Phòng ăn của Trần Cao được thiết kế rộng rãi, giữa phòng là bàn ăn tối dành cho mười người, được phủ khăn trải bàn màu trắng và trang trí bởi nhiều hoa tươi. Bữa tối của Trần Cao được phục vụ bởi một đầu bếp chuyên nghiệp và hai hầu gái. Thức ăn không được đưa lên một lượt mà được bày trên đĩa sứ nhỏ viền vàng sang trọng, mỗi món sẽ được đem lên cho từng người theo thứ tự từ chủ nhà rồi đến những người còn lại.
Khánh Đan đã bỏ hết mũ áo xuống, để lộ gương mặt và dáng vẻ tầm thường nhất của mình trước gia đình ông Diệp Hoạt. Ba người họ cứ lâu lâu lại đưa mắt nhìn cô rồi cúi mặt mỉm cười khiến cho cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Người phục vụ định đưa món ăn lên cho bà Ánh Tuyết, bà liền ra hiệu đưa qua cho Khánh Đan trước tiên. Người hầu gái khựng lại, khá hoang mang trước động thái của bà chủ.
Người hầu gái nhẹ nhàng để món ăn xuống trước mặt Khánh Đan:
- Mời cô dùng bữa.
Bà Ánh Tuyết nhìn qua Khánh Đan, ánh mắt ấm áp vô cùng:
- Hãy coi Trần Cao như nhà mình nhé! Con muốn ăn gì, cứ nói với đầu bếp.
Khánh Đan ửng hồng đôi má trước sự hiếu khách của bà, chỉ có thể mỉm cười vâng dạ đáp lại. Gia đình ông Diệp Hoạt vô cùng bất ngờ trước thái độ của bà Ánh Tuyết, xưa nay trong bữa ăn, bà chưa bao giờ nhường vị trí gia chủ cho bất cứ ai. Đây gần như là nguyên tắc bất di bất dịch trong bàn ăn của Trần Cao, ấy vậy mà hôm nay cô gái tầm thường kia lại được quý phu nhân “cao cao tại thượng” nhường nhịn, yêu chiều, thật sự làm người ta khó mà tin được.
Bà Ánh Tuyết không làm việc gì mà không có mục đích, dù không nói ra nhưng bà đang ngấm ngầm cho mọi người trong nhà biết được vị trí quyền lực của Khánh Đan. Bữa ăn tiếp tục diễn ra trong không khí khá yên lặng. Không khí bữa ăn ở đây khác hoàn toàn những bữa ăn ở Úc của cô hay ngay cả ở Lê Sâm cũng không ngột ngạt đến vậy. Khánh Đan biết người giàu thì họ sống rất khác những kẻ bình dân như cô, nhưng cô không nghĩ là đến cả bữa ăn cũng có khác biệt lớn đến vậy.
Khánh Đan mấy hôm rồi ăn uống không ngon, có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều, tuy nhiên tối nay cô ăn rất ngon miệng, phải nói đầu bếp của Trần Cao nấu ăn không chê vào đâu được. Hầu gái bắt đầu mang lên món tráng miệng, một loại bánh trái cây được làm khá tỉ mỉ và ngon mắt cùng với một tách trà thảo dược để kết thúc bữa ăn một cách trọn vẹn. Khánh Đan đã ăn khá no tuy nhiên vẫn không cưỡng được sức hút từ miếng bánh xinh đẹp.
Được ăn ngon, tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn một chút, vui vẻ lấy chiếc muỗng nhỏ xắn lấy một góc bánh đưa lên môi ăn thử. Vị ngọt mát, thơm béo tan trên đầu lưỡi khiến Khánh Đan vô thức mỉm cười. Bà Ánh Tuyết thấy cô ăn ngon, lại còn tỏ ra vui vẻ nên càng an tâm hơn. Bà Ánh Tuyết quay qua nói với bà Thiên Bình:
- Cô cho người chuẩn bị phòng tắm để tôi và Khánh Đan sử dụng nhé!
Bà Thiên Bình còn chưa kịp đụng muỗng vào chiếc bánh đã phải buông xuống. Lễ độ gật đầu đáp:
- Vâng ạ. Em sẽ cho người chuẩn bị ngay.
Nói xong bà ta liền đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Khánh Đan cảm thấy hơi ngại khi bữa ăn còn chưa kết thúc mà đã bắt người khác rời đi. Tuy nhiên những người khác, ngay cả bà Ánh Tuyết đều coi việc này là bình thường. Dù sao đây cũng là nhà của Trần Cao, cho họ ngồi ăn chung với chủ nhân đã là một ân huệ lớn rồi.
Khánh Đan được hầu gái dẫn lên phòng riêng trong thời gian chờ người làm chuẩn bị phòng tắm. Căn phòng của Khánh Đan nằm ở tầng hai, cạnh bên phòng làm việc của bà Ánh Tuyết. Phòng không quá rộng nhưng được thiết kế tỉ mỉ đến từng chi tiết, từ chiếc giường gỗ được chạm khắc tinh tế, tủ, bàn ghế, sàn gỗ bên trong đều là đồ nhập khẩu xa xỉ. Trong phòng còn tỏa một mùi hương hoa hồng dễ chịu.
Người hầu gái khom người nói với Khánh Đan:
- Cô nghỉ ngơi ạ. Khi nào phòng tắm chuẩn bị xong tôi sẽ đến gọi cô ạ.
Khánh Đan quay về thực tại, ngập ngừng đáp:
- Vâng, cảm ơn chị.
Mãi mới có cơ hội ở một mình, cô gọi điện thoại về cho mẹ để thông báo tình hình, dĩ nhiên là không nói ra việc Huy Vũ đang nằm viện. Khi cô nói mình sẽ ở lại Trần Cao vài ngày, mẹ cô không có ý kiến gì chỉ nhẹ nhàng dặn dò đôi ba câu:
- Dù sao người ta cũng là tầng lớp khác chúng ta, con nhớ cư xử có chừng mực, đừng để mang tiếng gia đình biết chưa? Giữ gìn sức khỏe, đừng lo nghĩ nhiều quá. Ba mẹ không muốn thấy con khổ cực, nên nếu không thích thì cứ về với ba mẹ.
Được nghe những lời dặn dò của mẹ, Khánh Đan cảm thấy ấm lòng biết bao. Hai mươi mấy năm trên đời, hiếm hoi lắm cô mới cảm nhận được tình thân như lúc này. Cô mỉm cười đáp:
- Con biết rồi ạ. Cô Tuyết đối xử với con rất tốt, ở Trần Cao cũng rất thoải mái. Ba mẹ không phải lo cho con đâu ạ.
Đang trò chuyện thì có tiếng gõ cửa, giọng hầu gái vang lên:
- Thưa cô, phòng tắm đã chuẩn bị xong rồi ạ.
Khánh Đan nghe thế thì vội vàng đứng lên, cô chào mẹ rồi bước ra ngoài.
Mỗi phòng trong biệt thự đều có nhà vệ sinh riêng tuy nhiên Trần Cao vẫn cho xây dựng phòng tắm dạng Spa tại nhà để chăm sóc sức khỏe cho các thành viên trong gia đình. Phía sau biệt thự là hồ bơi và phòng spa, mọi thứ được xây dựng và chuẩn bị chuyên nghiệp và tỉ mỉ không khác gì một trung tâm làm đẹp dạng VIP. Khánh Đan được dẫn vào phòng có sẵn bồn tắm lớn dành cho nhiều người. Bên trong tỏa hương tinh dầu cam và xả nhè nhẹ.
Làn gió nhẹ đưa lay động tấm rèm trắng mỏng ngăn cách bên ngoài và bên trong khu vực tắm bồn. Bóng dáng mờ ảo của một người phụ nữ, tóc búi cao trên đầu đang ngồi tựa vào thành, hơi nước dìu dịu bay lên cùng với tiếng nhạc thiền không lời làm cả không gian mờ ảo và thần tiên kì lạ.
Đang đứng bần thần không biết phải làm gì tiếp theo thì hầu gái đã đi ra, trên tay bưng một chiếc khay gỗ có để một chiếc khăn choàng tắm bằng lụa màu trắng:
- Cô thay đồ đi ạ. Bà chủ đang đợi cô ở bên trong.
Khánh Đan chần chừ cầm lấy chiếc áo, theo hướng tay chỉ của hầu gái, tiến về phòng thay đồ.
Bà Ánh Tuyết ngâm mình thư giãn trong nước ấm, bên cạnh là một chút rượu vang đỏ. Khánh Đan di chuyển thật nhẹ nhàng, chậm rãi bước xuống bồn tắm, vị trí đối diện bà Ánh Tuyết. Thấy động, bà Ánh Tuyết mở mắt nhìn, dịu dàng cười với Khánh Đan:
- Cô nhìn con có vẻ mệt mỏi, chắc mấy hôm nay vì chuyện đính ước mà không ngủ được có phải không? Chúng ta ngâm bồn một chút cho thư giãn. Dù sao đi nữa cũng phải giữ bản thân thật khỏe mạnh, khi bản thân khỏe mạnh thì mới có thể giúp được mình và giúp được người khác.
Dòng nước ấm áp vỗ về cơ thể mỏi mệt của Khánh Đan, ban đầu cô còn ngượng ngùng, càng về sau lại càng thoải mái. Những suy nghĩ làm nặng đầu, trong giây phút ngắn ngủi đã được gỡ xuống.
Khánh Đan đã bỏ hết mũ áo xuống, để lộ gương mặt và dáng vẻ tầm thường nhất của mình trước gia đình ông Diệp Hoạt. Ba người họ cứ lâu lâu lại đưa mắt nhìn cô rồi cúi mặt mỉm cười khiến cho cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Người phục vụ định đưa món ăn lên cho bà Ánh Tuyết, bà liền ra hiệu đưa qua cho Khánh Đan trước tiên. Người hầu gái khựng lại, khá hoang mang trước động thái của bà chủ.
Người hầu gái nhẹ nhàng để món ăn xuống trước mặt Khánh Đan:
- Mời cô dùng bữa.
Bà Ánh Tuyết nhìn qua Khánh Đan, ánh mắt ấm áp vô cùng:
- Hãy coi Trần Cao như nhà mình nhé! Con muốn ăn gì, cứ nói với đầu bếp.
Khánh Đan ửng hồng đôi má trước sự hiếu khách của bà, chỉ có thể mỉm cười vâng dạ đáp lại. Gia đình ông Diệp Hoạt vô cùng bất ngờ trước thái độ của bà Ánh Tuyết, xưa nay trong bữa ăn, bà chưa bao giờ nhường vị trí gia chủ cho bất cứ ai. Đây gần như là nguyên tắc bất di bất dịch trong bàn ăn của Trần Cao, ấy vậy mà hôm nay cô gái tầm thường kia lại được quý phu nhân “cao cao tại thượng” nhường nhịn, yêu chiều, thật sự làm người ta khó mà tin được.
Bà Ánh Tuyết không làm việc gì mà không có mục đích, dù không nói ra nhưng bà đang ngấm ngầm cho mọi người trong nhà biết được vị trí quyền lực của Khánh Đan. Bữa ăn tiếp tục diễn ra trong không khí khá yên lặng. Không khí bữa ăn ở đây khác hoàn toàn những bữa ăn ở Úc của cô hay ngay cả ở Lê Sâm cũng không ngột ngạt đến vậy. Khánh Đan biết người giàu thì họ sống rất khác những kẻ bình dân như cô, nhưng cô không nghĩ là đến cả bữa ăn cũng có khác biệt lớn đến vậy.
Khánh Đan mấy hôm rồi ăn uống không ngon, có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều, tuy nhiên tối nay cô ăn rất ngon miệng, phải nói đầu bếp của Trần Cao nấu ăn không chê vào đâu được. Hầu gái bắt đầu mang lên món tráng miệng, một loại bánh trái cây được làm khá tỉ mỉ và ngon mắt cùng với một tách trà thảo dược để kết thúc bữa ăn một cách trọn vẹn. Khánh Đan đã ăn khá no tuy nhiên vẫn không cưỡng được sức hút từ miếng bánh xinh đẹp.
Được ăn ngon, tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn một chút, vui vẻ lấy chiếc muỗng nhỏ xắn lấy một góc bánh đưa lên môi ăn thử. Vị ngọt mát, thơm béo tan trên đầu lưỡi khiến Khánh Đan vô thức mỉm cười. Bà Ánh Tuyết thấy cô ăn ngon, lại còn tỏ ra vui vẻ nên càng an tâm hơn. Bà Ánh Tuyết quay qua nói với bà Thiên Bình:
- Cô cho người chuẩn bị phòng tắm để tôi và Khánh Đan sử dụng nhé!
Bà Thiên Bình còn chưa kịp đụng muỗng vào chiếc bánh đã phải buông xuống. Lễ độ gật đầu đáp:
- Vâng ạ. Em sẽ cho người chuẩn bị ngay.
Nói xong bà ta liền đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Khánh Đan cảm thấy hơi ngại khi bữa ăn còn chưa kết thúc mà đã bắt người khác rời đi. Tuy nhiên những người khác, ngay cả bà Ánh Tuyết đều coi việc này là bình thường. Dù sao đây cũng là nhà của Trần Cao, cho họ ngồi ăn chung với chủ nhân đã là một ân huệ lớn rồi.
Khánh Đan được hầu gái dẫn lên phòng riêng trong thời gian chờ người làm chuẩn bị phòng tắm. Căn phòng của Khánh Đan nằm ở tầng hai, cạnh bên phòng làm việc của bà Ánh Tuyết. Phòng không quá rộng nhưng được thiết kế tỉ mỉ đến từng chi tiết, từ chiếc giường gỗ được chạm khắc tinh tế, tủ, bàn ghế, sàn gỗ bên trong đều là đồ nhập khẩu xa xỉ. Trong phòng còn tỏa một mùi hương hoa hồng dễ chịu.
Người hầu gái khom người nói với Khánh Đan:
- Cô nghỉ ngơi ạ. Khi nào phòng tắm chuẩn bị xong tôi sẽ đến gọi cô ạ.
Khánh Đan quay về thực tại, ngập ngừng đáp:
- Vâng, cảm ơn chị.
Mãi mới có cơ hội ở một mình, cô gọi điện thoại về cho mẹ để thông báo tình hình, dĩ nhiên là không nói ra việc Huy Vũ đang nằm viện. Khi cô nói mình sẽ ở lại Trần Cao vài ngày, mẹ cô không có ý kiến gì chỉ nhẹ nhàng dặn dò đôi ba câu:
- Dù sao người ta cũng là tầng lớp khác chúng ta, con nhớ cư xử có chừng mực, đừng để mang tiếng gia đình biết chưa? Giữ gìn sức khỏe, đừng lo nghĩ nhiều quá. Ba mẹ không muốn thấy con khổ cực, nên nếu không thích thì cứ về với ba mẹ.
Được nghe những lời dặn dò của mẹ, Khánh Đan cảm thấy ấm lòng biết bao. Hai mươi mấy năm trên đời, hiếm hoi lắm cô mới cảm nhận được tình thân như lúc này. Cô mỉm cười đáp:
- Con biết rồi ạ. Cô Tuyết đối xử với con rất tốt, ở Trần Cao cũng rất thoải mái. Ba mẹ không phải lo cho con đâu ạ.
Đang trò chuyện thì có tiếng gõ cửa, giọng hầu gái vang lên:
- Thưa cô, phòng tắm đã chuẩn bị xong rồi ạ.
Khánh Đan nghe thế thì vội vàng đứng lên, cô chào mẹ rồi bước ra ngoài.
Mỗi phòng trong biệt thự đều có nhà vệ sinh riêng tuy nhiên Trần Cao vẫn cho xây dựng phòng tắm dạng Spa tại nhà để chăm sóc sức khỏe cho các thành viên trong gia đình. Phía sau biệt thự là hồ bơi và phòng spa, mọi thứ được xây dựng và chuẩn bị chuyên nghiệp và tỉ mỉ không khác gì một trung tâm làm đẹp dạng VIP. Khánh Đan được dẫn vào phòng có sẵn bồn tắm lớn dành cho nhiều người. Bên trong tỏa hương tinh dầu cam và xả nhè nhẹ.
Làn gió nhẹ đưa lay động tấm rèm trắng mỏng ngăn cách bên ngoài và bên trong khu vực tắm bồn. Bóng dáng mờ ảo của một người phụ nữ, tóc búi cao trên đầu đang ngồi tựa vào thành, hơi nước dìu dịu bay lên cùng với tiếng nhạc thiền không lời làm cả không gian mờ ảo và thần tiên kì lạ.
Đang đứng bần thần không biết phải làm gì tiếp theo thì hầu gái đã đi ra, trên tay bưng một chiếc khay gỗ có để một chiếc khăn choàng tắm bằng lụa màu trắng:
- Cô thay đồ đi ạ. Bà chủ đang đợi cô ở bên trong.
Khánh Đan chần chừ cầm lấy chiếc áo, theo hướng tay chỉ của hầu gái, tiến về phòng thay đồ.
Bà Ánh Tuyết ngâm mình thư giãn trong nước ấm, bên cạnh là một chút rượu vang đỏ. Khánh Đan di chuyển thật nhẹ nhàng, chậm rãi bước xuống bồn tắm, vị trí đối diện bà Ánh Tuyết. Thấy động, bà Ánh Tuyết mở mắt nhìn, dịu dàng cười với Khánh Đan:
- Cô nhìn con có vẻ mệt mỏi, chắc mấy hôm nay vì chuyện đính ước mà không ngủ được có phải không? Chúng ta ngâm bồn một chút cho thư giãn. Dù sao đi nữa cũng phải giữ bản thân thật khỏe mạnh, khi bản thân khỏe mạnh thì mới có thể giúp được mình và giúp được người khác.
Dòng nước ấm áp vỗ về cơ thể mỏi mệt của Khánh Đan, ban đầu cô còn ngượng ngùng, càng về sau lại càng thoải mái. Những suy nghĩ làm nặng đầu, trong giây phút ngắn ngủi đã được gỡ xuống.
Danh sách chương