Khánh Đan được Huy Vũ đón về nhà. Bà Ánh Tuyết lo lắng cho cô nên ra đến tận cửa sảnh để đón:
- Đan à! Con cảm thấy thế nào rồi? Có còn đau lắm không?
Khánh Đan hiền lành đáp:
- Con không sao ạ. Chỉ còn cánh tay phải mất khoảng một tháng nữa mới có thể tháo bột thôi ạ.
Bà Ánh Tuyết ôm lấy cô, vỗ về cô:
- Tội cho con quá. Cũng may là ông trời thương.
Bà nắm lấy hai bên vai Khánh Đan mà dặn dò:
- Từ nay con đừng mạo hiểm tính mạng của mình như thế nữa nhé!
- Vâng ạ.
Bà Ánh Tuyết nhìn qua Huy Vũ nãy giờ vẫn đứng kề bên Khánh Đan:
- Quan tâm vợ con nhiều hơn một chút đi. Cuộc họp cổ đông đã xong rồi, con sắp xếp đưa vợ con đi nghỉ dưỡng vài hôm đi. Hai đứa thời gian gần đây cũng vất vả rồi.
Khánh Đan thấy Huy Vũ hơi khó xử thì nói đỡ:
- Dạ anh Vũ có lẽ còn rất nhiều công việc phải xử lý. Với cả con đang bị thương, đi lại cũng sẽ bất tiện ạ.
Bà Ánh Tuyết lắc đầu nói:
- Không có gì bất tiện hết. Chỉ là bị đau tay thôi mà, cũng nên để chồng con chăm sóc con một chút chứ. Vũ à! Con nói gì đi chứ?
Huy Vũ không ngần ngại gật đầu ngay:
- Vâng ạ. Con sẽ sắp xếp đưa Đan đi du lịch vài ngày ạ.
***
Buổi tối Khánh Đan nằm mãi vẫn không vào giấc nổi vì cái vai nhức mỏi vô cùng. Cánh tay bị bó bột khiến cô hạn chế vận động nên bắp tay và vai lâu lâu lại bị chuột rút khó chịu. Bất ngờ giữa bóng tối của căn phòng, Huy Vũ lên tiếng:
- Cô bị làm sao?
Khánh Đan giật mình, sau lại cảm thấy áy náy:
- Dạ… tôi bị đau vai nên không ngủ được. Tôi… tôi làm anh mất ngủ à? Để tôi trải nệm dưới sàn…
Khánh Đan định nhổm người ngồi dậy thì bị Huy Vũ chộp lấy vai giữ lại. Bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng đưa qua, chạm vào hai bả vai của cô, chậm rãi xoa bóp cho cô:
- Chỗ này có phải không?
Tim Khánh Đan đập bình bịch, cô không nghĩ Huy Vũ sẽ tinh tế và tình cảm với mình đến vậy. Được xoa bóp cô đã dễ chịu hơn rất nhiều. Huy Vũ lại hỏi:
- Cô muốn đi du lịch ở đâu?
Khánh Đan ngập ngừng đáp:
- Mẹ chỉ nói vậy thôi, anh không cần phải miễn cưỡng làm theo ý mẹ đâu mà.
- Không phải do mẹ, là tôi muốn đi. Cô nói xem, chúng ta nên đi đâu?
Kể từ chuyến trăng mật ở Thiên Tạo cô vẫn chưa có thời gian đi du lịch ở bất cứ đâu khác. Việt Nam nhiều danh lam thắng cảnh, cô cũng rất muốn đi nhưng khổ nỗi cả tuổi trẻ thì sống ở nước ngoài, mới về nước thì phải học làm dâu, làm vợ chẳng có nổi thời gian rảnh rỗi. Nhân lúc Huy Vũ có hứng, cô cũng muốn cùng anh đi đây đó để gây thêm tình cảm. Khánh Đan không ngại ngùng nữa mà nói ngay:
- Tôi chưa từng đi biển ở Việt Nam. Chúng ta đi biển được không?
- Đi biển? Người ta đi biển để bơi, tay chân cô thế kia thì làm sao bơi?
- Chúng ta đi dạo thôi cũng được mà.
- Thế thì chán chết.
Câu nói của Huy Vũ làm Khánh Đan chưng hửng chỉ biết “ừm” một tiếng để kết thúc. Huy Vũ lại nói:
- Xin lỗi! Làm cô mất hứng rồi. Được, tôi sẽ đưa cô đi vùng biển đẹp nhất nước.
- Thôi… anh không cần miễn cưỡng.
- Tôi đâu có miễn cưỡng. Bây giờ tôi thật sự thích đi biển.
Khánh Đan mím môi nhịn cười. Người chồng hờ của cô càng lúc càng đáng yêu. Giá như lúc nào anh cũng chiều cô thế này thì tốt biết mấy.
***
Đảo Hòn Đào (địa danh không có thật) được mệnh danh là Bali của Việt Nam với vịnh nước xanh trong, bãi biển trắng tinh ôm trọn hòn đảo nhỏ. Hai vợ chồng Huy Vũ được du thuyền riêng đón ra tận đảo. Chủ resort lớn nhất Hòn Đào là bạn thân của Huy Vũ nên đã sắp xếp cho họ một biệt thự rộng rãi thoải mái và có tầm nhìn đẹp nhất trên đảo. Ngoài ra còn có cả nhân viên phục vụ riêng cho hai vợ chồng. Hai vợ chồng đi du lịch mà tiện nghi và thoải mái như ở nhà.
Sau giấc ngủ trưa thật dài và thật sâu, Khánh Đan cuối cùng cũng chịu tỉnh dậy. Nhưng mở mắt không có Huy Vũ bên cạnh khiến cô hơi hụt hẫng. Cô đã dần quen cảm giác thức dậy có anh nằm cạnh bên mất rồi. Lúc này tự nhiên ước biệt thự chỉ có một phòng.
Khánh Đan lững thững bước ra ngoài. Buổi chiều sắp tàn, mặt trời đang trôi dần về đằng tây, trước khung cửa lớn làm bằng kính nguyên khối thu trọn vẻ đẹp của vùng biển thiên đường. Huy Vũ thức dậy từ lâu, anh đang ngồi vừa nhâm nhi cà phê vừa tận hưởng cảnh biển tuyệt đẹp trước mắt.
Nhìn thấy cô, người phục vụ đang đứng ở trong gian bếp liền nghiêng mình chào:
- Chào cô ạ!
Huy Vũ nghe thế thì lập tức quay sang. Cô e ngại mỉm cười. Đi du lịch mà ngủ đến sưng mắt như cô, thật là ngại quá đi mất.
Huy Vũ đứng lên tiến về phía cô và nói:
- Cô thay đồ đi, chúng ta đi dạo biển ngắm hoàng hôn.
Khánh Đan nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, ngập ngừng nói:
- Tôi còn phải trang điểm… liệu có kịp để ngắm hoàng hôn không?
Huy Vũ nhìn gương mặt đang ở trạng thái tự nhiên nhất của cô liền hiểu ý ngay. Anh lắc đầu nói:
- Không cần trang điểm. Chỉ cần thay đồ thôi.
- Nhưng mà…
- Chỉ có hai chúng ta thôi nên cô cứ thoải mái đừng lo ngại gì cả. Chẳng phải ngày xưa ở bên Úc cô cũng cả ngày đi ra đường không cần trang điểm đó sao?
- Nhưng mà… ngày đó tôi chưa có anh. Tôi sợ…
- Tôi không để ý đến chuyện đó. Cô thế nào cũng là vợ tôi mà. Tôi không ngại thì cô ngại gì. Mau đi thay đồ đi, mặt trời sắp lặn mất rồi.
Nghe được mấy câu này của anh cô có thể cả tháng không ăn đường được luôn rồi. Nghe lời anh, cô chỉ thay một chiếc váy maxi hở lưng màu trắng rồi cùng anh rời khỏi biệt thự. Hai vợ chồng được chuẩn bị một chiếc xe ô tô điện để di chuyển trong khu resort. Biển ở đây không có nhiều khách du lịch nên vẫn giữ được nét đẹp hoang sơ và tự nhiên nhất. Khánh Đan từ bé đã bị “nuôi nhốt”, lớn một chút thì phải chúi mũi vào làm việc, cô chưa từng được đi du lịch nơi nào đẹp như thế này nên vô cùng hạnh phúc.
Chiếc xe đi dọc bờ biển, Khánh Đan vui vẻ đưa tay ra ngoài để làn gió mát rượi thanh tẩy hoàn toàn cơ thể mỏi mệt của cô. Hai người dừng lại ở một bãi biển cát trắng tinh, Khánh Đan vui vẻ chạy xuống nghịch nước, cô dường như đang được về đúng độ tuổi hai mươi hai của mình. Huy Vũ chậm rãi đi theo sau cô, ánh mắt thâm trầm dõi theo để bảo vệ cho cô.
Khi nghịch nước thỏa thuê cô mới chạy về phía anh, vừa cười vừa thở hổn hển:
- Biển ở đây đẹp quá, vừa ấm vừa trong.
Huy Vũ không thật sự vui, nét cười của anh có chút gì đó buồn buồn khó tả. Khánh Đan cảm nhận được nhưng lại không biết phải hỏi anh thế nào nên chỉ có thể im lặng. Huy Vũ nói:
- Cô có vui không?
Khánh Đan tít mắt đáp:
- Đương nhiên là rất vui. Tôi muốn ngày nào cũng có thể vui như hôm nay.
Lại thấy mắt Huy Vũ ánh lên nét buồn khiến cô khựng lại, ngập ngừng hỏi:
- À… ý tôi không phải mấy ngày kia tôi buồn đâu. Vì… vì hôm nay đặc biệt vui ấy.
- Ừ! Tôi biết rồi.
Đúng lúc đó cảnh hoàng hôn đẹp nhất trong ngày cũng vừa xuất hiện. Khoảnh khắc đẹp nhất là khoảnh khắc mặt trời chạm vào biển, là thời điểm giao thoa giữa ngày và đêm, những sợi nắng rực rỡ nhất xinh đẹp nhất lóe lên lần cuối cùng trước khi bị cả mặt biển nuốt chửng. Huy Vũ và Khánh Đan cùng nhìn về phía hoàng hôn, tuy nhiên tâm trạng của cả hai lại hoàn toàn trái ngược. Đối với Khánh Đan đây trọn vẹn là buổi hoàng hôn đẹp đẽ và hạnh phúc nhất đời cô. Còn đối với Huy Vũ, đây là hoàng hôn ngọt ngào cuối cùng mà anh có thể cùng cô ngắm nó.
- Đan à! Con cảm thấy thế nào rồi? Có còn đau lắm không?
Khánh Đan hiền lành đáp:
- Con không sao ạ. Chỉ còn cánh tay phải mất khoảng một tháng nữa mới có thể tháo bột thôi ạ.
Bà Ánh Tuyết ôm lấy cô, vỗ về cô:
- Tội cho con quá. Cũng may là ông trời thương.
Bà nắm lấy hai bên vai Khánh Đan mà dặn dò:
- Từ nay con đừng mạo hiểm tính mạng của mình như thế nữa nhé!
- Vâng ạ.
Bà Ánh Tuyết nhìn qua Huy Vũ nãy giờ vẫn đứng kề bên Khánh Đan:
- Quan tâm vợ con nhiều hơn một chút đi. Cuộc họp cổ đông đã xong rồi, con sắp xếp đưa vợ con đi nghỉ dưỡng vài hôm đi. Hai đứa thời gian gần đây cũng vất vả rồi.
Khánh Đan thấy Huy Vũ hơi khó xử thì nói đỡ:
- Dạ anh Vũ có lẽ còn rất nhiều công việc phải xử lý. Với cả con đang bị thương, đi lại cũng sẽ bất tiện ạ.
Bà Ánh Tuyết lắc đầu nói:
- Không có gì bất tiện hết. Chỉ là bị đau tay thôi mà, cũng nên để chồng con chăm sóc con một chút chứ. Vũ à! Con nói gì đi chứ?
Huy Vũ không ngần ngại gật đầu ngay:
- Vâng ạ. Con sẽ sắp xếp đưa Đan đi du lịch vài ngày ạ.
***
Buổi tối Khánh Đan nằm mãi vẫn không vào giấc nổi vì cái vai nhức mỏi vô cùng. Cánh tay bị bó bột khiến cô hạn chế vận động nên bắp tay và vai lâu lâu lại bị chuột rút khó chịu. Bất ngờ giữa bóng tối của căn phòng, Huy Vũ lên tiếng:
- Cô bị làm sao?
Khánh Đan giật mình, sau lại cảm thấy áy náy:
- Dạ… tôi bị đau vai nên không ngủ được. Tôi… tôi làm anh mất ngủ à? Để tôi trải nệm dưới sàn…
Khánh Đan định nhổm người ngồi dậy thì bị Huy Vũ chộp lấy vai giữ lại. Bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng đưa qua, chạm vào hai bả vai của cô, chậm rãi xoa bóp cho cô:
- Chỗ này có phải không?
Tim Khánh Đan đập bình bịch, cô không nghĩ Huy Vũ sẽ tinh tế và tình cảm với mình đến vậy. Được xoa bóp cô đã dễ chịu hơn rất nhiều. Huy Vũ lại hỏi:
- Cô muốn đi du lịch ở đâu?
Khánh Đan ngập ngừng đáp:
- Mẹ chỉ nói vậy thôi, anh không cần phải miễn cưỡng làm theo ý mẹ đâu mà.
- Không phải do mẹ, là tôi muốn đi. Cô nói xem, chúng ta nên đi đâu?
Kể từ chuyến trăng mật ở Thiên Tạo cô vẫn chưa có thời gian đi du lịch ở bất cứ đâu khác. Việt Nam nhiều danh lam thắng cảnh, cô cũng rất muốn đi nhưng khổ nỗi cả tuổi trẻ thì sống ở nước ngoài, mới về nước thì phải học làm dâu, làm vợ chẳng có nổi thời gian rảnh rỗi. Nhân lúc Huy Vũ có hứng, cô cũng muốn cùng anh đi đây đó để gây thêm tình cảm. Khánh Đan không ngại ngùng nữa mà nói ngay:
- Tôi chưa từng đi biển ở Việt Nam. Chúng ta đi biển được không?
- Đi biển? Người ta đi biển để bơi, tay chân cô thế kia thì làm sao bơi?
- Chúng ta đi dạo thôi cũng được mà.
- Thế thì chán chết.
Câu nói của Huy Vũ làm Khánh Đan chưng hửng chỉ biết “ừm” một tiếng để kết thúc. Huy Vũ lại nói:
- Xin lỗi! Làm cô mất hứng rồi. Được, tôi sẽ đưa cô đi vùng biển đẹp nhất nước.
- Thôi… anh không cần miễn cưỡng.
- Tôi đâu có miễn cưỡng. Bây giờ tôi thật sự thích đi biển.
Khánh Đan mím môi nhịn cười. Người chồng hờ của cô càng lúc càng đáng yêu. Giá như lúc nào anh cũng chiều cô thế này thì tốt biết mấy.
***
Đảo Hòn Đào (địa danh không có thật) được mệnh danh là Bali của Việt Nam với vịnh nước xanh trong, bãi biển trắng tinh ôm trọn hòn đảo nhỏ. Hai vợ chồng Huy Vũ được du thuyền riêng đón ra tận đảo. Chủ resort lớn nhất Hòn Đào là bạn thân của Huy Vũ nên đã sắp xếp cho họ một biệt thự rộng rãi thoải mái và có tầm nhìn đẹp nhất trên đảo. Ngoài ra còn có cả nhân viên phục vụ riêng cho hai vợ chồng. Hai vợ chồng đi du lịch mà tiện nghi và thoải mái như ở nhà.
Sau giấc ngủ trưa thật dài và thật sâu, Khánh Đan cuối cùng cũng chịu tỉnh dậy. Nhưng mở mắt không có Huy Vũ bên cạnh khiến cô hơi hụt hẫng. Cô đã dần quen cảm giác thức dậy có anh nằm cạnh bên mất rồi. Lúc này tự nhiên ước biệt thự chỉ có một phòng.
Khánh Đan lững thững bước ra ngoài. Buổi chiều sắp tàn, mặt trời đang trôi dần về đằng tây, trước khung cửa lớn làm bằng kính nguyên khối thu trọn vẻ đẹp của vùng biển thiên đường. Huy Vũ thức dậy từ lâu, anh đang ngồi vừa nhâm nhi cà phê vừa tận hưởng cảnh biển tuyệt đẹp trước mắt.
Nhìn thấy cô, người phục vụ đang đứng ở trong gian bếp liền nghiêng mình chào:
- Chào cô ạ!
Huy Vũ nghe thế thì lập tức quay sang. Cô e ngại mỉm cười. Đi du lịch mà ngủ đến sưng mắt như cô, thật là ngại quá đi mất.
Huy Vũ đứng lên tiến về phía cô và nói:
- Cô thay đồ đi, chúng ta đi dạo biển ngắm hoàng hôn.
Khánh Đan nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, ngập ngừng nói:
- Tôi còn phải trang điểm… liệu có kịp để ngắm hoàng hôn không?
Huy Vũ nhìn gương mặt đang ở trạng thái tự nhiên nhất của cô liền hiểu ý ngay. Anh lắc đầu nói:
- Không cần trang điểm. Chỉ cần thay đồ thôi.
- Nhưng mà…
- Chỉ có hai chúng ta thôi nên cô cứ thoải mái đừng lo ngại gì cả. Chẳng phải ngày xưa ở bên Úc cô cũng cả ngày đi ra đường không cần trang điểm đó sao?
- Nhưng mà… ngày đó tôi chưa có anh. Tôi sợ…
- Tôi không để ý đến chuyện đó. Cô thế nào cũng là vợ tôi mà. Tôi không ngại thì cô ngại gì. Mau đi thay đồ đi, mặt trời sắp lặn mất rồi.
Nghe được mấy câu này của anh cô có thể cả tháng không ăn đường được luôn rồi. Nghe lời anh, cô chỉ thay một chiếc váy maxi hở lưng màu trắng rồi cùng anh rời khỏi biệt thự. Hai vợ chồng được chuẩn bị một chiếc xe ô tô điện để di chuyển trong khu resort. Biển ở đây không có nhiều khách du lịch nên vẫn giữ được nét đẹp hoang sơ và tự nhiên nhất. Khánh Đan từ bé đã bị “nuôi nhốt”, lớn một chút thì phải chúi mũi vào làm việc, cô chưa từng được đi du lịch nơi nào đẹp như thế này nên vô cùng hạnh phúc.
Chiếc xe đi dọc bờ biển, Khánh Đan vui vẻ đưa tay ra ngoài để làn gió mát rượi thanh tẩy hoàn toàn cơ thể mỏi mệt của cô. Hai người dừng lại ở một bãi biển cát trắng tinh, Khánh Đan vui vẻ chạy xuống nghịch nước, cô dường như đang được về đúng độ tuổi hai mươi hai của mình. Huy Vũ chậm rãi đi theo sau cô, ánh mắt thâm trầm dõi theo để bảo vệ cho cô.
Khi nghịch nước thỏa thuê cô mới chạy về phía anh, vừa cười vừa thở hổn hển:
- Biển ở đây đẹp quá, vừa ấm vừa trong.
Huy Vũ không thật sự vui, nét cười của anh có chút gì đó buồn buồn khó tả. Khánh Đan cảm nhận được nhưng lại không biết phải hỏi anh thế nào nên chỉ có thể im lặng. Huy Vũ nói:
- Cô có vui không?
Khánh Đan tít mắt đáp:
- Đương nhiên là rất vui. Tôi muốn ngày nào cũng có thể vui như hôm nay.
Lại thấy mắt Huy Vũ ánh lên nét buồn khiến cô khựng lại, ngập ngừng hỏi:
- À… ý tôi không phải mấy ngày kia tôi buồn đâu. Vì… vì hôm nay đặc biệt vui ấy.
- Ừ! Tôi biết rồi.
Đúng lúc đó cảnh hoàng hôn đẹp nhất trong ngày cũng vừa xuất hiện. Khoảnh khắc đẹp nhất là khoảnh khắc mặt trời chạm vào biển, là thời điểm giao thoa giữa ngày và đêm, những sợi nắng rực rỡ nhất xinh đẹp nhất lóe lên lần cuối cùng trước khi bị cả mặt biển nuốt chửng. Huy Vũ và Khánh Đan cùng nhìn về phía hoàng hôn, tuy nhiên tâm trạng của cả hai lại hoàn toàn trái ngược. Đối với Khánh Đan đây trọn vẹn là buổi hoàng hôn đẹp đẽ và hạnh phúc nhất đời cô. Còn đối với Huy Vũ, đây là hoàng hôn ngọt ngào cuối cùng mà anh có thể cùng cô ngắm nó.
Danh sách chương