Bà Ánh Tuyết càng nói càng kích động khiến Khánh Đan vô cùng rối bời. Chưa bao giờ cô tưởng tượng ra bản thân lại quan trọng đến thế với một người. Từ bé đến lớn, cô luôn là thứ thừa thãi và bị coi thường, việc người khác tôn trọng cô, nâng niu cô là điều mà đến mơ cô cũng không dám.
Bà Ánh Tuyết tiếp tục nói:
- Cô phải làm gì để con có thể hiểu tâm ý của cô đây? Hay… hay cô quỳ xuống để cầu xin con có được không?
Khánh Đan hoảng hốt đỡ lấy bà Ánh Tuyết:
- Ấy cô đừng làm như vậy.
Cô ngập ngừng nhìn bà rồi lại nhìn Huy Vũ, thật sự quá khó để đưa ra một quyết định đúng đắn vào thời điểm bản thân đang bất ổn thế này. Khánh Đan suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cháu chưa thể trả lời với cô ngay bây giờ, cho cháu thời gian suy nghĩ có được không cô?
Bà Ánh Tuyết bây giờ mới nhận ra mình đã quá kích động vội vàng lau nước mắt, cười khổ:
- Cô xin lỗi, vì quá lo lắng cho Huy Vũ nên cô mới thế này. Trong suốt gần năm mươi năm cuộc đời, chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân bế tắc như bây giờ nên mới không giữ được bình tĩnh. Mong con có thể thông cảm cho cô.
Bây giờ Khánh Đan lại phải quay qua an ủi bà Ánh Tuyết, người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường mà cô thấy sáng nay đã hoàn toàn biến mất. Thú thật thì làm gì có người mẹ nào kiên cường được khi thấy con mình gặp nguy hiểm. Hơn nữa người phụ nữ này đã từng phải chứng kiến sự ra đi đột ngột của chồng, năm ấy bà chỉ vừa hai mươi sáu, con trai chỉ vừa lên ba. Bản thân phải gồng gánh gia đình, còn chưa có một ngày nghỉ ngơi thì lại chứng kiến con mình gặp nạn. Người ta chỉ thấy được hào quang lấp lánh của Trần Cao, chứ đâu ai biết phía sau ánh hào quang ấy người nhà phải đổ bao nhiêu tâm sức, phải đánh đổi bằng bao nhiêu máu và nước mắt mới có được.
Bà Ánh Tuyết tiến lại gần con trai, chỉnh lại mền cho anh. Ưu tư ngắm nhìn anh thêm một chút rồi mới rời đi cùng Khánh Đan. Trở lại với dáng vẻ điềm tĩnh ban đầu, bà nói:
- Con cứ ở lại Trần Cao nghỉ ngơi và suy nghĩ thật kỹ. Cô sẽ không ép buộc không hối thúc con. Dù không là con dâu của Trần Cao thì con cũng sẽ là khách quý của Trần Cao.
Khánh Đan mỉm cười đáp lại tấm chân tình của bà, cô đáp:
- Con cảm ơn cô nhiều ạ.
Cánh cửa phòng bệnh đóng lại sau lưng, hình ảnh Huy Vũ xanh xao nằm im trên chiếc giường trắng làm trái tim Khánh Đan khẽ thắt lại. Anh trao cô cánh chim hải âu để được tự do và hạnh phúc, thế nhưng chính anh bây giờ lại không thể làm được điều ấy.
Cô có quyền lựa chọn bay đi, rời khỏi Trần Cao, cắt đứt tơ duyên mà định mệnh đã nối liền vào hai mươi mốt năm trước. Hoặc sẽ trở thành đôi cánh của anh, là niềm hy vọng của anh và gia đình. Lựa chọn cho mình hay cho người khác, điều này cô cần phải suy nghĩ thật kỹ.
Khánh Đan và bà Ánh Tuyết trở về Trần Cao. Lần đầu tiên trong đời cô mới thấy một biệt phủ lộng lẫy và rộng lớn đến thế. Nếu không phải cô được đích thân bà Ánh Tuyết nắm tay dắt vào “cung điện” thì có lẽ cô còn nghĩ mình đang mơ. Người làm đứng ngay hàng thẳng lối từ bậc tam cấp đến cửa ra vào. Người làm ở biệt phủ Trần Cao nhiều gấp đôi, gấp ba lần ở Lê Sâm, nam và nữ đều có đồng phục riêng, cử chỉ chuẩn mực và lễ độ vô cùng.
Khi cả hai bước vào gian nhà chính thì các người làm đồng loạt nghiêng mình cúi chào. Khánh Đan đỏ hết mặt, cô còn nghĩ mấy quy tắc này chỉ có trong hoàng gia hay ở trong phim thôi chứ. Đứng ở cuối hàng xuất hiện ba người khác biệt, một phụ nữ tầm bốn mươi mấy vô cùng xinh đẹp trong chiếc đầm dài che phủ mắt cá chân màu đen kết hợp với cổ sơ mi vô cùng thanh lịch. Đứng bên cạnh là một quý ông tóc bạc trắng dáng người cao vừa phải, trông có vẻ khá khó gần.
Đứng cuối cùng là một thanh niên tuấn tú, điển trai đến hút hồn. Anh ta cao phải đến mét tám, thân hình cân đối chuẩn mực. Đôi mắt đen láy thâm trầm nằm dưới cặp chân mày rậm của anh ta nhìn về phía Khánh Đan toát lên sự mê hoặc đến kì lạ, anh ta thấy cô nhìn mình thì nhoẻn cười, làm cô lo càng thêm lo.
Ba người kia không cúi sâu người chào hỏi như người làm, nhưng vẫn giữ lễ độ với bà Ánh Tuyết bằng một cái cúi đầu nhẹ. Bà Ánh Tuyết lãnh đạm gật đầu đáp lại rồi khẽ kéo Khánh Đan bước lại gần bà một chút. Bà Ánh Tuyết cất giọng nói, âm vực có vẻ rất máy móc:
- Giới thiệu với mọi người, đây là Khánh Đan. Con gái út của ông Lê Sâm. Từ giờ trở đi sẽ ở lại Trần Cao chúng ta.
Bà chuyển dời ánh mắt qua Khánh Đan, tông giọng liền chuyển sang thân thiết:
- Giới thiệu với con. Đây là chú Diệp Hoạt, phó tổng giám đốc Trần Cao. Đây là cô Thiên Bình, vợ của chú Diệp Hoạt và cũng là nữ quản gia của Trần Cao. Còn đây…
Bà Ánh Tuyết hướng bàn tay về phía Bát Vĩ, còn chưa kịp nói hết lời anh ta đã tiến lên phía trước một bước:
- Cô Tuyết cứ để cháu tự giới thiệu ạ.
Bà Ánh Tuyết không phật lòng trước sự chen lời của anh ta, lại còn mỉm cười rồi đáp:
- Được, Bát Vĩ, cháu nói đi.
Anh ta chìa tay ra trước mặt Khánh Đan:
- Chào em! Anh là Bát Vĩ, con trai ông Diệp Hoạt đây và cũng là anh em thân thiết nhất của Huy Vũ, người tương lai sẽ là chồng của em.
Khánh Đan miễn cưỡng đưa tay ra bắt, gượng gạo nhoẻn cười rồi nhìn qua bà Ánh Tuyết để cầu cứu. Bà Ánh Tuyết hiểu ý liền nói ngay:
- Khánh Đan vẫn chưa quyết định việc kết hôn. Hiện tại con bé chỉ là khách quý của nhà chúng ta. Mọi người đừng khiến con bé áp lực.
Bát Vĩ hơi bất ngờ tuy nhiên sau đó lại mờ nhạt nở nụ cười khó hiểu khi nhìn về phía Khánh Đan. Cô thu tay về, cảm thấy bản thân không được thoải mái khi đối diện với chàng trai có nhiều mị lực này.
Bà Thiên Bình tiến đến gần cô hơn một chút, dịu dàng cất lời:
- Trần Cao rất mến khách, chị yên tâm đi em sẽ chăm sóc con bé thật chu đáo. Nào hai cô cháu mau vào trong ăn tối. Em đã cho người chuẩn bị rất nhiều món ngon cho hai người.
Bà Ánh Tuyết không nói gì nữa, chỉ mỉm cười nhìn Khánh Đan, ý bảo cô không cần quá căng thẳng. Khánh Đan được hai vị phu nhân quyền lực nhất Trần Cao dìu bước vào trong phòng ăn, điều mà không biết bao nhiêu cô gái mơ ước.
Đi sau họ là ông Diệp Hoạt và Bát Vĩ. Cả hai cười lạnh nhìn theo bóng dáng tầm thường của cô gái mới được bà Ánh Tuyết đón về. Bát Vĩ nói nhỏ với bố:
- Chọn một đứa con gái tầm thường và xấu xí như thế về làm con dâu? Cô Tuyết có phải bị đả kích quá lớn nên đầu óc có vấn đề rồi không?
- Con không thử nghĩ một người bình thường ai có thể đồng ý kết hôn với một phế nhân? Cô Tuyết chọn lựa con bé tầm thường này chắc chắn là vạn bất đắc dĩ.
Bà Ánh Tuyết tiếp tục nói:
- Cô phải làm gì để con có thể hiểu tâm ý của cô đây? Hay… hay cô quỳ xuống để cầu xin con có được không?
Khánh Đan hoảng hốt đỡ lấy bà Ánh Tuyết:
- Ấy cô đừng làm như vậy.
Cô ngập ngừng nhìn bà rồi lại nhìn Huy Vũ, thật sự quá khó để đưa ra một quyết định đúng đắn vào thời điểm bản thân đang bất ổn thế này. Khánh Đan suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cháu chưa thể trả lời với cô ngay bây giờ, cho cháu thời gian suy nghĩ có được không cô?
Bà Ánh Tuyết bây giờ mới nhận ra mình đã quá kích động vội vàng lau nước mắt, cười khổ:
- Cô xin lỗi, vì quá lo lắng cho Huy Vũ nên cô mới thế này. Trong suốt gần năm mươi năm cuộc đời, chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân bế tắc như bây giờ nên mới không giữ được bình tĩnh. Mong con có thể thông cảm cho cô.
Bây giờ Khánh Đan lại phải quay qua an ủi bà Ánh Tuyết, người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường mà cô thấy sáng nay đã hoàn toàn biến mất. Thú thật thì làm gì có người mẹ nào kiên cường được khi thấy con mình gặp nguy hiểm. Hơn nữa người phụ nữ này đã từng phải chứng kiến sự ra đi đột ngột của chồng, năm ấy bà chỉ vừa hai mươi sáu, con trai chỉ vừa lên ba. Bản thân phải gồng gánh gia đình, còn chưa có một ngày nghỉ ngơi thì lại chứng kiến con mình gặp nạn. Người ta chỉ thấy được hào quang lấp lánh của Trần Cao, chứ đâu ai biết phía sau ánh hào quang ấy người nhà phải đổ bao nhiêu tâm sức, phải đánh đổi bằng bao nhiêu máu và nước mắt mới có được.
Bà Ánh Tuyết tiến lại gần con trai, chỉnh lại mền cho anh. Ưu tư ngắm nhìn anh thêm một chút rồi mới rời đi cùng Khánh Đan. Trở lại với dáng vẻ điềm tĩnh ban đầu, bà nói:
- Con cứ ở lại Trần Cao nghỉ ngơi và suy nghĩ thật kỹ. Cô sẽ không ép buộc không hối thúc con. Dù không là con dâu của Trần Cao thì con cũng sẽ là khách quý của Trần Cao.
Khánh Đan mỉm cười đáp lại tấm chân tình của bà, cô đáp:
- Con cảm ơn cô nhiều ạ.
Cánh cửa phòng bệnh đóng lại sau lưng, hình ảnh Huy Vũ xanh xao nằm im trên chiếc giường trắng làm trái tim Khánh Đan khẽ thắt lại. Anh trao cô cánh chim hải âu để được tự do và hạnh phúc, thế nhưng chính anh bây giờ lại không thể làm được điều ấy.
Cô có quyền lựa chọn bay đi, rời khỏi Trần Cao, cắt đứt tơ duyên mà định mệnh đã nối liền vào hai mươi mốt năm trước. Hoặc sẽ trở thành đôi cánh của anh, là niềm hy vọng của anh và gia đình. Lựa chọn cho mình hay cho người khác, điều này cô cần phải suy nghĩ thật kỹ.
Khánh Đan và bà Ánh Tuyết trở về Trần Cao. Lần đầu tiên trong đời cô mới thấy một biệt phủ lộng lẫy và rộng lớn đến thế. Nếu không phải cô được đích thân bà Ánh Tuyết nắm tay dắt vào “cung điện” thì có lẽ cô còn nghĩ mình đang mơ. Người làm đứng ngay hàng thẳng lối từ bậc tam cấp đến cửa ra vào. Người làm ở biệt phủ Trần Cao nhiều gấp đôi, gấp ba lần ở Lê Sâm, nam và nữ đều có đồng phục riêng, cử chỉ chuẩn mực và lễ độ vô cùng.
Khi cả hai bước vào gian nhà chính thì các người làm đồng loạt nghiêng mình cúi chào. Khánh Đan đỏ hết mặt, cô còn nghĩ mấy quy tắc này chỉ có trong hoàng gia hay ở trong phim thôi chứ. Đứng ở cuối hàng xuất hiện ba người khác biệt, một phụ nữ tầm bốn mươi mấy vô cùng xinh đẹp trong chiếc đầm dài che phủ mắt cá chân màu đen kết hợp với cổ sơ mi vô cùng thanh lịch. Đứng bên cạnh là một quý ông tóc bạc trắng dáng người cao vừa phải, trông có vẻ khá khó gần.
Đứng cuối cùng là một thanh niên tuấn tú, điển trai đến hút hồn. Anh ta cao phải đến mét tám, thân hình cân đối chuẩn mực. Đôi mắt đen láy thâm trầm nằm dưới cặp chân mày rậm của anh ta nhìn về phía Khánh Đan toát lên sự mê hoặc đến kì lạ, anh ta thấy cô nhìn mình thì nhoẻn cười, làm cô lo càng thêm lo.
Ba người kia không cúi sâu người chào hỏi như người làm, nhưng vẫn giữ lễ độ với bà Ánh Tuyết bằng một cái cúi đầu nhẹ. Bà Ánh Tuyết lãnh đạm gật đầu đáp lại rồi khẽ kéo Khánh Đan bước lại gần bà một chút. Bà Ánh Tuyết cất giọng nói, âm vực có vẻ rất máy móc:
- Giới thiệu với mọi người, đây là Khánh Đan. Con gái út của ông Lê Sâm. Từ giờ trở đi sẽ ở lại Trần Cao chúng ta.
Bà chuyển dời ánh mắt qua Khánh Đan, tông giọng liền chuyển sang thân thiết:
- Giới thiệu với con. Đây là chú Diệp Hoạt, phó tổng giám đốc Trần Cao. Đây là cô Thiên Bình, vợ của chú Diệp Hoạt và cũng là nữ quản gia của Trần Cao. Còn đây…
Bà Ánh Tuyết hướng bàn tay về phía Bát Vĩ, còn chưa kịp nói hết lời anh ta đã tiến lên phía trước một bước:
- Cô Tuyết cứ để cháu tự giới thiệu ạ.
Bà Ánh Tuyết không phật lòng trước sự chen lời của anh ta, lại còn mỉm cười rồi đáp:
- Được, Bát Vĩ, cháu nói đi.
Anh ta chìa tay ra trước mặt Khánh Đan:
- Chào em! Anh là Bát Vĩ, con trai ông Diệp Hoạt đây và cũng là anh em thân thiết nhất của Huy Vũ, người tương lai sẽ là chồng của em.
Khánh Đan miễn cưỡng đưa tay ra bắt, gượng gạo nhoẻn cười rồi nhìn qua bà Ánh Tuyết để cầu cứu. Bà Ánh Tuyết hiểu ý liền nói ngay:
- Khánh Đan vẫn chưa quyết định việc kết hôn. Hiện tại con bé chỉ là khách quý của nhà chúng ta. Mọi người đừng khiến con bé áp lực.
Bát Vĩ hơi bất ngờ tuy nhiên sau đó lại mờ nhạt nở nụ cười khó hiểu khi nhìn về phía Khánh Đan. Cô thu tay về, cảm thấy bản thân không được thoải mái khi đối diện với chàng trai có nhiều mị lực này.
Bà Thiên Bình tiến đến gần cô hơn một chút, dịu dàng cất lời:
- Trần Cao rất mến khách, chị yên tâm đi em sẽ chăm sóc con bé thật chu đáo. Nào hai cô cháu mau vào trong ăn tối. Em đã cho người chuẩn bị rất nhiều món ngon cho hai người.
Bà Ánh Tuyết không nói gì nữa, chỉ mỉm cười nhìn Khánh Đan, ý bảo cô không cần quá căng thẳng. Khánh Đan được hai vị phu nhân quyền lực nhất Trần Cao dìu bước vào trong phòng ăn, điều mà không biết bao nhiêu cô gái mơ ước.
Đi sau họ là ông Diệp Hoạt và Bát Vĩ. Cả hai cười lạnh nhìn theo bóng dáng tầm thường của cô gái mới được bà Ánh Tuyết đón về. Bát Vĩ nói nhỏ với bố:
- Chọn một đứa con gái tầm thường và xấu xí như thế về làm con dâu? Cô Tuyết có phải bị đả kích quá lớn nên đầu óc có vấn đề rồi không?
- Con không thử nghĩ một người bình thường ai có thể đồng ý kết hôn với một phế nhân? Cô Tuyết chọn lựa con bé tầm thường này chắc chắn là vạn bất đắc dĩ.
Danh sách chương