Mặc dù tâm trạng Hứa Tranh còn nặng nề hơn so với Nghiêm Liệt, nhưng dù sao mọi người cũng là do cô mời tới, cho nên tiệc hải sản tối nay cô vẫn phải trưng ra vẻ mặt vui vẻ nghênh đón, cho hợp phép tắc làm chủ nhà.
Cô gọi phục vụ thả nguyên liệu nấu ăn lên trên vỉ, rồi tự nướng cho bản thân vài con, nhìn tưởng chừng cẩn thận nhưng thật ra lại rất thờ ơ, đem ốc biển lật đi lật lại.
Bên này, Ngụy Tịnh và Nghiêm Liệt ngồi chung một chỗ, Nghiêm Liệt muốn ăn cua, nhưng lại ngại gỡ vỏ quá phiền toái.
Ngụy Tịnh cười cười lắc đầu, quả đúng là Đại tiểu thư.
"Ai." Nghiêm Liệt thở dài một hơi, ánh mắt sâu kín yên lặng nhìn Ngụy Tịnh.
Ngụy Tịnh nhận được ánh mắt của cô, ngầm hiểu ý, vươn tay chọn lấy một con cua, nói có thể làm giúp.
Nhờ nhân viên mang dụng cụ đến, Ngụy Tịnh rất nhanh nhẹn bẻ chân, tách thịt và mai ra, đặt vào bát Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt nhìn thịt cua óng ánh được sắp xếp gọn ghẽ trong bát, trong lòng tự nhiên dâng lên cảm giác được sủng ái thật thỏa mãn. Đang muốn khen ngợi Ngụy Tịnh hiền huệ đảm đang, chợt mấy cô gái ngồi đối diện nhìn chằm chằm hai người bọn họ từ nãy tới giờ đột nhiên mở miệng:
"Ai da, thật là ngọt ngào nha, ngược cẩu chết tôi rồi." Người nói chuyện chính là cô gái mặc áo tắm hai mảnh lúc trước bắt chuyện với Nghiêm Liệt không thành.
"Đúng vậy, Nghiêm tiểu thư khẩu vị thật tốt, dạng đồ gì cũng có thể nuốt vào bụng. Nhìn con cua kia, chậc chậc, gầy teo xẹp lép, không ngon miệng nhưng Nghiêm tiểu thư một chút cũng không ngần ngại."
"Nghiêm tiểu thư người ta cái này gọi là không trông mặt mà bắt hình dong... Không, phải là không kén cá chọn canh, dù sao thức ăn cũng đến miệng sẵn, không ăn cũng phí."
Người bên cạnh trách cô gái áo tắm hai mảnh một tiếng, tiếp đó lại đối với khuôn mặt thâm trầm của Nghiêm Liệt nói: "Ài, Nghiêm tiểu thư chớ để ý nha, cô ấy nói chuyện đều là nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ cái gì nói cái đó, tuyệt đối không có ý cười nhạo ai."
Nghiêm Liệt liếc mắt nhìn Hứa Tranh một cái, Hứa Tranh tựa hồ cũng chú ý tới bên này, nhưng lại không mở miệng, yên lặng xem trò vui.
Nghiêm Liệt suy nghĩ, dẫu sao những người này là bạn của Hứa Tranh, cô cũng nể mà cho mặt mũi. Hơn nữa, cô cùng Hứa Tranh còn cần phải hợp tác với nhau lâu dài, không thể chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh này mà sứt mẻ tình cảm đôi bên.
Nghĩ vậy, cô cố gắng gương nụ cười tiêu chuẩn vô cùng có giáo dưỡng, không lên tiếng.
Đối phương không kiêng nể, còn tiếp tục tự nói tự nghe: "Làm sao cô biết ăn không ngon? Nói không chừng ăn vào hương vị rất ngọt ngào đi."
"Ài, không thể nhìn bên ngoài, phải xem xét bên trong đúng không? Nghiêm tiểu thư rất có nội hàm, khác với chúng ta chỉ biết nhìn bề ngoài, quả thực quá nông cạn."
Đối phương ha ha cười to, làm cho mọi người dồn hết sự chú ý tới bên này.
"Khó trách Nghiêm tiểu thư hoàn toàn không để ý tới tôi." Cô gái áo tắm hai mảnh ai oán "Ừ, đặc biệt có nội hàm." Nói rồi liếc ánh mắt khiêu khích Ngụy Tịnh.
Nhưng Ngụy Tịnh một câu cũng không nói, thậm chí từ đầu tới cuối còn không nhìn đối phương.
"Đúng vậy." Một vị khác áo cúp ngực, quần dài nhoài người đến cạnh áo tắm hai mảnh, vuốt ve cánh tay cô "Chúng ta chỉ nhìn được bề ngoài chứ không cách nào đọc hiểu được sự cao quý bên trong, vậy mới nói Nghiêm tiểu thư thật có nội hàm."
Sự việc bắt đầu trở nên quá đà, Hứa Tranh đứng lên, tựa hồ muốn đi tới.
Nghiêm Liệt không thấy Ngụy Tịnh, cảm giác hô hấp của Ngụy Tịnh dần trở nên nặng nề. Nghe được cái loại lời mỉa mai này, ai có thể thoải mái? Ngụy Tịnh chẳng qua chỉ là cưỡng ép chịu đựng mà thôi. Tại sao cô phải ở chỗ này bỗng dưng vô cớ bị làm nhục cơ chứ? Vì cái gì mà cô phải chịu đựng hết thảy những lời rác rưởi này? Nghiêm Liệt vẫn duy trì mỉm cười, nhìn thẳng vào mấy người đối diện. Từng ngón tay tinh xảo thong thả đặt chéo nhau, khuôn mặt trang điểm cộng thêm nụ cười xinh đẹp sáng rỡ để lại trong ánh mắt mọi người sự đoan trang cao quý.
Cô bình thản: "Cho nên loại người chỉ nhìn bề ngoài như các người, tại sao có thể cùng nhau làm bạn chứ? Không gặp ác mộng sao?"
"..."
Nói rồi, Nghiêm Liệt nói xin lỗi với Hứa Tranh, thấy vậy, Hứa Tranh cũng chỉ biết cười gượng, vỗ vỗ vai cô:
"Không sao, thật ra thì tôi cũng không muốn cho ba người kia tới, là các cô ấy cứng rắn muốn theo. Tôi cũng cảm thấy họ có chút phiền, cảm ơn cô thay tôi trút giận."
Nhìn Hứa Tranh cười thành như vậy, Nghiêm Liệt có loại cảm giác khó kìm được mà ủ rủ.
Từ nhỏ tới lớn, cô luôn bị Nhị phu nhân coi là đứa trẻ mà giáo dục, bởi tiểu thư Nghiêm gia nhất định phải luôn luôn ưu nhã, có khí chất, gặp người không lễ phép cũng phải giữ mình đoan trang, khí chất, không bao giờ được đối chất với đối phương. Nghiêm Liệt vẫn luôn thông suốt điều Nhị phu nhân dạy dỗ, chẳng qua có những thời điểm bị Nghiêm Tuấn làm phát cáu, không kìm chế được mới bùng nổ. Không nghĩ tới hôm nay cô lại bị kia mấy người không biết chạy từ đâu tới chọc cho bực tức... Đây quả thật không phải tác phong của cô từ trước đến giờ.
Mặc dù Nghiêm Liệt tức giận, nhưng người trong cuộc Ngụy Tịnh thật giống như không để mấy chuyện này trong lòng, vẫn còn cùng Hứa Tranh cười cười. Thấy vậy, Nghiêm Liệt thật sự muốn bày tỏ mình cũng có não, mình cũng nhìn ra tâm tình của cô mà.
Bên bãi biển, tiệc nướng đã tiến vào hồi cuối, bàn ăn dài phong cách châu Âu đặt dưới bầu trời đầy sao nhìn sặc mùi làm màu. Không gian gió biển ôn hòa, tiếng sóng vỗ rì rào du dương, các thực khách cũng cảm thấy dễ chịu, nên nói chuyện làm ăn thì nói chuyện làm ăn, nên ve vãn tán tỉnh thì ve vãn tán tỉnh, thời gian trôi qua rất nhanh.
Nguyên một đêm Nghiêm Liệt tức giận, đều không thể ăn được cái gì, chỉ ăn con cua Ngụy Tịnh gỡ lúc nãy, trái lại, Ngụy Tịnh một chút cũng không ăn.
Nghiêm Liệt vốn muốn đưa cho cô ăn một ít, dù sao thì đói bụng cũng chẳng dễ chịu, nhưng Hứa Tranh lại một mực đứng giữa không đi, đã thế còn dùng con mắt bát quái nhìn các cô.
"Cho nên, Tiểu Ngụy đối với phòng tôi sắp xếp có hài lòng không?" Hứa Tranh lên tiếng phá tan bầu không khí.
Con hồ ly Hứa Tranh này rất biết cách trêu đùa Nghiêm Liệt, mập mờ không rõ ý tứ --- Nghiêm Liệt lại quá biết cách giả bộ, vậy nên, trong lòng các cô đều biết rất rõ đối phương.
Từ tâm trạng bị Chu Mật làm cho đìu hiu buồn rầu hồi lâu, Hứa Tranh lại giống như là đã tìm thấy vui vẻ, cả người ngả vào ghế, đối mặt với Ngụy Tịnh, hứng thú chậm rãi hỏi cái vấn đề không biết xấu hổ này.
"Cám ơn Hứa tổng, rất tốt." Ngụy Tịnh rất sảng khoái đáp lại.
"Giường đủ mềm không? Có chật không? Hẳn là đủ ngủ đi?" Ánh mắt Hứa Tranh quyến rũ híp lại, cũng không biết cô tìm thấy điều gì hấp dẫn ở Ngụy Tịnh.
Nghiêm Liệt một bên uống nước, mà tầm mắt tóe lửa đã gϊếŧ tới không biết bao nhiêu lưỡi đao.
"Nghiêm Liệt với tôi cũng đủ ngủ rồi."
"Ồ, các cô phát triển không tệ nha."
Nghiêm Liệt rốt cuộc không nhịn được nữa, móng tay bấm mạnh vào hông Hứa Tranh một cái, rồi quay sang Ngụy Tịnh: "Cùng tôi trở về khoác cái áo đi, có chút lạnh rồi."
Chắc chắn là Hứa Tranh bị Chu Mật làm hư, có thể đùa giỡn lưu manh như vậy trước mặt Ngụy Tịnh sao?
Nghiêm Liệt thật vất vả mới làm cho người bạn nhỏ buông xuống một chút phòng bị, có thể cùng cô đi dạo một chút, bị Hứa Tranh trêu chọc như vậy mấy lần nữa, có khi lại chơi đến hỏng.
Hứa Tranh dĩ nhiên biết ý của Nghiêm Liệt, nhưng như vậy lại càng thấy thú vị hơn. Cô đứng dậy, chừa ra một lối cho Ngụy Tịnh đi ra ngoài.
Ngụy Tịnh đứng lên, rất nghiêm túc nói:
"Hứa tổng hiểu lầm rồi, Nghiêm Liệt không phải người trong cái vòng này, cô ấy có bạn trai."
"Ách?" Hứa Tranh mỉm cười, "Hóa ra là như vậy à, bạn trai? Tôi còn không biết."
"Chuyện cô không biết còn nhiều lắm." Nghiêm Liệt hoàn toàn mất sạch kiên nhẫn, trực tiếp cầm tay Ngụy Tịnh kéo đến bên cạnh mình, đang muốn đi, tựa hồ nghĩ tới điều gì, quay đầu nói với Hứa Tranh "Đúng rồi, Hứa tiểu thư, tôi hình như mới vừa nhìn thấy cô gái có chút giống Tiểu Mật cùng nữ nhân xa lạ khác đi dạo khu phía nam bãi biển, bên kia không người, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì kì quái. Xem giờ này muộn rồi, càng ngày càng vắng người, cô không muốn tới xem sao?"
Nghe thấy tên Chu Mật, sắc mặt Hứa Tranh trở nên hối hả, thấy vậy, Nghiêm Liệt hài lòng cùng Ngụy Tịnh trở về phòng.