Chương 104: Thăm dò đối thủ

Năm người tập hợp lại, bàn bạc chiến lược. Cũng như đối sách để tìm ra cách tác chiến tốt nhất. Có câu:" Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!" Vậy nên, bây giờ cần nhất là một người đi thăm dò kẻ địch.

- Trong số chúng ta, ai sẽ là người đi đây?- Triệu Hoài nghi hoặc mà lên tiếng.

Đổi lại là tám con mắt nhìn thẳng vào hắn, bốn người bọn họ lại nở ra nụ cười gian xảo. Khuôn mặt có phần thoả mãn mà nhìn về Triệu Hoài. Trong lòng bọn họ, đã có đáp án của riêng mình. Người phù hợp nhất, không cần nói ra, họ đã biết là ai.

- Ta biết là ta đẹp trai, nhưng các ngươi đâu cần nhìn ta bằng ánh mắt thèm thuồng đó!- Triệu Hoài nhận ra có chuyện không lành, liền tìm cách phó thác.

- Bớt xàm lại đi, hơn ai hết ngươi phải hiểu vấn đề ở đây là gì. Còn không tự giác, hay là muốn bọn ta ép buộc!- Thanh Đạt lên tiếng, ẩn ý mà nói ra suy nghĩ của mình.
- Để cho công bằng, chúng ta vẫn là bỏ phiếu thì hơn. Ai chọn Triệu Hoài, thì giơ tay lên!- Văn Thành cất lời.

Theo đó, năm cánh tay được đưa lên cao. Ngoại trừ Triệu Hoài, bốn người còn lại đều đồng lòng nhất trí. Riêng Thanh Đạt không cần phải nói, hắn ta giơ lên cả hai cánh tay. Miệng cười thoả mãn, trên khuôn mặt lộ rõ niềm vui.

- Cái đồ khốn nạn nhà ngươi, dám bán đứng ta!- Triệu Hoài mắng mỏ Thanh Đạt.

- Bán đứng hay bán nằm thì kệ nó. Việc mà ngươi quan tâm bây giờ, là tìm cách điều tra đối phương đang làm gì đi!- Thanh Đạt ngay lập tức phản bác.

- Việc nguy hiểm như thế này, các ngươi lại muốn ta đâm đầu vào chỗ chết. Rốt cuộc là có lương tâm không vậy!- Triệu Hoài liền kể khổ.

- Ai lại không biết khả năng cắn trộm của nhà ngươi. Một thân cướp bóc, lại rình lén người khác. Chuyện này, không phải ngươi là nhất hay sao?- Văn Thành một bên lên tiếng, thêm phần ép buộc.
- Ngươi đang khen ta hay rủa ta thế, cái thằng đánh thua người ta này. Nhục thế chứ lị!- Triệu Hoài đáp lời, không quên chăm chọc đối phương.

Chưa đánh với người ta, nội bộ đã có phần lục đυ.c. Giữa năm người bọn họ, trước đây có không ít thù hằn. Một lời muốn xoá hết, tất nhiên là không thể nào. Chỉ là bây giờ, kẻ thù trước mắt, bọn họ phải đồng lòng đánh địch trước đã.

Nhìn về tình hình bây giờ, đã có chút căng thẳng. Không còn cách nào khác, Thanh Đạt liền ra mặt. Đem bầu không khí hoà hoãn đi một ít. Chỉ có thể, đuổi Triệu Hoài đi mà thôi.

- Được rồi, được rồi. Triệu Hoài, ngươi đi đi. Ta ở đây, chờ đợi tin tốt của ngươi!- Thanh Đạt liền dùng tay, xua đuổi hắn ta.

Đã không còn có lựa chọn, Triệu Hoài chỉ có thể phục tùng số đông. Việc bây giờ cần làm nhất, vẫn là đối phó kẻ địch, không phải đánh với người mình. Mặc dù hắn có chút không muốn, nhưng cũng đành nuốt vào trong.
- Ai biểu ta là người đại nhân đại lượng, nên không hơi đâu mà chấp với mấy người các ngươi!- lời nói vừa dứt, thân ảnh của Triệu Hoài theo đó biến mất.

Trở lại đám người của Học viện Phi Phụng. Năm người bao gồm: Nguyễn Khiêm, Vũ Phi, Vũ Văn Không, Bảo Ngọc và cuối cùng là Phan Hải. Người thủ lĩnh của bọn họ, do Phan Hải đảm nhiệm.

Trải qua lần đối chiến trước, lại nhận về kết cục thua cuộc. Trong lòng của những thiên tài đến từ Học viện Phi Phụng này, nào có chút cam tâm. Vì thế lần này, bọn họ càng thêm phần quyết tâm giành lấy chiến thắng. Tìm về danh dự cho bản thân.

- Trận chiến lần trước chúng ta đã thua, đều là do sơ ý nhất thời. Lần này đổi lại, các ngươi đều phải nghiêm túc ứng chiến cho ta. Không thể để thua nữa được nữa, nếu không làm sao mà ăn nói với học viện- Phan Hải cất tiếng, mỗi lời nói đều là chứa đựng uy nghiêm.

- Anh Hải yên tâm, trước đó là do ta bất cẩn. Nên mới để tên đó giành lấy chiến thắng, còn để ta gặp được hắn. Nhất định trả lại mối thù khi xưa!- Vũ Phi lời nói hào hùng không kém, hắn ta vẫn còn cay cú vì việc thua Thanh Đạt.

- Đúng vậy, để ta gặp lại tên khốn nạn kia. Sẽ đánh hắn tới mức, tan xương nát thịt!- Vũ Văn Không cũng thế, thù hận đã kết với Triệu Hoài, muốn một lần trả hết.

- Nhất là tên đốn mạt đó, dám trêu chọc lấy ta. Không rút da lột xương hắn, khó mà hả được cơn giận trong lòng!- Bảo Ngọc nghiến răng mà nói, biểu thị tức giận đến cực điểm. Lần trước bị Triệu Hoài trêu đùa, cô ta vẫn còn nhớ như in.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao nhìn các ngươi. Người nào người nấy, đều tức giận thế kia?- Nguyễn Khiêm ngơ ngác không hiểu chuyện gì, bởi vì hắn ta bị loại khá sớm. Những việc sau đó, hoàn toàn không biết tới.

Khí thế của đối phương, trong phút chốc gia tăng chóng mặt, cao tận mây xanh, nhất là hận ý. Mà Triệu Hoài từ xa trong thấy một màn này, không khỏi ngao ngán. Xem ra trận chiến tiếp theo giữa mấy người bọn họ, khó nhằn rồi đây.

- Chậc, hăng hái thế kia, không biết có làm gì được hay không đây?- Triệu Hoài dựa vào kĩ thuật ẩn nấp của mình, ở nơi xa mà rình lén, không là quan sát mới đúng. Có Phan Hải ở đó, hắn ta nào dám tới gần.

Đối phương càng trò chuyện, lại càng đi gần đến hắn. Triệu Hoài liền bất động, không dám nhúc nhích, tránh để kẻ địch phát hiện. Hơi thở từng nhịp chậm rãi, đem bản thân hoà mình hoàn toàn vào thiên nhiên.

- Các ngươi nói xem, bây giờ bọn họ đang làm gì?- Vũ Phi lên tiếng.

- Chắc là đang ở nơi nào, thảo luận về chúng ta!- Bảo Ngọc đáp lời.

- Đám người kia thì ta không biết, nhưng tên mà cô ghét nhất. Thì đang ở đây!- Phan Hải nói ra lời này, Triệu Hoài liền cảm thấy sắp có chuyện không lành xảy ra.

Lời vừa nói dứt, một gậy từ trên trời theo đó đánh xuống. Nếu không phải Triệu Hoài nhanh nhẹn tráng né, thì người đã nát như tương. Đưa mắt nhìn quanh, bản thân lại bị đám người bọn họ bao vây.

- Ngươi cũng to gan thật đấy, còn dám đến tận đây!- Phan Hải lên tiếng, không khỏi ngạo mạn.

( Đã trốn kĩ đến vậy, lại còn bị phát hiện ra. Thiên phú đặc thù của tên này, đúng là không thể xem thường!) Triệu Hoài trầm ngâm mà nghĩ.

- Ta đến đây, chỉ là muốn hỏi mấy người các ngươi, dạo này có khỏe hay không? Nay lại nhìn thấy, mọi người đều sức lực tràn đầy, khí thế mạnh mẽ. Biết chắc là không có bệnh gì. Nếu đã như vậy, ta cáo lui trước đây!- Triệu Hoài cười cười mà nói, thái độ thiện ý.

- Đi đâu, đã đến được đây rồi. Thì ở lại chơi một chút, sao lại gấp gáp rời đi thế kia?- Vũ Phi đưa côn chặn Triệu Hoài lại.

- Nhà ta còn có việc, nên rời đi trước ấy mà. Mấy người các ngươi, cứ ở lại từ từ mà chơi, không cần quan tâm tới ta làm gì!- Triệu Hoài nhẹ nhàng đáp lời.

- Còn muốn già mồm!- Bảo Ngọc không chờ được nữa, một roi đánh tới.

Triệu Hoài xoay người tránh né, đưa mắt quan sát một lượt, nhằm tìm cơ hội thoát thân. Đòn này vừa tránh, một đòn khác lại tới. Vũ Phi ra côn tấn công, nhanh nhẹn dứt khoát mà đánh.

Đưa tay đỡ lấy, Triệu Hoài lại bị đẩy lùi về sau, sức mạnh đối phương là không thể xem thường. Đưa mắt nhìn tới, ám tiễn b ắn ra, xé gió mà đi. Hắn ta chỉ có thể, tiếp tục lùi người né tránh.

- Từ từ thôi, làm gì gấp gáp thế. Đây là muốn gϊếŧ ta à? Chúng ta cũng đâu có thù oán gì lớn, đâu cần phải ra tay nặng vậy!- Triệu Hoài hét lớn trong vô vọng.

- Không thù không oán, nói nghe hay ấy nhỉ? Tên khốn nhà ngươi, còn có gan mà nói câu này!- Bảo Ngọc tức giận hét lớn.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện