Chương 63: Ai mới là ác tặc thật sự? Theo sau đó, cả nhóm người bọn họ. Liền tấn công Triệu Hoài, một mình hắn đối chiến với rất nhiều người. Một trong số đó, liền bắt pháo hoa lên trời. Thông báo tin tức cho những người còn lại.

Triệu Hoài dưới sự vây công, mạnh mẽ đánh trả. Lưỡi kiếm sắc bén, như gió mà đi qua trước mặt hắn ta. Nhẹ nhàng phá giải, bật nhảy lên cao. Kim thương xuất hiện, hắn ta xoay một vòng tròn. Kéo dài khoảng cách với mọi người xung quanh.

- Các ngươi đây là, muốn tấn công đồng học?- Triệu Hoài lên tiếng chất vấn.

- Ác tặc như ngươi, đáng bị trừng trị!- Một trong số họ, mạnh miệng mà nói.

- Các ngươi mở miệng là ác tặc này, ác tặc nọ. Vậy bằng chứng đâu?- Triệu Hoài mỉm cười ranh mãnh. Bởi vì hắn biết, đối phương hoàn toàn không có bằng chứng. Danh xưng ác tặc này của hắn, là do Thanh Đạt nói ra. Bây giờ người không có ở đây, lấy gì mà buộc tội hắn.
- Bằng chứng... Bằng chứng, ác tặc không phải đã thừa nhận ngươi là đồng bọn với hắn ta sao?- Người kia, lời này có chút lúng túng.

- Chỉ dựa vào lời nói một phía, ngươi lại quy chụp lên đầu ta tội danh ác tặc. Có tin là ta khiếu nại ngươi với học viện hay không?- Triệu Hoài lời lẽ hùng hồn, đem đối phương đến cứng cả họng.

- Ngươi... ngươi...

Lúc này, Văn Thành đi đến, theo đó còn có Thanh Hằng, Thị Thu. Bọn người đông thế mạnh, bao vây một vòng tròn lớn xung quanh Triệu Hoài. Mà hắn ta, lại ung dung đứng giữa, như thể không có chuyện gì. Vì đơn giản Triệu Hoài biết rằng, không có chứng cứ cụ thể, giữa chốn đông người thế này, bọn họ nào dám ra tay làm càn.

- Triệu Hoài, tới giờ này ngươi vẫn còn muốn ngụy biện!- Văn Thành lên tiếng.

- Đây không phải Văn Thành đó sao? Người muốn ép ta nhận tội, mà không ngừng ngại ra tay với đồng học. Đúng là tấm gương tốt để mọi người noi theo?- Triệu Hoài lời nói, có phần mỉa mai.
- Ngươi đây là vu khống anh ta?- Thị Thu lên tiếng.

- Vu khống? Các người nhìn kĩ đi, trên người ta có phải là vết thương chi chít hay không?- Triệu Hoài một hơi cởϊ áσ, lộ ra trước ngực, toàn là vết thương.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều tró mắt mà nhìn. Triệu Hoài lại làm biểu cảm đáng thương, nước mắt tự nhiên mà chảy ra. Thu lấy lòng thương hại của mọi người, ai nhìn đều lộ ra một chút xót thương.

Nhưng Triệu Hoài không ngờ tới, theo hành động cởϊ áσ của hắn. Lại có một mảnh vải nhỏ theo đó rơi xuống, có người nhận ra thứ đồ đó.

- Đó... hình như là nội y?- Một người con gái đứng trong đám đông lên tiếng.

Triệu Hoài nghe được lời này, nhìn vội xuống đất.( Cái thứ đồ chết tiệt này, sao lại ở trên người ta?) Hắn ta thắc mắc, nhưng đây không phải là lúc. Tại thời điểm này, Triệu Hoài phải bộc lộ khả năng diễn xuất thượng thừa của mình.
Chỉ thấy, Triệu Hoài nhẹ nhàng cầm miếng vải nhỏ lên. Cười không thành tiếng, hắn ta không biết phải xử lí ra sao với cái thứ này. Bỗng nhiên một ý tưởng xẹt qua, Triệu Hoài thuần thục đeo nó lên miệng. Thản nhiên mà nói:

- Nội y cái quái gì? Đây là khẩu trang kiểu mới, được ta phát minh ra. Không biết thì ngậm mồm lại, đừng phát biểu linh tinh!- Triệu Hoài khí thế, nhìn không ra một chút liêm sỉ nào.

Đám đông từ cặp mắt xót thương, chuyển sang ánh mắt khinh thường chỉ trong một khung cảnh. Đây là muốn xem tất cả là đồ ngu mà lừa. Dân chúng phẫn nộ, ác cảm gia tăng trong thoáng chốc.

- Hay lắm, cái đồ vô lại nhà ngươi, nói dối trắng trợn như thế lại không chớp mắt lấy một cái!

- Gì, các người nói gì ta nghe không hiểu?- Triệu Hoài bắt đầu giả ngốc, việc này có chết, hắn cũng không nhận.

- Đừng nói nhiều nữa, ra tay!- Văn Thành hạ lệnh.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều ngầm hiểu. Những chuyện ác trước đây là do ai làm, ác tặc thật sự là ai? Không còn nghi ngờ gì nữa, hung thủ đang đứng trước mặt. Bọn họ ra tay, vừa mạnh vừa dứt khoát. Muốn đem hắn ta, đánh đến mức nhìn không ra, trả mối thù lâu nay.

Triệu Hoài ban đầu, muốn câu kéo thời gian. Chỉ đợi đến khi cuộc thi kết thúc, bản thân sẽ an toàn. Nào ngờ, gặp phải Thanh Đạt, nên mới diễn ra tình cảnh này. Theo đó, đành ra sức chống trả.

Thị Thu, Thanh Hằng liên tục xuất kiếm. Mỗi đường gương lưỡi kiếm đều nhắm vào thế yếu của Triệu Hoài mà tấn công. Hai người hai hướng, hắn ta khó khăn mà chống trả.

- Triệu Hoài, chịu chết đi!- Thị Thu lớn tiếng nói.

Thanh Hằng đối với hắn ta bây giờ, chỉ toàn thù hận. Hắn hết lần này tới lần khác, đều đem cô ta, lừa qua một lượt. Vốn dĩ, cảm tình ban đầu rất tốt, nay lại như kẻ thù không đội trời chung.

Kim thương xuất kích, khó khăn chống đỡ. Uy lực thương mà hắn đánh ra, không thể xem thường. Đáng tiếc, đối phương lại đông người, sức lực của hắn cũng như muối bỏ bể. Không đáng nhắc tới, còn tiếp tục kéo dại, bản thân chính là người chịu thiệt.

Một phi đao bay tới, Triệu Hoài nhanh nhạy đánh bay. Lại theo đó, là những phi đao khác. Văn Thành bên ngoài, công kích từ xa, đem hắn làm bia sống mà phi. Triệu Hoài cùng không phải thế yếu, đều cẩn thận tránh né.

- Còn ai nữa, thì bay hết vào đây!- Triệu Hoài hét lớn, gia tăng khí thế.

- Còn mạnh miệng, đúng là không biết sống chết!- Thị Thu đáp trả.

Trận chiến này, lấy mạng nhau thì không được, dù sao vẫn tuân theo quy tắc của học viện. Nhưng không nói đến việc bị thương nặng hay nhẹ. Nằm viện mấy tháng, chắc cũng xem là được.

Đây được xem là trận quần đấu đầu tiên của học viện Long Cơ, trong cuộc thi săn từ trước tới nay. Thu không ánh nhìn của người quan sát, bọn họ tất nhiên là phải đảm bảo an toàn cho từng học viện.

Giữa vòng vây, Triệu Hoài khó khăn chống trả. Hắn đánh lui không ít người, nhưng đối phương dân số lại đông. Một chút người đó, không thấm vào đâu. Hắn ta bắt đầu th ở dốc, đã có dấu hiệu của việc xuống sức.

Trận chiến bên này, thu hút không ít học viên khác vây xem. Dù sao cũng là chuyện lớn, nên người hóng hớt rất đông. Trong đó còn có Liên Hoa, nàng muốn tiến lên giúp đỡ Triệu Hoài, nhưng có một bàn tay giữ nàng lại.

- Đây là chuyện riêng của Triệu Hoài, để hắn ta tự mình giải quyết!- Thanh Đạt lên tiếng, hắn giờ đã trở dáng vẻ bình thường.

- Nhưng... Triệu Hoài, thực sự sẽ không sao chứ?- Liên Hoa lo lắng hỏi.

- Yên tâm đi, Triệu Hoài sẽ không sao đâu!( Hắn có sao hay không, chuyện này phải xem ông trời chiếu cố hắn thế nào đã? Còn về trước mắt, ta thấy hắn sắp mất nửa cái mạng rồi!) Thanh Đạt sắc mặt điền nhiên mà đáp.

- Bạn học à, ngươi không sao chứ?- Liên Hoa nhìn sang Thanh Đạt, lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Ta...

Thanh Đạt lúc này, mép sùi bọt trắng, miệng thì sưng tấy cả lên. Hai mắt hoá trắng, biểu hiện trúng độc hiện rõ lên trên khuôn mặt.

- Tất nhiên là... không sao... rồi!- Thanh Đạt tự tin mà nói. Vừa dứt lời, đã ngã gục xuống đất. Hai mắt trợn trắng, miệng thở ra từng tiếng hóp hóp.

- Thanh Đạt, ngươi đây là bị gì thế?- Liên Hoa hét lớn.

- Đã nói là không sao rồi, cần gì hét lớn đến vậy, hóp hóp!- Thanh Đạt khó khăn mà nói từng tiếng, hắn sắp không xong rồi. Nhưng vì sĩ diện, phải cố.

Trở lại trận chiến bên này, Triệu Hoài trong lúc quần chiến. Đã đánh gục không ít người, hắn tấn công vào điểm yếu, khiến đối phương khó mà chống đỡ. Theo đó mà sức chiến đấu hai bên giảm dần.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện