"Tuyết Nguyệt a Tuyết Nguyệt, ngươi có lẽ bây giờ rất hài lòng phải không? Trên thế gian này chỉ duy độc có một mình ngươi, nhẫn tâm giết đi nữ tử mình yêu nhất, nhẫn tâm hết lần này đến lần khác tổn thương nữ tử mình yêu nhất, A ha ha cả đời này ta mong ngươi khi nhớ lại chuyện này có thể an lòng sống trong khoái lạc..." Bầu không khí tang thương lại bị một âm thanh than vãn phá vỡ, nghe ra sao châm biếm, tự giễu như vậy.

Chu Liễm một tay ôm ngực trọng thương khụy trên đất, hắn lau khóe miệng rỉ máu nhìn Tuyết Nguyệt, ánh mắt đầy trào phúng, còn Khương Lỗ phía sau thì mặt mày như tro tàn, ánh mắt nổi lên tơ máu, ẩn chứa cuồn cuộn hận ý.

"Tuyết Nguyệt..." Phượng Kính quỳ gối phía sau, nhìn Tuyết Nguyệt đang vô hồn phía trước thì thào một tiếng.

"Ta giết ngươi trả thù cho chủ thượng!" Khương Lỗ như bộc phát, hắn rống lên rồi nhào tới Tuyết Nguyệt.

Phanh!

Phượng Kính thật nhanh lao ra, một chưởng đón lấy ma trảo, chỉ nghe ầm một tiếng, hai người đồng thời bị uy lực bức lui, trọng thương thân đập mạnh trên đất...

"A Kính, ngươi..." Hàn Cát Nhã giật mình, chạy tới đỡ lấy Phượng Kính lo lắng vỗ lưng hắn, muốn dùng chân khí chữa thương.

"Không cần, ta không sao." Phượng Kính khụ khụ hai tiếng xua tay nói không có gì, tay áo lau đi khóe miệng tơ máu rồi chật vật đứng dậy.

Độc Tôn đám người cùng nữ nhân của Lạc Bắc Thần vội vàng rút kiếm bao vây Chu Liễm và Khương Lỗ, bây giờ hai người có mọc cánh cũng khó mà bay.

"Đừng phản kháng vô ích, hai ngươi bị thương có thể đánh lại chúng ta sao?" Lệnh Quân thấy Chu Liễm muốn động thì giơ kiếm lên chỉ thẳng, hàn quang lóe sáng rọi thẳng vào mắt hai người, âm thanh cũng lạnh lùng mang đầy hàn ý.

"Thả họ ra!!"

Bỗng dưng lúc này, một âm thanh phá không vang lên, Lệnh Quân, Hàn Cát Nhã sau khi nghe thấy cả người không khỏi tỏa ra sát khí, thật nhanh xoay người lại.

Phía trên, Lâm Luân Kỳ Minh và Lâm Luân Nhược Mẫn từ từ lao xuống, đến khi hai người đáp xuống, thì thấy một thanh chủy thủ sắc bén lạnh lẽo đang đặt ngay yết hầu Lâm Luân Nhược Mẫn, trên mặt Lâm Luân Kỳ Minh nhợt nhạt mang theo cười tà.

"Nương..."

"Mẫn nhi!"


"Nhược Mẫn!"

Dồn dập âm thanh đồng thời vang lên, Lệnh Quân tay cầm kiếm run run, sắc mặt tái nhợt run rẩy gọi một tiếng, Hàn Cát Nhã thì hốt hoảng khuôn mặt chứa đầy nước mắt, Độc Tôn, Phượng Kính mọi người thì cũng lo lắng không kém...

Lâm Luân Nhược Mẫn thì không hay biết gì, nàng bất tỉnh nằm trên tay ca ca mình, mới có hơn một tháng không thấy mà sắc mặt đã tiều tụy hốc hác đi rất nhiều, cả người cũng gầy đi trông thấy, làm người ta đau xót không thôi.

"Thả họ ra." Lâm Luân Kỳ Minh cười khẽ nhìn đám người phía trước kích động, nhất là khi có hai cặp mắt tràn đầy sát khí bắn tới, làm hắn hưởng thụ không thôi, hắn chủy thụ cắt nhẹ ngang cổ Lâm Luân Nhược Mẫn để lại đường máu dài, khóe môi cong lên phun ra ba chữ nhẹ như không.

"Súc sinh, thả nương ta ra!" Lệnh Quân thấy hành động của hắn, không khỏi phẫn nộ gầm lên, hai mắt tràn đầy tơ máu trừng Lâm Luân Kỳ Minh, nếu không phải Nhạc Tề Kiến Vu nhanh giữ lại thì có lẽ Lệnh Quân sẽ mất bình tĩnh mà xông lên làm ra chuyện cá chết lưới rách.

"Được, được, bọn ta thả họ ra, ngươi thả nàng..." Hàn Cát Nhã nhìn dòng máu đang từ cổ Lâm Luân Nhược Mẫn rỉ xuống phá lệ chói mắt, nàng hoảng hốt sợ tới sắc mặt trắng bệch gật đầu lia lịa.

"Các ngươi không có tư cách ra điều kiện với ta! Còn không mau thả người?" Lâm Luân Kỳ Minh hừ lạnh, tay dùng thêm sức quát lên.

"Ngươi đừng kích động, bọn ta sẽ thả..." Hàn Cát Nhã lắc mạnh đầu, thật nhanh cho người lui.

Chu Liễm ho khụ khụ hai tiếng, hai mắt mang ý cười được Khương Lỗ đỡ đi về phía trước.

Mọi người cầm chặt kiếm đến tay rỉ mồ hôi, nếu có cơ hội họ thật sẽ ra tay giết chết mấy tên này.

"Chu lão đại, nhớ những gì ngươi đã hứa..." Lâm Luân Kỳ Minh cười cười nhìn Chu Liễm đang đi tới, nói khẽ.

"Phải đợi chúng ta thoát thân được cái đã." Chu Liễm trong lòng hừ lạnh, bên ngoài thì âm trầm nói, tuyệt kỹ của Chu Gia há có thể giao cho người ngoài, Lâm Luân Kỳ Minh a Lâm Luân Kỳ Minh, ngươi đúng là si tâm vọng tưởng, hôm nay có lẽ là ngày tốt để ngươi đi chết đây.

"Lâm Luân Kỳ Minh, ngươi có thể thả Mẫn nhi!" Hàn Cát Nhã nhìn đến khi Chu Liễm đi tới bên kia, nàng không khỏi run run quát lớn.

"Mẫn nhi là muội muội của ta, sao ta lại đưa cho các ngươi, nực cười!" Lâm Luân Kỳ Minh nghe âm thanh thì nhìn đến đám người Hàn Cát Nhã cười lạnh.

"Súc sinh!" Hàn Cát Nhã nghe vậy không khỏi nghiến răng mắng.

"Cầm thú, trả nương cho ta!!" Lệnh Quân như dã thú giãy giụa muốn thoát khỏi Nhạc Tề Kiến Vu, khuôn mặt vì phẫn nộ mà đỏ bừng.

Tuyết Nguyệt vẫn bất động nằm một chỗ, ánh mắt lăng lăng nhìn hư không, mọi chuyện bên ngoài lúc này như không liên quan tới nàng, hai mắt khô khốc giăng đầy gân máu, con người đến khi đau khổ như thế nào mới không khóc nữa đây, hôm nay Bất Nhiễm chết đối với nàng là đả kích lớn đến nhường nào...

Bạc Cô Mặc, Lạc Bắc Thần thì quỳ chôn gối giữa thiên địa, hơi thở thê lương phả vào không khí, pha một chút đau đớn cùng khổ sở.

Tuyết Vô Song đến khi nhìn đến mẫu thân đau khổ sống không bằng chết như lúc này, nàng mới có thời gian để thông hiểu tất cả mọi chuyện, không phải mọi chuyện đều đã được an bài sẵn hay sao? Muốn trách thì chỉ trách tạo hóa, trách người trong cuộc thì có ích lợi gì? Oan oan tương báo đến bao giờ mới có hồi kết? Rồi hồi kết cũng không phải mang theo đau khổ vạn phần day dứt sao? Hôm nay sự việc không phải là một ví dụ tốt nhất sao?

Trong lúc tình thế đang giương cung bạt kiếm, thì phía cuối chân trời một đám người đang vận khinh công lao xuống.

"Phụ thân, mẫu thân hai người đang làm gì vậy?"

Lâm Luân Tình Hân một bộ bạch y đáp xuống, khuôn mặt băng sương lạnh lùng nhìn tình cảnh trước mắt, nàng vẻ mặt khó hiểu lên tiếng. Lâm Luân Kỳ Hạo, Lâm Luân Lương Hạo và Vô Viễn Đại Sư đám người cũng nghi hoặc.

"Các con đến đây làm gì?" Lâm Luân Kỳ Minh thấy ba hài tử phía trước thì thân thể run lên, ánh mắt che giấu hoảng hốt sau đó lên tiếng hỏi, chủy thủ đặt trên cổ Lâm Luân Nhược Mẫn vô thức buông lỏng.

"Đến tìm hai người." Lâm Luân Kỳ Hạo nghe hỏi thì không khỏi bực bội lên tiếng, phụ mẫu đi Tây Vực mà không nói một lời với bọn họ a.

"Nhược Mẫn? Muội ấy chưa chết?"

Tiết Nam Thiên phía sau nhìn đến, khi thấy rõ mặt người bị Lâm Luân Kỳ Minh kề dao trên cổ, không thể không kinh hách hô lên.

"Lâm Luân Kỳ Minh, thả Mẫn nhi ra, nếu không hôm nay ta liều chết với ngươi!" Hàn Cát Nhã sự chú ý lại trở về Lâm Luân Nhược Mẫn trên người, hai tay siết chặt nghiến răng lạnh lẽo nhìn Lâm Luân Kỳ Minh gầm lên.

"Lâm Luân Kỳ Minh! Đến bây giờ ngươi vẫn chưa phục sao? Hàn Cát Nhã yêu là muội muội ngươi, yêu là Lâm Luân Nhược Mẫn chứ không phải ngươi!" Phượng Kính phía sau cũng lên tiếng, âm thanh mang theo khinh thường nghe ra được.

"Không!! Vì cái gì chứ, vì cái gì ta gặp nàng trước, nhưng tại sao người nàng khuynh tâm lại là Nhược Mẫn, tại sao chứ? Ta có cái gì không bằng muội ấy, ta không cam tâm!!" Như bị nói trúng chỗ đau, Lâm Luân Kỳ Minh kích động lên, chủy thủ trên tay siết chặt, nhìn Hàn Cát Nhã gào lên.


"Ngươi không cam tâm thì thế nào, ngươi không cam tâm thì có thể thay đổi được sự thật sao?" Độc Tôn không đợi Hàn Cát Nhã trả lời thì hừ lạnh nói.

"Nhược Mẫn cô cô!" Lâm Luân huynh đệ nghe mọi người nói cũng rõ một hai, hai người nhìn nhau rồi lại nhìn Lâm Luân Nhược Mẫn hô một tiếng.

"Một bước sai, từng bước sai, phụ thân đủ rồi, người dừng tay đi, đừng để mẫu thân phải hận người cả đời!"

Lâm Luân Tình Hân như ngộ ra, nàng đau đớn nhắm mắt lại, giọng nói trong trẻo lạnh lùng thốt lên, nàng lúc này cũng đã hiểu đoạn quá khứ trên giấy của mẫu thân, nàng cũng đã hiểu phụ thân đã sai rất nhiều, nhưng nếu người không sai thì sẽ có nàng như bây giờ sao?

"Không, không, ta không có được Nhã nhi thì đừng mong ai có được, ha ha ha..." Lâm Luân Kỳ Minh điên cuồng lắc đầu, tay dùng thêm sức nhìn mọi người cười nói.

"Ngươi đủ chưa!!"

Lúc này, một âm thanh thanh lãnh vang lên, lạnh lẽo tới mức làm người ta không khỏi rùng mình.

Lạc Bắc Thần hai mắt ẩn chứa hàn ý nhìn Lâm Luân Kỳ Minh, cả người bộc phát khí tràng đẩy lui mọi người xung quanh, đầu tóc rối loạn phủ bên hai thái dương, nhìn đến không thể không sinh ra sợ hãi trong tiềm thức, người này luôn làm cho người khác cảm thấy có một cỗ hơi thở cường đại tiềm tàng, sâu không lường được...

"Chỗ cô cô ta an nghĩ, ai cho phép ngươi ồn ào, làm càn!" Âm thanh lạnh đến không có một tia độ ấm.

Mọi người nghe xong vô thức lùi về phía sau, phía sau lưng lạnh buốt ướt đẫm mồ hôi, Lâm Luân Kỳ Minh cũng bị Lạc Bắc Thần dọa sợ muốn rớt luôn chủy thủ, bước chân lùi ra phía sau nhưng rất nhanh trấn định lại.

"Tham kiến Minh Chủ..."

Trong lúc quỷ dị như lúc này liền bị hàng loạt âm thanh cung kính làm dịu xuống, Vô Viễn Đại Sư, Tiết Nam Thiên dẫn đầu võ lâm nhân sĩ quỳ xuống hành lễ.

"Đồ nhi tham kiến sư phụ!" Lâm Luân huynh đệ nhìn đến Lạc Bắc Thần thì vừa vui mừng vừa lo sợ quỳ xuống chắp tay, bọn họ trên đường tới đây nghe được sư phụ vẫn còn sống thì không khỏi đa tạ trời đất.

Lâm Luân Tình Hân giương mắt lên nhìn Lạc Bắc Thần, ba năm không gặp người này mỹ mạo càng thêm yêu dã động lòng người, ba năm tưởng niệm ùa về, nàng mi mắt run run, con ngươi dần dần bao phủ bởi sương mù, hai chân vô thức chạy nhanh đến.

Người nàng nhớ nhung, tưởng niệm bấy lâu rốt cuộc đã trở về...

Ba năm thời gian như ngàn thu bao lấy trái tim cô độc, bây giờ người về, ngàn lời thương nhớ không bằng vòng tay ấm áp của ngươi...

Người đi, tuyết hạ

Xuân phong, người về

Lạc Bắc Thần nhìn xuống nữ nhân đang ôm mình chặt lúc này, nàng sắc mặt nháy mắt hòa hoãn, ánh mắt nhu tình tràn đầy, hai tay siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, mềm mại ôm vào lòng.

"A Thần..." Người trong lòng dịu dàng gọi một tiếng, Lâm Luân Tình Hân ngẩng đầu lên, mặt từ lâu đã bao phủ đầy nước mắt.

"Ta ở đây..." Lạc Bắc Thần hai tay ôm mặt Lâm Luân Tình Hân, môi ở trên mặt nàng hôn lấy từng tấc da thịt, thanh âm cũng mềm mại rất nhiều.

"Thật tốt quá, ngươi vẫn còn sống..." Nói ra lời này, chữ cuối như nghẹn ngào.

"Không khóc, không khóc, ta đã về, ta hứa chúng ta sẽ không xa nhau nữa..." Lạc Bắc Thần môi áp xuống đôi môi mềm mại của Lâm Luân Tình Hân, ôn nhu nói.

Phong Vô Tâm kế bên nhìn Lạc Bắc Thần, hai mắt lóe lên hàn ý sắc bén, như muốn xuyên qua người nàng.

Lạc Bắc Thần phía sau lưng lông mao bỗng dựng đứng, nàng rùng mình xoay người lại, nhìn đến Phong Vô Tâm thì không khỏi ám đạo một tiếng không tốt!

Phong Vô Tâm nhìn qua đám người đang quỳ rồi thu hồi tầm mắt, sau đó nhắm mắt, hai tay áp lại môi thì lẩm bẩm kinh Phật.

"Đứng lên đi." Lạc Bắc Thần theo ánh mắt của nàng thì hiểu, vung tay cho mọi người đứng dậy.

"Sư phụ..." Lâm Luân huynh đệ đứng dậy, nhìn nàng e dè gọi một tiếng.

Lạc Bắc Thần nghe gọi, thì nhìn đến họ mỉm cười.

"Lạc Bắc Thần! Ngươi muốn lấy nữ nhi của ta sao? Ngươi nằm mơ đi, ta không bao giờ đồng ý!!"


Lâm Luân Kỳ Minh nhìn hai người ân ái phía trước, cười chế giễu nói.

"Ngươi có tư cách sao?" Lạc Bắc Thần buông ra Lâm Luân Tình Hân, trên mặt thu liễm nhu tình, ánh mắt sắc bén trào phúng nhìn hắn.

"Nàng là nữ nhi của ta, ngươi nghĩ xem ta có tư cách không? Kính Khanh không phải ngươi muốn lấy Tình Hân sao? Ta đồng ý, bây giờ ngươi có thể mang nàng đi!" Lâm Luân Kỳ Minh cười lạnh hỏi lại Lạc Bắc Thần, sau đó nhìn đến Tiết Kính Khanh thúc giục.

"Lâm Luân Tình Hân là nữ nhân của Lạc Bắc Thần ta, không muốn sống thì cứ đến đây giành người!" Lạc Bắc Thần nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, nàng thanh lãnh từng câu từng chữ nói ra, áp bách áp tới người người không khỏi thở gấp chống đỡ, trong lòng âm thầm kinh hãi nội lực thâm hậu của Lạc Bắc Thần.

Tiết Kính Khanh nghe được, tất nhiên động dung, nhưng lại bị Lạc Bắc Thần khí thế dọa ngậm miệng.

"Tình Hân, Lạc Bắc Thần yêu không phải một mình con, nhìn đi nữ nhân của nàng bao nhiêu người, người tham lam như vậy chưa chắc thật lòng với con, nên Kính Khanh mới tốt, hắn sẽ đối với con duy nhất một người, hắn tài hoa cũng không thua kém Lạc Bắc Thần..." Lâm Luân Kỳ Minh đánh vào điểm yếu của nữ nhi mình, từng câu từng chữ một hắn nói ra không sai, thật sự không sai, ai có thể nói sai trừ khi họ nịnh nọt Lạc Bắc Thần thôi, đây là mọi người ý nghĩ.

"Ngươi câm miệng!!" Lạc Bắc Thần tức giận đến rống lớn, ngực phập phồng mắt trừng đến như muốn giết ngay Lâm Luân Kỳ Minh.

Lâm Luân Tình Hân nghe nói vậy, thân thể không khỏi run lên, nàng ngẩng đầu nhìn đến mấy người dung nhan tuyệt thế phía sau, thì sinh ra tự ti cúi đầu cắn cắn môi...

"Kính Khanh, ngươi không cần sợ Lạc Bắc Thần, truy cầu nữ nhân mình yêu có gì sai, không lẽ Lạc Bắc Thần sẽ trước mặt mọi người vô pháp vô thiên giết ngươi sao? Tình Hân cần một người đối với nàng là duy nhất, Lạc Bắc Thần không thể làm được, nhưng ngươi dư sức làm được, nên hãy bước ra công bằng tranh giành, chỉ cần ngươi có lòng Tình Hân sẽ cảm động thôi!" Lâm Luân Kỳ Minh mỗi câu đều mang theo khiêu khích, mỗi câu đều kích thích sát ý của Lạc Bắc Thần.

"Ngươi muốn chết!" Hắn đã thành công, sát khí bộc phát, âm thanh chứa đầy cuồng nộ như muốn xé rách không gian, Lạc Bắc Thần như thuấn di đánh tới Lâm Luân Kỳ Minh, động tác không đến một tức thời gian, mọi người ở đây chỉ có thể chôn chân tại chỗ.

Phịch....

Lâm Luân Kỳ Minh dù có đề phòng, nhưng hắn không ngờ là Lạc Bắc Thần lại mạnh hơn ba năm trước rất nhiều, làm hắn sinh ra sợ hãi chưa từng có, trúng một chưởng, lục phủ ngũ tạng hắn như muốn tan nát.

"Nhược Mẫn!" Hàn Cát Nhã thật nhanh phóng lên, ôm lấy Lâm Luân Nhược Mẫn bị Lâm Luân Kỳ Minh quăng lên không.

"Bá phụ!!" Tiết Kính Khanh nhìn Lâm Luân Kỳ Minh lăn dài trên đất, thì vội vã chạy tới đỡ lấy.

"Phụ thân..." Lâm Luân Tình Hân nước mắt chảy dài chạy tới.

"Ngươi thẹn quá hóa giận sao?" Lâm Luân Kỳ Minh phun ra một ngụm máu, một tay ôm ngực, một tay lau máu trên miệng, trào phúng nhìn Lạc Bắc Thần phía trước.

"Ngươi...." Lạc Bắc Thần mặt mày xanh mét gầm lên, lại muốn động thủ.

"Đủ rồi!" Lâm Luân Tình Hân vừa chữa thương cho phụ thân của mình, vừa hét lên ngăn lại Lạc Bắc Thần.

"Ngươi vì sao phải động thủ, không lẽ bá phụ nói quá đúng sao? Ngươi không tin Tình Hân thì thôi ngươi lại còn muốn giết nhạc phụ của mình, ngươi như vậy không xứng với Tình Hân!" Tiết Kính Khanh mặt mày đỏ bừng hướng Lạc Bắc Thần quát.

"Nếu ngươi không cho Tình Hân được hạnh phúc thì tránh xa nàng, đừng có suốt ngày mang đau khổ cho nàng, ba năm đã quá đủ rồi!" Hắn lại nghiến răng nói, sau đó cầm lấy tay Lâm Luân Tình Hân trấn an.

"Đúng, đúng, Tình Hân! Kính Khanh mới tốt nhất, Lạc Bắc Thần không xứng với con..." Lâm Luân Kỳ Minh gật gật đầu kích động nói.

"Thôi đủ rồi, đừng nói nữa..." Lâm Luân Tình Hân rút tay từ tay của Tiết Kính Khanh ra, nàng hít một hơi thật sâu gào lên.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện