Có ngờ đâu cảnh tình cảm mùi mẫn của Khánh Đan và Song Luân dưới hiên mưa đã lọt vào mắt Huy Vũ. Anh cô độc đứng giữa sân trường, trên tay cầm chiếc ô màu đen. Trái tim anh đau đớn như muốn vỡ ra khi nhìn thấy cô đang được người con trai khác ôm ấp. Huy Vũ tức giận, tay siết chặt cán dù, chân bước thật nhanh, mặc cho nước mưa bắn lên ướt cả ống quần, ướt cả giày và vớ. Bước vào đến tận mái hiên, đôi mắt rực lửa ghen tuông của anh chạm vào đôi mắt ngỡ ngàng sửng sốt của Song Luân.
Huy Vũ nhếch môi cười, ánh nhìn đầy địch ý. Anh bước thẳng tới chỗ của hai người, mạnh tay nắm lấy vai Khánh Đan, kéo cô ra khỏi lồng ngực của Song Luân. Cô như một con búp bê nhỏ, cứng đờ và bất động, dựa theo lực tay của Huy Vũ mà ngã vào lồng ngực anh. Sợ cô ngã, anh đưa tay vòng lấy đỡ eo cô, tay kia anh vẫn cầm chắc cây dù.
Mùi hương thân quen xộc vào mũi Khánh Đan. Sự vững chãi từ cánh tay, mị lực nóng bỏng và quyền lực từ người đàn ông cao lớn đã khiến cô quên mất cơn sợ hãi sấm sét mà ngẩng đầu lên nhìn. Huy Vũ dời con mắt như muốn đánh người xuống Khánh Đan. Đôi đồng tử nở rộng, lúc này địch ý hoàn toàn biến mất mà chỉ còn lại tình ý và sự chiếm hữu.
Khánh Đan ngỡ ngàng thốt lên:
- Anh Vũ?
Giọng anh trầm ấm phủ xuống cô:
- Em quên em là vợ của ai rồi sao? Ai cho em ôm người khác hả?
- Em… - Cô lúng túng không biết phải đáp thế nào.
Nhưng Huy Vũ không có ý chất vấn cô, câu hỏi ấy chỉ là đang nhắc khéo tên đàn ông đang đứng ngây ra nhìn anh kia thôi. Mắt Huy Vũ lại chuyển lên nhìn thẳng vào Song Luân, giọng anh trầm đục và uy lực:
- Song Luân, chúng ta có thể rất thân, nhưng tôi nghĩ không thân đến mức cậu có thể ôm vợ của tôi đâu. Tôi nghĩ lý lẽ này một người có ăn học như cậu phải biết chứ?
Anh trợ lý mới của Huy Vũ lúc này mới xách dù chạy vào. Huy Vũ đưa ô cho anh ta rồi nhìn Khánh Đan đang nép sát vào ngực mình, mắt mở to, ngây thơ và ngốc nghếch biết bao. Anh dịu dàng nói:
- Để tôi đưa em về.
Khánh Đan nhỏ giọng:
- Nhưng mà… trời đang mưa lớn…
- Tôi sẽ không để em ướt, dù chỉ một giọt.
Dứt lời anh bế bổng Khánh Đan trên hai tay. Quay lưng mạnh mẽ bước thẳng vào màn mưa. Tội cho anh trợ lý, hai tay cầm hai chiếc ô, trong mưa mà anh ta vã mồ hôi đầm đìa vì căng thẳng. Giám đốc đã có lệnh, không được để thiếu phu nhân ướt dù chỉ một giọt, anh mà để Khánh Đan ướt chắc bị đuổi việc mất.
Song Luân từ nãy đến giờ chỉ biết đứng im, anh không dám phản kháng, cũng chẳng có cớ gì để phản kháng. Nhưng Huy Vũ càng tranh giành, anh càng muốn có được Khánh Đan hơn lúc nào hết. Không chỉ vì muốn giải thoát cô khỏi cuộc hôn nhân không tình yêu mà còn vì anh muốn có được cô, muốn cô trở thành người phụ nữ của riêng anh.
Khánh Đan bị màn “cướp vợ” của Huy Vũ làm cho ngớ người. Cô ngồi vào ô tô một cách an toàn, không ướt dù chỉ một sợi tóc mai. Huy Vũ ngồi bên cạnh cô, lạnh lùng ra lệnh cho tài xế:
- Chạy về thẳng nhà cho tôi.
Khánh Đan cảm thấy hơi lạnh vì điều hòa ô tô. Huy Vũ lập tức cởi áo khoác ra khoác cho cô. Biết cô đang nhìn mình với muôn vàn thắc mắc nên anh không dám nhìn vào mắt cô nữa, chỉ nói:
- Có phải muốn hỏi vì sao tôi ở đây?
Khánh Đan gật đầu. Huy Vũ lại nói:
- Nếu không đến thì em sẽ còn để cái tên đó ôm đến khi nào?
Mặt Khánh Đan đỏ bừng, cô lắp bắp giải thích:
- Tôi… tôi không có ôm anh Luân. Là anh ấy…
- Tôi biết - Huy Vũ cắt lời - Từ nay đừng để Song Luân đến gần em nữa.
Khánh Đan cảm thấy tình huống vừa rồi hơi căng thẳng, cô cảm thấy có lỗi vì hình như bản thân đã khiến cho hai anh em hiểu nhầm nhau rồi. Cô dịu giọng phân bua:
- Nhưng mà… Anh Luân không cố ý đâu. Ban nãy… ban nãy là do tôi quá sợ hãi nên anh ấy đã an ủi tôi thôi.
Thấy cô bảo vệ cho Song Luân khiến Huy Vũ nóng máu, anh lớn tiếng:
- Nhưng em là gái đã có chồng, không thể để anh ta ôm như thế. Có phải em cũng thích anh ta không?
Nãy vừa mới làm người ta xúc động, giờ anh lại quay qua mắng cô khiến cô tủi thân muốn khóc. Cô ấm ức nói:
- Thế còn anh thì sao? Anh và Minh Trang thì sao? Anh cũng là đàn ông có vợ kia mà?
Huy Vũ bị hỏi vặn lại thì cứng họng. Anh ấm ức nói:
- Vậy ra cô có tình cảm với Luân thật sao?
Dĩ nhiên ý của Khánh Đan không phải như vậy. Cô chỉ đang muốn Huy Vũ không hiểu lầm cô mà ghen tuông mù quáng thôi. Nhưng thái độ cho rằng mình đúng của Huy Vũ làm cô bực mình, cô đáp:
- Anh quan tâm tôi có tình cảm với ai từ bao giờ vậy?
Nếu anh quan tâm cô thật lòng, thì chắc chắn anh biết tình cảm trong tim cô từ đầu đến cuối chỉ dành cho một người mà thôi.
Trong sự im lặng tận cùng của chiếc xe đang lái đi trong mưa, Huy Vũ bất ngờ nói:
- Dù cho cô có thích ai và yêu ai đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ thành toàn cho cô. Tôi sẽ khiến cho cô mãi mãi không có được kết cục viên mãn. Đó là cái giá mà cô phải trả khi chia cắt tình cảm của tôi và Minh Trang.
Hóa ra là vậy, cô cười hắt ra đằng mũi. Hóa ra là anh toan tính chứ chẳng hề tốt đẹp gì với cô cả. Cô tức giận gạt áo của anh ra khỏi vai, bực bội vò lại rồi ném vào anh:
- Được! Để xem anh làm gì tôi!
Hai người cãi nhau lớn tiếng mà quên mất trên xe còn có hai người lạ bất đắc dĩ chứng kiến đang rét run. Chuyện riêng tư trong gia đình của giới thượng lưu luôn phức tạp, nếu cả hai người không biết giữ miệng thì ngay lập tức ngày mai không phải đi làm nữa mất.
***
Tại một biệt thự riêng sang trọng. Một bữa tiệc đêm với những khách mời đều là những cậu ấm, cô chiêu được tổ chức ở sân vườn và hồ bơi.
Huy Vũ cùng Bát Vĩ bước xuống xe. Huy Vũ nhìn qua khung cảnh hoành tráng của biệt thự nghỉ dưỡng, không nhịn được mà phải cảm thán:
- Chà! Em không nghĩ Luân lại có biệt thự riêng đẹp thế này đấy.
Bát Vĩ nhìn quang cảnh rồi mỉm cười đáp:
- Cậu ta trông có vẻ bình dân mà lại có đam mê quái đản là săn biệt thự đấy. Căn này chắc là một trong những căn mà cậu ta thích nhất.
- Có bao nhiêu biệt thự gần thành phố thì không tổ chức, cậu ta muốn hành anh em phải đến cái nơi xa lắc này làm gì không biết.
Bát Vĩ cười đáp:
- Cậu ta muốn tổ chức tiệc xuyên đêm mà. Phải tổ chức ở đây mới thoải mái chứ.
Nói xong thì họ đã thấy Song Luân xuất hiện, anh vui vẻ tiến tới đón hai ông anh quý hóa:
- Hai anh đến rồi ạ.
Lần trước Huy Vũ có dằn mặt nhẹ Song Luân ở trường học, tưởng đâu hai anh em đã nghỉ chơi. Nhưng không ngờ Song Luân đã tự động gọi điện xin lỗi và làm lành khiến Huy Vũ cũng nguôi ngoai. Thực ra sau khi nghĩ lại thật kỹ thì Huy Vũ thấy bản thân cũng không cần phải nổi nóng đến vậy. Nếu như thấy một cô gái đang sợ hãi, một người đàn ông bình thường chắc chắn sẽ không ngại đưa thân mình bảo vệ cho cô ấy.
Song Luân đứng cùng hai người anh ở lan can tầng một của biệt thự. Thấy khách cũng đã đông đúc mà Song Luân còn chưa tuyên bố lý do nên Huy Vũ hơi thắc mắc:
- Cậu còn chờ ai à?
Song Luân đang đủng đỉnh nhấp rượu vang đưa mắt qua Huy Vũ rồi mỉm cười ý nhị:
- Vâng, em đang chờ một người. - Mắt Song Luân lướt nhìn qua cổng - À người ấy cũng đã tới rồi.
Huy Vũ và Bát Vĩ đang đứng yên tĩnh bên cạnh, cùng nhìn theo hướng mắt của Song Luân.
Huy Vũ ngạc nhiên thốt lên:
- Minh Trang?
Song Luân cười nhạt:
- Không chỉ có mình cô ấy.
Huy Vũ nhếch môi cười, ánh nhìn đầy địch ý. Anh bước thẳng tới chỗ của hai người, mạnh tay nắm lấy vai Khánh Đan, kéo cô ra khỏi lồng ngực của Song Luân. Cô như một con búp bê nhỏ, cứng đờ và bất động, dựa theo lực tay của Huy Vũ mà ngã vào lồng ngực anh. Sợ cô ngã, anh đưa tay vòng lấy đỡ eo cô, tay kia anh vẫn cầm chắc cây dù.
Mùi hương thân quen xộc vào mũi Khánh Đan. Sự vững chãi từ cánh tay, mị lực nóng bỏng và quyền lực từ người đàn ông cao lớn đã khiến cô quên mất cơn sợ hãi sấm sét mà ngẩng đầu lên nhìn. Huy Vũ dời con mắt như muốn đánh người xuống Khánh Đan. Đôi đồng tử nở rộng, lúc này địch ý hoàn toàn biến mất mà chỉ còn lại tình ý và sự chiếm hữu.
Khánh Đan ngỡ ngàng thốt lên:
- Anh Vũ?
Giọng anh trầm ấm phủ xuống cô:
- Em quên em là vợ của ai rồi sao? Ai cho em ôm người khác hả?
- Em… - Cô lúng túng không biết phải đáp thế nào.
Nhưng Huy Vũ không có ý chất vấn cô, câu hỏi ấy chỉ là đang nhắc khéo tên đàn ông đang đứng ngây ra nhìn anh kia thôi. Mắt Huy Vũ lại chuyển lên nhìn thẳng vào Song Luân, giọng anh trầm đục và uy lực:
- Song Luân, chúng ta có thể rất thân, nhưng tôi nghĩ không thân đến mức cậu có thể ôm vợ của tôi đâu. Tôi nghĩ lý lẽ này một người có ăn học như cậu phải biết chứ?
Anh trợ lý mới của Huy Vũ lúc này mới xách dù chạy vào. Huy Vũ đưa ô cho anh ta rồi nhìn Khánh Đan đang nép sát vào ngực mình, mắt mở to, ngây thơ và ngốc nghếch biết bao. Anh dịu dàng nói:
- Để tôi đưa em về.
Khánh Đan nhỏ giọng:
- Nhưng mà… trời đang mưa lớn…
- Tôi sẽ không để em ướt, dù chỉ một giọt.
Dứt lời anh bế bổng Khánh Đan trên hai tay. Quay lưng mạnh mẽ bước thẳng vào màn mưa. Tội cho anh trợ lý, hai tay cầm hai chiếc ô, trong mưa mà anh ta vã mồ hôi đầm đìa vì căng thẳng. Giám đốc đã có lệnh, không được để thiếu phu nhân ướt dù chỉ một giọt, anh mà để Khánh Đan ướt chắc bị đuổi việc mất.
Song Luân từ nãy đến giờ chỉ biết đứng im, anh không dám phản kháng, cũng chẳng có cớ gì để phản kháng. Nhưng Huy Vũ càng tranh giành, anh càng muốn có được Khánh Đan hơn lúc nào hết. Không chỉ vì muốn giải thoát cô khỏi cuộc hôn nhân không tình yêu mà còn vì anh muốn có được cô, muốn cô trở thành người phụ nữ của riêng anh.
Khánh Đan bị màn “cướp vợ” của Huy Vũ làm cho ngớ người. Cô ngồi vào ô tô một cách an toàn, không ướt dù chỉ một sợi tóc mai. Huy Vũ ngồi bên cạnh cô, lạnh lùng ra lệnh cho tài xế:
- Chạy về thẳng nhà cho tôi.
Khánh Đan cảm thấy hơi lạnh vì điều hòa ô tô. Huy Vũ lập tức cởi áo khoác ra khoác cho cô. Biết cô đang nhìn mình với muôn vàn thắc mắc nên anh không dám nhìn vào mắt cô nữa, chỉ nói:
- Có phải muốn hỏi vì sao tôi ở đây?
Khánh Đan gật đầu. Huy Vũ lại nói:
- Nếu không đến thì em sẽ còn để cái tên đó ôm đến khi nào?
Mặt Khánh Đan đỏ bừng, cô lắp bắp giải thích:
- Tôi… tôi không có ôm anh Luân. Là anh ấy…
- Tôi biết - Huy Vũ cắt lời - Từ nay đừng để Song Luân đến gần em nữa.
Khánh Đan cảm thấy tình huống vừa rồi hơi căng thẳng, cô cảm thấy có lỗi vì hình như bản thân đã khiến cho hai anh em hiểu nhầm nhau rồi. Cô dịu giọng phân bua:
- Nhưng mà… Anh Luân không cố ý đâu. Ban nãy… ban nãy là do tôi quá sợ hãi nên anh ấy đã an ủi tôi thôi.
Thấy cô bảo vệ cho Song Luân khiến Huy Vũ nóng máu, anh lớn tiếng:
- Nhưng em là gái đã có chồng, không thể để anh ta ôm như thế. Có phải em cũng thích anh ta không?
Nãy vừa mới làm người ta xúc động, giờ anh lại quay qua mắng cô khiến cô tủi thân muốn khóc. Cô ấm ức nói:
- Thế còn anh thì sao? Anh và Minh Trang thì sao? Anh cũng là đàn ông có vợ kia mà?
Huy Vũ bị hỏi vặn lại thì cứng họng. Anh ấm ức nói:
- Vậy ra cô có tình cảm với Luân thật sao?
Dĩ nhiên ý của Khánh Đan không phải như vậy. Cô chỉ đang muốn Huy Vũ không hiểu lầm cô mà ghen tuông mù quáng thôi. Nhưng thái độ cho rằng mình đúng của Huy Vũ làm cô bực mình, cô đáp:
- Anh quan tâm tôi có tình cảm với ai từ bao giờ vậy?
Nếu anh quan tâm cô thật lòng, thì chắc chắn anh biết tình cảm trong tim cô từ đầu đến cuối chỉ dành cho một người mà thôi.
Trong sự im lặng tận cùng của chiếc xe đang lái đi trong mưa, Huy Vũ bất ngờ nói:
- Dù cho cô có thích ai và yêu ai đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ thành toàn cho cô. Tôi sẽ khiến cho cô mãi mãi không có được kết cục viên mãn. Đó là cái giá mà cô phải trả khi chia cắt tình cảm của tôi và Minh Trang.
Hóa ra là vậy, cô cười hắt ra đằng mũi. Hóa ra là anh toan tính chứ chẳng hề tốt đẹp gì với cô cả. Cô tức giận gạt áo của anh ra khỏi vai, bực bội vò lại rồi ném vào anh:
- Được! Để xem anh làm gì tôi!
Hai người cãi nhau lớn tiếng mà quên mất trên xe còn có hai người lạ bất đắc dĩ chứng kiến đang rét run. Chuyện riêng tư trong gia đình của giới thượng lưu luôn phức tạp, nếu cả hai người không biết giữ miệng thì ngay lập tức ngày mai không phải đi làm nữa mất.
***
Tại một biệt thự riêng sang trọng. Một bữa tiệc đêm với những khách mời đều là những cậu ấm, cô chiêu được tổ chức ở sân vườn và hồ bơi.
Huy Vũ cùng Bát Vĩ bước xuống xe. Huy Vũ nhìn qua khung cảnh hoành tráng của biệt thự nghỉ dưỡng, không nhịn được mà phải cảm thán:
- Chà! Em không nghĩ Luân lại có biệt thự riêng đẹp thế này đấy.
Bát Vĩ nhìn quang cảnh rồi mỉm cười đáp:
- Cậu ta trông có vẻ bình dân mà lại có đam mê quái đản là săn biệt thự đấy. Căn này chắc là một trong những căn mà cậu ta thích nhất.
- Có bao nhiêu biệt thự gần thành phố thì không tổ chức, cậu ta muốn hành anh em phải đến cái nơi xa lắc này làm gì không biết.
Bát Vĩ cười đáp:
- Cậu ta muốn tổ chức tiệc xuyên đêm mà. Phải tổ chức ở đây mới thoải mái chứ.
Nói xong thì họ đã thấy Song Luân xuất hiện, anh vui vẻ tiến tới đón hai ông anh quý hóa:
- Hai anh đến rồi ạ.
Lần trước Huy Vũ có dằn mặt nhẹ Song Luân ở trường học, tưởng đâu hai anh em đã nghỉ chơi. Nhưng không ngờ Song Luân đã tự động gọi điện xin lỗi và làm lành khiến Huy Vũ cũng nguôi ngoai. Thực ra sau khi nghĩ lại thật kỹ thì Huy Vũ thấy bản thân cũng không cần phải nổi nóng đến vậy. Nếu như thấy một cô gái đang sợ hãi, một người đàn ông bình thường chắc chắn sẽ không ngại đưa thân mình bảo vệ cho cô ấy.
Song Luân đứng cùng hai người anh ở lan can tầng một của biệt thự. Thấy khách cũng đã đông đúc mà Song Luân còn chưa tuyên bố lý do nên Huy Vũ hơi thắc mắc:
- Cậu còn chờ ai à?
Song Luân đang đủng đỉnh nhấp rượu vang đưa mắt qua Huy Vũ rồi mỉm cười ý nhị:
- Vâng, em đang chờ một người. - Mắt Song Luân lướt nhìn qua cổng - À người ấy cũng đã tới rồi.
Huy Vũ và Bát Vĩ đang đứng yên tĩnh bên cạnh, cùng nhìn theo hướng mắt của Song Luân.
Huy Vũ ngạc nhiên thốt lên:
- Minh Trang?
Song Luân cười nhạt:
- Không chỉ có mình cô ấy.
Danh sách chương