Còn 5 phút nữa sẽ tới thời điểm giao thừa, nhà khách đã chẳng còn mấy ai, chương trình ti vi đêm giao thừa liên tục luân chuyển những góc quay màn văn nghệ cuối năm.
Mẹ vỗ lưng tôi.
'Tầng 5 nhà mình ngắm được pháo hoa thành phố đó!"
Hai mắt tôi sáng rực lên, thích thú với ý gợi ý của bà. Ngắm pháo hoa ai lại không thích cơ chứ? Tôi nhìn lên đồng hồ quả lắc to đùng đứng cạnh bàn để ti vi, thấy không còn nhiều thời gian, nhanh chóng kéo tay tên Lâm đi theo.
" Nhanh lên, sắp 12 giờ rồi!"
Lâm đang dọn vỏ bánh liền để dồn gọn lên một chiếc đĩa, gật đầu, mỉm cười cùng tôi đứng dậy lên tới tầng 5.
Tinh tinh...
Tiếng cửa thang máy thông báo, cánh cửa mở ra trùng đúng thời điểm 12 giờ đêm, ngay lập tức một màn trời sáng rực đủ loại ánh sáng màu sắc lấp lóe cùng với tiếng rít chói tai, những âm nổ lớn đùng đoàng liên tiếp nhau không ngừng nghỉ...
Tôi vui vẻ tiến tới cửa kính sát đất, hướng ánh mắt nhìn về phía những ánh sáng rực rỡ xa xăm.
Đến khi hơi phả nhòe kính tôi mới ý thức được mình đã tiến quá gần, liền lùi lại về sau hai bước chân.
Lâm đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn tôi.
'Trông đẹp nhỉ?"
Tôi gật đầu.
'Hồi trước ở quê còn được tự đốt pháo cơ, không nhiều dạng như thế này nhưng vẫn vui lắm."
Hắn khẽ cười.
' Trên này tự ý thế là đi tù đó!"
" Ừm, biết mà!"
Hay lúc nào cùng về quê đốt pháo đi?"
Tiếng pháo không gần những vẫn ảnh hưởng tiếng ồn, nghe không rõ tôi quay lại nhìn hắn.
"Hả!"
Lâm nhắc lại.
'Tao muốn về quê cùng mày đốt pháo!"
" Làm gì?"
Tôi hỏi.
Lâm vừa bước tiến lại gần vừa nói.
" Tao muốn đi cùng mày thôi!"
Tôi ngơ ngác nhìn, ánh sáng pháo hoa lập lòe phơi ngược sáng làm cho nửa khuôn mặt hắn như bực tượng tinh xảo được khắc rõ từng góc cạnh, đường nét sắc sảo phối hài hòa tạo lên một tác phẩm tuyệt mỹ.
Không khí ồn ào bỗng trở nên như thinh không, ánh sáng vàng yếu ớt trên hàng lang cũ kĩ bỗng nhiên nổi bật lên vàng cam, hòa cùng nhiệt độ với không khí ấm áp lạ kỳ.
Lâm ghé sát khuôn mặt như phát sáng hào quang lại gần, khoảng cách đôi môi chỉ còn tính vài cen-ti-met. Hắn mỉm cười quyến rũ đáng ghét, đôi mắt comg cong như như hồ ly tinh.
" Tao hôn mày được không?"
Tôi lặng im, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm tựa như tên tiều phu xui xẻo bị khuyến rũ câu mất hồn phách, không trả lời, cũng không phản kháng, khờ khờ dại dại tâm biết là sai những thân xác chần tục lại tham lam bản tính nguyên thủy.
Trong đáy mắt tôi biểu thị rõ sự đấu tranh của nội tâm nêu nên ý định không rõ ràng, không đồng ý, nhưng cũng không khước từ.
Lâm ghé sát lại, hắn đặt môi mình tôi lên môi tôi. Không phải là chuồn chuồn nước hay cánh hoa mong manh khẽ bay lướt nhẹ nhàng. Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng có xúc cảm, hắn không ngừng lại, tôi cũng chẳng rời đi.
Tôi nắm chặt hai lòng bàn tay mình lại.
Mọi giác quan của tôi gần như tê liệt, cảm xúc hỗn loạn đủ màu muốn bung ra như những tiếng pháo ngoài kia. Một năm qua tựa như gộp lại thành thước phim tổng hợp, thu gọn lại cho tôi thành một câu trả lời duy nhất ngay trong khoảng khắc này. Đúng, tôi cần Lâm! Mọi cảm xúc hoài nghi, lo lắng, bất an,...
mọi thứ sự việc đã diễn ra tựa như chỉ còn là giấc mơ mơ hồ trôi bay mất, đọng lại khoẳng khách này là thực tại duy nhất bản thân muốn chấp nhận. Không muốn quan tâm bất kì điều gì nữa. Luôn nhủ lòng về trách nhiệm của bản thân quá nhiều đến mức trở thành gánh nặng lo âu làm tôi quên mất rằng mình cũng chỉ là một thằng nhóc mà thôi. Cách Lâm che chắn khiến cho tôi dù có cố gắng thế nào cũng không thể che đậy được lòng tham đang trỗi dậy trong thâm tâm mình. Tham lam với sự yên bình mà hắn đem lại.
Cánh môi rời đi, Lâm thì thầm nói.
" Mừng năm mới, thêm một năm tao thích mày!"
Tôi nhìn hắn, trong ánh mắt có chút lay động.
Đẹp không?"
Không biết vì sao lại hỏi nhưng bản thân tôi lấy nó làm phép thử cho ván cược lòng tin của mình.
Lâm hơi bất ngờ trong phút chốc, hắn nhanh chóng hiểu ý, mỉm cười khinh khích, vươn tay chạm vào sau đầu của tôi, bàn tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc.
Đẹp trai!"
Tôi nhắm mắt lại, hít vào, rồi thở ra một hơi. Lòng thầm tự mắng mình bị điên rôi.
Ngay khi mở mắt ra, liền chủ động, tiến tới hôn hắn.
Lâm trợn mắt ngơ ngác.
Thấy hắn không phản ứng, nghĩ rằng mình bị hớ rồi, tên này đang đùa tôi à? Ngại ngùng tách mỗi ra, muốn bước lùi lại, chuẩn bị phương án 36 kế chuồn là thượng sách nhưng lại bất thành.
Lâm giữ chặt ót gáy tôi, tay còn lại hắn cũng luồn qua sau giữ lấy tấm lưng, điệu cười bật lên vừa biến thái vừa thỏa mãn.
Chưa kịp lui bước nào, hắn đã nhanh chóng kéo tôi lại, về tới tiếp tục hôn lên.
Lần này đến tôi bất ngờ nhưng bản thân lại không lựa chọn trốn tránh. Cứ thế mà đánh dấu thời khắc này lại, âm thầm chấp nhận rằng bản thân tôi từ giờ phút này thật sự không thể để tên chó chết hại nước hại dân tách khỏi mình ra được nữa rồi. Ai biết được tương lai sao chứ? Nếu đối với mọi người hắn là kẻ đáng được ưu ái, bản thân tôi chỉ cần duy nhất mình hắn ưu ái cũng đã đủ làm càn với cả thiên hạ mà chẳng cần lo tới hậu quả...
Tinh tinh..
Âm thanh quen tai từ thang máy vang lên phía sau lưng.
Tôi giật mình, muốn đẩy hắn ra nhưng không được. Lâm càng giữ tôi chặt hơn.
Tôi hoảng loạn.
Đến khi gần như nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra, mới có thể bước lùi lại. Hai tay ôm lấy ngực, nghe tiếng tim đập thình thịch
. Má ơi nó còn dữ dội hơn cả lúc hôn nữa!
Thấy Lam, tôi giả vờ lau đi mồ hôi không hề có trên gò má mình.
" S,sao... sao ở đây thế?"
Lam vui vẻ nhảy chân sáo tới chỗ tôi.
" Bố em hợp tuổi nên đến xông nhà."
Tôi nén thở mạnh, ngoái người nhìn lại nền trời đêm trống không lạnh lẽo phía sau.
' À, nhưng hết pháo hoa mất rồi!"
" Nhà em đặt nhà hàng, ngắm pháo hoa xong rồi mới tới đây."
" Nhanh vậy, gần đây sao?"
Lam nhìn tôi tươi cười gật đầu.
" Hết rồi thì xuống thôi!"
Lâm đột ngột lên tiếng từ phía bên.
Lam nghiêng đầu nhìn sang, biểu cảm vui vẻ lập tức thu lại, đôi mắt cong vui vẻ thành sự quan sát và đề phòng đánh giá.
Tôi ngoảnh lại chạm mắt hắn chỉ một giây liền quay phắt đầu lại, ngại ngùng rụt cổ như con rùa.
" Ừ...ừm, đi xuống thôi, trên này lạnh đấy!"
Nói xong liền chủ động đi lại phía thang máy. Bước vào bên trong, ấn nút giữ cửa vẫn chưa thấy hai con người kia xi nhê gì. Tôi nói lớn.
" Đi xuống thôi, đứng đấy vẽ phác họa nhau à?"
Lam quay người lại, khôi phục dáng vẻ vừa rồi, bước nhanh vào trong thang máy.
Lâm cũng lững thững bước chân dài theo sau.
Xuống tới dưới nhà, hai gia đình đã tụ họp vui vẻ nói chuyện với nhau trong phòng khách.
Chúng tôi bước tới, mẹ liền vẫy tay gọi lại, trên tay bà cầm đủ 4 phong bao lì xì màu đỏ chói.
Tôi vui vẻ nhận lấy, nói lời cảm ơn, nhanh chóng cùng mọi người mở xem ngay.
Ngay khi vừa thấy, hai mắt tôi liền trợn tròn kinh ngạc. 4 tờ xanh là mệnh giá max. Quan sát mọi người xung thấy chẳng ai có ý kiến gì mà lần lượt tặng lời chúc. Đến lượt bản thân tôi còn vẫn chưa định thần xong, mấp máy nói đôi lời nghe không được tự nhiên cho lắm.
Lần lượt tiếp tục đến chú Phong, rồi bà vú cũng đã chuẩn bị.
Nhìn ba phong bao trên tay tôi vẫn chưa thôi chấn kinh. Chưa bao giờ bản thân nhận được nhiều tiền mừng đến thế, chỉ một tờ trong số này thôi đã bằng tiền mừng của cả Tết trước kia tôi nhận được khi ở quê rồi. Nhà giàu đúng là lever max...
" Này, này!"
Tôi quay người lại, ngay lập tức vị kẹo sữa dâu chạm vào đầu lưỡi cùng xúc giác nhạy cảm với đầu ngón tay, cùng mùi hương thân thuộc từ cổ tay áo phả vào khoang mũi.
Ngon không?"
Liếc mắt, thấy Lâm thu tay lại, hắn mút đầu ngón tay một cách tự nhiên.
Mặt tôi như bốc hỏa, ngại ngùng cùng sợ hãi quan sát xung quanh xem có ai thấy không. May mà mọi người vẫn đang rôm rả trò chuyện, chẳng ai bận tâm đến góc này cả.
" Thế nào?"
Lâm hỏi lại.
Tôi nhìn đĩa kẹo trên tay hắn.
'Đừng nói là kẹo Tết toàn vị dâu đấy nhớ?"
Lâm nhún vai.
Không!"
Tôi nghi hoặc nhìn hắn.
Lâm không nói gì nữa, đi tới chung vui với mọi người.
Tôi vô thức vận về hai đầu ngón tay mình với nhau, tưởng tượng ra xúc cảm không chân thật. Nhìn đầu ngón tay mình tựa thành đầu ngón tay của người kia, ảo tưởng ra vị giác trộm nhặt nhỏ nhen cùng hương vị sữa dâu pha loãng... Mỗi khẽ nhếch lên cười.
Ngẩng đầu lên nhìn khung cảnh trước mặt, ánh sáng chói lung linh còn vô thực hơn cả ảo cảnh. Chỉ mới một năm trôi qua thôi mà khung cảnh đen nghịt và lạnh lẽo khi đó tựa như chỉ mới ngày hôm qua. Sự vô thường luân chuyển nhanh chóng làm con người ta khó lòng thích nghi kịp. Tôi đã từng sợ hãi và phải thừa nhận hiện tại nỗi sợ đó vẫn chưa nguôi ngoai là bao. Sợ hãi mọi thứ trước mắt là ảo giác, nếu quá đắm chìm đến lúc mất đi sẽ rất thống khổ. Nhưng dù có cố gắng bảo vệ nó bao nhiêu thì mọi vật vẫn sẽ không ngừng đổi thay. Chỉ mình tôi cố gắng níu lại thì ích gì chứ? Thà cứ lặng mình trôi theo dù lòng lang vãn hoang man không biết sẽ dạt vào đâu vẫn hơn là cứ cố bám mình ở nơi sâu thẳm của lòng sông, ai biết sóng ngầm sẽ ngang qua bao giờ. Cố gắng nổi lên biết đâu còn có thể ngắm được cảnh trời bốn mùa luân phiên, biết được trên quãng đường này gặp được thêm ai. Tôi cũng chỉ là một thanh thiếu niên thôi mà!...
...
" Này!"
" Úi, úi!"
Ông Đức giật mình, kêu lên, đưa hai tay lên che má lạnh buốt.
Mày làm gì đấy? Không đi nghỉ đi!"
Tôi đặt lon bị xuống bàn, tiếp đến là đĩa bánh kẹo cùng chút đồ ăn khuya.
Ra kiểm tra xem nhân sự làm việc thế nào!"
Ông Đức lấy một chiếc bánh, bóc vỏ ra nhai nhóp nhép.
" Ghê nhỉ, chưa gì đã ra oai tướng ông chủ rồi đấy!"
Tôi bật cười.
Ông Đức nói tiếp.
" Muộn không vào ngủ đi? Không ở trong với nhà mày còn ra đây làm gì?"
Tôi bóc vỏ, nhét viên kẹo hương dâu vào miệng.
Sợ anh buồn, ra tâm sự cùng, có lòng thế còn chê."
Ông Đức tiếp tục lấy thêm vài chiếc bánh khác.
" Thôi ông cố ơi!"
Nuốt xong miếng bánh, anh chỉ tay vào đĩa bánh kẹo Tết.
" Mà đĩa này bị sao đấy!"
Tôi nhướng mày.
" Sao?"
Bộ nhà mày mộ cái vị này hay sao mà bốc mấy cái bánh rồi toàn vị chua chua ngọt ngọt như của bọn con gái hay thích thế?"
" GÌ?"
Tôi kinh ngạc lấy miếng bánh trên tay ốc Đức đang chuẩn bị cho lên miệng. Vừa nhai, tôi vừa cúi mặt xuống, khóe miệng khẽ nhoẻn lên thành đường cong. Thì ra" không" là không chỉ mỗi kẹo! Ai kia thật có lòng ghê!
Ông Đức đẩy vai tôi.
" Làm khùng gì thế? Tết rồi ma quỷ nó cũng phải nghỉ nha mày, không phải loại gì cũng bán mình cho tư bản giống người sống đâu!"
Nói xong, anh vươn tay tiếp tục lấy thêm nắm kẹo. Đẩy viên kẹo vào miệng, ông Đức liền nhăn mày. Vừa nói, vừa nhét nắm kẹo trong tay vào túi áo, tay còn lại đẩy đĩa bánh kẹo ra xa.
'Thôi, thôi!"
Tôi vừa thấy vậy bật cười thành tiếng.
Ông Đức xua tay.
" Chỗ này đủ anh mày nhâm nhi đến sáng rồi, mày về ngủ đi!"
"Ơ kìa, anh đuổi em đi thế à?"
Ông Đức vẫn xua tay.
" Đêm lạnh chết mẹ, cứ lản vản làm gì, Tết nhất mà ốm xui cả năm."
Tỗi vẫn cố đùn đẩy, nhây với ông Đức một lúc dài, mãi đến gần 3 giờ sáng người mới bắt đầu thâm thấm hơi mệt.
Quay người đi rồi ông Đức vẫn gọi ới.
Này, không mang đồ vào à? Anh không ăn nữa đâu!"
Tôi không quay mặt vẫn đáp lời.
Không ăn thì để người khác ăn, có phải cho mỗi anh đâu!"
Nói xong cũng không thấy ý ới gì thêm nữa.
Tôi trực tiếp bước vào nhà, đèn điện đã vơi đi, chỉ để lại vài ánh đèn lồng vàng và đỏ mờ nhạt cùng ánh sáng nhấp nháy quấn quanh cây đào cánh phai.
Chốt cửa lại, vừa quay người tôi đã phải thót tim, xuýt nữa thì nhà có người nhập viện ngày Tết.
" Anh không nghỉ à?"
Lam để tóc dài xõa đến ngang thắt eo, người mặc bộ đồ ngủ màu nhạt mà trong ánh sáng le lói khó mà nhận ra chính xác là màu gì. Ánh sáng của cây đào bên cạnh nhấp nháy, hất ngượng bóng chiếu ngũ quan của con bé từ dưới lên, tạo cảm giác thần sắc nhợt nhạt khó thấu nổi.
Tôi ôm ngực, lòng thầm nghĩ năm nay tôi có đột xuất được con bé giúp đỡ vào Viện tim hay không?
" Thêm tí nhạc nữa là anh đi theo ông bà luôn rồi đấy!"
Lam bình tĩnh cuốn tóc gọn ra phía sau.
" Anh không đi ngủ sớm đi còn thậm thò ở cửa làm gì?"
" Anh mày ra xem ông Đức!"
" Anh trai anh?"
Ừ! Mà sao mày không ngủ đi?"
" Em xuống lấy nước, trên phòng hết rồi!"
" Cả nhà ở lại à?"
" Ừ, năm nào cũng thế!"
...
Cuộc trò chuyện đôi câu nhanh chóng rơi vào tĩnh lặng.
Đang bước lên bậc thang, Lam lại lên tiếng.
' Anh thích con trai à?"
Tôi lập tức đứng khững lại.
" GÌ?"
Em làm anh bị thế à?"
Ngoảnh đầu lại, tôi nhìn Lam khó hiểu.
'Mày bị làm sao đây?"
' Nếu anh muốn thử với con trai hôm nào em giới thiệu cho mấy người tử tế nhớ?"
" Ôi bà nội ơi? Mày nghĩ gì anh thích con trai vậy?"
" Thế a,anh... anh..."
Tôi nhướng một bên mày, nhìn khóe miệng con bé đang mấp máy mãi không thành lời nốt câu sau.
Không đi ngủ à?"
Tôi xoay người theo tiếng âm vang lên.
Lâm mặc chiếc áo phông đơn giản cùng quần ngủ kẻ sọc đứng trên đầu cầu thang nhìn xuống. Ánh sáng mờ nhạt, cộng thêm tóc mái dài che qua mắt khiến tôi khó nhìn ra sắc thái của hắn đang như nào, chỉ là nghe giọng điệu thì không khác gì cảm giác vô lãnh ngày thường với mọi người.
" Giờ lên ngủ đây!"
Tôi vừa nói vừa bước lên.
Tới chỗ hắn đứng, tôi hỏi.
" Mặc thế này không lạnh à?"
Dù nhà có máy sưởi đi chăng nữa thì với diện tích khủng bố cái nhà này thì cũng chỉ là có chút hơi loãng hơi hơi thôi, đủ ấm nhưng không đến mức có thể ăn mặc phong phanh giữa cái thời tiết mới có hơn 10°C.
Lâm đưa tay chạm nhẹ, khẽ lướt qua má tôi, ngón tay hắn ấm nóng như hòn than lung lửa, nhiệt độ chênh lệch một tầng lớn với làn da vừa hứng trọn sương mai của tôi.
Lâm nhéo nhẹ vành tai tôi nhắc nhở.
' Thay đồ đi ngủ đi..."
Nói nửa câu hắn quay mặt nhìn xuống dưới.
Tôi nhìn theo.
Lam vẫn đứng đó, tầm nhìn của con bé nhắm thẳng vào tên Lâm.
Cảm giác như mùi khét thoảng đâu đây.
Hắn nói nốt đuôi sau.
Tao đi lấy nước!"
Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, để lại hai con người hảo hước lại phía sau.
Mẹ vỗ lưng tôi.
'Tầng 5 nhà mình ngắm được pháo hoa thành phố đó!"
Hai mắt tôi sáng rực lên, thích thú với ý gợi ý của bà. Ngắm pháo hoa ai lại không thích cơ chứ? Tôi nhìn lên đồng hồ quả lắc to đùng đứng cạnh bàn để ti vi, thấy không còn nhiều thời gian, nhanh chóng kéo tay tên Lâm đi theo.
" Nhanh lên, sắp 12 giờ rồi!"
Lâm đang dọn vỏ bánh liền để dồn gọn lên một chiếc đĩa, gật đầu, mỉm cười cùng tôi đứng dậy lên tới tầng 5.
Tinh tinh...
Tiếng cửa thang máy thông báo, cánh cửa mở ra trùng đúng thời điểm 12 giờ đêm, ngay lập tức một màn trời sáng rực đủ loại ánh sáng màu sắc lấp lóe cùng với tiếng rít chói tai, những âm nổ lớn đùng đoàng liên tiếp nhau không ngừng nghỉ...
Tôi vui vẻ tiến tới cửa kính sát đất, hướng ánh mắt nhìn về phía những ánh sáng rực rỡ xa xăm.
Đến khi hơi phả nhòe kính tôi mới ý thức được mình đã tiến quá gần, liền lùi lại về sau hai bước chân.
Lâm đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn tôi.
'Trông đẹp nhỉ?"
Tôi gật đầu.
'Hồi trước ở quê còn được tự đốt pháo cơ, không nhiều dạng như thế này nhưng vẫn vui lắm."
Hắn khẽ cười.
' Trên này tự ý thế là đi tù đó!"
" Ừm, biết mà!"
Hay lúc nào cùng về quê đốt pháo đi?"
Tiếng pháo không gần những vẫn ảnh hưởng tiếng ồn, nghe không rõ tôi quay lại nhìn hắn.
"Hả!"
Lâm nhắc lại.
'Tao muốn về quê cùng mày đốt pháo!"
" Làm gì?"
Tôi hỏi.
Lâm vừa bước tiến lại gần vừa nói.
" Tao muốn đi cùng mày thôi!"
Tôi ngơ ngác nhìn, ánh sáng pháo hoa lập lòe phơi ngược sáng làm cho nửa khuôn mặt hắn như bực tượng tinh xảo được khắc rõ từng góc cạnh, đường nét sắc sảo phối hài hòa tạo lên một tác phẩm tuyệt mỹ.
Không khí ồn ào bỗng trở nên như thinh không, ánh sáng vàng yếu ớt trên hàng lang cũ kĩ bỗng nhiên nổi bật lên vàng cam, hòa cùng nhiệt độ với không khí ấm áp lạ kỳ.
Lâm ghé sát khuôn mặt như phát sáng hào quang lại gần, khoảng cách đôi môi chỉ còn tính vài cen-ti-met. Hắn mỉm cười quyến rũ đáng ghét, đôi mắt comg cong như như hồ ly tinh.
" Tao hôn mày được không?"
Tôi lặng im, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm tựa như tên tiều phu xui xẻo bị khuyến rũ câu mất hồn phách, không trả lời, cũng không phản kháng, khờ khờ dại dại tâm biết là sai những thân xác chần tục lại tham lam bản tính nguyên thủy.
Trong đáy mắt tôi biểu thị rõ sự đấu tranh của nội tâm nêu nên ý định không rõ ràng, không đồng ý, nhưng cũng không khước từ.
Lâm ghé sát lại, hắn đặt môi mình tôi lên môi tôi. Không phải là chuồn chuồn nước hay cánh hoa mong manh khẽ bay lướt nhẹ nhàng. Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng có xúc cảm, hắn không ngừng lại, tôi cũng chẳng rời đi.
Tôi nắm chặt hai lòng bàn tay mình lại.
Mọi giác quan của tôi gần như tê liệt, cảm xúc hỗn loạn đủ màu muốn bung ra như những tiếng pháo ngoài kia. Một năm qua tựa như gộp lại thành thước phim tổng hợp, thu gọn lại cho tôi thành một câu trả lời duy nhất ngay trong khoảng khắc này. Đúng, tôi cần Lâm! Mọi cảm xúc hoài nghi, lo lắng, bất an,...
mọi thứ sự việc đã diễn ra tựa như chỉ còn là giấc mơ mơ hồ trôi bay mất, đọng lại khoẳng khách này là thực tại duy nhất bản thân muốn chấp nhận. Không muốn quan tâm bất kì điều gì nữa. Luôn nhủ lòng về trách nhiệm của bản thân quá nhiều đến mức trở thành gánh nặng lo âu làm tôi quên mất rằng mình cũng chỉ là một thằng nhóc mà thôi. Cách Lâm che chắn khiến cho tôi dù có cố gắng thế nào cũng không thể che đậy được lòng tham đang trỗi dậy trong thâm tâm mình. Tham lam với sự yên bình mà hắn đem lại.
Cánh môi rời đi, Lâm thì thầm nói.
" Mừng năm mới, thêm một năm tao thích mày!"
Tôi nhìn hắn, trong ánh mắt có chút lay động.
Đẹp không?"
Không biết vì sao lại hỏi nhưng bản thân tôi lấy nó làm phép thử cho ván cược lòng tin của mình.
Lâm hơi bất ngờ trong phút chốc, hắn nhanh chóng hiểu ý, mỉm cười khinh khích, vươn tay chạm vào sau đầu của tôi, bàn tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc.
Đẹp trai!"
Tôi nhắm mắt lại, hít vào, rồi thở ra một hơi. Lòng thầm tự mắng mình bị điên rôi.
Ngay khi mở mắt ra, liền chủ động, tiến tới hôn hắn.
Lâm trợn mắt ngơ ngác.
Thấy hắn không phản ứng, nghĩ rằng mình bị hớ rồi, tên này đang đùa tôi à? Ngại ngùng tách mỗi ra, muốn bước lùi lại, chuẩn bị phương án 36 kế chuồn là thượng sách nhưng lại bất thành.
Lâm giữ chặt ót gáy tôi, tay còn lại hắn cũng luồn qua sau giữ lấy tấm lưng, điệu cười bật lên vừa biến thái vừa thỏa mãn.
Chưa kịp lui bước nào, hắn đã nhanh chóng kéo tôi lại, về tới tiếp tục hôn lên.
Lần này đến tôi bất ngờ nhưng bản thân lại không lựa chọn trốn tránh. Cứ thế mà đánh dấu thời khắc này lại, âm thầm chấp nhận rằng bản thân tôi từ giờ phút này thật sự không thể để tên chó chết hại nước hại dân tách khỏi mình ra được nữa rồi. Ai biết được tương lai sao chứ? Nếu đối với mọi người hắn là kẻ đáng được ưu ái, bản thân tôi chỉ cần duy nhất mình hắn ưu ái cũng đã đủ làm càn với cả thiên hạ mà chẳng cần lo tới hậu quả...
Tinh tinh..
Âm thanh quen tai từ thang máy vang lên phía sau lưng.
Tôi giật mình, muốn đẩy hắn ra nhưng không được. Lâm càng giữ tôi chặt hơn.
Tôi hoảng loạn.
Đến khi gần như nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra, mới có thể bước lùi lại. Hai tay ôm lấy ngực, nghe tiếng tim đập thình thịch
. Má ơi nó còn dữ dội hơn cả lúc hôn nữa!
Thấy Lam, tôi giả vờ lau đi mồ hôi không hề có trên gò má mình.
" S,sao... sao ở đây thế?"
Lam vui vẻ nhảy chân sáo tới chỗ tôi.
" Bố em hợp tuổi nên đến xông nhà."
Tôi nén thở mạnh, ngoái người nhìn lại nền trời đêm trống không lạnh lẽo phía sau.
' À, nhưng hết pháo hoa mất rồi!"
" Nhà em đặt nhà hàng, ngắm pháo hoa xong rồi mới tới đây."
" Nhanh vậy, gần đây sao?"
Lam nhìn tôi tươi cười gật đầu.
" Hết rồi thì xuống thôi!"
Lâm đột ngột lên tiếng từ phía bên.
Lam nghiêng đầu nhìn sang, biểu cảm vui vẻ lập tức thu lại, đôi mắt cong vui vẻ thành sự quan sát và đề phòng đánh giá.
Tôi ngoảnh lại chạm mắt hắn chỉ một giây liền quay phắt đầu lại, ngại ngùng rụt cổ như con rùa.
" Ừ...ừm, đi xuống thôi, trên này lạnh đấy!"
Nói xong liền chủ động đi lại phía thang máy. Bước vào bên trong, ấn nút giữ cửa vẫn chưa thấy hai con người kia xi nhê gì. Tôi nói lớn.
" Đi xuống thôi, đứng đấy vẽ phác họa nhau à?"
Lam quay người lại, khôi phục dáng vẻ vừa rồi, bước nhanh vào trong thang máy.
Lâm cũng lững thững bước chân dài theo sau.
Xuống tới dưới nhà, hai gia đình đã tụ họp vui vẻ nói chuyện với nhau trong phòng khách.
Chúng tôi bước tới, mẹ liền vẫy tay gọi lại, trên tay bà cầm đủ 4 phong bao lì xì màu đỏ chói.
Tôi vui vẻ nhận lấy, nói lời cảm ơn, nhanh chóng cùng mọi người mở xem ngay.
Ngay khi vừa thấy, hai mắt tôi liền trợn tròn kinh ngạc. 4 tờ xanh là mệnh giá max. Quan sát mọi người xung thấy chẳng ai có ý kiến gì mà lần lượt tặng lời chúc. Đến lượt bản thân tôi còn vẫn chưa định thần xong, mấp máy nói đôi lời nghe không được tự nhiên cho lắm.
Lần lượt tiếp tục đến chú Phong, rồi bà vú cũng đã chuẩn bị.
Nhìn ba phong bao trên tay tôi vẫn chưa thôi chấn kinh. Chưa bao giờ bản thân nhận được nhiều tiền mừng đến thế, chỉ một tờ trong số này thôi đã bằng tiền mừng của cả Tết trước kia tôi nhận được khi ở quê rồi. Nhà giàu đúng là lever max...
" Này, này!"
Tôi quay người lại, ngay lập tức vị kẹo sữa dâu chạm vào đầu lưỡi cùng xúc giác nhạy cảm với đầu ngón tay, cùng mùi hương thân thuộc từ cổ tay áo phả vào khoang mũi.
Ngon không?"
Liếc mắt, thấy Lâm thu tay lại, hắn mút đầu ngón tay một cách tự nhiên.
Mặt tôi như bốc hỏa, ngại ngùng cùng sợ hãi quan sát xung quanh xem có ai thấy không. May mà mọi người vẫn đang rôm rả trò chuyện, chẳng ai bận tâm đến góc này cả.
" Thế nào?"
Lâm hỏi lại.
Tôi nhìn đĩa kẹo trên tay hắn.
'Đừng nói là kẹo Tết toàn vị dâu đấy nhớ?"
Lâm nhún vai.
Không!"
Tôi nghi hoặc nhìn hắn.
Lâm không nói gì nữa, đi tới chung vui với mọi người.
Tôi vô thức vận về hai đầu ngón tay mình với nhau, tưởng tượng ra xúc cảm không chân thật. Nhìn đầu ngón tay mình tựa thành đầu ngón tay của người kia, ảo tưởng ra vị giác trộm nhặt nhỏ nhen cùng hương vị sữa dâu pha loãng... Mỗi khẽ nhếch lên cười.
Ngẩng đầu lên nhìn khung cảnh trước mặt, ánh sáng chói lung linh còn vô thực hơn cả ảo cảnh. Chỉ mới một năm trôi qua thôi mà khung cảnh đen nghịt và lạnh lẽo khi đó tựa như chỉ mới ngày hôm qua. Sự vô thường luân chuyển nhanh chóng làm con người ta khó lòng thích nghi kịp. Tôi đã từng sợ hãi và phải thừa nhận hiện tại nỗi sợ đó vẫn chưa nguôi ngoai là bao. Sợ hãi mọi thứ trước mắt là ảo giác, nếu quá đắm chìm đến lúc mất đi sẽ rất thống khổ. Nhưng dù có cố gắng bảo vệ nó bao nhiêu thì mọi vật vẫn sẽ không ngừng đổi thay. Chỉ mình tôi cố gắng níu lại thì ích gì chứ? Thà cứ lặng mình trôi theo dù lòng lang vãn hoang man không biết sẽ dạt vào đâu vẫn hơn là cứ cố bám mình ở nơi sâu thẳm của lòng sông, ai biết sóng ngầm sẽ ngang qua bao giờ. Cố gắng nổi lên biết đâu còn có thể ngắm được cảnh trời bốn mùa luân phiên, biết được trên quãng đường này gặp được thêm ai. Tôi cũng chỉ là một thanh thiếu niên thôi mà!...
...
" Này!"
" Úi, úi!"
Ông Đức giật mình, kêu lên, đưa hai tay lên che má lạnh buốt.
Mày làm gì đấy? Không đi nghỉ đi!"
Tôi đặt lon bị xuống bàn, tiếp đến là đĩa bánh kẹo cùng chút đồ ăn khuya.
Ra kiểm tra xem nhân sự làm việc thế nào!"
Ông Đức lấy một chiếc bánh, bóc vỏ ra nhai nhóp nhép.
" Ghê nhỉ, chưa gì đã ra oai tướng ông chủ rồi đấy!"
Tôi bật cười.
Ông Đức nói tiếp.
" Muộn không vào ngủ đi? Không ở trong với nhà mày còn ra đây làm gì?"
Tôi bóc vỏ, nhét viên kẹo hương dâu vào miệng.
Sợ anh buồn, ra tâm sự cùng, có lòng thế còn chê."
Ông Đức tiếp tục lấy thêm vài chiếc bánh khác.
" Thôi ông cố ơi!"
Nuốt xong miếng bánh, anh chỉ tay vào đĩa bánh kẹo Tết.
" Mà đĩa này bị sao đấy!"
Tôi nhướng mày.
" Sao?"
Bộ nhà mày mộ cái vị này hay sao mà bốc mấy cái bánh rồi toàn vị chua chua ngọt ngọt như của bọn con gái hay thích thế?"
" GÌ?"
Tôi kinh ngạc lấy miếng bánh trên tay ốc Đức đang chuẩn bị cho lên miệng. Vừa nhai, tôi vừa cúi mặt xuống, khóe miệng khẽ nhoẻn lên thành đường cong. Thì ra" không" là không chỉ mỗi kẹo! Ai kia thật có lòng ghê!
Ông Đức đẩy vai tôi.
" Làm khùng gì thế? Tết rồi ma quỷ nó cũng phải nghỉ nha mày, không phải loại gì cũng bán mình cho tư bản giống người sống đâu!"
Nói xong, anh vươn tay tiếp tục lấy thêm nắm kẹo. Đẩy viên kẹo vào miệng, ông Đức liền nhăn mày. Vừa nói, vừa nhét nắm kẹo trong tay vào túi áo, tay còn lại đẩy đĩa bánh kẹo ra xa.
'Thôi, thôi!"
Tôi vừa thấy vậy bật cười thành tiếng.
Ông Đức xua tay.
" Chỗ này đủ anh mày nhâm nhi đến sáng rồi, mày về ngủ đi!"
"Ơ kìa, anh đuổi em đi thế à?"
Ông Đức vẫn xua tay.
" Đêm lạnh chết mẹ, cứ lản vản làm gì, Tết nhất mà ốm xui cả năm."
Tỗi vẫn cố đùn đẩy, nhây với ông Đức một lúc dài, mãi đến gần 3 giờ sáng người mới bắt đầu thâm thấm hơi mệt.
Quay người đi rồi ông Đức vẫn gọi ới.
Này, không mang đồ vào à? Anh không ăn nữa đâu!"
Tôi không quay mặt vẫn đáp lời.
Không ăn thì để người khác ăn, có phải cho mỗi anh đâu!"
Nói xong cũng không thấy ý ới gì thêm nữa.
Tôi trực tiếp bước vào nhà, đèn điện đã vơi đi, chỉ để lại vài ánh đèn lồng vàng và đỏ mờ nhạt cùng ánh sáng nhấp nháy quấn quanh cây đào cánh phai.
Chốt cửa lại, vừa quay người tôi đã phải thót tim, xuýt nữa thì nhà có người nhập viện ngày Tết.
" Anh không nghỉ à?"
Lam để tóc dài xõa đến ngang thắt eo, người mặc bộ đồ ngủ màu nhạt mà trong ánh sáng le lói khó mà nhận ra chính xác là màu gì. Ánh sáng của cây đào bên cạnh nhấp nháy, hất ngượng bóng chiếu ngũ quan của con bé từ dưới lên, tạo cảm giác thần sắc nhợt nhạt khó thấu nổi.
Tôi ôm ngực, lòng thầm nghĩ năm nay tôi có đột xuất được con bé giúp đỡ vào Viện tim hay không?
" Thêm tí nhạc nữa là anh đi theo ông bà luôn rồi đấy!"
Lam bình tĩnh cuốn tóc gọn ra phía sau.
" Anh không đi ngủ sớm đi còn thậm thò ở cửa làm gì?"
" Anh mày ra xem ông Đức!"
" Anh trai anh?"
Ừ! Mà sao mày không ngủ đi?"
" Em xuống lấy nước, trên phòng hết rồi!"
" Cả nhà ở lại à?"
" Ừ, năm nào cũng thế!"
...
Cuộc trò chuyện đôi câu nhanh chóng rơi vào tĩnh lặng.
Đang bước lên bậc thang, Lam lại lên tiếng.
' Anh thích con trai à?"
Tôi lập tức đứng khững lại.
" GÌ?"
Em làm anh bị thế à?"
Ngoảnh đầu lại, tôi nhìn Lam khó hiểu.
'Mày bị làm sao đây?"
' Nếu anh muốn thử với con trai hôm nào em giới thiệu cho mấy người tử tế nhớ?"
" Ôi bà nội ơi? Mày nghĩ gì anh thích con trai vậy?"
" Thế a,anh... anh..."
Tôi nhướng một bên mày, nhìn khóe miệng con bé đang mấp máy mãi không thành lời nốt câu sau.
Không đi ngủ à?"
Tôi xoay người theo tiếng âm vang lên.
Lâm mặc chiếc áo phông đơn giản cùng quần ngủ kẻ sọc đứng trên đầu cầu thang nhìn xuống. Ánh sáng mờ nhạt, cộng thêm tóc mái dài che qua mắt khiến tôi khó nhìn ra sắc thái của hắn đang như nào, chỉ là nghe giọng điệu thì không khác gì cảm giác vô lãnh ngày thường với mọi người.
" Giờ lên ngủ đây!"
Tôi vừa nói vừa bước lên.
Tới chỗ hắn đứng, tôi hỏi.
" Mặc thế này không lạnh à?"
Dù nhà có máy sưởi đi chăng nữa thì với diện tích khủng bố cái nhà này thì cũng chỉ là có chút hơi loãng hơi hơi thôi, đủ ấm nhưng không đến mức có thể ăn mặc phong phanh giữa cái thời tiết mới có hơn 10°C.
Lâm đưa tay chạm nhẹ, khẽ lướt qua má tôi, ngón tay hắn ấm nóng như hòn than lung lửa, nhiệt độ chênh lệch một tầng lớn với làn da vừa hứng trọn sương mai của tôi.
Lâm nhéo nhẹ vành tai tôi nhắc nhở.
' Thay đồ đi ngủ đi..."
Nói nửa câu hắn quay mặt nhìn xuống dưới.
Tôi nhìn theo.
Lam vẫn đứng đó, tầm nhìn của con bé nhắm thẳng vào tên Lâm.
Cảm giác như mùi khét thoảng đâu đây.
Hắn nói nốt đuôi sau.
Tao đi lấy nước!"
Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, để lại hai con người hảo hước lại phía sau.
Danh sách chương