Minh Trang sexy trong bộ váy xẻ tà màu đen khoét eo táo bạo. Tưởng cô ấy là đẹp xuất sắc rồi cho đến khi nhìn về phía sau, một thiếu nữ xinh đẹp thoát tục với chiếc đầm body tay ngắn màu trắng, cổ chữ V, với chi tiết xẻ tà vừa phải. Hai người con gái đặt cạnh nhau thật nào chẳng khác là thiên nga đen và thiên nga trắng.

Minh Trang thấy mọi người đổ dồn mắt nhìn về phía mình thì đang mừng rơn tưởng bở, mặt vênh lên tự kiêu, mỉm cười tươi tắn với ba hoàng tử trên ban công. Nhưng tiếc là ba hoàng tử chẳng một ai để mắt đến cô ta. Huy Vũ sửng sốt vô cùng khi thấy Khánh Đan xuất hiện, anh mặt đỏ bừng nhìn qua Song Luân.

Song Luân không chút sợ hãi, nhìn anh với vẻ rất ngạo mạn. Ánh mắt Song Luân như muốn nói: Để tôi xem anh sẽ xử lý thế nào.

Bát Vĩ đứng ngoài cuộc tranh giành của hai người em, mắt âm thầm dõi theo nét mặt ngơ ngác đến đáng thương của Khánh Đan đang đứng dưới sân. Khánh Đan được Song Luân mời đến bữa tiệc này mà không được cho biết bất cứ thông tin gì, cô cũng không biết có cả Huy Vũ và Minh Trang ở đây.

Minh Trang thấy mọi người mải miết nhìn phía sau mình thì lập tức quay đầu lại nhìn. Khánh Đan bấy giờ mới nhận ra Minh Trang đang đi phía trước mình, cả hai trực tiếp đối mặt nhau. Tuy nhiên cô ta không tỏ vẻ tức giận với sự có mặt của Khánh Đan mà chỉ cười mỉa mai. Minh Trang khoanh tay, hất mặt nói:

- Sự đoan trang của thiếu phu nhân cũng chỉ đến thế thôi nhỉ?

Khánh Đan cười gằn, ánh mắt phát tia lửa điện:

- Cô nên ăn nói cho cẩn thận.

Song Luân không nói cho Khánh Đan đây là bữa tiệc sinh nhật của anh. Cô cứ nghĩ anh muốn hẹn mình đi ăn uống bình thường mà thôi. Hơn nữa chuyện lần trước ở trường học, cô cảm thấy áy náy vì Huy Vũ đã có thái độ không tôn trọng đối với anh. Bởi vậy hôm nay khi anh cho người gửi lễ phục đến và mời cô đi gặp mặt thì cô đã không ngần ngại mà đi ngay.

Huy Vũ tức giận nắm cổ áo Song Luân kéo vào bên trong. Song Luân bước theo anh, khi vào trong biệt thự rồi anh mới mạnh tay đẩy Huy Vũ ra, cười cợt. Huy Vũ nghiến răng, tay siết thành quyền:

- Cậu đang có ý gì đây hả?

Song Luân không sợ hãi, không tức giận, giọng đầy thiện ý:

- Em chẳng có ý gì cả. Là đang muốn cho anh có sự lựa chọn của riêng mình. Em biết anh và Đan không có tình cảm. Hãy buông tay cô ấy đi, Đan xứng đáng có được một tình yêu đúng nghĩa chứ không phải là làm vợ hờ của anh.

Huy Vũ giận run người, người anh em thân thiết của anh bây giờ đã lộ rõ bộ mặt thật, ngang nhiên đòi chiếm lấy vợ của anh, ai mà bình tĩnh cho nổi. Huy Vũ đáp:

- Cuộc hôn nhân của chúng tôi là do Khánh Đan lựa chọn. Tôi chưa từng ép cô ta.

Song Luân tự tin bước đến gần Huy Vũ hơn:

- Giữa người chồng không yêu mình, ngang nhiên mang bồ nhí đi đong đưa khắp nơi và một người yêu cô ấy thật lòng thật dạ, sẵn lòng cho cô ấy thứ gọi là gia đình đúng nghĩa, anh thử nghĩ xem, Đan liệu có lựa chọn lại một lần nữa không?

Huy Vũ câm nín không biết phải đáp trả thế nào. Mọi lời Song Luân nói ra anh đều không thể phản biện, anh và Khánh Đan không yêu nhau, anh có tình nhân là Minh Trang. Bây giờ anh đang nổi giận vì gì? Anh có quyền sao?

Song Luân lại nhỏ nhẹ nói:

- Em biết anh muốn cưới Trang, muốn sống cùng cô ấy. Vậy tại sao anh không thể buông tay Đan? Từ bao giờ mà người anh trai yêu quý của em lại ích kỷ như vậy? Hay anh đã có tình cảm với Đan rồi?

Đối diện với ánh nhìn chất vấn của Song Luân, Huy Vũ chỉ có thể bối rối lảng tránh. Đến anh cũng chẳng biết rõ tình cảm của mình dành cho Đan là gì. Song Luân cảm thấy vô cùng hả hê trước sự bối rối của Huy Vũ. Anh tiến đến vỗ vai Huy Vũ và nói:

- Anh nên chăm sóc tốt cho Minh Trang, một tim mà yêu hai người là không hay đâu. Em sẽ thay anh chăm sóc tốt cho Đan.

Nói xong thì Song Luân bỏ đi. Huy Vũ đứng lặng người trong không gian rộng lớn của biệt thự. Nghĩ đến việc Khánh Đan có thể rời bỏ mình mà lao vào vòng tay người đàn ông khác cũng đủ khiến Huy Vũ nóng người. Không! Cô ấy là vợ hợp pháp của anh, không người đàn ông nào có quyền đến gần cô ấy.

Huy Vũ nghĩ trong đầu như vậy rồi vội vàng chạy theo cản bước Song Luân. Chỉ tiếc là anh đã đến muộn. Song Luân đã bước đến chỗ Khánh Đan trước, còn Minh Trang thì đang hướng đôi mắt lấp lánh đầy chờ mong nhìn về phía anh.

Trên cùng một đoạn đường, hai người phụ nữ cùng nhìn về phía anh. Huy Vũ gượng bước chân, thâm tâm rối bời không biết phải đi về phía ai. Anh nên bước đến giành lấy vợ mình hay là coi như không quen biết mà đến nắm tay Minh Trang? Trong đời anh, có lẽ chưa bao giờ có sự lựa chọn nào khiến tim anh ngột ngạt như bây giờ.

Khánh Đan không ngờ cả Huy Vũ cũng có mặt. Cô bối rối nhìn anh thâm tâm đang nghĩ không biết phải giải thích thế nào về sự xuất hiện của mình ở đây thì đã thấy Huy Vũ bước đến nắm tay Minh Trang. Giây phút đó cô mới chợt tỉnh mộng, cô đang lo lắng không đâu rồi.

Bát Vĩ vẫn đứng trên ban công, nhìn xuống hai cặp đôi và nở nụ cười giễu cợt. Tuy nhiên, trong trái tim anh lúc này có chút nhói đau, vì đêm nay có một chuyện phải xảy ra mà anh không muốn.

***

Khi mọi người trong bữa tiệc đang vui vẻ bên ngoài hồ bơi thì Song Luân và Minh Trang lại đứng với nhau trong một căn phòng. Minh Trang khoanh tay trước ngực, mặt rất tự tin mà nói:

- Tôi sẽ chịu trách nhiệm phân tán tập trung của anh Vũ. Chuyện còn lại là của anh đó. Tôi đã tạo điều kiện đến thế rồi, việc mà không thành nữa là do anh.

Minh Trang cụng ly vang với Song Luân, nét mặt Song Luân cũng hiện lên ý vui:

- Cảm ơn cô.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài sảnh tiệc, Khánh Đan không quen biết ai trong bữa tiệc nên chỉ có thể đứng một góc uống rượu. Huy Vũ nhân lúc Minh Trang không có mặt liền tiến đến tiếp cận Khánh Đan. Sự xuất hiện bất ngờ của anh làm mặt cô nóng bừng, nhưng cô vẫn làm mặt thản nhiên như không có chuyện gì.

Huy Vũ nhếch môi cười:

- Cô đã suy nghĩ gì mà đến bữa tiệc này vậy? Thiếu phu nhân Trần Cao là chưa đủ với sự tham lam của cô sao? Còn muốn trở thành thiếu phu nhân của Lâm Đại Song Luân?

Ánh mắt anh nhìn cô rực lửa, câu nói như có gai góc bên trong, Khánh Đan không hề kém cạnh, nhìn sâu vào mắt anh không chút sợ hãi. Cô đáp:

- Tôi và anh Luân chỉ là bạn bè bình thường, anh ấy còn là tiền bối thời đại học của tôi. Chẳng lẽ tôi đến dự sinh nhật của bạn bè cũng không thể sao?

- Hừ! Bạn bè, mắt cô lấp lánh nhìn cậu ta mà bảo chỉ là bạn bè? Nếu không phải Trần Cao có địa vị hơn Lâm Đại, có khi cô đã không kết hôn với tôi nhỉ?

Khánh Đan nghiến chặt răng, tay siết chặt ly rượu vì quá bực mình:

- Trong đầu anh có phải tôi chỉ là một đứa mê tiền và quyền thôi đúng không? Anh nghĩ tiền của Trần Cao quan trọng với tôi thế à?

- Đúng vậy, tôi chỉ thấy cô là một kẻ ham danh lợi. Nếu không phải vì danh lợi của Trần Cao cho cô thì cô kết hôn với tôi vì gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện