn hắn cười trộm, ai bảo bây giờ nhìn hắn không khác ăn xin là mấy, hắn cũng chả bận tâm cứ coi như không có gì.
Bất ngờ hắn dừng lại nhìn xa xa một bóng dáng thân thuộc, một nữ nhân mang mạng che mặt đang ngắm nhìn một bức tranh họa đồ xuân thủy sơn cốc. Hắn tuy không thể nhìn thấy dung mạo nàng nhưng lại linh hoạt nhận thấy sự hấp dẫn chí mạng đặc trưng của Hồ tộc, nam nhân xung quanh vẫn len lén nhìn nàng, có kẻ đứng lại nhìn tới xuất thần, dù không nhìn thấy nàng khuôn mặt ra sao nhưng chỉ với dáng người của nàng cũng làm mấy nam nhân nhìn mà đổ máu mũi.
Vương Lăng lục lọi trong ký ức, chợt nhớ ra một nữ hồ ly vừa ngây thơ lại mị hoặc hắn từng quen biết. Nữ nhân kia không phải Hồ Tuyết Nghi còn là ai, hắn gật đầu xác nhận liền vui vẻ đi tới, đến khi hắn tới sát người thì Hồ Tuyết Nghi mới quay qua nhìn hắn nhíu mày. Vương Lăng cười hé miệng để lộ hàm răng trắng nói:
-Mỹ nhân, nàng thích bức họa này sao, ta tặng nàng nhé.
Mấy người xung quanh nhìn thấy hắn lôi thôi, bộ dáng quỷ không ra quỷ, còn sợ quỷ chê kia lại đi chủ động tán gái liền âm thầm mắng chửi, ngươi mà cũng xứng nói chuyện với mỹ nhân này sao. Hắn không thèm quan tâm mấy ánh mắt cứ đổ dồn liên tục về mình cứ nhìn về Hồ Tuyết Nghi, nàng vẫn chưa nhận ra đây là Vương Lăng mà là nhìn ra một kẻ nào đó như ăn mày, vì hiện mặt hắn bị che rối bởi mái tóc. Nàng không nói gì liền quay người bỏ đi, hắn thấy vậy liền nhanh chóng chặn trước mặt nàng vẫn cười nói:
-Mỹ nhân, đợi một chút, chúng ta chẳng phải là quen nhau sao.
-Ta có quen biết với ngươi sao.
Hồ Tuyết Nghi nghi hoặc, nhìn lại hắn, đúng là có cảm thấy quen thuộc bất quá vẫn chưa nhớ ngay ra được, lại đúng lúc này thì một nam nhân tuấn tú cương mãnh, ve vẩy thiết phiến, đằng sau là bốn nữ nhân dung mạo như hoa theo sát bên người. Không ai xa lạ mà là Long Kình, hắn một vẻ mặt chính khí đi tới hai mắt vẫn không ngừng quét trên người Hồ Tuyết Nghi lại mau chóng nhìn Vương Lăng quát:
-Tên vô sỉ nhà ngươi không chịu tự nhìn lại mình, lại dám tự quen với mỹ nhân này. Ta xem ngươi còn tự trọng mau chóng cút đi, đừng làm phiền vị cô nương này.
Vương Lăng hai mắt tối lại, dù sao thì nhiều phương diện hắn vẫn không hề ưa gã này chút nào, cứ thấy mỹ nhân là hai mắt sáng lên, sao lại có kẻ háo sắc như thế, hắn nghĩ như thế nhưng mà còn không thèm tự xem lại bản thân mình. Vương Lăng cười to lên ý tứ không thèm để Long Kình vào mắt mỉm cười:
-Ta nói quen nàng thì như thế nào, ngươi có quan hệ gì mà nói với ta. Chẳng phải nhìn ngươi cũng không khác ta là mấy sao.
-Nói bậy, ai giống ngươi. Ta đây dĩ nhiên do nhìn thấy một mỹ nhân bị ngươi đùa cợt, trêu ghẹo không hợp nhãn nên mới ra tay tương trợ mà thôi.
Long Kình vẫn bình thường xòe ra chiếc thiết phiến ung dung, đám người xung quanh hầu hết là đệ tử tông môn đều nhận ra người này là ai, tỏ ra vô cùng kính sợ nhưng cũng thú vị nhìn xem Vương Lăng kết quả thế nào. Vương Lăng nở nụ cười nhạt, không thèm để ý ánh mắt xung quanh cười lên:
-Tốt thôi, nếu ngươi muốn làm anh hùng thì lên đi, hay là ngươi để mấy nữ nhân đằng sau kia ra tay, như vậy thì ta làm sao nỡ.
-Đối phó với loại người như ngươi, ta dĩ nhiên không nỡ để mấy nàng ra tay.
Long Kình mặt đanh lại, hiện rõ nét cười ý tứ khinh thường Vương Lăng, hắn còn đang nhìn thì chỉ thấy một tia điện màu đen hiện trong thoáng chốc, cả người tự dưng bay lui ra sau, Vương Lăng lại hiên ngang đứng trước mặt hắn từ lúc nào chưa từng thấy hắn phát chưởng. Long Kình bị động nhưng hắn thân là người trong bát đại công tử, đâu phải chỉ để chơi, hắn nhanh chóng lấy lại trọng tâm đứng vững lại, thiết phiến cháy lên ngọn lửa màu lam đẹp mắt, hắn hai mắt lạnh lùng nhìn Vương Lăng nghiến răng nói:
-Xem ra có chút bản lĩnh, để ta cho ngươi …
Chưa dứt câu thì Vương Lăng lại áp lên ở trước ngực nắm đấm bọc kim quang giơ ngang ngực của gã, Long Kình khinh thường lấy thiết phiến che trước ngực, ngọn lửa màu xanh bùng cháy mãnh liệt nhưng bất chợt mặt lại dính một quyền, máu mũi, máu miệng chảy ra, hắn bay va đập vào một sạp tiệm bán bánh ngọt bên cạnh.
Long Kình không kịp hoàn thủ chỉ biết trơ mắt nhìn Vương Lăng một quyền đánh thành đầu heo, Vương Lăng cười khỉnh hai tay phủi phủi tay bình thản vô cùng. Ngươi bao xung quanh hai mắt trợn to, không thể tin ra tràng cảnh trước mắt, Hồ Tuyết Nghi lộ vẻ kinh ngạc không khỏi nhìn Vương Lăng hỏi.
-Ngươi sao lại biết Mỹ Thiên Huyền Biến của Hồ tộc.
-Muội còn không xem ra ta là ai.
Vương Lăng quay qua nhìn nàng, hai tay vén mái tóc đang phủ trước mặt, Hồ Tuyết Nghi vừa nhìn thấy khuôn mặt hắn liền ngạc nhiên liền mau chóng mừng rỡ, đi tới gần tò mò hỏi:
-Sao huynh lại trở thành bộ dáng như thế này.
-Là do ta nhớ muội đó.
Vương Lăng mở miệng cười trêu, đánh chết vẫn không đổi tính phong lưu, Hồ Tuyết Nghi đỏ mặt, nàng lấy từ trong người một chiếc khăn nhung mang mùi hương thơm mát, dịu nhẹ lau những vết than nhọ trên mặt hắn, lại vén mái tóc hắn lại, hành động vô cùng ôn nhu khiến Vương Lăng thầm cảm động.
-Nhìn huynh bây giờ không hề giống như trước kia chút nào cả, đến muội còn khó nhận ra.
Nàng lau sạch mặt mũi cho hắn để lộ một khuôn mặt tuấn mỹ tinh tế, trái ngược với dáng vẻ trước đó, hắn nhìn ra xung quanh cảm thấy nhiều người đang soi mói nhìn về, mà Long Kình kia thì càng là bộ dáng thất hoảng, ai ngờ hắn chọc ai lại chọc Vương Lăng cơ chứ, còn bộ dáng ôn nhu kia của Hồ Tuyết Nghi đối với Vương Lăng nữa, rõ ràng là càng làm hắn thêm không biết giấu mặt đi đâu, bốn nữ nhân kia đã mau chóng đi đến chăm sóc hắn may ra hắn còn chút mặt mũi này. Hắn vì Hồ Tuyết Nghi mà ra tay vậy mà nàng ta một chút cảm kích cũng không có khiến hắn nhìn Vương Lăng vừa ghen tị vừa tức giận.
Vương Lăng còn có nhiều thứ muốn nói, lại muốn mau chóng nghỉ nghơi nên liền muốn rời đi. Hắn quay qua nhìn Hồ Tuyết Nghi nói.
-Muội đợi ta một lát.
Hồ Tuyết Nghi gật đầu nhìn chằm chằm hắn, hắn liền nhanh nhẩu đi tới trước mặt của chủ tiệm bán bánh kia, lấy ra hai chục hắc tệ đưa cho người này như tiền bồi thường, số tiền này so ra với số bánh là hoàn toàn dư giả. Xong xuôi hắn mới cùng nàng rời đi mặc xác Long Kình hai mắt tóe lửa nhìn theo bóng dáng hai người.
-Vẫn là ngươi nên về đi, hắn sẽ không gặp ngươi đâu.
-Thật như vậy, ta là có việc rất quan trọng muốn bàn, nếu mà hắn không gặp ta thì xảy ra chuyện gì ta không biết đâu.
Lãnh Thiên Tố nhếch miệng, vẫn không hề xem lời từ chối của Long Hiên ra gì, Long Hiên cũng nghĩ lại, nếu thật sự là chuyện quan trọng thì nàng cũng là trực tiếp hại hắn, nhưng mà nàng không hiểu thế nào lại cảm thấy không thích vị công tử trước mặt này, bất quá nàng vẫn là đưa ra quyết định, cho tên này vào bên trong chờ, tới khi đó nàng tha hồ mà tìm cách hành hạ tên này.
Nghĩ vậy thì nàng liếc mắt qua nhìn Trầm Hương đằng sau đang bộ dáng co ro cúi đầu nãy giờ không nói chuyện lại nhìn Lãnh Thiên Tố nói.
-Thôi được, ngươi cứ vào trong chờ, ta sẽ sớm thông báo cho hắn.
Lãnh Thiên Tố dạng nào ma nữ, nàng sao không nhìn ra trong mắt Long Hiên hiện nét quỷ dị, nàng liền mỉm cười gật đầu thong thả bước vào.
-Như vậy thật tốt, ta chờ ở bên ngoài trời thật nóng nực, muốn mau vào nghỉ đây.
Lãnh Thiên Tố rảo bước đi vào, nàng hai mắt đánh giá Long Hiên, nàng ta có làn da tuyết ngọc, nhìn cũng non nớt hơn nàng nhưng lại tỏa ra nét tinh nghịch của một tiểu quỷ nữ, khuôn mặt xinh đẹp bầu bĩnh dễ yêu thích, dáng người đẫy đà sắc sảo cong lồi hoàn hảo, đặc biệt thứ làm Lãnh Thiên Tố chú ý nhất vẫn là bộ ngực của nữ nhân này, so với nàng thì lớn hơn nữa. Nàng rất tự tin về kích cỡ của đôi ngọc thố bản thân nhưng khi nhìn vào bộ ngực của Long Hiên thì nàng cũng phải cảm thán, thầm nói:
-Quả nhiên là một tiểu yêu tinh, như vậy thì hắn không bị ngươi mê hoặc mới lạ.
Long Hiên vừa đi thì liếc mắt qua thấy mục nhãn của Lãnh Thiên Tố cứ lướt tới ngực nàng khiến nàng không khỏi phẫn nộ, hai mắt hiện lên tia quỷ quyệt ngoan độc, chẳng biết sao nàng lại khó chịu khi có nam nhân khác nhìn vào ngực của mình, chẳng biết từ lúc nào nàng đã có cảm nghĩ bộ ngực của nàng chỉ là dành cho một người nhìn mà thôi, kẻ khác mà nhìn khiến nàng không khỏi tức giận hận chưa thể móc mắt kẻ trước mắt ra.
Bất quá nàng vẫn bình tĩnh, thầm nghĩ đợi ngươi bàn chuyện xong cùng Vương Lăng thì lúc đó ta sẽ xử lý ngươi, nàng dặn người cho Lãnh Thiên Tố một phòng sau đó liền lùi ra, ánh mắt vẫn mang theo hung quang. Cả hai nữ nhân đều nhanh chóng hiện lên trong đầu những ý nghĩ quái quỉ mà chỉ có mấy nàng tự mình biết.
---------
Vương Lăng rời khỏi phòng luyện đan của Gia Nộ cũng là sáng hôm sau, cả người hắn hôi tanh mùi dược, đầu tóc rối bời, bộ dáng thê thảm đi trên đường. Hắn xoay xoay trong mấy kẽ tay là mấy viên đan dược màu đỏ tinh khiết, Huyết Chân Đan, đan dược tam phẩm cao cấp, thứ này là Linh Tôn dặn dò hắn luyện đan để tiến hành tu luyện.
Hắn ngáp dài, cả đêm qua vì thứ này mà mệt cả người, mau mau quay về nghỉ ngơi. Hắn bộ dạng uể oải đi trên đường cũng có mấy kẻ nhìn hắn cười trộm, ai bảo bây giờ nhìn hắn không khác ăn xin là mấy, hắn cũng chả bận tâm cứ coi như không có gì.
Bất ngờ hắn dừng lại nhìn xa xa một bóng dáng thân thuộc, một nữ nhân mang mạng che mặt đang ngắm nhìn một bức tranh họa đồ xuân thủy sơn cốc. Hắn tuy không thể nhìn thấy dung mạo nàng nhưng lại linh hoạt nhận thấy sự hấp dẫn chí mạng đặc trưng của Hồ tộc, nam nhân xung quanh vẫn len lén nhìn nàng, có kẻ đứng lại nhìn tới xuất thần, dù không nhìn thấy nàng khuôn mặt ra sao nhưng chỉ với dáng người của nàng cũng làm mấy nam nhân nhìn mà đổ máu mũi.
Vương Lăng lục lọi trong ký ức, chợt nhớ ra một nữ hồ ly vừa ngây thơ lại mị hoặc hắn từng quen biết. Nữ nhân kia không phải Hồ Tuyết Nghi còn là ai, hắn gật đầu xác nhận liền vui vẻ đi tới, đến khi hắn tới sát người thì Hồ Tuyết Nghi mới quay qua nhìn hắn nhíu mày. Vương Lăng cười hé miệng để lộ hàm răng trắng nói:
-Mỹ nhân, nàng thích bức họa này sao, ta tặng nàng nhé.
Mấy người xung quanh nhìn thấy hắn lôi thôi, bộ dáng quỷ không ra quỷ, còn sợ quỷ chê kia lại đi chủ động tán gái liền âm thầm mắng chửi, ngươi mà cũng xứng nói chuyện với mỹ nhân này sao. Hắn không thèm quan tâm mấy ánh mắt cứ đổ dồn liên tục về mình cứ nhìn về Hồ Tuyết Nghi, nàng vẫn chưa nhận ra đây là Vương Lăng mà là nhìn ra một kẻ nào đó như ăn mày, vì hiện mặt hắn bị che rối bởi mái tóc. Nàng không nói gì liền quay người bỏ đi, hắn thấy vậy liền nhanh chóng chặn trước mặt nàng vẫn cười nói:
-Mỹ nhân, đợi một chút, chúng ta chẳng phải là quen nhau sao.
-Ta có quen biết với ngươi sao.
Hồ Tuyết Nghi nghi hoặc, nhìn lại hắn, đúng là có cảm thấy quen thuộc bất quá vẫn chưa nhớ ngay ra được, lại đúng lúc này thì một nam nhân tuấn tú cương mãnh, ve vẩy thiết phiến, đằng sau là bốn nữ nhân dung mạo như hoa theo sát bên người. Không ai xa lạ mà là Long Kình, hắn một vẻ mặt chính khí đi tới hai mắt vẫn không ngừng quét trên người Hồ Tuyết Nghi lại mau chóng nhìn Vương Lăng quát:
-Tên vô sỉ nhà ngươi không chịu tự nhìn lại mình, lại dám tự quen với mỹ nhân này. Ta xem ngươi còn tự trọng mau chóng cút đi, đừng làm phiền vị cô nương này.
Vương Lăng hai mắt tối lại, dù sao thì nhiều phương diện hắn vẫn không hề ưa gã này chút nào, cứ thấy mỹ nhân là hai mắt sáng lên, sao lại có kẻ háo sắc như thế, hắn nghĩ như thế nhưng mà còn không thèm tự xem lại bản thân mình. Vương Lăng cười to lên ý tứ không thèm để Long Kình vào mắt mỉm cười:
-Ta nói quen nàng thì như thế nào, ngươi có quan hệ gì mà nói với ta. Chẳng phải nhìn ngươi cũng không khác ta là mấy sao.
-Nói bậy, ai giống ngươi. Ta đây dĩ nhiên do nhìn thấy một mỹ nhân bị ngươi đùa cợt, trêu ghẹo không hợp nhãn nên mới ra tay tương trợ mà thôi.
Long Kình vẫn bình thường xòe ra chiếc thiết phiến ung dung, đám người xung quanh hầu hết là đệ tử tông môn đều nhận ra người này là ai, tỏ ra vô cùng kính sợ nhưng cũng thú vị nhìn xem Vương Lăng kết quả thế nào. Vương Lăng nở nụ cười nhạt, không thèm để ý ánh mắt xung quanh cười lên:
-Tốt thôi, nếu ngươi muốn làm anh hùng thì lên đi, hay là ngươi để mấy nữ nhân đằng sau kia ra tay, như vậy thì ta làm sao nỡ.
-Đối phó với loại người như ngươi, ta dĩ nhiên không nỡ để mấy nàng ra tay.
Long Kình mặt đanh lại, hiện rõ nét cười ý tứ khinh thường Vương Lăng, hắn còn đang nhìn thì chỉ thấy một tia điện màu đen hiện trong thoáng chốc, cả người tự dưng bay lui ra sau, Vương Lăng lại hiên ngang đứng trước mặt hắn từ lúc nào chưa từng thấy hắn phát chưởng. Long Kình bị động nhưng hắn thân là người trong bát đại công tử, đâu phải chỉ để chơi, hắn nhanh chóng lấy lại trọng tâm đứng vững lại, thiết phiến cháy lên ngọn lửa màu lam đẹp mắt, hắn hai mắt lạnh lùng nhìn Vương Lăng nghiến răng nói:
-Xem ra có chút bản lĩnh, để ta cho ngươi …
Chưa dứt câu thì Vương Lăng lại áp lên ở trước ngực nắm đấm bọc kim quang giơ ngang ngực của gã, Long Kình khinh thường lấy thiết phiến che trước ngực, ngọn lửa màu xanh bùng cháy mãnh liệt nhưng bất chợt mặt lại dính một quyền, máu mũi, máu miệng chảy ra, hắn bay va đập vào một sạp tiệm bán bánh ngọt bên cạnh.
Long Kình không kịp hoàn thủ chỉ biết trơ mắt nhìn Vương Lăng một quyền đánh thành đầu heo, Vương Lăng cười khỉnh hai tay phủi phủi tay bình thản vô cùng. Ngươi bao xung quanh hai mắt trợn to, không thể tin ra tràng cảnh trước mắt, Hồ Tuyết Nghi lộ vẻ kinh ngạc không khỏi nhìn Vương Lăng hỏi.
-Ngươi sao lại biết Mỹ Thiên Huyền Biến của Hồ tộc.
-Muội còn không xem ra ta là ai.
Vương Lăng quay qua nhìn nàng, hai tay vén mái tóc đang phủ trước mặt, Hồ Tuyết Nghi vừa nhìn thấy khuôn mặt hắn liền ngạc nhiên liền mau chóng mừng rỡ, đi tới gần tò mò hỏi:
-Sao huynh lại trở thành bộ dáng như thế này.
-Là do ta nhớ muội đó.
Vương Lăng mở miệng cười trêu, đánh chết vẫn không đổi tính phong lưu, Hồ Tuyết Nghi đỏ mặt, nàng lấy từ trong người một chiếc khăn nhung mang mùi hương thơm mát, dịu nhẹ lau những vết than nhọ trên mặt hắn, lại vén mái tóc hắn lại, hành động vô cùng ôn nhu khiến Vương Lăng thầm cảm động.
-Nhìn huynh bây giờ không hề giống như trước kia chút nào cả, đến muội còn khó nhận ra.
Nàng lau sạch mặt mũi cho hắn để lộ một khuôn mặt tuấn mỹ tinh tế, trái ngược với dáng vẻ trước đó, hắn nhìn ra xung quanh cảm thấy nhiều người đang soi mói nhìn về, mà Long Kình kia thì càng là bộ dáng thất hoảng, ai ngờ hắn chọc ai lại chọc Vương Lăng cơ chứ, còn bộ dáng ôn nhu kia của Hồ Tuyết Nghi đối với Vương Lăng nữa, rõ ràng là càng làm hắn thêm không biết giấu mặt đi đâu, bốn nữ nhân kia đã mau chóng đi đến chăm sóc hắn may ra hắn còn chút mặt mũi này. Hắn vì Hồ Tuyết Nghi mà ra tay vậy mà nàng ta một chút cảm kích cũng không có khiến hắn nhìn Vương Lăng vừa ghen tị vừa tức giận.
Vương Lăng còn có nhiều thứ muốn nói, lại muốn mau chóng nghỉ nghơi nên liền muốn rời đi. Hắn quay qua nhìn Hồ Tuyết Nghi nói.
-Muội đợi ta một lát.
Hồ Tuyết Nghi gật đầu nhìn chằm chằm hắn, hắn liền nhanh nhẩu đi tới trước mặt của chủ tiệm bán bánh kia, lấy ra hai chục hắc tệ đưa cho người này như tiền bồi thường, số tiền này so ra với số bánh là hoàn toàn dư giả. Xong xuôi hắn mới cùng nàng rời đi mặc xác Long Kình hai mắt tóe lửa nhìn theo bóng dáng hai người.
Danh sách chương