Ba ngày trôi qua, Lương Việt Hưng với tốc độ hồi phục đáng kinh ngạc đã có thể đi lại như bình thường, đồng thời còn tăng số lượng thiết hoàn cùng thiết bài lên sáu.

Trong buổi tối hôm đó, hắn vẫn giữ nguyên số lượng hai loại mà ngồi ăn cơm, nhưng ăn cơm theo cách khác. Chính là biến bữa ăn bình thường trở nên không bình thường, biến nó trở thành một trận chiến.

Hai người dùng đôi đũa của mình giao phong với nhau, hai đôi đũa giao phong như hai thanh kiếm sắc bén múa qua múa lại, vô cùng hoa lệ, thậm chí còn thêm tiếng gió vút vút vô cùng sống động, tranh nhau miếng thịt cuối cùng.

Bỗng miếng thịt bay trên không, Sở Mạnh nhanh nhẹn dùng đôi đũa của mình kẹp chặt lấy nó nhanh chóng. Bất ngờ một tàn ảnh vụt qua muốn gắp lại miếng thịt nhưng bất ngờ là ánh mắt Sở mạnh còn nhanh hơn, thoáng chốc đã di chuyển đôi đũa cùng miếng thịt cuối cùng tới gần miệng.

Sở Mạnh cười một cách khinh thường một cái trực tiếp đem miếng thịt thả vào miệng nhai nhai một lúc rồi nuốt xuống. Lương Việt Hưng không được ăn thịt, cảm thấy có chút tiếc nuối, nhìn Sở Mạnh với ánh mắt hừng hựng ngọn lửa báo thù.

Sở Mạnh nhìn thấy vậy cũng vỗ vai hắn cười ha ha nói:
  • Đệ sau này cần phải luyện tập tốc Phong Quyền nhiều hơn nữa. Chỉ khi nào Phong Quyền của đệ vượt qua ta sẽ là lúc chúng ta tu luyện Du Long Bộ.


Việt Hưng nghe tiếng này như được tiếp thêm động lực, càng hừng hực khí thế muốn vượt qua Sở Mạnh, gật đầu ứng một tiếng, sau đó nở một nụ cười rất chi là tự tin.

Hai người ngừng tranh nhau, xong cuối cùng Việt Hưng ôm thù trong lòng quyết đi luyện tập để có ngày vượt xa Sở Mạnh. Lấy ra hai thiết bài gắn lên tay, quyền đầu liên tục vung vào không khí với tốc độ lúc nhanh lúc chậm.

Sở dĩ hắn không gắn thiết hoàn thay vì hai tấm thiết bài dù cân nặng bằng nhau là thiết bài rời rạc sẽ tạo một chút gì đó gọi là vật cản trở, giúp hắn có thể tiến bộ thêm.



Cứ thế, ngày qua ngày, khoảng vài tháng sau, bản thân Lương Việt Hưng đã quen sinh hoạt với một tay thậm chí còn rất thuần thục. Tiến bộ vô cùng nhanh chóng, đã có thể vượt mặt Sở Mạnh gắp đi miếng thịt dưới tình huống Sở Mạnh không sử dụng bản mệnh thần thông cũng như với việc đeo ba cái thiết hoàn.

Tại một nơi u ám tối tăm, đi qua thêm một đoạn là thấy được huyết quang lóe lên phía cuối thông đạo, Kim Bức nằm ngủ say bên cạnh tế đàn liên tục chảy xuôi huyết tương gột rửa bộ khô lâu… không đúng, bây giờ khô lâu đã có thịt, da, chỉ thiếu duy nhất linh hồn là trở thành một nhân thể hoàn chỉnh.

Điểm khác thường trên nhân hình này là xuất hiện một đống vết ban đen xì xuất hiện nhiều vô kể che kín nửa thân trái, giống như một con Hắc Cẩu toàn thân đen thui. Nửa phải là nhân hình bình thường, da cổ đồng, cơ bắp rõ rệt khác xa nửa trái gầy gò chỉ còn da bọc xương.

Nhân hình này đang bị trói chặt với thanh cự thạch kiếm nhắm mắt bỗng một vị trí tả thủ của hắn xuất hiện một cục gì đó, di chuyển bên trong cơ thể như con chuột chạy qua. Thứ không biết là gì đó lập tức đi từ bàn tay lên trên bả vai sau đó lại hơi ngừng một chút. Đồng thời bên hữu thủ cũng xuất hiện tình huống tương tự, một ‘con chuột’ nhỏ chạy từ bàn tay hữu thủ lên vai phải, bắt gặp một ‘con chuột’ khác đối diện.

Cả hai dừng lại một lúc, bỗng rung rung lên, một mạch phi thẳng vào nhau, làm phần da nơi đó có chút tím, ngay sau đó hai ‘con chuột’ xông lên não bộ, hay chính là thức hải của nhân hình này, trở thành linh hồn cho nhân hình.

Nhân hình bị trói chặt, hai bên đối lập nhau, đôi mắt lập tức mở lớn, hai đôi đồng tử một trắng một đen xuất hiện lần lượt hai bên trái phải. Có lẽ trong lúc va chạm ma sát lẫn nhau, hai bên có chút mất phương hướng nên vị trí xuất hiện có chút không đúng.

Hắc bạch nhân này mở mắt ra làm địa động nơi đây rung động địa chấn vô cùng mãnh liệt, thạch nhũ trên trần nhà, liên tục rung lên làm đất đá rơi xuống sàn nhà cùng rơi vào trong huyết trì, lộp độp tõm tõm.

Kim bức đang nằm ngủ phát hiện ra địa chấn cường mãnh như vậy cũng lập tức sực tỉnh, nhìn nửa thân cổ đồng cường tráng đối lập nửa thân đen gầy gò, khuôn mặt tức giận, đôi mắt đỏ ngàu dữ tợn hai cánh dang rộng, huyết khẩu há rộng gầm lên một tiếng ảnh hưởng đến địa chấn ngày càng mạnh, thạch nhũ bắt đầu rơi xuống cắm xuống mặt đất như đạp phải cơ quan.

Nhân hình kia một bên cười một bên nhíu mày, nửa phải cười vô cùng tà dị điệp gia đôi mắt hắc ám thâm thúy càng khiến nó trở nên vô cùng đáng sợ, như một Ma Thần giáng thế, biến không khí xung quanh cô đặc khó thở, sát khí tỏa ra từ đôi mắt hắc ám đó dọa ý chí tinh thần Kim bức.

Còn bạch nhãn kia thì lập tức biến thành dịu hòa nhìn Kim bức, như chữa trị thương thế tinh thần nó gánh chịu, đồng thời ra hiệu Kim bức rời xa khỏi nơi đây. Ý chí giao phong giữa hai bên bắt đầu từ đó, khuôn mặt nhân hình trở nên nhăn nhúm lại như khỉ.

Kim bức nhìn thấy một màn như vậy, hai cánh vội vàng vỗ vù vù phi ra khỏi địa động này, quay ngược lại về phía những chiếc hộp cẩm thạch rơi xuống, phi thẳng lên trên như mũi tên bắn ngược. Những hộp cẩm thạch rơi xuống đụng phải Kim bức liền bị chấn nát, vụn đá bắn tung tóe ra hai bên vách, đính chặt tại nơi đó.





Tại nơi ở của gia chủ, nơi này cũng không có gì đặc biệt sang trọng, chỉ có một chiếc giường đơn sơ, một chút đồ vật cổ trang trí đơn giản liền xong. Sở Hành Đoan đang ngồi đọc sách tu tâm dưỡng tính như cảm nhận được đất dưới chân rung động mãnh liệt, vội vàng chạy ra ngoài, vận khí hét lớn:
  • Tộc nhân Sở gia! Lập tức chạy ra khỏi Táng Địa cốc! Ngay lập tức!


Tiếng Sở Hành Đoan vang vọng bên trong hang động ra tới tận ngoài cửa hang, khiến các tộc nhân có chút nghi ngờ nhưng lập tức bọn họ vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra bên ngoài vì địa chấn động đất ngày càng mãnh liệt.

Sở Mạnh quan sát Lương Việt Hưng đang luyện tập Du Long Bộ vô cùng hài lòng, nghe thấy tiếng tộc trưởng vang vọng, vội vàng nói:
  • Việt Hưng! Lập tức tháo thiết hoàn, thiết bài, toàn lực chạy ra cửa hang!


Việt Hưng nghe thấy cũng không chút do dự, tháo toàn bộ nhét một bộ phận vào không gian giới chỉ, một bộ phận chưa kịp nhét liền vứt bỏ lại dưới đất, toàn thân tăng tốc, phát động Du Long Bộ, uốn lượn lắt léo qua tộc nhân Sở gia, vượt lên đầu tiên, nhìn thấy thành quả mấy tháng qua của Việt Hưng, Sở Mạnh mỉm cười hài lòng, khuôn mặt bản thân trở nên nghiêm túc thúc dục Hầu Phi, nhanh chóng nhảy tung tăng giữa các vách tường, nhanh tới mức chỉ còn lại tàn ảnh chưa kịp tán đi.

Sở Hành Đoan cảm nhận được mọi người gần như thoát hết khỏi đây, liền hóa thân Hỏa Nham Bức Vương, sau lưng mọc ra đôi cánh dơi xích sắc hỏa nham như mạch máu liên tục di động, móng vuốt nhọn hoắt giữa các đầu xương cánh dính chút hỏa diệm bốc cháy, nhiệt độ tăng cao, cả lều trướng của hắn cũng bị đốt thành tro bụi.

Khuôn mặt cũng thay đổi thành khuôn mặt biên bức xích sắc nanh dài sắc bén, lông mày hỏa diệm phừng phừng lung linh, đồng tử cũng biến sang đồng sắc mặt. Hai chân to lớn cong cong, bàn chân chỉ còn ba ngón mỗi bên với móng vuốt sắc bén đủ đâm thủng lồng ngực của một con viên hầu to lớn với kích cỡ ngang bằng với lúc Sở Mạnh hóa thân gây hỏa hoạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện