Bạc Cô Mặc thân người run rẩy, hai tay lại ôm Bất Nhiễm chặt hơn, nước mắt hai hàng chảy xuống, nàng thương tiếc cho đại tỷ mình, nàng đau lòng cho đại tỷ mình, ông trời có phải đã quá nhẫn tâm hay không, hết lần này đến lần khác dồn tỷ tỷ vào tuyệt lộ...
Đại tỷ thật sự quá si tình...
Nhưng Tuyết Nguyệt không đáng có được tình cảm này...
Bên kia, Lạc Bắc Thần phóng ra thêm Bạc Huyền Đao, thanh đao lóe lên hàn quang xoay vòng quanh Bạc Băng Kiếm...
Rầm! Xẹt...
Lôi sấm xẹt qua mấy đường trên không, tia sấm đánh thẳng xuống Bạc Huyền Đao, làm cho nó thêm sức mạnh tốc độ xoay cũng tăng gấp bội, xung quanh vòng chiến bỗng dưng hiện lên vòng tròn, phía ngoài hơn ngàn ảo ảnh bao lấy, lôi sấm đánh xuống vòng tròn sáng chói, âm linh, lệ quỷ đều bị đánh tan nát không còn một mảnh...
Phanh!
Lạc Bắc Thần lộn một vòng trên không tránh nguồn lực phía sau, chỉ nghe phanh một tiếng, uy lực bức lui nàng, nhìn phía trước tàn ảnh của Tà Khâu thì sắc mặt ngưng trọng.
"Nhóc con, để ta thử ngươi thân thủ nào." Tà Khâu Lão Tổ hai mắt màu đỏ lượn lờ trên không trung, hắn nhìn Lạc Bắc Thần cười nói.
Oanh!
Lời hắn vừa dứt, bốn luồng kình lực từ bốn phía đánh tới nàng, Lạc Bắc Thần kinh hãi đạp không bay lên cao tránh thoát, bên dưới nổ tung, hất Lạc Bắc Thần bay xa, thân đập vào thềm đá nặng nề một tiếng vang lên.
"Cũng chỉ có như vậy thôi a." Tà Khâu vừa nói xong lại phóng thêm một luồng hắc khí.
Ầm!
Lạc Bắc Thần chật vật tránh né, sắc mặt trắng bệch lộn mấy vòng trên đất, thân thể bị đá nhọn đâm vào da thịt thật đau, tảng đá vừa rồi nàng té xuống giờ đây đã trở thành bột phấn.
Không đợi Lạc Bắc Thần ngồi dậy, Tà Khâu Lão Tổ liền tới ngay phụ cận nàng, một luồng hắc khí đánh tới vùng đất Lạc Bắc Thần ngồi, lại ầm một tiếng, nàng liền bị văng đi cả chục thước ngã chổng vó.
Phanh!
"Khốn kiếp!!" Lạc Bắc Thần đau tới mặt mày vặn vẹo, ho khụ khụ ra máu, nàng lau tơ máu ở khóe miệng, sắc mặt bừng bừng phẫn nộ cầm tảng đá to kế bên ném mạnh tới Tà Khâu Lão Tổ, nếu trên người nàng có kiếm sẽ chém hắn tan thành trăm mảnh!
"Thánh Khí ta còn không xem vào mắt, ngươi lại dùng thứ này? Đúng là hài tử còn chưa dứt sữa." Tà Khâu Lão Tổ cuốn lấy tảng đá to tới trước mặt, ghét bỏ quăng sang một bên, khinh thường nói với nàng.
Lạc Bắc Thần trợn mắt, thân hình vút một tiếng liền tấn công tới phía trước, Tà Khâu cười khẽ nhẹ nhàng tránh thoát.
Oanh!
Lạc Bắc Thần dồn nội lực lên cánh tay, một chưởng lại hướng bóng đen đánh tới, chỉ nghe nổ một tiếng lớn, Lạc Bắc Thần bị bức lui ho khụ khụ, nhưng đợi bụi cát tan đi thì Tà Khâu vẫn bình thường, không những bình thường mà còn ở ngay trước mặt nàng, Lạc Bắc Thần cả kinh vội tránh né nhưng vai như bị ai đó bấu chặt không thể động đậy.
"Thân thủ cũng tốt, tiếc là ta quá mạnh, ngươi không có cơ hội để thể hiện rồi." Tà Khâu Lão Tổ bay vòng quanh người Lạc Bắc Thần than vãn.
"Xem chiêu!" Lạc Bắc Thần hừ lạnh, lạnh băng quát một tiếng.
Ầm ầm!
Chỉ thấy phía sau, ảo ảnh Bạc Huyền Đao lao vút tới, đánh tới Tà Khâu Lão Tổ, hắn thật nhanh tiêu tán trước mặt Lạc Bắc Thần, nhưng nàng điều khiển kiếm khí đánh đi, nghe một tiếng ầm, ai đó vì bị trúng chiêu mà la một tiếng.
"Có ý tứ." Tà Khâu Lão Tổ cũng hơi kinh ngạc, hắn nhìn Lạc Bắc Thần không khỏi tán thưởng.
Ở dưới Phồn Âm Ấn, Bạc Cô Lữ cùng Nhạc Nhất Danh bị phân thân của Tà Khâu bao vây, hai bên giằng co thật lâu vẫn không phân thắng bại.
Hai bên trận chiến kịch liệt, Tây Vực bao trùm bởi chiến khí, lực lượng của Thánh Khí quá mạnh, ai nội lực thấp đều bị đánh bay ra vòng chiến lâm vào trọng thương.
Một ngày một đêm không có hồi kết, ai nấy cũng đều đã kiệt sức, cố dùng chân khí còn sót lại để chống đỡ.
Lạc Bắc Thần bị Tà Khâu Lão Tổ hành hạ thê thảm, khắp người nơi nào cũng đau nhức, còn bị nội thương, bây giờ nàng đang dựa vào thềm đá thở hổn hển.
Tà Khâu cũng không tốt lành gì, hắn cảm thấy bản thân đã cạn kiệt năng lượng, không qua bao lâu liền sẽ trở về Phồn Âm Ấn.
"Kết thúc đi!" Hắn rống lên một tiếng.
Phồn Âm Ấn liền bộc phát lực lượng thật sự, Phồn Âm đánh thẳng lên trời, tạo nên hố sâu không đáy cuồn cuộn muốn đánh vỡ không gian.
"Chạy mau!!" Bạc Cô Lữ sắc mặt đại biến, cả kinh quát lớn, hắn trợn mắt nhìn hố sâu tử thần phía trên, trong lòng làm ra quyết định.
Mọi người bị uy lực hất xa, tất cả dồn sức chạy khỏi Tây Vực, Lạc Bắc Thần nhìn những nữ nhân của mình đã được dẫn đi, thì thở phào nhẹ nhõm, như nghĩ tới chuyện gì sắc mặt liền vô cùng lo lắng, lập tức bật dậy dùng khinh công lao đi thật nhanh.
"Cùng chết!!" Bạc Cô Lữ bay vút vào hố sâu, Tam Vũ Huyền Thiên tuyệt kỹ phóng đi, Tứ Đại Thánh Khí cùng nhau một chỗ.
Nhạc Nhất Danh cũng lao theo sau.
OÀNH!!!
Một tiếng nổ kinh hoàng xảy ra, thiên địa như muốn sụp đổ, Tây Vực bị cơn sóng lực lượng bạo khởi, uy lực mạnh tới mức cuốn bay tất cả, Triết Lương một phen cũng bị chôn vùi trong đất đá, Ái Lạp, Nhạc Tề cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, Tùy Sinh Hà nước dâng lên cao, Tây Vực không qua một canh giờ liền chìm trong biển nước, phế tích đổ vỡ thê thảm...
Cửu Thiên Tự cũng bị nước cuốn trôi, Pháp Nhãn Kính Không khư khư trấn giữ nơi này, nên đã bị lực lượng đánh tan xương nát thịt, các tăng ni cũng theo hắn chôn vùi...
Mặt đất rung chuyển, nhiều nơi đổ vỡ, người dân khóc than oán trời trách đất, nhân sĩ giang hồ đến đây bao nhiêu liền chết thảm bấy nhiêu...
Không khí phía trên còn mang theo sức nóng kinh khủng, mặt nước cũng bị bốc khói sôi ùng ục.
Tứ Đại Thánh Khí nổ văng thành nhiều mảnh rơi xuống Lục Quốc, Xích Liệt Kiếm tản ra màu đỏ quang mang chói sáng cắm trên vũng bùn, chỉ riêng thanh kiếm này trong cuộc đấu này còn nguyên vẹn không hư tổn...
Tại một nơi gần Cửu Thiên Tự, nước sâu không thấy đáy, bỗng dưng mặt nước có động tĩnh, một thân ảnh người trồi lên mang theo một vị ni cô đang ngất trong lồng ngực.
Lạc Bắc Thần một tay ôm Phong Vô Tâm, một tay bơi vào bờ, sắc mặt trắng xanh, ánh mắt đầy tơ máu nhìn thê tử trong lòng.
Đưa nàng lên bờ, nhìn cảnh xung quang hoang sơ phế tích, lòng không khỏi chùng xuống, lại nhìn Phong Vô Tâm bất tỉnh, nàng hai tay ở trước ngực Phong Vô Tâm đè ép, sau đó lại hôn nàng thổi khí cấp cứu, làm mấy lần liên tiếp rốt cuộc Phong Vô Tâm cũng có chuyển biến.
"Khụ khụ..." Phong Vô Tâm ho sặc sụa hai tiếng rồi phun ra một họng nước, sắc mặt tái nhợt đi, mi run run mở ra hai mắt.
"Tiểu Phong, nàng tỉnh rồi!" Lạc Bắc Thần mừng tới phát khóc, đem Phong Vô Tâm ôm chặt vào lòng.
"Những người khác đâu?" Phong Vô Tâm mặc cho Lạc Bắc Thần ôm, cảm nhận được cái ấm áp quen thuộc thì cảm thấy thật yên bình, nhưng nhớ lại một chuyện khác thì đẩy ra Lạc Bắc Thần, nhìn xung quanh mới hốt hoảng hỏi.
"Cửu Thiên Tự chỉ duy nhất nàng còn sống..." Lạc Bắc Thần bắt lấy bàn tay Phong Vô Tâm, thở dài nói.
"Ngươi bị thương..." Phong Vô Tâm nghe vậy thật buồn, nhưng khi nhìn thấy hông Lạc Bắc Thần bị chảy máu, thì kích động vạch ra xem, thì thấy một vết thương sâu máu đã ứ đọng, nàng không khỏi cay cay mũi.
"Vết thương nhỏ thôi." Lạc Bắc Thần đem áo che đi, được Phong Vô Tâm lo lắng nàng thực vui vẻ, tay nhẹ kéo thê tử vào lòng lắc đầu trấn an.
"Đa tạ ngươi đã cứu ta." Phong Vô Tâm cũng không giãy giụa, nàng nhìn Lạc Bắc Thần sườn mặt khách sáo cảm ơn.
"Đa tạ ta làm gì, bảo hộ nàng là trách nhiệm của ta." Lạc Bắc Thần nhìn xuống không vui nói, tay gõ vào cái đầu trơn bóng của nàng một cái, âm thanh nghe thật êm tai nha.
"Ta và ngươi không quan hệ, nên cần phải như vậy." Phong Vô Tâm nhớ lại vẫn còn oán giận trong lòng, đẩy ra Lạc Bắc Thần lạnh nhạt nói, tay vô thức xoa xoa cái đầu trơn bóng của mình.
"Chúng ta cũng đã có hai nữ nhi, không quan hệ là không quan hệ thế nào?" Lạc Bắc Thần gõ thêm một cái vào đầu Phong Vô Tâm, bĩu môi nói.
"Đó là quá khứ, bây giờ ta đã gia nhập Phật Môn nên cùng hồng trần không quan hệ." Phong Vô Tâm bình tĩnh nói, tay lại xoa xoa đầu của mình.
"Nàng nói lại thử xem, nàng có tin năm sau nàng lại sinh hài tử hay không?" Lạc Bắc Thần biết bây giờ phải lưu manh, phải thật lưu manh mới đối phó được với Phong Vô Tâm, nàng nói xong cũng nhìn Phong Vô Tâm ngực rồi nhìn xung quanh không có ai, môi nhếch lên đắc ý cười.
"Ngươi dám..." Phong Vô Tâm nghe vậy, mặt lúc đen lúc đỏ, mắt trừng tới Lạc Bắc Thần, tay che lại hai đại bạch thỏ đã muốn lộ ra phân nửa.
"Chỉ là sinh hoạt phu thê ta có gì không dám." Lạc Bắc Thần thản nhiên nói, song đó đi tới đè áp Phong Vô Tâm xuống đất, tay gõ gõ đầu trơn bóng của nàng thêm mấy cái, cảm thấy cái đầu này sờ thật êm, gõ âm thanh cũng nghe êm tai.
"Nàng còn phản bác, ta thật sự sẽ cho nàng năm sau lại sinh thêm hai nữ nhi." Thấy Phong Vô Tâm trừng to hai mắt cố giãy giụa, nàng cảnh cáo nói, sau đó cúi xuống mút nhẹ vành tai Phong Vô Tâm.
Ở một nơi khác, bên kia ranh giới Lạc Thịnh, một đám người cầm kiếm chém giết đánh nhau vang dội, họ giống như xem trận nổ kinh thiên vừa rồi không là gì.
Bất Nhiễm ngồi xếp bằng xem trận chiến phía trước, trên tay cầm một mảnh huyết thư:
"Phụ thân xin lỗi, những gì ta nợ con không bao giờ có thể trả hết, hôm nay ta muốn dùng sinh mệnh của mình chuộc lại một phần nào đó, kiếp sau phụ thân sẽ tìm con để trả phần còn lại, vĩnh biệt."
Đọc xong mấy chữ này, tâm Bất Nhiễm nhói lên một chút, nàng thở ra một hơi tàn, khuôn mặt nhăn nheo không một chút cảm xúc, hai mắt nhắm lại, trên người tản ra nhàn nhạt đau thương...
Phía trước, Bạc Cô Mặc cùng Huyết Bất Sát đối chiến, kiếm trong tay vung lên lướt ngang không khí chém tới.
Keng....
Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát cũng cầm kiếm cản lấy, một đường lửa kéo dài xẹt qua hai mắt, hai người phóng lên, kiếm lại chém tới đối phương.
Phượng Kính, Hàn Cát Nhã, Tuyết Nguyệt cùng Chu Liễm một chỗ, ba người bao vây hắn, kiếm trong tay như ngân xà phóng tới, Chu Liễm cũng cầm kiếm quét một đường bức lui ba người, tay còn lại ôm ngực ho khan, hắn vừa rồi do ảnh hưởng uy lực Thánh Khí mà có nội thương, nay lại bị dồn ép thật là quá sức hắn.
Khương Lỗ dùng tuyệt kỹ Khương Gia đánh tan nát hơn cả chục người, hắc xích giăng đầy không trung, nhóm người Độc Tôn và những nữ nhân của Lạc Bắc Thần đang tận lực phá công giết hắn.
Tuyết Vô Song, Ái Lạp Tư - Ngân Vũ, Ái Lạp Tư - Nguyệt Vân, Nhạc Tề Ninh Uyển, Vũ Dạ Ca vừa mới tỉnh lại đang rất lo lắng cho Lạc Bắc Thần, không biết người này đã đi đâu, dù Bạc Cô Mặc nói nàng không sao nhưng họ vẫn ít nhiều nôn nóng, vì cả canh giờ rồi người đó cũng chưa trở về.
"Bất Nhiễm!"
Trong lúc Bất Nhiễm đang trong đau thương sâu xa thì một âm thanh nhẹ nhàng làm nàng bừng tỉnh, khóe mắt còn nước, nàng ngẩng đầu nhìn đến Tuyết Vô Song phía trước, đang cầm kiếm tràn đầy hận thù chỉ vào mình.
"Ngươi muốn trả thù?" Bất Nhiễm bình thản mở miệng, giọng nói già nua mang theo vài phần tang thương.
"Một mạng của nương ta và hơn hai trăm mạng của Bạch Thị, ngươi hôm nay hãy dùng mạng của ngươi để trả!" Tuyết Vô Song tay cầm kiếm run run chỉ vào Bất Nhiễm, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mang theo thù hận, nàng gằn từng chữ âm trầm phun ra.
"Vô Song! Không được..."
Lạc Bắc Thần từ xa chạy tới thấy cảnh này, liền bỏ Phong Vô Tâm sang một bên, chạy lại đứng trước mũi kiếm của Tuyết Vô Song kịch liệt lắc đầu, ánh mắt mang theo cầu xin.
"Ngươi tránh ra!!" Tuyết Vô Song thấy Lạc Bắc Thần trong lòng tảng đá buông xuống, nàng tay siết chặt chuôi kiếm nhìn Lạc Bắc Thần quát, đây có lẽ là lần đầu tiên Tuyết Vô Song lớn tiếng với Lạc Bắc Thần.
"Vô Song, cô cô đã chịu đau khổ nhiều rồi, cầu xin nàng tha cho cô cô..." Lạc Bắc Thần bị quát thì sợ run người một cái, nàng nhìn Tuyết Vô Song đau lòng khẩn cầu.
"Nàng hại Bạch Thị vô tội chết thảm, nàng hại nương ta chết, nàng cũng hại ta hơn hai mươi năm không có tình thương của thân sinh mẫu tử! Nàng tạo ác nghiệt nhiều như vậy đau khổ là đúng!" Tuyết Vô Song nghe vậy, vẻ mặt đau khổ phun ra từng chữ một, âm thanh lạnh lẽo vô cùng.
Tuyết Vô Song lúc này không thể suy nghĩ nhiều nguyên nhân cố sự, nàng chỉ biết Bạch Thị vô tội bị Bất Nhiễm tàn nhẫn giết chết, nương cũng bị nàng giết, mình cũng vì nàng hại làm đứa trẻ từ nhỏ đã mất đi nương, nghĩ như vậy, nàng thật hận!
"Thần nhi, tránh ra đi, cô cô cũng nên trả giá cho tội nghiệt của mình." Lạc Bắc Thần nhìn Tuyết Vô Song như vậy tâm thật đau, nàng muốn nói gì đó nhưng lại bị một âm thanh cắt ngang, Bất Nhiễm ngữ khí thê lương nói ra.
"Nếu vậy thì ngươi chết đi!" Tuyết Vô Song nghe vậy thì như bị kích thích, cầm kiếm lướt qua Lạc Bắc Thần đâm xuống ngực Bất Nhiễm.
"Vô Song!" Lạc Bắc Thần hoảng sợ kéo lại vai Tuyết Vô Song.
"Ngươi tránh ra!" Tuyết Vô Song bị kéo về phía trước, vừa muốn khóc vừa tức giận, thanh kiếm chỉ vào Lạc Bắc Thần cảnh cáo.
Keng....
Lạc Bắc Thần thật nhanh nhặt lên một thanh kiếm đỡ lấy mũi kiếm đâm tới Bất Nhiễm, keng một tiếng âm thanh. Tuyết Vô Song buồn bực cầm kiếm đánh tới Lạc Bắc Thần, hai người ta đánh ngươi đỡ, Lạc Bắc Thần chật vật tránh né, nàng không biết khi nào Vô Song lại hung dữ như vậy, nàng lại nỡ cắt y phục của mình, giờ nhìn lại thật giống khuất cái a.
Bất Nhiễm thấy vậy thì đứng lên, cầm lên kiếm đi đến nhập chiến, thanh kiếm của nàng phá tan chiêu thức của Tuyết Vô Song.
"Đừng đánh nữa!" Bất Nhiễm chắn trước Lạc Bắc Thần, nhìn Tuyết Vô Song thở dài nói.
Phong Vô Tâm đi đến bên cạnh Lạc Bắc Thần, cầm lên từng miếng vải bị cắt đứt, rồi quan sát Lạc Bắc Thần từ trên xuống, y phục không chỗ nào lành lặn.
Lạc Bắc Thần vẻ mặt nôn nóng nhìn Tuyết Vô Song và Bất Nhiễm, nên không để ý Phong Vô Tâm khinh thường nhìn mình, nếu biết nàng sẽ thật sự gõ cái đầu bóng lưỡng của Phong Vô Tâm.
"Thần nhi, đừng xen vào chuyện này." Bất Nhiễm yếu ớt nhìn Lạc Bắc Thần nói.
Tuyết Vô Song cầm kiếm chỉ vào Bất Nhiễm, lại nhìn ánh mắt đau đớn của Lạc Bắc Thần, nàng siết chặt chuôi kiếm run run.
"Vô Song, đừng..." Bỗng dưng, Tuyết Nguyệt âm thanh vang lên, nàng cầm kiếm chạy tới kéo lại Tuyết Vô Song.
"Mẫu thân, người thương Vô Song sao?" Tuyết Vô Song nhìn qua Tuyết Nguyệt giọng run run hỏi.
"Mẫu thân tất nhiên thương Vô Song." Tuyết Nguyệt thật nhanh trả lời, dù không biết nàng nói có ý gì.
"Vậy Vô Song không phải dư thừa? Không phải sai lầm của mẫu thân? Mẫu thân cũng rất yêu nương con đúng không?" Tuyết Vô Song nghẹn ngào hỏi một loạt câu hỏi.
"Vô Song không phải dư thừa, cũng không phải sai lầm!" Tuyết Nguyệt thấy nàng sắp khóc thì gật đầu liên tục, câu cuối nhưng nàng không có trả lời.
"Mẫu thân có thể giết nàng trả thù cho nương sao?" Tuyết Vô Song hỏi thêm một câu, ánh mắt mong chờ nhìn nàng.
"Không, không được...." Tuyết Nguyệt nghe vậy lui ra sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt kích động nói không, ánh mắt đau rát nhìn qua Bất Nhiễm.
Bất Nhiễm đau khổ càng hơn, ánh mắt đỏ hoe khô khốc, hai tay run rẩy, vẻ mặt tàn tạ nhìn Tuyết Nguyệt.
"Giết Tuyết Vô Song, ta sẽ tha thứ cho ngươi."
"Không thể nào!" Tuyết Nguyệt nghe vậy liền kích động hô lên.
Bất Nhiễm không nói gì, thật nhanh cầm kiếm đâm tới Tuyết Vô Song.
Keng....
Tuyết Nguyệt hoảng hốt hất mũi kiếm Bất Nhiễm ra, đem Tuyết Vô Song bảo hộ phía sau, tay cầm kiếm chỉ vào Bất Nhiễm run run khổ sở nói.
"Cầu xin nàng, Vô Song vô tội."
"Giết nàng." Bất Nhiễm cá cược một lần cuối cùng, kiếm lại đâm tới Tuyết Vô Song, nàng thật nhanh tay nhưng người khác lại nhanh hơn.
Nếu ai để ý sẽ thấy kiếm Bất Nhiễm khi đâm tới Tuyết Vô Song mũi kiếm liền bị lệch ra ngoài, đây rõ ràng đã có sắp đặt trước!
Leng keng...
Kiếm trong tay Bất Nhiễm rơi xuống tạo ra âm thanh thanh thúy, nàng ánh mắt vô thần nhìn thanh kiếm đâm sâu trước ngực, lại nhìn Tuyết Nguyệt đang cầm chuôi kiếm phía trước, nhìn người nữ tử mình yêu nhất lại lần nữa giết mình...
Kết quả cuối cùng đều đã đoán trước được...
Một kiếm xuyên tim, từ nay không còn gì nữa...
Tình đến đây đã đoạn, người đến đây cũng tàn...
"Tuyết Nguyệt, nàng thật tàn nhẫn, kiếp này yêu nàng ta không biết là đúng hay sai, chỉ trách là ta tự mình đa tình, nhưng kiếp sau ta không muốn yêu nàng nữa, yêu nàng rất mệt mỏi, yêu nàng rất khổ sở, ta nguyện hóa thành hư vô để không cần phải gặp lại nàng..."
Bất Nhiễm lời nói tràn ngập thê lương, nói xong nàng nhắm lại hai mắt buông xuôi, thân thể dần dần mờ ảo rồi biến thành những đốm ánh sáng nhỏ bay lên, tiêu thất trong không khí...
"KHÔNG!!"
Tuyết Nguyệt muốn ôm nàng nhưng mà không kịp, Tuyết Nguyệt điên cuồng gào thét lên, hai mắt tràn ngập gân máu như sắp chảy ra huyết lệ, tim không ngăn nổi từng hồi đau nhức, như bị ai đó đang ra sức đào đi, lấy từng chùy một đâm vào.
"Tuyết Nguyệt!! Huyết Bất Sát ta quyền rủa ngươi, từ nay về sau đau khổ cả đời, muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, tội lỗi theo ngươi đời đời kiếp kiếp!!"
Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát thấy Bất Nhiễm chết thì hắn không còn ý nghĩa gì để sống, hắn ngửa mặt lên trời âm thanh vang dội thiên không, từng câu từng chữ lạnh lẽo làm lạnh buốt lòng người, nói xong hắn cũng hét lên tự bạo, một tiếng nổ khiến lòng người kinh hoảng!
"Đại tỷ!!" Bạc Cô Mặc hai mắt mở to nhìn một màn, nàng khụy gối quỳ xuống, đau thương rống lên một tiếng dài.
Tuyết Nguyệt kích động tới phun ra một ngụm máu, thân thể nằm dài trên đất, ánh mắt lăng lăng nhìn thiên không, bên trong con ngươi dần dần hiện lên một hồi ký ức hạnh phúc, ấm áp...
Lạc Bắc Thần quỳ xuống, hai tay chống lên đất, trán nổi lên gân xanh cuồn cuộn, khóe môi không khống chế được rỉ máu, lòng đau như cắt, hai mắt một giọt nước cũng không rơi...
Không khí lúc này bị tang thương bao phủ, Tuyết Nguyệt như xác chết nằm trên đất, cả người tản ra đau đớn làm người nhìn không khỏi mắt bị đau rát...
Hôm nay nàng thật sự giết chết Bất Nhiễm...
Giết đi nữ tử mình yêu nhất...
Hủy đi bản thân cơ hội bù đắp, đổi lại đời đời kiếp kiếp mang theo hối hận giày vò...
Đời là như vậy, đến khi người ta mệt mỏi quá cũng sẽ lựa chọn buông tay thôi, Bất Nhiễm có thể lựa chọn buông tay rất nhiều lần, nhưng cũng chỉ vì yêu Tuyết Nguyệt, si tình Tuyết Nguyệt, muốn gặp lại nàng, nhưng đến khi nàng buông xuôi thì người giết chính mình lại là nữ tử mình yêu nhất, cái kết này đối với một kẻ như Bất Nhiễm là vô cùng tàn nhẫn...
Nhân sinh ác nghiệt, người làm sao tránh khỏi...
Lựa chọn khắc nghiệt, người làm sao đưa ra...
Cuối cùng rồi cũng kết thúc...
Kết thúc mang theo một người ân hận cả đời...
Nhân sinh tuyệt tình!
Danh sách chương