Chương 64: So đo

Dưới sự vây công của Thị Thu, Thanh Hằng, Văn Thành ba người bọn họ. Trải qua thời gian dài, Triệu Hoài lại có thể cầm cự. Liền nhận tán thưởng của Thầy Mạnh cách đó không xa, âm thầm quan sát.

- Thằng nhóc này, xem ra không tệ. Có thể bỏ chút thời gian, bồi dưỡng xem sao?- Thầy Mạnh khuôn mặt có chút hài lòng.

Thầy Thông kế bên, cũng thêm lời vào:" Thằng nhóc đó gây ra hoạ lớn đến thế, ngươi còn muốn thu dưỡng?"

- Thì sao chứ, tuổi trẻ ấy mà, phải điên cuồng một chút. Năm đó ta và ngươi, không phải cũng như vậy sao?- Thầy Mạnh lời này, có chút trầm ngâm.

- Đều là chuyện đã qua, đừng nhắc lại vẫn là tốt hơn! Trở lại trận chiến bên này, Triệu Hoài mặc dù đánh ngang cơ đối thủ. Nhưng sức lực duy trì không lâu, dần dần rơi vào thế yếu. Bắt đầu có dấu hiệu th ở dốc, tay chân kiệt sức đi hẳn.
Một kiếm đi qua, Thanh Hằng thi triển kĩ năng: Nguyệt quang tử cực kiếm pháp. Ảo diệu không thôi, tầm mắt Triệu Hoài theo không kịp. Lại thêm, Thị Thu bên cạnh, múa kiếm liên hồi vào người hắn.

Triệu Hoài vô tình trúng kiếm, trên người xuất hiện vết thương. Hắn đành thi triển kĩ năng: Long ngạo liên hoàn kích, đem không gian hoạt động, nới ra một vòng lớn. Còn để bọn họ tiếp tục ép công, thì Triệu Hoài thực sự trụ không nổi nữa.

- Chúng ta giao lưu đến đây là được, ngày khác nếu rảnh, cùng nhau đàm đạo võ thuật không phải hay hơn sao?- Triệu Hoài mở lời, câu kéo thời gian nghỉ ngơi.

- Ai muốn đàm đạo với ngươi, chịu chết đi!- Thị Thu xuất kiếm đánh tới.

( Hồi phục chưa được bao nhiêu, cứ đánh thế này có vẻ không ổn. Còn hàng, chắc chắn bị đánh tới thảm. Bây giờ không thảm sao? Vậy thì đầu hàng!) Triệu Hoài một hơi suy nghĩ, đã tìm ra giải pháp.
Chỉ thấy, hắn ta buông thương. Hai tay để cao lên đầu, trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Nhân cơ hội này, Triệu Hoài thi triển kĩ năng: Cốt long trảo, đánh bay kiếm trong tay Thị Thu. Hoàn toàn khống chế cô ta, ánh mắt lộ ra vẻ tàn ác.

Nhìn về tình cảnh này, mọi người đều không dám ra tay làm loạn. Ai nấy đều cẩn thận, bao vây xung quanh hắn ta. Từ thế tấn công, chuyển về phòng thủ trong phút chốc.

- Triệu Hoài, ngươi đây muốn làm gì?- Văn Thành lên tiếng.

- Muốn làm gì, ta đây là hỏi các ngươi mới phải. Rốt cuộc là như thế nào, mới chịu dừng tay?- Triệu Hoài khống chế con tin, hắn còn sợ ai dám ra tay làm ẩu.

- Ác tặc nhà ngươi, lại còn muốn hại người?- Trần Khánh xuất hiện.

- Ác tặc, là ta hay ngươi? Không ngờ vì muốn hại ta, các ngươi lại làm đến mức độ như vậy?- Triệu Hoài đây là muốn, kéo tất cả cùng nhau xuống nước. Nếu thoát không được, vậy thì ôm nhau chết chung.
- Ngươi đây là đổi trắng thay đen, muốn hãm hại anh ta!- Thị Thu lên tiếng.

- Không ai dạy cô, làm con tin thì tốt nhất là ngậm cái mồm mình lại. Nói nhiều thế làm gì, muốn chết à?- Triệu Hoài siết chặt tay lại, cho cô ta trải nghiệm một chút cảm giác đau đớn.

- Triệu Hoài, ngươi dám...

- Ta dám hay không, thì ngươi làm gì được ta?- Triệu Hoài, hắn ta đây là đưa ra lời thách thức.

- Triệu Hoài, bình tĩnh lại một chút. Chuyện này ắt hẳn có nguyên nhân, ngươi thả Thị Thu ra trước. Chúng ta cùng nhau nói chuyện!- Thanh Hằng lên tiếng, làm dịu lại bầu không khí.

- Đúng rồi, thả ra. Sau đó các ngươi lại tiếp tục vây đánh một mình ta. Có phải hay không?- Triệu Hoài lớn tiếng chất vấn.

- Cẩn thận!- Một âm thanh lớn phát ra.

Triệu Hoài nghe được lời này, dự cảm không lành. Lập tức buông tay Thị Thu, xoay người về sau. Quả nhiên, có người ra tay đánh lén. Hắn liền tấn công trước lấy lợi thế, thu phục thành công đối phương. Ra tay khống chế, thay thế con tin hoàn hảo trong một động tác duy nhất.

Một màn này của Triệu Hoài, như nước chảy mây trôi. Động tác thuần thục, ánh mắt có phần kiên định. Đây như thể là việc quen tay hay làm, không chút sai sót.

- Ra tay đánh lén từ phía sau, đây là quả thật là biện pháp tốt. Nhưng lại không quan tâm đ ến tính mạng con tin. Nếu không phải ta, ngươi đây là trực tiếp làm hại đến tính mạng người khác, hiểu không?- Triệu Hoài giáo huấn đối phương.

Sau đó, thì thả người ra. Con tin này, không có trọng lượng. Giữ trong tay, không có lợi ích, thậm chí còn làm hình tượng của bản thân xấu đi trong mắt mọi người. Thả ra thì hơn, thể hiện tấm lòng nhân đức của bản thân. Cái gọi là thu phục nhân tâm, chỉ cần một khoảnh khắc là được.

- Chúng ta hiện tại, nói chuyện được chưa?- Triệu Hoài mở lời.

- Nói, nói cái bíp nhà ngươi!- Chi lên tiếng.

- Wa, con gái mà mỏ hỗn thế. Muốn đánh thì xin mời!- Triệu Hoài mạnh mẽ đáp trả, hắn bây giờ hồi phục không ít thể lực. Muốn nhân cơ hội loạn chiến, tìm đường thoát thân không phải là khó.

Đang lúc, Chi định lên tấn công, Thanh Hằng lại ra tay ngăn cản. Cô ta lúc này, nhìn về hành động ban nãy của Triệu Hoài, mơ hồ cảm nhận trong đây có ẩn tình.

- Triệu Hoài, rốt cuộc chuyện này là thế nào?- Thanh Hằng cất tiếng.

- Ta nói, ta bị oan. Các người tin không?- Triệu Hoài thản nhiên mà nói, bày ra tư thế hiên ngang, cây ngay không sợ chết đứng.

- Nói cái quái gì chứ, đánh đi!- Thanh Đạt bên ngoài, thêm mắm dặm muối.

( Tên khốn Thanh Đạt này, quả nhiên mọi chuyện đều là do ngươi gây ra. Đợi có cơ hội, chỉnh ngươi tới chết mới được!) Triệu Hoài đem chuyện này, nhớ kĩ trong lòng. Sau này tìm cơ hội mà trả thù.

- Vậy... ngươi có bằng chứng hay không?- Thanh Hằng nói tiếp.

- Bằng chứng à...- Triệu Hoài rơi vào suy nghĩ, sau đó mỉm cười- Ác tặc ra tay với mọi người, cướp không ít điểm. Thiết nghĩ, điểm số của hắn ta rất cao mới phải. Còn ta, chỉ hơn 100 điểm, làm sao có thể là ác tặc? Không tin các người có thể kiểm tra!

- Chuyện này... Văn Thành, ngươi nghĩ thế nào?- Thanh Hằng ưu tư, cô không biết giải quyết thế nào cho hợp lí.

( Để cho ngươi chối tội, không phải tất cả mọi chuyện đều do một mình ta gánh lấy hay sao?) Văn Thành rơi vào trầm tư. Hắn biết rằng thủ phạm của tất cả mọi chuyện là Triệu Hoài. Nhưng đáng tiếc, lại không có bằng chứng cụ thể. Chuyện này, xử lí không khéo, bản thân lại là người gánh lấy hậu quả. Sau một lúc lâu trầm mặc, Văn Thành nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường.

- Ác tặc, có lẽ là thử thách mà học viện đề ra cho chúng ta. Mọi việc e là sắp xếp của họ, nhằm thử thách khả năng của từng người. Xảy ra chuyện lần này, mục đích là rèn luyện tâm cảnh của mỗi người!- Thế là, chậu nước bẩn này, đều đổ lên đầu học viện.

Tội trạng này, đổ lên mình Triệu Hoài là hoàn toàn không thể nào. Còn bản thân Văn Thành cũng không thể gánh. Tất nhiên, chuyện này phải có người gánh lấy. Đối tượng tốt nhất, không phải là học viện hay sao? Chỉ cần, nói đây là thử thách học viện đặt ra. Lại thêm uy tín của Văn Thành cộng vào. Chuyện này, có thể tạm thời giải quyết.

- Học viện làm thế đều có nguyên do. Chúng ta lại nghi ngờ lẫn nhau, e là phụ lại sự kì vọng mà học viện đặt ra. Vì thế, chúng ta cần đoàn kết lại, mới có thể đối chiến yêu ma...- Sau đó, là một màn diễn thuyết hùng hồn của Văn Thành.

Hắn nói đến nổi, tất cả mọi người đều tin là thật. Liền hùa theo hắn , hô vang khẩu hiệu:

- Đoàn kết! Quyết chiến yêu ma! Bảo vệ nhân loại!- Âm thanh đó, vang vọng khu rừng. Mọi người đều hòa cùng nhịp đập, tất cả như là một chỉnh thể thống nhất.

( Wow, kĩ năng tẩy não trắng trợn thế này. Không phải ai cũng làm được, là ta có chút coi thường ngươi, Văn Thành!) Triệu Hoài vỗ tay tán thưởng, một màn này hắn làm rất khá.

Sau đó, liền truy lùng Thanh Đạt trong đám đông, nhất định phải dạy dỗ hắn ta một bài học thích đáng mới được." Tên khốn khϊếp nhà ngươi, đừng hòng chạy!"

Tiếng chuông vang vọng từ xa, âm thanh đó báo hiệu kết thúc cuộc thi săn lần này.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện