Bạch Khuynh Xảo à? Anh không biết.

- Ừm.

Em muốn ngủ rồi.

- Em nghỉ ngơi đi, cần gì cứ gọi anh.

Lam Phi không nói gì nữa.

Cô nhắm mắt lại muốn ngủ thêm.

Cả người cô hiện tại đang rất là mệt mỏi rồi.

Nhìn Lam Phi xanh xao nằm trên giường bệnh, Lục Tử Hàn xót xa muốn đưa tay chạm vào gương mặt cô, nhưng lại ngừng giữa chừng.

Hắn thở dài thu tay lại rồi đứng dậy.

Hắn phải làm gì đó, Lam Phi sẽ không thể chịu đựng thêm được nữa.

Hắn rất sợ một ngày nào đó sẽ mất đi cô.

Đợi Lục Tử Hàn ra ngoài, tiếng đóng cửa vang lên.

Lúc này Lam Phi mới mở mắt.

Cô biết Lục Tử Hàn vừa rồi nói dối.

Tại sao hắn lại phải giấu cô về người tên Bạch Khuynh Xảo này? Lam Phi đưa mắt nhìn sang chiếc điện thoại của mình được đặt trên bàn bên cạnh, rồi vươn tay cầm lấy nó.

Sau một hồi lục tìm trí nhớ, cô ấn một dãy số rồi gọi một cuộc điện thoại.

- Thư kí Lưu, là tôi.

Tôi cần anh đem người giúp việc đó đến đây.

Nhớ đừng để vệ sĩ của Tử Hàn trông thấy.



Trên sân thượng của bệnh viện.

Từng đợt gió lạnh thổi qua khiến tóc mai của Lam Phi bay phất phới.

Cô mặc bộ đồ bệnh nhân, ngồi trên xe lăn.

Mái tóc tuy đã được buộc gọn nhưng vẫn không thể nào khiến cho giương mặt có thêm sức sống được.

Thư kí Lưu và hai người đàn ông ép giải một người phụ nữ quỳ xuống dưới chân của Lam Phi.

Trên gương mặt của cô ta bị bầm tím rất nhiều chỗ.

Có thể thấy, người phụ nữ này vừa trải qua một trận đánh khá nặng.

- Cô suy nghĩ kĩ chưa?

Lam Phi bình tĩnh nhìn người phụ nữ đang run rẩy kia.

Hôm ấy, khi uống phải cốc nước bỏ thuốc độc, Lam Phi không có ra ngoài ngay.

Cô để quên chìa khoá xe trên bàn ăn nên quay lại lấy.

Vừa vặn cô nghe được cuộc trò chuyện của người giúp việc này với một nhân vật lạ.

Cô ta gọi đối phương là Bạch Khuynh Xảo.

Có vẻ như lòng tham của người giúp việc này nổi lên.

Cô ta đã hạ độc cô xong còn đòi Bạch Khuynh Xảo phải chuyển thêm tiền, nếu không sẽ đi nói cho tất cả mọi người.

Nghe được tất cả mọi chuyện, Lam Phi tức giận kêu người bí mật bắt người giúp việc này lại rồi đem đi.

Quả nhiên, mấy ngày sau đó cơ thể của cô đã xảy ra tình trạng xuất huyết.

Đến bệnh viện cũng không thể tìm ra nguyên nhân.

Từ trước đến nay, Lam Phi chưa từng làm điều gì hổ thẹn với lòng.

Người ta tốt với cô, cô sẽ trả ơn.

Còn nếu có kẻ muốn hại cô, thì cô nhất định sẽ không tha cho kẻ đó.

Cô không phải người có lòng rộng lượng, bao dung đến vậy.

- Phu nhân… Xin lỗi… Là do tôi ngu… Tôi đã hại cô…

Nữ giúp việc liên tục dập đầu xuống đất xin tha.

Nếu là khi trước, cô sẽ ngủi lòng với cô ta.

Nhưng cô ta đã làm mất lòng tin của cô nên không xứng được tha thứ.

- Khi cô vào nhà tôi làm việc, tôi nhớ đã từng bảo với cô rằng tôi rất ghét sự phản bội đúng không?

- Phu nhân… Tôi sai rồi…

- Tôi thấy hoàn cảnh của cô đáng thương nên mới nhận cô.

Tôi chưa từng bạc đãi cô cái gì, luôn tạo điều kiện khiến cô có thu nhập cao.

Vì lí do gì mà lại hạ độc tôi? Tham vọng của cô… Quá lớn rồi!

Những lời nói của Lam Phi như con dao sắc cứa vào lòng của nữ giúp việc kia.

Tất cả những điều cô nói đều hoàn toàn đúng.

Nữ giúp việc kia không dám nhìn thẳng vào mắt của Lam Phi mà chỉ cúi đầu vì hổ thẹn.

- Nói đi, người tên Bạch Khuynh Xảo là ai?

- Cô ta là con gái của Phó Bộ Trưởng.

Cô ta nói với tôi rằng, chỉ cần bỏ độc phu nhân, tôi sẽ có một khoản tiền lớn suиɠ sướиɠ hết đời.

- Lí do cô ta muốn hại tôi là gì?

- Cô ta nói rằng vì sự tồn tại của phu nhân nên Lục tiên sinh mới không yêu cô ta.

Cô ta bảo phu nhân là kẻ thứ ba xen vào mối quan hệ của cô ta và Lục tiên sinh…

Sắc mặt của Lam Phi sau khi nghe xong cũng chẳng có thay đổi gì.

Nếu là người phụ nữ khác, họ sẽ điên lên, có khi còn ghen tức, đi chất vấn chồng mình.

Còn Lam Phi thì lại khác.

Sự im lặng của cô khiến cho người ta cực kì lo lắng.

Trợ lí Lưu muốn nơi gì đó, nhưng lại bị Lam Phi giơ tay chặn lại.

Cô bảo nữ giúp việc kia gọi điện cho Bạch Khuynh Xảo.

Cô ta lập tức nhanh chóng nhận điện thoại từ trợ lí Lưu rồi ấn số gọi, sau đó đưa điện thoại cho Lam Phi.

Cô cầm lấy điện thoại đưa lên tai nghe.

Rất nhanh điện thoại đã được kết nối.

Lam Phi nghe thấy một giọng nữ tỏ vẻ bức tức ở đầu dây bên kia vọng lại.

- Đã chuyển tiền rồi mà còn muốn đòi thêm hả? Cô tốt nhất nhanh chóng mua vé ra nước ngoài cho khuất mắt tôi! Tôi đã giúp cô thoát khỏi cái kiếp con ở nên mà biết mồm miệng đừng ăn nói linh tinh.

- ALo? Cô nghe thấy chứ? Đâu rồi?

Tay của Lam Phi siết chặt lấy điện thoại.

Người phụ nữ này chính là kẻ chủ mưu sao? Cô còn chưa động đến cô ta, vậy mà cô ta dám bỏ độc cô sao?

- Cô, chính là người muốn gϊếŧ tôi đấy à?

Đầu dây bên kia Bạch Khuynh Xảo bị chấn động khi nghe thấy một giọng nói lạ.

Cô ta sợ hãi định tắt máy, nhưng lại nghĩ lại.

Cô ta chưa từng sợ bất kì một ai, tại sao lại chỉ vì một giọng nói mà hèn nhát tắt máy cho được?

Bạch Khuynh Xảo hít một hơi sâu, sau đó lấy lại vẻ tự tin thường ngày nói.

- Không ngờ con ngu kia lại để lộ sơ hở bị tóm.

Dù sao, cô cũng cần phải biết chuyện này rồi, Lam Phi!

- Bạch Khuynh Xảo, cô đã chọc nhầm người rồi.

Tôi không phải là người cô dễ chọc vào đâu!

- Ồ? Vậy sao? Lam Phi, cô cứ ở đấy mà sống trong sự điều khiển của tôi đi.

Thuốc trong tay tôi, cho dù tôi có nói gì, Tử Hàn cũng sẽ phải làm theo mà thôi.

Nghe đến đây, ánh mắt của Lam Phi chợt tối sầm lại.

Do kích động nên một cơn ho ập đến khiến Lam Phi sặc sụa.

Đầu dây bên kia, Bạch Khuynh Xảo cũng nghe thấy.

Cô ta càng nghe tiếng ho của Lam Phi thì trong lòng càng cảm thấy vui vẻ.

- Tôi để mắt đến Lục Tử Hàn.

Nếu cô muốn sống, biết điều mà rời xa anh ấy.

Nếu không cứ đợi mà chết dần chết mòn đi!

- Bạch… khuynh… Xảo! Cô cũng là thiên kim, nên phải biết lòng tự tôn của thiên kim lớn thế nào rồi chứ? Cho dù… Tôi có chết… Cô cũng đừng mong mà… Cướp chồng của tôi!.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện