Vài ngày sau, Lương Việt Hưng tỉnh lại trong túp lều, đôi mắt mờ mờ ảo ảo nhìn xung quanh cái khu vực xa lạ, không còn thấy bóng dáng người cha đầy đặn của mình, thay vào đó là một người lớn hơn hắn vài tuổi, mặt đăm chiêu suy nghĩ với bàn cờ trước mặt, đối diện hắn là một người khác tuổi trung niên, mỉm cười hài hòa nhìn.

Trung niên kia như cảm thấy gì đó, quay ánh mắt sang nhìn thì thấy Lương Việt Hưng tỉnh lại, cũng không còn đánh cờ, mà để hai chồng sách nhỏ tới gần mắt hắn, nói:
  • Tiểu điệt, ngươi tỉnh rồi. Ta giới thiệu với ngươi một chút, ta là đệ đệ mẫu thân ngươi, Sở Hành Đoan có thể gọi ta là Đoan thúc. Đây là biểu ca của ngươi, Sở Mạnh.


Sở Hành Đoan giới thiệu bản thân xong cũng đưa tay về phía Sở Mạnh giới thiệu sơ qua làm Sở Mạnh sực tỉnh trong trầm tư nhìn hắn cười cười. Lương Việt Hưng nhìn hai người cười lại, đầu óc còn có chút khó hiểu do mới khởi động lại, chỉ vài giây sau hắn nhớ tới thân phận của mẫu thân là người Sở gia, liền hiểu hai người này, đồng thời cũng biết đây là Táng Địa cốc.

Nghĩ tới mẫu thân cùng phụ thân không có ở đây, Lương Việt Hưng hốt hoảng hỏi hai người:
  • Đoan thúc, Mạnh ca hai người có thấy phụ mẫu ta đâu không? Bọn họ có tới được đây không? Bọn họ đi đâu rồi?


Ba câu hỏi liên tiếp đặt ra khiến Sở Mạnh cùng Sở Hành Đoan hai mặt nhìn nhau, không biết trả lời thế nào, Sở Hành Đoan đành bịa ra một loại lý do che giấu:
  • Mẫu thân ngươi trong lúc nguy nan đã gặp được một lão ăn mày mà nàng từng cho một bữa cơm thu nhận làm đệ tử, mà phụ thân ngươi muốn đi theo cùng nhưng mẫu thân ngươi kiên quyết đem Đấu Thiên hắn ở lại với ngươi, đồng thời truy binh cũng đã bị ta bọn ta đánh hạ.


Sở Mạnh nghe thấy Sở Hành Đoan nói như vậy lập tức phụ họa theo:
  • Đúng! Đúng… Đấu Thiên cô trượng muốn đi cùng cô cô nhưng không được nên cô trượng ở lại với chúng ta, giờ đang vào rừng với liệp đội săn bắt thú rồi. Tiết trời đông tuyết rơi thất thường, có thể đêm nay sẽ rơi xuống ảnh hưởng đến tiến trình săn bắt mà bị kẹt lại trong hang động một đoạn thời gian.


Lương Việt Hưng nghe hai người nói cũng có chút tin tưởng, nghĩ tới mẫu thân hiền lành ôn nhu thấy người gặp nạn là giúp đỡ, gật gật cái đầu xem như đã hiểu tại sao bị truy đuổi mà còn sống.

Lương Việt Hưng định chống người ngồi dậy nhưng bất ngờ cảm thấy bản thân thiếu mất một cánh tay trái, khuôn mặt trầm xuống xám xịt, tâm trạng có chút mất mát lẫn phẫn nộ, đôi mắt đượm buồn nhìn hai người họ Sở.

Sở Hành Đoan thở dài, bản thân hắn là người kiến nghị đoạn tay của hắn nên cũng phải nói thật cho hắn biết về loại độc đó cũng như tác hại:
  • Bọn ta cũng là bất đắc dĩ, bản thân ngươi bị trúng một loại độc lạ mà Độc gia mới nghiên cứu gần đây, rất khó có thể tìm phương pháp hóa giải vô hại. Độc này có thể làm người dính phải đạt đến cảnh giới nhất định sẽ trở thành khôi lỗi nghe lời Độc gia, trở thành một quân bài gián điệp đặc biệt có thể phản bội giết thân nhân bất cứu lúc nào.


Sở Hành Đoan như không muốn nói thêm để Sở Mạnh nói tiếp:
  • Thậm chí nó còn ẩn sâu trong kinh mạch, khí hải, thức hải cùng chính cơ thể ngươi. Chúng ta đã lấy toàn bộ độc trong cơ thể ngươi ra nhưng không thể lấy trong kinh mạch. Vì vậy chỉ có thể đoạn một tay của ngươi, biến ngươi thành phế nhân, ngay cả phụ thân ngươi cũng chứng kiến việc này.


Sở Mạnh nói xong nhìn về phía Lương Việt Hưng thì thấy hắn hốt hoảng liền đoán được đôi chút. Trong tâm trí Việt Hưng lúc này chỉ còn lại một dòng suy nghĩ, đó chính là lý do tại sao mà phụ thân hắn không chút sức chiến đấu lại dám đi cùng liệp đội ra ngoài săn bắn, đồng thời cũng cảm kích nhìn về phía hai người.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, hai người có chút hổ thẹn, lừa dối hắn rằng phụ thân hắn không phải đi cùng liệp đội, mà là đi một mình! Đối diện đôi mắt đó làm lương tâm của hai người Sở Mạnh càng thêm day dứt nhưng lập tức đè nén xuống, nói:
  • Phụ thân ngươi để ngươi lại đây thì bọn ta không thể để ngươi sống một cách như vậy! Đứng lên! Tiến tới đây lựa chọn đi!


Nhiệt huyết muốn trở thành một lão sư bùng cháy trong thâm tâm Sở Mạnh, muốn biến một phế nhân thành một nhân tài với nghị lực hơn người.

Việt Hưng nhìn hai người, trong lòng như có lửa đốt thổi lên hi vọng sống cũng như để phụ thân thấy bản thân không vô dụng, chỉ biết dựa dẫm vào hai người. Nhìn lấy hai chồng sách, hắn chống tay phải xuống cố gắng nâng thân thể lên một cách khó khăn, bản thân mãi mới đứng thẳng, tiến tới cái bàn với bàn cờ còn dang dở, đặt tay lên hai chồng sách trước mặt với tờ giấy giới giới thiệu sơ lược.

Một bên chuyên lực, một bên chuyên tốc. Việt Hưng trầm tư đôi chút hắn liền chọn bên tốc với Du Long Bộ, Phong Quyền làm cơ sở, sau này có cơ hội hồi phục lại cánh tay đã mất hắn cũng có thể học tập những thứ khác với cơ sở nền tảng đã có.

Thấy hắn chọn Du Long Bộ cùng Phong Quyền, Sở Mạnh lôi cái túi càn khôn ra, thò tay vào lấy từ bên trong ra mấy đôi thiết hoàn đặt lên mặt bàn cùng một thanh đoản đao và một chiếc túi càn khôn khác thêu long hình lân giáp xanh trời hùng vĩ mà uy nghiêm.

Nhìn lấy một màn này, Lương Việt Hưng nhận lấy túi càn khôn treo bên hông rồi mở rộng cái miệng của nó đem thanh đoản đao cùng một số thiết hoàn dày đặc vào trong, chỉ để lại ba chiếc thiết hoàn lại, đeo vào chân lẫn tay.

Động tác hơi dừng lại một chút, bản thân cảm thấy mình có chút ngu ngốc, khi mà chỉ có một tay, cuối cùng vẫn là nhờ Sở Mạnh đeo hộ lên chân cùng tay của mình. Trong đầu hắn thầm nghĩ: ‘Đeo thiết hoàn này để tăng tốc độ ra quyền cũng như di chuyển nhưng vẫn bị lực cản của không khí, không cẩn thận còn bị xé rách thân thể cũng chưa biết chừng…’

Thế là hắn ôm nốt bộ lấy lực làm chủ vào lòng, khiến hai người Sở Mạnh, Sở Hành Đoan nhìn thấy có chút ngơ ngác, nhưng lại mỉm cười nhận ra đây là một người thông minh, có quyết tâm. Sở Mạnh vẫn phải thò tay lần nữa vào túi càn khôn, lôi ra thêm một đống tấm thiết dày nặng trịch đặt xuống bàn khiến bàn cờ bị đảo lộn, mặt đất lún thêm một chút. Để lại khoảng ba tấm thiết, hắn lại cất đi số còn lại càng là nhờ vả Sở Mạnh thêm một lần, giúp hắn đeo lên.

Tay chân hắn nặng trĩu, hai chân cố gắng mở rộng, tay giơ thẳng ra đằng trước làm tư thế đứng tấn cố gắng nâng đỡ thân thể không nằm bẹp xuống sàn trong một nén nhang để hoàn thành bài tập hôm nay sẽ biến thành bài tập hàng ngày nếu hắn có sự tiến bộ rõ rệt.

Sở Mạnh nhìn thấy hắn như vậy liền lôi ra một nén nhang đốt lên rồi cắm xuống mặt đất trước mặt hắn. Sau đó là ngồi xuống bên cạnh bàn cờ cùng Sở Hành Đoan tiếp tục chơi…

Mãi tới khi mặt trời xuống, mặt trăng lên, nén nhang dưới chân hắn đã vượt qua số ngón tay hắn có, vượt qua sức tưởng tượng của hai người Sở Mạnh. Thông thường với thân thể mười lăm mười sáu tuổi như Sở Mạnh ngày đó cũng chưa chắc đứng được lâu với phụ tải thêm ba thiết hoàn, ba thiết bài. Mà mỗi thiết hoàn là hai mươi cân, thiết bài là mười cân, tổng là chín mươi cân, ngang bằng với trọng lượng thân thể Việt Hưng.

Nén nhang thứ bảy tắt đi, Sở Mạnh đứng dậy nhìn Việt Hưng với ánh mắt kỳ lạ tới gần hắn đi một vòng kiểm tra xem có gì sai sót đâu đó hay không mới chịu tháo xuống ba thiết bài. Sở Mạnh không tháo thiết hoàn xuống chính là vì Việt Hưng yêu cầu như vậy, mang theo thiết hoàn làm việc sẽ vừa tăng thêm tốc độ cho bản thân cũng như thêm sức chịu đựng cơ thể.

Tới giờ cơm tối, hai người Sở Mạnh ngồi xuống bàn ăn trước, còn bản thân Lương Việt Hưng thì ê ẩm toàn thân nằm liệt giường, khó khăn lắm mới có thể di chuyển cánh tay. Qua một lúc lâu, Sở Mạnh mới đem cho Việt Hưng cơm ăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện