Khánh Đan đi rồi, phòng ngủ bây giờ hoàn toàn do Huy Vũ làm chủ, muốn làm gì thì làm, vô cùng tự do. Thế mà anh lại cảm thấy thiếu thiếu kiểu gì, lâu lâu lại vô thức nhìn về hướng ghế dài. Cô đã rời đi ba ngày rồi và ngày nào anh cũng mở tin tức để xem tình hình ở miền Trung ra sao. Như thói quen, anh mở bản tin lên theo dõi.
Tin tức: Đoàn thiện nguyện của các mạnh thường quân bị cô lập ở xã A, một vài người trong đoàn đã bị nước lũ cuốn trôi bị thương nặng. Mưa giông tiếp tục dai dẳng gây cản trở rất nhiều cho việc tiếp cận người dân vùng lũ.
Đọc đến đâu, lòng anh sốt ruột đến đó. Dẫu biết có khá nhiều đoàn thiện nguyện đi chuyến này, nhưng mà biết đâu trong đó có đoàn của Trần Cao, lỡ trong đó có người mà anh ghét-đến-tận-xương-tủy thì làm sao?
Sáng sớm hôm sau, bà Ánh Tuyết đang ăn sáng thì thấy con trai đi xuống, phía sau là gia nhân đang giúp xách va li. bà Ánh Tuyết ngạc nhiên, vội vàng hỏi:
- Con định đi đâu?
Huy Vũ đáp:
- Con đi miền Trung.
Mặt bà Ánh Tuyết ngỡ ngàng bật ngửa, sốt ruột hỏi:
- Con đi miền Trung làm gì? Ở ngoài đó chẳng phải đã có Khánh Đan đi rồi sao?
- Dù sao ở công ty cũng chưa có việc gì quan trọng. Con muốn đích thân đi ra miền Trung hỗ trợ mọi người, cũng nhân dịp này lấy thêm điểm trong mắt cổ đông.
- Không được. Mẹ không đồng ý. Việc đi thiện nguyện mẹ đã giao cả cho Khánh Đan rồi, việc gì con phải mạo hiểm đi ra đó làm gì nữa?
Tự dưng tim Huy Vũ thấy nghèn nghẹn khi nghe mẹ nói câu đó. Nơi nguy hiểm mẹ để Khánh Đan đi, vậy người đàn ông như anh chẳng phải mang tiếng đẩy người phụ nữ của mình ra nơi đầu sóng ngọn gió hay sao? Càng như thế anh càng quyết tâm hơn:
- Tháng sau là lần họp đại cổ đông lần Một, con cần phải chứng tỏ thêm năng lực của bản thân. Tham gia thiện nguyện để gây thiện cảm với họ cũng là điều nên làm. Đi theo con còn có rất nhiều nhân viên, mẹ không phải lo việc con gặp nguy hiểm đâu.
Bà Ánh Tuyết tỏ ra bất lực khi không tài nào thuyết phục con trai. Bỗng lúc đó Bát Vĩ đi vào nói lớn:
- Đúng đó cô ạ. Để Huy Vũ tham gia chuyến thiện nguyện lần này đi cô. Nếu cô không an tâm thì để con đi cùng cậu ấy.
Bà Ánh Tuyết nhìn Bát Vĩ, ánh mắt bất lực:
- Cả con cũng muốn đi? Hai đứa này… sao tự dưng lại muốn xung phong vào chỗ nước sôi lửa bỏng làm cái gì vậy hả? Hai đứa có phải chê việc ở nhà không đủ vất vả không?
Bát Vĩ cười tươi, ngọt giọng an ủi bà Ánh Tuyết:
- Cô đừng giận mà. Việc đi thiện nguyện cũng không vất vả lắm đâu. Chúng con cùng lắm là bước lên phía trước chụp vài tấm hình thôi. Cô cứ để chúng con đi nha.
Huy Vũ rất vui vì có cả Bát Vĩ đứng về phe mình:
- Tốt quá, có anh đi cùng thì em cần lo lắng gì nữa đâu. Anh đã chuẩn bị chưa? Em đã sắp xếp xong rồi, chỉ còn chờ ra sân bay thôi.
Bát Vĩ cười đáp:
- Đợi anh chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi.
Hai anh em nhìn qua bà Ánh Tuyết, ánh mắt trông đợi. Bà không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý:
- Được rồi. Hai đứa phải giữ gìn sức khỏe đấy.
Hai anh em tươi cười vỗ vai nhau, dạ ran, rồi đủng đỉnh rời đi. Bà Ánh Tuyết đứng ngẩn ngơ nhìn theo hai thằng con trai lớn, càng lớn càng không thể quản nổi tụi trẻ nữa rồi.
***
Đoàn thiện nguyện của công ty Trần Cao dừng chân tại huyện B, một huyện vùng sâu vùng xa và bị thiệt hại nặng nề bởi đợt lũ quét vừa qua. Dưới quyền của Khánh Đan là một nhóm nhân viên hơn hai mươi người thanh niên, thiếu nữ hỗ trợ cô trong việc tiếp cận và phát nhu yếu phẩm cho người dân. Nói là đi thiện nguyện, nhưng những cá nhân đặc biệt như Khánh Đan thì thường sẽ không phải động tay chân nhiều, chủ yếu có mặt để đốc thúc mọi người mà thôi.
Thế nhưng đó là những người khác, còn đối với thiếu phu nhân Trần Cao thì không có chuyện đó. Sáng sớm tờ mờ ở nhà khách của huyện B đã vô cùng ồn ào náo nhiệt. Ở sân nhà khách từng chiếc xe tải hạng nặng chất nào gạo, mì, bánh ngọt, nước sạch, quần áo ấm,... đang lần lượt được nhân viên của đoàn thiện nguyện cùng người dân khiêng xuống chất thành từng xe ba gác hoặc xe thồ để tiện cho việc vận chuyển đến những hộ gia đình vì bị lũ quét mà bị cô lập với bên ngoài.
Nhà khách công đoàn huyện B tọa trên một vùng đất cao ráo, lưng dựa núi, mặt nhìn sông nên rất an toàn, còn những địa điểm khác ở huyện đều ngập trong nước. Có những nơi đã ba ngày nay nước ngập và chảy xiết, đoàn cứu hộ vẫn chưa tiếp cận được những người dân trong vùng tâm thiên tai.
Cô Tâm đang chỉ đạo nhân viên sắp xếp nhu yếu phẩm, ghi chép đầy đủ thông tin người nhận để tránh thất thoát hoặc cá nhân nào đó nổi lòng tham chiếm dụng mất. Mỗi đội tình nguyện đều có nhân viên của Trần Cao đi cùng, theo dõi sát sao.
Khánh Đan xuất hiện giản dị với chiếc quần tây và áo thun đen, mái tóc đen dài cũng được búi gọn trên đầu. Hôm qua cô có bị dính chút mưa khi cùng đoàn thiện nguyện rời khỏi huyện A nên giờ có hơi lành lạnh, phải khoác thêm một chiếc áo sơ mi mỏng màu đen bên ngoài. Thấy cô, cô Tâm sốt ruột nói:
- Cô chủ còn mệt sao không nghỉ ngơi thêm? Mọi chuyện đã có tôi sắp xếp rồi.
Khánh Đan xắn tay áo lên, mắt nhìn vào đoàn người đang tập trung ở trong sân:
- Tôi không ngủ được. Để tôi ra xem có thể giúp đỡ gì không.
- Việc của cô là giữ gìn sức khỏe, hôm qua cả ngày cô theo xuồng đi phát nhu yếu phẩm rồi còn gì, đã thế còn bị dính mưa. Hôm nay tôi không để cô đi nữa đâu. Cô mà có chuyện gì, bà chủ chắc cạo đầu chúng tôi mất.
Khánh Đan bật cười:
- Đi thiện nguyện thì phải vất vả chứ sao. Ai lại mắng mọi người được. Tôi đảm bảo không để mẹ mắng mọi người đâu.
Nói xong cô xông xáo tiến xuống sân, vừa hay có một chuyến ba gác chưa có nhân viên Trần Cao đi theo, người tài xế gọi vang:
- Thế giờ ai đi theo tôi nào?
Khánh Đan lập tức giơ cao tay, chạy lại:
- Tôi, để tôi đi cùng anh.
Mấy nhân viên nghe tiếng cô thì lập tức ngoái nhìn. Khánh Đan leo tót lên thùng xe, hào hứng nói với anh tài:
- Chúng ta đi thôi.
Cô Tâm chạy theo cản không kịp:
- Cô chủ! Để tôi theo cô.
Khánh Đan phất tay:
- Còn nhiều việc phải làm mà, cô ở lại giúp mọi người đi. - Cô lớn tiếng gọi nhân viên bàn giấy - Mau đưa danh sách của xe này cho tôi.
Cô nhân viên phụ trách lập danh sách vội vàng chạy lại đưa giấy cho cô bằng hai tay, ánh mắt nhìn cô đầy thân mật:
- Quản lý! Cô đi một mình được không ạ?
- Được. Huyện B có đông dân hơn, vùng ảnh hưởng lũ cũng rộng hơn, mọi người cố gắng tranh thủ chia nhau ra làm nhé!
Thấy cô đã quyết tâm, cũng không ai dám cản nữa. Trong lòng những nhân viên đi theo Khánh Đan lúc này cô đã hoàn toàn thuyết phục họ. Ban đầu họ không thân thiện với cô lắm, thứ nhất là vì cô là thiếu phu nhân đức cao vọng trọng, thứ hai là họ coi thường vẻ ngoài kì dị của cô. Nhưng đã bốn ngày cùng nhau dãi nắng dầm mưa, thấy cô không ngại khó, không ngại khổ, cùng anh chị em làm việc chẳng nề hà gì thì họ đã nhìn cô bằng ánh mắt hoàn toàn khác.
Đợi Khánh Đan đi xa rồi, cô thư ký mới nói nhỏ với cô Tâm:
- Chị quản lý thật tốt bụng.
Ngoài đoàn thiện nguyện của Trần Cao thì còn có rất nhiều đoàn thiện nguyện khác nữa cũng có mặt. Xe của cô đi đến tầm trưa, cô định cho anh tài nghỉ ngơi một chút để ăn uống thì nhìn thấy bên đường có một chiếc xe bán tải chở đồ tiếp tế đang đậu, mặt mày cô gái đứng bên hông xe không tốt lắm, hình như xe của họ bị hỏng và hàng hóa trên xe thì không có cách nào đưa đi tiếp.
Khánh Đan nhảy xuống xe, tiến đến chỗ tài xế để hỏi thăm:
- Mọi người có cần giúp gì không?
Anh tài xế mặt méo xệch đáp:
- Chúng tôi còn nhiều hàng chưa đưa đi được mà xe thì hỏng mất rồi. Giờ tìm xe thay thế cũng không có.
Cô lập tức có ý tưởng:
- Vậy hay dùng xe tôi có được không? Bây giờ chúng tôi cũng còn vài nhà chưa phát được quà. Có thể hỗ trợ các anh được một chút.
Anh tài mặt mày giãn ra, vui vẻ đáp:
- Để tôi hỏi anh chủ coi sao đã.
Tin tức: Đoàn thiện nguyện của các mạnh thường quân bị cô lập ở xã A, một vài người trong đoàn đã bị nước lũ cuốn trôi bị thương nặng. Mưa giông tiếp tục dai dẳng gây cản trở rất nhiều cho việc tiếp cận người dân vùng lũ.
Đọc đến đâu, lòng anh sốt ruột đến đó. Dẫu biết có khá nhiều đoàn thiện nguyện đi chuyến này, nhưng mà biết đâu trong đó có đoàn của Trần Cao, lỡ trong đó có người mà anh ghét-đến-tận-xương-tủy thì làm sao?
Sáng sớm hôm sau, bà Ánh Tuyết đang ăn sáng thì thấy con trai đi xuống, phía sau là gia nhân đang giúp xách va li. bà Ánh Tuyết ngạc nhiên, vội vàng hỏi:
- Con định đi đâu?
Huy Vũ đáp:
- Con đi miền Trung.
Mặt bà Ánh Tuyết ngỡ ngàng bật ngửa, sốt ruột hỏi:
- Con đi miền Trung làm gì? Ở ngoài đó chẳng phải đã có Khánh Đan đi rồi sao?
- Dù sao ở công ty cũng chưa có việc gì quan trọng. Con muốn đích thân đi ra miền Trung hỗ trợ mọi người, cũng nhân dịp này lấy thêm điểm trong mắt cổ đông.
- Không được. Mẹ không đồng ý. Việc đi thiện nguyện mẹ đã giao cả cho Khánh Đan rồi, việc gì con phải mạo hiểm đi ra đó làm gì nữa?
Tự dưng tim Huy Vũ thấy nghèn nghẹn khi nghe mẹ nói câu đó. Nơi nguy hiểm mẹ để Khánh Đan đi, vậy người đàn ông như anh chẳng phải mang tiếng đẩy người phụ nữ của mình ra nơi đầu sóng ngọn gió hay sao? Càng như thế anh càng quyết tâm hơn:
- Tháng sau là lần họp đại cổ đông lần Một, con cần phải chứng tỏ thêm năng lực của bản thân. Tham gia thiện nguyện để gây thiện cảm với họ cũng là điều nên làm. Đi theo con còn có rất nhiều nhân viên, mẹ không phải lo việc con gặp nguy hiểm đâu.
Bà Ánh Tuyết tỏ ra bất lực khi không tài nào thuyết phục con trai. Bỗng lúc đó Bát Vĩ đi vào nói lớn:
- Đúng đó cô ạ. Để Huy Vũ tham gia chuyến thiện nguyện lần này đi cô. Nếu cô không an tâm thì để con đi cùng cậu ấy.
Bà Ánh Tuyết nhìn Bát Vĩ, ánh mắt bất lực:
- Cả con cũng muốn đi? Hai đứa này… sao tự dưng lại muốn xung phong vào chỗ nước sôi lửa bỏng làm cái gì vậy hả? Hai đứa có phải chê việc ở nhà không đủ vất vả không?
Bát Vĩ cười tươi, ngọt giọng an ủi bà Ánh Tuyết:
- Cô đừng giận mà. Việc đi thiện nguyện cũng không vất vả lắm đâu. Chúng con cùng lắm là bước lên phía trước chụp vài tấm hình thôi. Cô cứ để chúng con đi nha.
Huy Vũ rất vui vì có cả Bát Vĩ đứng về phe mình:
- Tốt quá, có anh đi cùng thì em cần lo lắng gì nữa đâu. Anh đã chuẩn bị chưa? Em đã sắp xếp xong rồi, chỉ còn chờ ra sân bay thôi.
Bát Vĩ cười đáp:
- Đợi anh chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi.
Hai anh em nhìn qua bà Ánh Tuyết, ánh mắt trông đợi. Bà không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý:
- Được rồi. Hai đứa phải giữ gìn sức khỏe đấy.
Hai anh em tươi cười vỗ vai nhau, dạ ran, rồi đủng đỉnh rời đi. Bà Ánh Tuyết đứng ngẩn ngơ nhìn theo hai thằng con trai lớn, càng lớn càng không thể quản nổi tụi trẻ nữa rồi.
***
Đoàn thiện nguyện của công ty Trần Cao dừng chân tại huyện B, một huyện vùng sâu vùng xa và bị thiệt hại nặng nề bởi đợt lũ quét vừa qua. Dưới quyền của Khánh Đan là một nhóm nhân viên hơn hai mươi người thanh niên, thiếu nữ hỗ trợ cô trong việc tiếp cận và phát nhu yếu phẩm cho người dân. Nói là đi thiện nguyện, nhưng những cá nhân đặc biệt như Khánh Đan thì thường sẽ không phải động tay chân nhiều, chủ yếu có mặt để đốc thúc mọi người mà thôi.
Thế nhưng đó là những người khác, còn đối với thiếu phu nhân Trần Cao thì không có chuyện đó. Sáng sớm tờ mờ ở nhà khách của huyện B đã vô cùng ồn ào náo nhiệt. Ở sân nhà khách từng chiếc xe tải hạng nặng chất nào gạo, mì, bánh ngọt, nước sạch, quần áo ấm,... đang lần lượt được nhân viên của đoàn thiện nguyện cùng người dân khiêng xuống chất thành từng xe ba gác hoặc xe thồ để tiện cho việc vận chuyển đến những hộ gia đình vì bị lũ quét mà bị cô lập với bên ngoài.
Nhà khách công đoàn huyện B tọa trên một vùng đất cao ráo, lưng dựa núi, mặt nhìn sông nên rất an toàn, còn những địa điểm khác ở huyện đều ngập trong nước. Có những nơi đã ba ngày nay nước ngập và chảy xiết, đoàn cứu hộ vẫn chưa tiếp cận được những người dân trong vùng tâm thiên tai.
Cô Tâm đang chỉ đạo nhân viên sắp xếp nhu yếu phẩm, ghi chép đầy đủ thông tin người nhận để tránh thất thoát hoặc cá nhân nào đó nổi lòng tham chiếm dụng mất. Mỗi đội tình nguyện đều có nhân viên của Trần Cao đi cùng, theo dõi sát sao.
Khánh Đan xuất hiện giản dị với chiếc quần tây và áo thun đen, mái tóc đen dài cũng được búi gọn trên đầu. Hôm qua cô có bị dính chút mưa khi cùng đoàn thiện nguyện rời khỏi huyện A nên giờ có hơi lành lạnh, phải khoác thêm một chiếc áo sơ mi mỏng màu đen bên ngoài. Thấy cô, cô Tâm sốt ruột nói:
- Cô chủ còn mệt sao không nghỉ ngơi thêm? Mọi chuyện đã có tôi sắp xếp rồi.
Khánh Đan xắn tay áo lên, mắt nhìn vào đoàn người đang tập trung ở trong sân:
- Tôi không ngủ được. Để tôi ra xem có thể giúp đỡ gì không.
- Việc của cô là giữ gìn sức khỏe, hôm qua cả ngày cô theo xuồng đi phát nhu yếu phẩm rồi còn gì, đã thế còn bị dính mưa. Hôm nay tôi không để cô đi nữa đâu. Cô mà có chuyện gì, bà chủ chắc cạo đầu chúng tôi mất.
Khánh Đan bật cười:
- Đi thiện nguyện thì phải vất vả chứ sao. Ai lại mắng mọi người được. Tôi đảm bảo không để mẹ mắng mọi người đâu.
Nói xong cô xông xáo tiến xuống sân, vừa hay có một chuyến ba gác chưa có nhân viên Trần Cao đi theo, người tài xế gọi vang:
- Thế giờ ai đi theo tôi nào?
Khánh Đan lập tức giơ cao tay, chạy lại:
- Tôi, để tôi đi cùng anh.
Mấy nhân viên nghe tiếng cô thì lập tức ngoái nhìn. Khánh Đan leo tót lên thùng xe, hào hứng nói với anh tài:
- Chúng ta đi thôi.
Cô Tâm chạy theo cản không kịp:
- Cô chủ! Để tôi theo cô.
Khánh Đan phất tay:
- Còn nhiều việc phải làm mà, cô ở lại giúp mọi người đi. - Cô lớn tiếng gọi nhân viên bàn giấy - Mau đưa danh sách của xe này cho tôi.
Cô nhân viên phụ trách lập danh sách vội vàng chạy lại đưa giấy cho cô bằng hai tay, ánh mắt nhìn cô đầy thân mật:
- Quản lý! Cô đi một mình được không ạ?
- Được. Huyện B có đông dân hơn, vùng ảnh hưởng lũ cũng rộng hơn, mọi người cố gắng tranh thủ chia nhau ra làm nhé!
Thấy cô đã quyết tâm, cũng không ai dám cản nữa. Trong lòng những nhân viên đi theo Khánh Đan lúc này cô đã hoàn toàn thuyết phục họ. Ban đầu họ không thân thiện với cô lắm, thứ nhất là vì cô là thiếu phu nhân đức cao vọng trọng, thứ hai là họ coi thường vẻ ngoài kì dị của cô. Nhưng đã bốn ngày cùng nhau dãi nắng dầm mưa, thấy cô không ngại khó, không ngại khổ, cùng anh chị em làm việc chẳng nề hà gì thì họ đã nhìn cô bằng ánh mắt hoàn toàn khác.
Đợi Khánh Đan đi xa rồi, cô thư ký mới nói nhỏ với cô Tâm:
- Chị quản lý thật tốt bụng.
Ngoài đoàn thiện nguyện của Trần Cao thì còn có rất nhiều đoàn thiện nguyện khác nữa cũng có mặt. Xe của cô đi đến tầm trưa, cô định cho anh tài nghỉ ngơi một chút để ăn uống thì nhìn thấy bên đường có một chiếc xe bán tải chở đồ tiếp tế đang đậu, mặt mày cô gái đứng bên hông xe không tốt lắm, hình như xe của họ bị hỏng và hàng hóa trên xe thì không có cách nào đưa đi tiếp.
Khánh Đan nhảy xuống xe, tiến đến chỗ tài xế để hỏi thăm:
- Mọi người có cần giúp gì không?
Anh tài xế mặt méo xệch đáp:
- Chúng tôi còn nhiều hàng chưa đưa đi được mà xe thì hỏng mất rồi. Giờ tìm xe thay thế cũng không có.
Cô lập tức có ý tưởng:
- Vậy hay dùng xe tôi có được không? Bây giờ chúng tôi cũng còn vài nhà chưa phát được quà. Có thể hỗ trợ các anh được một chút.
Anh tài mặt mày giãn ra, vui vẻ đáp:
- Để tôi hỏi anh chủ coi sao đã.
Danh sách chương