Chương 103: Quần chiến diễn ra

Thời gian chuẩn bị đã hết, quần chiến cuối cùng cũng diễn ra. Địa điểm là ngọn núi sau học viện, có điều lần này được tổ chức trong âm thầm, không có người xem. Chín người đã tập hợp đầy đủ, chỉ còn thiếu một mình Triệu Hoài.

Thầy Mạnh giờ đây đã sốt ruột, đợi mãi mà không thấy bóng dáng hắn ta. Nếu còn như vậy, thì đồng nghĩa với việc chủ động nhận thua. Khó khăn lắm mới thắng một trận, giờ đây lại đối diện với nguy cơ thua trắng, ai mà chịu cho được.

- Hình như bên các ngươi, thiếu một người thì phải?- Thầy Thắng nhìn về số lượng của đối phương, có phần không đúng.

- Triệu Hoài ấy à, nó sáng giờ đau bụng. Có lẽ bây giờ đang ở trong bụi chuối nào đó, giải quyết nỗi buồn không chừng. Chuyện này ngươi cũng không thể gấp được, phải cho người khác một chút thời gian chứ!- Thầy Mạnh tìm cái cớ, lấp li3m cho quá.
- Thằng nhãi Triệu Hoài, rốt cuộc là chừng nào mới tới?- Thầy Mạnh nói nhỏ với Thanh Đạt.

- Chuyện này, e là có chút khó nói. Ba tuần nay, bóng dáng của hắn em còn không thấy, huống chi là người!- Thanh Đạt nhẹ đáp lời, càng làm cho thầy Mạnh thêm phần lo lắng.

- Thầy Mạnh, các ngươi đây là muốn chủ động nhận thua à? Nếu đã như vậy, thì nhanh lên một chút. Dù sao kết quả, cũng không khác là mấy!- Thầy Thắng nghe lén được, liền nhạo báng đối phương.

- Muốn bọn ta chủ động nhận thua, chỉ dựa vào mấy người bọn họ. Xứng sao? Âm thanh vang vọng, một thân ảnh lướt qua. Triệu Hoài theo đó xuất hiện trước mặt mọi người. Có điều là diện mạo của hắn. Có chút lấm lem, nếu không nói là te tua. Tóc tai thì bù xù, quần áo tả tơi so với ăn mày mà nói, không khác là mấy. Đã vậy trên tay, còn cầm một con gà nướng, mùi hương thơm phức.
Triệu Hoài cắn một miếng thịt lớn, tướng ăn trong cực kì luộm thuộm. Miệng thì nhai nhồm nhoàm, nước bọt b ắn ra tùm lum. Đã ba tuần trôi qua, đây là miếng thịt đầu tiên mà hắn ăn. Có chút không khỏi kích động, khuôn mặt tràn đầy tận hưởng.

Đổi lại là ánh mắt khinh bỉ đến từ mọi người. Họ cứ tưởng rằng, đây là tên ăn xin nào đến, chứ nào phải là Triệu Hoài. Chỉ trong ba tuần ngắn ngủi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lại biến đổi một con người nhanh chóng đến vậy. Hắn ta trước đây và bây giờ, hoàn toàn là hai người khác nhau. Khiến cho bọn họ, không khỏi thắc mắc.

- Lại là tạo hình mới à, trông cứ dơ dơ thế nào ấy? Tưởng ngươi lặn đi đâu, không ngờ lại chuẩn bị một màn này. Đúng là bất ngờ mà!- Thanh Đạt một bên nói nhỏ với Triệu Hoài.
- Ngươi thì biết cái quái gì, đây là thời trang đấy. Vài bữa nữa, nói không chừng quần áo ăn mày này lại trở thành mốt của giới trẻ thì sao?- Triệu Hoài ngay lập tức đáp lời, thậm chí còn có phần hãnh diện.

- Nếu người đã đến, tránh làm mất thì giờ. Chúng ta bắt đầu đi!- Thầy Mạnh lên tiếng, nhanh chóng kéo Triệu Hoài rời đi. Còn đứng đây thêm hồi lâu, thật sự là mất mặt chết đi được.

- Thầy chậm chút đã, gà nướng của em sắp rớt rồi đây này!- Triệu Hoài hét lớn.

- Triệu Hoài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sao em lại ra nông nổi này?- Thầy Mạnh nói nhỏ với hắn ta.

- Chuyện này dài lắm, lúc nào rảnh em sẽ kể thầy nghe. Còn bây giờ, vẫn nên là tập trung cho trận đấu thì hơn!- ánh mắt Triệu Hoài lập tức trở nên sắc bén.

Quần chiến diễn ra, quy tắc rất đơn giản. Hai đội mỗi bên năm người, cử ra một người thủ lĩnh. Người đó sẽ đeo một miếng vải nhỏ trên tay, bên nào lấy được miếng vải của đối phương, thì bên đó chiến thắng. Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, mọi cách đều được công nhận, thậm chí là bẫy hay ám khí đều cho phép sử dụng.

Miếng vải bên Học viện Long Cơ màu vàng, của Phi Phụng là màu đỏ. Nó không đơn thuần chỉ là một miếng vải nhỏ, trong đó còn chứa đựng danh dự của cả hai bên. Sau lần thất bại trước, đối phương hoàn toàn không can tâm. Vì thế lần này, bọn họ đều ra sức giành lấy chiến thắng. Rửa đi mối nhục cũng như thù hận lần trước.

Bắt đầu, địa điểm hai bên sẽ cách nhau 1km. Làm như vậy là để cho mười người bọn họ, có thời gian chuẩn bị. Thầy Mạnh cùng với thầy Thắng sẽ trở thành giám hộ cho cuộc thi lần này, âm thầm mà quan sát, tránh xảy ra tai nạn những không mong muốn.

Triệu Hoài sau khi thay đổi trang phục, liền trở về dáng vẻ bình thường. Hắn của bây giờ, khác xưa không ít. Thanh Đạt chỉ cần nhìn sơ qua một lượt, lập tức nhận ra điểm bất thường trong đó.

- Ngươi... thật sự là Triệu Hoài? Sao ta cảm thấy, có gì đó khang khác thì phải? Nhưng nhìn lại, cũng không có gì thay đổi. Rốt cuộc chuyện này là thế nào?- Thanh Đạt nghi hoặc mà đánh giá hắn ta một lượt.

- Chậc chậc, lại để cho ngươi nhìn ra. Anh đây đã không còn là anh của ngày hôm qua. Ta của bây giờ, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao ráo, cơ bắp cuồn cuộn. Đúng là đẹp trai hết phần thiên hạ mà!- Triệu Hoài mười phần tự tin mà nói.

- Đúng là có chút nhìn nhầm, ngươi vẫn ảo tưởng như xưa, không có gì thay đổi cả!- Thanh Đạt thở dài, thẳng thắn mà nói.

- Tên khốn nhà ngươi, dám trêu chọc ta!- thế là hai người bọn họ, cùng nhau giao lưu một chút. Ngay lúc Triệu Hoài động thủ, xung quanh Thanh Đạt liền lập tức xuất hiện một làn khí tức màu bạc.

- Ngươi... tấn cấp rồi, vậy mà trở thành cấp 3 sơ cấp. Hay lắm, còn nhanh hơn cả ta!- Triệu Hoài hét lớn, có chút vui mừng.

- Ngon, thì nhào vô kiếm ăn! Có cần ta chấp ngươi một tay hay không?- Thanh Đạt thái độ tràn ngập tự tin.

- Ngươi khinh ai thì được, nhưng khinh ta thì sai người rồi. Tiếp chiêu!- Kim thương xuất hiện, Triệu Hoài ngay lập tức ra tay tấn công.

Hai bọn họ, trước khi đánh với kẻ địch. Liền muốn so chiêu với nhau, xem những ngày qua, đối phương rốt cuộc đã mạnh lên bao nhiêu. Trong lần bế quan này, ai mới là người có thành quả lớn hơn.

Chỉ thấy, Triệu Hoài lướt nhanh như cơn gió, một thương quét ngang. Tốc độ ra đòn, không chỉ nhanh mà còn cực kì chuẩn sát. Thanh Đạt cũng không kém, bật nhảy lên không tránh né, lại xoay người tung ra một cước đáp trả.

Triệu Hoài đưa thương chặn lấy, một cước này của đối phương, uy lực không hề yếu. Hắn ta ngay lập tức, một thương đâm tới, hướng thẳng ngực mà đánh. Thanh Đạt đưa mắt quan sát, liền lợi dụng mũi thương làm điểm tựa. Nhẹ nhàng mà né, lách sang một bên, ra cước đá mạnh.

Nhận ra đòn đánh của đối phương, Triệu Hoài đưa tay đỡ lấy. Xoay người ra đòn, trả lại một cước cho đối thủ. Thanh Đạt đưa tay chặn lại, nào ngờ đòn đó lại có thể đẩy lùi hắn ta về sau.

- Thế nào? Có phải là anh đây, mạnh hơn chú không?- Triệu Hoài đắc ý mà nói.

- Cái này không tính, chúng ta đấu tiếp!- Thanh Đạt ngay lập tức xông lên.

- Hai người các ngươi, còn muốn đánh đến bao giờ? Bộ rảnh lắm sao? Còn không mau qua đây, bàn bạc đối sách!- Thị Thu lên tiếng, cắt ngang cuộc so tài của hai người bọn họ.

- Biết rồi, tới liền đây!- Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt, đồng thanh mà đáp. Trận đấu của hai người bọn họ còn chưa kịp nóng người, cứ thế mà dừng.

Tổ hợp năm người bao gồm: Văn Thành, Thị Thu, Thanh Hằng, Thanh Đạt và cuối cùng là Triệu Hoài. Người thủ lĩnh lần này do Văn Thành đảm nhận. Vì trong năm người bọn họ, chỉ có hắn ta là tấn công tầm xa. Nếu như đánh không lại, còn có thể rút lui chiến lược.

Thông qua lần đối chiến trước đây, bọn họ sơ bộ đã biết được thực lực của đối thủ. Bây giờ cần nhất, vẫn là một kế hoạch cụ thể. Trận này, Học viện Long Cơ quyết tâm giành lấy chiến thắng trước đối phương.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện