Hai người cầm thẻ phòng cùng vào thang máy, lên phòng trên tầng tám, ngoài cửa sổ căn phòng này là cảnh biển, giờ khắc này ánh chiều tà đang không chút nào keo kiệt rải khắp phòng.

Gió biển thổi vào người rất thoải mái, nhưng vừa vào phòng ngủ liền trực tiếp mù mắt --- chỉ có một chiếc giường King Size tròn! Còn mẹ nó treo đầy lace mộng mơ! Mép giường đó là cái gì! Hai hàng nến là muốn làm gì!

Nghiêm Liệt nhìn bầu không khí ấm áp lãng mạn này, một luồng lửa giận lan đến đỉnh đầu ---

Hứa Tranh cô tên đại gia này làm một phòng trăng mật cho chúng tôi là muốn lúng túng chết ai đây? Nếu Ngụy Tịnh cảm thấy tôi thông đồng với cô tới sàm sở em ấy, tối nay tôi liền liều mạng với cô!

Ngụy Tịnh thả balo vào ngăn kéo, ưỡn thân thể nhỏ bé, biểu tình có chút mất tự nhiên.

Thấy Nghiêm Liệt nhìn tới bên này, Ngụy Tịnh không thể làm gì khác hơn là nén cười nói:

"Không sao, tôi sẽ ngủ sofa."

Nghiêm Liệt thấy cô cũng hơi khẩn trương, đột nhiên muốn trêu chọc sự hăng hái của cô bé:

"Không sao, giường lớn, em nhỏ con như vậy, tỷ tỷ có thể ôm em ngủ, kể chuyện cho em."

Ngụy Tịnh ánh mắt thoáng trợn tròn, sắc mặt rất nhanh liền biến đỏ, nói lầm bầm:

"Sao lại nói như vậy... Chị là đang cười nhạo tôi sao?"

"Cười nhạo em? Em có cái gì mà cười nhạo?"

"Cười tôi vóc dáng thấp, cũng cười tôi thích phụ nữ đúng không?"

Nghiêm Liệt cảm thấy suy luận của người kia rất thú vị, vô cùng thích hợp để chọc ghẹo:

"Vóc dáng của em xem như là bình thường, không lùn lắm, cũng 160 chứ? Nhìn qua rất thích hợp với khuôn mặt em. Mà bạn tôi cũng thích phụ nữ, cái này càng không có gì để cười nhạo."

"Thích hợp khuôn mặt tôi..."

"Đúng vậy." Nghiêm Liệt vừa cởϊ áσ chống nắng xuống vừa đi đến bên người Ngụy Tịnh, gõ đầu cô một cái, "Dung mạo rất đáng yêu."

Một câu nói làm cho Ngụy Tịnh hoàn toàn trầm mặc.

Lúc Nghiêm Liệt treo áo choàng lên móc áo còn đang suy nghĩ, thân phận người thẳng có nhiều thuận lợi? Một khi dán lên cái mác thẳng nữ, thật giống như làm chuyện gì cũng là chuyện đương nhiên, dáng vẻ ngoan ngoãn thuận theo này của Ngụy Tịnh, chỉ có người thẳng mới có thể hưởng thụ sao? Thật là quá không công bằng.

Mặc dù Nghiêm Liệt cũng không biết mình là đứng ở lập trường đồng chí, hay là ở lập trường người thẳng tới phê phán Ngụy Tịnh là lựa chọn khôn khéo.

Ngụy Tịnh ngồi trên sofa phòng khách tùy ý xem ti vi, Nghiêm Liệt đi phòng vệ sinh trang điểm nửa ngày cũng không thấy Ngụy Tịnh đến thúc giục cô.

Phòng vệ sinh yên tĩnh khiến Nghiêm Liệt có chút khó chịu không tên, giống như mị lực của ti vi lớn hơn cô rất nhiều vậy.

Cô mặc một chiếc đầm dài nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, trợn mắt nhìn Ngụy Tịnh một cái.

Ngụy Tịnh đang chống càm mặt không biểu tình đổi kênh, nhận được ánh mắt trừng trừng này có chút vô tội, không biết mình đã làm sai điều gì.

"Không cảm thấy nhàm chán sao?" Nghiêm Liệt đi tới ngồi xuống bên người Ngụy Tịnh, "Cũng không thúc giục tôi một chút."

"...Chị không phải đang bổ trang sao?"

"Em có trang điểm không?"

"Không."

"Vậy sao em lại biết tôi bổ trang?"

Ngụy Tịnh bị Nghiêm Liệt cãi chày cãi cối làm cho càng mờ mịt.

Không phải bổ trang? Vậy, chị ở phòng vệ sinh giải quyết đại sự đời người thì tôi càng không thể quấy rầy mà.

Tại sao Nghiêm Liệt đột nhiên cáu kỉnh? Giống như trước kia cũng có một lần như vậy, không biết nói gì làm gì cô, cô lại đột nhiên không vui...

Ngụy Tịnh biết, Nghiêm Liệt như vậy là do được nuông chiều mà lớn, tâm tình cô tốt có thể có rất nhiều lý do, tâm tình không tốt có thể không có lý do gì.

Ngụy Tịnh rất sáng suốt lựa chọn không nói thêm gì nữa, Nghiêm Liệt thấy Ngụy Tịnh bị mình khi dễ không lên tiếng, hồi tưởng một chút lại cảm thấy em có chút đáng thương.

"Được rồi, tôi hỏi Hứa Tranh xem buổi tối sắp xếp xong chưa."

Nghiêm Liệt gọi điện thoại, Hứa Tranh nói buổi tối ra bờ biển ăn hải sản nướng, chốc nữa quản gia sẽ lên đón các cô.

Nghiêm Liệt cúp điện thoại, Ngụy Tịnh liếc nhìn ánh mắt cô, do dự một chút, nói:

"Nghiêm Liệt, kẻ mắt của chị thật giống như vẫn chưa vẽ xong."

"Phải không? Chỗ nào?" Nghiêm Liệt cầm gương, chiếu một cái, kỳ quái, vừa nãy tay run sao? Thật sự có chút khó coi.

Nghiêm Liệt rất nhanh quyết định: "Em nhìn có vẻ rất hiểu biết, tới giúp tôi vẽ đi."

Không đợi Ngụy Tịnh nói chuyện, liền bút kẻ mắt nhét vào trong tay cô.

"Tôi? Nhưng tôi chưa từng vẽ..."

"Em không vẽ nhưng chắc chắn có vẽ cho mấy chị em của em đúng không." Nghiêm Liệt vén mái tóc dài ra sau tai, lộ ra gương mặt nhẹ nhàng khoan khoái, nhắm mắt, đầu hơi hướng về trước, "Tới đi."

Ngụy Tịnh nắm bút kẻ mắt trong tay, chậm chạp không có động tác.

"Sao vậy?" Nghiêm Liệt mở mắt ra, thấy Ngụy Tịnh đang ngơ ngác nhìn mình, biểu tình kia, tựa hồ bị gương mặt xinh đẹp của mình mê mẩn.

Nghiêm Liệt đắc ý: "Làm gì nhìn tôi như vậy, đẹp lắm sao?"

Ngụy Tịnh bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cúi đầu xuống, đem bút kẻ mắt nhét vào trong tay Nghiêm Liệt, nhanh chóng nói:

"Tôi đi phòng vệ sinh."

Còn không chờ Nghiêm Liệt gọi cô, cô liền vọt vào phòng vệ sinh.

Nghiêm Liệt cảm thấy Ngụy Tịnh là đang xấu hổ, hát ngâm nga cầm gương vẽ xong kẻ mắt.

Ngụy Tịnh từ phòng vệ sinh đi ra, trên mặt ướt nhẹp, Nghiêm Liệt nhìn một cái, không để ý. Lúc này quản gia tới gõ cửa phòng các cô.

Lúc đi tiệc bãi biển, Nghiêm Liệt đổi cả người váy dài tựa mỹ nữ, mà Ngụy Tịnh vẫn là vạn năm không đổi áo sơ mi.

Hứa Tranh cùng các chị em gái đã vòng quanh vỉ nướng cười nói tạo bầu không khí, nhưng không thấy bóng dáng Chu Mật.

Nghiêm Liệt đi tới bên người Hứa Tranh hỏi Chu Mật đi đâu, Hứa Tranh nhún vai nói cô cũng không biết.

Nghiêm Liệt nhỏ giọng nói: "Chu Mật thật ra chính là mạnh miệng mềm lòng, có lúc nhanh miệng nói ra lời khó nghe, nhưng chủ ý chắc chắn không xấu. Cô cũng đừng so đo với cậu ấy, càng so đo thì càng phản tác dụng. Cho nên kiên nhẫn một chút."

Hứa Tranh cầm trong tay rượu bồ đào trắng, quơ quơ, như đang ngẫm nghĩ.

Một người mặc áo tắm hai mảnh lập tức nhào tới, suýt chút nữa làm đổ rượu trên tay Hứa Tranh:

"Hứa tỷ tỷ, nhanh lên một chút tới chơi cùng chúng tôi đi! Khó có thể thấy chị một lần!"

Hứa Tranh không phản ứng cô gái đó, còn đang suy nghĩ chuyện của mình, sự chú ý của người kia chuyển tới trên người Nghiêm Liệt.

"Cô là... Nghiêm gia Tứ tiểu thư?" Cô gái kia cười với Nghiêm Liệt vô cùng nhiệt tình.

Nghiêm Liệt không cảm thấy mình có danh tiếng lan xa như vậy, hơn nữa cô cũng rất ít ra ngoài giao tiếp, vậy mà lại có người biết cô?

"Chào cô." Nghiêm Liệt đúng quy củ đáp lại.

Cô gái kia dáng dấp ngọt ngào, tóc dài phấp phới, hoàn toàn khác Anh tỷ ở quán bar, nhưng sao Nghiêm Liệt cảm thấy ánh mắt nhìn người này cũng sắc như vậy?

"Nghiêm tiểu thư cũng thích cái này sao? Ai nha, thật là không nghĩ tới."

Cô gái kia liền lập tức thả Hứa Tranh ra, sát đến trên người Nghiêm Liệt, "Thật tốt, tôi chỉ thích Nghiêm tiểu thư kiểu này... Hứa tỷ tỷ lạnh như băng vậy, dọa chết người, người ta vẫn còn sợ đây! Nhìn Nghiêm tiểu thư liền biết là một người ôn nhu..."

Nghiêm Liệt cảm giác được hai khỏa to lớn mềm mại đối phương ép trước ngực mình, ép tới lòng cô buồn bực, đối phương giọng nói càng là ngấy đến hàm răng cô như nhũn ra.

"Có chút quá nhiệt tình rồi." Nghiêm Liệt giả cười, thân thể lùi về sau.

"Hóa ra cô thích giả vờ nghiêm chỉnh? Chậc chậc chậc... Vậy tôi cũng có thể nha, cô thích thế nào tôi liền có thể biến thành thế đấy."

Khí tức của cô gái xa lạ nhào tới trên má Nghiêm Liệt khiến cô buồn nôn, đối phương còn đang không ngừng đến gần lấy lòng.

Nghiêm Liệt quyết định không khách khí trực tiếp đẩy đối phương ra, thuận tay liền kéo Ngụy Tịnh vào trong ngực.

"Xin lỗi, tôi không tiếp cô được." Nghiêm Liệt ôm cổ Ngụy Tịnh, tư thế kia muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật.

Một vở kịch này là để mình có thể thoát khỏi người kỳ quái kia dây dưa, Nghiêm Liệt còn sợ Ngụy Tịnh sẽ đẩy mình ra, kết quả Ngụy Tịnh rất thức thời không nhúc nhích, ngoan ngoãn để cho cô ôm.

Cô gái kinh ngạc nhìn Ngụy Tịnh, Ngụy Tịnh đưa ánh mắt dời đi, gò má vô tình dính vào cánh tay Nghiêm Liệt.

"Loại phối hợp này thật là thú vị, Nghiêm tiểu thư, ai, thật đáng tiếc nha."

Cô gái kia vừa xúc động cảm thán vừa rời khỏi chỗ Nghiêm Liệt và Ngụy Tịnh, đi đến vỉ nướng cùng mấy người khác thì thầm to nhỏ.

Mấy người phụ nữ kia cùng nhau hướng ánh mắt đồng tình tới chỗ Nghiêm Liệt.

Nghiêm Liệt trong lòng tức giận, mấy kẻ tầm thường kia từ đâu tới? Hứa Tranh hình như cũng không để ý tới mấy người đó. Đoán chừng đều là người chạy tới quấn Hứa Tranh.

Hoàn toàn có thể bỏ qua không nói, nhưng, những người này chẳng lẽ đều là nữ đồng tính luyến ái?

"Nghiêm Liệt." Ngụy Tịnh vẫn còn ở trong ngực Nghiêm Liệt nhẹ giọng nói, "Có thể thả tôi ra không?"

Nghiêm Liệt bị lời Ngụy Tịnh đâm một chút, buông đối phương ra, hơi áy náy:

"Xin lỗi, tôi chỉ là không muốn bị người kỳ quái dây dưa."

"Ừ, tôi biết." Ngụy Tịnh đặt hai tay lên người, nhìn qua cũng không phải không vui, lè ra một đoạn đầu lưỡi nho nhỏ mập mập, "Chị được hoan nghênh như vậy, chắc hẳn rất phiền phức. Cảm ơn chị dẫn tôi đi chơi, cho nên, tôi tạm thời giả mạo thành bạn thân chị cũng tốt."

Đối mặt với Ngụy Tịnh thỉnh thoảng phơi bày ra tuổi tác tương xứng với bộ dáng tiểu nữ sinh, Nghiêm Liệt ngược lại có chút không thích ứng.

Nhưng đúng là có loại, bị em ấy làm cho rung động.

Mắt trái Nghiêm Liệt không biết tại sao nhảy lên mấy lần.

Ngụy Tịnh đối mặt với cô, ánh mắt cô khóa chặt trên người Ngụy Tịnh. Cho dù bị người khác nhìn thấy ánh mắt lưu luyến này của cô, cho dù bị người khác cảm thấy cô mất mặt, cô đều cảm thấy giờ khắc này mình không có cách nào thu hồi ánh mắt lại.

Cảm giác hai cánh tay mềm mại cùng nhiệt độ thuộc về Ngụy Tịnh vẫn còn khắc trong da Nghiêm Liệt, thân thể bởi vì vừa rồi chặt chẽ gần sát, cùng khoảng cách trống vắng hiện tại hình thành sự chênh lệch rõ ràng, đang không ngừng xôn xao...

Bên trong thân thể có cảm giác dòng điện lưu chuyển, hô hấp trở nên nặng nề, ngực giống như bị đá đè không thở được.

Loại cảm giác này, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.

Chỉ có thời điểm đối mặt Ngụy Tịnh, Nghiêm Liệt mới có thể cảm giác được loại tâm tình đau đớn lại hạnh phúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện